Dạ Hành Ca
-
Chương 30: Nổi sóng
Nắng chiều hắt qua khung cửa sổ, quyện cùng ấm áp dịu nhẹ.
Bên bàn đọc sách rộng lớn, nam nhân đang ngồi xem tình báo các nước, tập trung tinh thần chấp bút chỉ ra điểm chính. Đối với hắn thì chiếc bàn có phần thấp bé, thân cao hơi nghiêng, hàng mi khẽ nhíu, khóe môi cong nhẹ, mặt bên tuấn tú phi phàm, kèm theo khí chất sắc bén lại càng khiến người khác mất hồn.
Nam nhân như thế, sao lại lưu lạc đến mức này.
Nàng xuất thần nằm trên giường.
Với thân phận của hắn mà lại làm bề tôi, hẳn là uất ức lắm.
Số mệnh lạnh lùng vô tình như đôi bàn tay khổng lồ đáng sợ, tùy ý nhổ bỏ điều tốt đẹp mà con người ta sắp sửa gặp gỡ, trong nháy mắt đã biến thiếu niên hào hoa phong nhã ở Giang Nam thành ảnh nô phục tùng răm rắp. Trước thực tế tàn khốc, ngoại trừ tuân theo thì có thể làm gì được đây.
Hắn xem như đã thích ứng được phần nào rồi, không oán giận, không ngu xuẩn vùng vẫy, không tự hủy hoại mình.
Dù là xa hay gần, dù có lạnh lùng đến đâu, hắn cũng không hề than phiền, càng không có phản đối. Nếu đổi lại là nàng, thì nàng không biết liệu mình có thể làm tốt hơn không.
Sinh tồn trong hoành cảnh tội ác như vực sâu này đâu có dễ, niềm tin ý chí kiên trì lâu dài dần bị bẻ gãy, hắn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?
Bỗng nam tử nhìn sang, đối diện với ánh mắt nàng.
Sâu trong đôi mắt có ánh sáng lập lòe, trong phút chốc tâm trí trôi dạt đi.
Yên lặng nhìn nhau hồi lâu, hắn bước đến gạt lọn tóc dính trên gò má ra, lại đi rót một cốc nước, cẩn thận đỡ nàng dậy.
Sau khi bị thương, nàng rất hay khát nước.
Nửa tựa vào lồng ngực nhận lấy ly nước, uống vội quá nên bị sặc, ho khụ mấy tiếng. Động đến vết thương làm đau nhức dữ dội, hắn tránh chỗ đau nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, bình ổn lại hơi thở dồn dập. Đợi nàng bình tĩnh lại, ngón tay thon dài nhẹ lau nước dính trên môi đi, rồi lấy ly xuống.
“Từ từ thôi, uống một lần nhiều quá không tốt đâu.” Giọng nói trầm thấp vương vấn bên tai, đong đầy dịu dàng không cách nào tả xiết.
Nàng bất giác gật đầu.
“Còn buồn ngủ không?”
“Không, quá nhiều chuyện còn tồn đọng, cần phải xử lý sớm.” Nhiệt độ đã hạ bớt, chỉ cần không động đến chỗ đau, thì ngoài yếu ớt vô lực mọi thứ đều tốt, nàng thử nhỏm mình dậy, nhưng bị hắn đè lại.
“Ta đã chọn ra vài tin quan trọng rồi, lát nữa sẽ đưa cô xem, còn lại để ta đọc cho cô nghe. Sau khi bị thương lại nhiều ngày đi đường liên tục không nghỉ ngơi, bây giờ còn rất yếu, tạm thời đừng xuống giường.
Thái độ của hắn vừa mềm mỏng lại đầy cương quyết, nàng không thích ứng nổi, xưa nay đều là hắn nghe theo mệnh lệnh, tại sao giờ lại chủ động quyết định mọi thứ như thế. Không đợi nàng mở lời, hắn đã rút mấy chiếc gối mềm ra đệm ở sau lưng nàng, để nàng nằm thoải mái, rồi lại đưa những nội dung chính mình vừa chép cho nàng kiểm tra.
Lối chữ thảo phóng khoáng đập vào mắt, nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Chữ ngươi đẹp thhật đấy.”
Nhiều chuyện bí mật trong giáo đa số đều chỉ truyền miệng nên rất ít khi thấy hắn động bút, còn những văn thư kiểu này, có ném cho hắn hắn cũng không xem, so với nét chữ viết tháu của mình thì đẹp hơn nhiều.
“Ngày thường toàn nhìn chữ ta viết, đã để ngươi chịu khổ rồi.” Nhớ lại những con chữ cẩu thả không nhìn nổi kia, nàng tự giễu cười.
“Do cô luyện ít thôi mà.” Hắn không cười, nghiêm túc trả lời.
“Xem như hôm nay được thấy gia học rồi.” Nàng khẽ trêu, nhưng lại cảm thấy người bên mình thoáng cứng đờ, bèn lấy lại bình tĩnh nói, “Từ sau khi lên bốn ta đã không còn luyện chữ nữa, nói thẳng kém cỏi cũng không sao.”
“Luyện chữ thì có gì hay.”
Nàng khẽ cười, bất lực rũ tay đặt xuống giấy hoa tiên, “Nói đúng lắm, ở đây chỉ có công phu giết người là thực dụng nhất.”
“Cô không nên ở nơi này.”
Lời của hắn rất nhỏ, nàng chỉ như không nghe thấy, thuận miệng đổi chủ đề.
“Đúng rồi, ta đã gặp được tiểu công chúa của Thiện Thiện quốc, đúng là rất đẹp, còn hơn cả Yên Dung, khó trách ngươi không xuống tay được.”
“Không phải vì nguyên nhân này mà ta…” Gương mặt tuấn tú quay đi, không nói ra nguyên nhân thực sự.
Nàng cũng không truy hỏi, chỉ khẽ nhắc nhở.
“Bất kể là lý do gì, lần sau cũng không được thất thủ nữa, ngươi cho nàng ta một cơ hội, đồng nghĩa với việc tự hủy tính mạng của mình.”
Hắn im lặng một hồi lâu, “Vì sao lại cứu ta.”
Người xưa nay am hiểu cân nhắc được mất nhất lại làm ra quyết định có khả năng gần như là số không, nguy hiểm trong đó vượt xa khỏi dự đoán bình thường, một khi thất thủ, nàng sẽ gặp tình cảnh thế nào, dù không nói cũng hiểu.
“Ngươi còn giá trị lợi dụng.” Nàng cụp mắt, giọng bình thản, “Chỉ vậy mà thôi.”
Câu trả lời rất hợp với phong cách trước sau như một của nàng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng ấy lại không có một gợn sóng, tựa như đáp án này đã sớm nằm trong dự liệu.
“Ca Dạ.”
“Ừ.”
“Cô muốn gì?” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, “Nguyên nhân gì khiến cô chịu ở lại cái chốn quỷ quái này.”
Là nguyên nhân gì để một người không tham quyền thế giàu sang lại nắm chặt quyền hành, cũng không phải là người cuồng sát mà phải dấn thân vào giết chóc, lại càng không phải người lạnh lùng vô tình nhưng tâm phải vững như bàn đá, hắn rất muốn biết.
Cô gái ngẩn người, trong mắt có gì đó khẽ động, khó lòng hiểu thấu.
“Mong muốn… Dĩ nhiên là có, chẳng qua rất khó đạt được.” Nàng hốt hoảng.
“Dù là bỏ ra bất cứ giá nào, bao gồm cả tính mạng?” Hắn khẽ hỏi.
“Ừ.” Nàng nhắm mắt lại, che giấu tâm trạng có thể bị tiết lộ, “Dù có phải bỏ ra tất cả ta cũng muốn đạt được, bất kể là sinh tử.”
“Là gì.”
Nàng cười, hàng mi dài động đậy.
“Nguyện vọng của ta không liên quan gì đến ngươi.” Mở mắt ra, chút hoang mang kia đã biến mất tăm, chỉ còn lại lạnh lùng như băng.
“Thù Ảnh, ta biết ngươi muốn gì.” Ngón tay nhỏ bé chạm lên mặt hắn, lướt qua hàng mi dài rồi đến cánh mũi thẳng tắp, sau đó dừng trên đôi môi tuyệt đẹp.
“Có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ đạt được mong muốn.” Con ngươi đen nhánh tựa như đầm sâu dụ người trượt chân sa vào, “Nhưng trước đấy, ngươi phải biết nhẫn nại.” Cánh môi nhạt màu như nhụy hoa ngày xuân khẽ hé mở.
Như bị ai đó đầu độc, hắn nắm lấy ngón tay lạnh băng, đôi tay nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay hắn, gợi lên dục vọng vô hình. Hắn biết nàng ám chỉ gì, nhưng vào lúc này, mong muốn của hắn lại là…
Hắn cúi người, hôn lên môi Ca Dạ.
Bên tai loáng thoáng có tiếng chuông gió ngân vang, tiếng này nối tiếng khác.
Môi rất lạnh, hắn dịu dàng chạm vào thăm dò, đến lúc trượt vào răng thì lại mạnh mẽ mút lấy, thơm ngọt bất ngờ. Đôi đồng tử mở lớn, nàng vừa mù mờ lại kinh ngạc, không biết làm sao trước bất ngờ đột ngột này, vô hình trung để mặc hắn phóng túng.
Nước da trắng trẻo có mùi thơm thanh mát, phải gần lắm mới có thể ngửi thấy, hắn dần chìm đắm, lý trí đã mất đi giữa chiếc hôn, bị vây hãm vào cám dỗ mất hồn thì khó lòng nào kiềm chế.
Khuôn mặt trắng ngần tái nhợt chợt đỏ bừng, nàng bỗng đẩy hắn ra, thở dốc dồn dập, suýt nữa đã tắc nghẽn trong cái hôn dài. Hắn bừng tỉnh hoàn hồn.
“Nàng… không thở?”
Hắn rất muốn cười nhưng lại phải nhẫn nhịn, một người am hiểu lòng người trò đời như thế mà lại không biết hôn là gì, cứ thế nín thở.
Ca Dạ hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nếu là bình thường thì đã đầy uy lực, đáng tiếc lúc này mềm oặt ngã ra gối, ngực phập phồng kịch liệt, ánh nắng nhuộm lấy kiều nhan đỏ gắt, nào còn gì đáng sợ đâu.
“Ngươi… ngươi…” Nàng tìm một hồi vẫn không tìm được từ thích hợp, mặt càng lúc càng đỏ.
“Ta sẽ không chạm vào nàng nữa.” Hắn thôi cười, thấp giọng nói ra hộ nàng.
“Từ nay trở đi, điều nàng muốn tức là điều ta muốn.”
“Mạng của ta, là của nàng.”
Từ đây, bọn họ thực sự cùng nắm tay đối phó với mọi cục diện khiêu khích.
Hắn không dò đoán tâm tư của Ca Dạ nữa, mà cố gắng chia sẻ phân nửa công việc trước đây do Ca Dạ cai quản. Vẫn dùng thủ đoạn với các nước Tây Vực như cũ, có điều từ bị động chấp hành đổi thành hiến kế sách lược, bỏ đi mọi băn khoăn, máu lạnh hoàn thành mọi mệnh lệnh của giáo vương dù là nhỏ nhất.
Dẫu Ca Dạ có lợi dụng hay vô tình, hắn cũng đã thôi nghĩ có đáng hay không, thôi ngày đêm nhung nhớ về Trung Nguyên, ngày nào còn sống thì vận mệnh của hắn là sẻ chia vui buồn cùng nàng. Không còn tranh đấu, cam tâm tình nguyện dùng mọi thủ đoạn âm hiểm hèn hạ.
Hắn lo liệu công việc đối ngoại, để nàng có thì giờ xây dựng địa vị của mình, từng bước dùng cách thức bí mật để mở rộng quyền hạn, nhưng không biết là dùng cách gì. Thiên Minh không những không vì không thuận lợi mà ngó lơ, trái lại còn giúp nàng.
Hắn không còn đến Thanh Gia các nữa, Yên Dung phái người đến mời mấy lần nhưng hắn đều lấy lý do bận việc mà từ chối, tuy bụng áy náy nhưng đã quyết tâm không đặt chân đến Mị viên thêm lần nào cả. Người duy nhất có thể khiến hắn động tâm, chỉ có thể là nữ nhân mãi mãi mang hình hài của đứa trẻ kia.
Hắn từng thấy nàng phải chịu nhục, nàng từng vì hắn mà chịu nhục.
Vào lúc đêm khuya vắng người, hắn luôn nhớ đến chiếc hôn lạnh lẽo mà ngọt ngào kia, hòa lẫn mùi thơm thanh mát; nhớ đến cần cổ bé nhỏ, bờ vai gầy gò, và cả vòng eo không đầy chiếc ôm của nàng; nhớ đến suối tóc đen ướt át tán loạn, đôi mắt dâng lên màn hơi hước; nhớ đến tiếng ca du dương kia, trầm bổng bay khắp nơi hoang tàn; sự trẻ trung e lệ của nàng, sự yếu ớt nàng ít khi để lộ cùng khát vọng không rõ nguyên do cứ luôn chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ.
Sớm chiều sống chung, gần trong gang tấc, nhưng tâm hồn lại xa xôi đến thế, ngày đêm đầy tuyệt vọng.
Hắn biết, mình đã hoàn toàn trầm luân mất rồi.
Bên bàn đọc sách rộng lớn, nam nhân đang ngồi xem tình báo các nước, tập trung tinh thần chấp bút chỉ ra điểm chính. Đối với hắn thì chiếc bàn có phần thấp bé, thân cao hơi nghiêng, hàng mi khẽ nhíu, khóe môi cong nhẹ, mặt bên tuấn tú phi phàm, kèm theo khí chất sắc bén lại càng khiến người khác mất hồn.
Nam nhân như thế, sao lại lưu lạc đến mức này.
Nàng xuất thần nằm trên giường.
Với thân phận của hắn mà lại làm bề tôi, hẳn là uất ức lắm.
Số mệnh lạnh lùng vô tình như đôi bàn tay khổng lồ đáng sợ, tùy ý nhổ bỏ điều tốt đẹp mà con người ta sắp sửa gặp gỡ, trong nháy mắt đã biến thiếu niên hào hoa phong nhã ở Giang Nam thành ảnh nô phục tùng răm rắp. Trước thực tế tàn khốc, ngoại trừ tuân theo thì có thể làm gì được đây.
Hắn xem như đã thích ứng được phần nào rồi, không oán giận, không ngu xuẩn vùng vẫy, không tự hủy hoại mình.
Dù là xa hay gần, dù có lạnh lùng đến đâu, hắn cũng không hề than phiền, càng không có phản đối. Nếu đổi lại là nàng, thì nàng không biết liệu mình có thể làm tốt hơn không.
Sinh tồn trong hoành cảnh tội ác như vực sâu này đâu có dễ, niềm tin ý chí kiên trì lâu dài dần bị bẻ gãy, hắn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?
Bỗng nam tử nhìn sang, đối diện với ánh mắt nàng.
Sâu trong đôi mắt có ánh sáng lập lòe, trong phút chốc tâm trí trôi dạt đi.
Yên lặng nhìn nhau hồi lâu, hắn bước đến gạt lọn tóc dính trên gò má ra, lại đi rót một cốc nước, cẩn thận đỡ nàng dậy.
Sau khi bị thương, nàng rất hay khát nước.
Nửa tựa vào lồng ngực nhận lấy ly nước, uống vội quá nên bị sặc, ho khụ mấy tiếng. Động đến vết thương làm đau nhức dữ dội, hắn tránh chỗ đau nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, bình ổn lại hơi thở dồn dập. Đợi nàng bình tĩnh lại, ngón tay thon dài nhẹ lau nước dính trên môi đi, rồi lấy ly xuống.
“Từ từ thôi, uống một lần nhiều quá không tốt đâu.” Giọng nói trầm thấp vương vấn bên tai, đong đầy dịu dàng không cách nào tả xiết.
Nàng bất giác gật đầu.
“Còn buồn ngủ không?”
“Không, quá nhiều chuyện còn tồn đọng, cần phải xử lý sớm.” Nhiệt độ đã hạ bớt, chỉ cần không động đến chỗ đau, thì ngoài yếu ớt vô lực mọi thứ đều tốt, nàng thử nhỏm mình dậy, nhưng bị hắn đè lại.
“Ta đã chọn ra vài tin quan trọng rồi, lát nữa sẽ đưa cô xem, còn lại để ta đọc cho cô nghe. Sau khi bị thương lại nhiều ngày đi đường liên tục không nghỉ ngơi, bây giờ còn rất yếu, tạm thời đừng xuống giường.
Thái độ của hắn vừa mềm mỏng lại đầy cương quyết, nàng không thích ứng nổi, xưa nay đều là hắn nghe theo mệnh lệnh, tại sao giờ lại chủ động quyết định mọi thứ như thế. Không đợi nàng mở lời, hắn đã rút mấy chiếc gối mềm ra đệm ở sau lưng nàng, để nàng nằm thoải mái, rồi lại đưa những nội dung chính mình vừa chép cho nàng kiểm tra.
Lối chữ thảo phóng khoáng đập vào mắt, nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Chữ ngươi đẹp thhật đấy.”
Nhiều chuyện bí mật trong giáo đa số đều chỉ truyền miệng nên rất ít khi thấy hắn động bút, còn những văn thư kiểu này, có ném cho hắn hắn cũng không xem, so với nét chữ viết tháu của mình thì đẹp hơn nhiều.
“Ngày thường toàn nhìn chữ ta viết, đã để ngươi chịu khổ rồi.” Nhớ lại những con chữ cẩu thả không nhìn nổi kia, nàng tự giễu cười.
“Do cô luyện ít thôi mà.” Hắn không cười, nghiêm túc trả lời.
“Xem như hôm nay được thấy gia học rồi.” Nàng khẽ trêu, nhưng lại cảm thấy người bên mình thoáng cứng đờ, bèn lấy lại bình tĩnh nói, “Từ sau khi lên bốn ta đã không còn luyện chữ nữa, nói thẳng kém cỏi cũng không sao.”
“Luyện chữ thì có gì hay.”
Nàng khẽ cười, bất lực rũ tay đặt xuống giấy hoa tiên, “Nói đúng lắm, ở đây chỉ có công phu giết người là thực dụng nhất.”
“Cô không nên ở nơi này.”
Lời của hắn rất nhỏ, nàng chỉ như không nghe thấy, thuận miệng đổi chủ đề.
“Đúng rồi, ta đã gặp được tiểu công chúa của Thiện Thiện quốc, đúng là rất đẹp, còn hơn cả Yên Dung, khó trách ngươi không xuống tay được.”
“Không phải vì nguyên nhân này mà ta…” Gương mặt tuấn tú quay đi, không nói ra nguyên nhân thực sự.
Nàng cũng không truy hỏi, chỉ khẽ nhắc nhở.
“Bất kể là lý do gì, lần sau cũng không được thất thủ nữa, ngươi cho nàng ta một cơ hội, đồng nghĩa với việc tự hủy tính mạng của mình.”
Hắn im lặng một hồi lâu, “Vì sao lại cứu ta.”
Người xưa nay am hiểu cân nhắc được mất nhất lại làm ra quyết định có khả năng gần như là số không, nguy hiểm trong đó vượt xa khỏi dự đoán bình thường, một khi thất thủ, nàng sẽ gặp tình cảnh thế nào, dù không nói cũng hiểu.
“Ngươi còn giá trị lợi dụng.” Nàng cụp mắt, giọng bình thản, “Chỉ vậy mà thôi.”
Câu trả lời rất hợp với phong cách trước sau như một của nàng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng ấy lại không có một gợn sóng, tựa như đáp án này đã sớm nằm trong dự liệu.
“Ca Dạ.”
“Ừ.”
“Cô muốn gì?” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, “Nguyên nhân gì khiến cô chịu ở lại cái chốn quỷ quái này.”
Là nguyên nhân gì để một người không tham quyền thế giàu sang lại nắm chặt quyền hành, cũng không phải là người cuồng sát mà phải dấn thân vào giết chóc, lại càng không phải người lạnh lùng vô tình nhưng tâm phải vững như bàn đá, hắn rất muốn biết.
Cô gái ngẩn người, trong mắt có gì đó khẽ động, khó lòng hiểu thấu.
“Mong muốn… Dĩ nhiên là có, chẳng qua rất khó đạt được.” Nàng hốt hoảng.
“Dù là bỏ ra bất cứ giá nào, bao gồm cả tính mạng?” Hắn khẽ hỏi.
“Ừ.” Nàng nhắm mắt lại, che giấu tâm trạng có thể bị tiết lộ, “Dù có phải bỏ ra tất cả ta cũng muốn đạt được, bất kể là sinh tử.”
“Là gì.”
Nàng cười, hàng mi dài động đậy.
“Nguyện vọng của ta không liên quan gì đến ngươi.” Mở mắt ra, chút hoang mang kia đã biến mất tăm, chỉ còn lại lạnh lùng như băng.
“Thù Ảnh, ta biết ngươi muốn gì.” Ngón tay nhỏ bé chạm lên mặt hắn, lướt qua hàng mi dài rồi đến cánh mũi thẳng tắp, sau đó dừng trên đôi môi tuyệt đẹp.
“Có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ đạt được mong muốn.” Con ngươi đen nhánh tựa như đầm sâu dụ người trượt chân sa vào, “Nhưng trước đấy, ngươi phải biết nhẫn nại.” Cánh môi nhạt màu như nhụy hoa ngày xuân khẽ hé mở.
Như bị ai đó đầu độc, hắn nắm lấy ngón tay lạnh băng, đôi tay nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay hắn, gợi lên dục vọng vô hình. Hắn biết nàng ám chỉ gì, nhưng vào lúc này, mong muốn của hắn lại là…
Hắn cúi người, hôn lên môi Ca Dạ.
Bên tai loáng thoáng có tiếng chuông gió ngân vang, tiếng này nối tiếng khác.
Môi rất lạnh, hắn dịu dàng chạm vào thăm dò, đến lúc trượt vào răng thì lại mạnh mẽ mút lấy, thơm ngọt bất ngờ. Đôi đồng tử mở lớn, nàng vừa mù mờ lại kinh ngạc, không biết làm sao trước bất ngờ đột ngột này, vô hình trung để mặc hắn phóng túng.
Nước da trắng trẻo có mùi thơm thanh mát, phải gần lắm mới có thể ngửi thấy, hắn dần chìm đắm, lý trí đã mất đi giữa chiếc hôn, bị vây hãm vào cám dỗ mất hồn thì khó lòng nào kiềm chế.
Khuôn mặt trắng ngần tái nhợt chợt đỏ bừng, nàng bỗng đẩy hắn ra, thở dốc dồn dập, suýt nữa đã tắc nghẽn trong cái hôn dài. Hắn bừng tỉnh hoàn hồn.
“Nàng… không thở?”
Hắn rất muốn cười nhưng lại phải nhẫn nhịn, một người am hiểu lòng người trò đời như thế mà lại không biết hôn là gì, cứ thế nín thở.
Ca Dạ hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nếu là bình thường thì đã đầy uy lực, đáng tiếc lúc này mềm oặt ngã ra gối, ngực phập phồng kịch liệt, ánh nắng nhuộm lấy kiều nhan đỏ gắt, nào còn gì đáng sợ đâu.
“Ngươi… ngươi…” Nàng tìm một hồi vẫn không tìm được từ thích hợp, mặt càng lúc càng đỏ.
“Ta sẽ không chạm vào nàng nữa.” Hắn thôi cười, thấp giọng nói ra hộ nàng.
“Từ nay trở đi, điều nàng muốn tức là điều ta muốn.”
“Mạng của ta, là của nàng.”
Từ đây, bọn họ thực sự cùng nắm tay đối phó với mọi cục diện khiêu khích.
Hắn không dò đoán tâm tư của Ca Dạ nữa, mà cố gắng chia sẻ phân nửa công việc trước đây do Ca Dạ cai quản. Vẫn dùng thủ đoạn với các nước Tây Vực như cũ, có điều từ bị động chấp hành đổi thành hiến kế sách lược, bỏ đi mọi băn khoăn, máu lạnh hoàn thành mọi mệnh lệnh của giáo vương dù là nhỏ nhất.
Dẫu Ca Dạ có lợi dụng hay vô tình, hắn cũng đã thôi nghĩ có đáng hay không, thôi ngày đêm nhung nhớ về Trung Nguyên, ngày nào còn sống thì vận mệnh của hắn là sẻ chia vui buồn cùng nàng. Không còn tranh đấu, cam tâm tình nguyện dùng mọi thủ đoạn âm hiểm hèn hạ.
Hắn lo liệu công việc đối ngoại, để nàng có thì giờ xây dựng địa vị của mình, từng bước dùng cách thức bí mật để mở rộng quyền hạn, nhưng không biết là dùng cách gì. Thiên Minh không những không vì không thuận lợi mà ngó lơ, trái lại còn giúp nàng.
Hắn không còn đến Thanh Gia các nữa, Yên Dung phái người đến mời mấy lần nhưng hắn đều lấy lý do bận việc mà từ chối, tuy bụng áy náy nhưng đã quyết tâm không đặt chân đến Mị viên thêm lần nào cả. Người duy nhất có thể khiến hắn động tâm, chỉ có thể là nữ nhân mãi mãi mang hình hài của đứa trẻ kia.
Hắn từng thấy nàng phải chịu nhục, nàng từng vì hắn mà chịu nhục.
Vào lúc đêm khuya vắng người, hắn luôn nhớ đến chiếc hôn lạnh lẽo mà ngọt ngào kia, hòa lẫn mùi thơm thanh mát; nhớ đến cần cổ bé nhỏ, bờ vai gầy gò, và cả vòng eo không đầy chiếc ôm của nàng; nhớ đến suối tóc đen ướt át tán loạn, đôi mắt dâng lên màn hơi hước; nhớ đến tiếng ca du dương kia, trầm bổng bay khắp nơi hoang tàn; sự trẻ trung e lệ của nàng, sự yếu ớt nàng ít khi để lộ cùng khát vọng không rõ nguyên do cứ luôn chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ.
Sớm chiều sống chung, gần trong gang tấc, nhưng tâm hồn lại xa xôi đến thế, ngày đêm đầy tuyệt vọng.
Hắn biết, mình đã hoàn toàn trầm luân mất rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook