Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình
-
Chương 12
Trên võ đài, Hoài Phong hiếu chiến, Mã Nhất Nhãn mạnh mẽ, hai người so từng chiêu từng chiêu nhưng được chốc lát, Hoài Phong rõ ràng yếu thế, đến cuối cùng ngã ngồi trên đất, chờ đợi cú đấm của đối phương đánh tới.
Đứng dưới võ đài, Lưu Tịnh Dung luôn chăm chú quan sát trên lôi đài, thấy tình cảnh này gần như không do dự nhảy lên lôi đài lấy người đỡ lấy cú đấm, đưa tay hất tay, thủ thế cùng Mã Nhất Nhãn so chiêu.
Lưu Tịnh Dung vốn ngay từ đầu đã không phải đối thủ của Mã Nhất Nhãn nhưng cô vẫn cắn răng không chịu từ bỏ đánh cùng Mã Nhất Nhãn, so với Hoài Phong chịu đựng lâu hơn.
Nhưng vẫn đồng cảnh ngã ngồi trên đất, cô cắn chặt răng chờ đợi cú đấm của Mã Nhất Nhãn đánh tới.
Tuy nhiên, đau đớn không đến như cô nghĩ, mở mắt nhìn thấy nắm đấm của đối phương cách gương mặt của cô không xa.
Thu lại nắm đấm giơ tay ra, Lưu Tịnh Dung kinh ngạc nhìn hắn một cái, đưa tay nắm lấy tay của hắn mượn lực đứng lên, nghe Mã Nhất Nhãn cười to nói:- Tốt, tốt, Thẩm tiểu thư, quả nhiên nữ nhi không thua đấng mày râu, Mã mỗ vô cùng khâm phục – Từ lúc bắt đầu hắn đã nhìn ra thực lực chênh lệch của hai người, Lưu Tịnh Dung vốn không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn vô cùng thưởng thức tính cách không chịu thua của cô.Lưu Tịnh Dung thở dốc một cái, vẻ mặt cũng tràn đầy ý cười nói:- Mã trại chủ nói quá lời, ta làm sao so sánh cùng người, chỉ là có chút háo thắng, tranh hơn thua thôi.
Hôm nay đến đây chủ yếu muốn đem chút đồ đến, còn có kết bạn cùng Mã trại chủ mà thôi.- Được, được, người bạn này tôi kết chắc rồi.
Thẩm tiểu thư, mời cô vào trong phòng ngồi chơi – Mã Nhất Nhãn sảng khoái cười to đưa tay khách sáo mời bọn họ đi vào.Lưu Tịnh Dung tất nhiên gật đầu đồng ý, đi ngang qua Hoài Phong, cô trừng mắt một cái nói:- Hoài Phong, còn không mau tạ lỗi với Mã trại chủ.Hoài Phong cũng là người co được dãn được, nghe vậy hành lễ với Mã Nhất Nhãn trịnh trọng nói:- Mã trại chủ, tôi ăn nói không giữ lễ, xin anh chớ trách.Mã Nhất Nhãn khoát khoát tay không để ý nói:- Không sao, không sao, chúng ta không đánh không quen biết, sau này chúng ta vẫn so tài nhiều hơn, học hỏi lẫn nhau.- Được – Hoài Phong hiếu thắng nhanh chóng đồng ý.Ba người bọn họ đi vào trong chia nhau ngồi xuống, có một tên thuộc hạ đến bên tai của Mã Nhất Nhãn thì thầm gì đó, không biết đã nói gì ý cười trên môi của Mã Nhất Nhãn càng nồng đậm, phất tay để hắn lui ra, quay sang Lưu Tịnh Dung nói:- Thẩm Dung, cô không ngại tôi gọi cô như vậy chứ - Nhận được cái lắc đầu mỉm cười lắc đầu không để ý của Lưu Tịnh Dung mới tiếp tục nói – Cô đã có thành ý lớn như vậy đến đây, Mã Nhất Nhãn tôi thật tâm cảm tạ.- Mã đại ca, thời buổi loạn lạc giúp được thì cứ giúp thôi, chỉ là chút chuyện nhỏ, anh cũng không cần cảm tạ tới cảm tạ lui, huống chi tôi cũng xem như có mục đích mới đến đây – Lưu Tịnh Dung thẳng thắn.Tuy hắn đã đoán được phần nào nhưng nghe Lưu Tịnh Dung nói thẳng ra như vậy, Mã Nhất Nhãn cũng có đôi phần kinh ngạc, càng thêm thưởng thức cô mở miệng đồng ý:- Được, Thẩm Dung, cô cứ nói đi, nếu chuyện gì Mã Nhất Nhãn có thể giúp được chắc chắn giúp cho cô.Lưu Tịnh Dung cũng không vòng vo đi thẳng vào vấn đề:- Bên trường quân đội sắp sửa có một lô quân nhu đi qua nơi này của anh, tôi muốn anh thả cho bọn họ an toàn đi qua.- Lô quân nhu? – Nghe được mấy từ này, sắc mặt của Mã Nhất Nhãn bỗng trở nên khó coi, đúng là gần đây hắn đã nhận được tin tức trường quân đội đang vận chuyển một lô vũ khí cho đại soái, hắn cũng dự tính chặn cướp lô vũ khí đó, nhưng giờ lại có người nói cho hắn biết tin tức của hắn bị lầm – Không phải là lô vũ khí sao?- Không phải, đó là lô quân nhu chuẩn bị tiếp tế cho dân nghèo – Lưu Tịnh Dung trả lời.Mã Nhất Nhãn chau mày nhìn bọn họ hỏi:- Sao cô có thể chắc chắn đó là quân nhu mà không phải vũ khí?- Không giấu gì anh, Mã đại ca, em gái là người của trường quân đội, tình hình thực tế tôi hiểu rất rõ – Lưu Tịnh Dung cũng không định giấu giếm thân phận của mình.Sắc mặt của Mã Nhất Nhãn càng thêm khó coi nhưng may là hắn vẫn chưa động thủ với cô hỏi:- Cô là người của trường quân đội? Ai biết được cô cũng là người của tên đại soái, đến đây để dụ dỗ chúng tôi có lợi cho các người vận chuyển vũ khí.Lưu Tịnh Dung cũng không khó chịu vì thái độ khác biệt trước sau của Mã Nhất Nhãn, vẫn ôn hòa nói:- Mã đại ca, anh còn không hiểu cách làm việc trước nay của đại soái sao, ông ta còn dùng chính sách dụ dỗ gì đó sao, điều ông ta làm chính là phái quân đội trực tiếp diệt sơn trại – Hoài Phong đưa cho cô một tờ danh sách, Lưu Tịnh Dung lại đưa cho Mã Nhất Nhãn – Đây là danh sách quân nhu chúng tôi sắp sửa vận chuyển và các thôn xóm sắp được tiếp tế, nếu anh không tin tôi thì sau đó có thể phái người đi kiểm tra.
Nếu tôi có nửa lời gian dối thì mạng của tôi chờ anh đến lấy bất cứ lúc nào.Lời nói khẳng khái thẳng thắn, chính khí ngời ngời của Lưu Tịnh Dung đã đả động tâm của Mã Nhất Nhãn, hắn nở nụ cười nói:- Được, Thẩm Dung, tôi tin cô.
Bên tôi đã nhận được tin tức sai lệch như vậy đồng nghĩa có người có ý xấu với lô quân nhu này, Mã Nhất Nhãn tôi sẽ giúp cô một tay bảo vệ lô quân nhu này – Mã Nhất Nhãn đưa ra đề nghị.Lưu Tịnh Dung cầu còn không được, có Mã Nhất Nhãn giúp đỡ là có thêm một sự bảo đảm, tất nhiên gật đầu đồng ý.Việc đã xong Lưu Tịnh Dung nhanh chóng quay về trường quân đội, kịp thời đuổi tới lúc mấy người Hạng Hạo sắp xuất phát đi vận chuyển quân nhu cứu trợ.- Báo cáo hiệu trưởng Lý, tôi muốn cùng các bạn tham gia thực hiện nhiệm vụ.- Lưu Tịnh Dung, cô mới quay về không cần tham gia nhiệm vụ lần này – Lý Kế Châu tất nhiên không đồng ý.Tuy cô đã sắp xếp hết mọi thứ nhưng Lưu Tịnh Dung cũng không chắc chắn hoàn toàn con đường vận chuyển quân nhu này thực sự sẽ không có chút trắc trở nào, huống chi còn có Lý gia như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, không đi một chuyến cô không thể nào yên tâm được.- Báo cáo Hiệu trưởng Lý, tôi là học viên của đội chiến sĩ tinh anh, tất nhiên muốn cùng mọi người thực hiện nhiệm vụ - Lưu Tịnh Dung lần nữa kiên quyết nói.Lý Kế Châu nhìn Lưu Tịnh Dung suy tư một hồi, rốt cuộc quyết định:- Được, cô cùng đi đi – Lần này ông đã sắp xếp diệt trừ hai người Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo, thêm cả Lưu Tịnh Dung càng tốt, dù sao cũng không phải ông sai phái Lưu Tịnh Dung đi, là do cô tự xin đi, có chuyện gì cũng không thể trách ông được.Đi đến gần xe, Thẩm Văn Đào đang ngồi ở ghế phó lái mở cửa xe đi xuống, nói:- Tịnh Dung, cô ngồi ở đây đi.Lưu Tịnh Dung cũng không từ chối gật đầu đồng ý, lên xe ngồi xuống, xe khởi động bắt đầu xuất phát.Có mấy người đàn ông con trai ở đây, mấy chuyện bưng vác nặng nhọc như vậy đâu cần mấy người con gái như Tiền Bảo Bảo, Tiêu Hàm và Lưu Tịnh Dung động tay.
Lưu Tịnh Dung thoải mái đi đến một bên ngồi xuống, người dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay vừa làm nhiệm vụ lại còn thương lượng với Mã Nhất Nhãn, cô đã mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, nhân cơ hội nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, lát nữa xem chừng còn có một trận phải đánh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook