Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà
-
41: Chí Chi Chi Chi
Cung Ngô Đồng dẫn đám đệ tử Huyền Trai rong chơi khắp núi cả buổi, cuối cùng bị Thu Khước Thiền khoan thai đến muộn bắt trở về.
Hôm qua Thu Khước Thiền bị Vân Lâm Cảnh cấm ngôn, không cách nào nói chuyện khiến hắn khó chịu cả người, nhìn càng thêm u ám thâm trầm, khiến các thiếu niên sợ run bần bật im bặt như ve sầu mùa đông.
Cũng may Cung Ngô Đồng duỗi người, giải vây cho chúng: "Là huynh dẫn tụi nó đi chơi."
Thu Khước Thiền chau mày, nặng nề nhìn lướt qua bọn chúng một cái, tùy tiện phất tay.
Cả đám thiếu niên dồn hết sức lực mà chẳng đuổi được yêu hồ, nhưng cũng đã chơi vui rất lâu rồi, thấy Thu Khước Thiền không mắng chúng thì lúc này mới mừng rỡ đi về.
Chờ đến lúc các thiếu niên đi hết, Thu Khước Thiền lập tức vứt cái nét thâm trầm đi, đôi mắt trông mong nhìn Cung Ngô Đồng, đầy mặt viết "Sư huynh, muốn nói chuyện".
Cung Ngô Đồng liếc mắt nhìn hắn, cũng may tâm trạng y tốt nên không ra thêm yêu cầu, tiện tay bấm cái quyết giải cấm ngôn cho Thu Khước Thiền.
"Đệ lại trêu gì Lâm Cảnh nữa rồi?"
Thu Khước Thiền sờ cằm, thầm nói: "Ngày nào huynh ấy cũng cấm ngôn đệ, đệ có trêu cái gì đâu.
Với cả sư huynh, đệ nghe Xuân Vũ nói nếu Minh Tu Nghệ mà đột phá Hoá Thần kỳ thì sẽ có thể trấn an thương thế của huynh, sao huynh không luyện đan cho nó ăn tăng tiến tu vi? Đệ mới cho nó một đống linh đan nhưng trông nó chẳng có vẻ gì là sẽ ăn hết."
Cung Ngô Đồng trừng hắn: "Đừng cho nó đan dược, Hàn Băng Linh chủng vốn là thứ đồ kỳ quái hấp thu ma khí để tu luyện, sử dụng đan dược để tăng tiến tu vi sẽ tạo nên một cái gối thêu hoa, chẳng lẽ đệ muốn nó nhập ma sao?"
"Nhưng huynh..."
Cung Ngô Đồng thò tay xoa lung tung trên đầu Thu Khước Thiền một chút, hơi chút bất đắc dĩ nói: "Chuyện của đại sư huynh, sao các đệ cứ luôn đi theo lo lắng làm gì, quản học phủ của đệ cho tốt đi."
Đường đường là chưởng viện học phủ Thiên Nhận nhưng lại không hề quan tâm tới hình tượng mà tuỳ tiện để Cung Ngô Đồng xoa đến bù xù đầu tóc.
Thu Khước Thiền: "Tên Minh Tu Nghệ đó..."
Cung Ngô Đồng híp mắt mỉm cười, nói: "Thiên phú nó cao, con người lại cần cù thật thà, luôn có một ngày sẽ tới Hoá Thần kỳ, không cần chúng ta phải nhọc lòng đâu."
Trông Thu Khước Thiền có vẻ vẫn muốn cho Minh Tu Nghệ nốc lên Hoá Thần Kỳ cái một, nhưng hắn cũng biết làm vậy thì không thể nghi ngờ là sẽ phế đi Minh Tu Nghệ, thế là bèn bất đắc dĩ gật đầu.
"Được, đệ biết rồi, sau này đệ không nói nữa là được, lát nữa sư huynh về mang đan dược trả lại cho đệ nhé, đệ tích cóp mấy cái đó từ lâu lắm rồi."
Cung Ngô Đồng liếc hắn: "Làm gì có đạo lý mang cho rồi mà còn đòi lại? Hơn nữa huynh thu đồ đệ mà đám các đệ cũng chẳng ừ hử gì, vậy mà cũng không biết tặng quà gặp mặt gì đó sao?"
Thu Khước Thiền kinh hoàng tột độ: "Nhưng mấy cái đó..."
Cung Ngô Đồng không thèm nghe, đồ đã cho đồ đệ y thì sao mà lấy lại được, lập tức nâng bước bỏ chạy.
Mấy hôm rồi Minh Tu Nghệ không quét bậc thang, sau khi tan học lại ôm ba cái chổi, lẻ loi một mình chịu khó đi quét lá.
Đáng lẽ Cung Ngô Đồng muốn về Hồng Trần Uyển uống rượu, nhưng thần sai quỷ khiến thế nào mà lại đi đến bậc thang ở học phủ Thiên Nhận, ngồi trên tầng cao nhất nhìn bộ dáng rũ mắt nghiêm túc quét lá của Minh Tu Nghệ.
Trước nay Cung Ngô Đồng chẳng chịu ngồi yên bao giờ, dù không có chuyện gì thì cũng phải tìm cho ra chuyện làm ầm lên, nhưng ở bên cạnh Minh Tu Nghệ, hiếm khi y luôn an tĩnh trở lại, ngồi chung một chỗ nhìn nhau nửa ngày mà lại chẳng thấy buồn tẻ chút nào.
Cung Ngô Đồng nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ là tác dụng của Hàn Băng Linh chủng ư?"
Qua một thời gian, Minh Tu Nghệ đã cầm chổi quét đến chỗ của Cung Ngô Đồng.
"Sư tôn."
Cung Ngô Đồng hơi híp mắt, cười mỉm nói: "Quét cái bậc thang thôi mà, chả phải tùy tiện dùng một cái thuật pháp là xong rồi sao, không phải con còn muốn nỗ lực tu hành để nhập Hoá Thần kỳ à?"
"Quét bậc thang cũng là một loại tu hành." Không biết Minh Tu Nghệ bị ai lừa mà nâng hình phạt quét bậc thang nói thành một đạo lý rõ ràng, "Không chỉ rèn luyện thể lực mà còn rất có tác dụng củng cố tâm cảnh."
Biểu cảm phức tạp "Tên đồ nhi này sẽ không phải là một thằng ngốc đâu nhỉ" in đầy trên mặt Cung Ngô Đồng, nhưng ở chung nhiều ngày như thế, cuối cùng y cũng đã nhìn ra, cái gì mà có thể nhẫn nhịn có thể tàn nhẫn nội tâm hung ác hoàn toàn trái ngược với con người của Minh thiếu tôn, đấy hoàn toàn là phán đoán của mình thôi.
—— hệt như Minh Tu Nghệ thật sự là một con người thật lòng thật dạ.
Cung Ngô Đồng thầm kín thở dài một hơi, hoàn toàn tỉnh táo trở lại từ giấc mộng đẹp đồ đệ hung ác nham hiểm khi sư diệt tổ —— trông cậy vào cái tên trong đầu chỉ có mỗi chuyện tu hành này còn chẳng bằng đi thử vận may với Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng.
Nhớ lại Tuy Tương Phùng luôn muốn ăn mình, nhưng Cung Ngô Đồng vẫn luôn dính vào mấy chuyện với Minh Tu Nghệ, căn bản chẳng còn cách nào chú ý đến hai đồ nhi khác.
Cung Ngô Đồng quyết định, phải dời mục tiêu lên người hai đứa nhóc Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng.
Y một lời khó nói hết mà lườm Minh Tu Nghệ một cái, thở dài đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo muốn rời đi.
Minh Tu Nghệ nhìn bóng lưng của y, chẳng biết thế nào mà lại đột nhiên nói: "Sư tôn..."
Cung Ngô Đồng lười biếng rầm rì một tiếng: "Sao nào?"
Minh Tu Nghệ lúng ta lúng túng nói: "Nếu tu vi của con lên tới Nguyên Anh đại viên mãn...!Thì có thể giúp người nhập mộng không ạ?"
Cung Ngô Đồng sững người, hơi quay đầu nhìn về phía hắn đang đứng dưới bậc thang.
"Cái gì?"
"Dù chỉ là một lát thôi cũng được ạ." Minh Tu Nghệ vội nói, "Con sẽ nhanh chóng điều khiển được Hàn Băng Linh chủng, thế thì với tu vi của con miễn cưỡng có thể đông cứng những...!Dòng sông trong thức hải của sư tôn, như vậy thì người sẽ có thể ngủ ngon giấc."
Cung Ngô Đồng giơ tay vén mái tóc dài bị gió thổi tung ra sau tai, ngẩn ngơ đối mặt với Minh Tu Nghệ một hồi lâu, trong lòng lại hiện lên câu nói lúc trước...
Thôi được.
Y đột nhiên nở nụ cười loá mắt, lại thoả hiệp một lần nữa.
"Được."
Khuôn mặt lo sợ xen lẫn nỗi bất an của Minh Tu Nghệ bất thình lình lộ ra sự mừng rỡ, hắn trịnh trọng cam kết: "Sư tôn yên tâm, con chắc chắn sẽ tu hành gấp bội."
Minh Tu Nghệ là một người có thiên phú rất cao, huống hồ còn dung hợp Hàn Băng Linh chủng.
Từ cái ngày cam kết với Cung Ngô Đồng về sau, ngày nào hắn cũng đến học phủ đi học, luôn dậy sớm hơn ai khác, buổi tối tan học cũng là người cuối cùng rời đi, có đôi khi nửa đêm Cung Ngô Đồng ra ngoài tưới cây còn thấy đèn phòng của Minh Tu Nghệ bên ngoài thiên viện vẫn sáng rực.
Đại khái là Minh Tu Nghệ quá mức khắc khổ, khiến cho Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng vốn cứ tan học là ra ngoài chơi, nỗ lực toàn dựa vào xúc động nhất thời không muốn bị thua kém tiểu sư đệ, cũng bắt đầu nỗ lực tu hành theo.
Dần dà, toàn bộ Cửu Phương tông và học phủ Thiên Nhận ai cũng biết Cung Ngô Đồng dốt nát kém cỏi thu được ba người đệ tử nỗ lực khắc khổ cần cù chẳng biết mỏi mệt.
Những chuyện Cung Ngô Đồng thường làm hàng ngày là uống rượu luyện đan nghe kể chuyện, thật sự rất nhàn hạ, chẳng qua kể từ khi ba người Minh Tu Nghệ quyết chí vươn lên, cuối cùng y cũng có nhiều chuyện hơn để làm, là đêm nào cũng bị ba đồ nhi bám dính để học hỏi kiếm chiêu với cả tâm pháp.
Ban đầu Cung Ngô Đồng chỉ hận rèn sắt không thành thép, nghĩ thầm sư tôn ta cũng đã tắm rửa đổi sang một bộ xiêm y đẹp đẽ xinh tươi như thế rồi, mà sao ánh mắt của đám các ngươi lại chẳng nhiều hơn cái nào, lúc nào cũng đòi chỉ điểm kiếm chiêu, Mị Ma sư tôn nào mà chịu được nỗi tủi nhục này?
Chẳng biết tại sao mà ba đồ nhi ngày càng giống hệt ba thằng mù, theo tuổi tác ngày càng lớn lên, vậy mà lại ngày càng không nhận ra dung mạo tuyệt sắc đã nhìn mãi thành quen của sư tôn, hoàn toàn chớ hề ngây người trố mắt như lần đầu tiên gặp y.
Có đợt Cung Ngô Đồng moi đống tâm pháp mà Túng Hiềm Minh mang tới ra, chẳng biết như nào mà trong đó lại bị lẫn một quyển thuật mê hoặc của Mị Ma tu đạo hợp hoan, y cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, học lại nhanh, đến đêm đã học được mị thuật nghe nói là có thể quyến rũ được Phật tử rơi xuống phàm trần.
Khéo thay hôm đó Minh Tu Nghệ xách kiếm đến "nghiền ép" kiếm chiêu của sư tôn, dáng vẻ mị hoặc từ trên xuống dưới của Cung Ngô Đồng còn chưa kịp rút đi, y quay đầu nhìn tiểu đồ nhi đã cập quan, chậm rãi chớp chớp mắt.
...!Minh Tu Nghệ đầy mặt nghi ngờ nhìn Cung Ngô Đồng: "Sư tôn, trong mắt người có cái gì à?"
Cung Ngô Đồng: "???"
Cung Ngô Đồng tức đến mức lập tức đá văng người ra ngoài, cũng ném cái quyển tâm pháp mị hoặc chẳng có tích sự gì đi.
Minh Tu Nghệ mờ mịt tột độ, chẳng biết lại chọc sư tôn không vui chỗ nào.
Ba người học trong Huyền trai tại học phủ Thiên Nhận được ba năm, kiếm đạo của Việt Ký Vọng mới được hình thành, nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn chỉ là một linh cốt đúc kiếm, tu hành chẳng tiến xa ngàn dặm được như Cung Ngô Đồng dự đoán, nhưng ngược lại lại đột phá Nguyên Anh một cách vững chắc.
Tuy Tương Phùng một lòng si mê y đạo, Cung Ngô Đồng cầm tay dạy hắn, cũng coi như là có chút kết quả.
Minh Tu Nghệ đột phá cảnh giới Nguyên Anh vào cái ngày hắn cập quan, Cung Ngô Đồng cho hắn linh tủy mua được ở Liên Hoạ Đạo giúp hắn có thể chống chịu một cách trơn tru vững vàng, chẳng phải chịu bao nhiêu lôi kiếp là đã thuận lợi vượt qua.
Tu vi của hai người Việt Ký Vọng và Minh Tu Nghệ gần như được coi là xuất chúng ở Huyền trai, sau khi ra khỏi Huyền trai thì lại theo trưởng lão rời tông rèn luyện, coi như là tôi luyện được thêm kiến thức.
Ban đầu Cung Ngô Đồng cảm thấy hai đứa nhóc này chỉ ra ngoài rèn luyện một tháng thôi rồi về, nhưng đợi mãi đợi mãi, đợi suốt một năm mới có tin trở về.
Cung Ngô Đồng đang dạy đồ nhi ngoan nhất là Tuy Tương Phùng luyện đan, nghe tin bên ngoài truyền đến thì cười lạnh một tiếng bỏ thêm u hoả vào lò luyện, lạnh lùng nói: "Nói chuyện này với ta làm gì? Việt Thập Lục là ai? Minh Tu Nghệ là ai? Ta không quen! Để tụi nó ở ngoài vĩnh viễn đừng có quay về là tốt nhất!"
Tuy Tương Phùng đang cầm một cuốn sổ nhỏ ghi chép cách điều chỉnh lửa lớn nhỏ thế nào và trình tự bỏ thuốc của sư tôn, thấy thế thì vội ghi thêm một dòng chữ bên cạnh hình ngọn lửa —— nhớ lửa phải lớn!
Sau đó lò luyện đan trực tiếp nổ cái bùm.
Tuy Tương Phùng: "......"
Tuy Tương Phùng bị nổ đến mặt đen thui thùi lùi, bàn tay run rẩy gạch bỏ bốn con chữ trên sổ, đổi thành —— phải tránh lửa lớn.
Cung Ngô Đồng bị hai tên nghịch đồ không về nhà chọc cho tức đến chẳng còn tâm trạng luyện đan, thế là dặn dò Tuy Tương Phùng vài câu rồi lại đi ra ngoài uống rượu.
***
Tại một ngôi trấn nhỏ cách Cửu Phương tông mười dặm, một dòng sông nhỏ được chia nhánh từ con sông lớn róc rách chảy xuôi, rong rêu bị dòng nước cuốn trôi về cùng một hướng, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện dưới sông chẳng có lấy một con cá nào.
Khói bếp lượn lờ, đám nhóc tụ thành một nhóm đùa giỡn ngay bên đồng ruộng.
Đột nhiên có một đứa nhóc giơ tay chỉ lên trời, giọng nói trong vắt: "Là tiên nhân kìa!"
Đứa nhóc khác đang nghịch hoa vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nhưng chỉ thấy được mỗi một làn khói trắng.
"Làm gì có đâu?"
Đứa nhóc kia sốt ruột nói: "Có thật mà, mới có mấy vị tiên nhân bay trên trời đó!"
Bọn nhỏ vẫn không tin, trong nhận thức của chúng, trên đời này căn bản chẳng có cái gọi là tiên nhân, càng không có cái gọi là yêu ma quỷ quái, tất cả những thứ đó chỉ là do người lớn bịa ra để doạ con nít mà thôi.
Đứa nhóc bị nghi ngờ bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng mà ta thật sự thấy được mà..."
Chẳng ai tin nó, đứa nhóc đành phải ủ rũ cụp đuôi nhìn chằm chằm dòng sông bên dưới đến đờ người.
Đúng lúc này, nó lại sợ hãi kêu lên một tiếng: "Á! Rong di chuyển kìa!"
Đám nhóc khác đua nhau ôi kìa trời ơi rồi nói: "Ngươi phiền thật đó, rong bị nước cuốn nên tất nhiên là sẽ di chuyển rồi."
Đứa nhóc kia đã sắp bật khóc tới nơi: "Nhưng đám rong đó..."
Giống hệt rắn nước đang bơi qua vậy.
Nơi chân trời xa xa truyền đến tiếng kiếm trầm đục xuyên thấu hư không, sau đó một nhân ảnh màu trắng rơi xuống trước tiên, lưu loát nhặt thanh kiếm lên vác sau lưng, nói: "Là ngay ở đây."
Rất nhanh, ẩn thân quyết bị tản đi, hai người khác lơ lửng rơi xuống đất, thu hồi thanh kiếm dưới chân.
Nam nhân vận hắc y đầu đội nón có rèm, lúc thu kiếm có thể mơ hồ nhìn thấy ngọc bài khắc hai chữ "Ngọc Câu" trên tua kiếm.
"Hẳn là vậy." Giọng hắn êm ái, phảng phất còn dịu dàng mềm mại hơn cả tiếng nước chảy róc rách, "Đại sư huynh, có thể tìm được rồi?"
"Đại sư huynh" vẫn luôn trầm lặng không lên tiếng bên cạnh cong môi mỉm cười, ngón tay bấm niệm pháp quyết, dưới chân không gió tự thổi tung vạt áo đồng phục đệ tử bay lên ống tay áo, chợt hắn đột nhiên trợn mắt, dường như trong mắt loé lên ánh kiếm bén ngót.
Chỉ nghe được một hồi tiếng nước xé trời, một con quái vật khổng lồ được thanh kiếm nâng lên, hệt như câu cá mà túm nó lên bờ.
Đại sư huynh kêu lên: "Cảnh Triệt!"
Cảnh Triệt rơi xuống đất đầu tiên đã sớm có chuẩn bị, phi thân tiến lên, dùng trường kiếm đâm thủng cái hàm dưới phảng phất như được bọc rong rêu của thủy yêu.
Một tiếng gào khóc tê tâm liệt phế vang lên, thủy yêu giãy dụa quay cuồng cơ thể, gần như là muốn ném văng Cảnh Triệt.
"Đây thật sự là con thủy yêu cuối cùng sao?!" Cảnh Triệt cắn chặt hàm răng, "Trưởng lão thật sự đã nói chỉ cần săn xong con này là sẽ được về Cửu Phương tông sao?"
Đại sư huynh Việt Ký Vọng nói: "Ít nói nhảm! Đè xuống cho ta, nó mà chạy thì ta sẽ ném ngươi xuống nước cho ngươi săn!"
Dứt lời, hắn quay sang nói với nam nhân mặc hắc y: "Chi Chi! Đừng có cho nó chạy xuống nước!"
Nam nhân hắc y vốn đang định ra tay vừa nghe đến hai chữ "Chi Chi" thì tạm ngừng lại, dưới chiếc nón có rèm dường như truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ, đón lấy linh lực tùy tiện bay quanh người, tiếng răng rắc trầm đục vang lên, vậy mà lại trực tiếp đóng băng dòng sông đến tận nơi ngọn nguồn.
Hơi lạnh tùy tiện toả khắp nơi.
"Chi Chi" xốc một góc nón có rèm lên, lộ ra nụ cười ôn hoà xen lẫn sự bất đắc dĩ, nói khẽ: "Sư huynh, đừng gọi cái tên đó của đệ."
Người này chính là Minh Tu Nghệ.
Thời gian hơn bốn năm, Minh Tu Nghệ đã từ cậu thiếu niên ngây ngô năm đó trưởng thành thành chàng thanh niên ôn nhuận như ngọc, ngũ quan của hắn phát triển, có vẻ lành lạnh mà lại không khỏi ôn hoà, đôi mắt như ngọc lúc lẳng lặng ngắm nhìn người khác còn khiến cho lòng người tĩnh lặng hơn cả Thần Phật.
Việt Ký Vọng thấy thủy yêu có vùng vẫy cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể mượn nước bỏ chạy, thế là cong môi lộ ra một nụ cười tùy tiện, vẫn gọi hắn: "Chi Chi, không tồi, ghi công cho đệ nhé."
Khi Minh Tu Nghệ cập quan đã được Cung Ngô Đồng định tên chữ cho hắn, nghĩ thử với cái tính nết không đáng tin cậy của Cung Ngô Đồng thì sao có thể quyết định chữ nào dễ nghe, nhưng Minh Tu Nghệ vẫn rất tuân thủ quy củ, cảm thấy trưởng bối ban chữ vẫn khá là ổn thoả.
Lúc ấy Cung Ngô Đồng uống đến say khướt, nghe vậy thì mơ màng nhìn hắn một hồi lâu, lười biếng mỉm cười, nói: "Tu Nghệ Tu Nghệ, Tu tỉnh Nghệ tuyệt, chậc chậc, tên hay tên hay, thế thì ta đây sẽ đặt cho con một cái tên...!Ừm, vậy thì Chí đi, cũng chẳng biết rốt cuộc là cha con muốn con lên tới cái trình độ nào, thế nên con phải nỗ lực đấy nhé.
À đúng rồi, phải thêm chữ nữa đúng không, vậy, Chí Chi đi."
Minh Tu Nghệ: "......"
Minh Tu Nghệ suýt chút nữa bị cái tên "Chí Chi" này kích động đến da gà rớt đầy đất, nhưng hai chữ này đầy ắp nỗi kỳ vọng tha thiết mà sư tôn dành cho mình —— Minh Tu Nghệ tự thiết nghĩ rằng —— dù có không thích đi chăng nữa thì cũng phải bóp mũi đón nhận.
Chỉ là ngày thứ hai sau khi tỉnh rượu, Cung Ngô Đồng nghe tên chữ của Minh Tu Nghệ đã được định là "Minh Chí Chi", cười đến suýt chút nữa rớt xuống từ trên nhuyễn tháp.
"Ha ha ha ha Chí Chi, cái tên này thật sự không tồi ha ha ha."
Minh Tu Nghệ: "......"
Trong nháy mắt đó, Minh Tu Nghệ cảm thấy tâm tình của mình có hơi kỳ quái, nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy đó hẳn là cảm xúc sẽ xuất hiện khi đồ đệ mưu toan khi sư diệt tổ thường được nhắc đến trong thoại bản.
Thấy thủy yêu vẫn còn giãy dụa, Minh Tu Nghệ cất bước đi đến, hơi nhấc năm ngón tay lên, giữa khe hở ngón tay kẹp mấy que tăm nho nhỏ, hắn không chớp mắt mà tiện tay ném que tăm cuốn theo linh lực về phía thủy yêu cách đó không xa, tư thế tao nhã mà lại ung dung.
Que tăm gỗ thẳng tắp đâm vào thân thể của thủy yêu, lập tức cây khô gặp mùa xuân hoá thành dây leo khổng lồ dữ tợn vây khốn toàn bộ cơ thể của thủy yêu, cuối cùng nó cũng chẳng giãy được nữa.
Hắn lấy nón có rèm xuống, tóc đen như mực rũ xuống thân hình cao to, dù là khi không cười thì khoé môi vẫn mang theo ba phần ý cười dịu dàng, quả thực là hệt như tiên nhân.
Việt Ký Vọng nói: "Chi Chi, mau đến đây giúp chút nào!"
Minh Tu Nghệ: "......"
Tiên nhân có hơi muốn đánh người.
***
*Tu tỉnh (修省) có nghĩa là tự xét điều xấu của mình để sửa chữa, tách chữ Tu (修) ra thì có nghĩa là tu hành.
Còn Nghệ tuyệt (诣绝) thì có nghĩa là đến một trình độ tuyệt đối nên mình tạm hiểu "Tu tỉnh Nghệ tuyệt" có nghĩa là tu hành đến cảnh giới cao nhất.
Còn chữ Chí (至) ở đây thì có nghĩa là "đến", ý không biết cha bé Nghệ muốn bé tu tới cảnh giới cao nhất là cảnh giới nào nên mới đặt chữ Chí để mong Nghệ sẽ luôn cố gắng đạt đến cái trình độ mà cha mình mong muốn.
Ngoài ra thì chữ Chí (至: Zhì) và Chi (之: zhī) mà đọc liền nhau thì nghe y chang nên ẻm mới hay bị ghẹo là Chi Chi.
Mình không biết tiếng nên tìm cách giải nghĩa tên thôi cũng tốn gần 15p:v mà cũng không biết là đúng chưa nên có sai thì mong mng thông cảm, nào mình tìm được nghĩa chính xác hơn thì sẽ sửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook