Cửu U Long Giới
Chương 339: Thiên Long chi vương

Trung Tâm Đại Lục, Tây phương Đại Lục vì sự xuất hiện của Chiến Thần Vô Song, Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc thay đổi Giáo Đình, đã làm dấy lên một cơn bão táp, toàn bộ Đại Lục vì chuyện này mà chấn động. Nhưng mặt khác, Bạch Khởi cũng đã tới tiền tuyến của Thiên Long. Lúc này đang ngồi trong lều lớn của trung đoàn, Bắc phương Nguyên Soái Tiêu Thiên Vũ đang cung kính ngồi trước mặt Bạch Khởi, khoảng trên mười vị tướng lĩnh là Quân đoàn trưởng lần lượt ngồi cung kính hai bên nghe Bạch Khởi nói.

- Các vị, mấy ngày gần đây ta cũng không ở triều đình, vừa tới tiền tuyến có một số chuyện ta cũng không hiểu rõ lắm, ai có thể nói cho ta biết tình hình chiến sự bây giờ thế nào rồi không?

Bạch Khởi trên người mặc chiến giáp màu trắng, ngồi ở vị trí chính giữa trung tâm quân trường, bên hông đeo Hóa Huyết Thần Đao có vỏ đao màu vàng, lẳng lặng nhìn một đám tướng lĩnh xung quanh cao giọng nói, trong giọng nói đầy uy lực dũng mãnh.

- Khởi bẩm Nhiếp Chính Vương Điện Hạ, quân đội của chúng ta hiện tại đã trải qua nửa năm chiến tranh, Thiên Long đã sắp đến lúc sức cùng lực kiệt, cho đến bây giờ Thiên Long vẫn còn lại tám trăm vạn người. So với hồi đầu chiến tranh còn nhiều hơn một chút, nhưng đây đã là toàn bộ lực lượng binh mã mà Thiên Long có thể điều động trước mắt. Bây giờ Thiên Long đã không thể điều động binh mã lần nữa từ hậu phương. Hơn nữa quân đội của họ bây giờ đa số đều là tân binh, lực chiến đấu không mạnh, tập trung ở xung quanh Thiên Long Thành. Liên quân ba nước đã tiến đến gần nơi này, sẽ vây chặt xung quanh Thiên Long Thành, nhưng trong Thiên Long Thành có rất nhiều cường giả, hơn nữa tài nguyên dự trữ rất phong phú. Bây giờ chúng ta đang ở giai đoạn giằng co, muốn chiến thắng Thiên Long thật sự không hề dễ dàng, không thể một sớm một chiều là hoàn thành được. Nhưng chúng thần tin là chiến thắng bọn họ chỉ là vấn đề thời gian. Nếu chúng ta không tiếc tất cả, dốc toàn bộ sức mạnh thì có thể nội trong năm ngày chúng ta có thể nắm được Thiên Long Thành. Phía sau Thiên Long Thành, vùng đất Tây phương của Thiên Long sẽ lộ ra trước mặt chúng ta. Nơi đó đã không còn thừa lại bao nhiêu quân đội, chúng ta có thể dễ dàng đoạt được nơi đó.

Người nói là Tiêu Thiên Vũ, hắn bước ra, sau khi hành lễ với Bạch Khởi thì đem tình hình chiến trường thuật lại cho Bạch Khởi nghe, thân làm chủ soái của quân đội hắn chắc chắn là người có quyền phát ngôn nhất.

- Vậy à, nếu là như vậy, vậy thì không cần gấp gáp, ta không hy vọng nhân mã bị tổn thất quá nhiều. Ở đây đều không phải là người ngoài, ta cũng quang minh chính đại nói cho các ngươi biết, cái mà Bạch Khởi ta muốn không phải là một Thiên Long nhỏ bé, cái ta muốn chính là toàn bộ Đông Phương Đại Lục và toàn bộ thế giới, cho nên ta không hy vọng binh mã của chúng ta bị tổn thất quá nhiều.

Bạch Khởi lạnh lùng nói. Tuy rằng ngữ khí rất bình thản, nhưng lại khiến cho sắc mặt của những người ở đây thay đổi, toàn thân như bị chấn động. Mặc dù bọn họ sớm đã dự doán được nhưng không có ai nghĩ kết quả lại như vậy, ai cũng không ngờ dã tâm của Bạch Khởi lại lớn như vậy, cái hắn muốn không phải chỉ là Thiên Long, thậm chí không dừng ở Đông Phương Đại Lục mà là toàn bộ thế giới.

Đương nhiên mặc dù trong lòng chấn động nhưng trong lòng các vị tướng lĩnh ngoài sự chấn động ra sự vui sướng còn nhiều hơn, vì lời nói của Bạch Khởi biểu thị tương lai sau này bọn họ sẽ phải đối mặt với nhiều cuộc chiến tranh, mỗi người bọn họ đều có thể thống lĩnh một phương, đều có khả năng vang danh thiên hạ. Đó là điều bọn họ muốn nhất, nhưng cũng có một số người không kìm được phải nhíu mày. Dù sao mộng tưởng của Bạch Khởi mặc dù rất tốt nhưng khó tránh khỏi có chút viển vông, không thực tế. Bây giờ Bất Diệt Hoàng Triều của bọn họ mặc dù rất mạnh nhưng vẫn chưa mạnh đến mức có thể đi chiếm đoạt toàn bộ thế giới. Không nói đến Quang Minh Đế Quốc ở Trung Ương Đại Lục, không nói đến các quốc gia liên minh ở Tây phương Đại Lục, còn có Đế Quốc Băng Tuyết và Đế Quốc Đức Lan là hai chướng ngại vật, bọn họ mà liên hợp lại thì e là Bất Diệt Hoàng Triều cũng khó mà đối phó được.

- Các vị, có thể các vị cho rằng ta có chút cuồng vọng nhưng ta phải nói rằng, những lời ta nói đều là sự thật, đây chính là mục tiêu của ta, hơn nữa còn đang trong quá trình thực hiện. Thiên Long chỉ là bước đầu tiên, ta muốn các vị chuẩn bị thật tốt, đợi sau khi chiến thắng được Thiên Long sẽ lập tức đối phó với Đế Quốc Đức Lan, còn về phần Đế Quốc Băng Tuyết các vị có thể yên tâm. Ta chỉ nói một câu, hiện giờ toàn bộ Đế Quốc Băng Tuyết đã nằm trong sự khống chế của ta, nếu ta muốn thì bây giờ Đế Quốc Băng Tuyết có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Cho nên không nói khoa trương, chỉ cần chúng ta giải quyết được Thiên Long, toàn bộ Đế Quốc Đức Lan sẽ nằm trên bàn ăn mà thôi, chúng ta muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn tiêu diệt bất cứ lúc nào cũng có thể được, chỉ cần chúng ta muốn mà thôi!

Biểu hiện của mọi người đương nhiên đều nằm trong mắt Bạch Khởi, cho nên mới nói ra những câu như vậy.

Điều này khiến cho lòng tin của tất cả tướng lĩnh tăng lên nhiều, tất cả bọn họ như đã nóng lòng muốn hành động. Bọn họ dường như đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi đang diễn ra trước mặt mình. Điều này khiến tất cả các tướng lĩnh đều không kìm được mà hoan hô lên. Đương nhiên đồng thời cũng có sự chấn động sâu sắc đối với sức mạnh của Bạch Khởi, đã chiếm đoạt Đế Quốc Băng Tuyết một cách dễ dàng, thực lực như vậy khiến người ta thật sự chấn động.

Vài ngày sau, đại quân ba nước lại bắt đầu tiến công, tiến tới gần chân Thiên Long Thành. Còn trên thành, Thiên Long Hoàng Đế Triệu Hưng Long ngồi ở đó với vẻ mặt u sầu mang theo các Vương công Đại thần đứng trên tầng thành cao ngất dưới sự bảo vệ của các cường giả binh sĩ nhìn chiến trường thảm liệt phía dưới.

Trên chiến trường binh sĩ hai bên đã triển khai thế chiến đấu đến cùng. Mặc dù người Thiên Long liều mạng chống lại, nhưng đã lộ rõ sự suy yếu, điều này khiến vẻ mặt của các đại thần đứng xung quanh đều khó coi, người này nhìn người kia, biểu hiện u sầu, trong lòng cũng không kìm được một tiếng kêu nhỏ, bắt đầu suy nghĩ xem sau khi Thiên Long thất bại thì mình nên làm gì.

Từ tình hình chiến trận trước mắt mà nhìn, Đế Quốc Thiên Long mặc dù vẫn đang chống đỡ, nhưng đã sắp đến mức suy yếu rồi, chuyện thất bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Người trên chiến trường đều có gia đình, có người thân, bọn họ đương nhiên không thể không vì bản thân, vì người nhà mà suy nghĩ đến sự trung thành với Đế Quốc, trung thành với Đế Quốc mà mất mạng lại là một chuyện khác.

- Tể Tướng, nếu tiếp tục như vậy binh sĩ của chúng ta còn có thể duy trì được bao lâu?

Ngồi trên lầu cao giữa thành, dưới sự bảo hộ của mọi người, Thiên Long Hoàng Đế Triệu Hưng Long ngồi ở đó quan sát chiến trường ít nhiều có chút hoang mang. Mặc dù Lão tổ tông đã nói qua với mình, ông ta tự nhiên có cách xử lý chuyện này nhưng hắn vẫn có chút lo lắng. Dù sao Lão tổ tông cũng đã biến mất nửa năm rồi, nửa năm rồi vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến hắn sao có thể không lo lắng được chứ?

Tình hình ban đầu mặc dù rất tốt, Lão tổ tông kêu mình trước hết hãy mời người của Giáo Đình và Quang Minh Đế Quốc đến trợ giúp cho Thiên Long một chuyến. Sau đó đợi ông ta quay về giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ Bạch Khởi đang gây náo loạn ở Trung Ương Đại Lục như vậy, bắt giữ Giáo Hoàng, hạ nhục Giáo Đình, cưỡng đoạt quốc khố của Quang Minh Đế Quốc, những chuyện này xảy ra, bên đó có muốn giúp mình thì cũng hữu tâm vô . Hai mươi triệu đại quân vốn đã chờ lệnh xuất phát, chỉ cần có lệnh sẽ lập tức hành quân lặng lẽ, không một tiếng động. Cho đến giờ Thiên Long đã không còn lực lượng bên ngoài để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình và lời hứa của Lão tổ tông mà thôi.

- Bệ Hạ, chiến đấu mấy ngày nữa chúng ta sẽ tổn hao trăm vạn binh mã, còn có bảy trăm vạn người, nhưng binh mã của chúng ta đã sức cùng lực kiệt. Mặc dù vật tư trong thành của chúng ta có thể đủ để duy trì thời gian hai năm, nhưng binh sĩ của chúng ta sợ là không trụ nổi, cho nên thần phán đoán nếu không có hy vọng mới thì chúng ta nhiều nhất chỉ có thể duy trì được thời gian ngắn, sau một tháng kết quả thế nào thần không nói.

Tể Tướng suy nghĩ một lát, đứng ở đó nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ban đầu Nguyên Soái Đế Quốc là Lý Tiêu Vân đề nghị Giáo Đình và Quang Minh Đế Quốc xuất binh, nhưng bây giờ Quang Minh Đế Quốc và Giáo Đình ngược lại lại đang phải bảo vệ cho bản thân họ, cắt đứt mọi niềm hy vọng của cả Đế Quốc, bây giờ người mà bọn họ có thể dựa vào chỉ có thể là chính bản thân bọn họ mà thôi.

Lời này tạo ra sự chấn động không nhỏ, mặc dù rất nhiều người biết nếu tiếp tục như vậy thì chuyện thất bại của Thiên Long là chuyện chắc chắn, nhưng không ai ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh như vậy. Bảy trăm vạn đại quân khiến không ít người lo lắng, bọn họ cho rằng ít nhất vẫn còn có thể duy trì được thời gian một năm, nhưng không ai ngờ chỉ có thể duy trì thời gian một tháng, điều này khiến cho không ít triều thần quý tộc kinh hãi.

- Yên tĩnh! Hay để cho ta yên tĩnh!

Nhìn thấy cảnh lộn xộn đó, nhìn xuống phía dưới mọi người đều mang vẻ mặt hốt hoảng, Triệu Hưng Long có chút không kìm được, nhất thời vỗ vào long y của mình tức giận hét lên.

Tiếng hét quả thật có chút hiệu quả, sự uy nghiêm của Hoàng Đế khiến bọn họ tạm thời không dám làm càn, từng người một câm như hến đứng ở đó. Trên vẻ mặt mặc dù không biểu hiện gì, nhưng trong lòng bắt đầu có sự tính toán nên làm thế nào, thậm chí không ít người đã xuất hiện ý nghĩ muốn dựa vào Bất Diệt Hoàng Triều.

- Đại Nguyên Soái Lý Tiêu Vân, bây giờ ngươi còn có cách nào khác không?

Triệu Hưng Long đưa ánh mắt nhìn về hướng Lý Tiêu Vân, bây giờ niềm hy vọng của hắn cũng chỉ đặt ở vị Đại Nguyên Soái của Đế Quốc. Dù sao cách hắn nghĩ ra lần trước mặc dù có chút cực đoan nhưng lại cũng là một cách ít nhất có thể đối kháng với Bất Diệt Hoàng Triều, mặc dù bây giờ xem ra đã thất bại, nhưng Triệu Hưng Long vẫn hy vọng hắn có thể nghĩ ra cách gì khác.

Nhưng đáng tiếc câu trả lời của Lý Tiêu Vân với Hoàng Đế không phải là cách mà là một tiếng cười đau khổ, do dự đứng dậy, Lý Tiêu Vân ấp úng nói:

- Bệ Hạ, bây giờ thần cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi từng bước thôi, thần không nghĩ rằng Bạch Khởi lại lợi hại đến mức này. Tám vị Đấu Đế mà chỉ cần một chiêu đã giết sạch, thậm chí còn bắt cóc Giáo Hoàng Bệ Hạ, đột nhập vào Hoàng cung của Quang Minh Đế Quốc, khiến toàn bộ Quang Minh Đế Quốc và Giáo Đình loạn cả lên, không giúp đỡ được cho chính họ nói gì đến giúp đỡ cho chúng ta. Quân đội giúp đỡ chúng ta cũng hành quân lặng lẽ không thể xuất trận. Bây giờ thần cũng nghĩ không còn cách nào khác, chúng ta ngoại trừ cách hy sinh để trấn thủ đã không còn cách nào nữa, chỉ hy vọng mối liên kết giữa ba nước không còn kiên cố như vậy. Với rất nhiều thương vong trước mắt, làm loạn đầu trận tuyến bọn họ, sau đó lui binh, ngoài ra thần cũng không nghĩ ra cách nào khác.

- Tự làm loạn đầu trận tuyến, tự mình lui binh? Đại Nguyên Soái nghĩ ra cách rất hay, nhưng tam quốc vì để chiếm đoạt được Thiên Long đã hy sinh bao nhiêu người, đang thấy thành công trước mắt, lúc này lui binh có khả năng không? Đại Nguyên Soái khó tránh khỏi có chút hoang tưởng không?

Lời này vừa nói ra một vị Đại quý tộc không kìm được đứng lên hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ trào phúng. Dù sao một vị Đại Nguyên Soái của Đế Quốc lại nói ra những lời trông chờ vào số trời như vậy thật sự không có gì là cao minh cả, cũng rất dễ khiến người ta khinh thường.

- Bệ Hạ, hiện tại chúng ta đã không còn cách nào khác, chi bằng, chi bằng…

Một vị quý tộc do dự đứng lên, quỳ rạp xuống đất cao giọng nói, nhưng sau đó hắn lại không tiếp tục nói nữa.

Không phải vì hắn không muốn tiếp tục nói mà là vì Triệu Hưng Long đã cao giọng quát cắt đứt lời nói của hắn:

- Chi bằng cái gì! Ngươi nói cho ta! Chi bằng cái gì?!

Dưới sự uy nghiêm của Hoàng Đế và áp lực của Bệ Hạ, sắc mặt của tên quý tộc có chút trắng bệch, không nói được câu nào. Nhưng đáng tiếc Triệu Hưng Long bây giờ ngoài sự cường hãn và áp chế ra, uy nghiêm của Hoàng Đế đã rơi xuống cực hạn. Tên quý tộc đó không dám nó nhưng có người dám nói, một Đại quý tộc có thân phận cao quý hơn đứng ra chắp tay cao giọng nói:

- Bệ Hạ, chuyện đã đến bước này, có tiếp tục kháng cự cũng chỉ là hao tài tốn của, thương vong vô số, chúng ta đã không còn khả năng chiến thắng, chi bằng nhân cơ hội chúng ta vẫn còn binh mã, vẫn còn thực lực thì hãy đàm phán cầu hòa với bọn chúng thì tốt hơn. Thật sự không được thì xin Bệ Hạ hãy thoái vị, chúng ta đầu hàng Bất Diệt Hoàng Triều còn hơn.

Lời kia vừa thốt ra đã nhận được sự tán đồng của các quý tộc, cả đám đều phụ họa nói:

- Xin Bệ Hạ hãy thoái vị để đầu hàng.

Những quý tộc này đều đã quen với cuộc sống an nhàn, khi đánh giặc không có bọn họ, khi ban thưởng thì bọn họ lại xông ra trước tiên. Khi đất nước hiệu triệu không có bọn họ, khi ăn hối lộ trái pháp luật, khi ức hiếp dân chúng lại có bọn họ. Cuộc sống hủ hóa của bọn họ đã quen với cảnh an nhàn, bọn họ khiếp sợ cái chết, khiếp sợ mất đi tất cả, cho nên bọn họ mới nói ra những lời như vậy, vì đây là cách tốt nhất để bảo đảm an toàn tài sản và địa vị của bọn họ.

- Khốn khiếp! Các ngươi nói cái gì! Các ngươi muốn làm gì! Các ngươi đang ép ta thoái vị sao! Đế Quốc nuôi dưỡng các ngươi, Đế Quốc mang đến cho các ngươi không ít lợi ích? Các ngươi báo đáp Đế Quốc như vậy sao?

Nghe xong những lời này Triệu Hưng Long vội biến sắc, cao giọng quát, biểu hiện có chút dữ tợn, không khó nhìn ra Triệu Hưng Long bây giờ thật sự đã ở vào biên giới của sự bộc phát, hắn thật sự đã tức giận, bị những quý tộc vô tình vô nghĩa này làm cho thật sự điên giận.

Trong đài cao trên thành lầu lúc này, không khí như hạ xuống cực điểm, có cảm giác căng thẳng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành một cục diện máu chảy thành sông, những quý tộc bất kể sự uy hiếp của Hoàng Đế cũng không chịu nhượng bộ, còn Hoàng Đế cũng không chịu thoái vị, Trong lúc này bầu không khí giằng co như nổi lên.

Sự uy nghiêm của Hoàng Đế là chí cao vô thượng, điều này đương nhiên không cần nói nhiều, nhưng những quý tộc này là nền tảng của Đế Quốc. Bọn họ nắm giữ tám mươi phần trăm tài sản của Đế Quốc, bảy mươi phần trăm quân đội, còn có thổ địa rộng lớn, bọn họ có quyền thế cực nhiều. Nếu chỉ một người đương nhiên không dám làm phản lại Hoàng Đế, nhưng nếu tất cả quý tộc liên hợp lại, thì cho dù là Hoàng Đế cũng phải nhượng bộ bọn họ không ít. Nói không ngoa nếu tất cả các quý tộc này liên hợp lại như vậy tuyệt đối có tư cách và bản lĩnh đối kháng với Hoàng Đế, thậm chí có thể tiến tới bước bãi miễn Hoàng Đế.

Bọn hộ vệ đứng hai bên đối mặt với tình hình như vậy cũng không dám làm loạn, tình hình trước mắt đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn chúng. Mặc dù rất trung thành với Hoàng Đế, nhưng vẫn không dám làm loạn, bao gồm cả Hoàng Đế trong đó.

- Khi quân phạm thượng! Mưu toan phản quốc, đáng chết!

Đúng lúc này đột nhiên một thanh âm như tiếng sấm vang tới. Một bóng người từ bên ngoài vọt tới, lão giả trên người mặc áo xám không nói nhiều, trực tiếp đem đầu của kẻ bên cạnh bổ xuống, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất, mở miệng nói khiến các Đại quý tộc đang bắt Hoàng Đế thoái vị như chết đứng.

Tình huống này khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động, những quý tộc đầu tiên là kinh hãi một phen, sau đó cả đám đều tức giận, đúng lúc đang chuẩn bị phản kháng thì đột nhiên nhìn thấy Hoàng Đế Triệu Hưng Long từ Long ngai chạy xuống, cuống quýt quỳ rạp xuống đất bên cạnh lão giả cao giọng hô lớn:

- Tôn nhân tham kiến Lão tổ tông.

Câu nói này khiến tất cả quý tộc đều câm lặng. Sự tồn tại của vị Lão tổ tông này không phải là bí mật gì, rất nhiều gia tộc quý tộc trong Đế Quốc đều biết đến sự tồn tại này, thậm chí rất nhiều gia tộc có mối liên hệ không thể nào phân cách với vị lão giả này. Tổ tiên của bọn họ đều là nô tài của người này trước đây, chứ đừng nói gì đến bọn họ. Nếu đổi lại là người khác giết Đại quý tộc thì sợ là Hoàng Đế Triệu Hưng Long sẽ tự mình ra tay, bọn họ cũng sẽ dám phản kháng, nhưng người trước mặt lại là Triệu Vân Phách. Người đã làm Hoàng Đế Bệ Hạ không biết bao nhiêu năm của Đế Quốc này, chủ nhân của tổ tông bọn họ. Bọn họ nào dám có chút phản kháng nào? Mặc dù trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng lại không dám nói ra, mà chỉ cung kính quỳ xuống hành lễ.

- Ân.

Triệu Vân Phách chỉ nhàn nhạn ân một tiếng, sau đó quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn quét xung quanh, mở miệng lạnh lùng nói:

- Ai muốn ép tử tôn của ta thoái vị? Đứng ra cho ta xem.

Câu nói khiến không khí ở đó lặng như tờ, không dám nói thêm nửa câu, cả đám đều ngậm miệng mình lại, cung kính quỳ xuống đất, cúi thấp đầu sợ Triệu Vân Phách nhìn thấy mình có chỗ nào bất mãn sẽ giải quyết ngay cả mình, cho nên bọn họ đều ngậm hết miệng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ha, các ngươi đã không có gì bất mãn, vậy thì câm miệng lại hết cho ta, các ngươi bắt tử tôn của ta thoái vị? Bọn người tham sống sợ chết các ngươi, các ngươi không sợ Bất Diệt Hoàng Triều và Đế Quốc Băng Tuyết sao? Các ngươi có gì phải sợ? Chuyện này không cần các ngươi phải lo lắng, ta đã đến rồi đương nhiên ta sẽ có cách giải quyết.

Triệu Vân Phách hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- Lão tổ tông, thời gian này ngài không ở đây nên có thể không biết. Thời gian trước Bạch Khởi đã một mình tiến vào Giáo Đình bắt cóc Giáo Hoàng, cướp bóc Giáo Đình, một mình hắn một chiêu giết chết tám Đấu Đế cường giả, đồng thời còn đột nhập vào Hoàng cung của Quang Minh Đế Quốc, cướp bóc ngân khố của Quang Minh Đế Quốc, hắn… không hề dễ đối phó.

Triệu Hưng Long cẩn thận nói, hắn nói câu này một là muốn nhắc nhở Lão tổ tông Triệu Vân Phách, hai là cũng vì muốn thăm dò xem Lão tổ tông lần này rút cục có đối phó được Bạch Khởi không.

- Cái gì? Hắn lợi hại như vậy sao?

Triệu Vân Phách đầu tiên là sửng sốt cả kinh kêu lên, nhưng nói xong sắc mặt liền thay đổi, trầm ngâm một lát như đang suy nghĩ điều gì, sau đó vẻ mặt tràn đầy tự tin nói:

- Chuyện này các ngươi không cần quan tâm, mặc dù Bạch Khởi rất lợi hại, nhưng lần này ta có con bài chưa lật, cũng không hề yếu, Bạch Khởi dù có lợi hại cũng không thể là đối thủ của bọn họ, có bọn họ ở đây, Bạch Khởi chẳng qua cũng chỉ là đồ bỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương