***

Âu Dương Phong ung dung ra ngoài, ngồi phịch xuống sofa mà hưởng thụ, nhìn con người kia đang đau đớn thông qua màn hình tivi.

Tử Duy trong này vẫn không biết nên tìm cách gì, máu vẫn cự nhiên dồn xuống, chẳng mấy chốc nhìn con người này mặt nhợt nhạt hơn bảy tám phần.

Lê thân nhỏ của mình tới nhà tắm, quờ quạnh xả nước khắp cả người, lặng lẽ không thật lớn. Dồn sức kéo thứ thô kệch kia ra khỏi cúc huyệt nhưng không sao khiến nó ra được:

- Haha...thật...tt..là đáng đời......mày...y..mà, yêu hắn làm gì để giờ phải khổ sở thế này........đ...đau.....t...ôi...đau quá......cái này...đã là....gì chứ tôi đau ở đây này.

Cậu cứ thế mà liên tiếp đập mạnh vào ngực trái của mình, nước mắt đã trào xuống giàn giụa trên khuôn mặt, nghẹn ngào lăn xuống cổ. Đôi mắt đỏ ngầu ừng ực nước nhìn thật thê lương.

- ÂU DƯƠNG PHONG, tôi không thể cho anh toại nguyện rồi,....t...tôi...không thể cứ mãi là công cụ....thỏa mãn....c..của anh được....t...tôi biết anh không yêu thương gì tôi hà cớ gì phải tôi tới nước này......yêu...a...nh trăm sai cạn sai là lỗi do tôi....tình yêu của tôi bị chính chủ nhân nó vứt bỏ....vậy có cần lý do để giữ lại không????.....anh hành hạ tôi như vậy được lợi ích gì sao, chi bằng....tôi chết đi...có phải bớt đau đớn không 😭😭

Nói hết nỗi lòng mình, cả hai tay cậu luồn xuống, dốc tâm ép thanh sắt đâm thẳng vào trong, con người nhỏ bé trước mặt nở nụ cười mãn nguyện mà ngã xuống sàn cùng vũng máu, quệt nhẹ vài giọt nước mắt mặn chát mà thì thào:

- Tôi trong sạch rồi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương