Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS
-
Chương 23: Vương tử người cá (5)
Tĩnh Hảo căng chặt ngón tay, nhẹ nhàng thở ra, đứng lên khom lưng về phía tiếng vỗ tay rung trời dưới đài, ánh đèn ánh lên khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, đẹp đến kinh tâm động phách.
Bị mấy nhà truyền thông được mời đến sôi nổi chụp ảnh.
Rốt cuộc kết thúc một vòng phỏng vấn ngắn hạn cuối cùng, cô mở ra cửa phòng nghỉ, vừa lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn nhau, người sau sửng sốt, trốn tránh tầm mắt cô.
Tĩnh Hảo hơi bất đắc dĩ.
Từ lần trước sau khi không cẩn thận tiếp xúc thân mật, Tần Cách Tri luôn tránh đối diện với tầm mắt của cô, cho dù có khi không cẩn thận nhìn nhau, cũng sẽ giống vừa nãy lập tức tránh đi, chột dạ đến mức vừa nhìn sẽ hiểu ngay.
Làm cô cũng hơi ngượng ngùng.
Đáng tiếc ngượng ngùng không giải quyết được vấn đề.
Tĩnh Hảo dường như không có việc gì mà đi qua.
"Chờ em thay quần áo, chúng ta liền trở về."
Tần Cách Tri vẫn là cúi đầu không nhìn cô, nghe vậy gật đầu, lúc cô không ngừng tiếp xúc thân thể liền càng thêm căng chặt, ngón tay thon dài không tự giác mà vuốt một bên sô pha, giống như là đang tìm cái gì an ủi.
Tĩnh Hảo thở dài, trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, lúc hắn không kịp trốn tránh, đột nhiên liền duỗi tay nắm lấy tay hắn.
"Anh, anh nếu rất để ý chuyện ngày đó phát, em đây cùng anh xin lỗi, rất xin lỗi."
Bàn tay cô nắm lấy hơi lạnh, làm cô không tự chủ được mà nắm chặt hơn, muốn đem độ ấm của mình truyền qua đi, giọng điệu lại hơi ủy khuất.
"Em lúc ấy chỉ muốn giữ chặt anh, không nghĩ tới sẽ trực tiếp ngã trên người anh, nếu anh còn vẫn luôn vì chuyện này giận dỗi với em, em đây xin lỗi anh. Nhưng anh đừng không để ý tới em, anh như vậy nhiều ngày rồi không nói chuyện với em câu nào."
Cô thật sự không biết hắn sẽ phản ứng lớn như vậy trực tiếp đẩy cô ra.
Tần Cách Tri nghe cô nói định phản bác, nghiêng đầu vừa thấy trong mắt cô ẩn ẩn nước mắt, lại có chút nói không ra lời.
Chẳng lẽ hắn còn muốn nói, hắn đem câu lúc trước cô thuận miệng nói tưởng thật, nổi lên tâm tư không nên có với em gái? Hắn có khả năng sẽ đem lại rắc rối cho ba mẹ Tần gia, chẳng lẽ nữ nhi duy nhất của bọn họ cũng sẽ bị hắn kéo vào?
Hắn còn không lòng lang dạ sói đến như vậy.
Há miệng thở dốc, hắn rốt cuộc là nói một câu.
"Không liên quan."
Lại dùng sức mà nắm tay Tĩnh Hảo.
"Anh không giận em."
Anh là đang giận bản thân.
Rốt cuộc đã cùng người ta giải hòa, Tần Cách Tri nằm trên giường, đuôi cá dưới thân còn chưa biến trở lại hơi hơi đong đưa, ánh sáng lóng lánh trên mặt đuôi, như là một bức hoạ tuyệt mỹ vô song cuộn tròn.
Hắn nhắm hai mắt nghe tiếng hít thở cách vách, trong lòng bực bội một lúc, đứng dậy mở máy tính, muốn tìm một người có thể tâm sự hoà hoãn một chút.
Danh sách liền hệ chỉ có vài người lẻ loi, hình cái đầu còn hơn phân nửa là màu đen, đàn chim cánh cụt nhỏ thật ra đang không ngừng chớp động, hắn động ngón tay click mở.
Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?
Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?
Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?
......
Sau một trận điên cuồng spam, người sắp điên cuồng rốt cuộc chờ được hồi âm.
Truy nguyên: Cái gì?
Nước trái cây: Đại thần ~~ lúc này cư nhiên là cậu ra nghe mình, quả nhiên chúng ta mới là tình yêu đích thực!!! Mình quyết định chỉ đem tin tức này nói cho cậu, một chút bố thí đều không nói cho bọn hắn!
Nước trái cây: Tin tức lớn này chính là, hoa khôi muốn phát bài hát mới!
Miêu miêu miêu miêu: Cái gì!
Yêu G đại nhất: G đại cư nhiên lúc không có chuyện không xuất hiện, hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi...... Mẹ chứ nước trái cây cậu nói gì đó?! Hoa khôi muốn phát bài hát mới!!!!!!
Khắp chốn mừng vui: Truy Nguyên cậu cũng ở đây. Bài hát mới ấy tên là gì?
Khanh khách đát: Tôi cái một đi không trở lại, hoa khôi đây là muốn cùng G đại của chúng ta đấu võ đài? Phát bài hát mới đi G đại. Tôi đánh cuộc một đồng tiền, diễn đàn nhất định phải điên rồi.
Nhĩ nhã: Đánh cuộc mười khối, sẽ điên.
Hàn một đao: Một trăm khối.
......
Nước trái cây: Tôi nói các cậu mấy người này, vừa mới rồi đều là làm cương thi sao? Khác, đao rất tốt có tiền, cầu bao dưỡng cầu gả!!!
Yêu G đại nhất: Nước trái cây, tôi biết địa chỉ nhà cậu, định nhặt viên gạch chuẩn bị tới nhà cậu, cậu xác định không nói hoa khôi muốn phát bài hát mới tên là gì sao?
Miêu miêu miêu miêu: Tôi này cũng có một viên, cùng nhau đi.
......
Nước trái cây:...
Nước trái cây: Tôi nói còn không được sao, bài hát mới nghe nói định gọi là 《 Luyến điệp 》, lại còn có nghe nói là Hoa khôi lần đầu tiên hát bản tình ca ý nghĩa chân chính......
Nước trái cây: Tuy nhiên cũng không chắc chắn, bởi vì tôi nghe người khác nói, hắn nói Hoa khôi thời gian gần đây rất bận, cũng không nhất định lúc nào thì phát bài hát mới.
......
Trong đàn lại lần nữa nháo thành một mảnh, Tần Cách Tri nhìn bọn họ ríu rít náo loạn một hồi, nói một đống lời nói không đáng tin cậy, hoàn toàn dẹp ý tìm người tâm sự tâm tư, thả di động nghiêng đầu nhìn đuôi cá của mình.
Thật xinh đẹp, nhưng cũng không tốt bằng hai cái đùi.
Hắn nhìn chằm chằm đuôi cá đến phát ngốc, lúc hoàn hồn lại đột nhiên phát hiện mình không tự giác mà nghe tiếng hô hấp cách vách, yên lặng trở mình, đem mặt thật sâu vùi vào gối đầu.
Chân đuôi cá rũ trên giường đạp đạp hơi hơi nhếch lên một độ cung.
Nói chuyện hoà giải xong, Tĩnh Hảo ở trên bàn cơm lại khôi phục trạng thái ban đầu, Tần Cách Tri như cũ một bên nghe lúc cô tạm dừng thì nhìn cô,lúc nói cô mi mắt cong cong, âm thầm liền nghĩ trong lòng mình cũng phải nói chuyện thú vị, bầu không khí xem ra vẫn luôn rất tốt.
Đến nỗi lúc hắn trở lại phòng đều còn lưu chút ý cười, xem đi xem lại nhạc phổ trên tay, lại không phải một lần là có thể xem xong hết, lúc thả bản nhạc xuống xoa ấn đường, cửa phòng đã bị gõ hai tiếng.
"Anh, là em, em vào nhé."
Vừa dứt lời, Tĩnh Hảo liền mở cửa, thoải mái hào phóng đi đến, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật bày trên bàntrước mặt hắn, thăm dò qua đi nhìn vài lần.
"Anh, anh đang xem bản nhạc à......"
Cô liếc nhìn một lần, rất nhanh tìm tới chỗ ký tên cuối cùng, viết thường một chữ "i".
Tần Cách Tri nhìn theo tầm mắt dừng lâuu của cô, thấy chữ kí thuận tay viết lên của mình, không biết giải thích như thế nào.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này cũng phải gạt người Tần gia, chỉ là hiện tại hắn chỉ có chút thanh danh còn kém cha mẹ Tần gia, theo tính tình của hắn, cũng sẽ không cố ý đem chuyện này lấy ra nói.
Kéo qua kéo lại kéo đến quên mất.
Tuy vậy hắn cũng không cần phải giải thích.
Tĩnh Hảo trên mặt biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng gương mặt trở nên vui vẻ.
"Anh, anh chính là "i"?"
Tần Cách Tri gật đầu.
"Thật tốt quá, lúc trước em cùng ba đánh đố, nói i lực lượng mới xuất hiện trong vòng này, từ phong cách cùng thiên phú vừa thấy chính là anh, ba lại không tin, phải đánh đố với em, xem em về nhà hung hăng đánh mặt hắn!"
Tần Cách Tri nắm lấy nắm tay múa máy của cô, hơi buồn cười.
"Ba chỉ là nói giỡn với em, anh bây giờ còn chưa đủ......"
"Chưa đủ cái gì?"
Tĩnh Hảo nắm lại tay hắn, con ngươi yên lặng nhìn hắn, khó được nghiêm túc mà kêu tên đầy đủ của hắn.
"Tần Cách Tri."
Người bị gọi không tự chủ mà đối diện với cô, trong cặp mắt xinh đẹp kia hắn thấy sự tín nhiệm hoàn toàn.
"Anh nhất định sẽ trở thành người làm âm nhạc nổi danh nhất thời đại này, thiên phú và tài hoa của anh, đáng giá người đời sau tất cả đều sùng bái anh."
Cô không nói sai, ở rất nhiều rất nhiều năm sau, người làm âm nhạc "i" vĩ đại lại có thiên phú trác tuyệt đều vẫn luôn sống trong kính ngưỡng của mọi người, tài hoa âm nhạc của hắn làm người đời sau khâm phục, bọn họ không ngừng bắt chước, tham khảo, đem hắn trở thành cột mốc lịch sử của nền âm nhạc phát triển, một thần thoại siêu việt khó có.
Tần Cách Tri trong tầm mắt cô lại đỏ mặt, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng dời tầm mắt, thuận tiện cũng dời đề tài.
"Khụ, em tới tìm anh làm gì?"
Tĩnh Hảo cũng không làm khó hắn, miễn cho bức quá mức phản tác dụng, đem bản nhạc khác đang cầm trên tay để vào tay hắn.
"Là cái này, em tự sửa lại vài đoạn, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, cảm thấy quá tương tự với phong cách phía trước, không có đột phá."
Bản nhạc bị nhét vào tay là viết tay, trên đỉnh là hai chữ lớn, "Luyến điệp".
Luyến điệp?
Tần Cách Tri lập tức nhớ tới tối hôm qua thấy "Tin tức lớn", hơi kinh ngạc.
"Em là Trăng lên đầu cành?"
Tĩnh Hảo vô tội chớp mắt.
"Anh còn không biết sao? Em còn biết anh chính là Truy Nguyên."
Tuy rằng không biết cô làm sao mà biết được, nhưng giọng nói theo lý thường hẳn vậy làm hắn cảm thấy có chút áy náy, giống như mình không hiểu biết cô nhiều bằng cô hiểu biết mình.
Cô đoán được hắn chính là i.
Lại biết hắn chính là Truy Nguyên.
Tần Cách Tri cúi đầu tiếp tục xem bản nhạc, che dấu ý cười nơi khóe miệng, ngay cả giọng nói trầm thấp đều ôn hòa hơn.
"Hiện tại biết vẫn kịp."
Hắn nghiêm túc nhìn khúc phổ, mặt trên đã điền từ, nhìn dáng vẻ thật là một bản tình ca.
Hắn nhìn khúc phổ và ca từ mấy lần, trong đầu chậm rãi hiện ra một đoạn giai điệu, hắn tinh tế cân nhắc, giọng ca cũng chậm rãi cất lên.
Ngoài cửa sổ vừa lúc ánh sáng loé lên, ấm áp nhiệt tình, tiếng ca trầm thấp dễ nghe, lúc luyến mang theo tình ý triền miên ẩn sâu bên trong.
Tĩnh Hảo nghe xong nửa đoạn, cũng cất giọng, thừa, chuyển, hợp, nhẹ nhàng mở miệng đuổi kịp tiết tấu.
Cô song ca càng thuần thục, thời điểm hát không cần phải hỏi, tầm mắt tự nhiên dừng lại trên mặt Tần Cách Tri, ánh mắt theo tiếng hát chậm rãi hiện lên tình ý, ngẩng đầu nhìn người đang an tĩnh trước mắt.
Một khúc kết thúc.
Tần Cách Tri nắm chặt tờ giấy hơi mỏng trong tay, cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt.
"Bản nhạc này cơ bản không có vấn đề gì, nếu em cảm thấy tương tự với lúc trước quá, có thể sửa một chút nhạc đệm, cái này dùng nhạc đệm bằng tiêu cũng không tồi, trung gian thêm một đoạn độc tấu đàn cổ, hai cái tiểu tiết có thể thay đổi cho nhau."
Tĩnh Hảo tỏ vẻ đồng ý.
"Tuy nhiên đàn cổ và tiêu em đều sẽ không, vậy phải đi tìm người, ngày hôm qua dàn nhạc giống như có người sẽ......"
"Anh sẽ."
Tần Cách Tri khó được lúc ngắt lời nói của cô, tầm mắt dời đi cũng quay lại.
"Hai cái anh đều sẽ, anh có thể giúp em."
"Như vậy à."
Tĩnh Hảo nhíu mi tự hỏi, dư quang thoáng nhìn hắn bất an, rốt cuộc đem lời nói bổ sung hoàn chỉnh.
"Nhưng đây là tình ca đầu, em càng thích anh hợp xướng với em, giống như vừa rồi vậy."
Bị mấy nhà truyền thông được mời đến sôi nổi chụp ảnh.
Rốt cuộc kết thúc một vòng phỏng vấn ngắn hạn cuối cùng, cô mở ra cửa phòng nghỉ, vừa lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn nhau, người sau sửng sốt, trốn tránh tầm mắt cô.
Tĩnh Hảo hơi bất đắc dĩ.
Từ lần trước sau khi không cẩn thận tiếp xúc thân mật, Tần Cách Tri luôn tránh đối diện với tầm mắt của cô, cho dù có khi không cẩn thận nhìn nhau, cũng sẽ giống vừa nãy lập tức tránh đi, chột dạ đến mức vừa nhìn sẽ hiểu ngay.
Làm cô cũng hơi ngượng ngùng.
Đáng tiếc ngượng ngùng không giải quyết được vấn đề.
Tĩnh Hảo dường như không có việc gì mà đi qua.
"Chờ em thay quần áo, chúng ta liền trở về."
Tần Cách Tri vẫn là cúi đầu không nhìn cô, nghe vậy gật đầu, lúc cô không ngừng tiếp xúc thân thể liền càng thêm căng chặt, ngón tay thon dài không tự giác mà vuốt một bên sô pha, giống như là đang tìm cái gì an ủi.
Tĩnh Hảo thở dài, trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, lúc hắn không kịp trốn tránh, đột nhiên liền duỗi tay nắm lấy tay hắn.
"Anh, anh nếu rất để ý chuyện ngày đó phát, em đây cùng anh xin lỗi, rất xin lỗi."
Bàn tay cô nắm lấy hơi lạnh, làm cô không tự chủ được mà nắm chặt hơn, muốn đem độ ấm của mình truyền qua đi, giọng điệu lại hơi ủy khuất.
"Em lúc ấy chỉ muốn giữ chặt anh, không nghĩ tới sẽ trực tiếp ngã trên người anh, nếu anh còn vẫn luôn vì chuyện này giận dỗi với em, em đây xin lỗi anh. Nhưng anh đừng không để ý tới em, anh như vậy nhiều ngày rồi không nói chuyện với em câu nào."
Cô thật sự không biết hắn sẽ phản ứng lớn như vậy trực tiếp đẩy cô ra.
Tần Cách Tri nghe cô nói định phản bác, nghiêng đầu vừa thấy trong mắt cô ẩn ẩn nước mắt, lại có chút nói không ra lời.
Chẳng lẽ hắn còn muốn nói, hắn đem câu lúc trước cô thuận miệng nói tưởng thật, nổi lên tâm tư không nên có với em gái? Hắn có khả năng sẽ đem lại rắc rối cho ba mẹ Tần gia, chẳng lẽ nữ nhi duy nhất của bọn họ cũng sẽ bị hắn kéo vào?
Hắn còn không lòng lang dạ sói đến như vậy.
Há miệng thở dốc, hắn rốt cuộc là nói một câu.
"Không liên quan."
Lại dùng sức mà nắm tay Tĩnh Hảo.
"Anh không giận em."
Anh là đang giận bản thân.
Rốt cuộc đã cùng người ta giải hòa, Tần Cách Tri nằm trên giường, đuôi cá dưới thân còn chưa biến trở lại hơi hơi đong đưa, ánh sáng lóng lánh trên mặt đuôi, như là một bức hoạ tuyệt mỹ vô song cuộn tròn.
Hắn nhắm hai mắt nghe tiếng hít thở cách vách, trong lòng bực bội một lúc, đứng dậy mở máy tính, muốn tìm một người có thể tâm sự hoà hoãn một chút.
Danh sách liền hệ chỉ có vài người lẻ loi, hình cái đầu còn hơn phân nửa là màu đen, đàn chim cánh cụt nhỏ thật ra đang không ngừng chớp động, hắn động ngón tay click mở.
Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?
Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?
Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?
......
Sau một trận điên cuồng spam, người sắp điên cuồng rốt cuộc chờ được hồi âm.
Truy nguyên: Cái gì?
Nước trái cây: Đại thần ~~ lúc này cư nhiên là cậu ra nghe mình, quả nhiên chúng ta mới là tình yêu đích thực!!! Mình quyết định chỉ đem tin tức này nói cho cậu, một chút bố thí đều không nói cho bọn hắn!
Nước trái cây: Tin tức lớn này chính là, hoa khôi muốn phát bài hát mới!
Miêu miêu miêu miêu: Cái gì!
Yêu G đại nhất: G đại cư nhiên lúc không có chuyện không xuất hiện, hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi...... Mẹ chứ nước trái cây cậu nói gì đó?! Hoa khôi muốn phát bài hát mới!!!!!!
Khắp chốn mừng vui: Truy Nguyên cậu cũng ở đây. Bài hát mới ấy tên là gì?
Khanh khách đát: Tôi cái một đi không trở lại, hoa khôi đây là muốn cùng G đại của chúng ta đấu võ đài? Phát bài hát mới đi G đại. Tôi đánh cuộc một đồng tiền, diễn đàn nhất định phải điên rồi.
Nhĩ nhã: Đánh cuộc mười khối, sẽ điên.
Hàn một đao: Một trăm khối.
......
Nước trái cây: Tôi nói các cậu mấy người này, vừa mới rồi đều là làm cương thi sao? Khác, đao rất tốt có tiền, cầu bao dưỡng cầu gả!!!
Yêu G đại nhất: Nước trái cây, tôi biết địa chỉ nhà cậu, định nhặt viên gạch chuẩn bị tới nhà cậu, cậu xác định không nói hoa khôi muốn phát bài hát mới tên là gì sao?
Miêu miêu miêu miêu: Tôi này cũng có một viên, cùng nhau đi.
......
Nước trái cây:...
Nước trái cây: Tôi nói còn không được sao, bài hát mới nghe nói định gọi là 《 Luyến điệp 》, lại còn có nghe nói là Hoa khôi lần đầu tiên hát bản tình ca ý nghĩa chân chính......
Nước trái cây: Tuy nhiên cũng không chắc chắn, bởi vì tôi nghe người khác nói, hắn nói Hoa khôi thời gian gần đây rất bận, cũng không nhất định lúc nào thì phát bài hát mới.
......
Trong đàn lại lần nữa nháo thành một mảnh, Tần Cách Tri nhìn bọn họ ríu rít náo loạn một hồi, nói một đống lời nói không đáng tin cậy, hoàn toàn dẹp ý tìm người tâm sự tâm tư, thả di động nghiêng đầu nhìn đuôi cá của mình.
Thật xinh đẹp, nhưng cũng không tốt bằng hai cái đùi.
Hắn nhìn chằm chằm đuôi cá đến phát ngốc, lúc hoàn hồn lại đột nhiên phát hiện mình không tự giác mà nghe tiếng hô hấp cách vách, yên lặng trở mình, đem mặt thật sâu vùi vào gối đầu.
Chân đuôi cá rũ trên giường đạp đạp hơi hơi nhếch lên một độ cung.
Nói chuyện hoà giải xong, Tĩnh Hảo ở trên bàn cơm lại khôi phục trạng thái ban đầu, Tần Cách Tri như cũ một bên nghe lúc cô tạm dừng thì nhìn cô,lúc nói cô mi mắt cong cong, âm thầm liền nghĩ trong lòng mình cũng phải nói chuyện thú vị, bầu không khí xem ra vẫn luôn rất tốt.
Đến nỗi lúc hắn trở lại phòng đều còn lưu chút ý cười, xem đi xem lại nhạc phổ trên tay, lại không phải một lần là có thể xem xong hết, lúc thả bản nhạc xuống xoa ấn đường, cửa phòng đã bị gõ hai tiếng.
"Anh, là em, em vào nhé."
Vừa dứt lời, Tĩnh Hảo liền mở cửa, thoải mái hào phóng đi đến, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật bày trên bàntrước mặt hắn, thăm dò qua đi nhìn vài lần.
"Anh, anh đang xem bản nhạc à......"
Cô liếc nhìn một lần, rất nhanh tìm tới chỗ ký tên cuối cùng, viết thường một chữ "i".
Tần Cách Tri nhìn theo tầm mắt dừng lâuu của cô, thấy chữ kí thuận tay viết lên của mình, không biết giải thích như thế nào.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này cũng phải gạt người Tần gia, chỉ là hiện tại hắn chỉ có chút thanh danh còn kém cha mẹ Tần gia, theo tính tình của hắn, cũng sẽ không cố ý đem chuyện này lấy ra nói.
Kéo qua kéo lại kéo đến quên mất.
Tuy vậy hắn cũng không cần phải giải thích.
Tĩnh Hảo trên mặt biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng gương mặt trở nên vui vẻ.
"Anh, anh chính là "i"?"
Tần Cách Tri gật đầu.
"Thật tốt quá, lúc trước em cùng ba đánh đố, nói i lực lượng mới xuất hiện trong vòng này, từ phong cách cùng thiên phú vừa thấy chính là anh, ba lại không tin, phải đánh đố với em, xem em về nhà hung hăng đánh mặt hắn!"
Tần Cách Tri nắm lấy nắm tay múa máy của cô, hơi buồn cười.
"Ba chỉ là nói giỡn với em, anh bây giờ còn chưa đủ......"
"Chưa đủ cái gì?"
Tĩnh Hảo nắm lại tay hắn, con ngươi yên lặng nhìn hắn, khó được nghiêm túc mà kêu tên đầy đủ của hắn.
"Tần Cách Tri."
Người bị gọi không tự chủ mà đối diện với cô, trong cặp mắt xinh đẹp kia hắn thấy sự tín nhiệm hoàn toàn.
"Anh nhất định sẽ trở thành người làm âm nhạc nổi danh nhất thời đại này, thiên phú và tài hoa của anh, đáng giá người đời sau tất cả đều sùng bái anh."
Cô không nói sai, ở rất nhiều rất nhiều năm sau, người làm âm nhạc "i" vĩ đại lại có thiên phú trác tuyệt đều vẫn luôn sống trong kính ngưỡng của mọi người, tài hoa âm nhạc của hắn làm người đời sau khâm phục, bọn họ không ngừng bắt chước, tham khảo, đem hắn trở thành cột mốc lịch sử của nền âm nhạc phát triển, một thần thoại siêu việt khó có.
Tần Cách Tri trong tầm mắt cô lại đỏ mặt, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng dời tầm mắt, thuận tiện cũng dời đề tài.
"Khụ, em tới tìm anh làm gì?"
Tĩnh Hảo cũng không làm khó hắn, miễn cho bức quá mức phản tác dụng, đem bản nhạc khác đang cầm trên tay để vào tay hắn.
"Là cái này, em tự sửa lại vài đoạn, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, cảm thấy quá tương tự với phong cách phía trước, không có đột phá."
Bản nhạc bị nhét vào tay là viết tay, trên đỉnh là hai chữ lớn, "Luyến điệp".
Luyến điệp?
Tần Cách Tri lập tức nhớ tới tối hôm qua thấy "Tin tức lớn", hơi kinh ngạc.
"Em là Trăng lên đầu cành?"
Tĩnh Hảo vô tội chớp mắt.
"Anh còn không biết sao? Em còn biết anh chính là Truy Nguyên."
Tuy rằng không biết cô làm sao mà biết được, nhưng giọng nói theo lý thường hẳn vậy làm hắn cảm thấy có chút áy náy, giống như mình không hiểu biết cô nhiều bằng cô hiểu biết mình.
Cô đoán được hắn chính là i.
Lại biết hắn chính là Truy Nguyên.
Tần Cách Tri cúi đầu tiếp tục xem bản nhạc, che dấu ý cười nơi khóe miệng, ngay cả giọng nói trầm thấp đều ôn hòa hơn.
"Hiện tại biết vẫn kịp."
Hắn nghiêm túc nhìn khúc phổ, mặt trên đã điền từ, nhìn dáng vẻ thật là một bản tình ca.
Hắn nhìn khúc phổ và ca từ mấy lần, trong đầu chậm rãi hiện ra một đoạn giai điệu, hắn tinh tế cân nhắc, giọng ca cũng chậm rãi cất lên.
Ngoài cửa sổ vừa lúc ánh sáng loé lên, ấm áp nhiệt tình, tiếng ca trầm thấp dễ nghe, lúc luyến mang theo tình ý triền miên ẩn sâu bên trong.
Tĩnh Hảo nghe xong nửa đoạn, cũng cất giọng, thừa, chuyển, hợp, nhẹ nhàng mở miệng đuổi kịp tiết tấu.
Cô song ca càng thuần thục, thời điểm hát không cần phải hỏi, tầm mắt tự nhiên dừng lại trên mặt Tần Cách Tri, ánh mắt theo tiếng hát chậm rãi hiện lên tình ý, ngẩng đầu nhìn người đang an tĩnh trước mắt.
Một khúc kết thúc.
Tần Cách Tri nắm chặt tờ giấy hơi mỏng trong tay, cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt.
"Bản nhạc này cơ bản không có vấn đề gì, nếu em cảm thấy tương tự với lúc trước quá, có thể sửa một chút nhạc đệm, cái này dùng nhạc đệm bằng tiêu cũng không tồi, trung gian thêm một đoạn độc tấu đàn cổ, hai cái tiểu tiết có thể thay đổi cho nhau."
Tĩnh Hảo tỏ vẻ đồng ý.
"Tuy nhiên đàn cổ và tiêu em đều sẽ không, vậy phải đi tìm người, ngày hôm qua dàn nhạc giống như có người sẽ......"
"Anh sẽ."
Tần Cách Tri khó được lúc ngắt lời nói của cô, tầm mắt dời đi cũng quay lại.
"Hai cái anh đều sẽ, anh có thể giúp em."
"Như vậy à."
Tĩnh Hảo nhíu mi tự hỏi, dư quang thoáng nhìn hắn bất an, rốt cuộc đem lời nói bổ sung hoàn chỉnh.
"Nhưng đây là tình ca đầu, em càng thích anh hợp xướng với em, giống như vừa rồi vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook