Dạ Hành Ca
-
Chương 96: Hứa hôn
Công chuyện rườm rà phức tạp cuối cùng cũng lắng xuống.
Con cả Tạ gia mang theo sính lễ nặng trịch đến Tây Kinh lần nữa, tới Quân vương phủ cầu hôn với phép tắc long trọng. Dù trong lòng có không tình nguyện đến đâu thì ngoài mặt vẫn vô cùng thành ý, cho thấy Tạ gia rất coi trọng quan hệ thông gia này.
Sính lễ rất nhiều, nhưng người nhận sính lại là Quân vương phủ giàu có bậc nhất thiên hạ thì cũng chẳng lạ gì. Quân Tùy Ngọc tiếp đãi như thượng khách, những lễ nghi rắc rối được tiến hành rất thuận lợi, trao đổi thiếp canh*, chọn ngày lành tháng tốt, vậy là chuyện đón dâu chấn động tứ phương này đã như ván đóng thuyền, không còn gì để dị nghị.
(*Thiếp canh: ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh.)
Thế là, tin đồn liên quan đến chuyện cưới gả lại có nội dung mới, nhiều không đếm xuể.
Nghe nói từ lâu tân lang bị bắt đến Quân gia, Tạ gia cuống cuồng không biết làm sao nên mới đành phải cầu hôn; cũng có người nói say sưa về của hồi môn của Quân tiểu thư, nghe bảo Quân Tùy Ngọc chọn vô số trân phẩm bí tàng, có chừng nửa phủ kỳ trân của Quân gia, quý tới nỗi khuynh quốc.
Mọi vật dụng dùng trong lễ cưới đều được điêu khắc tỉ mỉ, hoa lệ lộng lẫy, trái ngược hẳn với sự khiêm tốn của Quân gia trong tháng năm qua. Minh châu Nam Hải chất thành hòm, san hô bảo thụ cao mấy thước, ngọc bích trơn nhẵn trong truyền thuyết, ngọc trai không vết bụi trần, giường đồi mồi, bình phong đá vân mẫu, lụa lăng tơ tằm vô số kể… Đủ để người ta văng nước bọt tung tóe hết nói lại kể.
Một màn cưới gả, bởi vì hai gia tộc có ảnh hưởng lớn nên rất được người đời quan tâm, cung cấp đề tài câu chuyện không hết, từ nhân vật hiển vinh cho đến giang hồ phố phường không khỏi say mê, theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt.
Đến gần ngày cưới, công việc phải chuẩn bị ngày một nhiều, nhưng lại có một nam tử nhàm chán mượn cớ làm việc cứ lưu luyến nán lại ở bên, gần như hình bóng không rời, mắng cũng vô dụng mà đuổi thì không đi. Sương Kính hết cách, chỉ đành làm như không thấy. Bận rộn nhiều ngày khiến hai mắt mờ đi, còn phải chọn lựa kiểu dáng của y phục váy áo trang sức, Bích Chuẩn một bên vắt chéo chân lật xem sách, thỉnh thoảng ngáp vài cái ra vẻ rất rảnh, khiến người xem nhìn mà tức điên.
Phát giác có điều không đúng, Bích Chuẩn ho khan, “Hết bận rồi à? Nếu vất vả, hay là ta mời cô nương đến tửu lâu uống trà nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần.” Đối diện với gương mặt ân cần này, Sương Kính chẳng thể nổi giận, nhưng không nén được cơn tức, “Sao các hạ không đi theo tam công tử?”
“Ta thấy vẫn nên giúp cô nương thì hơn.” Vừa nói vừa cười không có chút thành ý nào.
“Vậy làm phiền các hạ.” Sương Kính rất không khách khí vất một chồng tranh ảnh xuống trước mặt Bích Chuẩn.
“Cái này…” Bích Chuẩn lúng túng cười, nhìn nhìn mấy thớt vải lộn xộn nằm trên đất, lại quét mắt nhìn đồ trang sức quý báu đầy phòng, “Thật ra cứ chọn như thế quá lôi thôi, để ta nói cho mà xem.”
“Các hạ có ý gì hả?” Sương Kính nổi đóa.
Ngó lơ sắc mặt khó coi của nàng, Bích Chuẩn trải một tấm lụa thổ cẩm hoa mỹ sáng màu ra, nói thẳng với đám thợ rèn: “Các vị cũng biết đám cưới hai nhà Quân Tạ lớn đến mức nào rồi đấy, dĩ nhiên phải dùng toàn hàng thượng đẳng, nhưng mỗi người mỗi ý, có vài thứ chưa chắc đã thích hợp, ví dụ như vải vóc thế này, dĩ nhiên rất hoa mỹ hòa nhã, song lại quá dày, không tiện đi lại.” Tiện tay bứt một đoạn vải ra, “Lại ví dụ như kiểu hoa văn này, chói mắt có thừa lại không đủ tao nhã, lại càng không phù hợp với sở thích của chúa thượng; chúa thượng thích mặc y phục mộc mạc mỏng nhẹ, ghét đồ trang sức rườm rà, mấy thứ vừa đi vừa lung lay gì đó chúa thượng không hề thích dùng, chẳng thà cứ đơn giản như trâm cài tóc tinh xảo; mũ cưới vàng ròng có tư thái đấy, đáng tiếc quá nặng, đừng nói chúa thượng còn đang yếu, dù là cô nương bình thường đội vào cũng thấy mệt nữa là, nhét xuống đáy hòm thì được. Còn về phần váy áo hở ngực đang thịnh hành này, bất kể các phu nhân thục viên có hay mặc tới mấy thì đến đây cũng không có cửa đâu, trừ khi các ngươi muốn bị Tạ tam công tử vặn gãy cổ, còn nữa…”
Bích Chuẩn thao thao bất tuyệt nói một hơi dài, cuối cùng dứt khoát ra lệnh.
“Cứ lựa chọn theo ta nói đi, hai ngày sau trình kiểu dáng lên. tự dưng lãng phí thời gian vô một đống đồ không đâu, không muốn làm ăn nữa hả? Đây toàn là cửa tiệm cao cấp ở Trường An, không đến nỗi chút chuyện này còn phải để khách phí công chứ.”
Bọn họ cũng là người nhìn quen cảnh đời, nhanh chóng thu gom mọi đồ đạc rồi lui xuống, căn phòng bừa bộn đột nhiên trở nên ngăn nắp, Sương Kính ngạc nhiên nhìn.
“Vậy là có thể tiết kiệm được ít việc rồi.” Bích Chuẩn cầm sách phe phẩy, nét mặt ung dung, “Chúa thượng xoi mói lắm, nhưng cũng không hay để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt, dù chọn sai cũng không sẽ không trách cứ, nhưng rốt cuộc là vẫn không thích, tuy chúa thượng thông minh nhưng không biết sắm sửa cho mình, toàn nhờ người bên cạnh để tâm, nếu nói rõ ra thì nhiều lắm đấy.”
Trong mắt Sương Kính tăng thêm mấy phần bội phục, “Sao huynh biết những chuyện này.”
“Dĩ nhiên là ta…” Hiệu quả của việc phô trương quá thuyết phục, Bích Chuẩn đang định ba hoa thì Ngân Hộc chẳng biết từ đâu nhảy ra cắt ngang.
“Dĩ nhiên là nghe lão đại nói rồi.” Ngân Hộc khoác vai đồng bạn, cười nhạo không chút lưu tình, “Chứ gã này làm gì có chuyện cẩn thận được như thế.”
Bị vạch trần, Bích Chuẩn bèn đổi đề tài, “Ngươi đột nhiên nhảy ra làm gì? Đã giao phó xong chuyện chưa?”
“Còn nói hả? May mà trí nhớ của ta tốt, chứ lại đến Nam Việt quỷ quái kia lần nữa chắc ta chết mất.”
“Đồ đâu? Ta muốn xem trước một chút.” Bích Chuẩn cực kỳ tò mò.
“Thợ thủ công đã đưa qua rồi, muốn xem thì tự đi tìm lão đại đi.”
“Ngươi đúng là không có nghĩa khí.” Bích Chuẩn vừa nghe là biết ngay vô vọng, hậm hực chỉ trích.
“Ngươi thì có hả?” Bỏ lại bạn để đi tò tò theo sau nữ nhân, câu này Ngân Hộc nể mặt nên không nói ra miệng, nhưng trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Bích Chuẩn thức thời không tranh cãi nữa, sờ mũi cười khan.
“Các huynh đang nói thứ gì vậy?” Sương Kính không khỏi tò mò.
“Cái đó…” Ngân Hộc vòng vo.
“Thật ra là…” Bích Chuẩn ân cần gỡ rối tơ vò.
“Giá y?”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên bộ y phục vừa trơn vừa mềm, nhìn hình ảnh trong gương đồng.
Tay áo trắng như tuyết khảm vào hai bên, vòng eo thon được bó chặt, ở vạt áo dùng chỉ bạc thêu một đóa hoa, nở rộ như hoa uốn quanh mình, một khối ngọc rũ xuống bên tà áo, dưới ngọc là dải dây tua kết từ lông tơ trắng muốt, trên khay đen bên cạnh đặt vòng tay và dây đeo trán bằng bạc, kiểu dáng kỳ lạ, vô cùng cổ kính tao nhã.
“Đây là giá y Nam Việt.” Tạ Vân Thư lấy ra một chiếc vòng bạc đeo lên cổ tay nhỏ nhắn, vô cùng hài lòng, “Ngân Hộc vẽ lại kiểu dáng trên những tấm bích họa do Thương Ngô quốc để lại, lại mời thợ thủ công chế thành, tuy không giống y đúng nhưng chắc cũng có phần giống.”
Lùi ra mấy bước quan sát, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, “Đẹp lắm, quả nhiên rất hợp với nàng.”
Khác hẳn với kiểu dáng của Trung Nguyên luôn thần bí, khí chất vượt trội thanh lạnh lại rực rỡ, có phong tình của dị vực nơi khác.
Nàng ngắm nhìn gương đồng rất lâu, hắn đứng đằng sau cột dây chuyền trước trán cho nàng, sợi dây tinh xảo lượn quanh tóc đen, chuông nhỏ vang ting tang, mặt dây chuyền nằm ngay giữa mi tâm, đôi mắt đen nhánh động lòng người như tiên nữ cám dỗ tâm thần.
“Đây là… ta sao?”
Người trong gương chớp mắt, như thể muốn nhìn thấy một thiếu nữ không buồn không lo để chân trần nhảy múa ở bích đài cỏ xuân nhiều năm trước, làn váy trắng phau lướt qua mỗi một đóa hoa.
Khẽ thở dài, nàng hốt hoảng chạm vào mặt gương, thì ra mẫu thân đã từng có dáng vẻ này, vừa phóng túng lại chói mắt, là ánh sáng thanh xuân không ai địch nổi.
“Phiên Tiên.” Ôm lấy người đang mơ màng, hắn dịu giọng gọi, “Đây chính là nàng.”
Nàng im lặng không nói, trong gương đồng phản chiếu hai bóng người ôm nhau.
“Hôn lễ tháng sáu là để người ngoài nhìn, mà lúc này chỉ có nàng và ta.” Tạ Vân Thư nhìn bóng người trong gương, “Hôm nay nàng mặc đồ cưới gả cho ta nhé.”
Cổ họng tắc nghẽn, nàng xoay người lại ôm lấy eo hắn dựa vào lồng ngực.
“Ta rất thích bộ xiêm y này.”
“Ừ.” Giai nhân nằm trong ngực, lòng ngọt đến tan chảy.
“Ta từng nghe mẹ nhắc đến tập tục cưới gả ở Thương Ngô, y phục trang sức miêu tả giống hệt thế này.” Nàng cắn nhẹ môi dưới, “Hôm nay cũng là ngày tốt.”
“Ừ.” Đôi môi với đường cong ưu mỹ không kiềm chế được giương lên.
“Nên là, thiếp sẵn lòng cưới chàng.”
“Ừ… Hả?” Gần như đang đáp lại, đột nhiên Tạ Vân Thư phát giác điều không đúng.
“Chàng không biết à? Công chúa của Thương Ngô quốc không xuất giá, theo lệ tuyển đều tuyển trai trẻ tuấn tú ở rể truyền vương vị.” Nàng nhìn lại với vẻ vô tội, nụ cười nơi đáy mắt lan ra, “Quân có tài mạo tuyệt vời lại chủ động như thế, rất hợp với lòng thiếp.”
Trợn mắt nhìn kiều nhan vừa yêu vừa hận một lúc lâu, Tạ Vân Thư chụp lấy vòng eo bé nhỏ hôn mạnh xuống, hôn đến mức giai nhân nghẹt thở, không nói ra được lời nào.
Qua một lúc lâu, trong phòng lại có âm thanh.
“Cám ơn…” Dựa vào ngực hắn, nàng chần chừ thốt lên.
“Cám ơn cái gì.” Giá y trắng phau xõa tung trên sàn, khàn giọng cười khẽ, hắn miễn cưỡng ôm nàng, dần ổn định lại từ cảm xúc mạnh mẽ, “Cám ơn ta chịu “gả” cho nàng hả?”
“Cám ơn chàng.” Nàng do dự một lúc, xấu hổ dời mắt đi, “Vân Thư.”
Hắn dừng lại, cong môi mỉm cười, “Nàng gọi ta là gì?”
Mặt nàng thoắt đỏ.
“Lặp lại lần nữa?” Xoay mình chặn nàng lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thẹn thùng kia.
“Vân Thư.”
“Lặp lại.”
“Vân Thư.”
“Lặp lại nữa đi.”
“…”
Con cả Tạ gia mang theo sính lễ nặng trịch đến Tây Kinh lần nữa, tới Quân vương phủ cầu hôn với phép tắc long trọng. Dù trong lòng có không tình nguyện đến đâu thì ngoài mặt vẫn vô cùng thành ý, cho thấy Tạ gia rất coi trọng quan hệ thông gia này.
Sính lễ rất nhiều, nhưng người nhận sính lại là Quân vương phủ giàu có bậc nhất thiên hạ thì cũng chẳng lạ gì. Quân Tùy Ngọc tiếp đãi như thượng khách, những lễ nghi rắc rối được tiến hành rất thuận lợi, trao đổi thiếp canh*, chọn ngày lành tháng tốt, vậy là chuyện đón dâu chấn động tứ phương này đã như ván đóng thuyền, không còn gì để dị nghị.
(*Thiếp canh: ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh.)
Thế là, tin đồn liên quan đến chuyện cưới gả lại có nội dung mới, nhiều không đếm xuể.
Nghe nói từ lâu tân lang bị bắt đến Quân gia, Tạ gia cuống cuồng không biết làm sao nên mới đành phải cầu hôn; cũng có người nói say sưa về của hồi môn của Quân tiểu thư, nghe bảo Quân Tùy Ngọc chọn vô số trân phẩm bí tàng, có chừng nửa phủ kỳ trân của Quân gia, quý tới nỗi khuynh quốc.
Mọi vật dụng dùng trong lễ cưới đều được điêu khắc tỉ mỉ, hoa lệ lộng lẫy, trái ngược hẳn với sự khiêm tốn của Quân gia trong tháng năm qua. Minh châu Nam Hải chất thành hòm, san hô bảo thụ cao mấy thước, ngọc bích trơn nhẵn trong truyền thuyết, ngọc trai không vết bụi trần, giường đồi mồi, bình phong đá vân mẫu, lụa lăng tơ tằm vô số kể… Đủ để người ta văng nước bọt tung tóe hết nói lại kể.
Một màn cưới gả, bởi vì hai gia tộc có ảnh hưởng lớn nên rất được người đời quan tâm, cung cấp đề tài câu chuyện không hết, từ nhân vật hiển vinh cho đến giang hồ phố phường không khỏi say mê, theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt.
Đến gần ngày cưới, công việc phải chuẩn bị ngày một nhiều, nhưng lại có một nam tử nhàm chán mượn cớ làm việc cứ lưu luyến nán lại ở bên, gần như hình bóng không rời, mắng cũng vô dụng mà đuổi thì không đi. Sương Kính hết cách, chỉ đành làm như không thấy. Bận rộn nhiều ngày khiến hai mắt mờ đi, còn phải chọn lựa kiểu dáng của y phục váy áo trang sức, Bích Chuẩn một bên vắt chéo chân lật xem sách, thỉnh thoảng ngáp vài cái ra vẻ rất rảnh, khiến người xem nhìn mà tức điên.
Phát giác có điều không đúng, Bích Chuẩn ho khan, “Hết bận rồi à? Nếu vất vả, hay là ta mời cô nương đến tửu lâu uống trà nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần.” Đối diện với gương mặt ân cần này, Sương Kính chẳng thể nổi giận, nhưng không nén được cơn tức, “Sao các hạ không đi theo tam công tử?”
“Ta thấy vẫn nên giúp cô nương thì hơn.” Vừa nói vừa cười không có chút thành ý nào.
“Vậy làm phiền các hạ.” Sương Kính rất không khách khí vất một chồng tranh ảnh xuống trước mặt Bích Chuẩn.
“Cái này…” Bích Chuẩn lúng túng cười, nhìn nhìn mấy thớt vải lộn xộn nằm trên đất, lại quét mắt nhìn đồ trang sức quý báu đầy phòng, “Thật ra cứ chọn như thế quá lôi thôi, để ta nói cho mà xem.”
“Các hạ có ý gì hả?” Sương Kính nổi đóa.
Ngó lơ sắc mặt khó coi của nàng, Bích Chuẩn trải một tấm lụa thổ cẩm hoa mỹ sáng màu ra, nói thẳng với đám thợ rèn: “Các vị cũng biết đám cưới hai nhà Quân Tạ lớn đến mức nào rồi đấy, dĩ nhiên phải dùng toàn hàng thượng đẳng, nhưng mỗi người mỗi ý, có vài thứ chưa chắc đã thích hợp, ví dụ như vải vóc thế này, dĩ nhiên rất hoa mỹ hòa nhã, song lại quá dày, không tiện đi lại.” Tiện tay bứt một đoạn vải ra, “Lại ví dụ như kiểu hoa văn này, chói mắt có thừa lại không đủ tao nhã, lại càng không phù hợp với sở thích của chúa thượng; chúa thượng thích mặc y phục mộc mạc mỏng nhẹ, ghét đồ trang sức rườm rà, mấy thứ vừa đi vừa lung lay gì đó chúa thượng không hề thích dùng, chẳng thà cứ đơn giản như trâm cài tóc tinh xảo; mũ cưới vàng ròng có tư thái đấy, đáng tiếc quá nặng, đừng nói chúa thượng còn đang yếu, dù là cô nương bình thường đội vào cũng thấy mệt nữa là, nhét xuống đáy hòm thì được. Còn về phần váy áo hở ngực đang thịnh hành này, bất kể các phu nhân thục viên có hay mặc tới mấy thì đến đây cũng không có cửa đâu, trừ khi các ngươi muốn bị Tạ tam công tử vặn gãy cổ, còn nữa…”
Bích Chuẩn thao thao bất tuyệt nói một hơi dài, cuối cùng dứt khoát ra lệnh.
“Cứ lựa chọn theo ta nói đi, hai ngày sau trình kiểu dáng lên. tự dưng lãng phí thời gian vô một đống đồ không đâu, không muốn làm ăn nữa hả? Đây toàn là cửa tiệm cao cấp ở Trường An, không đến nỗi chút chuyện này còn phải để khách phí công chứ.”
Bọn họ cũng là người nhìn quen cảnh đời, nhanh chóng thu gom mọi đồ đạc rồi lui xuống, căn phòng bừa bộn đột nhiên trở nên ngăn nắp, Sương Kính ngạc nhiên nhìn.
“Vậy là có thể tiết kiệm được ít việc rồi.” Bích Chuẩn cầm sách phe phẩy, nét mặt ung dung, “Chúa thượng xoi mói lắm, nhưng cũng không hay để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt, dù chọn sai cũng không sẽ không trách cứ, nhưng rốt cuộc là vẫn không thích, tuy chúa thượng thông minh nhưng không biết sắm sửa cho mình, toàn nhờ người bên cạnh để tâm, nếu nói rõ ra thì nhiều lắm đấy.”
Trong mắt Sương Kính tăng thêm mấy phần bội phục, “Sao huynh biết những chuyện này.”
“Dĩ nhiên là ta…” Hiệu quả của việc phô trương quá thuyết phục, Bích Chuẩn đang định ba hoa thì Ngân Hộc chẳng biết từ đâu nhảy ra cắt ngang.
“Dĩ nhiên là nghe lão đại nói rồi.” Ngân Hộc khoác vai đồng bạn, cười nhạo không chút lưu tình, “Chứ gã này làm gì có chuyện cẩn thận được như thế.”
Bị vạch trần, Bích Chuẩn bèn đổi đề tài, “Ngươi đột nhiên nhảy ra làm gì? Đã giao phó xong chuyện chưa?”
“Còn nói hả? May mà trí nhớ của ta tốt, chứ lại đến Nam Việt quỷ quái kia lần nữa chắc ta chết mất.”
“Đồ đâu? Ta muốn xem trước một chút.” Bích Chuẩn cực kỳ tò mò.
“Thợ thủ công đã đưa qua rồi, muốn xem thì tự đi tìm lão đại đi.”
“Ngươi đúng là không có nghĩa khí.” Bích Chuẩn vừa nghe là biết ngay vô vọng, hậm hực chỉ trích.
“Ngươi thì có hả?” Bỏ lại bạn để đi tò tò theo sau nữ nhân, câu này Ngân Hộc nể mặt nên không nói ra miệng, nhưng trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Bích Chuẩn thức thời không tranh cãi nữa, sờ mũi cười khan.
“Các huynh đang nói thứ gì vậy?” Sương Kính không khỏi tò mò.
“Cái đó…” Ngân Hộc vòng vo.
“Thật ra là…” Bích Chuẩn ân cần gỡ rối tơ vò.
“Giá y?”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên bộ y phục vừa trơn vừa mềm, nhìn hình ảnh trong gương đồng.
Tay áo trắng như tuyết khảm vào hai bên, vòng eo thon được bó chặt, ở vạt áo dùng chỉ bạc thêu một đóa hoa, nở rộ như hoa uốn quanh mình, một khối ngọc rũ xuống bên tà áo, dưới ngọc là dải dây tua kết từ lông tơ trắng muốt, trên khay đen bên cạnh đặt vòng tay và dây đeo trán bằng bạc, kiểu dáng kỳ lạ, vô cùng cổ kính tao nhã.
“Đây là giá y Nam Việt.” Tạ Vân Thư lấy ra một chiếc vòng bạc đeo lên cổ tay nhỏ nhắn, vô cùng hài lòng, “Ngân Hộc vẽ lại kiểu dáng trên những tấm bích họa do Thương Ngô quốc để lại, lại mời thợ thủ công chế thành, tuy không giống y đúng nhưng chắc cũng có phần giống.”
Lùi ra mấy bước quan sát, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, “Đẹp lắm, quả nhiên rất hợp với nàng.”
Khác hẳn với kiểu dáng của Trung Nguyên luôn thần bí, khí chất vượt trội thanh lạnh lại rực rỡ, có phong tình của dị vực nơi khác.
Nàng ngắm nhìn gương đồng rất lâu, hắn đứng đằng sau cột dây chuyền trước trán cho nàng, sợi dây tinh xảo lượn quanh tóc đen, chuông nhỏ vang ting tang, mặt dây chuyền nằm ngay giữa mi tâm, đôi mắt đen nhánh động lòng người như tiên nữ cám dỗ tâm thần.
“Đây là… ta sao?”
Người trong gương chớp mắt, như thể muốn nhìn thấy một thiếu nữ không buồn không lo để chân trần nhảy múa ở bích đài cỏ xuân nhiều năm trước, làn váy trắng phau lướt qua mỗi một đóa hoa.
Khẽ thở dài, nàng hốt hoảng chạm vào mặt gương, thì ra mẫu thân đã từng có dáng vẻ này, vừa phóng túng lại chói mắt, là ánh sáng thanh xuân không ai địch nổi.
“Phiên Tiên.” Ôm lấy người đang mơ màng, hắn dịu giọng gọi, “Đây chính là nàng.”
Nàng im lặng không nói, trong gương đồng phản chiếu hai bóng người ôm nhau.
“Hôn lễ tháng sáu là để người ngoài nhìn, mà lúc này chỉ có nàng và ta.” Tạ Vân Thư nhìn bóng người trong gương, “Hôm nay nàng mặc đồ cưới gả cho ta nhé.”
Cổ họng tắc nghẽn, nàng xoay người lại ôm lấy eo hắn dựa vào lồng ngực.
“Ta rất thích bộ xiêm y này.”
“Ừ.” Giai nhân nằm trong ngực, lòng ngọt đến tan chảy.
“Ta từng nghe mẹ nhắc đến tập tục cưới gả ở Thương Ngô, y phục trang sức miêu tả giống hệt thế này.” Nàng cắn nhẹ môi dưới, “Hôm nay cũng là ngày tốt.”
“Ừ.” Đôi môi với đường cong ưu mỹ không kiềm chế được giương lên.
“Nên là, thiếp sẵn lòng cưới chàng.”
“Ừ… Hả?” Gần như đang đáp lại, đột nhiên Tạ Vân Thư phát giác điều không đúng.
“Chàng không biết à? Công chúa của Thương Ngô quốc không xuất giá, theo lệ tuyển đều tuyển trai trẻ tuấn tú ở rể truyền vương vị.” Nàng nhìn lại với vẻ vô tội, nụ cười nơi đáy mắt lan ra, “Quân có tài mạo tuyệt vời lại chủ động như thế, rất hợp với lòng thiếp.”
Trợn mắt nhìn kiều nhan vừa yêu vừa hận một lúc lâu, Tạ Vân Thư chụp lấy vòng eo bé nhỏ hôn mạnh xuống, hôn đến mức giai nhân nghẹt thở, không nói ra được lời nào.
Qua một lúc lâu, trong phòng lại có âm thanh.
“Cám ơn…” Dựa vào ngực hắn, nàng chần chừ thốt lên.
“Cám ơn cái gì.” Giá y trắng phau xõa tung trên sàn, khàn giọng cười khẽ, hắn miễn cưỡng ôm nàng, dần ổn định lại từ cảm xúc mạnh mẽ, “Cám ơn ta chịu “gả” cho nàng hả?”
“Cám ơn chàng.” Nàng do dự một lúc, xấu hổ dời mắt đi, “Vân Thư.”
Hắn dừng lại, cong môi mỉm cười, “Nàng gọi ta là gì?”
Mặt nàng thoắt đỏ.
“Lặp lại lần nữa?” Xoay mình chặn nàng lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thẹn thùng kia.
“Vân Thư.”
“Lặp lại.”
“Vân Thư.”
“Lặp lại nữa đi.”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook