Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
-
Chương 18: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (17)
...... Thân Đồ Xuyên đâu? Cô mua đồ ăn mua mười năm, cậu lúc này cũng nên tốt nghiệp đại học đã mấy năm đi?! Tưởng tượng đến cậu sinh nhật ngày hôm đó đợi mình, Quý Thính liền cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Cô không dám chậm trễ nữa, chạy tới tiểu khu xách giỏ rau chạy lên trên lầu, một hơi chạy đến lầu bốn, đối mặt với cửa phòng mình, cô đột nhiên khẩn trương lên.
Hiện tại mở cửa ra, bên trong sẽ nhìn thấy cái gì, Thân Đồ Xuyên đã lớn lên sao? Hay là có thể nhìn thấy vợ con cậu ấy, hay là bên trong dứt khoát không một bóng người. Mặc kệ bên trong là cái gì, nếu cô còn ở thế giới này có nghĩa là nhiệm vụ còn chưa thành công.
Mà nhiệm vụ không thành công, nguyên nhân chỉ có một, chính là mấy năm nay Thân Đồ Xuyên cũng không hạnh phúc... Cậu ấy hận mình hay sao? Rốt cuộc thời điểm cô biến mất thật quá kỳ quặc, cố tình đáp ứng ở bên cạnh cậu, cậu có lẽ có cảm giác mình là cố ý chạy trốn?
Quý Thính hít sâu một hơi, nỗ lực làm trái tim bang bang nhảy trấn định xuống, lúc này mới từ trong túi móc ra chìa khóa, nhìn đến trên chìa khóa có rỉ sắt, cô tức khắc ngây ngẩn cả người, lúc này mới bất giác mà nhìn lại chính mình.
Vừa rồi còn mặc quần áo mới, hiện tại đã phai màu, có chỗ còn bị rách, rau mới mua tươi mới đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại giỏ rau, mà cũng đã rách tung tóe. Quý Thính ngốc một cái, lấy di động ra, điện thoại sáng dậy đã sạc đầy hiện tại đen thui, mở thế nào cũng không bật lên được.
Cô ngốc ngốc đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện, ngoại trừ chính con người mình, chẳng sợ đồ vật cô mang trên người cũng không ngăn cản được thời gian xâm nhập.
Tâm tình phức tạp đứng đó một lúc lâu, cuối cùng Quý Thính cầm chìa khóa đi mở khóa, kết quả không thể nào mở ra.
Chẳng lẽ bởi vì chìa khóa rỉ sắt? Quý Thính xem kỹ, lập tức phủ định, chìa khóa có chút rỉ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hẳn là ổ khóa đã đổi.
...... Thân Đồ Xuyên đổi?
Quý Thính cắn môi, sau một lúc lâu bỏ chìa khóa trong túi, rối rắm hồi lâu rốt cuộc quyết định gõ cửa. Cô phải gặp Thân Đồ Xuyên mới có thể xác định nguyên nhân hiện giờ tại sao cậu không hạnh phúc, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ, còn nỗ lực trước đây đã làm, chỉ sợ đã như nước chảy mây trôi.
Cậu ta đừng quá oán hận cô là được, mặt khác cô cũng không dám cầu nhiều.
Thịch thịch thịch.
Tiếng đập cửa vang lên, không có người lên tiếng, Quý Thính đành phải tiếp tục gõ, trong phòng thật mau truyền ra một giọng nam thô lỗ: "Ai da, sáng sớm thế này, gõ gõ gõ cái gì, gõ mẹ ngươi sao?"
...... Thân Đồ Xuyên như thế nào trở nên thô lỗ như vậy? Quý Thính biểu tình cứng đờ ra, còn không kịp nói gì cửa đã mở, một người vạm vỡ hùng hùng hổ hổ mở cửa, nhìn đến là một cô gái trẻ thì sửng sốt một chút, ngay sau đó giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi: "Cô tìm ai?"
Quý Thính nhìn người mới mở cửa, xác định chắc chắn đừng nói mười năm, ngay cả hai mươi năm, Thân Đồ Xuyên cũng không có khả năng từ hai mí biến thành một mí, trong nháy mắt cô liền cảm thấy an tâm.
"Tôi tìm Thân Đồ Xuyên." Quý Thính ngoan ngoãn trả lời, nỗ lực cố gắn làm hai mắt của mình thoạt nhìn vô hại một chút.
Người vạm vỡ nhíu nhíu mày: "Cô nói tên này nghe có chút quen tai, nhưng ở đây không có người này."
Quý Thính sửng sốt: "Sẽ không mà, cậu ta hẳn là ở đây." Cô nói xong, dừng lại một chút, "Cậu ta có thể là chủ nhà, anh có thể tìm giúp tôi không?"
"Thật không có người này," Người trung niên đối với cô gái trẻ xinh đẹp có rất nhiều kiên nhẫn, "Phòng này là tôi mua, không phải thuê, hơn nữa chủ trước cũng không phải tên Thân Đồ Xuyên, cô tìm lầm chỗ rồi."
"A, phải không? Vậy cảm ơn." Quý Thính cười gượng, nói lời cảm tạ, xoay người chậm rì rì đi xuống lầu.
Người trung niên nhìn bóng dáng lung lay của cô, có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không cô gọi điện thoại đi, hỏi địa chỉ rõ ràng rồi nói."
Anh ta nói xong lại cảm thấy dư thừa, cô gái này nếu có thể liên hệ được người cũng sẽ không như vậy trực tiếp chạy tới tìm. Chỉ là anh ta vừa muốn đóng cửa liền nhìn thấy cô gái đôi mắt sáng lấp lánh chạy trở về: "Tốt quá, tôi có thể mượn điện thoại anh sử dụng một chút không?"
Từ lúc thời gian nhảy vọt đến giờ, trong đầu cô toàn là lộn xộn, nếu không phải anh ta nhắc nhở, cô thật đúng là quên có thể liên hệ điện thoại.
Người đó không do dự lấy điện thoại từ trong túi quần đùi ra, Quý Thính nói cảm tạ, đem dãy số đã học thuộc lòng gọi đi. Trước kia cô cũng không nhớ này nọ, vẫn là Thân Đồ Xuyên bức cô phải nhớ, nói rằng một ngày nào đó di động không có điện còn có thể dùng điện thoại công cộng liên lạc với cậu.
Lúc đó cô không cho là đúng, chỉ vì để cậu bạn trẻ vui lòng mới học thuộc, không nghĩ tới hiện tại thật dùng được.
Ấn xong dãy số, Quý Thính mới bấm nút gọi, nghe được bên trong truyền ra tiếng "đô... đô...", cô nhẹ nhàng thở ra. Có thể đả thông, thật tốt quá.
Chỉ là tiếng đô đô đã kết thúc, bên kia không có người tiếp nghe, cô chỉ có thể gọi lại lần nữa, liên tiếp gọi ba lần, trước sau không có người trả lời.
Người trung niên thấy Quý Thính ngày càng sốt ruột, không khỏi hỏi lại: "Cô xác định là số di động này sao?"
"Phải, xác định." Nói xong, Quý Thính chợt sửng sốt một chút, nhớ lại mười năm đã qua, số di động này thật đúng là không nhất định vẫn còn của Thân Đồ Xuyên.
Người đó thấy biểu tình của Quý Thính không đúng, trong mắt toát ra vẻ đồng tình, nhìn dáng vẻ cô gái này chính là đi tìm bạn trai đi, người ta không trả lời điện thoại, hiển nhiên là đã đá văng cô ấy.
Lại gọi tiếp mấy lần không được, Quý Thính thấy người nọ chờ mãi, dần dần có chút ngượng ngùng, cô gọi một lần, thấp giọng nói: "Tôi gọi thêm một lần nữa, thật làm phiền anh."
"Không có việc gì, gọi hai lần cũng được." Anh ta buông tiếng thở dài.
Quý Thính cảm kích cười cười, nghe di động đô đô thanh, dần dần cười không nổi. Ở tiếng thứ tám tiếng vang lên, cô nhấp nhấp môi, vừa muốn trả điện thoại lại liền nghe được anh ta kinh hô một tiếng: "Nối! Chuyển được rồi!"
Quý Thính sửng sốt, nhìn đến di động quả nhiên bắt đầu biểu hiện cuộc gọi đang diễn ra, ngón tay cô run nhẹ, đưa điện thoại lên tai, nỗ lực khắc chế âm run rẩy, nhỏ giọng hỏi: "Là Tiểu Xuyên sao?"
Đối phương không nói gì, nhưng cậu trầm mặc càng lâu, Quý Thính càng là xác định đó chính là Thân Đồ Xuyên, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống. May mắn mười năm nay cậu không đổi số di động, nếu không biển người mênh mông, cô thật không biết như thế nào để đi tìm.
"Tiểu, Tiểu Xuyên, tôi là Quý Thính, cậu còn nhớ rõ tôi sao?" Quý Thính nói, tự nhiên cảm thấy đôi mắt nong nóng, "Tôi chính là mười năm trước ở cùng với cậu, Quý Thính, khi đó chúng ta ở bên nhau, chúng ta..."
"Quý Thính."
Trong ống nghe truyền đến giọng nam trầm thấp đầy từ tính, trong nháy mắt Quý Thính ngậm miệng lại. Thanh âm này so với trước kia tựa hồ trầm ổn rất nhiều, mang theo chút xa cách, nhưng mà cô lập tức nhận ra, người này chính là Thân Đồ Xuyên.
"Tôi hiện tại ở trước cửa nhà trước kia của chúng ta, cậu tới đón tôi được không?" Quý Thính nhỏ giọng hỏi.
Ống nghe trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Được."
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, chờ điện thoại cắt đứt sau đem điện thoại dâng trả, nói cảm tạ rối rít với người trung niên. Anh ta vẫy vẫy tay, lấy lại điện thoại rồi vào nhà.
Ở hành lang lại lần nữa chỉ còn một mình Quý Thính, cô đứng đến có chút mệt mỏi, nhìn thang lầu không hề sạch sẽ, lại nhìn trên người mình quần áo cũ nát, không hề còn tâm lý chướng ngại đến ngồi xuống chỗ thang lầu, bắt đầu tự hỏi việc kế tiếp sẽ như thế nào.
Vừa rồi Thân Đồ Xuyên cái gì cũng không hỏi, chỉ đáp ứng sẽ tới đón cô, là không oán hận mười năm trước cô không hiểu được biến mất, hay là căn bản không để bụng?
Dù sao có lẽ không hận cô, nếu không dựa vào tính cách Thân Đồ Xuyên, chẳng sợ không hắc hóa cũng sẽ không đối với cô khách khí như vậy, căn bản sẽ không có lòng tốt mà tới đón cô.
Quý Thính dựa lan can, trong đầu tràn đầy thanh âm vừa rồi của Thân Đồ Xuyên, dần dần cảm thấy mệt nhọc, bất tri bất giác dựa vào lan can thang lầu mà ngủ đi.
Không biết ngủ bao lâu, cô nghe được bên tai truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo tựa hồ có người ngừng trước mặt mình, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt đối phương cực nóng mà điên cuồng, tuy là trong lúc ngủ mơ cô cũng bởi vì thế mà trở nên cực kỳ không an ổn.
Ngực phảng phất như bị yểm không thở nổi, cô giãy giụa suy nghĩ, muốn tỉnh lại, lại giống như chết đuối không khống chế được chính mình, lúc cô cảm thấy toàn thân muốn chết đuối, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Quý Thính."
Quý Thính khẽ nhúc nhích, hô hấp dần dần thông thuận.
"Quý Thính." Đối phương lại kêu một tiếng.
Quý Thính chậm rãi mở mắt ra, thế giới trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng trước mặt mình, bởi vì anh đứng ngược sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng vai rộng eo thon, cũng không thể thấy rõ mặt.
"Quý Thính, đã lâu không thấy."
Quý Thính thanh tỉnh, ý thức được anh là ai, cô đột nhiên đứng lên, lại bởi vì tuột huyết áp, trước mắt biến thành màu đen, thân thể không chịu khống chế lảo đảo ngã xuống.
Đối phương một tay ôm lấy eo cô, quay người lại ép người cô lên một bên tường ở thang lầu. Quý Thính theo bản năng bắt lấy ống tay áo anh, sau một lúc mới hoàn hồn lại.
Không còn là góc độ phản quang, cô nhìn người trước mắt, hơi hơi thất thần.
Anh giống như lại cao hơn một chút, bả vai cũng rộng hơn nhiều, mặc một bộ tây trang màu đen cắt may khéo léo, vai rộng chân dài eo thon nhìn không ra tật xấu gì. Hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ ràng, tính trẻ con thiếu niên bị thay thế bằng vẻ thành thục, sau gọng kính tơ vàng là ánh mắt lạnh lẽo, khí tràng cường đại đến làm người ngộp thở.
...... Nguyên lai thật là đã mười năm sau, Quý Thính gặp được người quen thuộc, cuối cùng nhận ra được sự chân thật của thời gian thay đổi.
"Tiểu Xuyên, cậu sao lại mang mắt kính?" Quý Thính hỏi xong liền câm miệng, hận không thể đánh mình một đấm, cái gì lời nói đầu tiên thật tệ như vậy, cố tình nói một câu không hay chút nào.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô, thấy cô càng quẫn bách mới nhàn nhạt nói: "Ừ, cận thị."
"... Độ rất cao sao?" Chẳng sợ cái đề tài này thật nhàm chán, thấy anh trả lời xong, Quý Thính căng da đầu hỏi.
Bởi vì cô thật sự không tìm thấy đề tài khác nha!
Cũng may Thân Đồ Xuyên cũng coi như phối hợp: "Không cao, chỉ là khi làm việc thỉnh thoảng đeo thôi."
"À..." Quý Thính ấp úng nói xong, ý thức được hai người còn ôm nhau, không khỏi hơi thẹn thùng.
Bị cậu thiếu niên mười tám tuổi ôm và bị một người đàn ông thành niên hai mươi tám ôm, hoàn toàn không phải cùng một cảm giác, ít nhất Thân Đồ Xuyên mười tám tuổi sẽ không có lực áp bách như vậy!
Thân Đồ Xuyên tựa hồ nhìn ra cô không khoẻ, giương khóe môi lên, khoan dung hỏi: "Còn choáng váng sao?"
"Không, không." Quý Thính nhấp môi.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, lúc này mới buông lỏng cô ra. Quý Thính đứng ở một bậc thang cao hơn anh, đôi mắt không thể khống chế mà ngắm Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên an tĩnh đứng đó một lúc lâu, vươn tay ra: "Chúng ta về nhà đi."
"...... Được."
Anh nắm tay cô đi từ từ xuống dưới, mãi cho đến ra khỏi tiểu khu mới dừng lại, Quý Thính nhìn chiếc xe xa hoa trước mặt, ấp úng hỏi: "Đây là của cậu?"
"Phải." Thân Đồ Xuyên nói, mở cửa xe giúp cô.
Quý Thính có chút co quắp: "Quần áo tôi dơ......"
"Không sao, vào đi thôi."
Quý Thính nói cảm ơn, có chút ngượng ngùng mà chui vào, chờ anh ngồi vào ghế điều khiển, cô cười gượng: "Không nghĩ tới cậu hiện tại lợi hại như vậy, chiếc xe quý như vậy cũng mua nổi."
"Trong nhà có mấy chung cư, em thích đều có thể lái đi." Thân Đồ Xuyên liếc nhìn cô một cái, tiếp theo choàng người lên hướng về phía cô, bộ dáng như là muốn ôm Quý Thính vào lòng.
Quý Thính nín thở, cả người cứng đờ nhìn anh, môi cô và sườn mặt anh cách nhau chỉ khoảng 2 cm, cô mà đụng đậy một chút sẽ hôn vào mặt anh.
Đang lúc cô không dám hành động gì, Thân Đồ Xuyên kéo dây an toàn bên cạnh cô ra, cẩn thận giúp cô cài vào xe, cười nhạt: "An toàn trên hết."
Quý Thính cũng cười theo, cười cười một hồi thật cảm giác không khỏe, tuy rằng Thân Đồ Xuyên có thể không hận chuyện cô đột nhiên biến mất, nhưng đối mặt với sự xuất hiện đột nhiên của cô, có phải hay không anh quá... bình tĩnh?
Ý tưởng này vừa nảy ra, Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Dựa theo tính cách Thân Đồ Xuyên, hoặc sẽ trực tiếp chất vấn, hoặc sẽ xem cô như không khí mà bỏ qua, tuyệt đối không giống như bây giờ, dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh, giúp cô cài đai an toàn, nói chuyện, còn cười với cô.
Quý Thính liếc nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, nhìn hình dáng có chút xa lạ, sau một lúc lâu nói khẽ một câu: "Tôi lúc trước đột nhiên biến mất... Cậu không trách tôi sao?"
Nói xong cô liền nhìn chằm chằm mặt Thân Đồ Xuyên, tưởng từ vẻ mặt của anh nhìn ra được chút gì.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lúc, khi nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn: "Năm đó em biến mất, ở xung quanh tiểu khu vừa vặn có mấy án mạng, người bị hại đều là phụ nữ trẻ tuổi, anh không nghĩ tới em còn sống."
"Vậy, cậu sẽ trách tôi sao?" Quý Thính kiên trì hỏi, hỏi xong lại bổ sung một câu, "Tôi không gặp tội phạm giết người, tôi chỉ là... biến mất."
"Vốn dĩ cho rằng em đã chết, hiện tại nhìn thấy em còn sống đã là kinh hỉ lớn nhất, như thế nào lại trách em." Thân Đồ Xuyên bật cười.
Nói cũng đúng, vốn dĩ cho rằng người đã chết đột nhiên còn sống, ngay cả đối với cô có ý hận gì cũng bị chuyện sống lại này triệt tiêu.
Quý Thính hiểu được cậu vì sao không trách mình, nhưng tâm lý vẫn là cảm thấy quái quái.
"Tôi mất tích mười năm, trở về vẫn mặc đồ mười năm trước, cậu không cảm thấy kỳ quái hay sao?" Quý Thính cổ quái hỏi.
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên giương giương lên, đôi mắt rũ xuống che lấp cảm xúc chân thật: "Cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không bức em, chuyện quá khứ đều đã qua, em hiện tại tốt là được."
Quý Thính sửng sốt, cảm thấy hiện tại cậu so với mười năm trước tính tình cũng khác nhau quá nhiều... Như thế nào lại trở nên thiện giải nhân ý như vậy? Cô ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn quần áo cũ nát trên người mình, đột nhiên có chút như đã hiểu ——
Cậu ta không phải là cho rằng chính mình bị lừa bán, hiện tại mới thoát ra đi?
Như xác minh ý tưởng trong lòng Quý Thính, thanh âm Thân Đồ Xuyên ôn nhu: "Nếu em không muốn để người khác biết chuyện phát sinh mấy năm nay, anh sẽ giúp em sắp xếp."
...... Thật đúng là như vậy. Quý Thính bật cười: "Chính là tôi đã không nhớ rõ."
"A?" Đèn đỏ, xe dừng lại, Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô.
Quý Thính chớp chớp mắt: "Tôi thật không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ rõ cậu sinh nhật, sau đó tôi đi mua đồ ăn, khi trở lại cửa tiểu khu liền bị hôn mê, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ, vừa rồi hỏi người khác mới biết được đã qua mười năm."
Cô không có biện pháp giải thích mười năm nay mình đi đâu, chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tựa hồ muốn xem thấu qua linh hồn Quý Thính, Quý Thính ngượng ngùng cười cười, chỉ cảm thấy Thân Đồ Xuyên hai mươi tám tuổi khí tràng quá cường đại, cô không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Đèn xanh sáng lên, Thân Đồ Xuyên lái xe đi, chậm rãi an ủi: "Không nhớ rõ cũng không sao, coi như mười năm này không tồn tại, dù sao về sau cùng lúc trước không có gì khác nhau."
"A...... Đúng rồi, phòng của chúng ta vì sao bán đi?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, chậm rãi trả lời: "Sau khi em biến mất, anh không có tiền đi học."
Quý Thính vừa nghe thật áy náy, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay anh: "Bán thì bán đi, có tác dụng thì tốt rồi, cũng là tôi không tốt, biến mất lâu như vậy, lại là vào sinh nhật của cậu..."
Nói xong cô có chút buồn bã mất mát, nếu không có tự nhiên đâm ngang như vậy, nói không chừng hiện tại nhiệm vụ đã thành công, rốt cuộc lúc đó cái bớt của cậu đã rất nhạt không thấy rõ
Thân Đồ Xuyên cười khẽ: "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại."
"Được, vậy không đề cập tới," Quý Thính ngượng ngùng cười, nghe được ra anh không quá nguyện ý nghe chuyện trước kia. Cũng đúng, năm đó anh không hiểu chuyện, thích người con gái hơn mình sáu tuổi, nếu là hiện tại Thân Đồ Xuyên phỏng chừng sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Anh nguyện ý vì tình cảm trước kia mà đem cô về nhà đã thật không tồi.
Quý Thính thức thời không nhắc lại chuyện lúc trước, nghĩ nghĩ, dò hỏi: "Cậu thì sao? Mấy năm nay có khỏe không?" Khẳng định là không tốt, nếu không thế giới này cũng sẽ vẫn luôn chưa kết thúc.
"Còn tàm tạm." Thân Đồ Xuyên trả lời có lệ.
Quý Thính còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vừa thấy anh không thế nào phối hợp, lập tức dừng lại. Thời gian còn dài, lúc sau còn có rất nhiều cơ hội hiểu biết.
Trong xe không có người nói nữa, ngay cả không khí đều an tĩnh lại. Quý Thính ban đầu có chút ngượng ngùng, dần dần cũng thả lỏng lại, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài xem.
Mới đầu bọn họ đi qua nội thành, càng đi kiến trúc bốn phía càng ít, dần dần bọn họ ra khỏi thành phố, tiếp theo xuất hiện đồng ruộng khắp nơi.
Quý Thính kinh ngạc: "Cậu ở vùng ngoại thành sao?"
"Phải." . ngôn tình sủng
Quý Thính nghi hoặc: "Như vậy đi làm phương tiện sao?"
"Cũng tạm," Thân Đồ Xuyên nói xong tạm dừng một chút, "Công ty của mình cho nên đi làm thời gian tương đối tự do, ở bên này là bởi vì tương đối thanh tĩnh, không ai quấy rầy."
Đã hiểu, có tiền thật tùy hứng, Quý Thính trong lòng tấm tắc hai tiếng.
Thân Đồ Xuyên quét mắt liếc một cái: "Em không thích?"
"Không không, tôi cảm thấy khá tốt." Quý Thính cười cười, không có nói nữa.
Xe lao nhanh trên quốc lộ không người, tựa hồ không muốn quay đầu lại.
Sắc trời dần dần tối xuống, thế giới tựa hồ chỉ còn hai màu trắng đen, vùng ngoại thành địa phương hẻo lánh, núi rừng cây cối rậm rạp đan xen, cuối cùng nhìn như nanh vuốt, tư thái kỳ dị. Một tòa biệt thự lẻ loi với vòng tường thành xung quanh hiện ra, lọt giữa phong cảnh hoang dã.
Quý Thính nhìn đến biệt thự, trong nháy mắt hiện lên áp lực nhàn nhạt, cô lập tức ý thức được đây là chỗ ở của Thân Đồ Xuyên.
Quả nhiên, Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói: "Tới rồi."
Quý Thính đi theo cười cười, gác cổng mở cửa, cô ngồi trong xe quan sát sân. Trong sân không có hoa cỏ gì, từ cửa đến biệt thự, khoảng giữa đều là trụi lủi, có thể dùng từ hoang vu để hình dung.
Nhưng chính ở mảnh đất trống hoang vu như vậy, gần tới gara, cô thấy được hơn mười người bảo vệ, còn có năm ba con chó đen thật to. Cô tấm tắc hai tiếng: "Đây đều là bảo vệ của cậu sao?"
"Phải."
"Cậu phòng thủ thật chặt chẽ." Quý Thính ra vẻ chưa hiểu đời. Sắp xếp như vậy, đừng nói người tiến vào, ngay cả ruồi bọ cũng đừng nghĩ đến.
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái: "Phải, bảo an nghiêm thì trong lòng kiên định."
"Cũng đúng, nơi này là núi rừng hoang vắng, cậu một người ở, khẳng định muốn được an toàn." Quý Thính gật gật đầu, nói xong dừng lại một chút, cô chần chờ, "Cậu... hiện tại vẫn là một người sao?"
Tuổi tác anh cũng không nhỏ, dưa theo trong nguyên văn, lúc này ở trong ngục giam đến không còn mệnh sống, nhưng do cô thay đổi quan hệ của anh và Lý Thác, mối hận với Lý Thác đã biến mất, không còn báo thù, vậy hẳn là đã lập gia đình?
"Phải, là một người." Thân Đồ Xuyên chậm rãi trả lời, nói xong nhìn cô một cái, "Còn em, mấy năm nay có gặp được người thích sao?"
Quý Thính còn không có trả lời, anh đã mở miệng trước: "A, em mất trí nhớ, không nhớ rõ mấy năm nay đã xảy ra cái gì."
Quý Thính nhíu mày một chút, ẩn ẩn cảm thấy những lời này tựa hồ châm chọc mười phần, nhưng nhìn về phía mặt anh lại cảm thấy anh chỉ là bình tĩnh trình bày sự thật. Không chờ cô nghĩ nhiều, xe ngừng lại ở gara, Thân Đồ Xuyên xuống xe, giúp cô mở cửa xe.
"Đi thôi."
Quý Thính lên tiếng, vội từ trong xe ra ngoài, đi theo anh ngang qua sân vào bên trong biệt thự.
Vừa vào cửa cô liền ngây ngẩn cả người, cảm nhận sâu sắc chính mình có bao nhiêu bần cùng. Vừa vào cửa chính là phòng khách, ánh mắt có thể thấy được căn phòng xa hoa, mà phía sau phòng khách là năm tầng lầu, đứng ở hành lang có thể rõ ràng nhìn thất tất cả.
Mặc kệ là tranh chữ của danh nhân hay là bình hoa cổ, phòng khách căn bản có đầy đủ mọi thứ, nhưng Quý Thính vẫn cảm thấy có chút quái quái, giống như khuyết thiếu cái gì.
"Thích sao?" Thân Đồ Xuyên đứng ở phía sau hỏi.
Quý Thính nghe vậy theo bản năng gật gật đầu, tiếp theo có chút ngượng ngùng: "Nhà cậu quá lớn." So với nơi này, chỗ bọn họ sống lúc trước quả thực chính là ổ chó.
"Nơi này cũng là nhà em, thích thì quá tốt," Thân Đồ Xuyên nhợt nhạt cười, "Đi, anh mang em đi phòng của em."
Quý Thính gật gật đầu, đi theo anh tới lầu bốn, đến căn phòng tận cùng bên trong, Thân Đồ Xuyên ngừng lại: "Đồ trước kia của em đều đã ném đi, trong nhà không có đồ dùng cho em, anh đã kêu quản gia đi mua, em vào trong nghỉ ngơi một chút đi, anh ở phòng bên cạnh, có việc gì trực tiếp tìm anh."
Quý Thính thấy anh khách khí đứng ở cửa cũng không có ý định đi vào trong, biết anh là tị hiềm, cô cảm thấy cậu thiếu niên trưởng thành đã có chừng mực, trong lòng lại có chút mất mát, tóm lại, tâm tình cô thật phức tạp: "Được, tôi đi vào trước."
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, xoay người rời đi. Quý Thính nhìn theo anh về phòng, lúc này mới xoay người vào phòng mình.
Đúng, thật không ngoài sở liệu, một gian phòng còn lớn hơn so với căn nhà của cô, từ cửa vào là thảm thật dày, đi trên mặt không phát ra tiếng động, phảng phất như đang đi trong mây.
Quý Thính vừa vào phòng đã thấy ngay nơi này trang hoàng phi thường hợp ý cô, quả thật giống như vì chính bản thân cô mà đặt làm mọi thứ, chỉ là, trong phòng có một chỗ có vẻ đặc biệt không tốt, trên một mặt tường có một khối pha lê đen giống như cái gương, hoàn toàn không hợp với trang hoàng tổng thể trong phòng chút nào.
Gương cao khoảng hai mét, đối diện với giường, Quý Thính đi lên nhìn thoáng qua, sự chú ý liền chuyển dời đến chỗ khác. Cô đi quanh phòng dạo một vòng, phát hiện cho dù là gia cụ hay bất cứ thứ gì, hễ có góc cạnh là đều bị bao lại bằng một tầng bọt biển mềm, dường như sợ người đánh vào sẽ bị thương.
Quý Thính bật cười, cảm thấy loại bảo hộ này có điểm không thể hiểu được, rốt cuộc người trưởng thành ai không có việc gì lại tự đánh mình. Nhưng nghĩ lại, nói không chừng người lúc trước ở căn hộ này là thiết kế cho trẻ con, cho nên mới làm bảo hộ như vậy.
Tưởng tượng như vậy, Quý Thính cảm thấy rất có đạo lý nên không rối rắm nữa, sau khi dạo một vòng, cô liền ngã xuống giường lớn.
"Oa..."
Thân thể ngã vào giường đệm mềm mại, Quý Thính thoải mái rầm rì một tiếng, ở trên giường lăn vài vòng, sau đó lâm vào trầm tư.
Xuyên qua đoạn thời gian nhảy vọt, hiện tại cô đã có thể tiếp thu được, gặp lại Thân Đồ Xuyên cũng đặc biệt thuận lợi, trừ bỏ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, ở cùng Thân Đồ Xuyên đã trưởng thành giống như mười năm trước, không có gì khác biệt.
À, khác biệt có một chút, tỷ như Thân Đồ Xuyên hiện tại hiển nhiên không giống như mười năm trước có cảm tình với cô, hiện tại bọn họ giống như là bạn bè kết nhóm sống cùng nhau.
Tóm lại tình huống hiện giờ tốt vượt quá sự mong muốn, nhưng trong lòng Quý Thính lại trước sau vẫn ẩn ẩn cảm thấy bất an, cảm thấy hết thảy quá mức thuận lợi, ngược lại lại mất đi cảm giác chân thật. Đặc biệt Thân Đồ Xuyên hiện giờ không khỏi trưởng thành quá tốt, so với nguyên văn quả thật khác nhau như hai người.
... Nói không chừng là bởi vì xác thật trưởng thành thực sự tốt, cô vẫn là đừng nghĩ nhiều, Quý Thính nhắm mắt lại, thực mau chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Sau khi cô ngủ không lâu, cửa phòng giống như bị một trận gió thổi qua, phát ra một tiếng vang nhỏ. Quý Thính nhíu mày một chút, cổ bị động một chút, chỉ cảm thấy cổ giống như có cái gì chạm vào, làm hô hấp cô cũng trở nên khó khăn.
Loại khó chịu này không lâu lắm, biểu tình cô liền hòa hoãn xuống, mông lung cho tới khi dường như lại nghe tiếng cửa phòng mở, cô mê man mở to mắt, rồi chỉ chớp mắt một cái lại ngủ tiếp.
Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn đen, trong phòng chỉ có một đèn đêm tỏa sáng, cô giật giật tay chân, cảm thấy sức lực khôi phục gần như hoàn toàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bụng phát ra thanh âm lộc cộc, Quý Thính đứng dậy mở đèn, đang do dự có nên đi ra ngoài tìm đồ ăn hay không liền nghe tiếng đập cửa.
"Mời vào."
Cửa mở ra, là Thân Đồ Xuyên, trong tay bưng hai chén mì. Lúc này anh không mang mắt kính, một đôi mắt tinh tường lộ ra, thiếu một phân xa cách, nhiều một phân cường thế.
Quý Thính vội từ trên giường xuống, tiếp nhận một chén đặt lên bàn, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp kêu tôi ra ngoài ăn là được, bất quá cũng thật hay, tôi mới vừa tỉnh cậu liền tới đây, chúng ta còn rất ăn ý."
"Đi rửa tay." Thân Đồ Xuyên ngồi xuống.
Quý Thính khóe miệng khẽ nhúc nhích: "...... A." Người này khí tràng quá cường đại, so với lúc thiếu niên quả thực là hai người, nói chuyện với anh thật có áp lực quai quái.
Quý Thính nghe lời đi rửa tay, rửa xong cô nhìn mình trong gương, xác định trên mặt sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài, kết quả mới đi được hai bước cô lại quay trở về, nhíu mày nhìn chằm chằm vệt đỏ trên cổ hồi lâu.
Cho đến khi Thân Đồ Xuyên thúc giục, cô mới từ từ đi từ phòng tắm ra, muốn nói lại thôi, liếc Thân Đồ Xuyên một cái, sau một lúc lâu mới hỏi: "Trong nhà có phải có muỗi hay không, tôi giống như bị cắn."
Thân Đồ Xuyên ngẩng lên: "Cho anh xem."
Quý Thính duỗi cổ qua, trên làn da tinh tế trắng nõn xác thật có mấy dấu đỏ, Thân Đồ Xuyên nhéo cằm cô cẩn thận quan sát, Quý Thính hơi ngượng ngùng, ý thức được động tác của bọn họ giống như có chút ái muội.
Bất quá Thân Đồ Xuyên tựa hồ chỉ là muốn nhìn một cái, sau khi xem xong liền buông cô ra: "Đúng là bị cắn, chờ lát nữa anh lấy thuốc cho em, ăn cơm trước đi."
"Được." Quý Thính ngồi xuống đối diện anh, chỉ ăn một ngụm mặt liền mở to hai mắt, "Cậu làm?"
"Nếm ra tới? Em vẫn còn nhớ rõ." Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên ý cười.
Quý Thính cười: "Cậu làm cơm, tôi đương nhiên có thể nếm ra được." Rốt cuộc đối với cô mà nói, là đêm qua mới vừa ăn qua.
Thân Đồ Xuyên cười nhạt không nói, Quý Thính nhìn bộ dáng của anh, đột nhiên biết mình sau khi tiến vào biệt thự vì sao cảm thấy thiếu thiếu cái gì: "Nơi này không có người hầu sao? Cậu còn tự mình nấu cơm."
"Phải, anh không thích bọn họ ở đây." Thân Đồ Xuyên cúi đầu ăn mì, khớp xương tay rõ ràng, thập phần ưu nhã, lộ ra vẻ giáo dưỡng thật tốt.
...... Đứa trẻ phản nghịch biến thành tinh anh quý tộc, Quý Thính nuốt nước miếng, ngượng ngùng cười: "Nhà lớn như vậy, cậu quét tước như thế nào?"
"Đều là anh một người làm, xem như rèn luyện," Thân Đồ Xuyên nói xong dừng lại một chút, "Nếu em muốn, về sau cũng có thể giúp anh."
"Đương nhiên, không thể để cậu một người làm việc." Quý Thính nói nhanh, hoàn toàn đã quên chính mình lúc trước cũng nói như vậy, kết quả việc toàn là trên người Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên tựa hồ tin cô, nhợt nhạt cười. Quý Thính cảm thấy người đàn ông này sau khi trưởng thành không chỉ khí tràng toàn bộ khai hỏa, diện mạo cũng đẹp gấp đôi, tim người mẹ nhỏ này thật sự kiềm lòng không được, cô cười cười sau cúi đầu ăn cơm thật nhanh, không dám nói thêm lời nào.
Một bữa cơm kết thúc, Quý Thính muốn thu thập chén đũa lại bị Thân Đồ Xuyên ngăn trở, cậu đem chén đũa chồng lên nhau, chầm chậm nói: "Đồ dùng sinh hoạt đã đưa tới, em đi phòng khách lấy đi, hôm nay vừa về, tinh thần khẳng định không được tốt lắm, nghỉ ngơi nhiều đi."
"...... Được."
Quý Thính cùng anh cùng nhau ra cửa, xuyên qua hành lang anh đi phòng bếp, chính mình còn lại đi phòng khách lấy đồ. Đồ vật quá nhiều, qua lại lăn lộn vài lần mới toàn bộ ôm hết về phòng.
Đem toàn bộ đồ vật về phòng, cô đơn giản thu thập lại một chút, phát hiện không chỉ có các loại đồ dùng sinh hoạt, còn có nguyên bộ dưỡng da, mỹ phẩm, cùng với hơn mười bộ quần áo, không chỉ có thế, ngay cả nội y cũng có rất nhiều bộ, số đo hoàn toàn vừa vặn với cô.
Nghĩ đến lúc trước sống cùng nhau, quần áo đều là trộn lẫn, trên mặt Quý Thính có chút nóng lên.
Đem đồ vật sắp xếp xong, cô đi tắm rửa một cái, thay áo ngủ hoàn toàn mới, thoải mái nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà cùng các loại móc giống tác phẩm nghệ thuật mà phát ngốc.
Thân Đồ Xuyên không có cảm tình gút mắt, sinh hoạt cũng tương đương giàu có, theo lý thuyết hẳn là thực hạnh phúc mới đúng, nhưng nhiệm vụ còn không hoàn thành, thuyết minh anh ta ở phương diện khác khẳng định chỗ không hài lòng. Cô phải mau chóng tìm được nguyên nhân anh không hài lòng mới được.
Quý Thính nằm ở trên giường ngây ngốc một hồi, xem thời gian đã mau rạng sáng, là thời điểm nên ngủ. Nhưng mà ngủ một ngày, buổi tối không buồn ngủ chút nào. Cô ở trên giường quay cuồng, cho đến khi đêm đã khuya mới hơi hơi buồn ngủ, nằm ở trên giường mà duỗi eo.
Tay vươn qua đỉnh đầu, trong nháy mắt ngón tay cô chạm vào một đồ vật lạnh lẽo, Quý Thính sửng sốt một chút, xoay người ghé về hướng đó mà xem.
Giường hình vuông, chỗ cô đụng tới là một góc, tuy rằng nơi đó có phủ khăn trải giường mềm mại, nhưng với cảm xúc lạnh lẽo vừa rồi tuyệt đối không giống như cảm giác của khăn trải giường.
Quý Thính nhíu mày nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng kéo khăn trải giường ra, nhìn thấy đồ vật nơi đó thì sửng sốt một chút. Đó là một vòng sắt giống như vòng tay, đặc chế xuyên qua chân giường, tuy rằng có thể chuyển động qua lại nhưng không thể nào gỡ ra.
...... Trên giường tại sao lại trang bị đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy? Quý Thính mày càng nhăn lại, đột nhiên kéo chăn ra nhìn góc khác, phát hiện nơi đó cũng có khuyên sắt, vì vậy cô đơn giản đi xem cuối giường, không ngoài ý muốn thấy được bốn góc giường đều có thứ này.
Quý Thính từ trên giường xuống, cảm giác không khỏe trong lòng càng ngày càng nặng. Cô suy tư hồi lâu cũng không phát hiện ra manh mối gì, cuối cùng đành phải nằm trên giường ngủ.
Kết quả mơ mơ màng đi vào giấc ngủ, chợt trong nháy mắt đột nhiên có một ý tưởng nổi lên trong đầu cô, thứ này rất giống trước kia cô xem điện ảnh, là dùng để trói tay chân người. Ý tưởng này vừa xuất hiện, cô liền bừng tỉnh, phía sau lưng chợt ra một tầng mồ hôi lạnh, chút buồn ngủ đều đã không có.
Cô ngồi dậy, sau khi tỉnh hẳn cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, buồn cười một tiếng sau lại cười không nổi, nội tâm bất an càng ngày càng tăng.
Biết rõ đây là không có khả năng, Thân Đồ Xuyên không có việc gì gắn cái đồ trói người để làm gì, nhưng cố tình trong nội tâm cô lại có điểm để ý.
Không muốn chính mình đem Thân Đồ Xuyên hướng tới phương diện không tốt, Quý Thính buông tiếng thở dài, quyết định đi ra cửa một chút.
Lúc này đã là rạng sáng hai giờ, hành lang yên tĩnh không tiếng động, cách quãng sẽ có một cái đèn đêm nhỏ. Đèn đêm ánh sáng thật yếu, chỉ chiếu nhợt nhạt đường đi. Quý Thính đi ở hành lang, nhìn thấy ngoài cửa sổ hành lang nhánh cây giương nanh múa vuốt, trái tim sợ nhảy bang bang.
Cô thật siêu sợ ma quỷ.
Nhưng đã ra tới, lại trở về cũng không thú vị, còn không bằng đi đến đầu nhìn xem hoàn cảnh nơi này. Quý Thính hít sâu một hơi, vừa cổ vũ chính mình cố lên, vừa bước nho nhỏ đi ra ngoài.
Xuyên qua hành lang thật dài đã đến cửa thang lầu, đi xuống dưới mấy tầng kế tiếp là phòng khác. Quý Thính vốn dĩ muốn bật đèn, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì cũng không mở đèn ra mà trong đêm đen không tiếng động đi tản bộ.
Ở phòng khách đi một vòng, trong đầu không khỏi lại lần nữa hiện lên vòng sắt trong phòng mình.
Nơi này lớn như vậy, phòng cho khách hẳn là không ít, không biết phòng khác có phải hay không cũng có loại đồ vật này? Quý Thính trong lòng vừa động, trong bóng đêm sờ soạng đi ra phía trước.
Ban ngày cô vừa tới đây, đối với phòng khách cũng không quen thuộc gì mấy, hơn nữa trời quá đen, không có biện pháp phân rõ phương hướng, cho nên cô cho rằng mình là đi đến thang lầu, kỳ thật là đi đến hướng cửa ra ngoài. Dọc theo vách tường đi cả nửa ngày, ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm, nhưng mà cô tìm mãi không thấy đèn, chỉ có thể nỗ lực đi về phía trước.
Đến khi sờ được then cửa, cô mới biết được mình đã đi đến cửa biệt thự, nghĩ dứt khoát đi ra ngoài tản bộ cũng tốt, vì thế nắm then cửa muốn kéo ra ——
"Em muốn đi đâu?"
* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Dây thừng của anh đâu?
Xuyến Xuyến: Đừng nóng vội
Cô không dám chậm trễ nữa, chạy tới tiểu khu xách giỏ rau chạy lên trên lầu, một hơi chạy đến lầu bốn, đối mặt với cửa phòng mình, cô đột nhiên khẩn trương lên.
Hiện tại mở cửa ra, bên trong sẽ nhìn thấy cái gì, Thân Đồ Xuyên đã lớn lên sao? Hay là có thể nhìn thấy vợ con cậu ấy, hay là bên trong dứt khoát không một bóng người. Mặc kệ bên trong là cái gì, nếu cô còn ở thế giới này có nghĩa là nhiệm vụ còn chưa thành công.
Mà nhiệm vụ không thành công, nguyên nhân chỉ có một, chính là mấy năm nay Thân Đồ Xuyên cũng không hạnh phúc... Cậu ấy hận mình hay sao? Rốt cuộc thời điểm cô biến mất thật quá kỳ quặc, cố tình đáp ứng ở bên cạnh cậu, cậu có lẽ có cảm giác mình là cố ý chạy trốn?
Quý Thính hít sâu một hơi, nỗ lực làm trái tim bang bang nhảy trấn định xuống, lúc này mới từ trong túi móc ra chìa khóa, nhìn đến trên chìa khóa có rỉ sắt, cô tức khắc ngây ngẩn cả người, lúc này mới bất giác mà nhìn lại chính mình.
Vừa rồi còn mặc quần áo mới, hiện tại đã phai màu, có chỗ còn bị rách, rau mới mua tươi mới đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại giỏ rau, mà cũng đã rách tung tóe. Quý Thính ngốc một cái, lấy di động ra, điện thoại sáng dậy đã sạc đầy hiện tại đen thui, mở thế nào cũng không bật lên được.
Cô ngốc ngốc đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện, ngoại trừ chính con người mình, chẳng sợ đồ vật cô mang trên người cũng không ngăn cản được thời gian xâm nhập.
Tâm tình phức tạp đứng đó một lúc lâu, cuối cùng Quý Thính cầm chìa khóa đi mở khóa, kết quả không thể nào mở ra.
Chẳng lẽ bởi vì chìa khóa rỉ sắt? Quý Thính xem kỹ, lập tức phủ định, chìa khóa có chút rỉ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hẳn là ổ khóa đã đổi.
...... Thân Đồ Xuyên đổi?
Quý Thính cắn môi, sau một lúc lâu bỏ chìa khóa trong túi, rối rắm hồi lâu rốt cuộc quyết định gõ cửa. Cô phải gặp Thân Đồ Xuyên mới có thể xác định nguyên nhân hiện giờ tại sao cậu không hạnh phúc, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ, còn nỗ lực trước đây đã làm, chỉ sợ đã như nước chảy mây trôi.
Cậu ta đừng quá oán hận cô là được, mặt khác cô cũng không dám cầu nhiều.
Thịch thịch thịch.
Tiếng đập cửa vang lên, không có người lên tiếng, Quý Thính đành phải tiếp tục gõ, trong phòng thật mau truyền ra một giọng nam thô lỗ: "Ai da, sáng sớm thế này, gõ gõ gõ cái gì, gõ mẹ ngươi sao?"
...... Thân Đồ Xuyên như thế nào trở nên thô lỗ như vậy? Quý Thính biểu tình cứng đờ ra, còn không kịp nói gì cửa đã mở, một người vạm vỡ hùng hùng hổ hổ mở cửa, nhìn đến là một cô gái trẻ thì sửng sốt một chút, ngay sau đó giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi: "Cô tìm ai?"
Quý Thính nhìn người mới mở cửa, xác định chắc chắn đừng nói mười năm, ngay cả hai mươi năm, Thân Đồ Xuyên cũng không có khả năng từ hai mí biến thành một mí, trong nháy mắt cô liền cảm thấy an tâm.
"Tôi tìm Thân Đồ Xuyên." Quý Thính ngoan ngoãn trả lời, nỗ lực cố gắn làm hai mắt của mình thoạt nhìn vô hại một chút.
Người vạm vỡ nhíu nhíu mày: "Cô nói tên này nghe có chút quen tai, nhưng ở đây không có người này."
Quý Thính sửng sốt: "Sẽ không mà, cậu ta hẳn là ở đây." Cô nói xong, dừng lại một chút, "Cậu ta có thể là chủ nhà, anh có thể tìm giúp tôi không?"
"Thật không có người này," Người trung niên đối với cô gái trẻ xinh đẹp có rất nhiều kiên nhẫn, "Phòng này là tôi mua, không phải thuê, hơn nữa chủ trước cũng không phải tên Thân Đồ Xuyên, cô tìm lầm chỗ rồi."
"A, phải không? Vậy cảm ơn." Quý Thính cười gượng, nói lời cảm tạ, xoay người chậm rì rì đi xuống lầu.
Người trung niên nhìn bóng dáng lung lay của cô, có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không cô gọi điện thoại đi, hỏi địa chỉ rõ ràng rồi nói."
Anh ta nói xong lại cảm thấy dư thừa, cô gái này nếu có thể liên hệ được người cũng sẽ không như vậy trực tiếp chạy tới tìm. Chỉ là anh ta vừa muốn đóng cửa liền nhìn thấy cô gái đôi mắt sáng lấp lánh chạy trở về: "Tốt quá, tôi có thể mượn điện thoại anh sử dụng một chút không?"
Từ lúc thời gian nhảy vọt đến giờ, trong đầu cô toàn là lộn xộn, nếu không phải anh ta nhắc nhở, cô thật đúng là quên có thể liên hệ điện thoại.
Người đó không do dự lấy điện thoại từ trong túi quần đùi ra, Quý Thính nói cảm tạ, đem dãy số đã học thuộc lòng gọi đi. Trước kia cô cũng không nhớ này nọ, vẫn là Thân Đồ Xuyên bức cô phải nhớ, nói rằng một ngày nào đó di động không có điện còn có thể dùng điện thoại công cộng liên lạc với cậu.
Lúc đó cô không cho là đúng, chỉ vì để cậu bạn trẻ vui lòng mới học thuộc, không nghĩ tới hiện tại thật dùng được.
Ấn xong dãy số, Quý Thính mới bấm nút gọi, nghe được bên trong truyền ra tiếng "đô... đô...", cô nhẹ nhàng thở ra. Có thể đả thông, thật tốt quá.
Chỉ là tiếng đô đô đã kết thúc, bên kia không có người tiếp nghe, cô chỉ có thể gọi lại lần nữa, liên tiếp gọi ba lần, trước sau không có người trả lời.
Người trung niên thấy Quý Thính ngày càng sốt ruột, không khỏi hỏi lại: "Cô xác định là số di động này sao?"
"Phải, xác định." Nói xong, Quý Thính chợt sửng sốt một chút, nhớ lại mười năm đã qua, số di động này thật đúng là không nhất định vẫn còn của Thân Đồ Xuyên.
Người đó thấy biểu tình của Quý Thính không đúng, trong mắt toát ra vẻ đồng tình, nhìn dáng vẻ cô gái này chính là đi tìm bạn trai đi, người ta không trả lời điện thoại, hiển nhiên là đã đá văng cô ấy.
Lại gọi tiếp mấy lần không được, Quý Thính thấy người nọ chờ mãi, dần dần có chút ngượng ngùng, cô gọi một lần, thấp giọng nói: "Tôi gọi thêm một lần nữa, thật làm phiền anh."
"Không có việc gì, gọi hai lần cũng được." Anh ta buông tiếng thở dài.
Quý Thính cảm kích cười cười, nghe di động đô đô thanh, dần dần cười không nổi. Ở tiếng thứ tám tiếng vang lên, cô nhấp nhấp môi, vừa muốn trả điện thoại lại liền nghe được anh ta kinh hô một tiếng: "Nối! Chuyển được rồi!"
Quý Thính sửng sốt, nhìn đến di động quả nhiên bắt đầu biểu hiện cuộc gọi đang diễn ra, ngón tay cô run nhẹ, đưa điện thoại lên tai, nỗ lực khắc chế âm run rẩy, nhỏ giọng hỏi: "Là Tiểu Xuyên sao?"
Đối phương không nói gì, nhưng cậu trầm mặc càng lâu, Quý Thính càng là xác định đó chính là Thân Đồ Xuyên, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống. May mắn mười năm nay cậu không đổi số di động, nếu không biển người mênh mông, cô thật không biết như thế nào để đi tìm.
"Tiểu, Tiểu Xuyên, tôi là Quý Thính, cậu còn nhớ rõ tôi sao?" Quý Thính nói, tự nhiên cảm thấy đôi mắt nong nóng, "Tôi chính là mười năm trước ở cùng với cậu, Quý Thính, khi đó chúng ta ở bên nhau, chúng ta..."
"Quý Thính."
Trong ống nghe truyền đến giọng nam trầm thấp đầy từ tính, trong nháy mắt Quý Thính ngậm miệng lại. Thanh âm này so với trước kia tựa hồ trầm ổn rất nhiều, mang theo chút xa cách, nhưng mà cô lập tức nhận ra, người này chính là Thân Đồ Xuyên.
"Tôi hiện tại ở trước cửa nhà trước kia của chúng ta, cậu tới đón tôi được không?" Quý Thính nhỏ giọng hỏi.
Ống nghe trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Được."
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, chờ điện thoại cắt đứt sau đem điện thoại dâng trả, nói cảm tạ rối rít với người trung niên. Anh ta vẫy vẫy tay, lấy lại điện thoại rồi vào nhà.
Ở hành lang lại lần nữa chỉ còn một mình Quý Thính, cô đứng đến có chút mệt mỏi, nhìn thang lầu không hề sạch sẽ, lại nhìn trên người mình quần áo cũ nát, không hề còn tâm lý chướng ngại đến ngồi xuống chỗ thang lầu, bắt đầu tự hỏi việc kế tiếp sẽ như thế nào.
Vừa rồi Thân Đồ Xuyên cái gì cũng không hỏi, chỉ đáp ứng sẽ tới đón cô, là không oán hận mười năm trước cô không hiểu được biến mất, hay là căn bản không để bụng?
Dù sao có lẽ không hận cô, nếu không dựa vào tính cách Thân Đồ Xuyên, chẳng sợ không hắc hóa cũng sẽ không đối với cô khách khí như vậy, căn bản sẽ không có lòng tốt mà tới đón cô.
Quý Thính dựa lan can, trong đầu tràn đầy thanh âm vừa rồi của Thân Đồ Xuyên, dần dần cảm thấy mệt nhọc, bất tri bất giác dựa vào lan can thang lầu mà ngủ đi.
Không biết ngủ bao lâu, cô nghe được bên tai truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo tựa hồ có người ngừng trước mặt mình, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt đối phương cực nóng mà điên cuồng, tuy là trong lúc ngủ mơ cô cũng bởi vì thế mà trở nên cực kỳ không an ổn.
Ngực phảng phất như bị yểm không thở nổi, cô giãy giụa suy nghĩ, muốn tỉnh lại, lại giống như chết đuối không khống chế được chính mình, lúc cô cảm thấy toàn thân muốn chết đuối, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Quý Thính."
Quý Thính khẽ nhúc nhích, hô hấp dần dần thông thuận.
"Quý Thính." Đối phương lại kêu một tiếng.
Quý Thính chậm rãi mở mắt ra, thế giới trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng trước mặt mình, bởi vì anh đứng ngược sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng vai rộng eo thon, cũng không thể thấy rõ mặt.
"Quý Thính, đã lâu không thấy."
Quý Thính thanh tỉnh, ý thức được anh là ai, cô đột nhiên đứng lên, lại bởi vì tuột huyết áp, trước mắt biến thành màu đen, thân thể không chịu khống chế lảo đảo ngã xuống.
Đối phương một tay ôm lấy eo cô, quay người lại ép người cô lên một bên tường ở thang lầu. Quý Thính theo bản năng bắt lấy ống tay áo anh, sau một lúc mới hoàn hồn lại.
Không còn là góc độ phản quang, cô nhìn người trước mắt, hơi hơi thất thần.
Anh giống như lại cao hơn một chút, bả vai cũng rộng hơn nhiều, mặc một bộ tây trang màu đen cắt may khéo léo, vai rộng chân dài eo thon nhìn không ra tật xấu gì. Hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ ràng, tính trẻ con thiếu niên bị thay thế bằng vẻ thành thục, sau gọng kính tơ vàng là ánh mắt lạnh lẽo, khí tràng cường đại đến làm người ngộp thở.
...... Nguyên lai thật là đã mười năm sau, Quý Thính gặp được người quen thuộc, cuối cùng nhận ra được sự chân thật của thời gian thay đổi.
"Tiểu Xuyên, cậu sao lại mang mắt kính?" Quý Thính hỏi xong liền câm miệng, hận không thể đánh mình một đấm, cái gì lời nói đầu tiên thật tệ như vậy, cố tình nói một câu không hay chút nào.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô, thấy cô càng quẫn bách mới nhàn nhạt nói: "Ừ, cận thị."
"... Độ rất cao sao?" Chẳng sợ cái đề tài này thật nhàm chán, thấy anh trả lời xong, Quý Thính căng da đầu hỏi.
Bởi vì cô thật sự không tìm thấy đề tài khác nha!
Cũng may Thân Đồ Xuyên cũng coi như phối hợp: "Không cao, chỉ là khi làm việc thỉnh thoảng đeo thôi."
"À..." Quý Thính ấp úng nói xong, ý thức được hai người còn ôm nhau, không khỏi hơi thẹn thùng.
Bị cậu thiếu niên mười tám tuổi ôm và bị một người đàn ông thành niên hai mươi tám ôm, hoàn toàn không phải cùng một cảm giác, ít nhất Thân Đồ Xuyên mười tám tuổi sẽ không có lực áp bách như vậy!
Thân Đồ Xuyên tựa hồ nhìn ra cô không khoẻ, giương khóe môi lên, khoan dung hỏi: "Còn choáng váng sao?"
"Không, không." Quý Thính nhấp môi.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, lúc này mới buông lỏng cô ra. Quý Thính đứng ở một bậc thang cao hơn anh, đôi mắt không thể khống chế mà ngắm Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên an tĩnh đứng đó một lúc lâu, vươn tay ra: "Chúng ta về nhà đi."
"...... Được."
Anh nắm tay cô đi từ từ xuống dưới, mãi cho đến ra khỏi tiểu khu mới dừng lại, Quý Thính nhìn chiếc xe xa hoa trước mặt, ấp úng hỏi: "Đây là của cậu?"
"Phải." Thân Đồ Xuyên nói, mở cửa xe giúp cô.
Quý Thính có chút co quắp: "Quần áo tôi dơ......"
"Không sao, vào đi thôi."
Quý Thính nói cảm ơn, có chút ngượng ngùng mà chui vào, chờ anh ngồi vào ghế điều khiển, cô cười gượng: "Không nghĩ tới cậu hiện tại lợi hại như vậy, chiếc xe quý như vậy cũng mua nổi."
"Trong nhà có mấy chung cư, em thích đều có thể lái đi." Thân Đồ Xuyên liếc nhìn cô một cái, tiếp theo choàng người lên hướng về phía cô, bộ dáng như là muốn ôm Quý Thính vào lòng.
Quý Thính nín thở, cả người cứng đờ nhìn anh, môi cô và sườn mặt anh cách nhau chỉ khoảng 2 cm, cô mà đụng đậy một chút sẽ hôn vào mặt anh.
Đang lúc cô không dám hành động gì, Thân Đồ Xuyên kéo dây an toàn bên cạnh cô ra, cẩn thận giúp cô cài vào xe, cười nhạt: "An toàn trên hết."
Quý Thính cũng cười theo, cười cười một hồi thật cảm giác không khỏe, tuy rằng Thân Đồ Xuyên có thể không hận chuyện cô đột nhiên biến mất, nhưng đối mặt với sự xuất hiện đột nhiên của cô, có phải hay không anh quá... bình tĩnh?
Ý tưởng này vừa nảy ra, Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Dựa theo tính cách Thân Đồ Xuyên, hoặc sẽ trực tiếp chất vấn, hoặc sẽ xem cô như không khí mà bỏ qua, tuyệt đối không giống như bây giờ, dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh, giúp cô cài đai an toàn, nói chuyện, còn cười với cô.
Quý Thính liếc nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, nhìn hình dáng có chút xa lạ, sau một lúc lâu nói khẽ một câu: "Tôi lúc trước đột nhiên biến mất... Cậu không trách tôi sao?"
Nói xong cô liền nhìn chằm chằm mặt Thân Đồ Xuyên, tưởng từ vẻ mặt của anh nhìn ra được chút gì.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lúc, khi nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn: "Năm đó em biến mất, ở xung quanh tiểu khu vừa vặn có mấy án mạng, người bị hại đều là phụ nữ trẻ tuổi, anh không nghĩ tới em còn sống."
"Vậy, cậu sẽ trách tôi sao?" Quý Thính kiên trì hỏi, hỏi xong lại bổ sung một câu, "Tôi không gặp tội phạm giết người, tôi chỉ là... biến mất."
"Vốn dĩ cho rằng em đã chết, hiện tại nhìn thấy em còn sống đã là kinh hỉ lớn nhất, như thế nào lại trách em." Thân Đồ Xuyên bật cười.
Nói cũng đúng, vốn dĩ cho rằng người đã chết đột nhiên còn sống, ngay cả đối với cô có ý hận gì cũng bị chuyện sống lại này triệt tiêu.
Quý Thính hiểu được cậu vì sao không trách mình, nhưng tâm lý vẫn là cảm thấy quái quái.
"Tôi mất tích mười năm, trở về vẫn mặc đồ mười năm trước, cậu không cảm thấy kỳ quái hay sao?" Quý Thính cổ quái hỏi.
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên giương giương lên, đôi mắt rũ xuống che lấp cảm xúc chân thật: "Cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không bức em, chuyện quá khứ đều đã qua, em hiện tại tốt là được."
Quý Thính sửng sốt, cảm thấy hiện tại cậu so với mười năm trước tính tình cũng khác nhau quá nhiều... Như thế nào lại trở nên thiện giải nhân ý như vậy? Cô ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn quần áo cũ nát trên người mình, đột nhiên có chút như đã hiểu ——
Cậu ta không phải là cho rằng chính mình bị lừa bán, hiện tại mới thoát ra đi?
Như xác minh ý tưởng trong lòng Quý Thính, thanh âm Thân Đồ Xuyên ôn nhu: "Nếu em không muốn để người khác biết chuyện phát sinh mấy năm nay, anh sẽ giúp em sắp xếp."
...... Thật đúng là như vậy. Quý Thính bật cười: "Chính là tôi đã không nhớ rõ."
"A?" Đèn đỏ, xe dừng lại, Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô.
Quý Thính chớp chớp mắt: "Tôi thật không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ rõ cậu sinh nhật, sau đó tôi đi mua đồ ăn, khi trở lại cửa tiểu khu liền bị hôn mê, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ, vừa rồi hỏi người khác mới biết được đã qua mười năm."
Cô không có biện pháp giải thích mười năm nay mình đi đâu, chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tựa hồ muốn xem thấu qua linh hồn Quý Thính, Quý Thính ngượng ngùng cười cười, chỉ cảm thấy Thân Đồ Xuyên hai mươi tám tuổi khí tràng quá cường đại, cô không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Đèn xanh sáng lên, Thân Đồ Xuyên lái xe đi, chậm rãi an ủi: "Không nhớ rõ cũng không sao, coi như mười năm này không tồn tại, dù sao về sau cùng lúc trước không có gì khác nhau."
"A...... Đúng rồi, phòng của chúng ta vì sao bán đi?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, chậm rãi trả lời: "Sau khi em biến mất, anh không có tiền đi học."
Quý Thính vừa nghe thật áy náy, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay anh: "Bán thì bán đi, có tác dụng thì tốt rồi, cũng là tôi không tốt, biến mất lâu như vậy, lại là vào sinh nhật của cậu..."
Nói xong cô có chút buồn bã mất mát, nếu không có tự nhiên đâm ngang như vậy, nói không chừng hiện tại nhiệm vụ đã thành công, rốt cuộc lúc đó cái bớt của cậu đã rất nhạt không thấy rõ
Thân Đồ Xuyên cười khẽ: "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại."
"Được, vậy không đề cập tới," Quý Thính ngượng ngùng cười, nghe được ra anh không quá nguyện ý nghe chuyện trước kia. Cũng đúng, năm đó anh không hiểu chuyện, thích người con gái hơn mình sáu tuổi, nếu là hiện tại Thân Đồ Xuyên phỏng chừng sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Anh nguyện ý vì tình cảm trước kia mà đem cô về nhà đã thật không tồi.
Quý Thính thức thời không nhắc lại chuyện lúc trước, nghĩ nghĩ, dò hỏi: "Cậu thì sao? Mấy năm nay có khỏe không?" Khẳng định là không tốt, nếu không thế giới này cũng sẽ vẫn luôn chưa kết thúc.
"Còn tàm tạm." Thân Đồ Xuyên trả lời có lệ.
Quý Thính còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vừa thấy anh không thế nào phối hợp, lập tức dừng lại. Thời gian còn dài, lúc sau còn có rất nhiều cơ hội hiểu biết.
Trong xe không có người nói nữa, ngay cả không khí đều an tĩnh lại. Quý Thính ban đầu có chút ngượng ngùng, dần dần cũng thả lỏng lại, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài xem.
Mới đầu bọn họ đi qua nội thành, càng đi kiến trúc bốn phía càng ít, dần dần bọn họ ra khỏi thành phố, tiếp theo xuất hiện đồng ruộng khắp nơi.
Quý Thính kinh ngạc: "Cậu ở vùng ngoại thành sao?"
"Phải." . ngôn tình sủng
Quý Thính nghi hoặc: "Như vậy đi làm phương tiện sao?"
"Cũng tạm," Thân Đồ Xuyên nói xong tạm dừng một chút, "Công ty của mình cho nên đi làm thời gian tương đối tự do, ở bên này là bởi vì tương đối thanh tĩnh, không ai quấy rầy."
Đã hiểu, có tiền thật tùy hứng, Quý Thính trong lòng tấm tắc hai tiếng.
Thân Đồ Xuyên quét mắt liếc một cái: "Em không thích?"
"Không không, tôi cảm thấy khá tốt." Quý Thính cười cười, không có nói nữa.
Xe lao nhanh trên quốc lộ không người, tựa hồ không muốn quay đầu lại.
Sắc trời dần dần tối xuống, thế giới tựa hồ chỉ còn hai màu trắng đen, vùng ngoại thành địa phương hẻo lánh, núi rừng cây cối rậm rạp đan xen, cuối cùng nhìn như nanh vuốt, tư thái kỳ dị. Một tòa biệt thự lẻ loi với vòng tường thành xung quanh hiện ra, lọt giữa phong cảnh hoang dã.
Quý Thính nhìn đến biệt thự, trong nháy mắt hiện lên áp lực nhàn nhạt, cô lập tức ý thức được đây là chỗ ở của Thân Đồ Xuyên.
Quả nhiên, Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói: "Tới rồi."
Quý Thính đi theo cười cười, gác cổng mở cửa, cô ngồi trong xe quan sát sân. Trong sân không có hoa cỏ gì, từ cửa đến biệt thự, khoảng giữa đều là trụi lủi, có thể dùng từ hoang vu để hình dung.
Nhưng chính ở mảnh đất trống hoang vu như vậy, gần tới gara, cô thấy được hơn mười người bảo vệ, còn có năm ba con chó đen thật to. Cô tấm tắc hai tiếng: "Đây đều là bảo vệ của cậu sao?"
"Phải."
"Cậu phòng thủ thật chặt chẽ." Quý Thính ra vẻ chưa hiểu đời. Sắp xếp như vậy, đừng nói người tiến vào, ngay cả ruồi bọ cũng đừng nghĩ đến.
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái: "Phải, bảo an nghiêm thì trong lòng kiên định."
"Cũng đúng, nơi này là núi rừng hoang vắng, cậu một người ở, khẳng định muốn được an toàn." Quý Thính gật gật đầu, nói xong dừng lại một chút, cô chần chờ, "Cậu... hiện tại vẫn là một người sao?"
Tuổi tác anh cũng không nhỏ, dưa theo trong nguyên văn, lúc này ở trong ngục giam đến không còn mệnh sống, nhưng do cô thay đổi quan hệ của anh và Lý Thác, mối hận với Lý Thác đã biến mất, không còn báo thù, vậy hẳn là đã lập gia đình?
"Phải, là một người." Thân Đồ Xuyên chậm rãi trả lời, nói xong nhìn cô một cái, "Còn em, mấy năm nay có gặp được người thích sao?"
Quý Thính còn không có trả lời, anh đã mở miệng trước: "A, em mất trí nhớ, không nhớ rõ mấy năm nay đã xảy ra cái gì."
Quý Thính nhíu mày một chút, ẩn ẩn cảm thấy những lời này tựa hồ châm chọc mười phần, nhưng nhìn về phía mặt anh lại cảm thấy anh chỉ là bình tĩnh trình bày sự thật. Không chờ cô nghĩ nhiều, xe ngừng lại ở gara, Thân Đồ Xuyên xuống xe, giúp cô mở cửa xe.
"Đi thôi."
Quý Thính lên tiếng, vội từ trong xe ra ngoài, đi theo anh ngang qua sân vào bên trong biệt thự.
Vừa vào cửa cô liền ngây ngẩn cả người, cảm nhận sâu sắc chính mình có bao nhiêu bần cùng. Vừa vào cửa chính là phòng khách, ánh mắt có thể thấy được căn phòng xa hoa, mà phía sau phòng khách là năm tầng lầu, đứng ở hành lang có thể rõ ràng nhìn thất tất cả.
Mặc kệ là tranh chữ của danh nhân hay là bình hoa cổ, phòng khách căn bản có đầy đủ mọi thứ, nhưng Quý Thính vẫn cảm thấy có chút quái quái, giống như khuyết thiếu cái gì.
"Thích sao?" Thân Đồ Xuyên đứng ở phía sau hỏi.
Quý Thính nghe vậy theo bản năng gật gật đầu, tiếp theo có chút ngượng ngùng: "Nhà cậu quá lớn." So với nơi này, chỗ bọn họ sống lúc trước quả thực chính là ổ chó.
"Nơi này cũng là nhà em, thích thì quá tốt," Thân Đồ Xuyên nhợt nhạt cười, "Đi, anh mang em đi phòng của em."
Quý Thính gật gật đầu, đi theo anh tới lầu bốn, đến căn phòng tận cùng bên trong, Thân Đồ Xuyên ngừng lại: "Đồ trước kia của em đều đã ném đi, trong nhà không có đồ dùng cho em, anh đã kêu quản gia đi mua, em vào trong nghỉ ngơi một chút đi, anh ở phòng bên cạnh, có việc gì trực tiếp tìm anh."
Quý Thính thấy anh khách khí đứng ở cửa cũng không có ý định đi vào trong, biết anh là tị hiềm, cô cảm thấy cậu thiếu niên trưởng thành đã có chừng mực, trong lòng lại có chút mất mát, tóm lại, tâm tình cô thật phức tạp: "Được, tôi đi vào trước."
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, xoay người rời đi. Quý Thính nhìn theo anh về phòng, lúc này mới xoay người vào phòng mình.
Đúng, thật không ngoài sở liệu, một gian phòng còn lớn hơn so với căn nhà của cô, từ cửa vào là thảm thật dày, đi trên mặt không phát ra tiếng động, phảng phất như đang đi trong mây.
Quý Thính vừa vào phòng đã thấy ngay nơi này trang hoàng phi thường hợp ý cô, quả thật giống như vì chính bản thân cô mà đặt làm mọi thứ, chỉ là, trong phòng có một chỗ có vẻ đặc biệt không tốt, trên một mặt tường có một khối pha lê đen giống như cái gương, hoàn toàn không hợp với trang hoàng tổng thể trong phòng chút nào.
Gương cao khoảng hai mét, đối diện với giường, Quý Thính đi lên nhìn thoáng qua, sự chú ý liền chuyển dời đến chỗ khác. Cô đi quanh phòng dạo một vòng, phát hiện cho dù là gia cụ hay bất cứ thứ gì, hễ có góc cạnh là đều bị bao lại bằng một tầng bọt biển mềm, dường như sợ người đánh vào sẽ bị thương.
Quý Thính bật cười, cảm thấy loại bảo hộ này có điểm không thể hiểu được, rốt cuộc người trưởng thành ai không có việc gì lại tự đánh mình. Nhưng nghĩ lại, nói không chừng người lúc trước ở căn hộ này là thiết kế cho trẻ con, cho nên mới làm bảo hộ như vậy.
Tưởng tượng như vậy, Quý Thính cảm thấy rất có đạo lý nên không rối rắm nữa, sau khi dạo một vòng, cô liền ngã xuống giường lớn.
"Oa..."
Thân thể ngã vào giường đệm mềm mại, Quý Thính thoải mái rầm rì một tiếng, ở trên giường lăn vài vòng, sau đó lâm vào trầm tư.
Xuyên qua đoạn thời gian nhảy vọt, hiện tại cô đã có thể tiếp thu được, gặp lại Thân Đồ Xuyên cũng đặc biệt thuận lợi, trừ bỏ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, ở cùng Thân Đồ Xuyên đã trưởng thành giống như mười năm trước, không có gì khác biệt.
À, khác biệt có một chút, tỷ như Thân Đồ Xuyên hiện tại hiển nhiên không giống như mười năm trước có cảm tình với cô, hiện tại bọn họ giống như là bạn bè kết nhóm sống cùng nhau.
Tóm lại tình huống hiện giờ tốt vượt quá sự mong muốn, nhưng trong lòng Quý Thính lại trước sau vẫn ẩn ẩn cảm thấy bất an, cảm thấy hết thảy quá mức thuận lợi, ngược lại lại mất đi cảm giác chân thật. Đặc biệt Thân Đồ Xuyên hiện giờ không khỏi trưởng thành quá tốt, so với nguyên văn quả thật khác nhau như hai người.
... Nói không chừng là bởi vì xác thật trưởng thành thực sự tốt, cô vẫn là đừng nghĩ nhiều, Quý Thính nhắm mắt lại, thực mau chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Sau khi cô ngủ không lâu, cửa phòng giống như bị một trận gió thổi qua, phát ra một tiếng vang nhỏ. Quý Thính nhíu mày một chút, cổ bị động một chút, chỉ cảm thấy cổ giống như có cái gì chạm vào, làm hô hấp cô cũng trở nên khó khăn.
Loại khó chịu này không lâu lắm, biểu tình cô liền hòa hoãn xuống, mông lung cho tới khi dường như lại nghe tiếng cửa phòng mở, cô mê man mở to mắt, rồi chỉ chớp mắt một cái lại ngủ tiếp.
Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn đen, trong phòng chỉ có một đèn đêm tỏa sáng, cô giật giật tay chân, cảm thấy sức lực khôi phục gần như hoàn toàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bụng phát ra thanh âm lộc cộc, Quý Thính đứng dậy mở đèn, đang do dự có nên đi ra ngoài tìm đồ ăn hay không liền nghe tiếng đập cửa.
"Mời vào."
Cửa mở ra, là Thân Đồ Xuyên, trong tay bưng hai chén mì. Lúc này anh không mang mắt kính, một đôi mắt tinh tường lộ ra, thiếu một phân xa cách, nhiều một phân cường thế.
Quý Thính vội từ trên giường xuống, tiếp nhận một chén đặt lên bàn, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp kêu tôi ra ngoài ăn là được, bất quá cũng thật hay, tôi mới vừa tỉnh cậu liền tới đây, chúng ta còn rất ăn ý."
"Đi rửa tay." Thân Đồ Xuyên ngồi xuống.
Quý Thính khóe miệng khẽ nhúc nhích: "...... A." Người này khí tràng quá cường đại, so với lúc thiếu niên quả thực là hai người, nói chuyện với anh thật có áp lực quai quái.
Quý Thính nghe lời đi rửa tay, rửa xong cô nhìn mình trong gương, xác định trên mặt sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài, kết quả mới đi được hai bước cô lại quay trở về, nhíu mày nhìn chằm chằm vệt đỏ trên cổ hồi lâu.
Cho đến khi Thân Đồ Xuyên thúc giục, cô mới từ từ đi từ phòng tắm ra, muốn nói lại thôi, liếc Thân Đồ Xuyên một cái, sau một lúc lâu mới hỏi: "Trong nhà có phải có muỗi hay không, tôi giống như bị cắn."
Thân Đồ Xuyên ngẩng lên: "Cho anh xem."
Quý Thính duỗi cổ qua, trên làn da tinh tế trắng nõn xác thật có mấy dấu đỏ, Thân Đồ Xuyên nhéo cằm cô cẩn thận quan sát, Quý Thính hơi ngượng ngùng, ý thức được động tác của bọn họ giống như có chút ái muội.
Bất quá Thân Đồ Xuyên tựa hồ chỉ là muốn nhìn một cái, sau khi xem xong liền buông cô ra: "Đúng là bị cắn, chờ lát nữa anh lấy thuốc cho em, ăn cơm trước đi."
"Được." Quý Thính ngồi xuống đối diện anh, chỉ ăn một ngụm mặt liền mở to hai mắt, "Cậu làm?"
"Nếm ra tới? Em vẫn còn nhớ rõ." Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên ý cười.
Quý Thính cười: "Cậu làm cơm, tôi đương nhiên có thể nếm ra được." Rốt cuộc đối với cô mà nói, là đêm qua mới vừa ăn qua.
Thân Đồ Xuyên cười nhạt không nói, Quý Thính nhìn bộ dáng của anh, đột nhiên biết mình sau khi tiến vào biệt thự vì sao cảm thấy thiếu thiếu cái gì: "Nơi này không có người hầu sao? Cậu còn tự mình nấu cơm."
"Phải, anh không thích bọn họ ở đây." Thân Đồ Xuyên cúi đầu ăn mì, khớp xương tay rõ ràng, thập phần ưu nhã, lộ ra vẻ giáo dưỡng thật tốt.
...... Đứa trẻ phản nghịch biến thành tinh anh quý tộc, Quý Thính nuốt nước miếng, ngượng ngùng cười: "Nhà lớn như vậy, cậu quét tước như thế nào?"
"Đều là anh một người làm, xem như rèn luyện," Thân Đồ Xuyên nói xong dừng lại một chút, "Nếu em muốn, về sau cũng có thể giúp anh."
"Đương nhiên, không thể để cậu một người làm việc." Quý Thính nói nhanh, hoàn toàn đã quên chính mình lúc trước cũng nói như vậy, kết quả việc toàn là trên người Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên tựa hồ tin cô, nhợt nhạt cười. Quý Thính cảm thấy người đàn ông này sau khi trưởng thành không chỉ khí tràng toàn bộ khai hỏa, diện mạo cũng đẹp gấp đôi, tim người mẹ nhỏ này thật sự kiềm lòng không được, cô cười cười sau cúi đầu ăn cơm thật nhanh, không dám nói thêm lời nào.
Một bữa cơm kết thúc, Quý Thính muốn thu thập chén đũa lại bị Thân Đồ Xuyên ngăn trở, cậu đem chén đũa chồng lên nhau, chầm chậm nói: "Đồ dùng sinh hoạt đã đưa tới, em đi phòng khách lấy đi, hôm nay vừa về, tinh thần khẳng định không được tốt lắm, nghỉ ngơi nhiều đi."
"...... Được."
Quý Thính cùng anh cùng nhau ra cửa, xuyên qua hành lang anh đi phòng bếp, chính mình còn lại đi phòng khách lấy đồ. Đồ vật quá nhiều, qua lại lăn lộn vài lần mới toàn bộ ôm hết về phòng.
Đem toàn bộ đồ vật về phòng, cô đơn giản thu thập lại một chút, phát hiện không chỉ có các loại đồ dùng sinh hoạt, còn có nguyên bộ dưỡng da, mỹ phẩm, cùng với hơn mười bộ quần áo, không chỉ có thế, ngay cả nội y cũng có rất nhiều bộ, số đo hoàn toàn vừa vặn với cô.
Nghĩ đến lúc trước sống cùng nhau, quần áo đều là trộn lẫn, trên mặt Quý Thính có chút nóng lên.
Đem đồ vật sắp xếp xong, cô đi tắm rửa một cái, thay áo ngủ hoàn toàn mới, thoải mái nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà cùng các loại móc giống tác phẩm nghệ thuật mà phát ngốc.
Thân Đồ Xuyên không có cảm tình gút mắt, sinh hoạt cũng tương đương giàu có, theo lý thuyết hẳn là thực hạnh phúc mới đúng, nhưng nhiệm vụ còn không hoàn thành, thuyết minh anh ta ở phương diện khác khẳng định chỗ không hài lòng. Cô phải mau chóng tìm được nguyên nhân anh không hài lòng mới được.
Quý Thính nằm ở trên giường ngây ngốc một hồi, xem thời gian đã mau rạng sáng, là thời điểm nên ngủ. Nhưng mà ngủ một ngày, buổi tối không buồn ngủ chút nào. Cô ở trên giường quay cuồng, cho đến khi đêm đã khuya mới hơi hơi buồn ngủ, nằm ở trên giường mà duỗi eo.
Tay vươn qua đỉnh đầu, trong nháy mắt ngón tay cô chạm vào một đồ vật lạnh lẽo, Quý Thính sửng sốt một chút, xoay người ghé về hướng đó mà xem.
Giường hình vuông, chỗ cô đụng tới là một góc, tuy rằng nơi đó có phủ khăn trải giường mềm mại, nhưng với cảm xúc lạnh lẽo vừa rồi tuyệt đối không giống như cảm giác của khăn trải giường.
Quý Thính nhíu mày nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng kéo khăn trải giường ra, nhìn thấy đồ vật nơi đó thì sửng sốt một chút. Đó là một vòng sắt giống như vòng tay, đặc chế xuyên qua chân giường, tuy rằng có thể chuyển động qua lại nhưng không thể nào gỡ ra.
...... Trên giường tại sao lại trang bị đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy? Quý Thính mày càng nhăn lại, đột nhiên kéo chăn ra nhìn góc khác, phát hiện nơi đó cũng có khuyên sắt, vì vậy cô đơn giản đi xem cuối giường, không ngoài ý muốn thấy được bốn góc giường đều có thứ này.
Quý Thính từ trên giường xuống, cảm giác không khỏe trong lòng càng ngày càng nặng. Cô suy tư hồi lâu cũng không phát hiện ra manh mối gì, cuối cùng đành phải nằm trên giường ngủ.
Kết quả mơ mơ màng đi vào giấc ngủ, chợt trong nháy mắt đột nhiên có một ý tưởng nổi lên trong đầu cô, thứ này rất giống trước kia cô xem điện ảnh, là dùng để trói tay chân người. Ý tưởng này vừa xuất hiện, cô liền bừng tỉnh, phía sau lưng chợt ra một tầng mồ hôi lạnh, chút buồn ngủ đều đã không có.
Cô ngồi dậy, sau khi tỉnh hẳn cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, buồn cười một tiếng sau lại cười không nổi, nội tâm bất an càng ngày càng tăng.
Biết rõ đây là không có khả năng, Thân Đồ Xuyên không có việc gì gắn cái đồ trói người để làm gì, nhưng cố tình trong nội tâm cô lại có điểm để ý.
Không muốn chính mình đem Thân Đồ Xuyên hướng tới phương diện không tốt, Quý Thính buông tiếng thở dài, quyết định đi ra cửa một chút.
Lúc này đã là rạng sáng hai giờ, hành lang yên tĩnh không tiếng động, cách quãng sẽ có một cái đèn đêm nhỏ. Đèn đêm ánh sáng thật yếu, chỉ chiếu nhợt nhạt đường đi. Quý Thính đi ở hành lang, nhìn thấy ngoài cửa sổ hành lang nhánh cây giương nanh múa vuốt, trái tim sợ nhảy bang bang.
Cô thật siêu sợ ma quỷ.
Nhưng đã ra tới, lại trở về cũng không thú vị, còn không bằng đi đến đầu nhìn xem hoàn cảnh nơi này. Quý Thính hít sâu một hơi, vừa cổ vũ chính mình cố lên, vừa bước nho nhỏ đi ra ngoài.
Xuyên qua hành lang thật dài đã đến cửa thang lầu, đi xuống dưới mấy tầng kế tiếp là phòng khác. Quý Thính vốn dĩ muốn bật đèn, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì cũng không mở đèn ra mà trong đêm đen không tiếng động đi tản bộ.
Ở phòng khách đi một vòng, trong đầu không khỏi lại lần nữa hiện lên vòng sắt trong phòng mình.
Nơi này lớn như vậy, phòng cho khách hẳn là không ít, không biết phòng khác có phải hay không cũng có loại đồ vật này? Quý Thính trong lòng vừa động, trong bóng đêm sờ soạng đi ra phía trước.
Ban ngày cô vừa tới đây, đối với phòng khách cũng không quen thuộc gì mấy, hơn nữa trời quá đen, không có biện pháp phân rõ phương hướng, cho nên cô cho rằng mình là đi đến thang lầu, kỳ thật là đi đến hướng cửa ra ngoài. Dọc theo vách tường đi cả nửa ngày, ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm, nhưng mà cô tìm mãi không thấy đèn, chỉ có thể nỗ lực đi về phía trước.
Đến khi sờ được then cửa, cô mới biết được mình đã đi đến cửa biệt thự, nghĩ dứt khoát đi ra ngoài tản bộ cũng tốt, vì thế nắm then cửa muốn kéo ra ——
"Em muốn đi đâu?"
* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Dây thừng của anh đâu?
Xuyến Xuyến: Đừng nóng vội
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook