Dạ Hi - Mặt Trời Trong Đêm
-
4: Đại Tỷ Ra Tay
Hôm sau Kim Duyên đến công ty đi làm như bình thường, phát hiện ghế lãnh đạo đã thay người ngồi.
Khánh Vân và An Ngọc nằm viện, nên mời Cận Hiên đến công ty tiếp quản.
Nghe được tin nhiều chuyện, Cận Hiên này là một trong những mối lớn của công ty, còn là con một của ông chủ tập đoàn Cận Thị, là thanh mai trúc mã cùng Khánh Vân và An Ngọc, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Công ty của Khánh Vân có thể thành công, đa phần dựa vào trợ giúp của tập đoàn Cận Thị.
Cận Hiên này vừa đến, không kiểm tra nghiệp vụ, không nhìn tài vụ, mặc kệ nghiệp vụ, trước kiểm tra vệ sinh, sau đó đem đồ đạc trong công ty di chuyển hết.
Nàng nhìn chằm chằm Kim Duyên ở công ty vội vàng tới lui, khiến Kim Duyên ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Lấy nước đi ngang qua toilet, nghe thấy người bên trong thảo luận về nàng.
"Kim Duyên thật thảm." Âm thanh của chị Giáp có phần đồng tình truyền ra.
"Ai bảo cô ấy đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội Hiên tiểu thư." Chị Ất có chút hưng phấn cười phụ họa.
"Cô ta đắc tội với Hiên tiểu thư? Không thể nào!" Chị Bính có hơi bất ngờ.
"Cưng không biết sao, lúc Trần tổng đi leo núi chân bị trật, An quản lý đi xem, kết quả bị Kim Duyên đánh cho, bây giờ còn nằm trong bệnh viện a.
Cưng đâu phải không biết Hiên tiểu thư yêu An quản lý của chúng ta tới cỡ nào, sao lại không thay An quản lý trút giận chứ." Chị Ất giải thích.
"Tại sao Kim Duyên lại đánh An quản lý?"
"Sao chị biết? Chắc là ghen đó, cưng lại không biết Kim Duyên cõng Trần tổng cả đoạn đường à, nói không chừng Kim Duyên có ý với Trần tổng..."
Kim Duyên vừa nghe những lời nhiều chuyện càng tám càng xa, càng tám càng không yên lòng, cũng lười nghe nữa, đặt thùng nước xuống vắt khăn, xoay người đi.
Cận Hiên rất thất bại, cái tên Kim Duyên này rất là hợp tác, làm khó làm dễ nàng hình như nàng cũng không thèm để ý, bảo nàng làm cái gì là nàng làm cái đó, không nói một câu thừa thải, không nói một câu oán hận, bảo nàng rửa WC thông cống nàng cũng không nói hai lời.
Hai ngày sau, nàng tìm một lý do, muốn sa thải Kim Duyên.
"Tại sao sa thải tôi?" Kim Duyên đứng trước bàn việc lạnh lùng nhìn chằm chằm Cận Hiên, nàng tự đánh giá trên phương diện công tác nàng không có phạm bất cứ sai lầm nào.
Cận Hiên thản nhiên ngồi trên ghế bà chủ, nói: "Lý do rất đơn giản, công ty không cần một nhân viên vô cớ đánh người."
Kim Duyên nói: "Đó là hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Cô cho rằng nói thế là xong sao?" Cận Hiên hỏi lại.
Không phải nàng keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi, mà là sau 2 ngày quan sát Kim Duyên nàng cho ra kết luận Kim Duyên quá nguy hiểm, nàng bình tĩnh gần như lãnh khốc, cả người vô tình vô dục, có thể chịu đựng những điều mà người khác không thể, trên người mang theo một luồng sát khí, người như vậy ngươi cho nàng một cây dao nàng chắc chấn sẽ chém người.
Nói thật, nàng rất thích loại người như thế, cũng nguyện ý thu nạp cho mình dùng, nhưng nàng sẽ không để loại người này ở cùng An Ngọc và Khánh Vân, hai người con gái này trải đời chưa nhiều, cũng khá đơn giản, căn bản không khống chế được nàng.
Kim Duyên nhẹ nhếch khóe miệng, nói: "Cận tiểu thư, nếu thật bởi vì chuyện đánh người mà sa thải tôi, tôi sẽ không cần chờ cho đến hôm nay, từ ngày đầu tiên ngài đã có thể đuổi rồi.
Cho tôi một lý do thật sự đi!"
"Đó chính là lý do!" Cận Hiên nói.
Kim Duyên nhìn thẳng vào mắt Cận Hiên, bất động.
Cận Hiên bị Kim Duyên nhìn đến mất tự nhiên, ánh mắt của nàng quá sắc, như một cây đao chỉ thẳng vào lòng người.
Nàng không được tự nhiên mà chuyển ghế đi, đưa lưng về phía Kim Duyên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi, cô có thể đi."
Kim Duyên vẫn không nhúc nhích, nàng cần một câu trả lời chính xác.
"Còn không đi?" Cận Hiên xoay ghế, hỏi: "Cần tôi gọi bảo vệ?" Trong giọng nói lộ ra một ít khẩn trương, nhưng khí thế trong ánh mắt đó cũng khiến cho người khác cảm thấy có áp lực rất lớn.
Kim Duyên mỉa mai cười nhếch mép, xoay người đi ra.
Đáp án, nàng có thể đoán được.
Chỉ là cảm thấy có chút mỉa mai, làm người tốt, cho dù chỉ là một người tầm thường cũng thật không dễ dàng.
Trở lại phòng tạp vụ, lẳng lặng châm một điếu thuốc, rít từng hơi cho đến hết, khói thuốc biến mất khỏi đầu điếu, đem đồ cá nhân thu dọn xong, làm thủ tục nghỉ việc, thanh toán tiền lương, rời khỏi cao ốc.
Đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc thương mại cao cao, công việc đàng hoàng đầu tiên kết thúc như thế! Nhẹ nhếch khóe miệng, xoay người đến ven đường gọi taxi rời đi.
Cho rằng đây chỉ là một đoạn nhạc đệm không đáng kể trong cuộc đời nàng, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện gì với Khánh Vân, nhưng có đôi khi số phận lại cho ngươi một số việc ngoài ý muốn.
Sự tình xảy ra vào một buổi tối nửa tháng sau đó.
Tối đó Kim Duyên ngồi trong góc uống bia ở trong một quán bar nhỏ, nằm ở cao ốc Cậng 18, quán bar cũng bình thường, có vẻ hơi vắng, người đến đây cũng điều là nhân viên, cơ bản không thấy dấu vết của dân giang hồ.
Kim Duyên vô tình phát hiện quán bar này, cũng trở thành khách quen ở đây.
Lúc uống đến say chếnh choáng, đột nhiên nghe được tiếng vỡ của thủy tinh, tính cảnh giác được nuôi dưỡng lâu dài khiến nàng đứng lên theo phản xạ, tai tự giác mà dựng thẳng lên, ánh mắt vội tìm tòi, tìm nơi phát ra.
Mấy tên có dáng vẻ côn đồ vắt ống tuýp đứng ở cửa, có hai người nhảy đến quầy bar vừa đổ rượu vào miệng, vừa đập, người trong quán hoảng sợ nhìn bọn chúng.
TV cũng bị đập, quán bar nhất thời chỉ nghe tiếng vỡ.
Kim Duyên nhíu nhíu mày, quán bar như vậy mà cũng gặp phải bọn côn đồ tới gây sự? Nàng quyết định sau này không đến nữa.
"Gọi chủ của bọn mày ra đây." Một thanh niên tay trần, trên đó có xăm một cái đầu ưng, lớn tiếng kêu lên.
Người phục vụ sợ hãi co rút lại trong góc phòng, động cũng không dám động.
Đám người đó lại ra sức đập bàn và ghế, sau đó nhìn thấy phòng làm việc phía sau quầy bar, liền nhấc chân đạp.
Cửa đột nhiên bị mở, người đi ra lại là Khánh Vân, nàng lạnh lùng nhìn đám côn đồ, lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì?" Âm thanh mặc dù nghiêm túc, nhưng trung khí (hơi) không đủ, giọng còn run.
"Chuyện gì?" Một tên côn đồ giơ tay tát Khánh Vân một cái, lập tức khiến đầu nàng ngã về một bên, dưới chân bất ổn tí nữa là ngã.
Cái tát kia cũng đánh thẳng vào lòng Kim Duyên khiến tâm nàng run rẩy một chút, một cổ tức giận phút chốc dâng lên, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám côn đồ kia, lon bia trong tay bị siết đến rung động kêu răng rắc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook