Trời cao như mực rải xuống hàng nghìn ánh sao bạc.
Dù Ninh Ân không ở Tĩnh Vương phủ nhưng tòa dinh thự này vẫn có người vẩy nước quét tước mỗi ngày, đình đài lầu các yên tĩnh nguy nga, không khác mấy so với lúc rời đi.
Màn che ở Tụ Vân Các khẽ lay động, trên án kỷ (1) bày rượu ngon, hương hoa quả và hạt dưa phiêu tán.
Dưới chiếc đèn cung đình bát giác, Ngu Linh Tê ngồi quỳ một bên hâm rượu, từng cử động thành thạo mà lại tao nhã.
Ninh Ân lẳng lặng nhìn nàng, dường như có hình ảnh mông lung nào đó lướt qua, chồng chéo lên cảnh tượng trước mắt này.
Trong ánh đuốc ố vàng, dường như cũng có người pha trà hâm rượu cho hắn như thế.

Chỉ là thân ảnh nhỏ bé yếu ớt kia quỳ cực thấp, thân trên phục xuống hiện lên đường cong tha thướt mê người ở vùng eo.
Nàng dâng chung trà lên, rũ mi cúi đầu, lông mi mảnh dài vì bất an mà rung động, khiến người không thể nhịn được mà muốn chạm vào sự yếu ớt và mềm mại ở đuôi mắt nàng.
Mà Ninh Ân quả thật đã làm như vậy.
Khi bị đốt ngón tay dịu dàng lạnh lẽo chạm vào đuôi mắt, Ngu Linh Tê theo bản năng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Làm sao thế?”
Một câu nói khiến cho mặt hồ gợn sóng, hình ảnh ố vàng loang lổ kia rút đi, tầm mắt một lần nữa trở nên rõ ràng sáng ngời, hồng trang mỹ nhân trước mặt quyến rũ xinh đẹp, không hề có lấy nửa phần cẩn thận dè dặt.

Ninh Ân thuận tay nhận lấy rượu mơ mà nàng đã hâm xong, đặt dưới chóp mũi khẽ ngửi, đôi mắt đen nửa rũ hiện lên vẻ sung sướng an nhàn.
“Tuế Tuế thật hiểu ta, biết được rất nhiều bí mật của ta.”
Hắn chậm rãi nói tiếp: “Giống như đã từ rất nhiều năm trước, nàng và ta đã là người quen cũ vậy.”
Nghe thế, động tác rót rượu của Ngu Linh Tê khựng lại trong giây lát.
Nàng cũng chỉ mấy tháng trước mới biết được Cửu U Hương kia là loại thuốc mà mẫu phi của Ninh Ân từng đút cho hắn uống, ngoài ra chẳng còn ai khác biết chuyện này.

Buồn cười chính là sau khi nàng trọng sinh gặp được Ninh Ân ở thành Dục Giới Tiên, trong tay hắn đang cầm phần Cửu U Hương vừa mua kia…
Bất kể ra sao, nàng cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Nhưng yên lặng hồi lâu, Ninh Ân chăm chú nhấp rượu, vẫn chưa truy hỏi.
Ngược lại Ngu Linh Tê không nhịn được, nâng chén rượu ấm áp, hỏi: “Nếu ta biết rất nhiều bí mật của chàng, vậy chàng có từng nghi ngờ ta chưa?”
Nghi ngờ sao, đương nhiên là có.
Hắn vốn không phải là một tên ngốc không hề có chút đề phòng nào, ban đầu khi gặp mặt nàng, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều sống trong nghi ngờ.
Nhưng giờ nhìn lại, những nghi ngờ ấy đã tan rã từng chút một như thế nào thì hắn lại không nghĩ ra.
“Cả người ta còn có nơi nào mà Tuế Tuế không biết chứ?”
Ninh Ân liếc nhìn Ngu Linh Tê, được như ý nguyện mà nhìn thấy gò má nàng hiện lên nét xấu hổ buồn bực: “Đừng nói là vài cái bí mật, dù muốn ta đi chết thì ta cũng sẽ đi.”
“Còn nói những lời như thế này nữa, quá đáng sợ.”

Ngu Linh Tê nhấp một ngụm rượu, cười nhìn hắn: “Ai cũng nói tai hoạ để lại nghìn năm, chàng cần phải sống lâu một chút.”
“Sống lâu như vậy để làm gì?”
Ninh Ân khịt mũi coi thường: “Chỉ cần sống lâu hơn Tuế Tuế một ngày, như thế là đã đủ rồi.”
Ban đầu Ngu Linh Tê cho rằng hắn đang muốn so cao thấp với nàng.
Nhưng yên lặng trong chốc lát nàng mới phản ứng lại, hắn nói “sống lâu hơn một ngày” không phải là đang so dài ngắn, mà là dùng một ngày đó để sắp xếp chuyện hậu sự, sau đó lập tức xuống bồi nàng.
Lấy cái chết làm lời hứa, miệng nói bậy nói bạ, quyền sinh quyền sát trong tay, nhưng đây là phương thức bộc bạch đặc biệt mà chỉ Ninh Ân mới có.
Rượu mơ trong chung phản xạ ánh sáng vàng nhạt, chiếu vào trong đôi mắt xinh đẹp trong suốt như nước mắt mùa thu của Ngu Linh Tê.
Nàng buông ly, giống như đã hạ quyết tâm, cười nhạt hỏi: “Ninh Ân, có lẽ kiếp trước chúng ta thật sự đã từng gặp mặt đấy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng lập tức cảm thấy vớ vẩn.
Một tay Ninh Ân chống đầu, nhìn nàng, lặng im trong chốc lát.
Ngu Linh Tê bị đôi mắt đen nhánh xếch lên kia nhìn đến nỗi chột dạ, vội vàng nói: “Ta nói đùa, chàng…”
“Kiếp trước chúng ta có làm bạn với nhau sống hết quãng đời còn lại không?”
Đôi mắt Ninh Ân cong cong, lắc lắc chung rượu, hỏi.
Không ngờ hắn lại có thể đón nhận đề tài hoang đường này, Ngu Linh Tê có phần ngoài ý muốn mà “A” một tiếng.
“Có lẽ là không.”
Nàng tỉnh lại từ trong hồi ức, nhẹ giọng than thở, nói: “Bởi vì đời trước có chỗ không hoàn hảo nên mới cho chúng ta có cơ hội đền bù ở kiếp này.”
Ninh Ân không biết đã nghĩ đến điều gì mà sung sướng cười: “Vậy thì tên Ninh Ân của kiếp trước kia nhất định rất muốn giết ta của bây giờ.”
Chỉ một câu nói đùa nhẹ bẫng mà lại khiến cho lòng Ngu Linh Tê vô cùng thẫn thờ.
Nàng nghĩ, nếu như Ninh Ân của kiếp trước biết được Ninh Ân của bây giờ viên mãn hạnh phúc như vậy, có lẽ thật sự sẽ ghen tức đến mức giết người.
Nhưng đây là chuyện không thể nào xảy ra được, tất thảy đều đã làm lại từ đầu, thế giới của kiếp trước kia đã không còn tồn tại nữa.
Là ngày đầu gặp gỡ tốt đẹp, Ngu Linh Tê cũng không muốn khiến cho nó trở nên thương cảm thế này.
“Sao trời hôm nay rất sáng.”
Nàng hướng tầm mắt ra ngoài màn trời bên ngoài gác cao, vươn ngón tay trắng chỉ: “Chàng nhìn xem, không trung giống như chỉ cần giơ tay là có thể với được đến.”
Ninh Ân thích nhìn thấy nàng cười.
Chẳng rõ tại sao, chỉ là muốn để nàng cười nhiều hơn mà thôi.
Hắn uống cạn rượu, nhướng đuôi mắt lên, cười nói: “Tuế Tuế nếu thích thì sau này sai người dựng một toà Trích Tinh Lâu ở trong cung, để cho nàng có thể ngắm mỗi đêm.”
Ngu Linh Tê không khỏi cảm thấy, những lời này của Ninh Ân rất có phong phạm của một bạo quân.
Nàng bị chọc cười, chớp chớp hàng mi mềm mại, nói: “Ta mới không cần.


Lầu các quá cao, bò lên đến nơi chắc mệt đến gãy eo mất.”
Người như Ninh Ân, nếu người khác nói việc xây lầu cao sẽ tiêu phí nhân lực và tài lực, là hành vi của một hôn quân, hắn đương nhiên sẽ chẳng buồn để tâm.
Nhưng nếu Ngu Linh Tê nói leo cầu thang quá mệt mỏi, hắn ít nhiều sẽ cảm thấy không nỡ.
“Ninh Ân.”
Đáy mắt Ngu Linh Tê chứa đựng những hân hoan nhảy nhót, nhỏ giọng gọi hắn: “Chàng ngồi gần lại đây đi.”
Ninh Ân buông chung rượu xuống, nhích qua, thuận tay ôm lấy eo Ngu Linh Tê xoa xoa.
Nếu như văn võ bá quan nhìn thấy tân đế sát phạt quả quyết nghe lời như thế, đoán chừng sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Hai người ngồi đối mặt với lan can điêu hoa lan của gác mái, nhìn ánh trăng ở nơi xa xăm vô biên.
“Bởi vì có người thương ở bên, vậy nên mới sẽ cảm thấy sao trời đẹp.”
Ngu Linh Tê nghiêng đầu, dùng ngón tay miêu tả dung nhan lạnh lùng mạnh mẽ của Ninh Ân, cười nói với hắn: “Có chàng ở cạnh bên, dù không có Trích Tinh Lâu cũng vui vẻ.

Bởi vì đôi mắt của Vệ Thất còn đẹp hơn cả ánh sao.”
Ninh Ân thích những khi đôi môi đỏ của nàng khẽ hé mở, êm ái mà rõ ràng gọi hắn là “Vệ Thất”.
Quá khứ của Ninh Ân có vô tận những nợ máu và hắc ám, mà Vệ Thất là chàng thiếu niên toàn tâm toàn ý, chỉ thuộc về “tiểu thư”.
Gió mạnh quét qua, lớp màn mỏng trên Tụ Vân Các sôi nổi rũ xuống, che đậy ánh trăng bốn phía.
Một tiếng vỡ tan giòn giã vang lên, ánh đèn lay động, sau đó đã mau chóng quay về bình tĩnh.
Trong mắt Ninh Ân chứa sự lưu luyến si cuồng, chiếc chung trong tay nhẹ nghiêng, rót chất rượu vẫn luôn được hâm nóng vào hõm xương quai xanh xinh xắn nọ, sau đó cúi người xuống, thành kính mà liếm sạch sẽ đầm rượu nhỏ kia đi.

Sau trung thu, tin chiến thắng lại truyền về.
Phụ tử nhà họ Ngu chỉ huy hai mươi vạn đại quân, lấy thế như chẻ tre đuổi người nước Yên chạy về núi Ô Lan ở phía Bắc, buộc cho vị tân vương này không thể không viết thư, hứa nghị hòa bằng ba nghìn con dê và bò.
Những năm gần đây tất cả số lương thảo bị người nước Yên cướp bóc đều được đòi lại bằng súc vật.
Một khi quân báo truyền về triều đình, bá quan đều vui mừng khôn xiết.
Hai mươi năm rồi, từ trận chiến ở Mạc Bắc, Vệ triều cuối cùng lại toàn thắng dưới sự dẫn dắt của Ngu Uyên.
Khi Ngu gia quân khải hoàn hồi triều là đúng lúc thời tiết vào đầu đông, trời cao mây nhạt.
Ánh mắt trời đánh vào trên áo giáp của bọn họ, phản chiếu ra ánh sáng của kỳ lân vàng, uy phong hiển hách.

Bá tánh trong kinh thành gần như đều dồn hết ra khỏi nhà, đứng hai bên đường hoan hô.
Trong buổi yến tiệc đón gió, Ngu Linh Tê mặc một bộ váy thêu chỉ vàng ngồi trên phượng vị, nhịn phụ thân và huynh trưởng trả lại chiếc chiến kỳ đẫm máu tang thương kia, trong mắt tràn ra ý cười kiêu ngạo.

Trận chiến này kết thúc còn sớm hơn trong dự tính của nàng nửa năm.

Giờ sĩ khí trong triều tăng cao, tình hình rối loạn ở biên cảnh đã được dẹp yên, chờ cho đến khi con đường thương mại đã được liên kết, thời đại thái bình thịnh thế của hàng vạn quốc gia có lẽ có thể thực hiện được.
Phụ tử nhà họ Ngu có công bình định biên cương, Ninh Ân lập tức tuyên bố gia phong Ngu Uyên làm nhất đẳng Định Quốc Công, đứng đầu hàng ngũ công khanh, ấm (2) đến đời sau.
Vì thế, một số ít các vị lão thần trong triều có phần phê bình kín đáo.
Tuy rằng nhà họ Ngu lập chiến công hiển hách nhưng dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, dễ gây hiềm nghi công cao chấn chủ.
Ngu Linh Tê đã sớm đoán được sẽ có vài người bất mãn nhưng lại ngại tính tình của Ninh Ân nên không dám nói, so với che giấu thì chi bằng trực tiếp vạch trần.
“Nguyện phụ huynh giúp đỡ xã tắc, đừng quên quân ân.”
Ngu Linh Tê mỉm cười nhìn về hai nam nhân cả già lẫn trẻ của nhà họ Ngu, nói rành mạch từng chữ: “Nếu như có bất kỳ hành vi phản bội nào thì sẽ bị tước đi chức vị, bổn cung cũng sẽ cùng chịu tội, cam nguyện lãnh phạt.”
Nàng đã tỏ rõ thái độ, giọng nói du dương quanh quẩn trong đại điện, văn võ cả triều lại không còn lời bàn cãi nào nữa.
Ngu Hoán Thần bước về phía trước một bước, cất cao giọng nói: “Thần, cẩn tuân ý chỉ của nương nương!”
Ninh Ân tựa vào lưng ghế long ỷ, nhìn Ngu Linh Tê ở bên cạnh, chỉ cảm thấy nàng thực sự cực kỳ lóa mắt.
Yến hội tiến hành đến một nửa, Ngu Hoán Thần lập tức vội vàng chạy về phủ đệ gặp thê tử và nữ nhi.
Phong trần mệt mỏi và lại xa cách hơn nửa năm, khi y vừa vào cổng đã lập tức bế bổng thê tử vừa nghe tiếng mà bước ra kia, ôm lấy eo Tô Hoàn, xoay một vòng rồi mới buông xuống.
“Vất vả cho nàng rồi, A Hoàn.”
Y nhướng mày cười, hôn hôn trán Tô Hoàn.
Ngu Hoàn Thần không làm ra những cử chỉ thân mật trước mặt người ngoài, nhưng cố tình dáng vẻ tràn đầy tình yêu không thể kìm chế được này lại khiến cho Tô Hoàn đỏ mặt.
“Ta vẫn ổn, chàng ở bên ngoài hành quân mới thực sự vất vả.”
Giọng Tô Hoàn nhẹ nhàng mềm mại, đôi mắt to vì vui sướng mà ậng nước.
Sau một lúc lâu, nàng dường như nhớ đến điều gì đó, vội vàng xoa xoa mắt, nói: “Phải rồi, mau đến xem nữ nhi của chàng đi.”
Tô Hoàn nắm tay Ngu Hoán Thần bước vào gian trong, ở trong nôi, tiểu anh nhi (3) phấn điêu ngọc trác đang mở đôi mắt to tròn, ê ê a a mà đạp chân.
“Mắt thật to, giống nàng.”
Ngu Hoán Thần vóc cao chân dài ngồi xổm bên cạnh nôi, thật cẩn thận mà vươn một ngón tay với nữ nhi, tiểu anh nhi lập tức nắm lấy ngón tay có phần thô ráp của y.
Ngu Hoán Thần nở nụ cười, lòng tràn đầy trìu mến.
Phu thê hai người đang kề vai bầu bạn với nữ nhi thì đã thấy một bóng dáng nho nhỏ thất tha thất thểu xuất hiện ở ngoài cửa.
Ngu Cẩn đã được một tuổi năm tháng, đang vào đúng tuổi tự tập đi, nhũ nương thỉnh thoảng sẽ để cho nó đi một đoạn trên hành lang.
Nhìn thấy hài tử thanh tú im lặng này, Ngu Hoán Thần rất nhanh đã kịp nghĩ ra, hỏi: “Đây là… Hài tử kia?”
“Đúng vậy.”
Tô Hoàn có phần săn sóc với hài tử này, giải thích: “Nó rất nghe lời, nhưng sức khỏe hơi yếu ớt một chút, có lẽ là từ nhỏ không có nương.”
Nói đến đây, Tô Hoàn che miệng xót xa ân hận: “Lỡ lời rồi, giờ ta chính là mẫu thân của nó mà.”
Ngu Hoán Thần “ừ” một tiếng, thả lỏng sắc mặt, vẫy tay với hài tử có phần khiếp đảm ở cửa, nói: “Ngu Cẩn, đến đây.”
Ngu Cẩn không nhận ra y, núp ở sau ván cửa không hề nhúc nhích.
Ngu Hoán Thần bèn đứng dậy đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, mặt đối mặt với nó: “Ngu Cẩn, có biết ta là ai không?”
Ngu Cẩn lảo đảo lùi về sau hai bước.

“Tiểu hài tử này không lẽ có bệnh câm sao?”
Ngu Hoán Thần cực kỳ tổn thương, hỏi thê tử.
“Đừng nói bậy, giờ nó đã nói được rất nhiều rồi đó.”
Tô Hoàn nói: “Chắc là chàng quá đáng sợ nên dọa nó rồi.”
Ngu Hoán Thần sờ sờ khuôn mặt này của mình, tuổi trẻ anh tuấn, đâu có đáng sợ đâu chứ.
Nhưng tiểu hài nhi vốn đã mẫn cảm, huống hồ gì hài tử này ngay từ lúc vừa mới ra đời đã bị cuốn ngay vào vòng xoáy, chưa có được một khắc an bình nào.
Hoặc có lẽ do y mới từ chiến trường về, sát khí trên người nhắm về phía Ngu Cẩn rồi.
Y vừa mới đứng lên đã cảm thấy trên tay áo truyền đến một chút lực cản nhỏ đến cực kỳ khó phát hiện ra, men theo tay áo nhìn xuống thì chính là Ngu Cẩn đã gom góp đủ can đảm để kéo y lại.
Tay của tiểu hài nhi nhỏ như thế, mềm mại đến thế, nó ngửa đầu, ánh mắt trông mong mà nhìn y.
Ngu Hoán Thần chợt mềm lòng, giơ tay xoa xoa đầu Ngu Cẩn, khẽ nói: “Đừng sợ, sau này ta chính là cha con.”
Chớp mắt đã đến cuối năm, Ngu Linh Tê bưng lò sưởi tay, đến Phù Quang điện tìm Ninh Ân.
Vừa đến cửa đại điện thì đã thấy nội thị vẻ mặt khổ sở mà chào đón, nói: “Nương nương, cuối cùng ngài cũng đến rồi!”
“Làm sao thế?”
Ngu Linh Tê nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy ba bốn văn thần đang quỳ, không khí yên tĩnh đến mức gần như kỳ quái.
Trong bầu không khí kỳ quặc này, người đứng đầu nọ râu tóc bạc trắng, đang run rẩy quỳ sát đất, nói: “Tiên đế cưỡi hạc về tây đã gần một năm, thần cả gan lấy cái chết can gián…”
Ninh Ân giương mắt lên từ sau tấu chương, lười biếng nói: “Được thôi, vậy mời Tôn khanh đi chết đi.”
Tôn đại nhân: “…”
Ngu Linh Tê: “…”
“Sao hả, chỉ nói mà không làm à?” Ninh Ân cười nhạt, nói.
Cái ngữ khí này…
Không cần hỏi, chắc chắn là đám ngôn quan nhàn rỗi này không có việc gì làm, đi chọc Ninh Ân rồi.
Trời rét đậm, Tôn đại nhân đã ướt đẫm mồ hôi, sợ hãi không dám nói lời nào.
Ngu Linh Tê đúng lúc bước vào, đầu tiên là hơi hơi mỉm cười với Ninh Ân rồi sau đó xoay đầu lại, nói: “Tôn đại nhân, bệ hạ đang nói giỡn với ông đấy, còn không mau lui ra đi.”
Đám người Tôn đại nhân lúc này mới giống như được đại xá, vội vàng không ngừng đập đầu cáo lui.
Cửa điện ở đằng sau khép kín, ngăn cách hoàn toàn vài tiếng xin tha đè thấp của hoàng hậu.
Tôn ngự sử mềm nhũn chân, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Hai gã hạ cấp ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ta, lòng còn sợ hãi mà nói: “Tôn đại nhân can gián thì can gián, tuyệt đối đừng nên lấy cái chết ra để ép buộc, tính tình của bệ hạ… Haiz, cũng may có hoàng hậu nương nương tới.”
“Đúng vậy, tuy rằng bệ hạ có thủ đoạn ngang ngược và đầy dã tâm, nhưng tính tình thật sự là cố chấp làm liều.”
Một người khác thì nhìn quanh một vòng, hạ giọng thở dài: “Vừa chính vừa tà, cũng chỉ có nương nương mới có thể áp chế được ngài ấy.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thở dài một tiếng: “Quả là Nữ Bồ Tát.”
(1) Án kỷ: Bàn trà
(2) Thời phong kiến, khi cha ông lập được công lao mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ nhiệm làm quan thì gọi là “ấm”
(3) Tiểu anh nhi: Đứa bé sơ sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương