Dạ Huyết
-
Chương 52: Chương 44 + 45 : Bí mật bị phơi bày (Ngày 1)
Tác giả : Sau những ngày tháng mài gươm, cầm khiêng chống đỡ và vật lộn với kì thi cuối kì, cuối cùng, ta cũng đã hoàn thành sứ mệnh quay về dù thân thể xây xát vẫn ráng bò lên máy cố viết xong mấy chap bù cho mọi người như đã hứa ! Hè đến rồi ! Quẩy thôi ! ^0^/
-------------------------------
Mùa đông. London ngập tràn trong màu trắng xóa. Chỉ sau một đêm mà tuyết đã đóng thành lớp dày trên mái nhà. Không khí lạnh buốt. Như Quỳnh thức dậy khi trời đã lên cao nhưng hơi lạnh vẫn lảng vảng xung quanh. Cô vô thức rúc mình vào chăn để tránh cái lạnh cắt da thịt. Sau một hồi cô chợt bật dậy nhìn xung quanh. Căn phòng lạ lẫm cô mới thấy lần đầu nhưng mang mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm, là phòng ngủ của Tư Kỳ Phong. Tay cô bị băng kín, cô cảm thấy tấm lưng mình rất rát tựa như có nhiều vết thương ở sau, màu thuốc đỏ bôi trên tay cô chi chít...Cô nhớ lại chuyện đêm qua, những hình ảnh đẫm máu, xác con quái vật khủng khiếp,... Đôi đồng tử đen rụt lại hết cỡ, đem theo cả nỗi sợ hút vào bên trong, cô lẩm bẩm như người mất hồn :
- Chuyện gì đã xảy ra với mình thế này ? - Cô chỉ nhớ hôm qua sau khi đi tham quan lâu đài với Tiểu Mộc, cô về kí túc xá với nhỏ, đang đêm khuya thì đột nhiên có quái vật... Cô nhớ lúc đó Tiểu Mộc đã thoát ra ngoài, khi đến phiên cô thì bị nó tóm. Cô bị quật ngã vào trong, mảnh thủy tinh vương trên sàn nhà găm vào lưng cô làm máu chảy lênh láng. Sau đó thì cô không còn tri giác gì nữa, đến khi tỉnh lại thì đã thấy con quái vật đã chết gục ngoài cửa, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên... Cô nhớ lúc đó mình ngất xỉu, ai đã đem cô về đây ? Chẳng lẽ Tư Kỳ Phong đã thấy hết rồi sao... Hắn không sợ cô sao ?
Cơn đau lại ập đến buốt nhói cả xương tủy. Mỗi lần cô muốn nhớ lại chuyện đó thì cơn đau này lại ập đến. Cô lấy tay ôm đầu mình, hai mắt nhắm chặt lại cố xua đi cơn đau quái lạ. Nó tựa như con quái vật gặm nhấm thân thể cô.
Cô cảm thấy mình như một con quái vật, nằm vật xuống giường, mùi xạ hương quen thuộc của Tư Kỳ Phong xộc vào mũi làm cô cảm thấy bình tĩnh hơn. Người quấn lấy chiếc chăn lưu lại mùi hương của hắn. Cô tự nghĩ. Mỗi ngày hắn đều dùng chăn này đi ngủ sao. Rồi cả chiếc gối này nữa.Cô đưa tay nắn cái gối, thật mềm và thơm.
Như Quỳnh nhìn xung quanh. Căn phòng của hắn có chút ảm đạm, màu chủ đạo là màu bạc và đen. Chợt đầu cô lướt qua hình ảnh căn phòng ngủ bên trong lâu đài, chỉ toàn một màu đen và đỏ muốn bức người ta. Cô không để ý nên bỏ qua. Cô nhìn lên trần nhà được trang trí rất cầu kì và huyền bí. Nó được vẽ thành một vòng tròn lớn, bên trong là các vòng tròn nhỏ chứa các ngôi sao và những kí tự lạ mắt. Đặc biệt, chính giữa của vòng tròn có một chiếc đèn chùm hình một đóa hoa màu vàng cực lớn. Cánh hoa được làm bằng pha lê, nhủy hoa vàng e ấp ẩn hiện bên trong càng tôn lên vẻ tinh xảo và sang trọng. Cô trầm trồ xuýt xoa. Chợt tiếng mở cửa cái cạch làm cô giật mình, nhanh chóng trùm chăn giả vờ ngủ. Tư Kỳ Phong bước vào phòng, hắn mặc áo len màu bạc khá dày và quần jeans.
Tư Kỳ Phong ngồi xuống bên cạnh Như Quỳnh, cảm giác một góc giường hơi lún xuống. Khuôn mặt cô giấu trong chăn khẽ cười mỉm. Thì ra giả vờ ngủ với hắn có vẻ rất thú vị, cô đã không chơi trò này từ lúc nhỏ xíu rồi. Chất giọng trầm ấm của hắn vang lên :
- Heo lười, anh biết em giả vờ !
Nói rồi, hắn giật phắt chăn của cô lộ ra khuôn mặt đang cười hí hửng dần đông cứng lại. Cô nháy mắt lè lưỡi vì bị phát hiện, Tư Kỳ Phong xoa xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng bảo :
- Anh pha sẵn nước ấm rồi, mau vào tắm đi kẻo lạnh ! - Nói xong, hắn định đi ra ngoài. Bỗng Như Quỳnh gọi với lại.
- Tư Kỳ Phong, em có chuyện muốn nói với anh ! - Vẻ mặt nghiêm túc của cô làm nụ cười trên môi hắn dần tắt ngấm, hắn biết chuyện cô muốn nói với hắn là chuyện gì.
- Chuyện gì ? - Hắn cố lảng tránh việc này. Hắn không muốn cô dính đến nó một chút nào.
- Hôm qua... ai đã thay đồ cho em... - Cô lắp bắp. Giọng cô nhỏ dần,thể hiện sự bối rối và ngượng ngùng. Đôi mắt đen láy lén nhìn hắn. Hai gò má cô đỏ bừng lên rồi...
- Yên tâm, anh không có làm gì em đâu, chỉ là đã nhìn thấy hết thôi ! - Tư Kỳ Phong nghệt mặt ra 1s rồi bật cười trước câu hỏi của cô. Hắn đến gần, kề sát vào mặt cô, đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên vẻ xấu xa. Cô đỏ bừng mặt, đơ ra như khúc gỗ. Tư Kỳ Phong thấy điệu bộ đó của cô đáng yêu không chịu được bèn hôn lên má cô một cái. Hắn vỗ vỗ lên đầu cô. Trong đôi mắt màu đỏ sẫm khẽ lóe lên tia bi thương nhưng đã bị hắn nhanh chóng giấu mất. Hắn đẩy cô vào nhà tắm rồi nói :
- Cho em 15 phút, không là anh xông vào tận cửa ráng chịu ! - Nói xong, hắn nở một nụ cười xấu xa. Cô xấu hổ quăng cục xà phòng gần đó vào mặt hắn nhưng hắn đã kịp đóng cửa, chỉ nghe tiếng cười gian của hắn bên ngoài. Cơn tức giận trên khuôn mặt cô bỗng biến mất, thay vào đó là nỗi bi thương khó che giấu. Ban nãy, cô định hỏi hắn về chuyện xảy ra hôm qua. Hắn đã biết được những gì rồi. Hay đã có ai đó đưa cô trở về trước khi hắn kịp nhìn thấy ?
Cô ngã phịch xuống sàn đá lạnh lẽo cũng không vơi đi nỗi lo lắng hoang mang đang xâm chiếm tâm hồn mình. Hai tay bấu chặt vào chiếc khăn tắm màu trắng Tư Kỳ Phong đưa cho cô. Ngồi một lúc lâu, cô mới giật mình, nhận ra mình ở trong này quá lâu nên nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ màu trắng trên mình rồi bước vào bồn tắm.
Dòng nước ấm tiếp xúc vào da thịt thật thoải mái. Tư Kỳ Phong còn chu đáo cho thêm tinh dầu xạ hương dịu dàng làm cô có cảm giác hắn đang hiện diện xung quanh đây. Làn da trắng nõn đẹp huyền ảo trong làn nước ấm, bể tắm hơi nước bốc lên xung quanh như cảnh chốn bồn lai trong chốc lát xua tan những điều phiền muộn trong lòng.
Cô mặc chiếc váy cổ ren màu trắng có thắt nơ màu đen vàng để trước ngực. Váy làm bằng len khá dày nên cô không cảm thấy lạnh. Kiểu dáng được thiết kế hết sức thanh lịch và tao nhã, cô buột hờ tóc trên vai bằng dây ruy băng mỏng. Cô khoác thêm áo khoác tơ tằm màu vàng thanh nhã có hoa văn là cánh hoa vàng sẫm. Cô đi xuống phòng khách, thấy Tư Kỳ Phong và Hắc Diêm Vĩ đang ngồi trò chuyện với nhau. Tuy chỉ có mình Hắc Diêm Vĩ tíu tít nhưng cô thấy Tư Kỳ Phong vẫn lắng nghe anh ta nói, thỉnh thoảng còn khẽ cười. Như Quỳnh bất giác mỉm cười trước cảnh tượng này. Qủa là tri kỷ. Cô không biết nhiều về Hắc Diêm Vĩ, chỉ biết anh ta sở hữu tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất thế giới và là ông chủ của 300 ngàn công viên giải trí cao cấp phạm vi toàn cầu. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô choáng váng. Thế nhưng, Hắc Diêm Vĩ là một công tử đào hoa, luôn bị dính scandal tình ái trong khi Tư Kỳ Phong không có. Bất giác cô chợt nhớ lại hình ảnh mờ ảo của người thiếu phụ bên trong tòa lâu đài. Cơn đau bỗng nhói lên trong đầu. Cô ôm đầu tự hỏi không biết trước đây Tư Kỳ Phong có qua lại với cô gái nào không.
Hắn ngẩng lên thì thấy cô đứng mất hồn trên cầu thang, cất giọng :
- Em đứng đấy làm gì, mau lại đây ăn đi !
Lời nói của hắn cắt đứt suy nghĩ của cô, cô giật mình, gật đầu bước xuống cầu thang rồi đi vào phòng ăn. Trên bàn đã bày các món ăn nóng hổi thơm ngon, mùi thơm kích thích cả khứu giác lẫn vị giác của cô. Hắc Diêm Vĩ nói với giọng đầy ấm ức :
- Mau ngồi xuống ăn đi em gái, tên này làm gì cũng không được chứ nấu ăn là số dzách đó ! Nãy giờ hắn không cho anh đụng vào ! - Anh ta nhìn Tư Kỳ Phong bằng đôi mắt long lanh nước như thể lọ lem bị mẹ mìn hành hạ. Tư Kỳ Phong nhếch mép cười khinh bỉ làm Hắc Diêm Vĩ giận tím mặt.
Như Quỳnh cười trừ, cô ngồi xuống bên cạnh Tư Kỳ Phong. Bữa ăn kết thúc trong yên tĩnh, tuyết rơi ngoài trời vẫn chưa dứt, ngoài cửa sổ ngập màu trắng lạnh lẽo. Cô cảm thấy hơi lạnh, xoa xoa hai bên vai. Qủa nhiên cô không thích mùa đông chút nào. Vừa lạnh lẽo lại vửa âm u. Môi hơi cong lên tỏ vẻ khó chịu. Vẫn là luật, Hắc Diêm Vĩ sau một hồi đấu tranh không thành vẫn bị Tư Kỳ Phong ép đi rửa chén. Anh ta ấm ức không ngừng trút giận lên mặt dĩa, giữa trời lạnh bắt anh ta rửa chén bằng tay quả thật muốn giết anh ta mà !
Còn 2 người đang ngồi phè phởn ở ngoài sofa. Tư Kỳ Phong đang nhấm nháp tách trà Matcha mà Như Quỳnh vừa mới pha cho. Hương vị thanh nhã, một chút đắng trên đầu lưỡi xóa tan bởi vị ngọt ngào tự nhiên đọng lại trên môi. Hắn đang uống trà thì bỗng ngẩng lên nhìn Như Quỳnh, nhìn cô đang cẩn thận cầm tách trà bằng hai tay, tay xoa xoa vào tách để sưởi ấm trông thật đáng yêu và thuần khiết.
Dường như cảm thấy có ánh nhìn nóng bỏng hướng về mình, Như Quỳnh ngước lên, chạm vào màu mắt đỏ sẫm của hắn. Cô cười cười nói :
- Gì mà nhìn em dữ vậy ? - Cô cười, khoe hàm răng trắng đều như hạt bắp.
- Không có gì, tại em đẹp quá nên anh nhìn ! - Tư Kỳ Phong cong môi. Cả người tản mát ra phong thái quyến rũ nam tính.
Hắn đặt tách trà xuống bàn, tay vỗ lên đùi mình hướng mắt về phía cô :
- Lại đây !
Ý hắn muốn là cô ngồi lên đùi hắn. Như Quỳnh đỏ mặt lắc lắc đầu, mặt hắn đen lại nói :
- Mau lên ! Anh không muốn nói lần 2 ! - Hắn trầm giọng kiên quyết. Cô đành đứng dậy ngồi xuống kế bên cạnh hắn. Vừa định đặt mông xuống ghế thì Tư Kỳ Phong dùng sức kéo cô ngã vào lòng mình, thân đặt trên đùi hắn. Cô đỏ bừng mặt định đẩy ra thì hắn ôm chặt lấy cô, khẽ cười :
- Cái này, phạt em ! Ai bảo không nghe lời ! - Hắn nở nụ cười xấu xa. Cô cắn môi ngượng ngùng cụp đầu nép mình vào lòng hắn. Hít hà mùi long đản hương nam tính trên cơ thể hắn, cô ôm hắn khẽ nói :
- Anh, em có chuyện muốn hỏi ! - Chất giọng trong trẻo của cô như tiếng suối chảy trong veo. Cô trong lòng hắn khẽ vân vê chiếc cúc áo trước ngực. Hắn thấy điệu bộ của cô vô cùng đáng yêu, hắn vòng tay ôm chặt cô, để cô ngồi dựa lưng vào người hắn, ánh mắt đầy sủng vị trầm ấm nói :
- Chuyện gì ? - Hắn nhu tình vuốt tóc cô.
- Hôm...hôm qua, anh đã đưa em về sao ? - Như Quỳnh lắp bắp. Đôi mắt màu đen ánh lên vẻ lo lắng tột cùng vì sợ hắn biết được chuyện gì đó của mình. Cảm giác đôi tay đang vuốt tóc mình bỗng chốc sững lại, cô có thể thấy được đáp án là gì, đáy lòng cô chợt dâng lên nỗi lo sợ. Hắn sẽ tránh cô sao ? Hay hắn sẽ tố giác cô về việc giết người ?
Như Quỳnh bặm môi trèo xuống, định đi về phòng thì Tư Kỳ Phong nắm chặt tay cô. Cô ngạc nhiên ngước nhìn hắn, hắn đang nhìn cô, gương mặt khôi phục lại vẻ nghiêm túc. Cánh môi bạc khẽ chuyện động :
- Em ngồi xuống đi, anh có chuyện quan trọng cần nói !
Cô do dự một lúc thì quyết định ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn cầm tách trà lên uống, nó đã nguội lạnh... Chau mày đặt tách trà xuống, hắn nói :
- Chờ anh một chút ! - Hắn bèn đứng dậy đi lên lầu, cô ngơ ngẩn nhìn bóng hắn khuất sau cầu thang. Một lúc sau, hắn đi xuống, tay cầm một hộp nhỏ bằng nhung và một cuốn sách có vẻ rất cũ kĩ. Hắn tao nhã ngồi xuống ghế sofa, đặt trên bàn 2 vật ban nãy. Cô ngơ ngác không hiểu hắn đang có ý định làm gì thì chợt hắn trầm giọng :
- Những chuyện anh sắp nói đây, em hãy bình tĩnh một chút ! - Hắn nhấn mạnh giọng, có gì đó cưỡng ép và khó chịu. Hắn nhìn Như Quỳnh đang chăm chú nhìn hắn. Cô thấy hắn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ khiến cô cảm thấy lo sợ. Mồ hôi trên trán xuất hiện vài giọt, cô khẽ nuốt nước bọt gật đầu. Hắn thấy thế liền phì cười, đưa tay xoa đầu cô dịu dàng nói :
- Ha ha, coi mặt em kìa. Có lẽ anh làm hơi quá nhưng em cứ nhớ rằng anh luôn ở bên cạnh em bảo vệ em trước tất cả mọi thứ là được ! Mọi thứ đều có cách giải quyết của nó !
Cảm nhận sự dịu dàng mà Tư Kỳ Phong mang lại, cô cảm thấy mình có niềm tin mãnh liệt, không còn sợ hãi bất cứ điều gì cô sẽ phải đối mặt. Cô cười tươi gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Tư Kỳ Phong nói:
- Tốt. Trước tiên, anh muốn hỏi em về chuyện hôm qua, em còn nhớ những điều gì ?
Như Quỳnh cúi gằm mặt, hai tay đặt trên đùi bấu chặt vào nhau, để tóc mái che khuất nửa khuôn mặt. Tư Kỳ Phong thở dài, hắn biết ngay cô cũng sẽ phản ứng như thế. Hắn định lên tiếng kết thúc chuyện này thì cô ngẩng phắt lên, đôi mắt màu đen mạnh mẽ hướng thẳng vào mặt hắn :
- Vâng, em nhớ ! Hôm qua lúc em và Tiểu Mộc tắt đèn đi ngủ. Nửa đêm thì chợt có tiếng la hét trong kí túc. Mọi người kháo nhau chạy tán loạn vì quái vật.... - Cô dừng một lát, trong đầu hiện lên hình ảnh con quái vật gớm ghiếc mà không khỏi rùng mình sau đó nói tiếp : Khi Tiểu Mộc thoát ra ngoài bằng cửa sổ, con quái vật đã đập cửa đi vào, em chỉ trèo được một nửa ra ngoài thì bị nó kéo quăng vào trong. Lưng em bị găm bởi những mảnh thủy tinh từ cửa kính, máu chảy rất nhiều... Nó... nó còn nói... rất lạ... - Nói tới đây, cô không kìm được sự kích động. Hai mu bàn tay nắm chặt đến độ hiện rõ cả gân xanh. Đôi mắt màu đen trở nên đặc quánh. Hàm răng cắn chặt đôi môi trắng bệt...
Tư Kỳ Phong đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng cô, hắn không khỏi nhíu mày. Cơ thể cô run rẩy quá. Hắn trầm giọng :
- Như Quỳnh, anh ở đây ! - Hắn nắm chặt tay cô. Hơi ấm từ bàn tay hắn truyền sang khiến sự kích động giảm bớt. Nước mắt từ hốc mắt trao ra trong suốt như pha lê, cô nói trong nước mắt :
- Nó nói...nó nói...muốn sức mạnh của em ! Nó còn muốn ăn cả tim của em nữa...
Cả người cô run lên kịch liệt. Vầng thái dương nhễ nhại mồ hôi. Cơn đau giằng xé như lửa đốt trong tim can. Cô gập người xuống thở dốc. Tư Kỳ Phong ôm cô vào lòng, hắn đặt tay trên trán cô rồi nhẩm nhẩm một lát, một lúc sau, người cô mới hết run, thân thể mất hết cảm giác tựa hẳn vào người hắn. Gương mặt tái nhợt không một chút máu. Hắn đau lòng nhìn thấy bộ dạng này của cô, ánh mắt nhu tình nhìn cô, đưa tay vén vài lọn tóc mai trên trán.
Tư Kỳ Phong nhẹ nhàng bế cô đi lên phòng ngủ. Hắn cẩn thận đặt cô trên giường, chỉnh lải phần gối đầu để cô cảm thấy thoải mái, xong, hắn đắp chăn trên cô, đặt 1 nụ hôn nhẹ trên trán rồi mới tắt đèn đi ra khỏi phòng. Hắn bước xuống phòng khách, thấy Tiểu Nguyệt đang ngồi chăm chú đọc gì đó ở sofa. Hắn bước tới, cô nhóc giật mình liền đánh rơi vật đang cầm. Hắn nhìn xuống thì thấy cuốn sách ma pháp ban nãy hắn để quên trên bàn nằm chỏng chơ dưới đất. Đôi mắt màu đỏ sẫm chằm chằm nhìn Tiểu Nguyệt, cô bé thấy ánh mắt này của hắn vô cùng lo sợ không khỏi run rẩy. Đôi mắt màu khói liên láo xung quanh tìm đường thoát, hắn đoán được bèn nhanh tay xách cổ áo Tiểu Nguyệt, cô bé giật mình vùng vẫy, tay chân quờ quạng trên không trung mà la hét. Hắn nhìn Tiểu Nguyệt bằng đôi mắt cực lãnh. Tay dần xiết chặt cổ áo khiến cô không thể thở được, gương mặt trở nên tím tái cố thều thào kêu cứu. Bỗng, tiếng Hắc Diêm Vĩ vang lên :
- Mau dừng tay !
Hắn quay sang nhìn Hắc Diêm Vĩ mình mẩy vẫn còn dính nước. Anh ta đang trong lúc rửa chén thì chợt nghe có tiếng của Minh Nguyệt, chạy ra thì thấy cô bé bị Tư Kỳ Phong nhấc bổng lên cao. Hắc Diêm Vĩ tiến tới, anh ta giành lấy cô bé từ tay hắn. Minh Nguyệt thấy hơi ấm quen thuộc bèn rúc vào trong mà khóc. Hắc Diêm Vĩ vừa nhu tình dịu dàng vỗ vỗ lưng cô vừa nhìn Tư Kỳ Phong mà nói :
- Này, có cần phải ăn hiếp trẻ con không ? - Anh ta tức giận hỏi. Tư Kỳ Phong nhếch mép không nói không rằng, chỉ lượm cuốn sách dưới đất lên rồi trở lên lầu. Lúc đó, Hắc Diêm Vĩ mới dám thở phào buông Minh Nguyệt ra, cô bé mất cân bằng té lăn xuống đất. Nó nhìn anh ta bằng đôi mắt ngân ngấn nước..
Hắc Diêm Vĩ vò vò đầu, nhăn mặt một cái rồi bế cô bé vào lòng, dùng chất giọng mị hoặc :
- Tôi đã cảnh báo trước với em rồi ! Tư Kỳ Phong không giống như tôi ! Ban nãy nếu tôi không ra kịp có lẽ em đã chầu trời rồi !...
Minh Nguyệt càng khóc to hơn. Tự dưng nó cảm thấy người đàn ông này rất đáng tin cậy. Nó cứ vùi đầu vào lòng Hắc Diêm Vĩ khóc nấc nở, mặc sức bộc lộ sự yếu đuối của mình... mà không thấy trên khóe môi anh ta cong lên một nụ cười đắc thắng.
- Cuối cùng, con bé này cũng chịu tin tưởng ta rồi ! Diễn hay lắm Hắc Diêm Vĩ ! - Trên cầu thang, thân hình cao lớn của người đàn ông có mái tóc màu đỏ sẫm tựa vào thành cầu thang vừa nhấp nháp rượu vừa xem kịch vui bên dưới. Đôi mắt màu đỏ sẫm khẽ lướt qua tia ngạo mạn. Hắn dốc ly rượu uống cạn nó, bước vào thư phòng đóng cửa lại, để mặc kịch bên dưới cho diễn viên đại tài mặc sức biểu diễn...
-----------------------
Trong một căn biệt thự khổng lồ ở thành phố. Angel hết sức vui mừng khi nghe thuộc hạ báo rằng còn 5 ngày nữa, sự kiện "mặt trăng máu" sẽ diễn ra. Thả mình trên ghế quay, anh ta phấn khởi nhìn ra bầu trời đầy tuyết. Mùa đông khiến anh ta phấn khích vì cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt ở London này. Angel quyết định ra ngoài đi dạo một chuyến. Trên đường, nhiều cô gái bị thu hút bởi vẻ ngoài thuần khiết đẹp tựa thiên sứ. Nhiều cô còn gan hơn khi tiến tới lân la làm quen nhưng đều bị anh ta khước từ. Đi ngang qua thư viện thành phố London, Angel chợt thấy Roku đi vào, trên tay còn cầm 2,3 cuốn sách dày cộm. Angel không thấy gì lạ khi biết Roku tuy sở hữu một bộ óc thiên tài nhưng vẫn có máu siêng học, anh ta luôn thấy hắn đi đâu cũng vác theo cuốn sách dày cộm bên mình. Thế nhưng, bước chân vô thức đi theo hắn vào thư viện, tất nhiên là không để Roku nhìn thấy.
Roku đi vào trả sách, hắn đem đến quầy thu ngân có cô nhân viên còn khá trẻ. Thấy hắn mắt cô ta liền sáng rực lên, liền nở một nụ cười niềm nở đón lấy sách hắn trả. Cô ta nói với hắn vài câu, Roku lịch sự gật đầu mang sách trả về đúng chỗ, cô nhân viên cứ say đắm nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn.
Angel khẽ bước đến chỗ thu ngân ban nãy. Anh ta cố dùng chất giọng mị hoặc của mình :
- Cho hỏi, ban nãy người đó mượn sách gì vậy ? - Nghe chất giọng nam tính, cô nhân viên ngẩng lên thì bắt gặp một khuôn mặt đẹp trai đến khó thở, đôi mắt màu khói mê người khiến cô ta không khỏi ngây ngẩn. Cô ta há hốc mồm một hồi mới lắp bắp nói :
- Vâng, xin tiên sinh đợi tôi một chút ! - Cô nhân viên cúi đầu xem lại bảng dữ liệu, sau đó ngẩng lên nở một nụ cười chuyên nghiệp :
- Thưa, là cuốn "Đại cương về tim", "Phẫu thuật tim" và "Biến chứng sau khi phẫu thuật" ạ !
Angel nghe thấy vậy đôi mắt màu khói của anh ta không khỏi vụt qua tia khó hiểu. Anh ta gật đầu cám ơn, còn nở nụ cười chết người làm cô nhân viên bị hạ đo ván ngay tại chỗ. Lúc anh ta rời đi, cô nhân viên không khỏi cám ơn trời khi hôm nay đã cho cô mãn nhãn với 2 anh chàng đẹp trai này. Amen amen.
Angel rời khỏi thư viện trong đầu vẫn ngổn ngang những suy nghĩ. Nếu như anh ta nhớ không lầm thì Roku học khoa Dược chứ không phải là Y. Không loại trừ khả năng anh ta muốn học thêm về chuyên ngành này nhưng trực quan mách bảo anh ta biết rằng việc này có liên quan gì đó đến Như Quỳnh hoặc Tư Kỳ Phong. Anh ta nhớ lại những lần chứng kiến cảnh cô bị pháp thuật bộc phát. Cô hay ôm ngực, gần ngay ngực trái, hay ho khò khè như người bị hen suyễn.
- Ngực... ngực trái sao ??? Chẳng lẽ Như Quỳnh có tiền sử bị bệnh tim ? - Angel khẽ lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy. Anh ta đã tra tài liệu về cô rồi, cô rất khỏe mạnh nên hoàn toàn không có khả năng này. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Đôi đồng tử màu khói co rụt hết cỡ, chân bỗng dừng lại, trước mắt là công viên. Đang là mùa đông nên cây cối rụng hết, chỉ còn xơ xác vài cành cây khô quắt ảm đạm. Anh ta nhìn chằm chằm vào bụi gai đen trước mắt, khóe môi khẽ cong lên nụ cười hiểm ác.
- Như Quỳnh, ván này em thua chắc rồi !
---------------------------
Như Quỳnh tỉnh lại trời đã dần ngả về chiều. Cô tự cốc đầu mình vì mấy hôm nay ngủ như con heo. Cô nhanh chóng bước xuống lầu, tầng dưới không có ai cả. Cô đành quay lên lầu. Đi ngang thư phòng, cô vươn tay gõ cửa vài cái, quả đúng nhiên cô đã nghĩ, Tư Kỳ Phong nếu không có việc gì luôn nhốt mình trong thư phòng này. Chất giọng lạnh lẽo vang lên từ phía trong :
- Vào đi !
Cạch. Như Quỳnh bước vào thì thấy hắn chăm chú đọc tập tài liệu trên tay. Cô khẽ ngồi xuống ghế sofa màu kem giữa phòng. Chỉ im lặng ngồi và nhìn hắn chăm chú làm việc. Đôi mắt màu đỏ sẫm cứ đảo qua đảo lại trên các dòng chữ, những chỉ số phức tạp. Như Quỳnh đứng lên định đi pha trà, cô vừa mở cửa thì cả thân hình cao lớn bao trùm lấy cô. Cả người bị hơi ấm vây lấy. Màu tóc đỏ trên vai cô rũ xuống, giọng nói trầm trầm :
- Còn đau đầu không ?
Hắn ôn nhu vén tóc vương trên mi mắt. Cô ngồi trong lòng hắn không khỏi ấm áp, mỉm cười khẽ gật đầu. Như Quỳnh ríu rít nói :
- Anh muốn uống trà không để em pha ? Đừng suốt ngày uống rượu nữa, nó hại sức khỏe lắm !
- Vậy à ?!! - Tư Kỳ Phong nhướng mày khi thấy sự quan tâm lo lắng cô dành cho hắn. Cô cười khúc khích :
- Thiệt tình, hồi đó anh hối lộ tiền để mua bằng hả ? Là giáo sư y học thế giới mà không biết điều cỏn con này sao ?
Thấy điệu bộ cười trộm của cô, hắn bất giác nhướng mày, khóe môi không khỏi cong lên nụ cười mị hoặc. Tư Kỳ Phong ôm chặt cô ngồi xuống ghế sofa, bá đạo hôn cô ngấu nghiến, Như Quỳnh trợn mắt vì bị "ăn đậu hũ" một cách bất ngờ. Hắn hôn cô thật lâu đến khi buông ra, mặt cô đã đỏ lửng lên hết. Cô lườm hắn, đáp lại là nụ cười sảng khoái của hắn.
- Lưu manh ! - Cô tức giận nói, mái tóc của cô đã bị hắn làm cho bù xù lên hết rồi. Hắn bật cười, vuốt lại tóc cô. Tóc cô vừa dày vừa mềm, cảm giác chạm vào khiến hắn phát nghiện.
Như Quỳnh hưởng thụ cảm giác tay hắn chạm vào tóc mình, ngoài bố mẹ ra thì hắn là người đầu tiên chạm vào tóc cô. Cô nhìn xung quanh phòng, hầu như chỉ có sách và sách. Cô mấp mấy hỏi hắn :
- Anh thích kinh doanh sao ? Trong phòng anh đầy sách kinh doanh này ! - Cô khẽ cười, Tư Kỳ Phong ôn nhu khẽ vỗ lên đầu cô. Hắn nói
- Ừ, anh đang có dự định lấn sang kinh doanh ! Chứ không là không đủ tiền nuôi em !
- Xùy, em mới không cần anh nuôi. Thế anh định kinh doanh gì thế ? Bất động sản hay nhà hàng-khách sạn ? - Cô xùy một tiếng, ra vẻ mặt kiêu ngạo rồi cười với hắn.
- Bí mật, rồi em sẽ biết ! - Hắn đưa tay ra vẻ thần bí. Hắn muốn cho cô 1 bất ngờ lớn.
- Anh giỏi ghê, không chỉ là giáo sư y học nổi tiếng thế giới mà còn muốn lấn sang kinh doanh nữa ! Người như anh sao không làm việc cho chính phủ ấy, tại sao lại nhận làm giáo viên ở trường Royal này chứ ? - Cô nhướng mày hỏi hắn, câu này cô tò mò muốn biết lâu rồi. Cô còn nghe nói hắn đã từ chối tất cả các lời mời mà chỉ dạy ở trường này.
- Vì... - Hắn nhìn cô đầy nhu tình - anh đã chờ em lâu lắm rồi !
Hắn nhìn cô, đôi mắt màu đỏ sẫm như ngọn lửa tình ấm áp vây lấy người cô khiến cô sững sờ. Cô thấy được thứ tình cảm đó trong hắn đang bùng cháy mãnh liệt, dường như nó đã tồn tại từ lâu lắm rồi... Nhưng cô không hiểu nỗi... cô rúc mặt vào trong ngực hắn, khẽ đưa tay lên ngực trái lắng nghe nhịp tim đập loạn của mình, hít hà hương vị của riêng hắn...
- Tại sao, chúng ta mới gặp nhau đây cơ mà ?... - Cô nhắm mắt lại khẽ thì thầm, hắn nhìn nữ tử trong lòng mình không khỏi trào dâng cảm giác đau xót. Hắn ôm chặt lấy cô, lòng đau đớn không thôi. Năm xưa nếu không phải vì cứu hắn, cô đã không phải dùng quả cầu pha lê để rồi phải đánh đổi cả kí ức lẫn một phần linh hồn của mình. Nhìn cô chật vật muốn cô nhớ lại, những cơn đau hoành thành cả cơ thể khiến cô ngày càng yếu dần. Hắn đau lòng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô. Dù có như thế nào, hắn cần phải lấy được mảnh pha lê trong tim cô dù có phải hy sinh tính mạng của mình.
- Để anh kể em nghe một câu chuyện anh rất thích nhé ?!!! - Hắn cúi đấu nhìn cô, tay vẫn ôn nhu vuốt ve mái tóc nâu mượt.
- Vâng... - Cô tựa hẳn vào lòng hắn, nhắm mắt lại thả hồn mình bay theo những con chữ.
Tư Kỳ Phong bắt đầu cất tiếng, giọng nói trầm trầm hòa quyện vào chân không :
"Ngày xưa, đã từ rất lâu rồi... có một người sói, nói đúng hơn là anh ta được sói mẹ nhặt nuôi bên cạnh thân xác lạnh ngắt của mẹ ruột. Mẹ anh ta bị quân lính truy đuổi rồi bị thương đến chết. Trước khi lâm chung, bà chỉ kịp đeo cho anh ta một sợi dây chuyền rất đẹp, nghe nói là báu vật. Sói mẹ nuôi và dạy dỗ anh ta trở thành một người sói mạnh mẽ... thời gian thấm thoát trôi, ngày ngày anh ta cùng sói mẹ đi săn. Lúc chiều tà, lúc anh ta định đi đến bờ suối tìm nước thì gặp một cô gái rất xinh đẹp với đôi mắt đen láy long lanh như dạ minh châu và mái tóc nâu dài bồng bềnh màu gỗ quý, hương thơm dìu dịu mùi hoa quỳnh toát ra từ cơ thể. Chàng người sói sững sờ trước vẻ đẹp của cô gái, hai người làm quen và trở thành bạn của nhau. Cứ thế, ngày nào anh ta cũng chờ cô ở đỉnh ngọn đồi, họ trò chuyện rất vui vẻ và hắn biết cô là một cô gái rất xinh đẹp và lương thiện, là con gái một của một gia đình nông dân chất phác trong ngôi làng xinh đẹp trên cao nguyên xanh tươi mát rượi.
Đến một ngày, cô gái bị ép hôn phải gả cho vị hoàng tử thứ 5 của vương quốc đó. Cô gái buồn rầu, trong đêm đó, người sói đã bày tỏ tình cảm của mình. Đêm trước ngày cưới, cô cùng chàng người sói chạy trốn thì bị gã hoàng tử truy đuổi. Người sói bị bắn chết trong làn tên dày đặc, còn cô gái bị trượt chân ngã xuống vực thẳm mà chết..."
Giọng hắn chợt trầm xuống. Tay hắn khựng lại... Như Quỳnh nhăn mày nói :
- Sao bất công quá vậy ? Gã hoàng tử kia thực độc ác mà !
- Để anh kể tiếp ! - Hắn hít một hơi thật sâu cố kìm lại sự xúc động trong lòng mình.
"Người sói đầu thai, được Diêm vương hóa kiếp thành Ma cà rồng. Do sự hiểu lầm trước đó mà anh ta mang trong mình nỗi uất hận với cô gái mình yêu. Sau hơn ngàn năm mòn mỏi chờ đợi đầy cô độc trong tòa lâu đài tăm tối. Cô gái kia rốt cuộc cũng được đầu thai, trở thành tiểu thư của một Bá tước trong vùng. Lúc cô sinh ra, một con dơi màu đen ngậm một mặt dây chuyền đến trao và trong lòng cô gái khiến cho mọi người khiếp sợ. Một bà lão tiên tri đã nói với cha mẹ cô là cô là một mầm mống tai họa cho mọi người khi cô đến năm 18 tuổi. Cha mẹ cô sợ hãi đã dạy cô tất cả võ thuật, học thuật để phòng trừ tai họa. Thế nhưng, đúng 18 năm sau, lời nguyền đã ứng nghiệm. Mọi thứ đều bị thiêu rụi. Cô gái do được bảo vệ trong căn phòng được phong ấn nên an toàn, cô tìm thấy mảnh bức thư năm xưa. Với lòng căm hận tột độ đã khiến cô hướng thẳng đến lâu đài "Bóng tối" tìm cách báo thù cho cha mẹ mình.
Cô được cứu trong lúc cô sơ suất trong lúc leo núi mà bị ngã xuống từ vách núi. Cô thấy vị chủ nhân của lâu đài đó. Rất quen thuộc nhưng lại không nhớ gì cả. Đến khi anh ta hút máu ở chiếc cổ trắng noãn, kí ức về nỗi căm thù bị dấy lên khiến đôi mắt đen cô trở nên đặc quánh lòng hận thù, chờ đợi cơ hội giết hắn. Thế nhưng cô đã không thể biết, cô đã yêu hắn từ bao giờ rồi, vì ánh mắt và tình yêu thương hắn dành cho cô đều làm cô có cảm giác nhung nhớ. Cô tưởng chừng sẽ buông bỏ ý định trả thù thì ...
Một ngày định mệnh, hắn dẫn cô vào trong thư phòng của mình. Trong phòng trưng bày những bảo vật kì lạ. Ma cà rồng ngạc nhiên khi thấy quả cầu pha lê đỏ sẫm phát sáng khi cô gái đến gần, giải tỏa luồng sức mạnh khủng khiếp. Hắn chợt nhận ra bên trong cô gái mình yêu mang nửa dòng máu của quỷ, là sức mạnh thượng đẳng chất nhất của thế giới bóng đêm, nếu không muốn gọi là nữ vương. Dường như có sự kích thích, cô gái dần tò mò bén mảng vào thư phòng lén đọc trộm tài liệu về các món bảo bối rồi trốn đi. Cô tìm đến vương quốc của quái điểu và zombies để cầu xin sức mạnh bành trướng lãnh thổ thuận lợi trong việc tấn công Ma cà rồng....
Cái đêm đẫm máu, trăng khuyết một vành như đôi mắt của quỷ. Cô gái dẫm đạp trên xác của cả 2 người đàn ông cô rất yêu thương với đôi mắt màu khói lạnh vô hồn. Mùi máu tanh nồng lởn vởn khắp mọi nơi. Tâm hồn cô bị quỷ cướp lấy bị tình yêu lay động. Cô gái chợt bừng tỉnh nhìn hai người đàn ông nằm lạnh ngắt dưới đất. Khóe mi rơi lệ thật nhiều. Cô không đành lòng bèn quyết định dâng hiến linh hồn mình cho quỷ dữ để cứu sống hai người họ. Ánh sáng đột nhiên bao trùm lấy họ rồi tất cả đều biến mất... không còn chút dấu vết...
Ma cà rồng và tướng sĩ của vương quốc quái điểu được cô cứu sống mà hồi sinh. Họ luôn tìm kiếm cô đến mỏi mòn. Đến một ngày, ma cà rồng đã thấy người con gái của mình trong bộ dạng của một nữ sinh trong sáng, thuần khiết đến đáng yêu. Có lẽ do muộn học nên cô đâm sầm vào hắn rồi rối rít xin lỗi không thèm để ý thẻ HS của mình bị rơi mất.... Từ đó hắn luôn gần bên cô, bảo vệ cho cô khỏi những rắc rối. Làm đơn nhập học, đóng tiền học phí cho cô, giúp đỡ cô và mẹ cô...
Nhưng đời không tươi đẹp thế, hắn và nam sinh với thân phận quái điểu ở kiếp trước phát hiện ra mảnh pha lê từ quả cầu năm xưa nằm trong tim của cô. Nó bộc phát sức mạnh, khiến cô bị đau đầu với những mảng kí ức rời rạc và gặp phải những chuyện quái gở... Nhưng có một điều mà ma cà rồng luôn chắc chắn đó chính là hắn mãi yêu cô gái, luôn bên cạnh bảo vệ cô đến giây cuối cùng !...."
Cô nhìn hắn... không gian trở nên tĩnh lặng. Hai màu mắt như hòa vào nhau quyện lên màu của yêu thương và ấm áp. Đôi mắt màu đen trở nên trong suốt như đáy nước hồ thu.... Cô nhìn hắn mà quên cả thở, lồng ngực không khỏi dấy lên cảm giác nhói đau... Đôi mắt dần bị bao phủ bởi màn sương mờ nhạt, cô mấp mấy bờ môi tái nhợt :
- Người... người con gái đó... có phải... là em không ???...... - Cô không thể tin nổi vào câu chuyện hoang đường này... Đúng là điên rồ mà... Nhưng tại sao ánh mắt kia của hắn lại chân thật đến thế ?
- Đúng vậy... anh với em... đã quen nhau từ rất lâu rồi ! - Tư Kỳ Phong hít một hơi sâu, không khỏi cảm giác nặng nề...
- Hoa...hoang đường ! Em không tin ! - Cả người cô run lẩy bẩy. Tay bấu chặt áo hắn như muốn kìm nén cảm giác run rẩy.
- Như Quỳnh, anh không xạo em ! Tất cả đều là sự thật ! - Tư Kỳ Phong ôm chầm cô vào lòng. Hắn đau đớn tột cùng. Đến khi nào Như Quỳnh của hắn mới thực sự được sống yên ổn đây chứ ?!! - Đừng sợ, em sẽ không sao đâu, có anh ở đây !
- Nói dối ! Anh nói dối ! - Cô gào khóc, giãy dụa muốn thoát ra ngoài. Cô đánh hắn, đánh vào ngực hắn nước mắt giàn giụa. Hắn mặc nhiên im lặng để cho cô đánh. Để rồi cô buông tay ngồi bệt xuống đất vô cùng đáng thương. Hắn đỡ cô đứng dậy, vỗ vỗ vào lưng cô... Đôi mắt màu đen trống rỗng và vô hồn, cô quay sang nhìn hắn...
- Vậy người quái điểu đó... có phải là Roku ? Và vị hoàng tử độc ác mà anh đã nói đến chính là Angel sao ?........ - Cô đè nén đau thương, cố lau đi nước mắt. Tư Kỳ Phong ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mi cô, khẽ gật đầu. Như Quỳnh mím môi cố nén đi sự xúc động, cô không thể tin được chuyện động trời này. Đầu thai chuyển kiếp ư, chỉ có trong truyện thôi sao ?
- Vậy em... sẽ chết sao ?
- Không, tụi anh đã có cách lấy nó ra ! Chỉ còn đợi thời cơ thôi ! - Thấy cô dần bình tĩnh lại, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô gái của hắn đã học được cách kiên cường hơn rồi !
Hắn hôn lên tóc mềm, chìa tay đưa cô sợi dây chuyền. Cô đón lấy từ hắn, săm soi mặt dây chuyền thật kĩ rồi nói :
- Hôm qua, em cùng Tiểu Mộc đi thăm quan lâu đài "Bóng đêm của Bá tước", chợt thấy sợi dây chuyền trên bức tranh cô gái đó y hệt chiếc này. Có phải anh đã mua sợi này ở đó không ?
- Ha ha...cuối cùng em cũng đặt chân đến đó rồi à ! - Tư Kỳ Phong bật cười.
- Sao anh lại cười chứ ? Rõ ràng em đã thấy như vậy mà ! - Cô nhăn mày khó hiểu.
- Đó là tòa lâu đài của anh ! - Hắn buông 1 câu làm cô há hốc mồm vì ngạc nhiên. Cô lắp bắp :
- Anh nói xạo ! - Cô bĩu môi, lườm hắn. Đôi chân mày thanh mảnh khẽ nhướng cao đầy vẻ cao ngạo.
- Thật mà, em có thể hỏi Hắc Diêm Vĩ hoặc Roku ấy ! Năm xưa anh chờ em đến mỏi mòn trong tòa lâu đài đó ! - Khóe môi hắn khẽ cong lên nụ cười mị hoặc.
- Xùy ! - Cô chu môi phản đối. Hắn bật cười vỗ vỗ lên đầu cô. Hắn xoay người cô lại để cô đối diện với hắn. Hắn dặn cô :
- Em tuyệt đối tránh xa Angel ra. Anh ta không phải người đơn giản ! Nghe không !?
- Vâng, nhưng em có điều thắc mắc ? - Như Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu. Cô nhướng mày khó hiểu khi nói ra điều mình thắc mắc
- Chuyện gì ?
- Theo anh đã nói, em chỉ hồi sinh anh và Roku, còn Angel, ai đã hồi sinh anh ta ???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook