Đa Nhân Cách - Trịnh Trang
-
Chương 55
******
Tích Nhĩ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh. Trống rỗng vô cùng. Cô mở mắt ra, thấy bản thân đang đứng giữa một đạo không gian trắng xóa. Cô ngạc nhiên:
"Không lẽ, mình đã chết rồi sao?"
Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng cô:
"Tích Nhĩ"
Tích Nhĩ quay đầu lại. Cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Người kia giống cô vô cùng. Giống hơn cả chị em sinh đôi. Tích Nhĩ nhíu mày:
"Cô là ai? Sao lại giống tôi như thế"
Cô gái kia mỉm cười:
"Chị là Tích Nhĩ. Chị gái của em. Cũng là người sống chung với em những năm qua"
Tích Nhĩ như hiểu ra đôi chút:
"Chị là nhân cách thứ hai của tôi"
Cô gái kia gật đầu:
"Cũng có thể coi là như vậy"
Tích Nhĩ lắc đầu:
"Nhưng bây giờ tôi chết rồi. Chị cần gì ở tôi nữa?"
Cô gái kia bước tới, nắm nhẹ vai cô:
"Em chưa thể chết Tích Nhĩ. Em còn có nhiều chuyện phải làm thay chị. Em có biết vì sao, bệnh của em. Bao nhiêu năm qua vẫn không chữa được không? Vì đó không phải đa nhân cách. Chị chỉ là một linh hồn sống nhờ trên cơ thể em. Đó gọi là song hồn. Em chỉ có thể tìm ra kí ức của bản thân. Chị mới có thể siêu thoát"
"Kí ức của tôi? Vậy chị là ai? Có liên quan gì đến kí ức của tôi? Còn tôi rốt cuộc là ai?"
Cô gái mỉm cười:
"Giờ chị sẽ giúp em trở về. Khi trở về. Em hãy đến chỗ Nguyễn Hoàng Dương nhờ giúp đỡ. Lạc Vân, chị yêu em..."
Tích Nhĩ lần nữa thấy bản thân nhẹ bẫng bay lên không chung. Một ánh sáng xanh hiện ra. Trước khi cô lọt hẳn vào trong đó. Còn nghe một câu nói:
"Lạc Vân. Hãy cẩn thận. Có kẻ đang muốn giết em"
Phòng cấp cứu...
" 1... 2... 3 Sốc!"
"Làm lại!"
"1... 2... 3 Sốc! 1... 2... 3 Sốc!!"
"Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại. Nhịp tim đã dần ổn định"
Cả phòng cấp cứu thở phào nhẹ nhõm.
Tích Nhĩ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh. Trống rỗng vô cùng. Cô mở mắt ra, thấy bản thân đang đứng giữa một đạo không gian trắng xóa. Cô ngạc nhiên:
"Không lẽ, mình đã chết rồi sao?"
Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng cô:
"Tích Nhĩ"
Tích Nhĩ quay đầu lại. Cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Người kia giống cô vô cùng. Giống hơn cả chị em sinh đôi. Tích Nhĩ nhíu mày:
"Cô là ai? Sao lại giống tôi như thế"
Cô gái kia mỉm cười:
"Chị là Tích Nhĩ. Chị gái của em. Cũng là người sống chung với em những năm qua"
Tích Nhĩ như hiểu ra đôi chút:
"Chị là nhân cách thứ hai của tôi"
Cô gái kia gật đầu:
"Cũng có thể coi là như vậy"
Tích Nhĩ lắc đầu:
"Nhưng bây giờ tôi chết rồi. Chị cần gì ở tôi nữa?"
Cô gái kia bước tới, nắm nhẹ vai cô:
"Em chưa thể chết Tích Nhĩ. Em còn có nhiều chuyện phải làm thay chị. Em có biết vì sao, bệnh của em. Bao nhiêu năm qua vẫn không chữa được không? Vì đó không phải đa nhân cách. Chị chỉ là một linh hồn sống nhờ trên cơ thể em. Đó gọi là song hồn. Em chỉ có thể tìm ra kí ức của bản thân. Chị mới có thể siêu thoát"
"Kí ức của tôi? Vậy chị là ai? Có liên quan gì đến kí ức của tôi? Còn tôi rốt cuộc là ai?"
Cô gái mỉm cười:
"Giờ chị sẽ giúp em trở về. Khi trở về. Em hãy đến chỗ Nguyễn Hoàng Dương nhờ giúp đỡ. Lạc Vân, chị yêu em..."
Tích Nhĩ lần nữa thấy bản thân nhẹ bẫng bay lên không chung. Một ánh sáng xanh hiện ra. Trước khi cô lọt hẳn vào trong đó. Còn nghe một câu nói:
"Lạc Vân. Hãy cẩn thận. Có kẻ đang muốn giết em"
Phòng cấp cứu...
" 1... 2... 3 Sốc!"
"Làm lại!"
"1... 2... 3 Sốc! 1... 2... 3 Sốc!!"
"Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại. Nhịp tim đã dần ổn định"
Cả phòng cấp cứu thở phào nhẹ nhõm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook