Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ
-
C9: Chương 9
Tòa nhà này sửa tốt khi nàng kia từ đây xuất giá Huỳnh gia cũng có mặt mũi nên Trần thị cũng đem vào vài phần tâm bố trí gia cụ trong phòng, nhân cơ hội này Trần thị cũng dự định lấy một nửa số vàng kia đem đi, nàng liền phân phó nha đầu Quế Chi: "Muộn chút nữa về phủ người đi chuyến nhà kho chọn bộ gia cụ khá một chút dùng xe ngựa mang lại đây, đợi nhà cửa xoát vôi khô thì bố trí vào, cũng tiện thể xem xem trong kho có chút rèm, màng nào cũng chọn một chút sang bố trí đi."
"Dạ, phu nhân người thấy màu rèm vải bố trí màu gì thì thích hợp?" Quế Chi báo ra mấy màu rèm treo, Trần thị trầm ngâm một chút liền đồng ý, như vậy đi dạo hết tòa nhà lại bố trí một chút bố cục cho nơi này xong thì trời cũng sắp tối đến giờ hồi phủ, chuyện còn lại quản gia Huỳnh Đại sẽ biết nên sắp xếp như thế nào.
Về Huỳnh gia do tỷ đệ Huỳnh Oánh và Huỳnh Minh Huy đã đi lên chùa nên trong nhà chỉ còn Trần thị và hai thứ nữ, Trần thị cũng không làm hai nàng đến chủ viện làm gì mà ở tại viện của mình ăn cơm, Trần thị vừa uống nước trà vừa nghe thằng hầu An Bình của Huỳnh Minh Huy nói về những chuyện ở trong thư viện, tuy Huỳnh Minh Huy có kể chuyện trong trường nhưng hắn chỉ kể những chuyện vui vẻ, thú vị, Trần thị biết từ khi tiểu muội ở trong cung ngã con trai mình ở trường hoàn cảnh cũng sẽ chịu nhiều ít ảnh hưởng.
An Bình đứng trong sảnh mặt đầy bất mãn nói: "Phu nhân người không biết đâu, thư viện hôm vừa rồi tổ chức thi bắn cung, cưỡi ngựa, thiếu gia vốn được thứ tự không tồi ở nhóm học sinh thứ mười đến hai mươi, thiếu gia nhà binh bộ thị lang Võ Gia Huy thi được thành tích kém hơn ở nhóm hai mươi trở lên nhưng cuối cùng lại vào nhóm hai mươi đi học, vì Đông viên gian phòng có hạn số người dùng mấy vị thiếu gia khác không có việc gì riêng đại thiếu gia lại làm chỗ ở ra cho Võ thiếu gia."
Trần thị nhíu mày khó hiểu: "Cái gì mà nhường chỗ? Trong thư viện chỗ ở trước hai mươi vị trí đầu đều do đích thân viện trưởng sắp xếp, học viên nhưng không thể tự ý thay đổi chuyện này mà."
An Bình nghe Trần thị nói liền phẫn nộ nói: "Phu nhân, người nói chuyện đó không sai nhưng Võ thiếu gia đường huynh thi được thứ ba toàn trường, Võ thiếu gia từ khi vào trường học ở vốn là một người một gian phòng riêng, lần này thành tích vừa ra đại thiếu gia vốn được xếp cùng phòng với vị Võ gia đường huynh kia, Võ Gia Huy thiếu gia không hiểu sao lại ngay lúc này bị ốm, Võ đại gia liền xin viện trưởng Đông viện đổi đại thiếu gia và Võ Gia Huy phòng ở để tiện chăm sóc huynh đệ đang bị ốm, còn nói cái gì mà Võ Gia Huy thiếu gia đơn phòng tốt như vậy là đại thiếu gia chiếm tiện nghi nữa."
Trần thị nghe rõ ngọn nguồn chợt giận tím mặt, mãnh hít sâu một chặp mới hoãn lại vẫy lui An Bình, Trần thị mới cẩn thận loát thuận suy nghĩ, Quang Chính thư viện nữa năm một lần sẽ tổ chức thi đấu cho học sinh tại trường của mình, những học sinh đứng ở nhóm một đến mười sẽ được do chính viện trưởng giảng bài, được ông ấy dẫn đi tham gia văn hội ở đấy sẽ được chỉ đạo đạo lý đối nhân sử thế còn có thể kết giao bạn bè đều là người có công danh trong người, sau này nếu có thể tham gia vào quan trường hay bản thân mở thư viện cũng là những nguồn nhân mạch cực kỳ tốt, học sinh từ nhóm mười đến hai mươi có thể đổi thành bạn cùng phòng ngủ chung với nhóm một, như vậy nếu có vấn đề trong học tập hay đi tụ hội chung tạo quan hệ với nhóm học sinh xuất sắc đó cũng vô cùng tốt. Nhóm học sinh từ hai mười trở lên thi chỉ là nhóm học sinh bình phàm nhất trong học viện, những người này phần lớn là con ông cháu cha nhưng bản tâm không ở muốn thành quan viên, những người này phần lớn là hoàng khố công tử ca sau này lớn lên cũng chỉ thành kẻ ăn không ngồi rồi không có tiền đồ gì. Trần thị lúc này nhớ lại đời trước bỗng nhận ra, Minh Huy con trai nàng hình như chính là ở khoản thời gian này nhiễm lên thói đánh bạc và đi lầu xanh tìm hoan mua vui, như vậy liệu có phải nhi tử của nàng là từ bị người đổi phòng ở sau làm bạn với những hoàn khố khác nên mới như vậy, hay.. nghiêm trọng hơn con trai nàng là bị người cố ý lôi kéo xa dọa nên bị trường cho thôi học đâu? Trần thị càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có lẽ chính là như vậy, con trai nàng sinh dưỡng hắn có mấy cân mấy lượng nàng nhìn qua liền biết, đời trước Minh Huy xa đọa quá đột nhiên, quá nhanh chóng Trần thị lúc đó đang đi theo Huỳnh Oánh bên người khi trở lại bên người Huỳnh Minh Huy thì hắn đã như vậy nàng cũng chỉ nghĩ vì gia đạo thay đổi hắn không gượng dậy nỗi nên mới như thế. Trần thị bỗng thấy sống lưng mình lạnh căm căm, lúc này nàng chỉ có cảm thấy vô cùng may mắn. May mà bản thân gọi hắn về nhà, may mà vì đảm bảo không chậm trễ Huỳnh gia con cháu ra đời nàng làm quản gia đi xin thư viện làm nhi tử tạm nghỉ học một thời gian để lo việc gia đình. Dù đời trước nhi tử có như vậy là nguyên nhân gì thì Huỳnh gia nàng lúc này muốn trả thù lại cũng không thể mà cũng không đủ khả năng trả thù, việc duy nhất mà Trần thị có thể làm là bảo hộ các con nàng nhiều nhất có thể giúp chúng hiểu lòng người cách một lớp da câu này hàm nghĩa, giúp chúng có thể sống thọ và chết tại nhà là nàng mãn nguyễn lắm rồi.
Trần thị lúc này ưu tiên hàng đầu là chuyện hôn sự của Huỳnh Oánh, chuyện của Huỳnh Minh Huy nàng cũng chỉ có ngẫm lại khi nào tìm biện pháp làm nhi tử đi vào một trường học khác một lần nữa đi học, cắt đứt nguy cơ hắn giao du với những kẻ lòng lang dạ sói kia.
"Quế Chi cô nương, Cữu lão gia và cữu phu nhân xe ngựa đã đến cổng lớn rồi." Lúc này một bà tử đến báo tin cho Quế Chi.
Trần gia làm nhà mẹ đẻ của phu nhân nhưng chỉ có diệp lễ lộc quan trọng mới đích thân chủ nhân gia đến thăm viến, lúc này vô lễ vô tiếc lại đế Huỳnh gia xác thật là có chuyện quan trọng diễn ra, người gác cổng ngày hôm qua được báo cho hôm nay có khách quý nên vừa thấy xe ngựa của Trần gia rẽ vào đầu ngõ liền vội vàng cho người đi báo cho phu nhân, bản thân liền đi mở khóa cổng lớn đợi tiếp xe ngựa xuống khách nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook