Trong căn phòng VIP, mọi người đã có mặt đầy đủ.

Đỗ Trì Mễ mở cửa tiến vào trước, anh ta nhanh chóng hòa vào không khí mà cười nói rôm rả còn Mặc Đông Quân thì cố tình ngồi vào một góc khuất.
Anh muốn tránh mặt cô ấy_ Kỳ Anh.
Nhưng cô ấy thì không như vậy, vừa nhận ra sự xuất hiện của anh Kỳ Anh đã không ngừng đánh mắt sang quan sát.

Cô yêu anh lâu rồi, yêu từ rất lâu về trước, từ khi anh là một thiếu niên còn cô chỉ là cô gái bé nhỏ.
Có lẽ cũng vì sự xuất hiện của anh mà cô có chút dũng cảm để nốc lấy nốc để từng ly rượu đầy ấp.

Đôi má vì men say mà có chút đỏ hơn.

Cô rất đẹp, ngay cả khi say cũng đẹp, mái tóc dài đen nháy được uốn gợn sóng trải dài sau lưng thật quyến rũ.
Thời gian dài ở nước ngoài có vẻ đã thay đổi người con gái này rất nhiều nhưng...không sao cả.

Còn nhớ hồi đó cô là nàng công chúa xinh đẹp sống trong lâu đài nguy nga, lúc nào cũng vui vẻ líu lo ca hát.

" Anh trai nhỏ, chơi với Tiểu Anh đi."_ Kỳ Anh ( bảy tuổi) nhìn hướng đôi mắt trong veo hút lấy toàn bộ tâm hồn anh.
Đỗ Trì Mễ dù tỏ ra vui vẻ từ nãy giờ nhưng chưa giây phút nào bỏ qua từng biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt Kỳ Anh.

Nhưng anh ta biết đã rất lâu người con gái ấy đã trao trái tim cho bạn anh mất rồi.
Kỳ Anh rời khỏi chỗ ngồi mà đến bên Mặc Đông Quân mời rượu.

Vừa nói cô vừa rót rượu vào ly anh.
- Anh, Tiểu Anh trở về anh không vui sao? Từ lúc đến đây vẫn luôn ngồi một góc.

Em nghe mẹ Mặc nói anh lại chuyển chỗ ở rồi, anh không thích....
- Em gặp mẹ anh rồi sao?_ Mặc Đông Quân không cho cô ấy nói hết câu đã cắt ngang.
Hai gia đình thân thiết từ lâu, mẹ anh rất nhiều lần nhắc đến việc tác hợp cho anh và cô ấy nên rất thường xuyên gọi Kỳ Anh sang chơi.

Nhưng anh lại không thích điều này, lần nào anh cũng lấy tấm lá chắn Trì Mễ kia ra để chống đỡ qua loa lấy lệ.
Tưởng rằng thời gian sẽ làm mẹ anh nản chí nhưng đã bấy nhiêu năm trôi qua không những mẹ anh không nguôi ngoai mà Kỳ Anh lại còn nảy sinh tình cảm gì đó với anh.
Kỳ Anh biết anh không thích việc cô quá thân thiết với bà Mặc nhưng chuyện này anh có không thích cô vẫn sẽ làm.


Giống như việc cô thích anh vậy.

- Kỳ Anh em từ trước đến nay đã quyết chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, anh không ngăn được đâu.

Còn nữa, cô Dạ kia anh có biết cô ấy là người đã có chồng hay chưa?
Mặc Đông Quân không nhìn cô ấy, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
- Em nói sai rồi, đã từng mà thôi.
- Anh..._ Kỳ Anh tức đến mức không nói nên lời.

Nghĩ ngợi một chút, môi đỏ lại dịu dàng cười.

Tại căn biệt phủ rộng lớn, người phụ nữ trung niên ngồi nhâm nhi tách trà thơm mát dưới mái chòi nhìn hướng ra cái hồ nhỏ giữa sân.

Dù đã bước qua tuổi sáu mươi nhưng trông bà vẫn giữ được những đường nét trẻ trung trên khuôn mặt.
Khuôn miệng cười lên trông thật xinh đẹp và quyến rũ, nụ cười của bà khiến người đàn ông bên cạnh như đắm chìm trong mộng cảnh.
- Tiểu Hy, em suy nghĩ gì vậy?_ Người đàn ông hỏi.
- Tất nhiên là chuyện hôn sự của Quân nhi rồi, qua năm nó đã ba mươi rồi nếu còn nhúng nhường thì chúng ta phải đợi tới khi xuống lỗ sao?_ Hy Xuân trả lời.
Giọng bà có vẻ quyết tâm lắm, trong lòng từ lâu đã xác định con dâu tương lai của mình là ai...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương