Hàn Đàm một vòng lăn tăn sóng gợn.

Cung Ngô Đồng lười nhác ngồi trên tảng đá, rũ mắt nhìn Sở Dự ấy thế mà lại thật sự một thân một mình xuống Hàn Đàm vớt kiếm, kỳ lạ tấm tắc nói: "Giờ rốt cuộc ta cũng biết tại sao tiểu đồ nhi của ta lại bị hắn chơi rồi."

Có thủ đoạn, biết cách thu hút lòng người, vừa ẩn nhẫn được mà vừa tàn nhẫn được, có mười Minh Tu Nghệ cũng không đấu lại hắn.

Minh Đăng nhìn đôi con ngươi màu tím và mị ma văn giữa mi tâm y, còn tưởng là y sẽ vì ảo giác mị cốt mà không màng giới hạn làm bất cứ thứ gì cho Minh Tu Nghệ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Cung Ngô Đồng chỉ rơi vào ảo giác, chứ không phải là đánh mất tâm trí, tính tình sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Từ nhỏ tới lớn Cung Ngô Đồng cái gì cũng ăn, nhưng lại chưa ăn khổ cực bao giờ, loại chuyện khổ sai như tự mình xuống Hàn Đàm vớt kiếm, nhìn thế nào cũng thấy đấy không phải chuyện mà y sẽ làm.

Minh Đăng nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Không thể vận linh lực chống rét trong sơn động, đám đệ tử bị đông lạnh quỳ đến run bần bật, trông thấy Sở Dự dưới Hàn Đàm sắp đóng băng tới nơi mà vẫn kiên trì vớt kiếm, một vài thiếu niên không giấu được oán hận, hung hăng ngẩng đầu trừng Cung Ngô Đồng một cái.

Bàn tay như ngọc của Cung Ngô Đồng đang vuốt ve bích tiêu, thấy thế thì nhẹ nhàng giơ bích tiêu chỉ về phía một người, mắt tím đong đầy ái muội phong tình không thể cất giấu: "Đôi mắt của ngươi rất đẹp, ánh mắt cũng không tệ."

Thiếu niên trừng y sững sờ, không hiểu vì sao y lại đột nhiên khen mình, đôi mắt thù hận nhiều thêm một phần do dự.

Đôi mắt của Cung Ngô Đồng chớp cũng không chớp mà nhìn hắn, hơi nghiêng người, dịu dàng nói: "Ta rất thích đôi mắt của ngươi, ngươi tặng cho ta đi, được không?"

Lời nói đi kèm với hành động.

Toàn thân thiếu niên cứng đờ, ngạc nhiên nhìn đôi bàn tay đã bị đông cứng của mình đang gian nan vươn hai ngón tay về phía đôi mắt, trông như muốn móc mắt mình ra.

Mọi người cả kinh, vội vàng bắt lấy tay hắn hòng ngăn động tác đó lại.

Chẳng qua Hoá Thần kỳ uy nghiêm lại nào phải thứ chúng có thể ngăn được, cả người thiếu niên kia đầm đìa mồ hôi lạnh, bàn tay không chịu khống chế mà ném cái người đang cố chế trụ mình ra, bám riết không tha tự móc mắt tiếp.

Ngay cả Minh Đăng cũng bị doạ sợ, kinh hãi hô: "Tiểu Thánh tôn!"

Cung Ngô Đồng thu hồi bích tiêu, chỉ thấy thiếu niên tay áp sát mí mắt toàn thân cứng đờ, thình lình thoát khỏi xiềng xích linh lực.

Cung Ngô Đồng quan sát sắc mặt khó coi của những người xung quanh, đột nhiên giống như vừa được xem một vở hài kịch khôi hài, cất tiếng cười to.

Thiếu niên bị doạ đến hồn phi phách tán, ngây dại quỳ trên mặt đất, mồ hôi trên thái dương đã kết thành sương lạnh.

Cung Ngô Đồng mỉm cười, nhẹ nhàng ngoắc tay về phía thiếu niên, ý bảo lại đây.

Thiếu niên xém chút nữa bị y móc mắt, hoàn toàn không dám chống cự, nơm nớp lo sợ mà đứng dậy đi đến trước mặt y, trong mắt không còn dám để lộ oán khí như vừa nãy.

Ngón tay của Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng cầm lọn tóc tán loạn trên vai thiếu niên lên, vẻ mặt không yên lòng nói: "Ngoan, chuyển lời cho chủ tử của ngươi giúp ta."

Thiếu niên sửng sốt, ngay sau đó lại như nhớ ra gì đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Nói là, hắn có thể bỏ chạy." Cung Ngô Đồng dịu dàng nói, "Kiếm của ta có thể nhận ra hơi thở ghê tởm của hắn trong vòng phạm vi một trăm dặm, hắn sẽ không muốn biết hậu quả đâu."

Thiếu niên run như cầy sấy.

Cung Ngô Đồng còn thân mật hỏi hắn: "Nhớ rõ chưa?"

"Nhớ, nhớ rõ rồi ạ." Thiếu niên lúng ta lúng túng nói.

Giữa kẽ hở ngón tay đang cầm tóc thiếu niên của Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng toả ra, nhiệt khí nhào lên vai thiếu niên, lại khiến hắn cảm nhận sự lạnh lẽo thấu xương còn hơn cả Hàn Đàm ngoài kia.

"Đi đi."

Thiếu niên bịch bịch lui ra sau hai bước, hoàn toàn không dám nhìn Cung Ngô Đồng, hốt hoảng xoay người bỏ chạy.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, có vết xe đổ trước mắt, bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù cho có oán giận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng chỉ dám giữ trong lòng, quỳ tiếp mà không nói lời nào.

Minh Đăng chần chờ nói: "Tên đó... Là người của thành Cô Chu?"

"Ừ." Cung Ngô Đồng cười cười, "Ta còn tưởng hắn cố tình tìm đến Sở Dự để chữa Kim Đan, ai ngờ không biết hắn tới chỗ người ta được bao lâu rồi, mà tâm phúc dưới trướng đã trở thành đệ tử của đảo Minh Hạp."

Minh Đăng chẳng nói nên lời.

Cung Ngô Đồng hơi suy nghĩ, đột nhiên nói: "Nếu hắn đã ở đảo Minh Hạp lâu như thế, vậy chuyện Minh Tu Nghệ bị đưa đến Ma tộc Quá Vân Giang, có thể có liên quan tới con chó đó không?"

Minh Đăng sững sờ, không ngờ Cung Ngô Đồng vậy mà có thể liên tưởng đến chuyện này.

Cung Ngô Đồng sau khi nói xong, mắt tím chợt loé tia sáng âm u, không nói tiếp nữa.

Nhất thời Hàn Đàm chỉ còn tiếng động quấy tung hồ nước, Cung Ngô Đồng hơi nhắm mắt lại, vậy mà lại nghiêm túc thưởng thức thanh âm ấy như một đoạn tiểu khúc.

Một lát sau, Sở Dự cả người ướt đẫm gần bị đông cứng cuối cùng cũng bò lên từ Hàn Đàm.

Bịch một tiếng, Cung Ngô Đồng rất hứng thú mà mở mắt, chống cằm nhìn Sở Dụ sắc mặt xanh mét toàn thân run rẩy mà quỳ dưới mặt đất, nửa ngày sau cũng chả bò dậy được, đột nhiên cười khúc khích.



Minh Đăng: "..."

Minh Đăng không phải người mà còn thấy Sở Dự đáng thương cực kỳ, vậy mà một con người bình thường như Cung Ngô Đồng lại giống như tim làm bằng sắt, không chỉ không mềm lòng mà thậm chí còn bật cười.

Sở Dự ngay cả nói cũng không nói nên lời, tay run run cầm thanh kiếm tản ra ánh trăng sáng dâng lên.

"Tiểu, tiểu..."

Cung Ngô Đồng nhàn nhạt nói: "Uớt hết rồi, lau khô đi rồi đưa."

Sở Dự: "..."

Nếu không phải Sở Dự toàn thân bị đông cứng đến không thể làm ra biểu cảm gì, thì một câu này khẳng định sẽ khiến hắn thay đổi sắc mặt.

Đệ tử đảo Minh Hạp bên cạnh tức đến run rẩy cả người, nhưng lại e ngại thân phận của Cung Ngô Đồng nên không có cách nào phát tác, chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng mà cởi áo ngoài ra, lau khô vệt nước trên thanh kiếm.

Lúc này Cung Ngô Đồng mới nhận lấy thanh kiếm, nhìn qua nhìn lại, khen: "Quả là kiếm tốt."

Lòng bàn tay y nhẹ nhàng đặt trên thân kiếm, cảm nhận được kiếm ý ôn hoà, chậc chậc nói: "Nếu Tu Nghệ mà biết ta hao hết trăm ngàn cay đắng để tìm thanh kiếm này về cho hắn, chắc chắn sẽ rất vui."

Sở Dự: "..."

Thần sắc trong mắt Sở Dự khó bề phân biệt, nếu không phải là bị đông lạnh đến không nói nên lời, thì e là hắn đã không màng đến giáo dưỡng mà chửi người.

Cung Ngô Đồng mỹ mãn thu kiếm, nhảy xuống từ trên tảng đá, vỗ vỗ thật mạnh lên bả vai Sở Dự, suýt chút nữa vỗ Sở Dự đang đứng không vững đến quỳ rạp xuống đất thêm lần nữa.

"Tốt lắm." Cung Ngô Đồng rút tay về, cười nói, "Ta thay tiểu đồ nhi của ta nói với ngươi, Xiển Đạo năm năm sau, hắn nhất định sẽ đánh bại ngươi, đoạt lại đảo Minh Hạp."

Sở Dự giật mình nhìn y, dường như muốn nói gì đó, nhưng đầu lưỡi bị đông cứng đến xém hỏng, không thể phát ra âm thanh nào.

Cung Ngô Đồng tàn nhẫn nói thay cho Minh Tu Nghệ xong, xoay người ngâm nga câu hát rồi rời đi.

Trong một khắc y xoay người, ánh mắt vô hại của Sở Dự nháy mắt âm trầm, đôi mắt dõi theo bóng lưng của Cung Ngô Đồng đầy giá lạnh, bàn tay bị đông cứng hơi khép thành quyền, phát ra âm thanh xương khớp răng rắc, nghe cực kỳ rợn người.

Cung Ngô Đồng kéo áo ngoài xù lông ra khỏi sơn động Hàn Đàm, buồn cười nói: "Nhìn đi, đó mới là gương mặt thật của hắn."

Minh Đăng do dự nói: "Nếu biết hắn không phải loại người lương thiện, vậy sao Tiểu Thánh tôn còn muốn cố ý chọc giận hắn?"

Cung Ngô Đồng kinh hãi lắp bắp: "Hả? Cố ý chọc hắn? Không phải bình thường ta toàn nói vậy à?"

Minh Đăng: "..."

Ừ cũng đúng.

Cung Ngô Đồng quay lại vách núi, nhìn đại dương mênh mông nối liền với mây trời, duỗi người: "Hầy, để ta nhìn xem còn gì vui để chơi không."

Thần thức của y quá mức cường đại, chỉ trong nháy mắt đã lan ra bốn phía che trời lấp đất, thẳng tắp kéo dài tới trăm dặm bên ngoài.

Cung Ngô Đồng đột nhiên mở mắt, cười hì hì nói: "Ngoài hai trăm dặm rồi, chạy nhanh thật đấy."

Minh Đăng còn tưởng mình đang nghe nhầm: "Không phải khi nãy Tiểu Thánh tôn nói không ở trong một trăm dặm là được sao?"

"Ừ." Cung Ngô Đồng sửa sang ống tay áo, thuận miệng nói, "Nhưng giờ ta lại muốn cách ba trăm dặm."

Cung Ngô Đồng nói năng chưa bao giờ chắc chắn nhón mũi chân, linh lực quấn quanh thân thể, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách đó hai trăm dặm.

Y nhẹ nhàng dừng xuống dưới tán cây ngô đồng, nhìn thiếu niên đang thở hổn hển đỡ một người áo đen thất tha thất thểu đi về phía trước bên dưới, khoé môi nhẹ nhàng khẽ cong.

"Tìm được rồi."

***

Học phủ Thiên Nhận, Huyền Trai.

Vì Cung Ngô Đồng không có mặt, nên toàn bộ Huyền Trai vui vẻ hoà thuận, náo nhiệt cực kỳ, giống như là đang ăn Tết.

Không bị Cung Ngô Đồng quấy rầy, cuối cùng Minh Tu Nghệ cũng nghiêm túc học hết một ngày, chỉ là đôi lúc lơ đãng nhìn xuống, lại cảm thấy đùi hơi trống rỗng.

Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người hoan hô một trận, cùng thu dọn đồ đạc rời khỏi học đường.

Minh Tu Nghệ định chép tâm pháp mới học hôm nay lại mấy lần, ngồi lẻ loi một mình tại chỗ.

Mặt trời lặn phía tây, rọi bóng dáng hắn nghiêng nghiêng kéo dài.

Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ bên cạnh.



Minh Tu Nghệ hoàn chỉnh chữ cái đang viết, mới quay đầu lại nhìn.

Thiếu niên áo xanh dọn bàn cho Cung Ngô Đồng hôm qua đang ghé vào cửa sổ, híp mắt chào hỏi với hắn.

Minh Tu Nghệ hơi hơi gật đầu: "Trai trường."

Thiếu niên áo xanh gọi Cảnh Triệt, là trai trường đệ tam trai của Huyền Trai, làm người hoà đồng, trời sinh thông minh, toàn đệ tam trai lấy hắn cầm đầu.

"Trai trường cái gì." Cảnh Triệt vô cùng tự nhiên, hắn ghé vào song cửa sổ, nói, "Gọi tên là được rồi."

Minh Tu Nghệ vẫn nói: "Trai trường, có chuyện gì không?"

Hắn còn đang vội chép sách cho xong.

Cảnh Triệt thầm nói một tiếng không có, cũng không lảm nhảm gì nhiều, trực tiếp vung tay ném một cái mộc bài gắn tua rua lên bàn cho hắn.

"Minh Thiếu tôn, mấy năm nay ta luôn nghe các trưởng bối khen ngợi ngươi thiên phú rất cao căn cốt cực tốt, cuối cùng cũng được gặp người thật." Cảnh Triệt nói, "Biết đây là gì không?"

Minh Tu Nghệ ngay cả nhìn cũng không nhìn cái mộc bài, chỉ nói: "Ta đã không còn là Thiếu tôn, ngươi không cần gọi ta như vậy."

Cảnh Triệt nhe răng nói: "Được, Minh Thiếu tôn ——"

Minh Tu Nghệ: "..."

Nghe dễ ghét thật đấy.

"Lấy đi." Cảnh Triệt nói, "Học phủ Thiên Nhận không cho phép đệ tử tư đấu, cầm mộc bài có thể vào diễn võ trường luận bàn tỷ thí."

Cuối cùng Minh Tu Nghệ cũng rũ mắt nhìn thoáng qua mộc bài "Thiên Nhận", nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn tỷ thí với ta?"

Minh Tu Nghệ là con trai của Minh Thủ tôn, từ nhỏ đã có vô số người chăm chú nhìn hắn lớn lên, hiện tại hắn không còn ngồi trên vị trí Thiếu tôn, tất nhiên sẽ có người đến bỏ đá xuống giếng*.

*Chỉ người bị sa cơ thất thế mà còn bị người khác hùa vào giẫm đạp.

Minh Tu Nghệ đã chuẩn bị tốt lời từ chối, ai ngờ Cảnh Triệt lại "Phụt" cười một tiếng: "Ngươi bị ngốc à? Chúng ta thuộc cùng một trai, tỷ thí cái gì?"

Minh Tu Nghệ nhướng mày nhìn hắn.

"Đây là để ngày mai sau khi tan học sẽ tỷ thí với đệ tứ trai trước núi diễn võ trường."

Minh Tu Nghệ cầm mộc bài lên: "Tại sao chúng ta phải tỷ thí với đệ tứ trai?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Cảnh Triệt vốn đang khí định thần nhàn đột nhiên hùng hùng hổ hổ: "Tất nhiên là để quang minh chính đại đánh đám tôn tử của thành Cô Chu!"

Minh Tu Nghệ: "..."

"Thành Cô Chu?"

"Đúng vậy, Cửu Phương tông chúng ta không đội trời chung với chúng!" Cảnh Triệt tức giận vỗ cái bẹp lên cửa sổ, vỗ đến lòng bàn tay hắn đau nhức, nhưng vẫn tức tối mắng, "Tháng nào chúng ta cũng đánh với chúng một lần, nhưng chủ yếu là do tu vi tương đương nên không thể nghiền nát đối phương. Không phải tu vi của ngươi không tệ sao, lần này đi chung đi, xem có thể ấn chúng xuống đất đánh không?"

Minh Tu Nghệ cuối cùng cũng hứng thú: "Cửu Phương tông có thù oán với thành Cô Chu?"

Cảnh Triệt cau mày, nghĩ ngợi một hồi vẫn bất đắc dĩ kể cho Minh Tu Nghệ.

"Hôm qua ngươi mới vào Cửu Phương tông, hẳn là không biết."

"Mấy năm trước khi Tông chủ chúng ta dẫn Tiểu Thánh tôn ra ngoài chơi, lại đúng 'Ngày tuyển phi', Tiểu Thánh tôn bị mị cốt ảnh hưởng, tuyển một tên khốn mặt người dạ thú làm phi."

"Tông chủ mới nhìn chỗ khác có một lúc, Tiểu Thánh tôn đã bị người nọ bắt đi."

"Nghe nói lúc Tông chủ tìm được, suýt chút nữa Tiểu Thánh tôn đã bị cưỡng ép kết đạo lữ khế, may là có kết giới hộ thân của Thánh tôn nên không có chuyện gì."

Minh Tu Nghệ khẽ giật mình.

"Cái tên chó chết cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đó... Ừm, tên là, à, hắn tên là..."

"Giang Tị."

Dưới cây ngô đồng, mưa phùn gió thổi.

Khuôn mặt Cung Ngô Đồng đầy nét dịu dàng, mũi giày đạp lên vai người nọ, bích tiêu nhẹ nhàng đẩy mũ choàng che mặt người áo đen xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.

Con ngươi Giang Tị đỏ thẫm, gắt gao cắn răng oán giận nhìn y, bụng bị kiếm ý thành hình thẳng tắp đâm xuyên, đóng đinh hắn lên cây ngô đồng sau lưng.

Máu tươi sền sệt nhuộm đỏ mặt đất ướt át.

"Đây không phải là nhân tình thứ ba mươi mốt của ta sao?" Cung Ngô Đồng mỉm cười, đôi mắt hàm chứa ôn nhu kéo dài, "Bốn năm không gặp, hảo ca ca, ta rất nhớ ngươi đó."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương