Đã Được Gặp Cậu
-
Chương 40: Mù quáng
Nói chuyện với Chu quản gia một lúc đã làm lỡ mất nhiều thời gian của cậu,đã gần 7 giờ sáng rồi,cũng phải lên công ty,gặp những người chỉ mang đến phiền toái cho cậu.Nghĩ tới chỉ là cậu thấy chán ghét.
Cậu bước lên cầu thang vào phòng của mình tắm cho sạch sẽ những bụi bẩn của những thứ kinh tởm.
Hắn lột đồ xuống,vứt lung tung khắp phòng ngủ để lại một thân thể cường tráng,cơ bụng rất rõ,một thân hình mà bao cô gái đều khiến những cô gái tự dâng mình,sau đó vào phòng tắm,mở vòi sen.Nước từ vòi sen lạnh lẽo lăn trên mặt y khi đó hắn mới ngộ ra là mình đang dùng nước lạnh để tắm.
Trời đã chuyển đông,mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh,ngón tay của y lạnh tái hết.Y vội tắt nước,chuyển thành nước nóng mới dám xả vòi sen tiếp.
Tắm xong thì y bước ra ngoài với một chiếc khăn quấn ngay eo,nửa trên thì để trần.Quần áo của cậu đã được những người hầu dọn dẹp,trên giường chỉ có một bộ vest cho cậu thay để lên công ty.
Cậu khoác bộ vest nổi tiếng do một nhà thiết kế hàng đầu thế giới làm ra.Từng bước đi xuống cầu thang,khí thế bá đạo của cậu càng lúc càng rõ ràng.
Cậu vào nhà bếp,trên bàn ăn đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu,toàn là những món cậu ưa thích,nhưng một chút cậu cũng chẳng động vào,dường như chẳng có khẩu vị.
Cả một bữa sáng cậu chỉ ăn một miếng bánh mì nhỏ rồi lên công ty.Bước ra khỏi biệt thự thì đã có một chiếc Cadillac màu đen có giá 99,390 USD chờ sẵn ở sân,đứng kế là người trợ lý của cậu.
Thấy cậu từ xa bước lại thì người trợ lý đã mở cửa sẵn cho cậu,chỉ chờ cậu vào.
Cậu vào trong xe,ngồi qua một bên,hai chân gác chéo quý phái,đặt khuỷa tay trái lên cửa,tay phải thì cầm tài liệu của đối tác làm ăn lần này.Đọc một hồi thì cậu liếc mắt sang phía cửa sổ trông như là rất chán.
Trong khoảng thời gian cậu ngồi trong xe mà chán thì đã tới công ty lúc nào không hay.Vừa tới,trợ lý đã nhanh chóng xuống xe mà mở cửa cho cậu.
Bước ra xe,một cậu chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất thế giới sao có thể trẻ như vậy?
Đã bao lâu kể từ khi cậu lên làm chủ tịch,mọi người không khỏi nghi ngờ con người này,bên ngoài rất lạnh lùng,vô tâm,bên trong thì rất toan tính,âm hiểm ngàn trùng.
Đã có rất nhiều tập đoàn lớn muốn tìm ra điểm yếu của cậu,nhưng chưa có ai tìm ra được.Họ đã sử dụng rất nhiều cách nhưng kết quả thu về lại chẳng được gì thậm chí cậu đã khiến cho những công ty đó phải lỗ vốn thật nặng,có thể là phá sản vì không có nhà đầu tư.
Đó là cái giá phải trả cho những ai có ý muốn hãm hại cậu,đối với cậu đó là sự trừng phạt thích đáng cho những kẻ đó.Cậu ra tay mà chẳng hề thương tiếc bất cứ gì.
Dường như con người này đã trở nên độc ác hơn bao giờ hết.Chẳng ai có thể biết rằng con người tàn khốc này,lúc trước đã mù quáng,bất chấp,ngu ngốc theo đuổi một người.
Dành cả tuổi thanh xuân chỉ để theo đuổi một người đổi lại là bây giờ cậu đã chẳng có được người con gái đó mà là quen với sự cô đơn.
Đã qua rất nhiều năm kể từ lúc đó,nhưng đến bây giờ cậu lại bị cô gái đó làm cho rung động một lần nữa.
"Liệu tôi có thể..tin tưởng.. em một lần nữa.!"
Cậu bước lên cầu thang vào phòng của mình tắm cho sạch sẽ những bụi bẩn của những thứ kinh tởm.
Hắn lột đồ xuống,vứt lung tung khắp phòng ngủ để lại một thân thể cường tráng,cơ bụng rất rõ,một thân hình mà bao cô gái đều khiến những cô gái tự dâng mình,sau đó vào phòng tắm,mở vòi sen.Nước từ vòi sen lạnh lẽo lăn trên mặt y khi đó hắn mới ngộ ra là mình đang dùng nước lạnh để tắm.
Trời đã chuyển đông,mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh,ngón tay của y lạnh tái hết.Y vội tắt nước,chuyển thành nước nóng mới dám xả vòi sen tiếp.
Tắm xong thì y bước ra ngoài với một chiếc khăn quấn ngay eo,nửa trên thì để trần.Quần áo của cậu đã được những người hầu dọn dẹp,trên giường chỉ có một bộ vest cho cậu thay để lên công ty.
Cậu khoác bộ vest nổi tiếng do một nhà thiết kế hàng đầu thế giới làm ra.Từng bước đi xuống cầu thang,khí thế bá đạo của cậu càng lúc càng rõ ràng.
Cậu vào nhà bếp,trên bàn ăn đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu,toàn là những món cậu ưa thích,nhưng một chút cậu cũng chẳng động vào,dường như chẳng có khẩu vị.
Cả một bữa sáng cậu chỉ ăn một miếng bánh mì nhỏ rồi lên công ty.Bước ra khỏi biệt thự thì đã có một chiếc Cadillac màu đen có giá 99,390 USD chờ sẵn ở sân,đứng kế là người trợ lý của cậu.
Thấy cậu từ xa bước lại thì người trợ lý đã mở cửa sẵn cho cậu,chỉ chờ cậu vào.
Cậu vào trong xe,ngồi qua một bên,hai chân gác chéo quý phái,đặt khuỷa tay trái lên cửa,tay phải thì cầm tài liệu của đối tác làm ăn lần này.Đọc một hồi thì cậu liếc mắt sang phía cửa sổ trông như là rất chán.
Trong khoảng thời gian cậu ngồi trong xe mà chán thì đã tới công ty lúc nào không hay.Vừa tới,trợ lý đã nhanh chóng xuống xe mà mở cửa cho cậu.
Bước ra xe,một cậu chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất thế giới sao có thể trẻ như vậy?
Đã bao lâu kể từ khi cậu lên làm chủ tịch,mọi người không khỏi nghi ngờ con người này,bên ngoài rất lạnh lùng,vô tâm,bên trong thì rất toan tính,âm hiểm ngàn trùng.
Đã có rất nhiều tập đoàn lớn muốn tìm ra điểm yếu của cậu,nhưng chưa có ai tìm ra được.Họ đã sử dụng rất nhiều cách nhưng kết quả thu về lại chẳng được gì thậm chí cậu đã khiến cho những công ty đó phải lỗ vốn thật nặng,có thể là phá sản vì không có nhà đầu tư.
Đó là cái giá phải trả cho những ai có ý muốn hãm hại cậu,đối với cậu đó là sự trừng phạt thích đáng cho những kẻ đó.Cậu ra tay mà chẳng hề thương tiếc bất cứ gì.
Dường như con người này đã trở nên độc ác hơn bao giờ hết.Chẳng ai có thể biết rằng con người tàn khốc này,lúc trước đã mù quáng,bất chấp,ngu ngốc theo đuổi một người.
Dành cả tuổi thanh xuân chỉ để theo đuổi một người đổi lại là bây giờ cậu đã chẳng có được người con gái đó mà là quen với sự cô đơn.
Đã qua rất nhiều năm kể từ lúc đó,nhưng đến bây giờ cậu lại bị cô gái đó làm cho rung động một lần nữa.
"Liệu tôi có thể..tin tưởng.. em một lần nữa.!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook