Dạ Quang
-
Chương 22
CHƯƠNG 22
Vào trong phòng, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang nhìn thấy Lăng Dạ gương mặt trắng bệch liền nói lời cảm tạ với nam tử.
“ Thanh Cang, cúng ta cứ trở về trước, chuyện này cần phải săp xếp lại một chút, Dạ nhi, trước tiên cứ để y lại đây, đợi lát nữa phái người đến đón y. Vị công tử này, phiền ngươi chiếu cố Dạ nhi một chút, qua một lát nữa, chúng ta sẽ phái người đến đón.” Lăng Huy nói.
“ Được thôi, ta tên là Viên Diệp Phong, không cần kêu ta công tử, nghe thấy thật sự là không quen.” Nam tử nói.
“ Viên Diệp Phong, cái tên này nghe rất quen tai a, ta dường như là đã nghe qua ở đâu rồi.” Lăng Huy tự lẩm bẩm, “ Ân, ta gọi là Lăng Huy, người bên cạnh này tên là Ngạo Thanh Cang, lần này thật sự đa tạ ân cứu mạng của ngươi, chúng ta nợ ngươi một nhân tinh.”
“ Chuyện nhỏ nhặt này không cần phải đặt ở trong lòng, các ngươi cũng nên nhanh chóng đi trị liệu thôi, nếu không vết thương bị nhiễm trùng sẽ không tốt.” Viên Diệp Phong nói.
“ Ân, vậy chúng ta cáo từ trước, Thanh Cang, chúng ta trở về thôi.” Nói xong liền ra khỏi phòng.
Sau khi Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang ra khỏi khách ***, Dã Tín nói: “ Thiếu chủ, thân phận của mấy người này đều không đơn giản a, vừa rồi ở trước cửa thành, mấy binh sẽ gác thành cản chúng ta lại, người tên Lăng Huy đó chỉ nói mấy câu, ta mới biết, y là tam hoàng tử của Quang Diệp, mà người còn lại kia là nhi tử của ngự sử đại nhân.”
“ Thật sự không thể ngờ a, lần này thân phận của mấy người mà chúng ta cứu được lại cao quý như thế, nếu như nói vậy, vậy người tên Dạ nhi kia chắc chính là vai chính của khánh điển lần này rồi, Quang Diệp quốc lục hoàng tử, Lăng Dạ.” Viên Diệp Phong âm thầm suy nghĩ, không biết là ai lớn gan như vậy dám thích sát ba người bọn họ, xem ra thời gian này Quang diệp sắp loạn rồi.
Nhìn nhìn Lăng Dạ đang hôn mê, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên tái nhợt, nhìn thấy thật giống một con búp bê bằng sứ, nếu không cẩn thận thì sẽ làm vỡ mất.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang rời khỏi khách *** rồi thì vội vàng trở về cung, vết thương trên người vẫn còn chảy máu, cần phải trị liệu ngay lập tức, ở ngay cổng của hoàng cung Lăng Huy đột nhiên nói: “ Thanh Cang, ta biết cái tên Viên Diệp Phong đó là ai rồi, hắn là thái tử của Huy Kí quốc, lần này là đến đây tham dự khánh điển.”
“ Thật sự không ngờ a, thế nhưng lại là hắn cứu chúng ta. Ai, thôi đừng nghĩ nữa, ngươi vẫn nên nhanh chóng mang ta vào cung tìm một ngự y chữa trị cho ta thôi, ta đã sắp không thể trụ nổi nữa rồi. Hai người kia chắc cũng đã thông báo cho phụ thân của ta và hoàng thượng rồi. Hiện tại mạng của hai chúng ta là quan trọng hơn, nếu còn không trị liệu, thật sự là sẽ chết mất đó.” Ngạo Thanh Cang yếu đuối nói, vừa rồi chạy trên đường đã tiêu hao quá nhiều thể lực, hiện tại đã không chống đỡ nổi nữa.
“ Ân, Thanh Cang, ráng thêm một lát nữa, đã đến hoàng cung rồi, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Huy an ủi.
Lúc này có một đoàn người từ trong cung đi ra, một người trong đó nói:” Thanh Cang đại nhân, tam hoàng tử, thuộc hạ mang hai ngài vào cung, hoàng thượng đã biết chuyện rồi. Ngự y cũng đã được triệu đến rồi, các ngự y đều đã đợi ở trong cung.”
“ Ân, vậy nhanh mang chúng ta vào, Thanh Cang đã sắp không chịu nổi nữa rồi, phải nhanh chóng trị liệu mới được.” Lăng Huy gấp gáp nói trên đường đến ngự thư phòng.
Vốn dĩ Lăng Quang đang nghỉ ngơi, kết quả nhìn thấy ám vệ mà mình phái đi bảo hộ Dạ nhi toàn thân đầy máu xông vào, nói rằng Dạ nhi gặp phải sát thủ, võ công của từng tên sát thủ đều không tồi, lập tức hỏi ám vệ đó tình huống của bọn Dạ nhi thế nào, nghe nói Dạ nhi đã được cứu, mà Lăng Huy và Thanh Cang cũng đang vội trở về cung, trong lòng Lăng Quang mới thở nhẹ nhõm.
Lăng Quang đến Thừa Ân điện đợi Lăng Huy và Thanh Cang, phát hiện Ngạo Nỗ Liệt đã ở trong đó đợi rồi, liền đi qua hỏi thăm tình huống: “ Ngạo đại nhân, ngươi biết mọi chuyện thế nào không?”
“ Hoàng thượng, thần cũng không biết chuyện ra sao, lúc ta đang ở nhà phẩm trà thì đột nhiên có người nói Thanh Cang bị sát thủ làm bị thương, ta liền nhanh chóng nhập cung, không biết Thanh Cang thế nào rồi, vết thương có nghiêm trọng hay không.” Ngạo Nỗ Liệt khẩn trương nói.
“ Ngạo đại nhân, không có gì, đợi lát nữa, chúng nó sẽ đến thôi, trẫm đã gọi ngự y cho chúng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Quang an ủi.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang còn chưa đến, Lăng Quang cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nóng ruột chờ đợi.
“ Hoàng thượng, Ngạo đại nhân, tam hoàng tử và Thanh Cang đại nhân đã đến rồi. Nhưng mà vết thương của hai người đều rất nghiêm trọng.” Lúc này, một thị vệ đi vào nói.
“ Mau dìu bọn họ vào, nhanh đi truyền ngự y.” Lăng Quang lập tức nói.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang được nâng vào, cả hai được đặt nằm trên giường.
Ngạo Nỗ Liệt nhìn thấy Ngạo Thanh Cang toàn thân đầy máu, khẩn trương hỏi: “ Vương ngự y, vết thương của Thanh Cang thế nào, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.”
“ Ngạo đại nhân, yên tâm đi, hài tử Thanh Cang này chỉ là bị mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là được, còn về tam hoàng tử, có một nơi bị chém khá là nghiêm trọng, nhưng mà vẫn may là không trúng chỗ trọng yếu, nghỉ ngơi nhiều là được, nhưng mà trong thời gian tới không thể có những vận động quá mạnh mẽ.” Vương ngự y nói.
“ Vậy cảm tạ Vương ngự y, Thanh Cang, không có chuyện gì chứ, chảy nhiều máu như thế.” Ngạo Nỗ Liệt nhìn Thanh Cang, đau lòng hỏi.
“ Phụ thân, không có gì cả, người cũng không cần quá lo lắng.” Ngạo Thanh Cang không biết làm sao nói, thật sự sợ phụ thân của mình sẽ nói liên tục không ngừng, giống y như phụ nữ lớn tuổi vậy.
“ Phụ hoàng, ngài vẫn là nên đi đón lục hoàng đệ đi, y đang ở tại Huệ Hương tửu lâu, cùng với Huy Kí quốc thái tử Viên Diệp Phong, ngài trước tiên nên đón y về, Viên Diệp Phong nói lục hoàng đệ mất máu quá nhiều lại thêm sốt cao, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Lăng Huy nói với Lăng Quang.
Lăng Quang vừa đang định hỏi về tình trạng của Lăng Dạ, kết quả nghe Lăng Huy nói, Dạ nhi lại có nguy hiểm đến tính mạng, liền nói với Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang: “Các ngươi từ từ mà dưỡng thương, ta đi xem Dạ nhi, rồi đón y về.” Nói xong liền ra khỏi Thừa Ân điện.
Lăng Quang mang theo một đám người, lập tức đi về hướng của Huệ Hương tửu lâu, Dạ nhi bị nguy hiểm đến tính mạng, lúc nghe thấy câu nói đó, Lăng Quang cảm thấy tim của mình như ngừng đập, Dạ nhi, đợi phụ hoàng, phụ hoàng hiện tại tới đón ngươi ngay, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện a. Phụ hoàng vẫn chưa thực hiện được lời hứa dẫn ngươi ra ngoài chơi mà.
……….Trong thừa tướng phủ………
“ Ngươi nói cái gì, hành động lần này thất bại rồi sao, sao lại như vậy, ngươi nói rõ cho ta nghe.” An Luyện Trần nghe xong hồi báo của thủ hạ, lập tức nổi trận lôi đình, “Ta phái hơn bốn mươi người cho ngươi, ai ai cũng là cao thủ, mà bọn chúng chỉ có ba người, làm sao lại thất bại, ngươi làm việc thế nào vậy.
“ Thừa tướng đại nhân xin nguôi giận, chuyện tình lần này không thể tính là thuộc hạ làm việc không tốt, lúc bắt đầu chúng tôi cũng cho rằng chỉ có ba người, nhưng mà sau đó lại xuất hiện thêm sáu thanh y nhân, võ công của bọn họ đều hơn chúng tôi, nhưng chúng tôi số lượng vẫn nhiều hơn họ, nên họ cũng không có cải biến gì tốt hơn, sau đó lục hoàng tử và một thanh y nhân chạy đi tìm cứu binh, ta đã phái sáu người đi theo ngăn cản, vốn nghĩ là không có vấn đề gì, nhưng không biết vì sao, nữa đường lại nhảy ra thêm vài người, bọn họ ai cũng đều là hảo thủ, kết quả chỉ còn một mình ta chạy thoát, còn lại tất cả đều chết tại đó.” Hắc y nhân nói.
“ Bọn chúng đều chết hết rồi, vậy sao người không chết luôn đi, đáng chết mà, xem ra mấy tên thanh y nhân kia là do hoàng thượng phái đến làm ám vệ bảo hộ lục hoàng tử, thật là không ngờ được, hoàng thượng lại có thể quan tâm lục hoàng tử đến thế, còn phái sáu ám vệ theo bảo hộ y. Chuyện lần này coi nhưng bỏ đi, mấy ngày kế tiếp phải chú ý một chút, hoàng thượng khẳng định là sẽ điều tra triệt để, còn có, đi điều tra rõ cho ta mấy người xuất hiện sau đó là ai, ta muốn bọn chúng đều phải trả giá.” An Luyện Trần tâm trạng hiện tại thật sự bức rức vô cùng, “ Được rồi, ngươi lui xuống đì.”
“ Thần nhi, ngươi hồi cung đi, mấy ngày kế ngươi và An Lạc Tuyết cẩn thận một chút, hoàng thượng chắc chắn sẽ hoài nghi là do chúng ta làm, xem ra kế hoạch của chúng ta phải tiến hành nhanh một chút thôi.”
“ Ngoại công, Thần nhi đã biết, người an tâm đi, cho dù phụ hoàng hoài nghi chúng ta, y cũng không có chứng cứ chứng minh mọi chuyện là do ta làm.” Lăng Thần nói. “ Ngoại công người không cần quá lo lắng nữa, ta hồi cung nói chuyện với mẫu hậu một chút, trước tiên thảo luận một chút kế sách.”
“ Ân, vậy ngươi trở về trước đi.”
……….Huệ Hương tửu lâu……..
Lăng Quang đến Huệ Hương tửu lâu, liền đi thẳng đến phòng của Lăng Dạ, lúc đến trước cửa liền bị người cản lại: “ Ngươi là ai, đây là nơi nghỉ của thiếu chủ, không thể tùy tiện đi vào.” Một người đứng gác cửa nói.
Lăng Quang làm sao thèm giải thích với họ, không nói hai lời liền động thủ.
Lúc này cửa phòng được mở ra, một người đi ra, hỏi: “ Xin hỏi, ngươi là người đến đón vị ở trong phòng?”
“ Đúng vậy.” Lăng Quang không nhẫn nại nói.
“ Vậy xin đi theo ta. Thiếu gia đang đợi ngươi.”
Lăng Quang đi theo người đó vào phòng, nhìn thấy Lăng Dạ đang nằm trên giường, lập tức đi tới, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt của Lăng Dạ, Dạ nhi, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Quay đầu qua nói với Viên Diệp Phong: “ Ngươi chính là thái tử của Huy Kí quốc đi, chuyện ngày hôm nay rất cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi.”
“ Đừng khách sáo, nhưng mà ta cũng thật sự ngoài ý muốn, hoàng đế của Quang Diệp quốc lại đích thân đến đón lục hoàng tử, xem ra địa vị của y trong lòng ngài thật không bình thường a.” Viên Diệp Phong có chút kinh ngạc nói.
“ Có cái gì phải ngạc nhiên, y là hoàng nhi của trẫm, trẫm đích thân đến đón y trở về có gì không thỏa đáng.” Lăng Quang mặt không biểu tình nói. “ Nếu như đã đến Quang Diệp, vậy lát nữa liền cùng ta nhập cung trú là được, cũng là để ta tận trách nhiệm của chủ đãi khách, thuận tiện cảm tạ ngươi hôm nay cứu bọn họ.”
“ Nếu như là yêu cầu của hoàng đế bệ hạ, vậy Diệp Phong cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói xong liền quay sang bảo bọn Dã Tín: “ Dã Tín, các ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa, chúng ta cùng nhập cung.”
Vào trong phòng, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang nhìn thấy Lăng Dạ gương mặt trắng bệch liền nói lời cảm tạ với nam tử.
“ Thanh Cang, cúng ta cứ trở về trước, chuyện này cần phải săp xếp lại một chút, Dạ nhi, trước tiên cứ để y lại đây, đợi lát nữa phái người đến đón y. Vị công tử này, phiền ngươi chiếu cố Dạ nhi một chút, qua một lát nữa, chúng ta sẽ phái người đến đón.” Lăng Huy nói.
“ Được thôi, ta tên là Viên Diệp Phong, không cần kêu ta công tử, nghe thấy thật sự là không quen.” Nam tử nói.
“ Viên Diệp Phong, cái tên này nghe rất quen tai a, ta dường như là đã nghe qua ở đâu rồi.” Lăng Huy tự lẩm bẩm, “ Ân, ta gọi là Lăng Huy, người bên cạnh này tên là Ngạo Thanh Cang, lần này thật sự đa tạ ân cứu mạng của ngươi, chúng ta nợ ngươi một nhân tinh.”
“ Chuyện nhỏ nhặt này không cần phải đặt ở trong lòng, các ngươi cũng nên nhanh chóng đi trị liệu thôi, nếu không vết thương bị nhiễm trùng sẽ không tốt.” Viên Diệp Phong nói.
“ Ân, vậy chúng ta cáo từ trước, Thanh Cang, chúng ta trở về thôi.” Nói xong liền ra khỏi phòng.
Sau khi Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang ra khỏi khách ***, Dã Tín nói: “ Thiếu chủ, thân phận của mấy người này đều không đơn giản a, vừa rồi ở trước cửa thành, mấy binh sẽ gác thành cản chúng ta lại, người tên Lăng Huy đó chỉ nói mấy câu, ta mới biết, y là tam hoàng tử của Quang Diệp, mà người còn lại kia là nhi tử của ngự sử đại nhân.”
“ Thật sự không thể ngờ a, lần này thân phận của mấy người mà chúng ta cứu được lại cao quý như thế, nếu như nói vậy, vậy người tên Dạ nhi kia chắc chính là vai chính của khánh điển lần này rồi, Quang Diệp quốc lục hoàng tử, Lăng Dạ.” Viên Diệp Phong âm thầm suy nghĩ, không biết là ai lớn gan như vậy dám thích sát ba người bọn họ, xem ra thời gian này Quang diệp sắp loạn rồi.
Nhìn nhìn Lăng Dạ đang hôn mê, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên tái nhợt, nhìn thấy thật giống một con búp bê bằng sứ, nếu không cẩn thận thì sẽ làm vỡ mất.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang rời khỏi khách *** rồi thì vội vàng trở về cung, vết thương trên người vẫn còn chảy máu, cần phải trị liệu ngay lập tức, ở ngay cổng của hoàng cung Lăng Huy đột nhiên nói: “ Thanh Cang, ta biết cái tên Viên Diệp Phong đó là ai rồi, hắn là thái tử của Huy Kí quốc, lần này là đến đây tham dự khánh điển.”
“ Thật sự không ngờ a, thế nhưng lại là hắn cứu chúng ta. Ai, thôi đừng nghĩ nữa, ngươi vẫn nên nhanh chóng mang ta vào cung tìm một ngự y chữa trị cho ta thôi, ta đã sắp không thể trụ nổi nữa rồi. Hai người kia chắc cũng đã thông báo cho phụ thân của ta và hoàng thượng rồi. Hiện tại mạng của hai chúng ta là quan trọng hơn, nếu còn không trị liệu, thật sự là sẽ chết mất đó.” Ngạo Thanh Cang yếu đuối nói, vừa rồi chạy trên đường đã tiêu hao quá nhiều thể lực, hiện tại đã không chống đỡ nổi nữa.
“ Ân, Thanh Cang, ráng thêm một lát nữa, đã đến hoàng cung rồi, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Huy an ủi.
Lúc này có một đoàn người từ trong cung đi ra, một người trong đó nói:” Thanh Cang đại nhân, tam hoàng tử, thuộc hạ mang hai ngài vào cung, hoàng thượng đã biết chuyện rồi. Ngự y cũng đã được triệu đến rồi, các ngự y đều đã đợi ở trong cung.”
“ Ân, vậy nhanh mang chúng ta vào, Thanh Cang đã sắp không chịu nổi nữa rồi, phải nhanh chóng trị liệu mới được.” Lăng Huy gấp gáp nói trên đường đến ngự thư phòng.
Vốn dĩ Lăng Quang đang nghỉ ngơi, kết quả nhìn thấy ám vệ mà mình phái đi bảo hộ Dạ nhi toàn thân đầy máu xông vào, nói rằng Dạ nhi gặp phải sát thủ, võ công của từng tên sát thủ đều không tồi, lập tức hỏi ám vệ đó tình huống của bọn Dạ nhi thế nào, nghe nói Dạ nhi đã được cứu, mà Lăng Huy và Thanh Cang cũng đang vội trở về cung, trong lòng Lăng Quang mới thở nhẹ nhõm.
Lăng Quang đến Thừa Ân điện đợi Lăng Huy và Thanh Cang, phát hiện Ngạo Nỗ Liệt đã ở trong đó đợi rồi, liền đi qua hỏi thăm tình huống: “ Ngạo đại nhân, ngươi biết mọi chuyện thế nào không?”
“ Hoàng thượng, thần cũng không biết chuyện ra sao, lúc ta đang ở nhà phẩm trà thì đột nhiên có người nói Thanh Cang bị sát thủ làm bị thương, ta liền nhanh chóng nhập cung, không biết Thanh Cang thế nào rồi, vết thương có nghiêm trọng hay không.” Ngạo Nỗ Liệt khẩn trương nói.
“ Ngạo đại nhân, không có gì, đợi lát nữa, chúng nó sẽ đến thôi, trẫm đã gọi ngự y cho chúng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Quang an ủi.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang còn chưa đến, Lăng Quang cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nóng ruột chờ đợi.
“ Hoàng thượng, Ngạo đại nhân, tam hoàng tử và Thanh Cang đại nhân đã đến rồi. Nhưng mà vết thương của hai người đều rất nghiêm trọng.” Lúc này, một thị vệ đi vào nói.
“ Mau dìu bọn họ vào, nhanh đi truyền ngự y.” Lăng Quang lập tức nói.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang được nâng vào, cả hai được đặt nằm trên giường.
Ngạo Nỗ Liệt nhìn thấy Ngạo Thanh Cang toàn thân đầy máu, khẩn trương hỏi: “ Vương ngự y, vết thương của Thanh Cang thế nào, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.”
“ Ngạo đại nhân, yên tâm đi, hài tử Thanh Cang này chỉ là bị mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là được, còn về tam hoàng tử, có một nơi bị chém khá là nghiêm trọng, nhưng mà vẫn may là không trúng chỗ trọng yếu, nghỉ ngơi nhiều là được, nhưng mà trong thời gian tới không thể có những vận động quá mạnh mẽ.” Vương ngự y nói.
“ Vậy cảm tạ Vương ngự y, Thanh Cang, không có chuyện gì chứ, chảy nhiều máu như thế.” Ngạo Nỗ Liệt nhìn Thanh Cang, đau lòng hỏi.
“ Phụ thân, không có gì cả, người cũng không cần quá lo lắng.” Ngạo Thanh Cang không biết làm sao nói, thật sự sợ phụ thân của mình sẽ nói liên tục không ngừng, giống y như phụ nữ lớn tuổi vậy.
“ Phụ hoàng, ngài vẫn là nên đi đón lục hoàng đệ đi, y đang ở tại Huệ Hương tửu lâu, cùng với Huy Kí quốc thái tử Viên Diệp Phong, ngài trước tiên nên đón y về, Viên Diệp Phong nói lục hoàng đệ mất máu quá nhiều lại thêm sốt cao, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Lăng Huy nói với Lăng Quang.
Lăng Quang vừa đang định hỏi về tình trạng của Lăng Dạ, kết quả nghe Lăng Huy nói, Dạ nhi lại có nguy hiểm đến tính mạng, liền nói với Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang: “Các ngươi từ từ mà dưỡng thương, ta đi xem Dạ nhi, rồi đón y về.” Nói xong liền ra khỏi Thừa Ân điện.
Lăng Quang mang theo một đám người, lập tức đi về hướng của Huệ Hương tửu lâu, Dạ nhi bị nguy hiểm đến tính mạng, lúc nghe thấy câu nói đó, Lăng Quang cảm thấy tim của mình như ngừng đập, Dạ nhi, đợi phụ hoàng, phụ hoàng hiện tại tới đón ngươi ngay, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện a. Phụ hoàng vẫn chưa thực hiện được lời hứa dẫn ngươi ra ngoài chơi mà.
……….Trong thừa tướng phủ………
“ Ngươi nói cái gì, hành động lần này thất bại rồi sao, sao lại như vậy, ngươi nói rõ cho ta nghe.” An Luyện Trần nghe xong hồi báo của thủ hạ, lập tức nổi trận lôi đình, “Ta phái hơn bốn mươi người cho ngươi, ai ai cũng là cao thủ, mà bọn chúng chỉ có ba người, làm sao lại thất bại, ngươi làm việc thế nào vậy.
“ Thừa tướng đại nhân xin nguôi giận, chuyện tình lần này không thể tính là thuộc hạ làm việc không tốt, lúc bắt đầu chúng tôi cũng cho rằng chỉ có ba người, nhưng mà sau đó lại xuất hiện thêm sáu thanh y nhân, võ công của bọn họ đều hơn chúng tôi, nhưng chúng tôi số lượng vẫn nhiều hơn họ, nên họ cũng không có cải biến gì tốt hơn, sau đó lục hoàng tử và một thanh y nhân chạy đi tìm cứu binh, ta đã phái sáu người đi theo ngăn cản, vốn nghĩ là không có vấn đề gì, nhưng không biết vì sao, nữa đường lại nhảy ra thêm vài người, bọn họ ai cũng đều là hảo thủ, kết quả chỉ còn một mình ta chạy thoát, còn lại tất cả đều chết tại đó.” Hắc y nhân nói.
“ Bọn chúng đều chết hết rồi, vậy sao người không chết luôn đi, đáng chết mà, xem ra mấy tên thanh y nhân kia là do hoàng thượng phái đến làm ám vệ bảo hộ lục hoàng tử, thật là không ngờ được, hoàng thượng lại có thể quan tâm lục hoàng tử đến thế, còn phái sáu ám vệ theo bảo hộ y. Chuyện lần này coi nhưng bỏ đi, mấy ngày kế tiếp phải chú ý một chút, hoàng thượng khẳng định là sẽ điều tra triệt để, còn có, đi điều tra rõ cho ta mấy người xuất hiện sau đó là ai, ta muốn bọn chúng đều phải trả giá.” An Luyện Trần tâm trạng hiện tại thật sự bức rức vô cùng, “ Được rồi, ngươi lui xuống đì.”
“ Thần nhi, ngươi hồi cung đi, mấy ngày kế ngươi và An Lạc Tuyết cẩn thận một chút, hoàng thượng chắc chắn sẽ hoài nghi là do chúng ta làm, xem ra kế hoạch của chúng ta phải tiến hành nhanh một chút thôi.”
“ Ngoại công, Thần nhi đã biết, người an tâm đi, cho dù phụ hoàng hoài nghi chúng ta, y cũng không có chứng cứ chứng minh mọi chuyện là do ta làm.” Lăng Thần nói. “ Ngoại công người không cần quá lo lắng nữa, ta hồi cung nói chuyện với mẫu hậu một chút, trước tiên thảo luận một chút kế sách.”
“ Ân, vậy ngươi trở về trước đi.”
……….Huệ Hương tửu lâu……..
Lăng Quang đến Huệ Hương tửu lâu, liền đi thẳng đến phòng của Lăng Dạ, lúc đến trước cửa liền bị người cản lại: “ Ngươi là ai, đây là nơi nghỉ của thiếu chủ, không thể tùy tiện đi vào.” Một người đứng gác cửa nói.
Lăng Quang làm sao thèm giải thích với họ, không nói hai lời liền động thủ.
Lúc này cửa phòng được mở ra, một người đi ra, hỏi: “ Xin hỏi, ngươi là người đến đón vị ở trong phòng?”
“ Đúng vậy.” Lăng Quang không nhẫn nại nói.
“ Vậy xin đi theo ta. Thiếu gia đang đợi ngươi.”
Lăng Quang đi theo người đó vào phòng, nhìn thấy Lăng Dạ đang nằm trên giường, lập tức đi tới, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt của Lăng Dạ, Dạ nhi, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Quay đầu qua nói với Viên Diệp Phong: “ Ngươi chính là thái tử của Huy Kí quốc đi, chuyện ngày hôm nay rất cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi.”
“ Đừng khách sáo, nhưng mà ta cũng thật sự ngoài ý muốn, hoàng đế của Quang Diệp quốc lại đích thân đến đón lục hoàng tử, xem ra địa vị của y trong lòng ngài thật không bình thường a.” Viên Diệp Phong có chút kinh ngạc nói.
“ Có cái gì phải ngạc nhiên, y là hoàng nhi của trẫm, trẫm đích thân đến đón y trở về có gì không thỏa đáng.” Lăng Quang mặt không biểu tình nói. “ Nếu như đã đến Quang Diệp, vậy lát nữa liền cùng ta nhập cung trú là được, cũng là để ta tận trách nhiệm của chủ đãi khách, thuận tiện cảm tạ ngươi hôm nay cứu bọn họ.”
“ Nếu như là yêu cầu của hoàng đế bệ hạ, vậy Diệp Phong cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói xong liền quay sang bảo bọn Dã Tín: “ Dã Tín, các ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa, chúng ta cùng nhập cung.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook