Dạ Cậu Em Là Mùa!
-
Chương 32
Suốt chặng đường về nhà, ngồi sau xe chú xe ôm mà tôi cứ cúi gầm mặt để suy nghĩ.
Bà Chín Tàu nói bà Cúng có lẽ là vì bảo vệ tôi mà chết, tôi có hỏi thêm nhưng bà Chín lại lắc đầu chịu thua.
Bà ấy cũng chỉ là đoán như vậy thôi chứ bà Cúng cũng không có hiện về kể chuyện gì cả.
Ngước mặt nhìn lên trời cao, tôi hít vào một hơi thật sâu, siết chặt lọ bột thơm trong tay, nếu số mệnh đã an bày tôi vào thế khó… không sao, cứ để đó từ từ tôi đổi thế khác cho!
Về nhà, việc đầu tiên là tôi đi tắm, phải công nhận cái bột này nó thơm dã man, cứ y như là tắm nước hoa vậy.
Tắm táp xong xuôi, ngửi ngửi thì công nhận là thơm thật, kiểu không quá nồng nhưng dịu dàng dễ ngửi lắm.
Cảm thấy yên tâm, tôi mới bắt tay vào làm công chuyện nhà, nghỉ ngơi mấy bữa cũng ngứa ngáy tay chân rồi.
Dì Tư nấu cháo cho bà chủ rồi sai tôi đem lên cho bà, tôi bưng chén cháo với thuốc vào phòng cho bà chủ, mùi xông hương xộc thẳng vào mũi khiến tôi có chút ngột ngạt không quen.
Thấy tôi, bà chủ khẽ hỏi:
– Cháo hả Mùa?
– Dạ, dậy ăn chút cháo đi bà chủ.
Nói xong, tôi để khay cháo xuống bàn rồi nhanh tay chân đi tới đỡ bà chủ ngồi dậy, vừa đút cháo cho bà, tôi vừa hỏi:
– Bà thấy đỡ hơn chút nào chưa? Còn mệt không? Dì Tư đang luộc trứng gà, lát con lăn cho bà nghen?
Bà chủ mặt mũi bơ phờ, người rịu ra không có sức sống, bà nói:
– Ờ… mày lăn cho bà… bà mệt quá lăn không nổi.
Tôi nhìn bà chủ mà thấy lo vô cùng, tôi cũng từng bị rồi nên tôi biết, cái kiểu bệnh mà không phải bệnh này nó khiến cơ thể khó chịu vô cùng.
Người thì vật vờ như nghiện, tay chân uể oải không muốn làm gì đến cả suy nghĩ cũng lười chứ không nói đến việc vận động.
Mà may là tôi còn trẻ, còn hồi phục được nhanh chứ như bà chủ lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng xuống cấp.
– Thôi bà ráng ăn rồi ngủ cho mau lại sức nha, mọi chuyện có ông với mấy cậu lo rồi… bà đừng có lo nữa nha bà.
Bà chủ gật đầu, giọng thều thào:
– Bà không lo nhưng bà buồn… bà buồn bà Mai quá.
Tôi thoáng thở dài im lặng, bà chủ buồn cũng là lẽ thường tình, có ai nghĩ là bạn thân của mình sẽ hại mình như vậy đâu chứ?
Ăn quá nửa chén cháo, bà chủ bảo là no không muốn ăn nữa, tôi mới đem cháo xuống dưới bếp rồi lấy trứng gà lên lăn cho bà chủ.
Thầy Dận bảo là phải lăn một tuần như vậy, thầy có kêu cả tôi nhưng tôi chỉ gật đầu cho có chứ không làm.
Bà Chín Tàu nói là tôi ổn rồi, không phải lo, giờ gỡ phong ấn là tự động khỏe như trâu lại liền.
Bưng đĩa trứng gà luộc lên, vừa bước tới cửa phòng bà chủ đã gặp ngay cậu Ba và cô Phi Uyển đi vào.
Thấy tôi cậu Ba liền hỏi:
– Em vào phòng mẹ làm gì?
Tôi cười trả lời:
– Em vào giúp bà chủ lăn trứng gà, bà mới ăn cháo xong đang nằm nghỉ ở trỏng á cậu.
Cậu Ba gằn giọng:
– Ai cho em vào phòng mẹ? Tôi đã nói với dì Tư là không cho em đến gần mẹ tôi rồi… dì Tư không nói với em hả?
Tự nhiên bị quát, tôi có chút bực mình:
– Dì Tư có nói nhưng em… em thấy bình thường mà cậu, bà đang yếu cần người chăm sóc.
Cậu Ba chau mày, giọng nghiêm túc:
– Nhà này không thiếu người hầu, tôi không có kêu em làm chuyện đó.
Em đi về phòng nghỉ đi, em mới khỏe lại chút mà đã muốn cãi lời… em không sợ cái đó nó nhập vào người em lần nữa hả?
Tôi nhìn cậu, nhìn biểu cảm giận dữ không giấu đi đâu được, tự dưng tôi thấy tội nghiệp cho cậu quá… cũng là vì lo cho tôi nên cậu mới quát tôi như vậy… hiểu… tôi hiểu mà.
– Thôi anh đừng nói nặng lời con bé, con bé nó muốn tốt cho dì thôi…
Nói rồi, cô Uyển lại quay sang tôi rồi dịu giọng nói:
– Đưa trứng đây cô vào lăn cho dì, em về phòng nghỉ ngơi đi… giờ em với dì là được ưu tiên nhất, hiểu chưa?
Tôi gật gật rồi đưa trứng gà hết cho cô Uyển, cậu Ba suốt từ nãy tới giờ cứ nhìn tôi, nhìn kiểu hậm hực lắm.
Tôi cũng nhìn lại cậu, mím mím môi, mắt chớp chớp ra vẻ như biết lỗi.
Đợi hai người đó đi vào trong phòng, tôi ở đây mới buồn rầu mà đi xuống bếp.
Xuống bếp tôi có kể cho dì Tư nghe, dì Tư cười trừ bảo là do cậu Ba lo cho tôi thôi.
Thì tôi cũng biết vậy mà, cậu lo cậu chửi cũng bình thường thôi, chỉ có điều cậu chửi tôi trước mặt cô Uyển làm tôi quê độ muốn xỉu luôn hà.
Giận, đi ngủ cho hết giận.
……………………….
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm quét sân pha trà cho ông Năm rồi sẵn dịp đi chợ sớm tôi ghé ngang nhà bà Ba Tuyết để chuyển lời lại cho mợ Hiền.
Lúc nghe tôi nói, bà Ba khóc suốt rồi cứ luôn miệng kêu tên mợ… nghe mà thương không chịu được.
Chuyển lời xong, tôi vào thắp cho mợ nén nhang rồi về, cũng không muốn nấn ná lại lâu vì không muốn gặp mặt cậu Phong.
Chào tạm biệt bà Ba, vừa bước chân ra đến cổng liền có tiếng gọi kêu lại, không cần nhìn mặt tôi cũng biết người kêu tôi lại là ai…
– Lam Nghi.
Tôi xoay người đã thấy cậu Phong đi tới trước mặt, thấy cậu, tôi khuôn phép chào hỏi:
– Cậu Phong.
Quý Phong nhìn tôi, biểu cảm có chút ngưng trệ, phải vài giây sau, cậu ấy mới khẽ thở dài rồi nói:
– Bà ở lại chút đi, tôi có chuyện muốn nói.
Tôi nhìn cậu ấy:
– Cậu nói luôn đi, tôi còn phải về làm công chuyện nữa, tôi xin đi có một chút thôi, dì Tư đang đợi tôi ở chợ.
Thấy tôi không chịu ở lại, cậu Phong đành vào luôn vấn đề, cậu nói:
– Chuyện lần trước… tôi xin lỗi… tôi không cố ý muốn nói bà như vậy đâu… tôi cũng chỉ vì lo cho bà thôi…
Tôi cười nhạt:
– Tôi thấy cậu có lo cho tôi chỗ nào đâu, cậu chỉ trích tôi thì nhiều.
Mà thực ra tôi cũng không để trong lòng đâu, cậu là người ngoài, hiểu hết thế nào chuyện của tôi được.
Quý Phong có hơi chau mày, cậu ta vẫn cố phản đối:
– Tức là chuyện bà và anh Ba quen nhau… là thật?
Tôi gật đầu, không chút giấu giếm:
– Thật, tôi nói thật làm thật, tôi không nói dối.
– Bà! Thôi được rồi, bà quen ai cũng được, đó là chuyện riêng của bà nhưng bà quen người ta bà có nghĩ tới tương lai sau này chưa?
Tôi nhàn nhạt trả lời:
– Chuyện hiện tại còn chưa rõ, cậu tính tới tương lai làm gì.
Tôi coi trọng cảm xúc hiện tại, tôn trọng tình cảm của cậu Ba… sau này có ra sao thì ra… tính làm gì nhiều cho nặng đầu.
Quý Phong có chút gấp gáp, hỏi:
– Nói như bà… vậy tôi hỏi bà, anh Ba đã nói chuyện của bà với anh ấy cho ông nội nghe chưa?
– Bây giờ thì chưa.
– Vậy bà nghĩ ông nội sẽ đồng ý à?
Với câu hỏi này thì tôi chọn im lặng, bởi tôi cũng không dám chắc điều gì sẽ xảy ra…
– Đến bà còn không chắc chắn thì bà nghĩ anh Ba sẽ chắc chắn cho bà hay sao? Bà có biết anh Ba với chị Phi Uyển có hôn ước hay không? Ông nội với ông Khang là bạn tri kỷ, chẳng lẽ bà nghĩ ông nội sẽ vì bà mà bỏ qua tình bạn gắn bó bao nhiêu năm trời à?
Tôi rũ mắt, giọng có chút dịu xuống:
– Tôi biết…
Quý Phong nói bằng hết sức mình:
– Bà biết, bà biết là không có kết quả tốt mà bà vẫn làm… bà sao vậy Nghi… bà tin vào anh Ba tôi nhiều tới như vậy hả?
Tôi tin vào cậu Ba á?
Gật đầu chắc nịch, tôi nhìn thẳng vào mắt Quý Phong, nghiêm túc nói:
– Tôi tin, tôi tin vào lời hứa của cậu Ba.
Quý Phong bật cười, cậu ấy bắt đầu mất bình tĩnh:
– Bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vớ vẩn? Bà nghĩ lại xem…
Tôi cắt ngang lời cậu ấy:
– Quý Phong, ông yêu ai chưa? Ông có từng yêu ai thật lòng chưa?
Quý Phong thoáng sững sờ nhìn tôi, cậu ấy… không trả lời.
– Con người tôi sống rất đơn giản, mà tôi một khi yêu ai lại càng đơn giản hơn nữa.
Tôi chỉ cần cảm nhận được sự chân thành từ đối phương đem lại… là tôi sẽ tin vào tình cảm của người đó.
Ông có thể không biết nhưng tôi biết, cả dì Tư đều biết… cậu Ba có cái gì đó rất thật lòng.
Đúng, ông nhìn vào thì thấy hoang đường lắm đúng không, một đại thiếu gia lại đi yêu một con ở… nhưng tình cảm là thứ có thể cân đo đong đếm được hay sao… không thể nào.
Tôi cũng lớn rồi, cũng không phải đứa con gái được bảo bọc cưng chiều mà không biết gì về xã hội… có những cái chưa chắc ông đã hơn được tôi đâu Quý Phong…
– Nhưng mà…
Tôi cắt ngang lời cậu ấy một lần nữa:
– Để tôi nói hết đã… gia cảnh tôi khổ thật nhưng cha tôi dạy tôi rất đàng hoàng, nghèo cho sạch, rách cho thơm… không lấy cũng không giành giật cái gì của người khác hết.
Tôi đồng ý hẹn hò với cậu Ba vì cậu ấy là người độc thân, không có bạn gái cũng không có vợ sắp cưới.
Ông nghe tới đây thì chắc ông thấy hài hước lắm đúng không… nhưng tôi nói hoàn toàn là sự thật.
Trước khi bắt đầu qua lại với cậu Ba tôi đã hỏi qua cô Phi Uyển, cô ấy xác nhận là không có bất kỳ tình cảm nào với cậu Ba, những lời đồn đoán kia chỉ là để vui lòng người lớn… nghe chính miệng cô ấy xác nhận, tôi đây mới dám tiến tới…
Nói tới đây, tôi có chút khó chịu, giọng cũng nhạt xuống:
– Ông… ông hoàn toàn không hiểu tôi và cũng không suy nghĩ cho tôi, người ông muốn bảo vệ… chỉ có cô Phi Uyển mà thôi.
Ông nghi ngờ tôi đồng nghĩa với việc ông xem thường nhân phẩm của tôi… ông nghĩ tôi là loại con gái bất chấp lý lẽ.
Tôi thấy tổn thương thật sự đó Quý Phong… chẳng lẽ trong mắt ông chỉ có cô Phi Uyển là đáng được trân trọng, còn tôi… còn tôi thì không à?
Quý Phong nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng loạn, cậu ấy cứ đứng nhìn tôi như thế, một câu một chữ cũng không thốt ra được.
Cứ thế tôi và cậu ấy nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói gì.
Mãi một lát sau, tôi mới thở ra một hơi, nói bằng giọng thoải mái nhất:
– Thôi đi, dù sao cũng là chuyện riêng của tôi, có tốt thì tôi hưởng mà không tốt thì tôi chịu.
Chỉ cần tôi không thấy hổ thẹn với lòng mình là được rồi… có phải không?
Quý Phong mím môi nhìn tôi, ánh mắt cũng lảng đi không dám nhìn thẳng vào tôi.
Thấy cậu ấy như vậy, tôi liền vỗ vỗ vào vai cậu ấy, tôi nói:
– Sau này tôi và ông vẫn là bạn tốt… được chứ?
Quý Phong khẽ cười, cậu ấy gật đầu:
– Tất nhiên rồi… tôi với bà… sẽ là bạn tốt.
– Ừ vậy là được rồi, tôi về đây, còn có công chuyện chưa làm xong đâu.
– Có cần tôi lấy xe đưa bà về không?
Tôi lắc lắc đầu:
– Không cần, tôi ra chợ với dì Tư… tôi về chung với dì ấy.
– Vậy… bà về đi, mai rảnh tôi qua chơi.
Tôi cười chào tạm biệt Quý Phong rồi quay người bước ra ngoài, chân vừa bước được mấy bước, Quý Phong lại cất tiếng hỏi:
– Nghi… có chuyện này…
Tôi quay lại nhìn cậu ấy:
– Chuyện gì… ông nói đi.
Quý Phong nhìn tôi chăm chăm, nửa muốn nói nửa lại thấy cậu ấy ngập ngừng.
Phải mấy giây sau, tôi mới nghe cậu ấy hỏi:
– Chị Phi Uyển… nói với bà là chị ấy không có tình cảm với anh Ba à?
Tôi gật gật:
– Phải rồi… sao ông lại hỏi vậy?
Quý Phong khẽ lắc đầu, cậu ấy cười nhẹ, giọng nhàn nhạt:
– Không có gì, tôi muốn hỏi để chắc chắn vậy mà… thôi bà về đi, mai gặp.
Mặc dù thấy có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm ở Quý Phong nhưng tôi cũng không hỏi làm gì, nếu cậu ấy muốn nói thì cậu ấy sẽ nói… không nên tò mò quá mức.
Chỉ là, tôi có chút thắc mắc… không biết là Quý Phong có tình cảm với cô Phi Uyển hay là… haiz… những con người này thật là khó hiểu!
……………………
Giải quyết xong chuyện của bà chủ, thầy Dận ngủ dưỡng sức hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba thầy mới bước ra ngoài ăn uống sinh hoạt như thường.
Sáng sớm tôi pha trà sẵn cho ông Năm, hơn nửa tháng nay Ngọc Hương không có ở đây nên việc ăn uống của ông cũng dễ chịu hơn chút.
Thấy tôi mặt mày tươi tỉnh, thầy Dận khẽ hỏi:
– Có lăn trứng không? Cô thấy khỏe hơn chưa?
Tôi gật đầu:
– Dạ có thầy, con thấy khỏe hơn nhiều lắm rồi.
Thầy Dận lại nói:
– Tình hình của cô nặng hơn của bà Hằng nhiều, may cho cô là có người cứu kịp thời.
Mà thật sự mọi người không biết… người cứu cô Mùa đây là ai sao?
Ông Năm chịu thua:
– Tôi cũng chịu thôi, có hỏi cỡ nào ông ấy cũng không nói, ông ấy chỉ nói là có người dẫn đường đưa ông ấy tới cứu con bé này.
– Có chuyện như vậy nữa?
– Sự thật là như vậy, con nhỏ thấy vậy chứ có phước lắm, được tổ tiên phù hộ nên mới có thể tai qua nạn khỏi.
Ông chưa thấy bữa đó đâu, đến tôi còn thấy ám ảnh… quá ác… ra tay quá ác với con bé…
Thầy Dận nhìn qua tôi rồi lại quay sang nói với ông Năm:
– Tôi đã nói với ông rồi, cô gái này có số hưởng phước… tôi đã xem đường chỉ tay thì không chạy đi đâu được.
Tôi nghĩ ông nên cân nhắc lại chuyện lựa cháu dâu… nên cân nhắc…
Ông Năm không trả lời, mắt ông khẽ liếc sang chỗ tôi rồi lại cười cười với thầy Dận, ý tứ của hai người này… tôi thiệt sự là không đoán được… không đoán được mà.
…………………….
Hai ngày sau, tôi xin bà chủ nghỉ một hôm để về thăm cha, lần này đáng lý là cậu Ba cũng đi theo nhưng giữa chừng lại có điện thoại thông báo ông Khang đang cấp cứu trong bệnh viện nên cậu Ba phải đưa ông Năm tới bệnh viện trước xem tình hình thế nào.
Ông Khang bị nhồi máu cơ tim, may là cấp cứu kịp thời nên tạm thời không sao, chỉ là từ nay về sau, ông ấy nên tránh làm việc nặng cũng như là xúc động mạnh kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tối hôm đó, tôi có nói chuyện với cậu Ba, cậu ấy đột nhiên nhắc tới chuyện công khai:
– Đợi vài bữa nữa mẹ khỏe lại, tôi sẽ nói với bà và ông nội chuyện của em và tôi.
Em cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, có thể sẽ có rắc rối một chút.
Tôi có hơi lo lắng:
– Rắc rối á cậu?
Cậu Ba khẽ cười:
– Sợ rồi à?
Tôi gật gật:
– Thì cậu nói rắc rối nên em cũng thấy lo lo, hay là mình…
Cậu Ba cốc nhẹ vào trán tôi, cậu cằn nhằn:
– Chưa gì đã nhục chí, tôi cấm em có cái suy nghĩ đó.
Tôi bĩu môi:
– Ai biểu cậu nói vậy chi… rồi giờ cậu đánh em… tại cậu chứ tại ai đâu.
– Khoan đã… trước tiên em có thể thay đổi cách xưng hô với tôi… à không với anh được hay không?
Ơ… anh? Cậu xưng anh với tôi á? Xưng anh á?
Tôi ngơ ngác nhìn cậu, khoé môi giật giật, tôi run run hỏi lại:
– Cậu vừa nói gì? Cậu xưng hô với em… là gì vậy?
Cậu Ba cười siêu tươi, cậu véo véo mũi tôi, giọng rất ấm:
– Anh… sau này gọi anh bằng anh, hiểu chưa? Đừng gọi anh là cậu nữa… phân biệt giai cấp quá.
Kêu anh nghe thử xem… hai ba…
Tôi há miệng thật to nhưng rồi lại không kêu được, tôi mếu máo nhìn cậu Ba, dở khóc dở cười:
– Cậu… không quen lắm đâu, rồi nhỡ có người khác cũng gọi cậu bằng… anh luôn hả?
Cậu Ba nhàn nhạt nói:
– Tạm thời bây giờ vẫn gọi là cậu, đợi anh công khai chuyện của mình… khi ấy bắt buộc em phải gọi là anh.
Mà cũng có thể… anh không để em làm ở nhà anh nữa…
– Sao vậy cậu? Cậu đuổi em hả?
Cậu Ba xoa xoa tóc tôi, giọng cậu dịu xuống:
– Em làm bà chủ rồi… ai dám đuổi em… đến cả anh cũng không có cái quyền đó.
Trời ơi, chết tôi rồi… sao thính hạng nặng không vậy nè? Eo ôi, xỉu lên xỉu xuống, xỉu ngang xỉu dọc luôn á trời… cậu Ba ơi là cậu Ba!
……………………….
Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị ít thức ăn rồi đem tới bệnh viện cho cô Phi Uyển.
Lên đến bệnh viện, ông Khang ngủ rồi, tôi không vào thăm được nên đành gửi đồ ăn cho cô Uyển rồi về.
Đang định quay ra về thì cô Phi Uyển kêu tôi lại, cô ấy nói có chuyện muốn nói riêng với tôi.
Ngồi xuống ghế đá ở khuôn viên bệnh viện, cô Uyển đưa cho tôi lon pepsi, cô ấy nói:
– Uống chút nước đi Mùa, vất vả cho em đem đồ ăn đến cho cô.
Tôi cười hì hì:
– Có vất vả gì đâu cô, đồ ăn này là dì Tư nấu hết, em chỉ mất công đem tới thôi à.
Cô ráng ăn nha cô, ăn nhiều còn có sức lo cho ông nữa.
Cô Uyển khẽ gật, mặt mày có chút phờ phạc vì mất ngủ.
Ban nãy lúc tôi tới có cả cô Phi Lan, chị em bọn họ có vẻ cũng không được thuận hòa cho lắm.
Nếu tôi nghe không nhầm, hình như là bọn họ có cãi nhau thì phải.
– Mùa… có chuyện này… cô…
Thấy cô Uyển có hơi ngập ngừng, tôi tò mò hỏi:
– Cô nói đi… đừng có ngại…
Cô Uyển nhìn tôi, mắt cô ấy rũ xuống, môi hơi mím lại, đột nhiên cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, giọng cô ấy nghẹn đi, cô bật khóc:
– Mùa… em có thể nói với anh Lãnh… là tạm thời đừng công khai chuyện của hai người được không? Cô sợ… cô sợ ông ngoại cô… chịu không nổi đả kích này mất… Mùa… cô xin em… cô xin em đó Mùa!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook