Trần thị nghe con gái mình cố chấp lên nói như vậy bỗng nhớ đến kiếp trước, khi nàng đã gả đến hầu phủ, Trịnh gia vì không muốn nàng gần gũi lung lạc cháu ngoại của mình nên bày kế làm người hầu phủ nghĩ nàng muốn hại chết con vợ trước của thế tử, Huỳnh Oánh lúc ấy bị oan uổng chỉ biết luôn miệng nói mình bị oan nhưng không biết làm sao để cãi lại oan khuất của mình, nàng còn nghĩ người hại mình nhất định là hai đứa bé của Trịnh thị lưu lại, cũng từ đó đối với hai đứa bé ấy lạnh nhạt, chua ngoa. Người ngoài lại càng cảm thấy nàng ấy chính là người làm hại chúng lúc trước, vòng đi vòng lại danh tiếng của Huỳnh Oánh càng ngày càng kém, nhị phòng con dâu lại luôn cho người quan tâm, ngọt ngào với con mồ cô của đại phòng, ai bên ngoài nhìn vô đều nói nàng ta hiền huệ, nhân từ đâu ai biết năm đó Trịnh gia bày cục có bao nhiêu là nàng ta ngấm ngầm giúp sức.

Trần thị nhìn thẳng vào mắt con gai mình gương mặt lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Ta còn chưa có chết đâu, người muốn hại con ruột của ta có thể dễ dàng hưởng phúc sao."


Trần thị hôm nay nhìn phản ứng của hai con mình cũng đã quyết định nên dạy chúng một bài học về lòng người, thời gian của mình không còn nhiều nếu cứ để chúng ngây ngốc sống như hiện tại đến khi mình chết đi chưa chắc kết cục của Huỳnh gia đã tốt hơn kiếp trước.

Trần thị chiêu Đào Chi vào phòng lấy tập thư mà mình sai người tìm hiểu về hầu phủ ra giao cho Huỳnh Oánh, người khác muốn biết chuyện ẩn mật giữa hầu phủ và Trịnh gia thì vô cùng khó khăn nhưng làm vong hồn lưu lại hầu phủ mười mấy năm nàng lại biết rõ ai biết chuyện và làm sao cạy miệng những kẻ này tốt nhất. Huỳnh Oánh cầm thư không hiểu ra sao nhưng càng đọc mặt nàng càng trắng cuối cùng trong trắng lộ xanh, run rẩy ngước nhìn Trần thị: "Trong thư này.. mẫu thân người biết chuyện này từ khi nào vậy?"

Huỳnh Minh huy nhìn chị gái biểu tình như vậy liền nôn nòng tiếp thư trên tay nàng đọc nhanh như gió nội dung, nếu Huỳnh Oánh trắng mặt run sợ thì Huỳnh Minh Huy lại đỏ mặt phẫn nộ tận trời. Ở Huỳnh gia chỉ có hai chị em là con vợ cả nên tình cảm cũng sâu đậm hơn, nhìn thư này thì hầu phủ chẳng khác nào đem chị gái mình làm vú nuôi cho hai đứa con Trịnh thị để lại cả. Sau này Trịnh gia làm đứng đắng nhà ngoại của chúng còn đó, Huỳnh Oánh lại không có con nối dõi, gia thế nhà mình ra sao so với hầu phủ Huỳnh Minh Huy không phải không rõ trong đó khác biệt, có thể nghĩ đến cuộc sống sau này của Huỳnh Oánh sẽ như thế nào: "Khinh người quá đáng."

Trần thị nhìn chén trà trong tay thở dài chầm chậm nói: "Đời nữ nhân giống nước trong chén trà này ấm lạnh tự biết."


Nếu gia thế nhà mình tốt hơn một chút, nếu Huỳnh Oánh có tâm kế hơn chút thì hầu phủ hôn sự này cũng có thể xem như tốt. Dù sao chỉ cần nàng không dính chiêu của Lý thị thuận lợi mang thai sinh tử vậy Trịnh gia và hầu phủ chắc chắn sinh ra khập khiễn cũng sinh ra cơ hội làm tâm thế tử nghiên về phía tân hôn thê tử như vậy sau này ai kế thừa hầu phủ còn hai nói đâu. Vấn đề là Trần thị rất rõ ràng bản thân còn không bao nhiêu thời gian muốn giúp đỡ nữ nhi cũng không được, Huỳnh Oánh và Huỳnh Minh Huy lại được mình bảo hộ tốt quá tâm tính đã hình thành giờ muốn thay đổi nói dễ hơn làm. Đã như vậy cũng chỉ còn lại một con đường có thể đi.

Huỳnh Oánh nghe mẫu thân mình nói thì rốt cuộc không nhịn được ôm nàng khóc lên, một chút nữa thôi là nửa đời sau của nàng đã bị hủy, nhà cao cửa rộng con dâu khó làm, làm vợ kế nhà cao cửa rộng lại không có con nối dõi bên mình vậy thì thân phận sợ là so với vợ nhỏ có con cái còn không bằng đâu. Trần thị trong lòng cũng thở ra một hơi, nàng biết con gái mình đã hiểu lợi và hại trong đó và cũng đã lựa chọn buôn bỏ việc này.


Trần thị nhìn con trai mình áy náy biểu tình cũng hiểu hắn rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.

Huỳnh Minh Huy xác thật cũng đã hiểu ra mọi chuyện, mới vừa rồi biết chuyện hắn đó là muốn đến hầu phủ làm rõ ràng mọi chuyện lên nhưng bước chân đi lại bất giác nhìn thấy cây trâm bạc trên đầu mẫu thân và chị gái mình, bước chân hắn bỗng nhiên nặng như chì, từ phụ thân qua đời đến dì trong cung gặp chuyện Huỳnh gia bọn họ hiện tại lấy gì đòi hầu phủ cách nói đây. Chuyện này nếu truyền ra cách nào không tổn hại danh dự Huỳnh Oánh đây, nữ nhân đã có tổn hại danh dự thì hôn sự sau này nhà ai dám cưới nàng làm vợ cả như vậy sau này một là phải gả thấp cho người hai là đi làm vợ lẽ. Hầu phủ kia nhiều lắm chỉ bị nhàn ngôn toái ngữ một thời gian mà thôi lại đổi cả một đời Huỳnh Oánh sau này liệu có đáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương