Dạ Ngưng Tịch
-
Chương 22
Tù Nhìn bốn thi thể nằm trên mặt đất, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bọn
chúng không lột được da tôi lại bị tôi lấy mạng, thắng bại bất quá chỉ
là chuyện trong chớp mắt……”Trả Nguyễn Linh lại cho tôi” Bất chấp vết
thương vẫn đang chảy máu trên người tôi miễn cưỡng chống đỡ cơ thể lung
lay sắp đổ của mình……
Hắn nhìn vết thương trên người tôi chăm chú không chớp mắt, ánh mắt
lạnh lẽo, “Thả ra!” Hắn phất tay một cái, trong giọng nói mơ hồ có một
chút tức giận.
Ồ, tôi cười nhạt, Hoàn Tư Dạ, anh đang tức giận cái gì?
Giận tôi giết chết bốn người bọn chúng? Hay là giận chúng làm tôi bị thương?
Chúng tôi giống như dã thú đứng đây chém giết nhau, không phải anh muốn xem tiết mục này chứ?
Nguyễn Linh được thả xuống, tôi đi qua đó, dùng Lưu quang cắt đứt sợi dây sắt xuyên qua cơ thể cô. “Chị Ngưng Tịch……” Bởi vì mất máu quá
nhiều, khuôn mặt Nguyễn Linh hệt như tro tàn nguội lạnh.
Lòng tôi đau đớn nhìn cô: “Nguyễn Linh, đừng sợ, chị đưa em về nhà……”
“Tôi chỉ nói thả cô ấy ra, chứ chưa nói là để em mang người đi.”
Giọng nói của Hoàn Tư Dạ phiêu diêu vang vọng trong không khí, loại âm
thanh lạnh băng ấy khiến người ta buốt rét.”Chị Ngưng Tịch, em tìm cơ
hội chạy đi, đừng … lo cho em nữa.” Nguyễn Linh yếu ớt nói.
Tôi lắc đầu, “Yên tâm, hắn không giữ được chúng ta đâu.”
Lúc này, phía bên ngoài giáo đường truyền đến âm thanh của trận đánh
nhau, là Nhược Băng và người trong “Tấn lôi”, tôi không ngốc đến độ thực sự một mình đi vào đầm rồng hang hổ nguy hiểm này.
Hoàn Tư Dạ nhíu mày: “Ra ngoài xem”.
Mấy tên nhẫn giả đứng nấp trong phòng phi thân nhảy xuống, quỳ một gối xuống mặt đất, cung kính nói: “Vâng, chủ quân”
Hắn bài bố nhiều người ở bên trong như vậy xem ra có lẽ hắn không định thả chúng tôi đi.
“Chỉ mình Nhược Băng thì không thể cứu được các người ra đâu, em biết xung quanh đây tôi bố trí bao nhiêu người không? Hắn căn bản là không
thể bước được vào trong này đâu, em đừng hy vọng vô ích!”
Tôi cười lạnh, “Đã biết trước là không thể tin được anh mà, nếu thực
sự chỉ có mình tôi đến đây đổi Nguyễn Linh về, anh cũng không để cho cô
ấy đi. Đúng không?”
Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, xấc xược mà gian ác: “Đương nhiên,
có được cô ấy trong tay, em mới ngoan ngoãn nghe lời……” Sau cùng hắn nở
nụ cười.
Quần áo của tôi vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, nhiều chỗ
bị thủng chỉ có thể miễn cưỡng che đậy cơ thể, không cần nghĩ cũng biết ý đồ của hắn là gì……
Một cảm giác buồn nôn tẫn công từ phía sau lưng, tôi lạnh lùng nói: “Anh nằm mơ!”
Tôi móc ra một quả bom mù, ném lên trước mặt hắn, khói bụi lập tức tỏa ra bốn phía tầm nhìn của hắn đã bị chặn đứng.
Tôi vội vàng nâng Nguyễn Linh dậy, trốn vào nhà kho của giáo đường
” Chị Ngưng Tịch, trong này không có đường!”
“Không có đường, nhưng…… có lối đi bí mật.”
Chỉ là, không biết đã đào xong chưa?……
Tôi đẩy cánh tủ ra, quả nhiên ở trong đó có một cánh cửa bí mật.
“Chị Ngưng Tịch, đây là……”
” Nguyễn Linh, nghe chị nói này. Lối đi bí mật này vừa mới được đào
xong, thời gian có hạn nên không thể thông được đến nơi xa quá, sau khi
thoát được ra ngoài thì chạy về hướng nam của khu rừng, Vũ sẽ dẫn người
đến đó tiếp ứng cho em.”
“Vậy Nhược Băng, họ……”
“Việc họ tấn công vào đây chỉ là đánh lạc hướng để chuyển sự chú ý
của đối phương vào nơi khác thôi, sẽ rút quân ngay ấy mà, họ sẽ không
gặp nguy hiểm gì đâu. Em đi nhanh lên!”
“Chị Ngưng Tịch, vì sao chị không đi?” Cô lo lắng nói
“Chị phải ngăn cản hắn, hai người chúng ta không thể chạy cả hai được.”
Chắc chắn hắn sẽ không tha, chắc chắn hắn sẽ dùng nhiều người mai
phục sẵn, nhưng hắn sẽ không đối xử với Nguyễn Linh như thế đâu.
Đánh giá sai uy lực của hắn đó là cái sai lớn nhất của tôi.
Hoàn Tư Dạ, hắn lãnh huyết vô tình còn hơn cả bốn năm trước…… thậm
chí ngay cả sự phẫn nộ của người khác cũng là điều hắn suy tính được từ
trước.”Không, em đi đối phó với hắn, chị Ngưng Tịch……”
“Im miệng!” Tôi thấp giọng quát cô, vẻ mặt nghiêm nghị “Chị biến
thành như vậy là vì sao? ‘Tấn lôi’ chiến đấu hăng hái như vậy lại là vì
cái gì? Mạng sống…… đừng khiến nỗ lực của bọn chị biến thành vô nghĩa.”
“Chị Ngưng Tịch, hắn…… rất đáng sợ, hắn sẽ giết chị mất.” Cơ thể Nguyễn Linh run rẩy.
Tôi mỉm cười “Yên tâm, hắn sẽ không giết chị đâu!” Hắn chấp nhặt với
tôi như thế, gần như hắn đã biến thành một tên điên rồi. Đúng như lời
Nhược Băng nó, hắn chỉ khiến chị sống không bằng chết mà thôi……
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tôi lôi kéo Nguyễn Linh trốn vào phía sau tủ.
” Chị sẽ nghĩ cách dụ hắn ra ngoài, em tìm cơ hội trốn đi nhờ lối đi
bí mật đo. Nhớ kỹ, lát nữa, mặc kệ là em nhìn thấy chuyện gì cũng không
được lên tiếng.”
“Chị Ngưng Tịch……”
“Đây là mệnh lệnh!”
“……Vâng”
Chúng tôi vừa dứt lời, Hoàn Tư Dạ đi tới.
” Ngưng Tịch, ra ngoài đi, ở đây không có lối ra đâu. Em còn định trốn trong đó cả đời hả?” Hắn cười khẽ.
Dứt ra khỏi bàn tay của Nguyễn Linh, tôi từ phía sau tủ đi ra.
“Tôi ở đây!”
Hắn liếc mắt nhìn tôi, ” Nguyễn Linh đâu? Đem cô ấy đi cất rồi hả? Không phải là nhét vào trong tủ đấy chứ” Hắn đi tới.
Tôi chặn đường hắn, đặt Lưu quang vào khoảng cách giữa tôi và hắn.
Cười nhạt nói ” Muốn tìm cô ấy thì vượt qua cửa ải của tôi trước đã.”
Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, nở một nụ cười nhạt nhẽo mà băng lạnh.
“Thành cái dạng này mà vẫn còn muốn đấu với tôi, em luôn tự đánh giá cao bản thân.”
Ngón tay thon dài đẩy mũi dao của tôi ra, ngả ngớn nâng cằm tôi lên.
“Đừng quên, kĩ thuật đánh nhau của em……là do tôi dạy đấy! “
Hắn như cười như không, tiến thêm một bước dướn sát người vào, động tác hơi chậm lại, cúi đầu xuống tai tôi dịu dàng nói :
” Ngưng Tịch, đừng … chống đối nữa, hay là theo anh đi, anh không muốn làm tổn thương em……”
Giống như bị giọng nói đó mê hoặc, bàn tay nắm Lưu quang chầm chậm
buông lỏng, tôi cúi đầu, dáng vẻ phục tùng, đã nhận lệnh, cuối cùng là
như thế……
Nụ cười thỏa mãn đi ra từ đáy mắt hắn, chầm chậm chìa tay ra với tôi “Đến đây, Ngưng Tịch, theo anh……”
Bàn tay nắm Lưu quang vừa chạm vào lòng bàn tay hắn lập tức bị bàn
tay to lớn của hắn siết chặt, mạnh đến nỗi khiến xương cốt tôi sắp nứt
ra.
“Anh làm em đau” Nhíu mày nói khẽ, trong giọng nói có một chút nũng nịu.
Nhưng hắn lại thuận thế kéo tôi vào lòng, bàn tay kia nâng cằm tôi lên, ánh mắt u tối thâm thúy như nước, cười nhạt.
“Cái này còn không chịu đựng được, vậy sau này em phải làm thế nào đây?”
Tôi cắn răng chịu đựng đau đớn, không nói gì.
Thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ chịu đựng của tôi, ánh mắt hắn vui vẻ nhìn
tôi một lượt. Lúc nó xẹt qua cổ tôi đột nhiên trở nên thâm sâu hơn cả
bóng đêm, “Ồ, chảy máu rồi!”
Trong giọng nói có chút yêu thương luyến tiếc, vùi đầu vào cổ tôi, khẽ chạm môi lên vết thương trên cổ tôi.
Hắn cúi đầu xuống cho nên tôi không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, chẳng
biết trong giọng nói yêu thương luyến tiếc của hắn có mấy phần thật
lòng.
Tôi hơi nghiêng đầu đi, nhìn động mạch trên cổ hắn, cười lạnh, móc ra lưỡi dao bằng bạc như cánh ve giấu trong miệng, nhắm thẳng vào động
mạch kia, đang định cứa một cái……
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ, hung hăng bóp mạnh vào cằm
tôi. Bàn tay hắn nắm lấy tay và lưu quang của tôi bỗng nhiên siết
mạnh…tôi mơ hồ nghe được tiếng máu chảy……
Đâm mạnh Lưu quang vào vai tôi, mạnh mẽ ấn tôi chặt vào bờ tường, máu tràn xuống lưỡi dao……
Tôi đột nhiên thấy trước mắt tối om, ngoài đau đớn ra thì cái gì cũng nhìn thấy được, đôi mắt mất đi tiêu cự, chỉ muốn ngất đi.
thế nhưng, bàn tay lạnh lẽo kia không cho tôi ngất đi
Tay tôi còn bị ép chặt trùm lên trên Lưu quang đầy máu, hắn kéo tôi khẽ chuyển động, tôi bị cái đau làm cho tỉnh hẳn.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt hắn vô cùng độc ác, lạnh lùng cười
“Thế nào? Hương vị của Lưu quang vẫn rất tốt đấy nhỉ, cuối cùng em cũng
được cảm nhận nó rồi.”
Ý thức của tôi vẫn đang mơ hồ, giọng nói hắn lại lơ lửng bên tai khi xa khi gần, như bùa chú ma quỷ……
Buông lỏng Lưu quang, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi, dường như
tiếc nuối, nói: “Anh không phải đã nói rồi sao? Nghe lời một chút, đừng … chống cự nữa! Anh không muốn làm em tổn thương, sao em cứ ép anh vậy?”
Nghe câu đó tôi thực sự rất muốn cười. Thì ra sự tàn khốc của anh là
do tôi ép buộc, tôi ép anh làm tổn thương tôi, là tôi tự băm mình ra
thành từng mảnh nhỏ, thê thảm vô cùng…… trên đời còn có chuyện gì buồn
cười hơn không?
Nhưng tôi cười không nổi. Cằm tôi vẫn bị hắn siết chặt, ngay cả một tiếng kêu đau tôi cũng không thể bật ra khỏi miệng……
Thu lại ánh mắt hung dữ của mình, hắn cúi đầu, ngậm lấy lưỡi dao trong miệng tôi,nhổ xuống đất.
“Từ lần đó, em luôn thích giấu lưỡi dao trong miệng, em tưởng anh
không biết sao? Ngưng Tịch, em giống như một con rắn ngủ đông vậy, người nào chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ bị em cắn cho một miếng. Với em
thực sự không thể nhân từ, dù chỉ một chút”
Hai mắt mơ hồ nhìn hắn, mồ hôi lạnh của tôi đã làm ẩm cả bức tường
phía sau, máu trên miệng vết thương mạnh mẽ chảy ra ngoài,thậm chí tôi
còn có thể nghe rõ tiếng máu chảy. Cơ thể càng ngày càng lạnh, hơi thở
càng ngày càng yếu……
Cố gắng cười nhạt một cái, tôi yếu đuối nói: ” Hoàn Tư Dạ…… anh đã bao giờ đối xử với tôi nhân từ dù chỉ một chút?”
Đối diện với hắn, tôi phẫn nộ nhưng vẫn không thể tránh được.
Giống như hắn đã nói, tôi là do hắn dạy dỗ mỗi lần tôi nghĩ ra cách thức nào đó, đều không thể thoát khỏi con mắt của hắn.
Từ đó tới bây giờ vẫn luôn là như thế, lúc hắn mạnh mẽ kiềm chế tôi
lại chẳng có sức lực nào mà tránh khỏi. Mỗi lần đều liều mạng chống cự,
đổi lấy cũng chỉ là tự mình khoác gông cùm lên người mình……
Nghĩ tới đây, hơi thở của tôi dường như ngừng lại hoàn toàn, hai tay
yếu ớt buông thõng xuống hai bên hông, lần này tôi thực sự cam chịu số
phận rồi……
Tôi nhắm hai mắt lại, mặc dù đã tới nông nỗi như vậy rồi nhưng vẫn
không muốn cảnh thê lương tuyệt vọng của mình bị hắn nhẫn tâm thu vào
đáy mắt……
Muốn thế nào…..tùy anh.
” Ngưng Tịch……” Hắn vẫn luôn gọi tôi, đã bốn năm nay rồi nhưng không
còn sự vui vẻ và dịu dàng hồi đó nữa. Lưỡi hắn bá đạo bừa bãi tàn sát
khoang miệng tôi, khiến hơi thở của tôi càng ngày càng yếu đi.
Dần dần, trong miệng tôi xuất hiện vị tanh.
Lần đầu tiên gặp hắn, tôi thậm chí còn ngửi được cả một hương thơm
tanh nồng trên người hắn, vẫn luôn nghi hoặc, không biết đó là mùi gì?
Nhiều năm sau, tôi mới biết, thì ra đó là mùi của máu……
Tôi ghét cái mùi đó, nó khiến tôi nghĩ tới thân thể bé nhỏ bị mãnh thú xé ra huyết nhục mơ hồ kia……
Người khởi xướng ra tất cả những này chính là người đứng trước mặt
tùy ý cướp đoạt mọi thứ thuộc về tôi, tôi bất lực đến nỗi chỉ có thể nắm chặt tay thành nắm đấm……
Một chút sức lực đã bị hao tổn tôi lại bị hắn ấn lên tường.
Hắn khẽ cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu, không nhanh không chậm ngửa đầu, vẻ tuấn mỹ tà ác, đáy mắt sâu thẳm, thỏa mãn chế nhạo…… chế nhạo
tôi không biết tự lượng sức mình.
Tôi bây giờ với hắn mà nói, yếu ớt như một đứa trẻ, cho dù bị tôi đánh trúng thì cũng chả hơn gãi ngứa là mấy.
Từ lâu đã hiểu rõ tất cả rồi, thế nhưng tôi vẫn không cam lòng, thực sự không cam lòng!
Vì sao mỗi lần tôi đều bị hắn chiếm đoạt? Mãnh liệt cướp đoạt, tuyệt
đối cường thế, tôi trời sinh chính là mục tiêu hay là khắc tinh của
người đàn ông này đây……
Siết chặt cằm tôi, ngón cái phác họa hình đôi môi tôi, hơi thở của
hắn lại đi xuống, không còn sự xâm phạm bá đạo nữa mà vô cùng mềm mại.
Nhưng bàn tay siết cánh tay tôi thì vẫn rất mạnh, nghiêm khắc trừng phạt sự tùy ý lỗ mãng của tôi……
Đột nhiên, đồng tử tôi bỗng nhiên trừng lớn, đau đớn trên vai ầm ầm
nổ tung, hắn không hề báo trước rút Lưu quang cắm trên đó ra, máu tôi
còn phun lên cả người hắn……”A” những tiếng kêu đau đớn của tôi bị hắn
nuốt vào, những tiếng rên rỉ đều bị cướp lấy.
Cơ thể bị hắn chăm chú chèn ép trên vách tường, vết thương chảy máu,
cõi lòng đau đớn tan nát…… mãi đến khi hắn thỏa mãn buông tôi ra, tôi
mới giãy ra khỏi vòng ôm của hắn…… rơi xuống mặt đất……
Khoảnh khắc tôi, tôi mơ hồ nghe được từ phía tủ truyền đến tiếng hít
thở khe khẽ, là Nguyễn Linh! Cô ấy vẫn chưa đi……”Được rồi, Ngưng Tịch”
kéo lấy cơ thể tàn tạ không chịu nổi của tôi, ôm chặt lấy tôi, “anh…định làm gì?” Đau đớn từ cõi lòng khiến tim tôi đập rất nhanh, tôi kịch liệt thở dốc “Đương nhiên là mang em đi”
“Ồ, vẫn dám để tôi ở bên cạnh sao. Anh đã quên tôi thích cắn chủ
sao?” Tôi dùng dư quang khóe mắt quét một chút về phía tủ, tôi thực sự
rất lo Nguyễn Linh sẽ chịu không nổi mà lao ra.
Hắn cong môi cười, suy nghĩ rồi mới nói: “Anh cũng sẽ không giữ lại
con một con rắn ngủ đông bên mình đâu. Lần này mang em đi sẽ đánh gãy
tay gãy chân em, trói chặt em lên giường,em có chịu không?”
Lòng tôi tràn đầy sợ hãi, cắn răng nói: ” Hoàn Tư Dạ, anh thật không phải là người!”
Nnghe vậy, hắn nhẹ giọng hừ hừ, nói “Nếu như anh lại thương em như cũ thì mới thật sự không phải người. Ngưng Tịch, em nên vui vẻ đi! Anh đối xử với em đâu có tàn nhẫn. Đừng … thử thách tính nhẫn nại của anh lần
nữa……”
Hai tay ôm chặt lấy tôi, máu của tôi không ngừng tràn ra trên ngón
tay hắn, dọc theo đường cong mỹ lệ trên cánh tay tráng kiện của hắn từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất……
Thì ra, một người lại có thể có nhiều máu như thế, nóng bỏng như thế……
Anh không tàn nhẫn tôi còn đến nông nỗi này. Vậy nếu anh tàn nhẫn, tôi sẽ thành cía dạng gì đây?
Ý thức bắt đầu tan biến, cho dù vết thương trên vai hành hạ khiến tôi đau đớn không chịu nổi, tôi vẫn không thể nào duy trì được sự tỉnh táo.
Chiến đấu liên tục, mất đi quá nhiều thứ, thể lực tiêu hao tới cực điểm, thực sự không thể chịu nổi nữa……
Thấy tôi nửa tỉnh nửa mê, hắn khẽ cong môi, cúi đầu bên tai giọng nói trầm ấm mà nhẹ nhàng, mỗi chữ mỗi câu đều giống như cảnh trong mơ, ”
Ngưng Tịch, ngủ đi.Lúc tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa thôi mà.”
Ý thức tôi đã rơi vào trạng thái mơ hồ, nhưng nhớ lại nhiều năm
trước, khi tôi vẫn còn là một cô bé ngây thơ trong sáng, khi tôi giết
người và liên tục nằm mơ thấy ác mộng, lúc tôi trằn trọc khó ngủ, mỗi
lúc ấy câu nói này lại quanh quẩn bên tai tôi……
Tôi cũng nhớ buổi tối trầm lặng đến sâu thẳm ấy, tất cả, bao phủ lên tất cả là ánh mắt của anh luôn dừng lại trên người tôi.
“Khi Tịch dương kết thúc thì hắc dạ mới có thể bắt đầu…… Ngưng Tịch,
hãy tiến về phía trước, đừng sợ, ánh mắt anh sẽ luôn dõi theo em trong
đêm tối, không rời không bỏ……”
Hoàn Tư Dạ, anh rốt cuộc là ma quỷ…… hay là thần thánh ?
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng nói của hắn
” Nguyễn Linh, về nói cho Hiên Viên Ngưng Vũ biết, em gái ngoan của hắn đã bị tôi mang đi rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook