Đa Nhân Cách - Trịnh Trang
-
Chương 51
Đầu tiên. Bọn cô mua vé vào bà nà hill chơi. Từng nhóm một đi lên cáp treo. Cô đương nhiên vẫn cùng nhóm với Phạm Thiên Phong và hai người kia. Khung cảnh đẹp như vậy. Không thể không chụp ảnh được nha. Tích Nhĩ lấy điện thoại ra selfi. Selfi với cả Trịnh An Hạ và học trưởng nữa. Cô vẫy tay về phía Phạm Thiên Phong:
"Phong! Lại đây chụp ảnh đi"
Phạm Thiên Phong bình thản lắc đầu:
"Không chụp"
Tích Nhĩ chu mỏ tỏ vẻ chê bai hắn:
"Trời ơi. Chụp có tấm thôi mà. Lại đây đi!"
Hắn lập tức tỏ vẻ khó chịu:
"Tôi đã nói không chụp mà. Sao cậu nhiều lời như vậy chứ?"
Tiếng gắt của hắn to đến mức làm hai người đang hăng say cãi nhau kia cũng phải giật mình. Không khí đột nhiên chìm vào yên tĩnh kỳ lạ. Phạm Thiên Phong quay mặt đi, đưa tấm lưng rộng lớn về phía Tích Nhĩ. Cô sẽ không bao giờ thấy được gương mặt đầy bứt rứt và đau lòng của hắn. Chỉ thấy được bóng lưng lạnh nhạt của hắn mà thôi. Xin lỗi Tích Nhĩ. Chúng ta nên giữ một khoảng cách thì hơn. Nếu không, tôi sợ tôi sẽ không khống chế được cảm xúc của mình. Còn về phần Tích Nhĩ. Cô lặng lẽ cúi đầu xuống. Trong lòng không biết xuất hiện cảm giác gì rất kỳ lạ. Cô không hiểu tại sao. Gần đây Phạm Thiên Phong lại trở nên như vậy. Bọn cô vẫn là bạn của nhau. Vẫn cười nói với nhau. Nhưng cảm giác đã không còn như trước đây nữa rồi. Hắn không còn trêu đùa cô nữa. Không trọc tức cô. Cũng không lôi cô xuống căn tin để ăn cùng hắn. Không xoa đầu khiến cho tóc cô rối bù. Không bất ngờ hù dọa hay đánh thức cô dậy khi cô đang ngủ gật. Rất nhiều thứ hắn đã thay đổi. Sự thay đổi này. Cô không quen chút nào. Tại sao hắn thay đổi lại khiến cô cảm thấy cuộc sống khó khăn đi thế này?
Chơi ở Bà Nà Hill một chuyến đến buổi trưa. Bọn cô cũng mua vé buffe để ăn ở đó luôn. Ăn Xong thì liền đi ra bãi biển Mỹ Khê chơi. Dù sao chuyến du lịch này cũng chỉ kéo dài một ngày. Nhưng trong lúc mọi người đang chơi vui vẻ đã có một người lén rời khỏi đó. Ngọc Liên Hoa đưa một phong bì dầy cộm cho người đàn ông trước mặt:
"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thêm tiền thưởng. Nhớ. Nhất định phải khiến cho con bé đó. Không đi lại được!"
Người đàn ông nhận liền nở nụ cười:
"Cô yên tâm. Từ trước đến nay. Tôi làm nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại"
Tích Nhĩ và Trịnh An Hạ nắm tay nhau về khách sạn. Đèn đỏ cho người đi bộ hiện lên. Tích Nhĩ lập tức chạy nhanh qua trước. Phạm Thiên Phong từ xa thấy một chiếc xe mô tô lao với tốc độ cực nhanh phóng tới. Hắn hét lên:
"Tích Nhĩ! Cẩn thận"
Ruỳnh.......
Nhưng không kịp chiếc xe đâm thẳng vào Tích Nhĩ rồi phóng đi nhanh chóng. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Phạm Thiên Phong lao tới bên cô. Toàn thân hắn run rẩy nhìn cô đầy máu. Lúc đó hắn chỉ biết hét to:
"Mau gọi! Mau gọi cấp cứu!"
"Phong! Lại đây chụp ảnh đi"
Phạm Thiên Phong bình thản lắc đầu:
"Không chụp"
Tích Nhĩ chu mỏ tỏ vẻ chê bai hắn:
"Trời ơi. Chụp có tấm thôi mà. Lại đây đi!"
Hắn lập tức tỏ vẻ khó chịu:
"Tôi đã nói không chụp mà. Sao cậu nhiều lời như vậy chứ?"
Tiếng gắt của hắn to đến mức làm hai người đang hăng say cãi nhau kia cũng phải giật mình. Không khí đột nhiên chìm vào yên tĩnh kỳ lạ. Phạm Thiên Phong quay mặt đi, đưa tấm lưng rộng lớn về phía Tích Nhĩ. Cô sẽ không bao giờ thấy được gương mặt đầy bứt rứt và đau lòng của hắn. Chỉ thấy được bóng lưng lạnh nhạt của hắn mà thôi. Xin lỗi Tích Nhĩ. Chúng ta nên giữ một khoảng cách thì hơn. Nếu không, tôi sợ tôi sẽ không khống chế được cảm xúc của mình. Còn về phần Tích Nhĩ. Cô lặng lẽ cúi đầu xuống. Trong lòng không biết xuất hiện cảm giác gì rất kỳ lạ. Cô không hiểu tại sao. Gần đây Phạm Thiên Phong lại trở nên như vậy. Bọn cô vẫn là bạn của nhau. Vẫn cười nói với nhau. Nhưng cảm giác đã không còn như trước đây nữa rồi. Hắn không còn trêu đùa cô nữa. Không trọc tức cô. Cũng không lôi cô xuống căn tin để ăn cùng hắn. Không xoa đầu khiến cho tóc cô rối bù. Không bất ngờ hù dọa hay đánh thức cô dậy khi cô đang ngủ gật. Rất nhiều thứ hắn đã thay đổi. Sự thay đổi này. Cô không quen chút nào. Tại sao hắn thay đổi lại khiến cô cảm thấy cuộc sống khó khăn đi thế này?
Chơi ở Bà Nà Hill một chuyến đến buổi trưa. Bọn cô cũng mua vé buffe để ăn ở đó luôn. Ăn Xong thì liền đi ra bãi biển Mỹ Khê chơi. Dù sao chuyến du lịch này cũng chỉ kéo dài một ngày. Nhưng trong lúc mọi người đang chơi vui vẻ đã có một người lén rời khỏi đó. Ngọc Liên Hoa đưa một phong bì dầy cộm cho người đàn ông trước mặt:
"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thêm tiền thưởng. Nhớ. Nhất định phải khiến cho con bé đó. Không đi lại được!"
Người đàn ông nhận liền nở nụ cười:
"Cô yên tâm. Từ trước đến nay. Tôi làm nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại"
Tích Nhĩ và Trịnh An Hạ nắm tay nhau về khách sạn. Đèn đỏ cho người đi bộ hiện lên. Tích Nhĩ lập tức chạy nhanh qua trước. Phạm Thiên Phong từ xa thấy một chiếc xe mô tô lao với tốc độ cực nhanh phóng tới. Hắn hét lên:
"Tích Nhĩ! Cẩn thận"
Ruỳnh.......
Nhưng không kịp chiếc xe đâm thẳng vào Tích Nhĩ rồi phóng đi nhanh chóng. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Phạm Thiên Phong lao tới bên cô. Toàn thân hắn run rẩy nhìn cô đầy máu. Lúc đó hắn chỉ biết hét to:
"Mau gọi! Mau gọi cấp cứu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook