Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà
-
29: Âm Hiểm Ngoan Độc
Minh Tu Nghệ gọi thất thanh: "Sư tôn?"
Cung Ngô Đồng khó khăn nhắm mắt lại, nhanh chóng vẽ cái phù khác rồi lè lưỡi ra liếm, cuối cùng mới được nhẹ nhõm thở phào một hơi, thân thể cũng dừng ở bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi.
"Hầy." Giọng Cung Ngô Đồng non nớt, nhưng cái tính thì chẳng hề sửa được tí tẹo nào, y hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Minh Tu Nghệ, trách cứ nói, "Hồng nhan hoạ thủy, đều tại con!"
Minh Tu Nghệ: "..."
Minh Tu Nghệ đầy mặt mờ mịt, không biết rốt cuộc mình làm sai cái gì mà phải bị trách phạt.
Nhưng Cung Ngô Đồng cứ nói như lẽ đương nhiên ấy, Minh Tu Nghệ hốt hoảng, thế mà lại gật đầu: "À, phải không...!Đệ tử biết sai."
Cung Ngô Đồng không biết xấu hổ khen hắn: "Biết sai thì tốt."
Vừa rồi thứ y tưởng tượng trong đầu quá xấu xa, sau khi thành công vấy bẩn Minh Tu Nghệ "hồng nhan hoạ thủy", Cung Ngô Đồng lại giơ tay sờ sờ mũi, sau khi xác định không chảy máu mũi thì lời lẽ lại càng thêm hùng hồn.
"Mấy ngày nay đừng có dùng mấy cái nước nước với cả dây leo trước mặt ta, hại mắt lắm." Cung Ngô Đồng bới móc, "Con không còn gì khác à?"
Minh Tu Nghệ không biết nước với dây leo hại mắt chỗ nào, nhưng Cung Ngô Đồng đã nói như thế rồi, hắn chỉ đành phải gật đầu, giơ tay ngưng tụ một khối băng nhỏ: "Đệ tử còn cái này này."
Cung Ngô Đồng nhìn chằm chằm tay hắn, lại sửng sốt.
Băng...
Minh Tu Nghệ lại nhìn Cung Ngô Đồng cắn cái thứ trong miệng y, cơ thể lại thu nhỏ hơn một chút.
Trong lòng Minh Tu Nghệ hỗn loạn không thôi, hắn lo cái bộ dáng cổ quái này của Cung Ngô Đồng là do lỗi mình, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: "Sư tôn, cơ thể của người..."
Cung Ngô Đồng hơi ngửa đầu bịt mũi, tóc y thậm chí còn muốn dài hơn cả cơ thể, rũ xuống mặt đất thành mấy vòng tròn, y ồm ồm nói: "À, không có gì đâu.
Chỉ là ta đang nghiên cứu một trận pháp cải lão hoàn đồng mà thôi, ít ngày nữa là ổn."
Minh Tu Nghệ kinh ngạc nói: "Trận pháp đó có liên quan đến...!Đệ tử ạ?"
"Có đâu." Cung Ngô Đồng nói, "Có liên quan gì đâu, ta chỉ kiếm lý do để mắng con thôi."
Minh Tu Nghệ: "..."
Tính Minh Tu Nghệ tốt quá chừng, dù bị giận chó đánh mèo như thế cũng chẳng nổi giận, chỉ bất đắc dĩ nói: "Sư tôn mắng vui là được."
Cung Ngô Đồng nghe thế thì cảm khái trong lòng, thế mà cũng nhịn được cơ à.
Phàm là đổi thành người khác bị y bắt bẻ như thế thì cũng sẽ biến sắc, mà Minh Tu Nghệ thì ngược lại, chẳng những mặt không đổi sắc mà còn có ý nhẫn nhịn chịu đựng.
Cung Ngô Đồng nuốt cái phù thứ ba, cuối cùng tu vi té xuống Trúc Cơ, mắt thấy đã sắp rớt xuống mười tuổi, tâm y mới thanh tịnh lại, không dám suy nghĩ lung tung nữa.
"Đến đây, đồ nhi." Cung Ngô Đồng vươn tay về phía Minh Tu Nghệ, "Bế sư tôn về phòng."
Minh Tu Nghệ lắc đầu nói: "Không dám bất kính với sư tôn."
Cung Ngô Đồng nói: "Cho nên là con có thể ngỗ nghịch với sư tôn, không nghe lời đúng không?"
Vậy mà Minh Tu Nghệ lại thấy rất có đạo lý, do dự nửa ngày mới chịu thương chịu khó đứng dậy bế ngang Cung Ngô Đồng về phòng.
Cung Ngô Đồng mười mấy tuổi thân hình mảnh khảnh, ôm vào trong ngực căn bản chẳng có bao nhiêu trọng lượng.
Vốn Minh Tu Nghệ cảm thấy sư tôn lại kiếm chuyện giày vò mình, nhưng khi vào trong phòng đèn đóm đầy đủ đặt Cung Ngô Đồng lên giường, hắn mới ý thức được chuyện không phải thế.
Cung Ngô Đồng tùy tiện, chỉ mặc mỗi cái áo ngoài Vân Lâm Cảnh đưa cho, lúc cọ xát vạt áo bị rũ xuống, lộ ra hai cái chân chẳng mặc gì bên trong -- trên bắp chân trắng tinh như ngọc, không biết đã bị một pháp trận mảnh dài hệt như một con rắn đen chiếm cứ từ khi nào.
Cung Ngô Đồng cũng không cố ý kiếm chuyện, mà là thật sự không đi được.
Minh Tu Nghệ sợ hãi cả kinh: "Sư tôn?!"
Cung Ngô Đồng thuận miệng đáp một tiếng, đẩy tà áo vướng víu kia sang một bên, lộ ra đôi chân thon dài, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng mơn trớn phù văn trên bắp chân, vô cùng hứng thú mà sờ từng chỗ một, có hơi hưng phấn nói với Minh Tu Nghệ: "Mang giấy bút trên bàn đến đây cho ta."
Minh Tu Nghệ nhìn thôi mà cũng bị phù văn chằng chịt đó làm cho nổi hết cả da gà, chẳng hiểu tại sao Cung Ngô Đồng lại vui vẻ như thế, nhưng hắn rất hiểu chuyện, không hỏi han lời nào mà chỉ nhanh chóng mang đồ tới.
Cung Ngô Đồng sờ soạng vài nơi, rất nhanh đã vẽ xong toàn bộ trận pháp lên giấy.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã của Cung Ngô Đồng, Minh Tu Nghệ khẩn trương hơn nửa ngày cũng dần dần an ổn: "Sư tôn, đây là cái gì thế ạ?"
"Thứ tốt đấy." Cung Ngô Đồng hoàn toàn mặc kệ con hàng này đang nằm trên người mình, vừa nghe Minh Tu Nghệ hỏi thì lập tức bừng bừng hứng thú mà đáp, "Đợi đến lúc khởi động được trận pháp trên phù văn, có thể đánh dấu lên thần hồn của người bị hạ, biến thành con rối chịu sự điều khiển của người khác."
Minh Tu Nghệ vừa nghe, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Con rối?"
Trong mắt Cung Ngô Đồng là sự hưng phấn khi tìm được một món đồ chơi mới, nhìn phù văn đang chậm rãi lan từ chân lên eo, còn kích động mà nắm lấy tay Minh Tu Nghệ quơ quơ, vui vẻ nói: "Mau nhìn này, nó đang động đậy kìa! Chỉ cần phù văn lan tới đan điền trong nội phủ của ta, trận pháp này sẽ hoàn toàn được khởi động!"
Dù tính Minh Tu Nghệ có ngoan ngoãn cách mấy thì cũng không nghe nổi nữa, gấp gáp nói: "Vậy...!Vậy cái này giải như thế nào?! Sư tôn?!"
"Hả?" Sự hưng phấn trong mắt Cung Ngô Đồng không hề thuyên giảm, mắt đào hoa ngập nước vì quá kích động, "Giải?"
Trước mắt Minh Tu Nghệ tối sầm, hoá ra nãy giờ y chỉ thấy phù văn này chơi vui, chứ không hề nghĩ tới chuyện giải?
Cung Ngô Đồng vẫn đang cười không ngưng được, tùy tiện để phù văn bò lên thân trên của mình, y viết một cái tên rồng bay phượng múa lên trên tờ giấy vẽ trận pháp, sau đó run run đưa cho Minh Tu Nghệ, nghiêm túc giao bài tập cho hắn.
"Hạn con trong vòng ba tháng, phải nghiên cứu trận pháp này cho thông suốt." Cung Ngô Đồng nghiêm túc nói, "Sau này cần dùng."
Minh Tu Nghệ đầy mặt mờ mịt mà nhận tờ giấy, chẳng hiểu tại sao Cung Ngô Đồng lại chắc là hắn sẽ dùng?
Thứ trận pháp nham hiểm thế này, dù hắn có độc ác đi chăng nữa thì cũng sẽ không dùng lên người ai khác.
Nhìn bộ dạng dửng dưng của Cung Ngô Đồng, Minh Tu Nghệ vẫn không kiềm chế được sự lo lắng, lần đầu tiên biết "hoàng đế không vội thái giám sốt ruột" là cảm giác thế nào.
Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng liếm liếm hàm răng, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh.
"Đồ nhi tuân mệnh.
Còn phù văn trên người sư tôn thì phải làm sao đây ạ?"
"À, để ta xem xem."
Cung Ngô Đồng xốc vạt áo nhìn hướng phù văn lan lên, Minh Tu Nghệ thấy tư thế của y thì vội vàng dời mắt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn.
"Không có gì." Cung Ngô Đồng đã lấy lại tinh thần sau sự hứng thú khi tìm được đồ chơi mới, tùy tiện nói, "Tuy ta học nghệ không tinh, nhưng nếu đã vẽ được trận pháp rồi thì chắc lát nữa là có thể nghiên cứu ra giải pháp."
Minh Tu Nghệ: "..."
À.
Trong lúc nhất thời, vậy mà hắn cũng không biết phải đáp lại những lời này như thế nào.
Dù có vẽ được trận pháp thì người khác cũng phải mất mấy tháng trời mới có thể nghiên cứu triệt để, chứ nói chi là tìm ra giải pháp.
Quả nhiên là không thể tin vào sự khiêm tốn của Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng vẫn duy trì lòng hiếu kỳ với tất thảy những thứ mới mẻ, dù cho sắp bị người ta biến thành con rối thì y vẫn vui vẻ hát vang như cũ, bảo Minh Tu Nghệ bế mình ngồi xuống bàn rồi lấy giấy bút bôi bôi vẽ vẽ.
Hài tử mười mấy tuổi ngồi trên chiếc ghế to rộng, mũi chân khó khăn lắm mới chỉa xuống đất, y đung đưa chân, con ngươi phát sáng hứng thú bừng bừng mà cầm bút bằng cái tay nhỏ bé non nớt, phảng phất như đang nghịch ngợm vẽ bậy.
Nếu không phải Minh Tu Nghệ biết Cung Ngô Đồng sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa, hắn sẽ cảm thấy sư tôn lại đang phá phách.
Cung Ngô Đồng chuyên tâm giương nanh múa vuốt, vẽ cái gì đó mà căn bản chẳng ai xem hiểu, tâm trạng tốt đến mức hận không thể nhảy tưng tưng, ngược lại là Minh Tu Nghệ đứng một bên lo lắng chờ đợi hết nửa khắc, lòng nóng như lửa đốt.
Rất nhanh, Cung Ngô Đồng tiện tay ném cây bút đi, nhẹ nhàng thổi thổi tờ giấy vẽ nguệch ngoạc như gà bới dưới tay, cao hứng phấn chấn nói: "Đây nhất định không phải thứ mà tên phế vật Giang Tị có thể nghiên cứu ra, chậc chậc chậc, thật đúng là thiên tài cũng gọi bằng cụ mà."
Minh Tu Nghệ vội nói: "Sư tôn tìm được giải pháp rồi ạ?"
Cung Ngô Đồng lười biếng liếc hắn một cái, bộ dáng nhỏ bé như thể đang nói "Sư tôn của con là ai chứ, sao có thể không giải quyết được những chuyện cỏn con như thế này", rất đỗi kiêu ngạo.
Lúc này Minh Tu Nghệ mới hoàn toàn yên lòng.
Cung Ngô Đồng bảo Minh Tu Nghệ mang chu sa đến, đưa bút cho hắn, chỉ vào trận pháp chằng chịt trên giấy, nói: "Nè, phỏng theo hình dạng này, lấy chu sa vẽ trận pháp lên đùi ta đi."
Minh Tu Nghệ bị dúi cho cây bút, ngạc nhiên nhìn y.
"Con?"
"Đúng rồi, Hồng Trần Uyển còn ai đâu, không phải con thì là ai." Cung Ngô Đồng giơ tay về phía hắn, "Bế ta lên giường đi, ta mệt rồi."
Minh Tu Nghệ: "..."
Minh Tu Nghệ hốt hoảng mà bế Cung Ngô Đồng lên giường, Cung Ngô Đồng dựa lên gối mềm, miễn cưỡng đưa cái chân cứng đờ chẳng động đậy nổi vào trong lòng ngực Minh Tu Nghệ, một bộ dạng đại gia chờ người hầu hạ.
"Vẽ đi."
Tay cầm bút của Minh Tu Nghệ run rẩy hết cả lên, hắn chau mày: "Sư tôn, con đúng là học nghệ không tinh, không thì con gọi tông chủ đến nhé?"
Cung Ngô Đồng liếc hắn: "Nói nhiều quá, vẽ nhanh đi, lỡ có chết cũng không trách con đâu."
Minh Tu Nghệ: "..."
Áp lực của Minh Tu Nghệ lại càng lớn hơn, nhưng nhìn bộ dạng uể oải nhắm mắt của Cung Ngô Đồng, đành phải không trâu bắt chó đi cày*, một tay nắm lấy cái chân mảnh khảnh kia, bắt đầu vụng về tay chân cầm bút chu sa vẽ phù.
*Không trâu bắt chó đi cày: không có người thích hợp nên phải để người khác làm việc mà họ không thành thạo.
Giải pháp trận này cực kỳ rườm rà, Minh Tu Nghệ hoàn toàn không dám phân tâm, sợ vẽ sai nét nào.
Cung Ngô Đồng nửa dựa vào gối mềm, đại khái là quá nhàm chán, khoanh tay đánh giá quần áo của Minh Tu Nghệ từ trên xuống dưới, hỏi: "Ta vẫn luôn muốn hỏi, con ăn mặc cái kiểu gì thế?"
Tay Minh Tu Nghệ hơi run lên, nhưng vẫn miễn cưỡng không vẽ sai, hắn thất thần đáp: "Sư tôn nói cái gì?"
Đồng phục đệ tử của Cửu Phương tông màu lam, đệ tử nhập môn giống Minh Tu Nghệ thì mặc màu trắng, ngày thường quả nhiên là quân tử ôn nhuận như ngọc.
Chỉ là sau khi về Hồng Trần Uyển, Minh Tu Nghệ sẽ cởi đồng phục đệ tử ra, để lộ thường phục xám xịt bên trong, rất giống một tán tu nghèo túng lẫn vào Cửu Phương tông.
Cung Ngô Đồng đam mê sự màu mè loè loẹt, hận không thể đắp hết tất cả màu sắc chói sáng nhất lên người mình, nhìn cái áo choàng cũ nát và đai lưng gần như chỉ là một mảnh vải của Minh Tu Nghệ, một lời khó nói hết nói: "Không phải đã cho các con tự chọn thường phục rồi sao? Con trấn đồ của tên khất cái nào đấy à? Xấu chết ta."
Trong những thoại bản mà y từng đọc, làm gì có đồ đệ nào mặc đồ xám?!
Không phải đều là đồ đen trắng đỏ như nhau sao?!
Minh Tu Nghệ nghiêm túc vẽ phù, thái dương phủ đầy mồ hôi, ngay cả trả lời cũng không suy nghĩ gì nhiều cho lắm: "Đây là do đồ nhi tự chọn, đẹp."
Cung Ngô Đồng: "..."
Cung Ngô Đồng thật sự bị chấn kinh, thậm chí còn muốn hất cái tay đang vẽ phù của Minh Tu Nghệ, xem mắt cho hắn cái đã.
Mắt của đồ nhi y bị mù, nghiêm trọng hơn nhiều so với phù trên người y.
Cung Ngô Đồng hoài nghi mắt thẩm mỹ của Minh Tu Nghệ, nghiêm túc đánh giá Minh Tu Nghệ từ trên xuống dưới một lần.
Áo bào xám tro mộc mạc và đai lưng vải của Minh Tu Nghệ đã đả thương đôi mắt của Cung Ngô Đồng, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, vậy mà trâm quấn tóc trên đầu Minh Tu Nghệ lại được làm từ một cành hoa lê —— chắc là mấy hôm trước trời mưa to làm gãy cành, bị Minh Tu Nghệ nhặt về dùng đao miễn cưỡng khắc thành một cây trâm tường vân*.
Cung Ngô Đồng lại nhìn về phía dây cột tóc của Minh Tu Nghệ, nghĩ thầm chắc không phải dây cột tóc màu xám của hắn được xé xuống từ vạt áo đâu nhỉ.
Nhìn kỹ, quả nhiên, dây cột tóc quả thực có cùng một nguồn gốc với áo bào xám.
Tiểu Thánh tôn sống trong cẩm y ngọc thực yên lặng hít sâu một hơi, lần đầu tiên phát hiện có người đơn giản như thế, lập tức cả kinh hơn nửa ngày không nói tiếng nào.
Bình thường Minh Tu Nghệ ra ngoài luôn sửa soạn cho ra hình ra dạng, nhưng lại vô cùng chắp vá —— nếu không phải sợ ném đi thể diện của Cung Ngô Đồng, hắn thậm chí còn có thể tùy tiện tìm một sợi dây thừng cột tóc nữa kìa.
Cung Ngô Đồng yên lặng chữa trị cho trái tim nhỏ bé bị chấn kinh của mình, Minh Tu Nghệ không bị quấy nhiễu, bàn tay càng thêm thuần thục, một khắc sau cuối cùng cũng vẽ xong trận pháp không sai một nét.
Dây thần kinh căng chặt của Minh Tu Nghệ tức khắc được thả lỏng, lúc này hắn mới nhận ra cả người mình toàn là mồ hôi.
Hắn đặt bút xuống, hơi ngẩng đầu nhìn Cung Ngô Đồng, ôn hoà nói: "Sư tôn, xong rồi ạ."
Trận pháp đang phát huy tác dụng, chậm rãi cắn nuốt phù văn màu đen từng chút một.
Bắp chân Cung Ngô Đồng co rút, nhịn không được mà đạp Minh Tu Nghệ một cái, lại bị Minh Tu Nghệ ấn ngược lên giường, tránh cho chu sa bị cọ rớt.
Minh Tu Nghệ sợ trận pháp xảy ra vấn đề, bàn tay đè chân Cung Ngô Đồng lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bắp chân trắng nõn.
Cũng may Cung Ngô Đồng biết hiện tại hắn là một đứa bé ngoan, không thì nhất định lại cắn Thanh Tâm quyết rồi thu nhỏ thêm một chút mất.
Trận pháp có hiệu lực cực kỳ chậm, Cung Ngô Đồng đợi đến mất kiên nhẫn, lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Tu Nghệ nè." Cung Ngô Đồng nói, "Con cảm thấy trận pháp này như thế nào?"
Minh Tu Nghệ chau mày, nghiêm nghị nói: "Cực kỳ âm hiểm ngoan độc, nhất định là cấm thuật!"
Cung Ngô Đồng khụ một tiếng, nhắc nhở hắn: "Lỡ sau này con hận một người thấu xương, sử dụng trận pháp này lên người người đó, thì không phải là con có thể...!Muốn làm gì thì làm sao?"
Vẻ mặt Minh Tu Nghệ tràn đầy ánh sáng chính đạo: "Nếu con có thù oán với người khác thì sẽ báo thù một cách quang minh chính đại, dù cho có chính tay đâm kẻ thù thì cũng sẽ không sử dụng cái loại trận pháp âm độc thế này để làm nhục người khác."
Cung Ngô Đồng: "..."
Minh Tu Nghệ sợ Cung Ngô Đồng cảm thấy tâm tư của hắn độc ác, còn tưởng y đang thay đổi cách dạy, hiếm khi trịnh trọng nói: "Đồ nhi ghi nhớ lời dạy của sư tôn trong lòng, nhất định sẽ không lầm đường lạc lối, đánh mất đạo tâm!"
Cung Ngô Đồng: "???"
Ta dạy con cái gì?!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook