Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
Chương 30: TG 2: Thiếu gia hào môn ốm yếu (4)

"Cô muốn rời khỏi tôi?" Sắc mặt Thân Đồ Xuyên thay đổi.

Quý Thính sắc mặt bất biến: "Không phải rời đi, là chuyển việc, tôi muốn đổi công việc khác."

"Muốn cũng đừng nghĩ!" Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng lên, huyết áp bị giảm đột ngột, trước mắt từng đợt đen xuất hiện, ổn ổn mới không té ngã, "Chuyện này không cần nhắc lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!"

"Anh đối với tôi không khách khí như thế nào? Giống như sáng nay đem cơm sáng tôi làm quăng đi, hay là dùng biện pháp khác khi dễ tôi?" Thanh âm Quý Thính cực kỳ bình tĩnh, "Anh nếu muốn tôi làm người phụ nữ của anh, hẳn là thích tôi mới nói như vậy, nhưng mà thiếu gia, không có người phụ nữ nào sẽ thích một người chỉ biết phát giận với mình."

"Cô bất mãn tôi?" Thanh âm Thân Đồ Xuyên như kết băng, lại tựa hồ có dung nham quay cuồng, cơ hồ làm bỏng mình.

Quý Thính hơi hơi mỉm cười: "Tôi chỉ là việc nào ra việc đó, anh là thiếu gia của tôi, vậy anh phát giận như thế nào cũng được, nhưng anh nếu chỉ là một người theo đuổi, khả năng tôi sẽ vĩnh viễn không thích anh."

"Cô không cần thích tôi, tôi không cần." Thân Đồ Xuyên sắc mặt âm trầm.

Quý Thính nhìn về phía anh: "Thật sự không cần sao?"

Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm Quý Thính, đáy mắt tràn đầy vẻ tức giận bị nhìn thấu.

"Thiếu gia, tôi cảm thấy anh vẫn nên bình tĩnh lại một chút," Quý Thính rũ mắt, "Còn chuyện chuyển công việc, tôi sẽ nói chuyện với nhóm trưởng."

"Tôi xem ai dám điều cô đi." Thân Đồ Xuyên ánh mắt hung ác, nói xong cũng không quay đầu lại mà đi, ngay cả bóng dáng cũng mang theo tầng tầng lửa giận.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh biến mất, Quý Thính mới mặt trầm xuống, mặt vô biểu tình nằm ở trên giường phát ngốc.

Một khắc bữa sáng mình làm bị quăng bể, nói Quý Thính không tức giận là giả, trời biết lúc ấy cô thật có ý muốn cầm mâm lên đánh vào đầu anh ta, nhưng vì nhiệm vụ cô đành chỉ có thể nhịn.

Mà thông qua chuyện này, làm cô suy nghĩ cẩn thận một ít đạo lý.

Nam phụ này tính cách thật sự quá kém, muốn đồ gì phải có được, nhưng lại không có người dạy anh ta nên buông xuống như thế nào, chỉ bằng vào điểm này, lửa giận cùng lệ khí vừa đe dọa lại vừa dụ dỗ.

Người như vậy, mặc dù chính mình ở bên cạnh cẩn thận trông giữ, không cho người khác thương tổn tới, anh ta có thể hạnh phúc sao? Trả lời là không, một ngày anh ta phẫn nộ đòi lấy, một ngày lại bị tức giận quây quanh, như vậy cho dù anh ta được đến điều mình muốn cũng sẽ không chân chính được vui vẻ.

Có lẽ cô nên thay đổi sách lược, không thể liên tục chiều chuộng, anh ta nghĩ muốn cái gì liền cho cái đó. Muốn cho anh ta biết, phát giận là vô dụng, thủ đoạn nham hiểm cũng vô dụng, trên thế giới này không phải tất cả đồ vật đều có thể dùng phương pháp đoạt lấy mà được.

A, anh tốt nhất là thích tôi nhiều một chút, bằng không thì không thu thập được anh nha...

Vì thế từ hôm đó, Quý Thính giống như thay đổi thành người khác, đối với Thân Đồ Xuyên vẫn là khách khí, lại không nói nhiều, một câu cũng không nói nhiều với anh. Trong lòng Thân Đồ Xuyên tựa như có một tòa núi lửa, phun trào không được, mà không phun trào cũng không được.

Thêm một lần bị làm lơ, Thân Đồ Xuyên mặt lạnh ngăn đường Quý Thính: "Cô muốn giận tới khi nào?"

"Thiếu gia nói cái gì đâu? Tôi làm sao dám giận anh." Quý Thính ôn nhu mở miệng.

Thân Đồ Xuyên nhăn mày: "Nói chuyện bình thường đi, đừng âm dương quái khí."

"Tôi đã nói chuyện rất bình thường." Quý Thính bất đắc dĩ.

Thái độ Quý Thính không sai trái gì, nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn cảm thấy có gì không đúng, vì thế cố ý ngáng chân, một việc lại một việc làm khó cô.

Quý Thính nhịn vài lần, cuối cùng một lần sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía anh: "Thiếu gia, nếu anh không hài lòng tôi như vậy, anh có thể nói với nhóm trưởng, để cô ấy điều tôi đi chỗ khác."

"Muốn cũng đừng nghĩ." Đã qua hai ngày, Thân Đồ Xuyên nghe câu nói kia vẫn tức giận.

Quý Thính a một tiếng: "Tôi sẽ chính mình đi nói."

Thân Đồ Xuyên sắc mặt trầm xuống, bắt lấy cổ tay cô kéo vào trong phòng ngủ lầu một, ở bên ngoài dùng ghế dựa lấp kín cửa lại. Xác định đã nhốt người lại, anh mới lau mồ hôi trên đầu, lãnh đạm nói: "Khi nào bình tĩnh lại thì trở ra."

Quý Thính đẩy mấy cái không mở cửa được, tức giận cười một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa với Thân Đồ Xuyên, quay đầu lại đi lên giường nằm xuống.

Nằm là nằm xuống, nhưng lăn qua lộn lại vẫn cảm thấy bực mình, cô cảm thấy phải giáo huấn anh ta một chút, cho anh ta biết không phải chuyện gì cũng phải theo ý anh ta mới được.

Quý Thính tự hỏi nửa ngày, mở cửa sổ leo ra ngoài, trực tiếp đi tìm nhóm trưởng hỏi chuyện, mà Thân Đồ Xuyên vẫn luôn không nghe được động tĩnh gì, mặt lạnh mở cửa ra chỉ nhìn thấy một phòng yên tĩnh.

Phòng làm việc của nhóm trưởng.

"Lúc trước là chính cô chủ động đi theo thiếu gia, hiện tại lại tưởng chuyển việc, chỗ này không ai tiếp nhận công tác của cô, chỉ sợ chuyển không được." Nhóm trưởng mặt lạnh nói, lúc trước thấy Quý Thính xinh đẹp mới muốn cho Quý Thính đi theo thiếu gia Cố Trị, không nghĩ tới Quý Thính không biết xấu hổ đòi đi theo Thân Đồ Xuyên, hiện tại hối hận? Đã chậm!

Quý Thính rũ mắt: "Không thể châm chước một chút sao?"

"Không thể, nếu cô kiên trì không được, có thể lựa chọn từ chức." Nhóm trưởng lãnh đạm nói.

Quý Thính bật cười, đừng nói chính mình hiện tại là vì nhiệm vụ, ngay cả không phải, cô cũng không có khả năng từ chức. Công việc trong gia đình Thân Đồ cho tiền lương gấp mười lần bên ngoài, hợp đồng cũng so với bên ngoài nặng nề gấp trăm lần, chủ động từ chức đều phải bồi thường tiền vi phạm, cho nên rất ít người chủ động từ chức.

Nhóm trưởng cũng biết cô không thể làm gì khác mới có thể nói như vậy.

"Thôi được, tôi trở về suy xét một chút, cảm ơn nhóm trưởng." Quý Thính cũng không dây dưa nhiều, rốt cuộc cô cũng biết ngay từ đầu, những người này ước gì muốn xem trò hay của mình, thấy mình buồn bực như vậy thì cao hứng còn không kịp, sao có thể cho mình chuyển việc.

Lần này cô tới, kỳ thật cũng là một màn nhỏ, chỉ vì cho Thân Đồ Xuyên thấy chính mình là quyết tâm, bằng không anh ta thật đúng là cho rằng mình không dám. Còn rời khỏi anh ta, đó là không có khả năng, nếu đi rồi, nhiệm vụ của cô làm sao?

Cô đã nghĩ kỹ, làm ra chuyện này xong, trở về như trước chăm sóc anh ta, nhưng chính là sẽ không nói nhiều, cho tới khi nào anh ta chịu thua thì cô sẽ giảng đạo lý, hướng dẫn anh ta dùng phương thức đúng đắn mà theo đuổi cuộc sống mình muốn.

Quá trình này khả năng sẽ có chút lâu, nhưng cô có rất nhiều thời gian, dù sao trong căn nhà nhỏ này chỉ có cô và Thân Đồ Xuyên hai người, mà Thân Đồ Xuyên cũng hoàn toàn không muốn để mình đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ đem bẻ anh ta ra.

Nghĩ tới như vậy, Quý Thính xoay người chậm rãi đi ra ngoài, vừa tới cửa nghênh diện với một người đàn ông cao lớn đi vào, nhìn thấy anh ta, Quý Thính sửng sốt một chút, trong nháy mắt ý thức được đây là nam chủ Cố Trị.

Cố Trị thật anh tuấn, vai rộng eo thon, mày kiếm mắt sáng, vừa thấy chính là diện mạo tiêu chuẩn của nam chủ, loại đàn ông ném tới bùn đều có thể sáng lên.

Cố Trị nhìn đến khuôn mặt Quý Thính sững sờ, nở ra nụ cười hiền hoà: "Cô là người làm mới tới?"

"Không phải, tôi đã tới nhiều tháng," Quý Thính nói xong dừng một chút, ôn nhu bổ sung một câu, "Cố Trị thiếu gia, xin chào."

Nhóm trưởng đã đi tới, chủ động giải thích với Cố Trị: "Cố Trị thiếu gia, cô ấy chính là người hầu chiếu cố thiếu gia, Quý Thính."

"Thì ra là cô, vậy gần đây ở nhà chính cô thật là đủ nổi danh," Cố Trị hiển nhiên đã nghe nói Thân Đồ Xuyên che chở cho Quý Thính, "Chăm sóc cho Tiểu Xuyên thật là vất vả đi!"

Thanh âm anh ôn hòa bình dị gần gũi, không có nửa điểm đại thiếu gia, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn như ánh mặt trời, nếu Quý Thính không phải đã biết nhân phẩm anh ta từ sách, phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy anh ta và Thân Đồ Xuyên khác nhau một trời một vực.

Đúng, cái người tính tình xấu xa Thân Đồ Xuyên kia là bùn là vực.

"Còn không phải, cô ấy vừa tìm tôi chính là vì điều chuyển công việc, nói là không muốn làm tiếp ở thiếu gia bên kia." Nhóm trưởng cười nói, đối diện với Cố Trị hoàn toàn không có loại lãnh đạm như bình thường.

Quý Thính trong lòng mắt trợn trắng, trên mặt vẫn cười cười.

Cố Trị kinh ngạc nhìn về phía cô: "Cô muốn chuyển việc? Vì cái gì?"

"Phải... Chiếu cố thiếu gia có chút điểm vất vả." Quý Thính có lệ nói một câu, sợ chính mình nói chuyện đáng thương, anh ta sẽ tưởng thật cho mình chuyển việc.

Nghiêm khắc nói tiếp, chuyển việc thì không sao, nhưng nếu là Cố Trị chuyển cho cô, phỏng chừng Thân Đồ Xuyên sẽ hận cô chết, nhiệm vụ này cũng không cần tiếp tục nữa. Ai làm hai người này là đối thủ một mất một còn đâu? Nếu mình tiếp nhận trợ giúp từ Cố Trị, chẳng khác nào phản bội Thân Đồ Xuyên.

Cố Trị trầm ngâm một lát: "Cô đi với tôi một lúc."

Quý Thính thầm than không xong, nhưng thấy anh ta xoay người đi cũng chỉ phải đi theo sau.

Hai người một trước một sau đi đến thư phòng, dọc theo đường đi, Quý Thính nhận đủ loại ánh mắt, toàn bộ đại khái chỉ có một ý: người phụ nữ này đã xong với thiếu gia, nay lại muốn dụ dỗ thiếu gia Cố Trị hay sao?

Quý Thính vẻ mặt vô ngữ, cơ hồ có thể tưởng tượng một giờ sau có bao nhiêu lời đồn đãi bay loạn. Cô đến thư phòng, nhìn thoáng qua kệ sách... Một chút đều không thể so sánh, thật kém xa những quyển sách Thân Đồ Xuyên xem.

"Cô thật sự muốn chuyển việc?" Cố Trị đến ngồi xuống sau bàn, bất động thanh sắc đánh giá, "Vì cái gì? Thân Đồ Xuyên hẳn là đối với cô không tồi?"

"Thiếu gia như vậy sao có thể đối tốt với một người hầu như tôi." Quý Thính trả lời cho có lệ, chỉ nghĩ nhanh nhanh cách xa anh ta ra một chút. Lúc suy nghĩ, tay cô không tự giác xoa xoa băng gạc trên bàn tay.

Ánh mắt Cố Trị quét đến Quý Thính, nhợt nhạt cười: "Nói cũng đúng, tuy rằng không biết cậu ta vì sao giúp cô, nhưng từ nhỏ cậu ấy bị tôi và ba chiều hư, nghĩ gì thì muốn đó, cô không chịu nổi cũng là bình thường."

Quý Thính nghe anh ta như có như không châm chọc Thân Đồ Xuyên, trong nội tâm cười lạnh một tiếng. Nam phụ của cô tuy rằng một đống khuyết điểm, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ anh ấy được, lại nói, nam chính này tuy là con riêng của tiểu tam mang đến, thế mà còn có mặt mũi nói chính mình đem con trai của nguyên phối chiều đến hư.

Lúc cô vừa xuyên đến, trạng thái sinh hoạt của Thân Đồ Xuyên lúc đó, chỗ nào giống như bị chiều hư?

"Chuyện này cô có thương lượng với Tiểu Xuyên chưa?" Cố Trị lại hỏi một lần.

Việc đã đến nước này, Quý Thính cũng muốn biết anh ta có ý đồ gì, bởi vậy làm ra vẻ mặt xấu hổ dời mắt: "Thiếu, thiếu gia còn không biết, anh có thể đừng cho anh ấy biết được không?"

Cố Trị nháy mắt đã hiểu, mỉm cười: "Tôi có thể giúp cô, nhưng có một yêu cầu nhỏ hơi vội cần cô giúp, nếu cô có thể làm được, tôi sẽ giúp cô chuyển đến bất cứ chỗ nào cô muốn."

Quý Thính chớp chớp mắt: "Vội cái gì?"

Cố Trị kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một hộp thuốc viên: "Đây là bác sĩ kê đơn, là thuốc bổ vitamin, nhưng cậu ta chán ghét mùi thuốc này cho nên vẫn luôn không chịu uống, cô nghĩ cách làm cậu ta mỗi ngày uống một viên, chờ uống xong số thuốc này tôi sẽ giúp cô chuyển việc."

"Vitamin?" Quý Thính vẻ mặt thiên chân, trái tim lại nhảy bang bang, dựa theo nguyên tác, Cố Trị hạ dược Thân Đồ Xuyên cũng chính là những ngày này, chẳng qua nguyên tác là bác sĩ gia đình làm chuyện này, hiện giờ chẳng lẽ đổi thành cô?

"Đúng vậy, vitamin, thân thể Tiểu Xuyên thật không tốt chút nào," vẻ mặt Cố Trị như một người anh tốt, "Cô chăm sóc cậu ấy một thời gian, tôi tìm được người sẽ thay cho cô ngay, nhớ kỹ cậu ta không thích mùi thuốc này, nếu muốn gạt thì phải trộn lẫn thuốc vào những thuốc khác, hoặc là trộn vào cơm, đừng làm cậu ta phát hiện, không thì cậu ta sẽ phát giận."

Quý Thính bình tĩnh nhìn hộp thuốc kia, sau một lúc lâu, gật gật đầu: "Được, tôi sẽ không làm thiếu gia phát hiện."

"Vậy giao cho cô," Cố Trị cười cười, "Nếu cô làm tốt, nơi này tôi đang thiếu một thư ký, lúc đó cô có thể đến đây làm."

Làm thư ký cho Cố Trị không khác gì một bước lên trời. Quý Thính dừng một chút, tự hỏi lúc này nên phản ứng như thế nào, chỉ trong nháy mắt cô làm ra vẻ thật vui sướng: "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên."

"Cảm ơn cảm ơn thiếu gia Cố Trị......" Quý Thính vẻ mặt cảm kích cất hộp thuốc vào trong túi, xoay người rời đi.

Quý Thính ra khỏi thư phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống, mím môi quay trở lại tiểu lâu, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên còn ngồi ở phòng khách, mà ghế chặn cửa phòng cô bị ném dưới đất. Cô đi qua, khách khí nói: "Thiếu gia!"

"Đi đâu?" Thân Đồ Xuyên biểu tình âm trầm.

Quý Thính không giấu giếm: "Đi tìm nhóm trưởng nói chuyện chuyển việc."

"Cô lặp lại lần nữa." Thân Đồ Xuyên nhìn gắt gao.

Quý Thính dừng một chút, lại lặp lại một lần: "Tôi đi xin chuyển việc."

"Kết quả đâu? Bọn họ đáp ứng rồi?" Thân Đồ Xuyên mắt mang theo chút trào phúng.

Quý Thính bình tĩnh đối diện: "Không có, cho nên tôi đang suy xét đến việc từ chức."

"Quý Thính!" Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng lên, kích động đến mặt đỏ ửng, "Cô ghê tởm tôi đến như vậy? Không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy?"

"Nếu tôi chán ghét anh sẽ không phải chờ đến bây giờ mới nói đến chuyện phải rời đi." Quý Thính vốn dĩ muốn giữ nguyên kế hoạch làm lơ Thân Đồ Xuyên, nhưng nửa đường lòi ra cái người Cố Trị, vậy trước hết phải giải quyết vấn đề này, bằng không nói không chừng lúc cô đang làm lơ Thân Đồ Xuyên, Cố Trị lại tìm người khác tới đầu độc anh.

Nam phụ của cô chỉ có một người, nếu bị độc chết thì phải làm sao?

"Vậy vì cái gì phải đi? Bởi vì tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi?" Thân Đồ Xuyên lạnh mặt nhìn, giờ phút này anh cực lực áp xuống hỏa khí trong lòng mới có thể miễn cưỡng nói chuyện với Quý Thính, nếu không đã sớm quăng đồ, xoay người đi.

Quý Thính chớp mắt: "Anh quăng bữa sáng tôi làm, chuyện này làm tôi rất khó chịu."

"Tôi định xin lỗi, là cô ngắt lời, nói phải đi." Thân Đồ Xuyên hờ hững nói.

Quý Thính khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu: "Tôi không muốn anh xin lỗi."

"Vậy cô muốn cái gì?"

"Tôi muốn được tôn trọng."

Không khí lặng xuống, Thân Đồ Xuyên mặt lạnh, không nói lời nào. Quý Thính an tĩnh một lát, chậm rãi: "Tôi muốn anh tôn trọng tôi, mặc dù tôi không đáp ứng yêu cầu của anh, anh cũng tôn trọng quyết định của tôi mà không phải làm nhục tôi, bức bách tôi đáp ứng anh."

"Nếu tôi không tôn trọng thì sao?" Thân Đồ Xuyên thanh âm trầm thấp, "Có phải cô cảm thấy từ chức thì tôi không có biện pháp bắt ép cô?"

"Đến bây giờ anh còn muốn uy hiếp tôi sao?" Quý Thính rũ mắt.

Thân Đồ Xuyên lạnh lùng: "Vậy nếu tôi cho cô tôn trọng, cô sẽ lưu lại?"

"Anh nói lưu lại, là ý nào?" Quý Thính châm chước nhìn, "Nếu là công việc, tôi sẽ lưu lại, nhưng nếu lưu lại điều kiện còn phải làm người phụ nữ của anh, khả năng là tôi vẫn sẽ từ chức."

Thân Đồ Xuyên hầu kết giật giật, nhịn nhẫn cắn răng hỏi: "Cô chướng mắt tôi như vậy?"

Quý Thính buông tiếng thở dài: "Đương nhiên không phải, anh là người thật đặc biệt, chỉ là không rất thích hợp với tôi."

"Nói trọng điểm."

"Không có người nào tìm bạn trai là muốn tìm một đại thiếu gia để hầu hạ, hơn nữa phương thức theo đuổi của anh... Ngay cả cho rằng đó là anh theo đuổi, tôi cảm thấy thật không thoải mái. Thiếu gia, nếu có thể, có đôi khi anh có thể đứng ở lập trường của đối phương suy nghĩ hay không, thế giới này cũng không phải chỉ xoay chuyển chung quanh anh."

Quý Thính cảm thấy hai ngày nay cũng đã đến thời điểm nên nói một chút đạo lý làm người, hy vọng anh ta có thể nhiều ít nghe được một chút. Còn yêu đương, đó là không có khả năng, cô chỉ là người hầu còn bị lăn lộn như vậy, nếu thật là bạn gái, cô có thể còn mạng mà sống hay không?

Thân Đồ Xuyên trào phúng: "Như thế nào, cô muốn tôi làm người hầu cho cô?"

"...... Vậy thật cũng không phải." Anh ta có phải nghe không hiểu hay không?

Thân Đồ Xuyên mặt lạnh nhìn nhìn, vốn đang muốn nói cái gì, lại nhìn thấy vết thương trên tay cô, hừ lạnh một tiếng xoay người đi lên lầu. Quý Thính nhìn theo bóng dáng anh, cong cong mi, cô đã nói đến như vậy cũng không thấy anh tức giận, có thể thấy được vẫn là có tiến bộ.

Vậy còn được, chỉ sợ anh ta không để ý mình đến như vậy, sẽ không có cố kỵ rối rắm gì, vậy mình thật đúng là không có lợi thế gì uy hiếp anh ta.

Quý Thính về phòng thở ra thật dài, chợt sờ đến cái hộp nhỏ, lúc này mới nhớ tới chuyện Cố Trị. Cô thế nhưng đã quên nói chuyện này cho Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính vẻ mặt vô ngữ, đành phải lại đi tìm Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên trong phòng ngủ, nghĩ tới nguyên nhân là do mình thái độ giận dỗi không đủ mạnh, cảm thấy mình quá mức dung túng Quý Thính mới có thể làm cô dám nói chuyện như vậy với mình.

Anh nên hung hăng giáo huấn, làm cô giống như những người khác sợ mình, cho dù trong lòng bất mãn cũng phải chịu đựng!

Thịch thịch thịch.

Tiếng đập cửa vang lên, Thân Đồ Xuyên lạnh giọng, mở miệng: "Tôi không muốn gặp cô."

Hiện tại anh đang thật tức giận chỉ muốn phát tiết ra, nhưng nếu nói gì không tốt với cô ấy, chỉ sợ người này lại muốn bắt đầu mang thù.

Anh thật chán ghét bộ dáng không nóng không lạnh của Quý Thính.

"Thiếu gia, tôi có chính sự muốn nói với anh." Ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn hòa.

Thân Đồ Xuyên hiện tại chán ghét cô ra vẻ ôn nhu như thế này, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, dứt khoát đi ngủ, hoàn toàn bỏ qua lời Quý Thính.

Quý Thính kêu mấy lần cũng không nghe người lên tiếng đành phải đi xuống lầu, kết quả tới trưa vẫn không thấy người nói lời nào. Cho tới buổi tối, Quý Thính ở cửa kêu vài tiếng, đột nhiên cảm thấy sự tình không quá thích hợp, lúc này không được Thân Đồ Xuyên cho phép vẫn đi vào phòng.

"Thiếu gia...... Thiếu gia?"

Trong phòng không có bật đèn chỉ có ánh trăng chiếu sáng, Quý Thính sờ soạng mở đèn ra, liền nhìn thấy trên giường cuộn một mảng, cô nhẹ nhàng thở ra: "Thiếu gia, dậy ăn cơm."

Nói xong đợi một lát, không nghe được Thân Đồ Xuyên đáp lời, Quý Thính cau mày, lại nói vài câu, kết quả đối phương vẫn không thấy nhúc nhích.

Quý Thính biết anh khẳng định vẫn còn tức giận vì những lời mình nói ban ngày, bất đắc dĩ đành xoay người rời đi, đi tới cửa cô đột nhiên dừng lại, suy tư một chút sau quay trở lại.

"Thiếu gia, có phải thân thể anh không được thoải mái?" Quý Thính thấp giọng hỏi.

Không nghe được trả lời, cô đi lên cẩn thận xốc lên một góc chăn, chỉ thấy trên khuôn mặt tái nhợt nhiễm một tầng hồng không được bình thường, thái dương đã mướt mồ hôi. Anh chau mày, trong lúc ngủ vẫn là bất an, dường như đang bị ác mộng.

Quý Thính vội duỗi tay phủ lên trán, quả nhiên là phát sốt. Cô đang muốn đi lấy thuốc hạ sốt, đột nhiên một bàn tay to thò ra nắm lấy cổ tay cô.

Quý Thính dừng lại, cúi đầu đối diện với đôi mắt hơi lóng lánh nước của Thân Đồ Xuyên.

"Anh sinh bệnh, tôi đi lấy thuốc cho anh." Quý Thính thấp giọng giải thích.

Thân Đồ Xuyên nhìn cô chằm chằm một lát, nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài."

"Anh uống thuốc xong tôi sẽ đi ra ngay, được không?" Vì anh sinh bệnh, Quý Thính cảm thấy mình vẫn tạm thời không cần so đo.

Thân Đồ Xuyên đạm mạc rũ mắt: "Không phải cô chán ghét tôi sao? Đừng đụng tới tôi."

"...... Tôi đã nói, tôi không chán ghét anh." Quý Thính bất đắc dĩ.

Thân Đồ Xuyên trào phúng: "Phải, cô chỉ là không thích tôi."

Quý Thính không muốn tiếp tục đề tài này, đang muốn đi lấy thuốc lại phát hiện tay anh đang nắm cổ tay mình chặt mà không có ý buông ra.

... Khẩu thị tâm phi như thế này cực kỳ giống tình yêu.

"Thiếu gia, chúng ta không nói chuyện này, anh ngoan ngoãn uống thuốc, đừng làm tôi lo lắng, được không?" Quý Thính ôn nhu khuyên bảo.

Thân Đồ Xuyên bị bệnh, đầu óc phản ứng so với ngày thường chậm hơn một chút, nghe vậy sau một lúc lâu mới buông tay ra, Quý Thính chạy nhanh đi lấy thuốc, trở về dìu anh ngồi dậy, vừa lấy thuốc vừa lấy nước đưa ra. Thân Đồ Xuyên uống thuốc xong, lại lần nữa được Quý Thính đỡ nằm xuống.

Anh lẳng lặng nằm nhìn Quý Thính, khi cô xoay người rời đi, lại đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, Quý Thính nghi hoặc quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Đừng đi." Thân Đồ Xuyên bị sốt, giọng nói phát ách.

Quý Thính ôn nhu cười cười: "Không đi, tôi đi lấy khăn lông giúp anh lau mồ hôi."

Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn cô nửa ngày, xác định Quý Thính không phải nói dối, mới không quá tình nguyện buông lỏng cổ tay.

Quý Thính quả nhiên không đi, cô lấy khăn lông sau đó trở lại, giúp anh lau mồ hôi trên người. Thân Đồ Xuyên bị sốt đến cả người đều mệt mỏi, ý thức cũng trì độn đi rất nhiều, chỉ biết nhìn Quý Thính chằm chằm.

Trên người lúc trước toát ra một tầng mồ hôi không thoải mái, được khăn lông lau rửa sạch sẽ, lập tức sảng khoái rất nhiều. Mày Thân Đồ Xuyên hơi hơi giãn ra, tích tụ trong lòng cũng không nặng nề như lúc trước.

"Nếu tôi không phải là chủ của cô, cô còn đối tốt với tôi như vậy sao?" Thân Đồ Xuyên nói xong cười tự giễu, lúc trước cô cũng đã nói rõ ra với anh, cô ấy đối tốt chỉ là do công việc yêu cầu, nhưng anh vẫn hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn này.

Quý Thính cười khẽ: "Sẽ."

Thân Đồ Xuyên chựng lại: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nói sẽ, thiếu gia tuy rằng tính tình không ngoan, nhưng lại là người tốt." Quý Thính nói xong, cảm thấy khen vị này là người tốt có vẻ không quá thích hợp, vì thế lại bổ sung một câu, "Dù sao anh đối với tôi là khá tốt, tôi cảm thấy anh mặc dù không phải là chủ của tôi, tôi vẫn sẽ đối tốt với anh."

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng: "Không phải vì làm cho tôi vui lòng?"

"Đương nhiên không phải."

Thân Đồ Xuyên được đến câu trả lời làm mình hài lòng, cuối cùng an tâm lại, lúc trước bởi vì câu "yêu cầu công việc" của cô mà sinh ra phẫn nộ, giờ cũng cảm thấy giảm đi hơn phân nửa.

Quý Thính an tĩnh ngồi canh giữ bên cạnh, anh không nói cho cô đi cô sẽ không đi, vẫn ngồi bên cạnh cho đến khi anh ngủ say, lúc này mới giúp Thân Đồ Xuyên dịch chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại Thân Đồ Xuyên mở mắt ra, sau một lúc lại nhắm mắt lại, một lần nữa mơ màng ngủ.

Sốt qua nửa đêm đã giảm, đến khi tỉnh lại, ngoại trừ thân thể mệt lười đã không còn chỗ khác không thoải mái, ăn xong bữa sáng Quý Thính đưa tới, Thân Đồ Xuyên đi đến sô pha ngồi xuống đọc sách.

Quý Thính thu thập xong chén đũa thì cảm thấy mình giống như đã quên chuyện gì, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, chuyện Cố Trị cô còn chưa nói!

Lập tức không dám trì hoãn, Quý Thính xoa xoa chạy lên lầu, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy sách anh đang đọc, lần này thế nhưng lại nhìn được một quyển sách ——

《Đồ vật phụ nữ trên thế giới này thích nhất》

...... Hả?

Quý Thính nghi hoặc chớp mắt, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên ăn mặc quần áo mỏng manh ngồi ở cửa sổ hóng gió, cô liền không rảnh lo tưởng chuyện gì khác, chạy nhanh qua đóng cửa sổ lại. Thân Đồ Xuyên đối với việc được cô chiếu cố như thế này rất là hưởng thụ, nhưng nhìn thấy quần áo mỏng manh của cô, sắc mặt anh lại đen xuống.

Sẽ chiếu cố người khác, mà sẽ không chiếu cố chính mình?

Quý Thính quay đầu lại nhìn thấy gương mặt sầm đen của Thân Đồ Xuyên cũng không hỏi tại sao anh lại như vậy, hiển nhiên cô đã quen với loại tính tình này. Chỉ là, khi cô vừa muốn nói chuyện đã bị Thân Đồ Xuyên dùng một cái chăn mỏng choàng lên người.

Cô ngạc nhiên vừa định lấy ra đã nghe Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói: "Quần áo quá xấu, che lại."

Quý Thính sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua quần áo trên người, vô ngữ che chăn lại, sau đó mới đem hộp giơ lên trước mặt Thân Đồ Xuyên: "Thiếu gia, anh xem."

Thân Đồ Xuyên lạnh mắt nhìn cái hộp, cũng không có ý muốn cầm lấy. Anh không cảm thấy đây là lễ vật cô muốn đưa cho mình.

Quý Thính cũng không ngại, mở hộp ra để lộ thuốc bên trong, Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Thứ gì?"

"Thuốc," Quý Thính nói xong, dừng lại một chút, cường điệu, "Cố Trị đưa cho tôi, nói để anh mỗi ngày uống một viên nhưng không thể để anh biết."

Thân Đồ Xuyên ánh mắt giống như đao đâm tới: "Cô đi gặp Cố Trị?"

"Phải, ngày hôm qua tôi vốn là đi tìm nhóm trưởng nhưng gặp được anh ta, ngày hôm qua cũng muốn nói với anh chuyện này, nhưng anh sinh bệnh," Quý Thính đem mọi việc nhất nhất nói ra, nhìn chằm chằm hộp thuốc, nhíu mày, "Tôi cảm thấy không giống như là vitamin, nếu anh ta muốn gạt anh, khẳng định là có hại với thân thể của anh."

Thân Đồ Xuyên còn đắm chìm trong phẫn nộ khi nghe cô gặp Cố Trị, thấy Quý Thính rối rắm chuyện thuốc, giọng nói âm lãnh: "Anh ta nói chỉ cần để tôi uống thuốc này thì có thể giúp cô chuyển việc ngay, vì sao cô muốn nói cho tôi biết?"

Quý Thính dừng một chút, sau một lúc lâu buông tiếng thở dài: "Tôi là có điểm hơi bực bội anh giận dỗi, nhưng cũng không đến mức giúp đỡ người ngoài tới hại anh."

Từ "người ngoài" lại lấy lòng được Thân Đồ Xuyên, anh chỉ cảm thấy mình giống như bệnh tâm thần, tâm tình từ kém trở thành tốt.

"Cho nên thiếu gia, thuốc này thật có vấn đề phải không?" Quý Thính nghiêm túc nhìn.

Thân Đồ Xuyên ánh mắt dừng ở hộp thuốc, không biết suy nghĩ cái gì.

Quý Thính thấy anh không nói lời nào, liền chính mình tự hỏi: "Nhưng mà tôi không hiểu lắm, anh ta như vậy cũng quá qua loa, trực tiếp đưa cho tôi, người mới gặp anh ta có một lần, chuyện quan trọng như vậy anh ta sẽ không sợ tôi nói cho anh nghe sao?"

"Anh ta không sợ." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.

Quý Thính kỳ: "Vì sao không sợ? Chẳng lẽ là cảm thấy thật không ai có thể từ chối anh ta? Anh tuy rằng không đi ra cửa, nhưng vẫn là thiếu gia của dòng họ Thân Đồ, thật có thể bị anh ta niết bẹp xoa viên hay sao?"

"Anh ta không sợ là bởi vì anh ta cảm thấy cô sẽ không nói chuyện này nói cho tôi biết, nghiêm khắc mà nói, không có người nào sẽ đem chuyện này nói cho tôi." Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng hai mắt cô.

Nhưng Cố Trị lần này thất sách, bởi vì trên thế giới này chính là có người không xu lợi tị hại, chỉ làm chuyện mình cho là đúng, có người sẽ hướng về anh, quan tâm anh, mặc kệ có phải bởi vì "công việc yêu cầu" hay không, đều sẽ đối tốt với anh.

Quý Thính nghe vậy sửng sốt một chút, thực mau đã hiểu được. Dòng họ Thân Đồ cam chịu thiếu gia chỉ có Cố Trị, không có ai sẽ vì Thân Đồ Xuyên đi đắc tội Cố Trị, đây cũng là lý do tại sao Cố Trị lại có thể dễ dàng mua chuộc được bác sĩ gia đình, mà bản thân Cố Trị của không hoài nghi điểm này.

Cũng coi như là đặc thù quang hoàn của nam chủ đi.

Đáng tiếc cô không phải người trong quyển sách này, không chịu ảnh hưởng quang hoàn của nam chủ, một lòng chỉ nghĩ đến trợ giúp nam phụ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên âm mưu của Cố Trị mới dễ dàng bị bại lộ như vậy.

"Nhưng tôi cảm thấy anh ta xuẩn xuẩn, giống như không quá phù hợp là nhân tài thương nghiệp gì đó." Quý Thính "sách" một tiếng, sách này viết quá tùy ý, chẳng thấy thuyết phục chút nào, mạch truyện cũng là đủ thần kỳ.

Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên nhàn nhạt khinh thường: "Vậy cô cảm thấy ai giống thương nghiệp thiên tài?"

"Đương nhiên là thiếu gia anh, xem anh ngày thường đọc những quyển sách đó liền biết anh khẳng định rất lợi hại." Đang nói những lời này, Quý Thính cố tình xem nhẹ quyển sách trên bàn《Đồ vật phụ nữ trên thế giới này thích nhất》.

Cô chính là thổi phồng hai câu, ai cũng đều biết Cố Trị ưu tú, Thân Đồ Xuyên bình thường, nhưng Thân Đồ Xuyên lại không phản bác, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái mà không nói gì.

"Chuyện này không thể để như vậy, chúng ta báo nguy đi thiếu gia." Quý Thính cau mày trở lại chuyện chính.

Thân Đồ Xuyên liếc cô: "Nếu anh ta trả đũa thì sao?"

Quý Thính sửng sốt, cô thật ra không nghĩ tới điểm này. Cũng đúng, lúc đưa thuốc chỉ có cô và Cố Trị hai người, nếu Cố Trị trả đũa nói cô oan uổng anh ta, vậy đối với cô khẳng định là bất lợi.

"Nếu có ghi âm thì tốt rồi." Quý Thính vẻ mặt ảo não, nghĩ lại, tính ra ghi âm cũng vô dụng, người nọ từ đầu tới đuôi đều chỉ nói thuốc này là vitamin. Oa, thật đúng là bị đè nén.

Thân Đồ Xuyên sắc mặt bình tĩnh, phảng phất chuyện này không quan hệ đến anh, Quý Thính nhịn không được tò mò: "Thiếu gia, anh ta muốn hạ độc hại anh, anh còn không tức giận sao?"

"Tôi đã sớm biết anh ta là chó không được dạy dỗ, làm ra loại chuyện này cũng không kỳ quái," Thân Đồ Xuyên nói xong im lặng một chút, ánh mắt tối nghĩa nhìn về phía cô, "Chỉ là tôi không nghĩ anh ta sẽ hành động nhanh như vậy, nếu hôm nay đổi thành người khác, khả năng anh ta sẽ thành công."

Quý Thính nghĩ đến kết cục Thân Đồ Xuyên trong sách, nghiêm túc gật gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy thế, nói như vậy cũng ít nhiều nhờ vào tôi nha."

"Đúng vậy, nghĩ muốn khen thưởng cái gì?" Thân Đồ Xuyên nhìn cô chằm chằm, trong ngực như có cái gì đó kích động. Cô vẫn luôn không giống người khác, điểm này anh biết đến, nhưng cô mỗi lần đều lấy một loại phương thức khác nhau mà nhắc nhở anh.

Cô ấy thật tốt quá, thật muốn chiếm cho riêng mình, đặc biệt muốn.

Thân Đồ Xuyên lúc trước đã có loại suy nghĩ này nhưng chưa từng mãnh liệt như bây giờ, mãnh liệt đến nỗi anh cảm thấy mình có thể lại thoái nhượng đi vài bước, chỉ cần cô gật đầu đáp ứng là được.

Quý Thính không biết Thân Đồ Xuyên vì chuyện này mà hảo cảm đối với mình tăng vọt, nghe vậy chỉ vô ngữ lắc lắc đầu: "... Kẹo sữa tôi đã ăn xong rồi, miễn bàn chuyện khen thưởng đi, hiện tại vấn đề là, Cố Trị muốn hại anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Lo lắng cho tôi?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính không chút nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên!"

Nói xong nhìn thấy khóe môi Thân Đồ Xuyên cong cong lên, cô tức khắc đau đầu: "Đến lúc này, anh có thể không cần tưởng tượng quá nhiều hay không?"

Vốn tưởng mình nói ra những lời này, Thân Đồ Xuyên lại sẽ phát giận, không nghĩ anh ta chẳng những không có ý giận dỗi gì, chỉ nói một câu tối nghĩa: "Tôi biết khen thưởng gì cho cô."

"Cái gì?"

"Trước không đề cập đến chuyện đó, nói chính sự trước."

"......" Không đề cập tới vậy nói ra làm chi?

Quý Thính dù tính tình tốt cũng có chút muốn mắng chửi người, Thân Đồ Xuyên nhìn biểu tình của cô, cuối cùng mở miệng: "Chuyện này cô không cần nhọc lòng, tôi sẽ tự giải quyết."

"Anh định giải quyết như thế nào?" Quý Thính tò mò hỏi.

Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát: "Đưa lại đồ vật tôi bố thí cho anh ta, thế nào?"

"...... Thiếu gia, anh bố thí gì cho anh ta? Một người cha?" Quý Thính cảm thấy mình nói chuyện với Thân Đồ Xuyên quả thật là lãng phí sinh mệnh, vị đại ca này giống như còn không ý thức được trong nhà này anh ta bị xem như rác rưởi, những thứ Cố Trị có là do cướp được từ anh ta mà không phải là anh ta bố thí cho họ.

Thân Đồ Xuyên nghe cô nói như vậy, tâm tình không tồi liếc cô một cái: "So với một người cha thì càng nhiều hơn một chút, tóm lại cô không cần lo lắng."

"......" Mặc kệ mặc kệ, cô chỉ là tép riu, thật sự không làm được gì, chỉ là trong khoảng thời gian này nên nhìn chằm chằm vào thức ăn, không thể làm Cố Trị có cơ hội gì khác, còn Thân Đồ Xuyên...

Quý Thính sốt ruột nhìn anh một cái, nam chủ nam phụ chỉ số thông minh chênh lệch quá lớn, căn bản sẽ không thắng được nam chủ, cô vẫn nên tìm thời gian thuyết phục anh ta dọn ra ngoài, trước giữ được mệnh, lại bắt đầu nếm thử cuộc sống mới, như thế nào cũng tốt hơn nghẹn lại ở căn nhà này.

"Còn có, nếu anh ta hỏi, cô nói vẫn đưa thuốc cho tôi uống, không cần để anh ta phát hiện tôi đã biết, tôi sẽ phái người xét nghiệm thuốc một chút, tận lực dựa theo bệnh trạng nên có mà biểu hiện theo."

"Anh có người giúp à?" Quý Thính thấy lời đầu còn cảm thấy rất có đạo lý, nghe được tới chỗ anh ta muốn phái người đi tra xét, lại nhịn không được mà hỏi lên.

Không phải cô coi khinh anh, nhiều năm như vậy đều không ra khỏi cửa, người hầu bên người đều là trong nhà cấp cho anh ta, từ đâu ra có người giúp anh ta làm việc?

Thân Đồ Xuyên nghe ra ý của cô, nhíu mày: "Trong mắt cô, rốt cuộc tôi có bao nhiêu yếu nhược?"

"Tôi chỉ là lo lắng cho anh." Quý Thính vẻ mặt chân thành.

"Không cần." Thân Đồ Xuyên liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm nữa.

Quý Thính muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu buông tiếng thở dài, xoay người đi ra ngoài, sắp ra tới cửa, đột nhiên nghe được người phía sau mở miệng: "Thích kim cương sao?"

"Thích." Quý Thính thuận miệng trả lời, nói xong nghi hoặc quay đầu, "Có việc gì sao?"

"Tôi mua cho cô." Thân Đồ Xuyên chỉ nói bốn chữ.

...... Bọn họ không phải đang nói chuyện Cố Trị sao? Như thế nào lại nhảy tới chuyện kim cương? Ánh mắt nghi hoặc của Quý Thính chuyển từ trên mặt Thân Đồ Xuyên tới quyển sách trên bàn trà, vì thế nhìn được trên bìa sách in một viên kim cương thật to.

"......" Thôi kệ đi.

* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến Nhi: Anh phải mua kim cương cho em.

Quý Thính: Sắp phải bị độc chết, có thể không nghĩ tới chuyện này trước hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương