Dạ Huyết
-
Chương 22: Chương 14 : Chuẩn bị cho cuộc hành trình dài
Ở một nơi nào đó : Một tòa thành nguy nga tráng lệ . Người người tấp nập buôn bán , không khí rất nhộn nhịp và thanh bình . Đâu đâu cũng nghe tiếng rêu rao , tiếng tụi nít đùa giỡn quậy phá ... Đây quả là thiên đường , người khác nhìn vào sẽ nghĩ vị lãnh chúa cai quản ở đây rất tài ba lỗi lạc và công minh ... nhưng đó chỉ dưới góc nhìn của con người bên ngoài .
Có mấy ai biết bên trong , luồng âm khí dày đặc được chôn giấu sâu thẩm trong thân ảnh tao nhã đang lười biếng nằm trên chiếc đệm dài khảm ngọc trân châu quý giá . Người đàn ông toát lên vẻ mị hoặc khó cưỡng thu hút cả đàn ông lẫn đàn bà , nhưng , không ai dám đến gần bởi màu mắt hổ phách sắc sảo cùng với khóe môi bạc khêu gợi luôn toát ra vẻ lạnh băng và thâm độc . Anh ta nhàn nhã thưởng thức thứ rượu quý . Hương rượu nồng đậm tỏa ra khắp gian phòng sang trọng khiến ai cũng mê mẩn . Không ai biết anh đang nghĩ gì . Những nữ nhân được dân làng tuyển chọn dâng lên lãnh chúa đều mang dung mạo mê người và tài năng . Họ luôn muốn mình có thể trở thành lãnh chúa phu nhân để có thể sống sung sướng và hầu hạ một người đàn ông phong trần lịch lãm như Tư Mã Thiên . Thế nhưng , họ đều bị anh ta gạt bỏ không để ý tới .
Tư Mã Thiên trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh của Như Quỳnh . Một cô gái năng động khỏe khoắn và hay cười . Nụ cười của cô kích thích ham muốn chinh phục của anh ta . Nỗi nhớ cồn cào day dứt , hơi men vào càng nhiều khiến anh ta càng mê loạn . Hình bóng đó , dáng người nhỏ nhắn của cô khiến Mã Thiên không thể nào quên . Quờ quạng trong cơn say , anh ôm đại một thiếu nữ vào lòng rồi hôn điên cuồng . Người thiếu nữ hơi sững sờ nhưng rồi cũng bắt kịp tiến độ của anh đáp trả nhiệt tình . Trong lòng cô ta sướng run lên vì lãnh chúa cũng đã chú ý đến mình . Vừa hôn anh vừa nói :
- Như Quỳnh ... Như Quỳnh , em chỉ có thể của tôi ... - Tư Mã Thiên ôm cô ta vào phòng trong . Đè ép cô ta vào tường bắt đầu xé áo soạt ra ....Đêm đó , chỉ có tiếng rên rỉ kích tình và tiếng hét van xin của cô ta :v (Tác giả : Hê hê cảnh nóng a)
Vào 1 buổi sáng đẹp trời :))
- Phong ơi , anh ở đâu ? - Tiếng Như Quỳnh vọng trên hành lang . Cô hậm hực dậm chân . Thiệt tình , mới sáng cô thức dậy đã không thấy anh bên cạnh . Sự trống rỗng bên cạnh làm cô hơi khó chịu. Càng ngày, cô càng phụ thuộc nhiều hơn vào hắn.
- Chủ nhân đã ra ngoài rồi thưa tiểu thư - Long quản gia cung kính cúi chào . Cậu hơi cười cười trước bộ dạng của Như Quỳnh - Ngài ấy có dặn rằng khi tiểu thư thức dậy liền phục vụ người bữa sáng ạ . Mời Quỳnh tiểu thư đi theo tôi .
Cô gật đầu rồi đi theo cậu . Phòng ăn rộng lớn cùng với các món ăn được bày biện đẹp mắt . Nhưng chiếc bàn rộng lớn chỉ một mình cô , cảm giác trống rỗng xâm nhập vào người cô khiến món ăn trở nên đắng nghét , không thể nuốt nổi . Sau một hồi nhịn không được liền quay sang Long
- Long , anh có biết Phong đi đâu không ?
- Thưa tiểu thư , chủ nhân đi đến Hắc gia một chuyến.
- Hắc gia ? - Cô tò mò hỏi . "Hắc gia sao ?" cô chưa từng nghe qua .
- Vâng Hắc gia là nơi ở của tiên sinh Hắc Diêm Vĩ - bằng hữu thân thiết của ngài ấy - Long giải thích cho cô nghe.
- Hắc Diêm Vĩ sao ? - Cô trầm ngâm suy nghĩ . Đầu óc nhạy bén tính toán suy nghĩ . Cô ngẩng đầu lên , nhìn vào Long mà nói :
- Có phải , thư phòng chính của Phong ghi chép hết tất cả mọi dữ liệu trên thế giới ?
- Vâng thưa đúng ạ ! - Long quản gia cúi đầu cung kính . Đôi mắt cậu xẹt qua tia khó đoán .
- Tôi muốn đọc sách , anh dẫn tôi tới đó đi ! - Như Quỳnh nói . Đôi mắt đen đặc quánh như muốn che giấu điều gì . Cô nhìn Long . Lời yêu cầu không thể kháng lệnh (Y chang ai kia)
- Vâng , mời tiểu thư đi theo tôi ! - Nói rồi anh dẫn cô đến thư phòng .
Khi cánh cửa thư phòng đóng lại , Như Quỳnh bắt đầu lục lọi tài liệu về gã có tên là Hắc Diêm Vĩ kia . Theo trực giác của cô , kẻ này không phải tầm thường , có thể hắn ta sẽ cung cấp những nguồn tin chính xác cho cô .
- Đây rồi ! - Lục mãi trong đám sách bụi dưới kệ sách . Cô thích thú reo lên .
- Woa , quả nhiên hắn ta không phải là kẻ bình thường ! - Cô ngạc nhiên nhận xét dưới dòng chữ đen tuyền ghi trên mặt giấy trắng tinh
"Hắc Diêm Vĩ - hay còn gọi là Hắc đạo vương . Cai quản vùng đất phía Bắc của Bako , nằm ở 15 vĩ độ Bắc , là một thiên đường ấm áp của xứ sở nhiệt đới . Thân tướng hoàn mĩ , cân đối theo tiêu chuẩn tam giác vàng . Làn da màu đồng phong trần đầy mạnh mẽ . Sở hữu sức mạnh thi triển băng thuật . Đặc điểm : Hắn có một hậu cung với hàng trăm vạn mĩ nhân . Cứ 4 giờ lại đổi một người . Tính đến nay đã hơn 2500 tuổi . Bằng hữu của Tư Kỳ Phong 2300 năm . Tính tình cổ quái , biệt dị và đa tình . Đặc điểm nhận dạng : Cái bản mặt lúc nào cũng nham nhở , toàn phun ra những lời dâm dâm bựa bựa ."
- Toàn một lũ đàn ông háo sắc như nhau . Phong nhà mình chơi chung với loại người này thế nào cũng bị lây tính xấu ... - Cô hậm hực nói , đầu tưởng tưởng ra khuôn mặt của Hắc Diêm Vĩ mà nghiến răng nghiền nát hắn ta ra vạn mảnh .
- Nhưng mà ... - Đầu cô lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Tuyệt , cô tán thưởng rồi nha . Tâm trạng trở nên khá hơn . Cô nhanh chóng cuộn tờ giấy lại rồi vui vẻ tung tăng ra cửa . Vừa mới quay đầu lại thì Như Quỳnh giật mình khi thấy thân hình Tư Kỳ Phong đứng đó bao giờ .
BỊCH - Cuốn sách rơi xuống . Tay chân hơi run run . Cô ngẩng đầu nhìn hắn . Khuôn mặt hắn không cảm xúc gì cả (điều đó nguy hiểm à nha) . Cô chậm rãi quan sát nét mặt hắn . Nhìn bộ dáng đó của cô , hắn đột nhiên phì cười . Tư Kỳ Phong ôm cô và nói
- Em vào đây làm gì thế ? - Hắn hôn lên trán cô một cái .
- Em...em... À em vào đây để đọc sách ! Hôm bữa em vào thấy có nhiều sách hay nên hôm nay tới đây để đọc . Hờ hờ vậy nha , em đọc xong rồi ! Em về phòng trước nha , nha nha ... - Cô lấp liếm hồi rồi tuôn ra một loạt . Lòng cô hơi khó chịu khi nói dối hắn như vậy . Như Quỳnh nhanh chóng chạy về phòng ngăn không cho hắn thấy tâm trạng rối bời của mình .
- .........- Tư Kỳ Phong im lặng không nói gì , hắn nhìn hình bóng cô khuất sau cánh cửa . Qua đôi mắt sắc bén của Vampire , hắn biết cô nói dối hắn . Tim nhói lên cái . Và hắn cũng biết được Như Quỳnh vào thư phòng này làm gì . Khẽ mím môi ép cho cơn tức giận vào gan , hắn khó chịu đóng "Phanh" cửa thư viện . Nỗi đau dâng lên cồn cào hắn nhiều hơn . Khẽ nhắm mắt để ém dịu cơn giận , tâm trạng bực bội khó chịu của hắn trôi tuột vào trong cùng giấc ngủ . Ngày hôm đó hắn ngủ mê nguyên 1 ngày ...
Trong khi đó , Như Quỳnh không để tâm , chỉ chăm chú đến cuốn sách ghi chép . Càng đọc cô càng phát hiện ra nhiều lỗ hỏng trong đó.
- Là sao nhỉ ? Tại sao 3500 trước không thấy ghi chép lại ? Trong khi lịch sử loài người đã hơn 4000 năm?.....
- Tòa lâu đài của Phong quả nhiên còn chứa nhiều bí ẩn . Mình nhất định phải tìm hiểu hết ! - Cô bặm môi , lòng dấy lên quyết tâm . Đôi mắt đen đặc quánh chứa ngọn lửa tham vọng . Tay lật lật từng trang sách . Đột nhiên tay cô dừng lại trước 2 trang sách có minh họa các vật phẩm lạ
- Đây không phải là các thứ ở trong thư viện sao ? - Bản tính tò mò nổi lên . Cô chăm chú nghiền ngẫm . Các trang phác họa hình dáng và tiểu sử của các vật phẩm . Cô hơi ngạc nhiên trước lịch sử ra đời của chúng .
Thời gian trôi qua rất nhanh , mặt trăng lên cao ngạo nghễ độc chiếm màn đêm lạnh .
..........................................................................................................................................................................
Cô vẫn đang chong đèn tra sách . Đầu óc sắc sảo luôn không ngừng tính toán nhận xét các cấp sức mạnh của loài yêu quái trên thế giới . Đột nhiên , cánh cửa phòng bị đập "Phanh" một cái . Như không chịu nỗi nguồn sức mạnh vừa rồi nên nó kêu vài tiếng "cọt kẹt" ai oán . Cô giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Tư Kỳ Phong nồng nặc mùi rượu đi chậm chạp đến cô . Ánh mắt hắn bị chìm đắm trong men say , đứng không vững nên bám vào các đồ vật bên cạnh . Cô ngạc nhiên đứng dậy đỡ hắn , hắn ngã nhào vào cô . So sánh với sức nặng của hắn luôn nhỉnh hơn cô nên cô bị ngã vào giường . Không biết phải do rượu làm hắn nóng bừng hay sao nhưng cô cũng đỏ mặt , nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng .
- A Phong ... Tránh ...ra - Khó khăn kêu lên . Thiệt tình hắn nặng hơn cô rất nhiều . Người cô muốn thổ huyết . Cô lấy tay đẩy đẩy hắn ra nhưng hắn không nhúc nhích ... Hừm hừm ...
- Ư , ưm .. Tại sao , tại sao ... ? - Tư Kỳ Phong ôm chặt Như Quỳnh . Đầu vùi vào cổ của cô . Ai biết được lòng hắn đắng nghét . Hắn biết mọi thứ . Biết những hành động của cô . Nhưng cảm giác thất vọng dâng trào ngùn ngụt trong lòng khi cô đã nói dối hắn .... khiến hắn phải uống sạch mấy chai rượu mạnh để tự dối lòng mình là cô sẽ luôn bên cạnh hắn ... Nhưng lòng hắn vẫn đắng chát .
Cô trầm mặc để mặc hắn đè lên người mình . Cô biết người đàn ông này biết tất cả mọi việc cô làm . Nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt dò xét của Tư Kỳ Phong , cô thật sự không muốn nói ra sự thật , không muốn làm tổn thương hắn . Vậy hỏi cô phải làm sao đây ?
Cô vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của hắn . Khẽ ôm chặt hắn chìm vào giấc ngủ , mặc cho số mệnh vẫn đang điều khiển 2 người .
- Ngày mai , em sẽ phải rời xa anh rồi ! - Cô khẽ nói với hắn rồi thiếp đi .
Trong màn đêm tĩnh mịch . Đôi mắt đỏ sáng rực nhuốm đầy nỗi bi thương và bất lực . Hắn phất tay cho kết giới xung quanh tòa lâu đài biến mất , để ngày mai , cô gái đang ngủ bình yên trong lòng ngực hắn có thể "thoát khỏi" tòa lâu đài kiên cố của mình .
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả : Vote tiếp cho mình nha mấy bạn !!! ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook