Yến Trục Quang lắng nghe, tay một chút cũng chưa hề dừng lại, nàng cầm trong tay hai thanh gỗ dài như đôi đũa màu đỏ thẫm.

Tiểu cô nương mười ba tuổi còn treo một cái lọ gốm ở thắt lưng, mỗi lần thanh gỗ chạm vào nhau, liền kẹp ra một con sâu nhỏ hơn cả ngón út từ trong cành khô của linh cốc, cũng không dừng lại giữa không trung mà ngay sau đó hai thanh gỗ kia liền chui vào lọ gốm, lúc lấy ra thì không còn nhìn thấy con sâu nhỏ đâu nữa.

Con sâu nhỏ này chính là Linh Cốc Trùng.

Linh Cốc Trùng là một loại linh trùng rất đặc biệt, bản thân nó không có thuộc tính gì, nhưng nó ăn cái gì, liền sẽ biến thành thuộc tính của cái đó.

Linh điền Nhất Miểu Tông gieo trồng linh cốc, là thuộc tính mộc ôn hòa, lại lớn lên ở trong nước, cho nên đại đa số Linh Cốc Trùng ở Nhất Miểu Tông đều là thuộc tính thủy và mộc, chỉ có thể dùng ba loại đồ vật có thuộc tính hỏa, kim, thổ bắt nó, nó mới không chạy trốn được.

Yến Trục Quang dùng một chuỗi động tác nước chảy mây trôi bắt sâu thả sâu, không có chút nào trì trệ, rất là cảnh đẹp ý vui.

Hệ thống không khỏi cảm khái, mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù cho xuống ruộng làm công việc thô bạo như thế này, cũng trông như nàng đang đắm mình trong rừng già đầy hoa, ung dung hái xuống những đóa hoa xanh đỏ.

Không đúng, hiện tại không phải lúc thưởng thức tư thế oai hùng của ký chủ.

"Oa, nàng đúng là có thể nói chuyện với Đại sư tỷ.

Đại sư tỷ quả thực là người tốt, tuy nhìn ra nàng tâm tư không đơn thuần cũng không có tức giận."
"Đào Chi này! Nàng quả nhiên đổi trắng thay đen."
"Nói cái gì ký chủ câu dẫn quản sự bằng mỹ mạo, xa lánh những đệ tử khác a, nàng thích nói dối như vậy, người trong nhà của nàng biết không?"
"Không phải cha mẹ nàng đã chết rồi sao?" Yến Trục Quang bớt chút thời giờ nói một câu.

Hệ thống:...!
Ký chủ, đây không phải trọng điểm được không.

Hệ thống cảm thấy chính mình quả thực sắp bị Đào Chi này khiến cho tức chết, dẫu biết nàng trong lòng thâm trầm, cũng không ngờ tâm tư nàng ác độc như vậy a.

Tu chân giới tuy rằng không quá coi trọng trinh tiết nữ tử như phàm tục giới, nhưng nữ tử lả lơi ong bướm vẫn khiến người khác cảm thấy trơ trẽn.


Hơn nữa, bởi vì một ít ma tu nữ tử thường tăng lên thực lực bằng cách giao hợp, chính đạo cực kỳ chán ghét hành vi giao hợp giữa những người không phải đạo lữ.

Nếu Đào Chi kia bịa đặt thành công, ký chủ ở tu chân giới sẽ không mấy dễ chịu.

Đây cũng là lý do hệ thống tức giận, nhưng may mắn Đại sư tỷ không phải là kiểu người chỉ tin vào lời nói một phía, sẽ không vì Đào Chi nói như vậy liền tin tưởng nàng.

Chẳng qua, nhìn thấy sắc mặt gần như hoàn toàn tin tưởng của những người khác, hệ thống vẫn cảm thấy rất khó chịu.

"Ký chủ, ngươi thật sự không buồn sao?" Hệ thống thuật lại cho Yến Trục Quang nghe một năm một mười lời của Đào Chi, trong lòng có chút hối hận việc đồng ý cho ký chủ lợi dụng Đào Chi tiếp cận Đại sư tỷ.

Tiếp cận Đại sư tỷ dĩ nhiên là quan trọng, nhưng ký chủ nhà nó cũng thực làm người đau lòng được chứ.

"Ngươi xem bộ dáng của ta, cho dù không bị Đào Chi bôi nhọ thì người khác sẽ không hiểu sai sao?"
Hệ thống trầm mặc.

Ký chủ nhà nó bộ dáng diễm lệ, tuy rằng còn có chút non nớt, cũng có thể nhìn ra được ngày sau mỹ nhan vạn dặm.

Chỉ xét về mỗi ngoại hình, nữ tử như vậy chẳng sợ bản thân chưa từng làm cái gì, cũng đích xác dễ dàng bị người hoài nghi...!
"Ký chủ..."
Hệ thống lại hối hận chính mình bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc, quên mất thế giới này đối với việc thưởng thức cái đẹp lạc hậu như vậy.

Nó hẳn là nên điều chỉnh bộ dáng ký chủ giống Đào Chi mới đúng, nhìn xem vẻ ngoài này có bao nhiêu chọc người trìu mến a.

Nghĩ nghĩ, hệ thống lại cảm thấy chịu không nổi, nó hiện tại đối với gương mặt Đào Chi có chút ghê tởm.

Yến Trục Quang khẽ cười một tiếng: "Này có cái gì đâu, chỉ cần thực lực của ta đủ cường đại, sau này ai còn dám nói một câu không đúng về ta? Ai dám nói, ta liền đánh hắn đến không mở miệng được, xem kẻ nào còn dám khua môi múa mép?"
Yến Trục Quang thập phần quen thuộc với ánh mắt và những lời đàm tiếu đó, sớm qua cái tuổi xúc động và tức giận vì những chuyện như thế này.

Nàng biết, tất cả giải thích đều là vô dụng, miệng mọc ở trên mặt, tâm nằm ở trong lòng, bọn họ muốn nói như thế nào, nghĩ như thế nào, nàng cũng không kiểm soát được.

Chẳng qua, chỉ cần nàng đủ thực lực, những kẻ bắt nạt kẻ yếu này liền biết ngừng lại, đây mới là biện pháp giải quyết hiệu quả nhất.


Hệ thống chưa từng trải qua tang thương tới thành thục tâm thái như Yến Trục Quang, cho nên cho dù Yến Trục Quang nói như vậy, nó vẫn thực tức giận.

Nó một bên tức giận, lại nhớ rõ ký chủ dặn dò, nên vẫn luôn chú ý tình huống bên kia.

Những người ở Nhất Miểu Tông đi cùng Vân Mật Tuyết, ngày thường đương nhiên sẽ không quan tâm lý do tại sao một tạp dịch đệ tử khóc lóc kể lể, bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương, mà sẽ trực tiếp kêu người đuổi đến rất xa rồi.

Nhưng lúc này lại không giống vậy, bọn họ chính là đang đi theo bên cạnh Liễn Cơ tiên tử, sao lại không thể hiện một chút, bày ra phẩm chất yêu quý đồng môn, ghét cái ác như kẻ thù của chính mình?
Lúc này, những người đó đã lòng đầy căm phẫn, mở miệng liền đòi chưởng môn một lần nữa nhận Đào Chi trở về Nhất Miểu Tông, cũng phế đi đan điền, trục xuất nữ nhân ác độc câu dẫn quản sự xa lánh đồng môn kia khỏi tông môn.

Hệ thống đều đã nhìn thấy Đào Chi cúi đầu trộm gợi lên khóe miệng.

Nó vội vàng nhìn về phía Vân Mật Tuyết, thấy nàng không giống những người khác lộ ra vẻ mặt chán ghét, chỉ như đang suy tư gì đó nên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần Đại sư tỷ không tin tưởng là được.

Hệ thống không phát hiện, thân là một cái Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang, lòng nó đã càng ngày càng thiên về ký chủ.

"Sư tỷ, ngươi thấy thế nào?"
Chử Ngưng Yên cũng nhìn ra tiểu cô nương tên là Đào Chi này đã sớm lên kế hoạch, trước khi tới tìm sư tỷ cáo trạng.

Chỉ là, nàng tuy không biết nữ tử trong miệng Đào Chi kia có thật là câu dẫn quản sự xa lánh đồng môn hay không, nhưng nàng cũng không có hảo cảm gì đối với nữ tử đó.

Nàng cho rằng một cây làm chẳng nên non, chưa tính lời nói của Đào Chi là thật hay giả, tóm lại là nữ tử tên Yến Trục Quang có chỗ nào làm không đúng, mới bị Đào Chi bôi nhọ hoặc cáo trạng.

Hơn nữa, còn bởi vì gút mắt của hai người họ quấy rầy đến sư tỷ.

Vân Mật Tuyết tức khắc có chút khó xử.


Theo lý, nàng không nên nhúng tay vào việc riêng của Nhất Miểu Tông.

Nhưng thực rõ ràng, những người ở Nhất Miểu Tông này bởi vì nàng, mà muốn thay vị tiểu cô nương Đào Chi này giải quyết bất bình.

Vân Mật Tuyết cho rằng không nên tin vào lời nói của một phía, chỉ bằng lời nói của Đào Chi liền muốn định ra vị nữ tử kia có hành vi phạm tội.

Nhưng trước mắt tình hình chính là như thế, nếu nàng không nhúng tay, người của Nhất Miểu Tông sẽ trực tiếp đem nữ tử đó ra định tội để lấy lòng nàng.

Nếu nàng ta bị oan uổng, nàng chẳng phải là có tội hay sao?
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Sự tình đến tột cùng như thế nào, vẫn là nên mời vị Yến cô nương kia đến thanh minh một lần mới được."
Người của Nhất Miểu Tông phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Vẫn là Đại sư tỷ suy nghĩ chu đáo."
"Đứng trước mặt đối chất, cũng đỡ phải nghe nàng kia nói không phục."
"Ta đây liền cho người đi gọi tạp dịch đệ tử đó tới."
"Từ từ", Vân Mật Tuyết nói: "Nếu gọi nàng tới, cũng không biết những tạp dịch đệ tử khác sẽ nghĩ như thế nào về nàng."
"Ta còn chưa đi qua khu vực của tạp dịch đệ tử, cũng vừa lúc nhìn xem chuyện linh điền kia là như thế nào."
Vân Mật Tuyết dứt lời, người của Nhất Miểu Tông lại nói: "Đại sư tỷ thật là thiện tâm, chẳng qua chỉ là tạp dịch đệ tử mà thôi, nàng còn săn sóc như thế."
Nhìn sắc mặt của những người này, Chử Ngưng Yên nhỏ giọng cười lạnh.

Hệ thống nhìn đến tình hình bên này, vội vã nói với Yến Trục Quang còn đang xử lý linh điền: "Tới tới, các nàng đang tới đây."
Tâm tư Đào Chi đều dùng để tính kế người khác, bản thân nàng cũng không phải là người có thể nghiêm túc xử lý linh điền, cho nên trong linh điền của nàng, Linh Cốc Trùng thật sự có chút tràn lan.

Cho dù là Yến Trục Quang làm việc thuần thục như vậy, bận rộn cả một đoạn thời gian, cũng chỉ mới bắt sạch được một phần ba.

Hệ thống thấy nàng ăn mặc mộc mạc, trên người cũng khó tránh khỏi dính một ít bùn lầy, thoạt nhìn thực sự có chút nghèo túng, trong lòng có phần rối rắm.

Chẳng lẽ, ký chủ lần đầu chính thức cùng Đại sư tỷ gặp mặt, liền phải dùng hình tượng như vậy?
Nó muốn cho ký chủ trang điểm thật đẹp, sau đó khiến cho Đại sư tỷ tâm sinh hảo cảm đối với ký chủ nha: "Ký chủ, ngươi muốn đi đổi một bộ quần áo hay không nha?"
"Không cần."
Như bây giờ mới là bộ dáng một tạp dịch đệ tử nên có, nếu đi thay quần áo, kia chẳng phải chứng minh những gì Đào Chi bôi nhọ là đúng sao?
Người chăm chỉ làm việc, như thế nào sẽ ở trong lúc bận rộn làm việc còn nghĩ muốn giữ gìn quần áo ngăn nắp sạch sẽ?
Yến Trục Quang giả vờ như không biết gì cả, nên làm như thế nào vẫn là làm như thế đó.

Cho nên khi đám người Vân Mật Tuyết đi vào khu vực linh điền của tạp dịch đệ tử, liền nhìn thấy một thân ảnh mặt hướng xuống đất, lưng hướng lên trời.


Lúc này các tạp dịch đệ tử khác đều đã làm xong việc rồi, cũng chỉ có Yến Trục Quang, vì xử lý linh điền mà Đào Chi để lại, mới còn làm đến tận bây giờ.

Vân Mật Tuyết nhìn thân ảnh kia, trong lòng vừa động, cảm thấy có chút quen mắt.

Bóng dáng này, không phải là tiểu cô nương lúc trước đi nghe lén nàng giảng đạo sao?
Vân Mật Tuyết trước giờ gặp được người khác đều là đối với nàng cung kính giống như đệ tử Tiên Tông, hoặc là thổi phồng giống Nhất Miểu Tông.

Mà tiểu cô nương này, vẫn là người đầu tiên nhìn thấy nàng liền chạy, Vân Mật Tuyết vẫn còn khắc sâu ấn tượng.

"Nàng chính là Yến cô nương?"
Đào Chi nói: "Đúng, chính là nàng."
Sắc mặt nàng có chút khổ sở: "Trước kia quan hệ giữa ta với nàng thực tốt, không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ làm như vậy với ta."
Vân Mật Tuyết nhớ tới lời Đào Chi nói, thời gian phá hư linh điền, chẳng phải chính là lúc tiểu nha đầu kia tới nghe nàng giảng đạo sao? Nàng càng thêm hoài nghi thật giả của sự tình.

Tuy Yến Trục Quang từng nói muốn đi nghe lén giảng đạo, nhưng Đào Chi cũng không thể tưởng tượng được, nàng sẽ tiết lộ hành tung trước mặt Vân Mật Tuyết, mà cố tình Vân Mật Tuyết còn nhớ kỹ nàng.

Chưởng môn vận dụng linh khí, hướng về bóng dáng nọ hô to: "Tạp dịch đệ tử kia! Tiên Tông Đại sư tỷ đích thân tới, còn không mau đi lên bái kiến!"
Thân ảnh nho nhỏ hoảng sợ, nàng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ dính một chút nước bùn.

Thị lực của người tu chân tốt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt đó rành mạch hiển lộ trong mắt Vân Mật Tuyết.

Một lát sau, tiểu cô nương kia giống như phản ứng được, tay cũng không biết thả như thế nào, không biết nên ném hay giữ lại thanh gỗ trên tay, cuối cùng vẫn là nắm chặt trong lòng bàn tay, chạy chậm đến.

Vân Mật Tuyết cảm thấy đứa nhỏ này thật sự thú vị, bất giác gia tăng một chút độ cung tươi cười trên mặt.

"Yến Trục Quang bái kiến tiên tử đại nhân."
Tiểu cô nương mười mấy tuổi ra dáng ra hình hướng Vân Mật Tuyết hành lễ, lại hướng sang hành lễ cùng chưởng môn và từng vị đệ tử lạ mặt khác, nàng không rõ tên bọn họ, nên chỉ biết gọi đại nhân.

Người cũng đã bái xong, nàng tự nhiên thấy được Đào Chi theo bọn họ tiến đến.

Thần sắc nàng trở nên kinh ngạc, mở miệng nói: "Đào Chi, ngươi như thế nào trở lại?"
Trước khi Đào Chi kịp mở miệng, nàng lại nói: "Là không yên tâm linh điền của ngươi sao? Ta đã nói ngươi thật sự là quá không nghiêm túc xử lý linh điền rồi, ta mất vài ngày cũng chưa đem Linh Cốc Trùng ở ngoài ruộng bắt xong."
"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi chăm sóc nó thật tốt."
Yến Trục Quang nói một hơi, Đào Chi bị nàng làm cho nghẹn họng, sắc mặt có chút méo mó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương