Dã Man Vương Tọa
-
Chương 7: Thương đoàn Đà Linh
- Vừa rồi thật sự nguy hiểm!
Trước khi mặt trời lặn, bốn người Trương Đức Bưu đã ra khỏi Tri Chu sâm lâm, A Bộ Căn trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mới vừa rồi bọn họ gặp phải một con nhện Lati nữ hoàng, con nhện hình người vô cùng xinh đẹp này đang tắm rửa trong hồ nước, có ít nhất hơn sáu mươi con nhện Lati canh gác trên bờ. May mà cái mũi Tiểu Hắc linh mẫn, đã ngửi được mùi nhện Lati từ xa, trong lòng bốn người kinh sợ vòng sang một bên đi qua, mới không kinh động đến đám ma thú này.
Nhện Lati nữ hoàng vốn là Vương cấp ma thú, là vương giả tại Tri Chu sâm lâm. Vương cấp ma thú cũng là do ma thú bình thường tiến hóa mà thành, nhưng ma thú bình thường không sử dụng ma pháp được, chỉ sau khi tiến giai thành Vương cấp ma thú, chúng mới có thể lĩnh ngộ ma pháp.
Sinh vật đó không chỉ có khí lực cường đại vượt xa đồng loại, hơn nữa lĩnh ngộ đối với ma pháp dường như là bản năng, căn bản không cần ngâm xướng là có thể phóng xuất ra ma pháp, dễ dàng có thể đánh bại, giết chết nhân loại đồng cấp. Điểm mấu chốt chính là, bên cạnh Vương cấp ma thú thường thường có hàng trăm hàng ngàn tộc loại, nếu như muốn giết chết loại cường giả trong rừng rậm này, sợ rằng cho dù có hàng trăm quân nhân cũng không nhất định có thể làm được.
Quỳ Bá Trùng nói:
- Nơi này thật không an toàn, đi thêm một đoạn đường nữa, chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi. Đi đường buổi tối không phải là một chuyện tốt!
Ba Lỗ Đồ hưng phấn nói:
- Nghỉ ngơi xong ta sẽ đi săn thú.
Hán tử bộ lạc Cuồng Lang này, có hệ thần kinh thép cùng với khả năng khôi phục người thường không thể tưởng tượng được, sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, liền khôi phục lại như ban đầu, quấn quít bên cạnh Trương Đức Bưu.
Trương Đức Bưu cứu hắn một mạng, Ba Lỗ Đồ trong lòng tự nhiên cảm kích vạn phần, nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng nghĩ ra cách luôn thể hiện bản thân trước mặt hắn.
Trương Đức Bưu theo dõi nhất cử nhất động của hắn, mỉm cười, cũng không để ý tới hắn.
Người dân Nam Cương tính tình thuần phác, mồm miệng không trơn tru, cho dù có trong bụng cực kỳ cảm kích, nhưng để bọn họ nói ra so với giết họ còn khó khăn hơn nhiều.
Bọn họ chỉ giỏi dùng hành động để biểu đạt tâm trạng của mình, Nham Thạch Man Chuy là như vậy, Ba Lỗ Đồ cũng như vậy.
Thiếu niên ngồi ở trên lưng Tiểu Hắc, thân thể xóc nảy lên xuống theo nhịp chạy của thủ sơn khuyển, hai tròng mắt hắn nheo nheo theo thói quen. Bên trong cơ thể hắn, Dã Man kình đang vận chuyển mạnh mẽ thư sướng trong thông đạo đấu khí, tựa hồ tất cả tế bào trong thân thể hắn đang hoan hô, liều mạng hấp thu Dã Man kình để cường kiện bản thân.
"Nhà Già La không ngờ lại có loại tâm pháp đấu khí thần kỳ như Long Mông Bảo Tượng quyết, không hổ là thế gia thống trị Thiên Mang thành! Đợi đến khi dừng lại nghỉ ngơi, nhất định phải đem tâm pháp này nghiền ngẫm một phen."
Trương Đức Bưu còn chưa kịp xem qua hết Long Mông Bảo Tượng quyết một lần, nhưng chỗ tốt tâm pháp này mang lại cho hắn đã rất rõ ràng. Hắn không cần phải khai thông thêm thông đạo đấu khí mới, chỉ cần nghiên cứu triệt để Long Mông Bảo Tượng quyết, khẳng định thu hoạch còn hơn xa bây giờ.
Đi được mười mấy dặm trên sơn mạch Hổ Gầm, đám người Trương Đức Bưu dừng lại nghỉ tạm, đột nhiên thủ sơn khuyển đứng ngồi không yên, ngửa đầu hướng về phía cây sồi phía trước, điên cuồng sủa gâu gâu không ngừng.
- Có người!
Thiếu niên nheo mắt lại, nhìn về phía tán cây, chỉ thấy trong dám lá cây rậm rập lộ ra một bộ quần áo. Trương Đức Bưu vừa mới rút đoản đao ra, Ba Lỗ Đồ đã vội vàng hô lớn:
- Ta đến!
Hắn nghiêng thân thể đánh về phía cây sồi, ầm một tiếng, cây sồi nọ bị hắn đánh đến mức rung lên không ngừng, ngay cả rễ cây cũng bị bật lên khỏi mặt đất!
Ba Lỗ Đồ nghiêng người đánh tiếp, người ở trên cây ứng phó không kịp liền té xuống, lập tức nhanh nhẹn tiếp đất rồi nhảy phốc lên như một con báo. Người nọ vừa muốn chạy đi, ba thanh đoản đao đã gác ở trên cổ hắn, nhất thời hắn sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
- Là người bên ngoài rừng rậm?
Trương Đức Bưu đánh giá người này vài lần, nhíu nhíu đầu mày, nói:
- Tại sao ngươi lại xuất hiện trong Lạc Nhật sâm lâm, là mạo hiểm đoàn hay lính đánh thuê?
Sau lưng người nọ đeo một bộ cường cung, một bao tên, so với hắn hơi thấp hơn một chút, khuôn mặt đen gầy, một đôi tròng mắt sáng ngời lấp lánh có thần, có vẻ cực kỳ tinh minh mạnh mẽ, cười hì hì đẩy đoản đao trên cổ, nói:
- Bằng hữu Man tộc, đừng kích động, ta không có ác ý…
A Bộ Căn cùng Quỳ Bá Trùng hừ lạnh một tiếng, đoản đao trong tay vững vàng bất động:
- Nói rõ ý đồ của ngươi đi, tại sao giám thị chúng ta?
Cung tiễn thủ nọ kêu khổ nói:
- Ta đâu có giám thị các ngươi? Mà là sắc trời đã tối rồi, thương đội chúng ta đóng quân ở phía trước, phái ta đi cảnh giới, vừa mới leo lên trên cây, liền nhìn thấy các ngươi đi tới! Nếu như không tin, các ngươi đi theo ta đến phía trước nhìn xem một chút!
Trương Đức Bưu thu hồi đoản đao, cười nói:
- Huynh đệ đừng trách, ở trong Lạc Nhật sâm lâm không thể không hành sự cẩn thận. Các ngươi thuộc thương đội của quốc gia nào?
Hai người A Bộ Căn thấy thế cũng thu hồi vũ khí lại. Trong Lạc Nhật sâm lâm mà gặp phải thương đội của nhân loại cũng không hiếm thấy, thường có thương đội của quốc gia khác mang theo hàng hóa xuyên qua rừng rậm, người Nam Cương cũng thường xuyên giao lưu với bọn họ, dùng da thú đổi lấy một ít vật phẩm cần thiết cho cuộc sống.
Cung tiễn thủ nọ lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói tiếp:
- Ta là Tamo, hiện là hộ vệ thương đoàn Đà Linh, đến từ công quốc Nam Minh. Phía trước nửa dặm đường, chính là chỗ đóng quân của chúng ta, vốn định nghỉ tạm ở chỗ này qua đêm nay, ngày mai lên đường đi sớm. Bằng hữu Man tộc, buổi tối các ngươi cũng phải nghỉ ngơi, không bằng đi đến doanh trại của chúng ta, buổi tối mọi người có thể hỗ trợ cho nhau. Man tộc vũ dũng vô địch, nếu có ma thú xâm nhập, còn muốn nhờ các ngươi bảo vệ an toàn cho thương đoàn. Hơn nữa chúng ta mang đến rất nhiều hàng hóa quý hiếm, còn có không ít rượu ngon đây!
Người này mồm mép cực kỳ lanh lợi, nói chuyện rất khéo, đám người Ba Lỗ Đồ nhất thời như được tung lên tận mây xanh, tưởng rằng mình thật sự dũng mãnh vô địch. A Bộ Căn thích uống rượu, con sâu rượu đã bị dụ dỗ ra rồi, không nhịn được nuốt trái cổ ừng ực.
- Nhị Thế, mọi người gặp nhau trên đường cũng coi như có chút quan hệ, không bằng cùng những người thương đoàn này ở một chỗ nghỉ ngơi buổi tối, ngươi cảm thấy thế nào?
Trương Đức Bưu chần chừ một chút, lặn lội đường xa cũng làm cho hắn có chút mệt mỏi, gật đầu nói:
- Được rồi. Tamo huynh đệ, mời ngươi đi trước dẫn đường. Được rồi các đến ngươi từ công quốc Nam Minh, có nhìn thấy những người Nam Cương khác đi qua nơi này không?
Tamo dẫn đầu đi về phía trước, cười nói:
- Đường này chưa từng thấy, có thể lễ trưởng thành của Man tộc các ngươi, không chỉ đi qua một tuyến đường này.
Trương Đức Bưu "ồ" lên một tiếng, không thèm nhắc lại.
Tamo cực kỳ dẻo miệng, dọc theo đường đi miệng như khẩu súng liên thanh nhả đạn không ngừng, ngẫu nhiên dừng lại "cục ta cục tác" kêu lên hai tiếng, liền thấy cung tiễn thủ khác từ trên cây nhô đầu ra, hai người giao nhau vài cái thủ thế, Tamo cao giọng nói:
- Đây là huynh đệ Man tộc Nam Cương, không phải địch nhân!
Cung tiễn thủ nọ liền vừa lui vừa quay đầu lại.
Dọc theo đường đi gặp bốn năm điểm bố trí ngầm, Trương Đức Bưu không khỏi âm thầm kinh hãi, nửa dặm lộ trình mà an bài bố trí nhiều trạm gác ngầm như vậy, xem ra thương đoàn Đà Linh này quy mô không nhỏ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Đám người Trương Đức Bưu theo Tamo bước cao bước thấp, đi thêm vài bước đột nhiên thấy trước mắt thông suốt, ba hàng lều vải chỉnh thể phân bố trên một giải đất bằng. Mười mấy kiếm sĩ tinh tráng phụ chách vận chuyển củi đốt, đốt lên vài đống lửa tại lều vải. Lều vải này sắp hàng chỉnh tề, mơ hồ tạo thành trận thế, dễ dàng chống đỡ ma thú, hiển nhiên hộ về của thương đoàn Đà Linh đã trải qua huấn luyện, rất có tố chất, có thể so sánh với quân đội.
Trương Đức Bưu đếm được đại khái, ước chúng có hơn tám mươi cái lều vải quân dụng, loại lều vải này hoàn toàn có thể chứa được hơn mười người trưởng thành, vì vậy hướng Tamo nói:
- Thương đội các ngươi quy mô không nhỏ a, có bao nhiêu người vậy?
- Đại khái hơn một trăm năm mươi người.
Tamo thờ ơ nói:
- Có hai người tại trên đường, bị một đám ma lang kéo đi.
Hắn bước nhanh về phía trước, cao giọng nói:
- Bọn hậu cần, ta gặp được mấy vị bằng hữu Man tộc ở phía trước, mau tới đây khoản đãi khách quý của chúng ta!
"Hơn một trăm năm mươi người, hai mươi cái đại lều vải quân dụng đủ để cho bọn họ nghỉ ngơi, lều vải còn lại dùng làm gì đây?"
Trương Đức Bưu híp hai con mắt lại, đầu vai lơ đãng rung động một chút, đem thiết thương sau lưng điều chỉnh đến vị trí thuận lợi nhất có thể rút ra. Chỉ thấy trong lều vải xuất hiện một nhóm người, có người mang theo bình rượu, có người tay cầm bộ bài, trông bộ dáng như đang ăn chơi ca hát. Những người này có kiếm sĩ, cung tiễn thủ, cũng có cả mục sư, ma pháp sư, thậm chí còn có cả thương nhân, thoạt nhìn cùng nhân loại trong thương đội không có gì khác nhau.
"Chẳng lẽ ta quá đa tâm rồi"
Trương Đức Bưu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mà cung tiễn thủ Tamo bước nhanh đi tới trước người một lão giả tinh thần tráng kiện, thấp giọng nói hai câu. Lão giả này nhãn thần sáng lên, cười ha ha nói:
- Bằng hữu Man tộc, khó có cơ hội gặp nhau trong rừng rậm, không bằng chúng ta cùng nhau uống hai chén?
A Bộ Căn nhất thời không nhịn nổi, đi nhanh tới gần bọn họ, lớn tiếng:
- Thật sự có rượu sao? Có miễn phí hay không? Ta nghe người lớn trong nhà nói, thương nhân các ngươi ở bên ngoài đều là đồ lường gạt, thích dùng một ít đồ vô dụng, đổi lấy đồ tốt của chúng ta!
- Đương nhiên đều là miễn phí!
Lão giả này cười ha hả, nói:
- Chúng ta khi đi ngang qua thôn xóm của các ngươi, Man tộc huynh đệ nhiệt tình hiếu khách đem ra thức ăn ngon chiêu đãi chúng ta, hôm nay chúng ta đương nhiên cũng phải nhiệt tình chiêu đãi các ngươi.
Nhóm thiếu niên vui mừng khôn xiết, đều đi về phía doanh trại, thành viên thương đội này cũng tươi cười chào đón. Trương Đức Bưu lại có chút hoài nghi, hắn chung quy cảm giác được thương đội này có chút cổ quái, nhưng lại không hiểu nổi điểm cổ quái đó ở chỗ nào.
Từ trên lưng thủ sơn khuyển nhảy xuống, khi hai chân chạm đất, Trương Đức Bưu không khỏi nao nao, bùn đất dưới chân có vẻ hơi xốp. Hắn giơ chân lên, chỉ thấy giày cỏ dính một ít tro bụi, dùng chân bới bới lên, dưới lớp đất lộ ra một mảng tro bụi do một đống lửa lớn đã tắt lưu lại.
"Tro bụi còn rất mới, hẳn là dấu vết đống lửa vài ngày gần đây lưu lại."
Trương Đức Bưu dừng chân lại, nhìn quanh bốn phía doanh địa, chỉ thấy một ít cây tùng đại thụ tán lá lưa thưa, không có bộ dáng xanh tốt um tùm, chắc là bị thương đoàn Đà Linh chặt làm củi đốt rồi.
"Cái tên cung tiễn thủ Tamo nói, bọn họ vừa mới đến nơi này, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai lên đường, nhưng xem ra bọn họ đã trú ở chỗ này một khoảng thời gian khá lâu rồi. Ta căn bản không có nói cho hắn chúng ta vốn là đang làm gì, mà hắn lại biết chúng ta tham gia lễ trưởng thành…"
Thiếu niên híp chặt con mắt, thầm nghĩ: "Bây giờ căn bản không phải thời gian thuận lợi buôn bán, chi thương đội này đột nhiên xuất hiện trên đường đi lễ trưởng thành, phòng thủ chu đáo, đa số đều là lực lượng chiến đấu, chỉ có vài tên thương nhân, chỉ sợ không phải là một thương đội đơn giản…ủa, thế nào lại không thấy hàng hóa của bọn họ? Tám mươi đại lều vải quân dụng, đến tột cùng hàng hóa của bọn họ là cái gì…"
Trương Đức Bưu đột nhiên chứng kiến lão giả kia, khóe miệng lộ ra nét tươi cười quỷ dị, mồ hôi lạnh trên trán không khỏi chảy xuống ròng ròng: "Chúng ta chính là hàng hóa! Nhưng người này căn bản khôn phải là thương đội!"
- A Bộ Căn, mau quay lại! Bọn họ vốn là đoàn săn bắt nô lệ!
A Bộ Căn mờ mịt đứng im tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Phát hiện ra rồi sao?
Lão giả kia ha hả cười, đột nhiên vẻ tươi cười trên mặt biến mất, lạnh giọng nói:
- Động thủ!
Hai đại ma pháp sư từ phía sau lão giả đột ngột xuất hiện, đồng thời giơ cao ma pháp trượng trong tay, nhanh chóng ngâm xướng một đoạn chú ngữ, ma pháp trượng trong tay nhẹ nhàng vung lên, ma lực ba động nhanh chóng phủ xuống đỉnh đầu các thiếu niên Nam Cương!
- Trớ chú, vi ám linh thị!
- Trớ chú, suy lão hư nhược!
Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy trước mắt tất cả mọi vật đột nhiên biến thành một màu đen, giơ lên không nhìn thấy năm đầu ngón tay, ngay sau đó lực lượng thân thể nhanh chóng trôi đi, tứ chi vô lực, trong lòng không khỏi cả kinh.
Người Nam Cương vũ lực đích thực cường đại không ai địch nổi, đây là sự thật mà tất cả các chủng tộc trên đại lục không cách nào phủ nhận, nhưng ông trời vốn công bằng, giao cho họ cường đại vũ lực đồng thời cũng tước đoạt trí tuệ bọn họ, bởi vậy tất cả sức đề kháng của người Nam Cương đối với ma pháp nguyền rủa hết sức thấp, thậm chí so với Trư La thú không hơn được bao nhiêu.
- Nếu như ta không có được Long Mông Bảo Tượng quyết, lần này thật sự thua trong tay bọn họ rồi!
Dã Man kình trong cơ thể Trương Đức Bưu rộng lớn mạnh mẽ, giống như sông dài chảy cuồn cuộn, nhanh chóng chạy một vòng trong cơ thể, xua tan ảnh hưởng của trớ chú, hai mắt hắn chậm rãi khôi phục thị lực, lực lượng bị hư thoát cũng quay trở lại từng chút.
Vệ sĩ thương đội tiến lên bắt giữ, trong tay đã chuẩn bị sẵn gân trâu rừng, chuẩn bị tiến lên trói mấy thiếu niên man tộc đã mất đi lực phản kháng. Trong đó hai người đi thẳng đến chỗ Trương Đức Bưu, còn chưa đến gần, liền thấy thiếu niên này đột nhiên bạo khởi, thiết thương trong tay điểm nhanh vào cổ họng hai người!
- Tiểu Hắc, xông ra ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook