Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
-
Chương 20: Mạc Duật bút kí [Nhất thế]
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rốt cuộc sắp chết sao?
Thời điểm Mạc Duật tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một con đường vắng, bốn phía thực trống trải, không có chút âm thanh.
Hắn đã thoát ra sao? Ngày hôm sau không nhìn thấy hắn, nữ nhân kia chắc sẽ thực nóng nảy, cũng rất tức giận đi.
Hắn không biết mình như thế nào từ trong nhà giam chuyển đến bên ngoài, giống như hắn không biết những người đó làm thế nào lên núi, làm thế nào bắt lấy hắn. Hắn không biết nhiều thứ lắm. Dù sao, thời điểm có ý thức, hắn đã bị đánh cho nửa chết nửa sống.
Mạc Duật không lại tiếp tục nghĩ ngợi.
Hắn hoạt động cổ, phát hiện toàn thân đều không có khí lực. Tay còn có thể nâng, chân còn có thể động. Một chân có chút mất tự nhiên, hẳn là nắn cốt không nắn tốt, đã phế đi. Hắn có thể nghe được thanh âm, khụ khụ ho một tiếng, cũng có thể nói.
Trạng thái vẫn còn hoàn hảo. Mặc dù hắn mù, võ công không có, nhưng còn sống.
Mạc Duật lại tiếp tục nằm. Vì sao hắn còn chưa chết, bị tra tấn đến như vậy. Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới có thể như vậy thương tổn một người. Thân thể hắn luôn rất tốt, mới chống đỡ được đến bây giờ. Mỗi lần hắn cảm thấy mình sắp chết, trong đầu liền hiện lên rất nhiều hình ảnh, giống như đã từng trải qua. Hắn luôn bị cùng một nữ nhân, cùng mấy nam nhân tra tấn mà chết, chết cực thảm, chết không đủ tích.
Thay vì nói mấy hình ảnh này là kiếp trước của hắn, không bằng nói tất cả đều phát sinh ở mỗi thế. Thì ra ở thời điểm không nhớ rõ, hắn đã cùng với một ít người kết nhiều thù hận như vậy.
Nghĩ ngợi một hồi, trong lòng Mạc Duật có chút phiền chán.
Hiện tại, hắn không chết, hắn đã trở về, vậy khiến cho bọn họ chết đi.
******
Mạc Duật lang thang hết nửa tháng. Hắn không có mục đích, chỉ tùy tiện đi một chút lại ngừng. Sau đó, hắn cảm thấy hơi mệt, liền dừng lại ở trước một tiểu điếm mang hơi thở thanh mát thoải mái.
Bên cạnh có một tửu lâu mới khai trương, mùi đồ ăn thập phần ngon miệng. Hắn tuy rằng đói, nhưng không có khẩu vị. Trải qua mấy ngày tôi luyện, tràng vị của hắn đã thích ứng với nước đục cùng cỏ dại, thức ăn ngon với hắn mà nói cũng là độc dược.
Hôm nay mặt trời có chút nóng bức, tuy rằng nhìn không tới, nhưng ngẩng đầu là có thể cảm giác được nhiệt độ muốn phỏng tay kia. Tuy nhiên, hết thảy đều nói cho hắn biết, hắn đang ở dưới ánh mặt trời, còn sống, không phải ở trong cái nơi âm lãnh, chỉ có chuột cùng sâu bọ sinh sống kia.
Cánh cửa phía sau đột nhiên kẽo kẹt mở ra. Mạc Duật bị kinh động, đề phòng “nhìn” người tới. Đó là một nữ tử còn trẻ tuổi, vóc người không cao, thực lười, không có mùi son phấn, không có trang điểm, hành tẩu nhẹ nhàng, y phục mộc mạc, nói đơn giản, là một người bình thường.
Trước đó, những người bị hắn “nhìn” nếu không phải bị dọa bỏ chạy, thì chính là tới đánh đuổi hắn. Nhưng hiện tại, cô nương này lại......không hề phản ứng.
Cô nương kia đang đánh giá hắn?
Dùng loại ánh mắt gì?
Bộ dạng nửa sống nửa chết bây giờ của hắn có gì đẹp mắt?
Mạc Duật nhíu mày. Hắn không cần sự đồng tình, càng không cần sự quan tâm, nắm chặt mộc trượng, chuẩn bị đổi địa phương khác nghỉ ngơi.
“Ăn bánh bao không?”
Thanh âm của nữ tử kia rất nhẹ, rất đạm nhạt, không có bao nhiêu tình cảm dư thừa, thản nhiên như làn gió, nhẹ nhàng ôn nhu, cứ như vậy len lỏi vào lỗ tai hắn.
Hắn nghĩ, đây có lẽ là thanh âm thoải mái nhất hắn từng nghe. Thời tiết thực nóng, trong nhà hẳn là rất mát mẻ. Hắn cảm thấy nữ tử này sẽ không bởi vì mạc danh kỳ diệu đối với hắn tò mò, mới can thiệp vào chuyện của hắn.
Đã lâu chưa ăn được đồ ăn bình thường, cớ gì không ăn?
Mạc Duật cứ như vậy ở lại trong cái tiểu điếm kỳ quái của nữ tử nọ, mỗi ngày ăn đều bánh bao cỡ lớn, so với nắm đấm còn to hơn, sau đó ra phơi nắng, khôi phục nội lực. Cuộc sống nhàn nhã như vậy, hắn trước đây chưa từng tưởng tượng đến......
Nữ nhân ngốc kia lại dùng nước ấm tưới cây. Hắn phải nhanh chóng ngăn cản nàng. Thứ duy nhất có thể xem trọng ở nơi này chính là không khí tràn ngập hương hoa cỏ tươi mát, hắn không thể để nàng phá hủy.
Mỗi ngày, Mạc Duật đều đến sân sau trong viện phơi nắng suốt một canh giờ, phơi xong lại trồng cây. Hương hoa cỏ làm tâm tình của hắn thực sảng khoái, làm hắn quên kia mùi hôi ghê tởm ở nhà giam mấy tháng trước.
Nếu không có nữ tử luôn chiếm tiện nghi của hắn kia thì càng tốt hơn...
Bất quá, hắn không bài xích nữ tử kia đụng chạm, thanh lãnh lạnh nhạt, không có nữ nhân nào càng lười hơn so với nàng. Bất quá, có nàng ở bên cạnh, Mạc Duật liền cảm thấy trong lòng thực thanh tịnh, không hề bạo ngược.
Nữ nhân này......cũng không tệ lắm.
Mạc Duật im lặng vượt qua mấy tháng, cũng không chú ý đến chuyện ở ngoại giới. Nhưng đám "lão bằng hữu" mà hắn nhận thức đã khẩn cấp liên hợp lại, bàn tính một bàn cờ lớn tiếp theo, thậm chí còn đem hắn tính vào trong đó. Hắn nghĩ, hắn cần cùng Tố Dĩ hội họp với bọn họ một chút.
Sư huynh của Tố Dĩ gửi thư cho nàng, phía trên mũi tên có một mùi hương đặc thù. Theo hắn biết, chỉ có một chỗ thừa thãi hương liệu kia. Nhưng không vội, dù sao hắn cảm thấy một ngày nào đó mình cũng sẽ đi tìm hắn - sư huynh của Tố Dĩ - Mộc Phong.
“Mạc Duật, ngươi xem, chúng ta đều cô độc thủ hai tòa thành to như vậy, đồng bệnh tương liên, đây coi như đã là bằng hữu đi. Ngươi sẽ không lợi dụng ta, ta cũng sẽ không phản bội ngươi.”
Mạc Duật còn nhớ rõ cảnh tượng lúc Du Tông nói ra câu nói kia. Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào trên người thập phần ấm áp. Nhưng đời này cùng Du Tông gặp lại, lại là dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, lạnh đến mức làm cho tiếng gió cũng trở nên xơ xác tiêu điều, dày đặc hàn ý.
Du Tông lúc còn sống cả đời đều khôn khéo, cuối cùng lại bị chết một cách hồ đồ. Không biết vì sao hắn lại đi tin La Chi Hoán, tổ chức cho mình một hồi tử vong chi yến long trọng như vậy.
Thân là bằng hữu tốt, ta liền tự mình đưa ngươi một hồi đi.
Nếu còn có thể cùng Du Tông gặp lại, Mạc Duật nghĩ mình vẫn sẽ tin tưởng hắn. Nhưng một đời này, cuối cùng vẫn cùng hắn cáo biệt là tốt nhất.
“Du Tông, kiếp sau không cần lại làm ta thất vọng. Còn nữa, quên nói cho ngươi, ta hiện tại cũng không cô độc.”
******
Tố Dĩ đúng là một tiểu lừa đảo, cực kỳ giảo hoạt. Nàng chỉ làm hắn đụng đến cánh tay cho tới bây giờ chưa chịu qua bất kỳ thương tổn nào của nàng, cho nên đương nhiên không có dấu vết gì. Nhưng lưng của nàng lại giống như nàng nói, sẹo chằng chịt khắp nơi. Cô nương ngốc, hắn chỉ cần điểm huyệt ngủ của nàng, liền có thể đụng vào từng đạo vết thương kia, bởi vì nàng không muốn cho hắn biết, hắn liền làm bộ không biết.
Nàng đã quên đau, hắn giúp nàng ghi tạc trong lòng.
******
Nhặt được hắc hòm, vẫn nghiên cứu không ra cách sử dụng. Hắn lại vì nó mà trúng độc. Độc này thực bá đạo, bất tri bất giác thân thể liền hư thối. Bàn tay rất nhói, rất đau, sờ lên sần sùi, chắc hẳn nhìn thực ghê tởm, đến cô nương ngốc còn phải kinh ngạc.
Mạc Duật cũng không thể hoàn toàn giải độc. Hắn chỉ có thể dùng nội lực áp chế độc tính. Cô nương ngốc vừa nói liền tin, sau đó nàng còn rải mê dược, đương nhiên chút mê dược hắn vẫn có thể áp chế, bất quá, gần đây hơi mệt mỏi, cô nương ngốc vội tới giúp hắn thư hoãn một chút áp lực, cớ gì không tiếp thu? Hương vị vẫn không sai, nhưng cô nương ngốc rất thẹn thùng. Sau đó....con mắt hắn lại lần nữa phải quấn khăn vải.
Không sao, còn nhiều thời gian.
Du Tông giỏi về giao bằng hữu, nhưng quản lý hạ nhân cũng không quá thành thục. Mạc Duật dễ dàng tìm được sơ hở. Du Gia Bảo to như vậy, nơi thị vệ gác đêm phải dò xét nhiều như vậy. Thi thể thực dễ dàng giải quyết, không ai phát hiện.
Thư tín thông đồng với địch quốc là thật hay giả không quan trọng. Đây chỉ là một cái cớ. Đám quan binh đến duy trì trật tự này cũng chỉ trình diễn cho có. Vị ngồi ở trên cùng kia, đã như hổ rình mồi khối thịt béo Du Gia Bảo thật lâu.
Bộ dạng ngọt ngào, không trách được sẽ trêu chọc lắm ong nhiều bướm.
******
Sở Y Nhân muốn chết!
Hắn tạm thời không động nàng, không có nghĩa là có thể dung túng nàng vươn tay quá dài. Loại nam nhân như Phùng Tu liền để lại cho chính nàng hưởng thụ đi. Không phải nàng luôn thích thu nam nhân sao, vậy Phùng Tu cũng thu đi.
Còn La Chi Hoán cùng Tân Từ, Mạc Duật nheo lại ánh mắt. Xem ra bọn họ đã chờ lâu lắm.
Đối với nữ điên như Sở Y Nhân, Mạc Duật kỳ thật chưa từng nghĩ tới sẽ cùng nàng chu toàn. Thế nhưng nàng dám lừa hắn rằng nàng có di vật của mẫu thân. Nếu không phải nàng còn giá trị lợi dụng, nàng đã sớm chết.
******
Sở Y Nhân bị đánh vào đại lao, thứ chờ đợi nàng chính là lăng trì. La Chi Hoán, còn có Tân Từ đã kiềm chế không được, đem Sở Y Nhân cứu ra. Kế tiếp, bọn họ sẽ còn có một khoảng thời gian bận rộn.
Việc này đều bị gác sang một bên. Mạc Duật tìm được sư huynh của Tố Dĩ - Mộc Phong. Hơi thở trên người hắn cùng Tố Dĩ rất giống nhau, cho dù Mạc Duật không nhìn thấy, cũng có thể dễ dàng nhận thức được hắn. Mộc Phong tựa hồ đã sớm quen biết hắn, còn nói đã đợi hắn hết nửa năm.
“Ngươi trúng hai loại độc. Loại thứ nhất là độc trên mặt hòm do sự phụ ta đặc chế. Chỉ cần có người muốn cố gắng mở hòm, độc sẽ tràn ra. Loại độc này ta có thể giải. Nhưng loại thứ hai ta nhìn không ra, chỉ có thể xác định, bởi vì ngươi dùng nội lực ép độc, dưới tình trạng hai loại độc thúc giục, làm chúng nó càng càng ngày càng sinh động, đã sắp kết hợp thành một loại độc mới. Cho nên, ngươi sắp chết.”
Mạc Duật từng tự hỏi rất nhiều lần, hắn khi nào thì chết. Nhưng lần đầu tiên từ trong miệng người khác nghe được mình sắp chết, hắn vẫn có loại cảm giác "thì ra là thế".
Mộc Phong nhìn không thấu gương mặt lãnh đạm của Mạc Duật, nhưng tiên đoán của hắn chưa bao giờ sai. Người này chính là thiên kiếp của sư muội, hắn nghiên cứu mấy năm cũng vô pháp phá giải. Nếu lần này không nghịch thiên mà đi, như vậy bọn họ chỉ có thể lặp lại vô số lần, bất nhập luân hồi, trải qua vạn thế.
“Tố Dĩ có họa sát thân. Nếu ngươi có thể bảo hộ tánh mạng của nàng, ta trợ ngươi trọng sinh.”
Mạc Duật đáp ứng. Có trọng sinh hay không không sao cả, bất quá, cô nương của hắn, hắn là muốn che chở, cho dù đã chết, thì cũng coi như...đền đáp bánh bao chi ân đi.
Vì thế, Mạc Duật phát bệnh. Tố Dĩ dẫn hắn tìm kiếm sư phụ. Về sau, thời gian hắn duy trì được thanh tỉnh càng ngày càng ít. Mỗi lần sắp hôn mê, cô nương ngốc sẽ ghé vào lỗ tai hắn lảm nhảm không ngừng, bởi như vậy hắn nhất định sẽ không ngủ đến mức không tỉnh lại. Có lẽ hắn không phải ngủ chết, mà là bị lảm nhảm chết đi.
Mạc Duật không chỉ một lần thở dài. Cô nương của ta, ta chết rồi ngươi làm sao bây giờ, ngươi ngốc như vậy, sẽ khổ sở đến bao lâu?
******
Mạc Duật khó được thời điểm thanh tỉnh, Tố Dĩ đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói chuyện. Nàng ngủ thật sự trầm, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Có lẽ nàng đã rất mệt mỏi, không hề đáp lại. Mạc Duật ngồi ở trong đêm đen, lẳng lặng chờ nàng tỉnh tới hừng đông, sau đó không chờ nổi, lại mê man.
Thì ra, chờ một người thanh tỉnh, thật sự là một việc mệt muốn chết.
Một cô nương như vậy, hắn thực nguyện ý sủng nàng, yêu nàng, cho dù tàn phế hay bệnh nặng. Nhưng mà, kiếp sau không cần gặp lại hắn, người như hắn không đáng phó thác cả đời.
******
Thực xin lỗi, cô nương ngốc, lần này thật sự không thể tỉnh lại nữa.
Hắn rất muốn nói với nàng. Nếu có thể sống, ta nghĩ sẽ vẫn nắm tay của ngươi không buông ra, chỉ nguyện một thế an ổn. Ngươi chính là ánh sáng của ta. Cho đến khi ánh mắt suy yếu, hai chân rệu rã, chúng ta đâu cũng không đi, sau đó ở một nơi yên bình tĩnh lặng chết đi, hóa thành gió, hoá làm mây, hóa thành mưa. Có hóa thành thế gian vạn vật đều không sao cả, chỉ cần chúng ta đều gắt gao dựa vào nhau, vậy là đủ.
Nhưng hiện tại, hắn đã không còn cơ hội nói ra khỏi miệng. Bản thân hắn ở trong này cô độc ngủ say. Mà cô nương của hắn, vĩnh viễn đều gọi không tỉnh hắn, vĩnh viễn.
“Tại sao có thể như vậy, Mạc Duật ngươi vốn thích sạch sẽ, bẩn như vậy sao được......"
"Mạc Duật, ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ sống sao......"
"Mạc Duật, mau tỉnh lại, chúng ta trở về tiểu điếm, cùng nhau phơi nắng, cùng nhau trồng hoa. Nếu ngươi không thích ăn bánh bao, ta sẽ không ép ngươi, ngươi thích ăn cháo không, hay là ăn mỳ?"
"Mạc Duật......nếu ngươi còn ngủ tiếp, trời sẽ tối......"
"Mạc Duật, ngươi là đồ lừa đảo......”
Nàng khóc sao? Thì ra nước mắt đánh vào trên mặt thật sự rất nóng rát, rất đau......
Thực xin lỗi, tuy rằng còn muốn cùng ngươi phơi nắng, cùng nhau trồng hoa, nếm thử cháo ngươi mua. Nhưng mà......nếu ngươi có thể thay phần ta làm việc này, ta cũng không hối tiếc.
Chỉ tiếc là, đời này gặp được ngươi, ta đã là một người mù. Cho dù từng ở trong đầu khắc họa ra trăm ngàn lần, cũng vô pháp hình dung được dung nhan thật của ngươi nửa phần.
Cô nương ngốc, ngươi nên tươi cười sáng lạn, mặt mày rạng rỡ. Ta cảm thấy, ngươi cười lên sẽ hơi hơi có lúm đồng tiền, còn có răng hổ. Ngươi phải cười đến ngọt ngào, vô ưu vô lự......
******
Thì ra thế giới sau khi chết, cùng sân sau nhà Tố Dĩ rất giống nhau, tràn ngập hương hoa cỏ tươi mát. Nhưng cảm giác đau đớn lại chân thật như vậy, xung quanh còn có rất nhiều tiếng nói chuyện.
“Thế nào? Tố Dĩ sẽ tỉnh lại sao?”
“Không có, vừa rồi ngón tay giật giật, e là vẫn kích thích không đủ.”
“Cái gì? Mộc Phong, chẳng lẽ xuất hiện sai lầm? Tố Dĩ không có chuyện gì đi?”
“Không có gì, được Mạc Duật dẫn dắt trở lại.”
“Mạc Duật còn chưa tỉnh? A......Hắn động đậy, mau xem xem tình huống thế nào?”
“Mạc Duật? Mạc Duật? Có thể nghe được sao? Thân thể còn đau không? Đợi chút, đừng nóng vội, não bộ của ngươi bị thương, trước không nên cử động......”
“Tốt lắm, lần này thương tổn có vẻ ít hơn, mấy lần trước trở về cơ hồ đều là một khối thi thể, làm ta sợ muốn chết.”
“Tốt lắm, đừng quấy nhiễu Mạc Duật, hắn cần nghỉ ngơi......Hả? Làm sao? Mạc Duật, ngươi muốn nói gì?”
“Phải không, tốt lắm, lần này tiến bộ rất lớn. Đúng, Tố Dĩ có phản ứng....A, không được, ngươi cần nghỉ ngơi một chút, liên tục hai lần trong thời gian ngắn đã tạo cho ngươi thương tổn quá lớn.”
“Vất vả ngươi, lần này lại bị tra tấn đi.”
“Tâm lý y sư của ngươi nói thế nào? Không thành vấn đề? Ngươi vẫn có thể chịu đựng được?”
“Vậy lần này đổi một nhân vật cường ngạnh hơn chút đi? Nhân vật lần trước thực không nghe lời, luôn tự chủ trương làm ảnh hưởng tiến độ.”
“Tốt, đã sắp đặt ổn thỏa, Mạc Duật thế nào?”
Đã chờ lâu lắm.
Ta đến đây, cô nương của ta.
Thế thứ hai tới đây! = ̄ω ̄=
Rốt cuộc sắp chết sao?
Thời điểm Mạc Duật tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một con đường vắng, bốn phía thực trống trải, không có chút âm thanh.
Hắn đã thoát ra sao? Ngày hôm sau không nhìn thấy hắn, nữ nhân kia chắc sẽ thực nóng nảy, cũng rất tức giận đi.
Hắn không biết mình như thế nào từ trong nhà giam chuyển đến bên ngoài, giống như hắn không biết những người đó làm thế nào lên núi, làm thế nào bắt lấy hắn. Hắn không biết nhiều thứ lắm. Dù sao, thời điểm có ý thức, hắn đã bị đánh cho nửa chết nửa sống.
Mạc Duật không lại tiếp tục nghĩ ngợi.
Hắn hoạt động cổ, phát hiện toàn thân đều không có khí lực. Tay còn có thể nâng, chân còn có thể động. Một chân có chút mất tự nhiên, hẳn là nắn cốt không nắn tốt, đã phế đi. Hắn có thể nghe được thanh âm, khụ khụ ho một tiếng, cũng có thể nói.
Trạng thái vẫn còn hoàn hảo. Mặc dù hắn mù, võ công không có, nhưng còn sống.
Mạc Duật lại tiếp tục nằm. Vì sao hắn còn chưa chết, bị tra tấn đến như vậy. Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới có thể như vậy thương tổn một người. Thân thể hắn luôn rất tốt, mới chống đỡ được đến bây giờ. Mỗi lần hắn cảm thấy mình sắp chết, trong đầu liền hiện lên rất nhiều hình ảnh, giống như đã từng trải qua. Hắn luôn bị cùng một nữ nhân, cùng mấy nam nhân tra tấn mà chết, chết cực thảm, chết không đủ tích.
Thay vì nói mấy hình ảnh này là kiếp trước của hắn, không bằng nói tất cả đều phát sinh ở mỗi thế. Thì ra ở thời điểm không nhớ rõ, hắn đã cùng với một ít người kết nhiều thù hận như vậy.
Nghĩ ngợi một hồi, trong lòng Mạc Duật có chút phiền chán.
Hiện tại, hắn không chết, hắn đã trở về, vậy khiến cho bọn họ chết đi.
******
Mạc Duật lang thang hết nửa tháng. Hắn không có mục đích, chỉ tùy tiện đi một chút lại ngừng. Sau đó, hắn cảm thấy hơi mệt, liền dừng lại ở trước một tiểu điếm mang hơi thở thanh mát thoải mái.
Bên cạnh có một tửu lâu mới khai trương, mùi đồ ăn thập phần ngon miệng. Hắn tuy rằng đói, nhưng không có khẩu vị. Trải qua mấy ngày tôi luyện, tràng vị của hắn đã thích ứng với nước đục cùng cỏ dại, thức ăn ngon với hắn mà nói cũng là độc dược.
Hôm nay mặt trời có chút nóng bức, tuy rằng nhìn không tới, nhưng ngẩng đầu là có thể cảm giác được nhiệt độ muốn phỏng tay kia. Tuy nhiên, hết thảy đều nói cho hắn biết, hắn đang ở dưới ánh mặt trời, còn sống, không phải ở trong cái nơi âm lãnh, chỉ có chuột cùng sâu bọ sinh sống kia.
Cánh cửa phía sau đột nhiên kẽo kẹt mở ra. Mạc Duật bị kinh động, đề phòng “nhìn” người tới. Đó là một nữ tử còn trẻ tuổi, vóc người không cao, thực lười, không có mùi son phấn, không có trang điểm, hành tẩu nhẹ nhàng, y phục mộc mạc, nói đơn giản, là một người bình thường.
Trước đó, những người bị hắn “nhìn” nếu không phải bị dọa bỏ chạy, thì chính là tới đánh đuổi hắn. Nhưng hiện tại, cô nương này lại......không hề phản ứng.
Cô nương kia đang đánh giá hắn?
Dùng loại ánh mắt gì?
Bộ dạng nửa sống nửa chết bây giờ của hắn có gì đẹp mắt?
Mạc Duật nhíu mày. Hắn không cần sự đồng tình, càng không cần sự quan tâm, nắm chặt mộc trượng, chuẩn bị đổi địa phương khác nghỉ ngơi.
“Ăn bánh bao không?”
Thanh âm của nữ tử kia rất nhẹ, rất đạm nhạt, không có bao nhiêu tình cảm dư thừa, thản nhiên như làn gió, nhẹ nhàng ôn nhu, cứ như vậy len lỏi vào lỗ tai hắn.
Hắn nghĩ, đây có lẽ là thanh âm thoải mái nhất hắn từng nghe. Thời tiết thực nóng, trong nhà hẳn là rất mát mẻ. Hắn cảm thấy nữ tử này sẽ không bởi vì mạc danh kỳ diệu đối với hắn tò mò, mới can thiệp vào chuyện của hắn.
Đã lâu chưa ăn được đồ ăn bình thường, cớ gì không ăn?
Mạc Duật cứ như vậy ở lại trong cái tiểu điếm kỳ quái của nữ tử nọ, mỗi ngày ăn đều bánh bao cỡ lớn, so với nắm đấm còn to hơn, sau đó ra phơi nắng, khôi phục nội lực. Cuộc sống nhàn nhã như vậy, hắn trước đây chưa từng tưởng tượng đến......
Nữ nhân ngốc kia lại dùng nước ấm tưới cây. Hắn phải nhanh chóng ngăn cản nàng. Thứ duy nhất có thể xem trọng ở nơi này chính là không khí tràn ngập hương hoa cỏ tươi mát, hắn không thể để nàng phá hủy.
Mỗi ngày, Mạc Duật đều đến sân sau trong viện phơi nắng suốt một canh giờ, phơi xong lại trồng cây. Hương hoa cỏ làm tâm tình của hắn thực sảng khoái, làm hắn quên kia mùi hôi ghê tởm ở nhà giam mấy tháng trước.
Nếu không có nữ tử luôn chiếm tiện nghi của hắn kia thì càng tốt hơn...
Bất quá, hắn không bài xích nữ tử kia đụng chạm, thanh lãnh lạnh nhạt, không có nữ nhân nào càng lười hơn so với nàng. Bất quá, có nàng ở bên cạnh, Mạc Duật liền cảm thấy trong lòng thực thanh tịnh, không hề bạo ngược.
Nữ nhân này......cũng không tệ lắm.
Mạc Duật im lặng vượt qua mấy tháng, cũng không chú ý đến chuyện ở ngoại giới. Nhưng đám "lão bằng hữu" mà hắn nhận thức đã khẩn cấp liên hợp lại, bàn tính một bàn cờ lớn tiếp theo, thậm chí còn đem hắn tính vào trong đó. Hắn nghĩ, hắn cần cùng Tố Dĩ hội họp với bọn họ một chút.
Sư huynh của Tố Dĩ gửi thư cho nàng, phía trên mũi tên có một mùi hương đặc thù. Theo hắn biết, chỉ có một chỗ thừa thãi hương liệu kia. Nhưng không vội, dù sao hắn cảm thấy một ngày nào đó mình cũng sẽ đi tìm hắn - sư huynh của Tố Dĩ - Mộc Phong.
“Mạc Duật, ngươi xem, chúng ta đều cô độc thủ hai tòa thành to như vậy, đồng bệnh tương liên, đây coi như đã là bằng hữu đi. Ngươi sẽ không lợi dụng ta, ta cũng sẽ không phản bội ngươi.”
Mạc Duật còn nhớ rõ cảnh tượng lúc Du Tông nói ra câu nói kia. Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào trên người thập phần ấm áp. Nhưng đời này cùng Du Tông gặp lại, lại là dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, lạnh đến mức làm cho tiếng gió cũng trở nên xơ xác tiêu điều, dày đặc hàn ý.
Du Tông lúc còn sống cả đời đều khôn khéo, cuối cùng lại bị chết một cách hồ đồ. Không biết vì sao hắn lại đi tin La Chi Hoán, tổ chức cho mình một hồi tử vong chi yến long trọng như vậy.
Thân là bằng hữu tốt, ta liền tự mình đưa ngươi một hồi đi.
Nếu còn có thể cùng Du Tông gặp lại, Mạc Duật nghĩ mình vẫn sẽ tin tưởng hắn. Nhưng một đời này, cuối cùng vẫn cùng hắn cáo biệt là tốt nhất.
“Du Tông, kiếp sau không cần lại làm ta thất vọng. Còn nữa, quên nói cho ngươi, ta hiện tại cũng không cô độc.”
******
Tố Dĩ đúng là một tiểu lừa đảo, cực kỳ giảo hoạt. Nàng chỉ làm hắn đụng đến cánh tay cho tới bây giờ chưa chịu qua bất kỳ thương tổn nào của nàng, cho nên đương nhiên không có dấu vết gì. Nhưng lưng của nàng lại giống như nàng nói, sẹo chằng chịt khắp nơi. Cô nương ngốc, hắn chỉ cần điểm huyệt ngủ của nàng, liền có thể đụng vào từng đạo vết thương kia, bởi vì nàng không muốn cho hắn biết, hắn liền làm bộ không biết.
Nàng đã quên đau, hắn giúp nàng ghi tạc trong lòng.
******
Nhặt được hắc hòm, vẫn nghiên cứu không ra cách sử dụng. Hắn lại vì nó mà trúng độc. Độc này thực bá đạo, bất tri bất giác thân thể liền hư thối. Bàn tay rất nhói, rất đau, sờ lên sần sùi, chắc hẳn nhìn thực ghê tởm, đến cô nương ngốc còn phải kinh ngạc.
Mạc Duật cũng không thể hoàn toàn giải độc. Hắn chỉ có thể dùng nội lực áp chế độc tính. Cô nương ngốc vừa nói liền tin, sau đó nàng còn rải mê dược, đương nhiên chút mê dược hắn vẫn có thể áp chế, bất quá, gần đây hơi mệt mỏi, cô nương ngốc vội tới giúp hắn thư hoãn một chút áp lực, cớ gì không tiếp thu? Hương vị vẫn không sai, nhưng cô nương ngốc rất thẹn thùng. Sau đó....con mắt hắn lại lần nữa phải quấn khăn vải.
Không sao, còn nhiều thời gian.
Du Tông giỏi về giao bằng hữu, nhưng quản lý hạ nhân cũng không quá thành thục. Mạc Duật dễ dàng tìm được sơ hở. Du Gia Bảo to như vậy, nơi thị vệ gác đêm phải dò xét nhiều như vậy. Thi thể thực dễ dàng giải quyết, không ai phát hiện.
Thư tín thông đồng với địch quốc là thật hay giả không quan trọng. Đây chỉ là một cái cớ. Đám quan binh đến duy trì trật tự này cũng chỉ trình diễn cho có. Vị ngồi ở trên cùng kia, đã như hổ rình mồi khối thịt béo Du Gia Bảo thật lâu.
Bộ dạng ngọt ngào, không trách được sẽ trêu chọc lắm ong nhiều bướm.
******
Sở Y Nhân muốn chết!
Hắn tạm thời không động nàng, không có nghĩa là có thể dung túng nàng vươn tay quá dài. Loại nam nhân như Phùng Tu liền để lại cho chính nàng hưởng thụ đi. Không phải nàng luôn thích thu nam nhân sao, vậy Phùng Tu cũng thu đi.
Còn La Chi Hoán cùng Tân Từ, Mạc Duật nheo lại ánh mắt. Xem ra bọn họ đã chờ lâu lắm.
Đối với nữ điên như Sở Y Nhân, Mạc Duật kỳ thật chưa từng nghĩ tới sẽ cùng nàng chu toàn. Thế nhưng nàng dám lừa hắn rằng nàng có di vật của mẫu thân. Nếu không phải nàng còn giá trị lợi dụng, nàng đã sớm chết.
******
Sở Y Nhân bị đánh vào đại lao, thứ chờ đợi nàng chính là lăng trì. La Chi Hoán, còn có Tân Từ đã kiềm chế không được, đem Sở Y Nhân cứu ra. Kế tiếp, bọn họ sẽ còn có một khoảng thời gian bận rộn.
Việc này đều bị gác sang một bên. Mạc Duật tìm được sư huynh của Tố Dĩ - Mộc Phong. Hơi thở trên người hắn cùng Tố Dĩ rất giống nhau, cho dù Mạc Duật không nhìn thấy, cũng có thể dễ dàng nhận thức được hắn. Mộc Phong tựa hồ đã sớm quen biết hắn, còn nói đã đợi hắn hết nửa năm.
“Ngươi trúng hai loại độc. Loại thứ nhất là độc trên mặt hòm do sự phụ ta đặc chế. Chỉ cần có người muốn cố gắng mở hòm, độc sẽ tràn ra. Loại độc này ta có thể giải. Nhưng loại thứ hai ta nhìn không ra, chỉ có thể xác định, bởi vì ngươi dùng nội lực ép độc, dưới tình trạng hai loại độc thúc giục, làm chúng nó càng càng ngày càng sinh động, đã sắp kết hợp thành một loại độc mới. Cho nên, ngươi sắp chết.”
Mạc Duật từng tự hỏi rất nhiều lần, hắn khi nào thì chết. Nhưng lần đầu tiên từ trong miệng người khác nghe được mình sắp chết, hắn vẫn có loại cảm giác "thì ra là thế".
Mộc Phong nhìn không thấu gương mặt lãnh đạm của Mạc Duật, nhưng tiên đoán của hắn chưa bao giờ sai. Người này chính là thiên kiếp của sư muội, hắn nghiên cứu mấy năm cũng vô pháp phá giải. Nếu lần này không nghịch thiên mà đi, như vậy bọn họ chỉ có thể lặp lại vô số lần, bất nhập luân hồi, trải qua vạn thế.
“Tố Dĩ có họa sát thân. Nếu ngươi có thể bảo hộ tánh mạng của nàng, ta trợ ngươi trọng sinh.”
Mạc Duật đáp ứng. Có trọng sinh hay không không sao cả, bất quá, cô nương của hắn, hắn là muốn che chở, cho dù đã chết, thì cũng coi như...đền đáp bánh bao chi ân đi.
Vì thế, Mạc Duật phát bệnh. Tố Dĩ dẫn hắn tìm kiếm sư phụ. Về sau, thời gian hắn duy trì được thanh tỉnh càng ngày càng ít. Mỗi lần sắp hôn mê, cô nương ngốc sẽ ghé vào lỗ tai hắn lảm nhảm không ngừng, bởi như vậy hắn nhất định sẽ không ngủ đến mức không tỉnh lại. Có lẽ hắn không phải ngủ chết, mà là bị lảm nhảm chết đi.
Mạc Duật không chỉ một lần thở dài. Cô nương của ta, ta chết rồi ngươi làm sao bây giờ, ngươi ngốc như vậy, sẽ khổ sở đến bao lâu?
******
Mạc Duật khó được thời điểm thanh tỉnh, Tố Dĩ đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói chuyện. Nàng ngủ thật sự trầm, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Có lẽ nàng đã rất mệt mỏi, không hề đáp lại. Mạc Duật ngồi ở trong đêm đen, lẳng lặng chờ nàng tỉnh tới hừng đông, sau đó không chờ nổi, lại mê man.
Thì ra, chờ một người thanh tỉnh, thật sự là một việc mệt muốn chết.
Một cô nương như vậy, hắn thực nguyện ý sủng nàng, yêu nàng, cho dù tàn phế hay bệnh nặng. Nhưng mà, kiếp sau không cần gặp lại hắn, người như hắn không đáng phó thác cả đời.
******
Thực xin lỗi, cô nương ngốc, lần này thật sự không thể tỉnh lại nữa.
Hắn rất muốn nói với nàng. Nếu có thể sống, ta nghĩ sẽ vẫn nắm tay của ngươi không buông ra, chỉ nguyện một thế an ổn. Ngươi chính là ánh sáng của ta. Cho đến khi ánh mắt suy yếu, hai chân rệu rã, chúng ta đâu cũng không đi, sau đó ở một nơi yên bình tĩnh lặng chết đi, hóa thành gió, hoá làm mây, hóa thành mưa. Có hóa thành thế gian vạn vật đều không sao cả, chỉ cần chúng ta đều gắt gao dựa vào nhau, vậy là đủ.
Nhưng hiện tại, hắn đã không còn cơ hội nói ra khỏi miệng. Bản thân hắn ở trong này cô độc ngủ say. Mà cô nương của hắn, vĩnh viễn đều gọi không tỉnh hắn, vĩnh viễn.
“Tại sao có thể như vậy, Mạc Duật ngươi vốn thích sạch sẽ, bẩn như vậy sao được......"
"Mạc Duật, ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ sống sao......"
"Mạc Duật, mau tỉnh lại, chúng ta trở về tiểu điếm, cùng nhau phơi nắng, cùng nhau trồng hoa. Nếu ngươi không thích ăn bánh bao, ta sẽ không ép ngươi, ngươi thích ăn cháo không, hay là ăn mỳ?"
"Mạc Duật......nếu ngươi còn ngủ tiếp, trời sẽ tối......"
"Mạc Duật, ngươi là đồ lừa đảo......”
Nàng khóc sao? Thì ra nước mắt đánh vào trên mặt thật sự rất nóng rát, rất đau......
Thực xin lỗi, tuy rằng còn muốn cùng ngươi phơi nắng, cùng nhau trồng hoa, nếm thử cháo ngươi mua. Nhưng mà......nếu ngươi có thể thay phần ta làm việc này, ta cũng không hối tiếc.
Chỉ tiếc là, đời này gặp được ngươi, ta đã là một người mù. Cho dù từng ở trong đầu khắc họa ra trăm ngàn lần, cũng vô pháp hình dung được dung nhan thật của ngươi nửa phần.
Cô nương ngốc, ngươi nên tươi cười sáng lạn, mặt mày rạng rỡ. Ta cảm thấy, ngươi cười lên sẽ hơi hơi có lúm đồng tiền, còn có răng hổ. Ngươi phải cười đến ngọt ngào, vô ưu vô lự......
******
Thì ra thế giới sau khi chết, cùng sân sau nhà Tố Dĩ rất giống nhau, tràn ngập hương hoa cỏ tươi mát. Nhưng cảm giác đau đớn lại chân thật như vậy, xung quanh còn có rất nhiều tiếng nói chuyện.
“Thế nào? Tố Dĩ sẽ tỉnh lại sao?”
“Không có, vừa rồi ngón tay giật giật, e là vẫn kích thích không đủ.”
“Cái gì? Mộc Phong, chẳng lẽ xuất hiện sai lầm? Tố Dĩ không có chuyện gì đi?”
“Không có gì, được Mạc Duật dẫn dắt trở lại.”
“Mạc Duật còn chưa tỉnh? A......Hắn động đậy, mau xem xem tình huống thế nào?”
“Mạc Duật? Mạc Duật? Có thể nghe được sao? Thân thể còn đau không? Đợi chút, đừng nóng vội, não bộ của ngươi bị thương, trước không nên cử động......”
“Tốt lắm, lần này thương tổn có vẻ ít hơn, mấy lần trước trở về cơ hồ đều là một khối thi thể, làm ta sợ muốn chết.”
“Tốt lắm, đừng quấy nhiễu Mạc Duật, hắn cần nghỉ ngơi......Hả? Làm sao? Mạc Duật, ngươi muốn nói gì?”
“Phải không, tốt lắm, lần này tiến bộ rất lớn. Đúng, Tố Dĩ có phản ứng....A, không được, ngươi cần nghỉ ngơi một chút, liên tục hai lần trong thời gian ngắn đã tạo cho ngươi thương tổn quá lớn.”
“Vất vả ngươi, lần này lại bị tra tấn đi.”
“Tâm lý y sư của ngươi nói thế nào? Không thành vấn đề? Ngươi vẫn có thể chịu đựng được?”
“Vậy lần này đổi một nhân vật cường ngạnh hơn chút đi? Nhân vật lần trước thực không nghe lời, luôn tự chủ trương làm ảnh hưởng tiến độ.”
“Tốt, đã sắp đặt ổn thỏa, Mạc Duật thế nào?”
Đã chờ lâu lắm.
Ta đến đây, cô nương của ta.
Thế thứ hai tới đây! = ̄ω ̄=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook