Dạ Quang
Chương 18

CHƯƠNG 18

“ Dạ nhi, chúng ta đến ngự hoa viên dạo chơi nha, phụ hoàng đã rất lâu không có đưa ngươi đi dạo rồi.” Lăng Quang nói.

“ Ân, phụ hoàng không có gì làm sao?” Lăng Dạ hỏi.

“ Không còn rồi, hôm nay phụ hoàng sẽ bồi Dạ nhi cả buổi, cho dù có chuyện, phụ hoàng chỉ cần phái Ẩn và Tu đi làm là được, đi dạo với Dạ nhi mới là chuyện lớn nhất.”

“ Ân, nhưng chúng ta có thể không cần đi ngự hoa viên không a, phụ hoàng, hay là ngươi đưa ta xuất cung đi, trong cung rất nhàm chán.” Lăng Dạ nài nỉ.

“ Dạ nhi, hôm nay không được, lần sau đi, lần sau phụ hoàng nhất định dẫn ngươi đi.” Lăng Quang bảo chứng.

“ Vậy được rồi, chúng ta đi ngự hoa viên thôi.” Lăng Dạ phiền muộn đáp.

“ Được rồi, đừng có phiền muộn không vui nữa, phụ hoàng đảm bảo lần sau sẽ mang Dạ nhi ra ngoài mà.” Lăng Quang không biết làm sao nói, kéo tay Lăng Dạ ra khỏi phòng.

Trên đường đến ngự hoa viên, Lăng Dạ có chút khó xử, bị Lăng Quang nắm tay như vậy, thử nhìn ánh mắt dị thường của đám cung nữ, thái giám và thị vệ kia xem, mấy lần muốn giãy tay ra, nhưng đều không thành công, Lăng Quang ngược lại còn nắm tay của Lăng Dạ chặt hơn.

“ Phụ hoàng, chúng ta có thể nào đừng nắm tay được không, những cung nữ thái giám đều nhìn kìa, không tốt lắm đâu.” Lăng Dạ nhỏ giọng nói.

“ Có cái gì không tốt, phụ hoàng nắm tay hoàng nhi của mình cũng là phạm pháp sao, cho dù là phạm pháp, ta là hoàng thượng, cũng không ai có thể quản ta.”

Lăng Dạ cảm thấy phi thường khó xử, thật là một nam nhân cường thế mà.

Đến ngự hoa viên, Lăng Quang cuối cùng cũng bỏ tay Lăng Dạ ra, đi đến bên hồ, nhìn thấy đàn cá tung tăng bơi lội tự do tự tại trong hồ, không có áp bức.

Thế giới này không giống bình thường khi mùa đông thì hoa không nở nhiều, nơi đây một năm bốn mùa đều là hoa lá um tùm, rất đẹp, khiến người ta quên đi phiền não, phong cảnh ở nơi đây cũng rất tốt, nếu như là hiện tại, nhất định sẽ trở thành một thánh địa du lịch.

“ Phụ hoàng, chúng ta đi câu cá được không a. Dù sao thì cũng không có gì làm.” Lăng Dạ nhìn thấy đàn cá, liền kiến nghị.

“ Được a, vậy chúng ta so tài xem ai câu được nhiều cá hơn, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng.” Lăng Quang nhân cơ hội nói.

“ Được.”

“ Người đâu, đem đến cho trẫm hai chiếc cần câu, Trúc Tâm, ngươi quay về lấy cho lục hoàng tử một chiếc áo tránh gió.” Lăng Quang nói.

“ Phụ hoàng, ngươi bảo Trúc Tâm lấy áo cho ta làm gì a.” Lăng Dạ nghi hoặc nhìn Lăng Quang.

“ Sợ ngươi bị lạnh a, bây giờ vẫn là mùa đông, ngồi ở đây lâu như vậy, chắc chắn sẽ có chút lạnh. Sức khỏe của ngươi không tốt lắm, ngày mai phụ hoàng bảo ngự y bốc một số thuốc bổ cho ngươi, bồi bổ một chút, đối với thân thể của ngươi cũng rất tốt.” Lăng Quang nói.

Nghe thấy mấy lời trước của Lăng Quang, trong lòng Lăng Dạ một trận cảm động, nhưng nghe được mấy lời sau là bắt mình phải uống thuốc bổ, Lăng Dạ không nói được gì, thuốc a, ngươi yêu ta đến như thế sao, một ngày cũng không thể rời khỏi ta sao, lẽ nào ngươi chính là định theo ta cả đời sao.

“ Phụ hoàng, thân thể của ta không có kém như ngươi nghĩ đâu, không cần uống thuốc bổ cũng không sao cả.” Lăng Dạ đáng thương hề hề nhìn Lăng Quang, hy vọng y sẽ có thể đáp ứng mình.

“ Không được, uống nhiều một chút luôn tốt hơn, nghe lời phụ hoàng đi, ngoan a.” Lăng Quang biết Lăng Dạ không thích uống, nhưng chỉ có thể cự tuyệt y.

“ Ta biết rồi.” Lăng Dạ buồn bực trả lời.

“ Được rồi, vui vẻ lên đi, cần câu đã lấy tới rồi nè, chúng ta bắt đầu so tài thôi.” Lăng Quang cầm lấy cần câu đưa cho Lăng Dạ một chiếc, lại lấy áo tránh gió trên tay Trúc Tâm khoác lên cho Lăng Dạ, sau đó bắt đầu ném cần câu vào trong hồ.

Lăng Dạ nhìn trong hồ, mấy trò câu cá này thật sự là phải có lòng nhẫn nại rất lớn a. Nhàm chán nhìn Lăng Quang, phát hiện y đang cười híp mắt nhìn mình, có chút khó xử, lại quay đầu tiếp tục nhìn cần câu không có cá.

“ Dạ nhi, đang nghĩ cái gì vậy.” Lăng Quang cười hỏi.

“ Không có gì. Phụ hoàng ngươi câu được mấy con cá rồi.?”

“ Phụ hoàng đã câu được một con rồi, Dạ nhi ngươi phải cố lên a.” Lăng Quang cười xấu xa nói.

Lăng Dạ nhìn con cá đang nhảy lên nhảy xuống trong thùng của Lăng Quang, lại nhìn thùng của mình, hâng một tiếng nói: “ Mới bắt đầu thôi, ta nhất đĩnh sẽ câu được nhiều hơn ngươi.”

Nhưng thời gian qua càng lâu, Lăng Quang câu được càng nhiều, mà Lăng Dạ chỉ câu được hai ba con, căm tức trừng mắt nhìn Lăng Quang, trong lòng Lăng Dạ hoài nghi, mấy con cá trong ngự hoa viên này có phải cũng biết Lăng Quang là hoàng thượng, có thể nắm đại quyền sinh sát chúng nó trong tay, nên mới giữ thể diện cho y như vậy, ngoan ngoãn mắc câu a.

Kết quả so tài đương nhiên là Lăng Quang thắng, nhìn cá trong thùng, Lăng Dạ không thoải mái nói: “ Tối nay ta muốn ăn mấy con cá này, nướng, hấp, bất kể thế nào, đều nấu hết đi.”

“ Vậy nghe lời Dạ nhi, tối nay chúng ta ăn một bữa tiệc cá, còn có Dạ nhi, đừng quên chuyện vừa rồi a, phải đáp ứng một yêu cầu của phụ hoàng a.” Lăng Quang tươi cười hớn hở, vui vẻ nói.

Nhìn thấy nụ cười khiếm nhã của Lăng Quang, Lăng Dạ hận đến nghiến răng, hướng về phía Lăng Quang làm mặt quỷ, nói: “ Quay về thôi, không chơi nữa, không có hứng.”

“ Được thôi, vậy chúng ta trở về, cũng sắp đến giờ dùng vãn thiện rồi.” Lăng Quang kéo tay Lăng Dạ nói.

…………..Trong lúc dùng bữa………….

“ Đến, Dạ nhi, ăn nhiều một chút, phải biết là cá trong ngự hoa viên vốn dĩ là không thể ăn, mà chỉ để cùng nhau thưởng ngoạn, lần này chính là ngoại lệ.” Lăng Quang mỉm cười nói.

“ Ta sẽ ăn nhiều một chút.” Căm hận ăn một miếng cá, thật ra thịt của con cá này rất ngon, lại không gai, vừa non vừa mềm, nhưng mà, cho dù là thế cũng không ít gì, hại ta thua này, tội không thể tha, ta ăn.

Lăng Dạ nhìn những đĩa cá trên bàn, không được rồi, quá no rồi, không thể ăn được nữa, liền nói với Lăng Quang: “ Ngày mai ta muốn tiếp tục ăn mấy con cá này.”

“ Được, đều nghe Dạ nhi, no rồi sao.” Nhìn Lăng Dạ, Lăng Quang cảm thấy được tâm tình của mình từ sau ngày hồi cung thì hôm nay là ngày vui vẻ nhất.

“ Ăn no rồi, căng cả bụng.” Lăng Dạ ngồi trên ghế, cái bụng đã có chút nhô ra, nhẹ nhàng sờ sờ, một ngày thế này thật sự rất sảng khoái.

“ Được rồi, Dạ nhi, chúng ta ra bên ngoài dạo, ăn nhiều như thế, thật sự a, mấy con cá này có thù với ngươi sao.” Lăng Quang buồn cười nói.

“ Chính là có thù với ta, không đem chúng nó ăn sạch vào bụng ta sẽ không thoải mái.” Lăng Dạ xoa xoa bụng, đứng dậy nói.

“ Ra ngoài tản bộ một lát, để tiêu hóa bớt, cho dù là cá và ngươi có thù, ngươi cũng có thể ăn từ từ mỗi ngày , không cần phải ăn hết trong ngày hôm nay đâu.” Lăng Quang đỡ lưng của Lăng Dạ, nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng căng tròn.

“ Ta quên mất a, vậy ta mỗi ngày đều phải có một đĩa cá trên bàn a, ta nhất định sẽ ăn hết chúng nó.”

“ Được, được, phụ hoàng đều đáp ứng ngươi, cho đến khi ngươi ăn ngán thì thôi.”

Dùng xong vãn thiện rồi đi tản bộ thật sự là một loại hưởng thụ, nếu như gió có thể nhỏ một chút, không khí có thể ấm một chút, vậy thì càng tốt a, Lăng Dạ cảm thán, co lại thân mình, cả người dựa sát vào Lăng Quang, thật lạnh a.

“ Phụ hoàng, chúng ta trở về thôi, thật lạnh.”

“ Ân, vậy chúng ta trở về, ta đã dặn cung nữ chuẩn bị sẵn nước tắm rồi, đợi lát quay về ngươi có thể tắm rửa ngay.” Lăng Quang mỉm cười nói.

“ Ân, phụ hoàng suy nghĩ thật chu đáo a.” Trong lòng Lăng Dạ khinh miệt Lăng Quang một cái, sao lại cảm thấy nụ cười của y có chút đen tối a. Lăng Dạ lắc lắc đầu, khẳng định là nhìn lầm rồi, run rẩy một chút,nên quay về thôi, bên ngoài thật sự là lạnh , mùa xuân đến lúc nào mới chịu đến a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương