Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS
-
Chương 29: Anh trai người cá
Năm Tần Cách Tri bảy tuổi đột nhiên cảm thấy mình cùng những đứa bạn khác không giống nhau, bọn họ không thể chỉ nghe một lần là nhớ kỹ giai điệu, sẽ không chỉ hiểu biết sơ sơ một loại nhạc cụ là có thể dùng nó diễn tấu ra ca khúc, cũng sẽ không giống hắn giống, đối với nước mê luyến ỷ lại.
Hắn cơ hồ là dùng trực giác của động vật trực giác, yên lặng mà liền kéo ra khoảng cách với người chung quanh.
Bao gồm em gái trong nhà.
Mà năm ấy khi hắn mười bảy tuổi, ba mẹ Tần vì chúc mừng hắn tốt nghiệp đại học tổ chức bữa tiệc, khi hắn rửa tay cảm giác được trên chân từng lớp vảy rậm rạp bao trùm lên, từng mảnh tinh mịn như vẩy cá.
Hắn biến thành người cá.
Vì thế tất cả bí mật đều bị vạch trần, bao gồm vì sao hắn không giống ba mẹ Tần, bao gồm có chút không thể hiểu được trực giác cùng thiên phú của mình.
Hắn căn bản không phải người.
Một đêm sau khi thiếu niên người cá trầm tư ra quyết định, dùng lí do muốn một mình phát triển dọn khỏi Tần gia, trốn ở một tòa cao lầu thường thường ở thành thị, dùng cảm xúc tiêu cực tránh né việc tiếp xúc bình thường, trừ bỏ mấy cái bạn bè còn có thể nói chuyện, cô đơn đến độ có thể đếm số vảy trên đuôi cá.
Nếu không phải cô cứ như vậy không chào hỏi, cường thế lại ôn nhu mà chui vào trong thế giới của hắn, có lẽ hắn thật sự sẽ chết già trong thành thị, từ đây cùng náo nhiệt ấm áp không có can hệ.
Nếu không phải cô......
Tần Cách Tri nghĩ tới chuyện lúc trước, cúi đầu nhẹ nhàng in lên trán người trong ngực một nụ hôn, muốn đem tình yêu cùng ôn nhu tràn ngập cứ như vậy truyền cho cô, không nghĩ lại vừa vặn làm bừng tỉnh người sắp tỉnh ngủ.
Tĩnh Hảo giật giật, nhẹ nhàng mà cọ vài cái bên gáy hắn, giọng nói mới tỉnh còn mơ hồ
"Ngô, em không muốn rời giường, để cho bọn họ tự mình đi chơi thì tốt rồi."
Bọn họ hai người trên đảo nhỏ mệt nhọc hai ngày mới được tiểu đội cứu hộ tìm được, mới vừa trở lại khách sạn lại bị hai nữ sinh ôm khóc rống, lăn lộn đến nửa đêm mới ăn no bụng, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Hiện tại nâng cánh tay đều ngại mệt.
Tần Cách Tri nhẹ nhàng sờ tóc cô, hưởng thụ khoảng cách thân mật hiện giờ.
"Ừ, em ngủ tiếp một chút, bọn họ sẽ không tới làm phiền chúng ta."
Ngày hôm qua đi theo cô vào phòng khi liền thấy mấy nam nhân hiểu biết mà làm mặt quỷ với hắn, ý tứ trong đó chẳng lẽ còn không rõ, đơn giản chính là ở cảm khái hắn trong họa được phúc, anh hùng cứu mỹ nhân, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.
Sẽ không có người có ánh mắt như vậy, hiện tại còn tới quấy rầy bọn họ.
Nhưng không dậy nổi giường cùng ngủ tiêos lại là hai khái niệm, Tĩnh Hảo vừa tỉnh, cũng liền dập tắt tâm tình ngủ tiếp, ngược lại nhớ tới một sự kiện.
"Có phải anh thích nơi này bay không?"
Cô nghĩ vậy vì hai ngày ở trên hòn đảo nhỏ hoang vắng kia nhìn thấy Tần Cách Tri cười, so thời gian trước còn nhiều hơn.
Hắn thích biển rộng, thích quen thuộc bao dung không hạn chế của nó.
"Nếu anh thích, chúng ta liền ở chỗ này mua căn hộ sống."
Cô nhíu mi, nghĩ đến bây giờ ít người là bởi là mùa ế hàng du lịch, nếu tới mùa hè rồi, nói không chừng cũng sẽ có rất nhiều người.
"Nếu không trực tiếp đi mua cái đảo nhỏ cũng có thể, càng thêm an tĩnh, không có người quấy rầy, nếu về sau con cái cũng có đuôi thì không cần né tránh......"
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu, liền thấy Tần Cách Tri sắc mặt trắng bệch, như là nhớ tới đại sự khó lường gì đó, đang muốn mở miệng hỏi, Tần Cách Tri liền ngơ ngẩn nhìn cô, ngữ điệu như là che giấu một bí mật so với đuôi càng kinh hãi hơn, rồi lại không thể không nói cho cô.
"Không xong, anh đã quên nói cho ba mẹ."
Tần Cách Tri tươi cười trên mặt biến mất đến không còn một chút, nhờ trí nhớ tốt đẹp ban tặng, hắn lập tức liền nghĩ tới Tần Hảo mười bốn tuổi năm ấy, phản ứng của ba Tần khi biết có người đang theo đuổi cô, nếu không phải mẹ Tần ngăn đón, phỏng chừng sẽ trực tiếp giơ đàn violon gõ cái kia đầy mặt tiểu nam sinh.
Vậy hắn đây là, tính trông coi tự trộm?
"Hiện tại gọi điện thoại nói cho bọn họ cũng còn kịp."
Tĩnh Hảo biết bây giờ nói cái gì đều không trấn an được hắn, dứt khoát cầm di động trên tủ đầu giường, gõ thông điện thoại ba Tần, dăm ba câu liền đem chuyện gần đây công đạo một chút, cũng thông báo sự thật bọn họ đã ở bên nhau, sau đó liền đáp ứng đem điện thoại đưa cho hắn.
"Ba bảo có việc nói với anh."
Tần Cách Tri ngốc tiếp nhận di động.
"Tiểu Tần a, ngươi quả nhiên đang ở bên cạnh."
Giọng ba Tần bên kia trầm xuống, tiếng bước chân của mẹ Tần càng ngày càng gần, hiển nhiên cũng tiến đến gần điện thoại.
"Ba cũng không có gì muốn cùng con nói, con tìm thời gian trở về trước đem hộ khẩu của con tách ra ngoài, bằng không đến lúc đó không có phương tiện."
"Còn có."
Ba Tần thuật lại lời mẹ Tần nhỏ giọng nói với hắn.
"Về sau phải sinh hai cái đứa con, một cái kêu ông ngoại, một cái kêu ông nội, mẹ con cũng nghĩ tới việc vừa được gọi bà ngoại, bà nội đến nghiện."
Mãi tới khi cúp điện thoại, Tần Cách Tri vẫn có chút không thể tin tưởng, hắn cho rằng đâg sẽ là cái vấn đề, nhưng thái độ của ba mẹ Tần, nghiễm nhiên so với khi Tĩnh Hảo biết hắn là người cá càng thêm trấn định.
"Yên tâm."
Tĩnh Hảo nhéo mặt hắn, xé vỡ còn biểu tình ngốc nghếch của hắn.
"Cho dù về sau ba mẹ nhìn đến cháu của mình có thêm cái đuôi, nhất định sẽ nói đuôi cá thật đáng yêu, cháu ngoại cháu nội của bọn họ chính là lợi hại như vậy không giống người thường."
Tần Cách Tri nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đến lúc đó ba mẹ Tần thật đúng là sẽ nói lời nói như vậy.
Hắn vòng cánh tay thật chặt đem người ôm vào ngực, để cô đè lên lồng ngực còn bang bang nhảy lên của mình, bên miệng nói vòng lại vòng, cuối cùng chỉ nói một câu.
"Cảm ơn em."
Cảm ơn em có thể đi tới bên cạnh anh, vạch trần tiếp nối một cái kinh hỉ này đến một cái kinh hỉ khác.
Ở trên giường một buổi sáng, khi rời giường rửa mặt chải đầu lại ăn cơm trưa trễ, hai người chậm bước ra khỏi khách sạn, mặt trời phương xa đều sắp lặn, nhuộm màu ráng chiều lên trên mặt biển, mấy đứa nhóc ở bên cạnh bờ cát xây lâu đài, giọng nói mơ hồ mời tiểu đồng bọn của mình vào ở.
Bọn họ nắm tay đi qua bên cạnh mấy đứa nhóc, liền nghe thấy một đứa nhóc lớn tiếng.
"Đây là vợ tớ, mẹ nói, chỉ cần tớ có vợ, là có thể mời vợ đến nhà mình ở!"
Tĩnh Hảo bị đứa bé kia nói đến chọc cười, nghiêng đầu nhìn Tần Cách Tri, khóe miệng tràn đầy ý cười.
"Như thế nào, anh trai, anh muốn có vợ hay không?"
Giọng điệu của cô quá mức trêu chọc, dùng lại là xưng hô như vậy, Tần Cách Tri da mặt mỏng bị cô trêu đến mặt đỏ bừng, ngay cả lời trách cứ đều có vẻ hơi hữu khí vô lực.
"Đừng quậy."
Tĩnh Hảo nhưng thật ra nghe lời, quay đầu lại một chân dẫm ra một cái hố cát, đi hết sức chuyên chú.
Đi ra vài bước, tay đang nắm lại bị nhéo, sắc mặt Tần Cách Tri vẫn có chút phiếm hồng không thể ức chế, lại biệt cố gắng mà kiên trì đối diện với cô.
"Lấy vợ, là có thể mời em đi nhà anh ở sao?"
Tĩnh Hảo nghẹn lại ý cười nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện.
"Vừa rồi lúc nói anh không phải không muốn sao, hiện tại đã qua thời hạn có hiệu lực."
Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng cô, biểu tình Tần Cách Tri nháy mắt trở nên cô đơn, liền nắm tay cũng buông ra, cố tình bước chân còn không dừng cứ đi về phía trước, nếu không phải bước chân càng ngày càng chậm, biểu hiện cáu kỉnh lên án kia biểu hiện đến vẫn thực rõ ràng.
Tần Cách Tri đi lên vài bước do dự dừng lại bước chân, khi muốn quay đầu lại khi, thanh âm dẫm hạt cát phía càng ngày càng gần, thân thể mềm mại mang theo độ ấm quen thuộc toàn bộ gục lên lưng hắn, đột nhiên đè nặng hắn không kịp phòng ngừa hơi hơi cong eo, ổn định cân bằng, đồng thời liền duỗi tay nâng hai chân kẹp bên hông hắn, vững vàng đem người cõng trên lưng.
Tĩnh Hảo đôi tay ôm cổ hắn, vừa vặn phun khí bên tai hắn, nhìn nơi đó hơi hồng lên.
"Anh trai thật dễ lừa, chẳng qua em đùa với anh một chút, anh cư nhiên tin tưởng."
Tần Cách Tri một chân một bước dẫm vững vàng, không lại trốn tránh cô gần gũi, ngữ điệu có chút nặng nề.
"Anh chỉ hơi giận bản thân, không có nắm lấy cơ hội."
Hắn sẽ không nói lời âu yếm, mỗi lần đều muốn cô chủ động.
"Cơ hội lại không phải chỉ có một lần như vậy."
Tĩnh Hảo ghé lên vai hắn, thanh âm mềm ấm.
"Anh nếu là muốn cõng, cứ cõng mãi cũng được."
Bởi vì một câu nói ấy của cô, Tần Cách Tri chính là cõng cô vòng hết bãi biển, mãi tới lúc thấy đám nhóc vừa rồi còn ríu rít kêu gào một đám đứng bên bờ biển nhìn một con thuyền tinh xảo không ngừng bị sóng biển vọt tới đánh trôi càng ngày càng xa, lại chỉ có thể nhăn mặt bánh bao không dám chạy tới nhặt.
Tĩnh Hảo vỗ lưng Tần Cách Tri ý bảo hắn thả cô xuống dưới, sau khi cảm giác được hắn không yên tâm đi theo cô, cô chạy nhanh vài bước quay đầu lại bảo hắn dừng lại bước chân.
"Em chỉ đi giúp bọn trẻ nhặt đồ vật, sẽ không xảy ra chuyện, anh chờ ở chỗ này thì tốt rồi."
Cô trấn an xong cậu bé to xác nào đó đang còn lo lắng, lại an ủi mấy đứa bé đã rớt hạt đậu vàng, hướng tới phương hướng thuyền nhỏ đi vài bước, lặn xuống nước liền biến mất.
Tần Cách Tri nhìn chằm chằm vào sóng biển phập phồng, thấy cô lại nhổm đầu lên khi mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người đang đi đến bên này, ôn nhu trên mặt biến mất không còn một chút, thậm chí còn mang lên chán ghét.
Lâu Nguyệt bị hắn làm sợ tới mức dừng bước, khua ngón tay lắp bắp mở miệng.
"G đại, em chỉ là thích anh mà thôi, em tới nơi này......"
"Tôi không thích cô."
Tần Cách Tri lạnh nhạt mở miệng, trực tiếp liền đem lời nói bóp chết.
"Chẳng những không thích, tôi còn chán ghét cô, cô không cần lại tốn tâm tư trên người tôi, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Lâu Nguyệt không nghĩ tới hắn mở miệng liền sẽ nói ra lời nói như vậy, không chịu nổi lùi lại vài bước, khi thấy hắn thật sự không hề nhìn nàng, lại đem tầm mắt hướng nơi biển rộng, bụm mặt ngăn trở nước mắt tràn mi mà ra, hướng tới phương hướng khách sạn mà chạy.
Vừa lúc Tĩnh Hảo nắm thuyền nhỏ từ trong nước biển đứng lên, đi đến chỗ đám nhỏ vui mừng khôn xiết, khóe miệng tất cả đều là ý cười ôn nhu, nơi xa hoàng hôn chậm rãi buông xuống, mạ lên ánh sáng kim sắc trên người cô, giống như thiên sứ đi vào nhân gian cứu vớt bất hạnh.
Tần Cách Tri móc di động ra chụp bức ảnh, nghĩ nghĩ trực tiếp đăng lên Weibo.
Truy nguyên V: Thiên sứ của tôi, toàn bộ tình yêu của tôi.
---------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Vì cảm tạ các độc giả thời gian gần đây đã vô cùng nhiệt tình, chúng ta hôm nay riêng mời tới người cá ca ca đáng yêu cute đến trả lời một loạt vấn đề của các độc giả:
1, Thích tư thế cơ thể gì?
Nhân ngư ca ca: Tư thế cơ thể là cái gì?Hương vị thân thể sao? Đó có phải hay không có lỗi chính tả?
2, Thích xưng hô gì, ca ca? Chồng yêu? Vẫn là......
Nhân ngư ca ca ( mặt đỏ): Chỉ cần là cô ấy gọi, cái gì cũng được.
3. Thích nhất nơi nào của muội muội? ( hỏi thực thuần khiết)
Nhân ngư ca ca: Khụ khụ, thích nhất ư, đó chính là đôi mắt của cô ấy, tôi rất thích lúc cô ấy nghiêm túc chỉ nhìn tôi.
4. Nếu có tình địch xuất hiện, ca ca sẽ ghen sao? Như thế nào xử lý tình địch bây giờ?
Nhân ngư ca ca: Tôi sẽ ghen, nhưng sẽ không làm gì tình địch cả, nếu trong lòng cô ấy có tôi, vậy tình địch nhiều cũng vô dụng, nếu cô ấy không thích tôi, đó chính là không có tình địch cũng lưu không được cô ấy. Tuy vậy, nếu có người muốn đem cô ấykhỏi tôi, tôi đây sẽ dẫn hắn đi xem biển.
5. Chuyện thích làm nhất cùng muội muội?
Nhân ngư ca ca: Cái gì đều không làm cũng được, chỉ cần ở bên nhau.
6, Muội muội thích đuôi cá hay là cơ thể người? Chính mình đâu?
Nhân ngư ca ca: Tôi chưa từng hỏi đến, nhưng mà, cô ấy thích cái gì, tôi sẽ thích cái ấy.
......
Hắn cơ hồ là dùng trực giác của động vật trực giác, yên lặng mà liền kéo ra khoảng cách với người chung quanh.
Bao gồm em gái trong nhà.
Mà năm ấy khi hắn mười bảy tuổi, ba mẹ Tần vì chúc mừng hắn tốt nghiệp đại học tổ chức bữa tiệc, khi hắn rửa tay cảm giác được trên chân từng lớp vảy rậm rạp bao trùm lên, từng mảnh tinh mịn như vẩy cá.
Hắn biến thành người cá.
Vì thế tất cả bí mật đều bị vạch trần, bao gồm vì sao hắn không giống ba mẹ Tần, bao gồm có chút không thể hiểu được trực giác cùng thiên phú của mình.
Hắn căn bản không phải người.
Một đêm sau khi thiếu niên người cá trầm tư ra quyết định, dùng lí do muốn một mình phát triển dọn khỏi Tần gia, trốn ở một tòa cao lầu thường thường ở thành thị, dùng cảm xúc tiêu cực tránh né việc tiếp xúc bình thường, trừ bỏ mấy cái bạn bè còn có thể nói chuyện, cô đơn đến độ có thể đếm số vảy trên đuôi cá.
Nếu không phải cô cứ như vậy không chào hỏi, cường thế lại ôn nhu mà chui vào trong thế giới của hắn, có lẽ hắn thật sự sẽ chết già trong thành thị, từ đây cùng náo nhiệt ấm áp không có can hệ.
Nếu không phải cô......
Tần Cách Tri nghĩ tới chuyện lúc trước, cúi đầu nhẹ nhàng in lên trán người trong ngực một nụ hôn, muốn đem tình yêu cùng ôn nhu tràn ngập cứ như vậy truyền cho cô, không nghĩ lại vừa vặn làm bừng tỉnh người sắp tỉnh ngủ.
Tĩnh Hảo giật giật, nhẹ nhàng mà cọ vài cái bên gáy hắn, giọng nói mới tỉnh còn mơ hồ
"Ngô, em không muốn rời giường, để cho bọn họ tự mình đi chơi thì tốt rồi."
Bọn họ hai người trên đảo nhỏ mệt nhọc hai ngày mới được tiểu đội cứu hộ tìm được, mới vừa trở lại khách sạn lại bị hai nữ sinh ôm khóc rống, lăn lộn đến nửa đêm mới ăn no bụng, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Hiện tại nâng cánh tay đều ngại mệt.
Tần Cách Tri nhẹ nhàng sờ tóc cô, hưởng thụ khoảng cách thân mật hiện giờ.
"Ừ, em ngủ tiếp một chút, bọn họ sẽ không tới làm phiền chúng ta."
Ngày hôm qua đi theo cô vào phòng khi liền thấy mấy nam nhân hiểu biết mà làm mặt quỷ với hắn, ý tứ trong đó chẳng lẽ còn không rõ, đơn giản chính là ở cảm khái hắn trong họa được phúc, anh hùng cứu mỹ nhân, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.
Sẽ không có người có ánh mắt như vậy, hiện tại còn tới quấy rầy bọn họ.
Nhưng không dậy nổi giường cùng ngủ tiêos lại là hai khái niệm, Tĩnh Hảo vừa tỉnh, cũng liền dập tắt tâm tình ngủ tiếp, ngược lại nhớ tới một sự kiện.
"Có phải anh thích nơi này bay không?"
Cô nghĩ vậy vì hai ngày ở trên hòn đảo nhỏ hoang vắng kia nhìn thấy Tần Cách Tri cười, so thời gian trước còn nhiều hơn.
Hắn thích biển rộng, thích quen thuộc bao dung không hạn chế của nó.
"Nếu anh thích, chúng ta liền ở chỗ này mua căn hộ sống."
Cô nhíu mi, nghĩ đến bây giờ ít người là bởi là mùa ế hàng du lịch, nếu tới mùa hè rồi, nói không chừng cũng sẽ có rất nhiều người.
"Nếu không trực tiếp đi mua cái đảo nhỏ cũng có thể, càng thêm an tĩnh, không có người quấy rầy, nếu về sau con cái cũng có đuôi thì không cần né tránh......"
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu, liền thấy Tần Cách Tri sắc mặt trắng bệch, như là nhớ tới đại sự khó lường gì đó, đang muốn mở miệng hỏi, Tần Cách Tri liền ngơ ngẩn nhìn cô, ngữ điệu như là che giấu một bí mật so với đuôi càng kinh hãi hơn, rồi lại không thể không nói cho cô.
"Không xong, anh đã quên nói cho ba mẹ."
Tần Cách Tri tươi cười trên mặt biến mất đến không còn một chút, nhờ trí nhớ tốt đẹp ban tặng, hắn lập tức liền nghĩ tới Tần Hảo mười bốn tuổi năm ấy, phản ứng của ba Tần khi biết có người đang theo đuổi cô, nếu không phải mẹ Tần ngăn đón, phỏng chừng sẽ trực tiếp giơ đàn violon gõ cái kia đầy mặt tiểu nam sinh.
Vậy hắn đây là, tính trông coi tự trộm?
"Hiện tại gọi điện thoại nói cho bọn họ cũng còn kịp."
Tĩnh Hảo biết bây giờ nói cái gì đều không trấn an được hắn, dứt khoát cầm di động trên tủ đầu giường, gõ thông điện thoại ba Tần, dăm ba câu liền đem chuyện gần đây công đạo một chút, cũng thông báo sự thật bọn họ đã ở bên nhau, sau đó liền đáp ứng đem điện thoại đưa cho hắn.
"Ba bảo có việc nói với anh."
Tần Cách Tri ngốc tiếp nhận di động.
"Tiểu Tần a, ngươi quả nhiên đang ở bên cạnh."
Giọng ba Tần bên kia trầm xuống, tiếng bước chân của mẹ Tần càng ngày càng gần, hiển nhiên cũng tiến đến gần điện thoại.
"Ba cũng không có gì muốn cùng con nói, con tìm thời gian trở về trước đem hộ khẩu của con tách ra ngoài, bằng không đến lúc đó không có phương tiện."
"Còn có."
Ba Tần thuật lại lời mẹ Tần nhỏ giọng nói với hắn.
"Về sau phải sinh hai cái đứa con, một cái kêu ông ngoại, một cái kêu ông nội, mẹ con cũng nghĩ tới việc vừa được gọi bà ngoại, bà nội đến nghiện."
Mãi tới khi cúp điện thoại, Tần Cách Tri vẫn có chút không thể tin tưởng, hắn cho rằng đâg sẽ là cái vấn đề, nhưng thái độ của ba mẹ Tần, nghiễm nhiên so với khi Tĩnh Hảo biết hắn là người cá càng thêm trấn định.
"Yên tâm."
Tĩnh Hảo nhéo mặt hắn, xé vỡ còn biểu tình ngốc nghếch của hắn.
"Cho dù về sau ba mẹ nhìn đến cháu của mình có thêm cái đuôi, nhất định sẽ nói đuôi cá thật đáng yêu, cháu ngoại cháu nội của bọn họ chính là lợi hại như vậy không giống người thường."
Tần Cách Tri nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đến lúc đó ba mẹ Tần thật đúng là sẽ nói lời nói như vậy.
Hắn vòng cánh tay thật chặt đem người ôm vào ngực, để cô đè lên lồng ngực còn bang bang nhảy lên của mình, bên miệng nói vòng lại vòng, cuối cùng chỉ nói một câu.
"Cảm ơn em."
Cảm ơn em có thể đi tới bên cạnh anh, vạch trần tiếp nối một cái kinh hỉ này đến một cái kinh hỉ khác.
Ở trên giường một buổi sáng, khi rời giường rửa mặt chải đầu lại ăn cơm trưa trễ, hai người chậm bước ra khỏi khách sạn, mặt trời phương xa đều sắp lặn, nhuộm màu ráng chiều lên trên mặt biển, mấy đứa nhóc ở bên cạnh bờ cát xây lâu đài, giọng nói mơ hồ mời tiểu đồng bọn của mình vào ở.
Bọn họ nắm tay đi qua bên cạnh mấy đứa nhóc, liền nghe thấy một đứa nhóc lớn tiếng.
"Đây là vợ tớ, mẹ nói, chỉ cần tớ có vợ, là có thể mời vợ đến nhà mình ở!"
Tĩnh Hảo bị đứa bé kia nói đến chọc cười, nghiêng đầu nhìn Tần Cách Tri, khóe miệng tràn đầy ý cười.
"Như thế nào, anh trai, anh muốn có vợ hay không?"
Giọng điệu của cô quá mức trêu chọc, dùng lại là xưng hô như vậy, Tần Cách Tri da mặt mỏng bị cô trêu đến mặt đỏ bừng, ngay cả lời trách cứ đều có vẻ hơi hữu khí vô lực.
"Đừng quậy."
Tĩnh Hảo nhưng thật ra nghe lời, quay đầu lại một chân dẫm ra một cái hố cát, đi hết sức chuyên chú.
Đi ra vài bước, tay đang nắm lại bị nhéo, sắc mặt Tần Cách Tri vẫn có chút phiếm hồng không thể ức chế, lại biệt cố gắng mà kiên trì đối diện với cô.
"Lấy vợ, là có thể mời em đi nhà anh ở sao?"
Tĩnh Hảo nghẹn lại ý cười nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện.
"Vừa rồi lúc nói anh không phải không muốn sao, hiện tại đã qua thời hạn có hiệu lực."
Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng cô, biểu tình Tần Cách Tri nháy mắt trở nên cô đơn, liền nắm tay cũng buông ra, cố tình bước chân còn không dừng cứ đi về phía trước, nếu không phải bước chân càng ngày càng chậm, biểu hiện cáu kỉnh lên án kia biểu hiện đến vẫn thực rõ ràng.
Tần Cách Tri đi lên vài bước do dự dừng lại bước chân, khi muốn quay đầu lại khi, thanh âm dẫm hạt cát phía càng ngày càng gần, thân thể mềm mại mang theo độ ấm quen thuộc toàn bộ gục lên lưng hắn, đột nhiên đè nặng hắn không kịp phòng ngừa hơi hơi cong eo, ổn định cân bằng, đồng thời liền duỗi tay nâng hai chân kẹp bên hông hắn, vững vàng đem người cõng trên lưng.
Tĩnh Hảo đôi tay ôm cổ hắn, vừa vặn phun khí bên tai hắn, nhìn nơi đó hơi hồng lên.
"Anh trai thật dễ lừa, chẳng qua em đùa với anh một chút, anh cư nhiên tin tưởng."
Tần Cách Tri một chân một bước dẫm vững vàng, không lại trốn tránh cô gần gũi, ngữ điệu có chút nặng nề.
"Anh chỉ hơi giận bản thân, không có nắm lấy cơ hội."
Hắn sẽ không nói lời âu yếm, mỗi lần đều muốn cô chủ động.
"Cơ hội lại không phải chỉ có một lần như vậy."
Tĩnh Hảo ghé lên vai hắn, thanh âm mềm ấm.
"Anh nếu là muốn cõng, cứ cõng mãi cũng được."
Bởi vì một câu nói ấy của cô, Tần Cách Tri chính là cõng cô vòng hết bãi biển, mãi tới lúc thấy đám nhóc vừa rồi còn ríu rít kêu gào một đám đứng bên bờ biển nhìn một con thuyền tinh xảo không ngừng bị sóng biển vọt tới đánh trôi càng ngày càng xa, lại chỉ có thể nhăn mặt bánh bao không dám chạy tới nhặt.
Tĩnh Hảo vỗ lưng Tần Cách Tri ý bảo hắn thả cô xuống dưới, sau khi cảm giác được hắn không yên tâm đi theo cô, cô chạy nhanh vài bước quay đầu lại bảo hắn dừng lại bước chân.
"Em chỉ đi giúp bọn trẻ nhặt đồ vật, sẽ không xảy ra chuyện, anh chờ ở chỗ này thì tốt rồi."
Cô trấn an xong cậu bé to xác nào đó đang còn lo lắng, lại an ủi mấy đứa bé đã rớt hạt đậu vàng, hướng tới phương hướng thuyền nhỏ đi vài bước, lặn xuống nước liền biến mất.
Tần Cách Tri nhìn chằm chằm vào sóng biển phập phồng, thấy cô lại nhổm đầu lên khi mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người đang đi đến bên này, ôn nhu trên mặt biến mất không còn một chút, thậm chí còn mang lên chán ghét.
Lâu Nguyệt bị hắn làm sợ tới mức dừng bước, khua ngón tay lắp bắp mở miệng.
"G đại, em chỉ là thích anh mà thôi, em tới nơi này......"
"Tôi không thích cô."
Tần Cách Tri lạnh nhạt mở miệng, trực tiếp liền đem lời nói bóp chết.
"Chẳng những không thích, tôi còn chán ghét cô, cô không cần lại tốn tâm tư trên người tôi, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Lâu Nguyệt không nghĩ tới hắn mở miệng liền sẽ nói ra lời nói như vậy, không chịu nổi lùi lại vài bước, khi thấy hắn thật sự không hề nhìn nàng, lại đem tầm mắt hướng nơi biển rộng, bụm mặt ngăn trở nước mắt tràn mi mà ra, hướng tới phương hướng khách sạn mà chạy.
Vừa lúc Tĩnh Hảo nắm thuyền nhỏ từ trong nước biển đứng lên, đi đến chỗ đám nhỏ vui mừng khôn xiết, khóe miệng tất cả đều là ý cười ôn nhu, nơi xa hoàng hôn chậm rãi buông xuống, mạ lên ánh sáng kim sắc trên người cô, giống như thiên sứ đi vào nhân gian cứu vớt bất hạnh.
Tần Cách Tri móc di động ra chụp bức ảnh, nghĩ nghĩ trực tiếp đăng lên Weibo.
Truy nguyên V: Thiên sứ của tôi, toàn bộ tình yêu của tôi.
---------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Vì cảm tạ các độc giả thời gian gần đây đã vô cùng nhiệt tình, chúng ta hôm nay riêng mời tới người cá ca ca đáng yêu cute đến trả lời một loạt vấn đề của các độc giả:
1, Thích tư thế cơ thể gì?
Nhân ngư ca ca: Tư thế cơ thể là cái gì?Hương vị thân thể sao? Đó có phải hay không có lỗi chính tả?
2, Thích xưng hô gì, ca ca? Chồng yêu? Vẫn là......
Nhân ngư ca ca ( mặt đỏ): Chỉ cần là cô ấy gọi, cái gì cũng được.
3. Thích nhất nơi nào của muội muội? ( hỏi thực thuần khiết)
Nhân ngư ca ca: Khụ khụ, thích nhất ư, đó chính là đôi mắt của cô ấy, tôi rất thích lúc cô ấy nghiêm túc chỉ nhìn tôi.
4. Nếu có tình địch xuất hiện, ca ca sẽ ghen sao? Như thế nào xử lý tình địch bây giờ?
Nhân ngư ca ca: Tôi sẽ ghen, nhưng sẽ không làm gì tình địch cả, nếu trong lòng cô ấy có tôi, vậy tình địch nhiều cũng vô dụng, nếu cô ấy không thích tôi, đó chính là không có tình địch cũng lưu không được cô ấy. Tuy vậy, nếu có người muốn đem cô ấykhỏi tôi, tôi đây sẽ dẫn hắn đi xem biển.
5. Chuyện thích làm nhất cùng muội muội?
Nhân ngư ca ca: Cái gì đều không làm cũng được, chỉ cần ở bên nhau.
6, Muội muội thích đuôi cá hay là cơ thể người? Chính mình đâu?
Nhân ngư ca ca: Tôi chưa từng hỏi đến, nhưng mà, cô ấy thích cái gì, tôi sẽ thích cái ấy.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook