Cửu U Long Giới
-
Chương 334: Bộ xương khô cướp đường
Lời nói của Bạch Khởi khiến cho sắc mặt của người Giáo Đình xám ngắt, hai đôi mắt như chết lặng đi, không nói được lời nào. Nếu có thể bọn họ tuyệt đối sẽ không do dự chém chết Bạch Khởi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ bọn họ không có năng lực đó, cho nên đối với chuyện này bọn họ chỉ có thể lựa chọn sự nhẫn nại, chứ không lẽ bọn họ có thể không quan tâm đến sự sống chết của Giáo Hoàng Bệ Hạ hay sao? Bọn họ không thể làm vậy được.
Cho nên đành phải cắn răng, sắc mặt của Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc không ngừng biến đổi, sau khi biến đổi khoảng mười lần, cuối cùng cười đau khổ một tiếng, trả lời hằn học:
- Ngươi muốn bao nhiêu?
- Không nhiều lắm, năm mươi tỉ.
Bạch Khởi trừng mắt, vừa cười vừa nói, khi nói phảng phất như đó không phải là năm mươi tỉ kim tệ mà chỉ là năm mươi đồng thôi vậy.
- Cái gì! Ngươi nói cái gì! Năm mươi tỉ kim tệ? Ngươi có biết đó là bao nhiêu không? Năm mươi tỉ kim tệ, kim khố Giáo Đình không có nhiều tiền như vậy!
Đại chủ giáo Mễ Lặc kinh hãi thốt lên, hắn không biết nên nói thế nào với Bạch Khởi, năm mươi tỉ kim tệ không phải là một con số nhỏ, cho dù là Giáo Đình trong một thời gian ngắn cũng khó mà có được nhiều tiền như vậy.
- Sao, không có tiền sao? Không có tiền vậy thì ta đành phải giết chết Giáo Hoàng của các ngươi. Cái đầu của Giáo Hoàng đổi lấy năm mươi tỉ kim tệ, mặc dù ta có hơi thiệt, nhưng cũng không sao cả. Nếu các ngươi không có tiền, vậy thì ta chỉ có thể giết chết ông ta thôi.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, khi nhắc tới Giáo Hoàng tinh thần có chút uể oải, giống như đã muốn động thủ rồi.
Nhìn thấy động tác của Bạch Khởi, Mễ Lặc nhất thời kinh hãi kêu lên:
- Không, đừng! Ngàn vạn lần đừng làm vậy! Không phải ta nói không đưa! Chỉ là, chỉ là có thể đưa ít hơn một chút không, kim khố của Giáo Đình thật sự không có nhiều tiền như vậy!
- Ta không quan tâm các ngươi có ít hay nhiều, ta cho các ngươi thời gian một ngày, ta không tin một Đế Quốc Huy Hoàng có sáu mươi tỉ kim tệ mà Giáo Đình các ngươi lại không có gì? Hắc Ám Thần Điện có thể cho ta năm mươi tỉ, lẽ nào Quang Minh Giáo Đình các ngươi lại không có? Ta cảnh cáo cho các ngươi biết, tính mạng Giáo Hoàng của các ngươi đang nằm trong tay ta, nếu không muốn ông ta chết thì tốt nhất là hãy nghe lời, đừng để ta phải tức giận!
Bạch Khởi lạnh lùng nói. Phải biết rằng nếu nói Quang Minh Giáo Đình không có tiền thì không riêng gì Bạch Khởi mà e là toàn bộ Đại Lục này cũng không có ai tin. Quang Minh Giáo Đình có tiền, hơn nữa lại vô cùng giàu có, điều này thì cả Đại Lục ai cũng biết.
Lời nói của Bạch Khởi khiến cho trong lòng Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc đau khổ vô cùng, hắn đã nói thì sẽ làm thật. Nếu là người khác có thể không để ý đến sự sống chết của Giáo Hoàng, nhưng Mễ Lặc tuyệt đối không như vậy. Vì hắn là người được Giáo Hoàng đích thân nuôi dưỡng, hơn nữa còn được Giáo Hoàng đề bạt lên làm Hồng Y Đại Giáo Chủ. Đối với Giáo Hoàng trung thành vô cùng, sự sống chết của Giáo Hoàng đang ở trước mắt sao hắn có thể không để ý được chứ?
Nhưng sự thật là Giáo Đình cũng không có đủ tiền, Giáo Đình phải cung cấp nuôi dưỡng quân đội gần hai mươi triệu người, sự tiêu hao của bọn họ mỗi ngày đều là những con số vô cùng lớn. Hơn nữa tầng lớp cấp cao của Giáo Đình sinh hoạt rất xa hoa, lãng phí. Tình hình tham ô, lãng phí rất nghiêm trọng, mặc dù Giáo Đình giàu có nhưng những con sâu mọt như vậy lại quá nhiều, hơn nữa kinh phí cho quân đội lại khổng lồ, cho nên trong kim khố của Giáo Đình không có nhiều tiền như vậy. Đương nhiên Giáo Đình đã cắm rễ ở Đại Lục bao nhiêu năm, không thể không bằng Quang Minh Đế Quốc. Giáo Đình vẫn có tiền nằm ở các chi nhánh ở các Đại Đế Quốc. Chi nhánh ở các Đại Đế Quốc có không ít tiền, tấm thân của những Hồng Y Đại Giáo Chủ có ai không đáng giá ngàn vạn? Những cái đấy đều là tiền, nhưng vấn đề là trong kim khố của Giáo Đình bây giờ không có nhiều tiền như vậy, chỉ có bốn mươi tỉ, còn thiếu mười tỉ kim tệ.
- Được, được, ngươi hãy đợi đi, ngàn vạn lần đừng làm tổn hại đến Giáo Hoàng Bệ Hạ, ta sẽ tập hợp đủ tiền cho ngươi.
Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc nói với chút hoảng sợ, sau đó lập tức la lớn lên:
- Người đâu, ban bố chiếu lệnh trong nội bộ Giáo Đình, tất cả tầng lớp cấp cao, tất cả binh sĩ phải lấy toàn bộ kim tệ tích lũy của mình đóng góp cho kim khố Giáo Đình, nhất định phải gom đủ năm mươi tỉ kim tệ, cho bọn họ thời hạn một ngày, nếu ai phàm vì giấu diếm của cải cho riêng mình sẽ giết chết không tha!
Xem ra vị Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc vì muốn cứu Giáo Hoàng thật sự không tiếc gì cả nên mới như vậy
Sau khi nói xong vị Hồng Y Đại Giáo Chủ bay lơ lửng trước mặt Bạch Khởi, còn những người khác theo lời của Mễ Lặc dần dần hành động. Sau khi do dự trong chốc lát, những người của Giáo Đình từ từ lấy tài sản của mình ra. Chưa đến buổi trưa, một ngọn núi tiền xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, ngoài ra kim tệ trong bảo khố của Giáo Đình cũng được lấy ra, nhìn những núi tiền ở trước mặt, mặc dù không xem kỹ nhưng Bạch Khởi biết số tiền này không hề ít.
- Ha ha, các ngươi hãy nhận lại lão gia hỏa của các ngươi đi, ta cũng không cần ông ta nữa rồi!
Bạch Khởi mỉm cười, sau đó ném Giáo Hoàng rơi xuống trước mặt Mễ Lặc, rồi tiện thể phất tay khiến hai núi vàng trước mặt Bạch Khởi biến mất, tiến vào Long Giới trong tay của Bạch Khởi.
- Ha ha, cảm ơn số kim tệ của các ngươi, ta đi đây!
Sau khi Bạch Khởi thu dọn xong đống kim tệ cười ha ha, rồi hóa thành một cơn gió biến mất ở Thánh Vực Giáo Đình, nhưng lúc này cũng không có ai để ý đến hắn, vì tất cả mọi người đều đang bao vây trước mặt Giáo Hoàng.
Bất kể lúc trước bọn họ suy nghĩ thế nào, bất kể lúc trước bọn họ có muốn thả Giáo Hoàng ra hay không, nhưng bây giờ Giáo Hoàng đã quay về, ngài đã được tự do, tất cả mọi người đều từ từ tiến tới trước mặt Giáo Hoàng, bao vây xung quanh Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch, hỏi han ân cần.
- Giáo Hoàng Bệ Hạ, ngài không sao chứ!
Mễ Lặc hỏi với vẻ tha thiết.
- Không, không sao. Tên khốn khiếp Bạch Khởi, chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu. Tuyệt đối là không! Tuyệt đối không!
Giáo Hoàng nằm ở đó được Mễ Lặc từ từ đỡ đứng dậy, nói với vẻ mặt tức tối, khi nói biểu hiện ngày càng trở nên dữ tợn, không khó để nhận ra điều đó.
Giáo Hoàng Thánh Lộ Dịch lần này đã trở thành trò chơi cho Bạch Khởi. Bạch Khởi đã hạ nhục Giáo Hoàng Đến tận cùng, đồng thời Giáo Hoàng còn trở thành đối tượng bị bắt cóc, chà đạp toàn bộ Giáo Đình, sự uy nghiêm của Giáo Đình đã bị chà đạp đến tận cùng. Giáo Hoàng căm thù hắn cũng là bình thường, nếu Giáo Hoàng không hận hắn thì mới là kỳ quái. Năm đó Độc Cô Cầu Bại cũng đã từng làm chuyện như vậy, nhưng Độc Cô Cầu Bại chắc chắn đã làm rất tinh tế, không giống như Bạch Khởi đã làm, là sự sỉ nhục tận cùng, điều này sao có thể khiến Giáo Đình và Giáo Hoàng sao có thể chấp nhận được chứ?
Hắn đã thật sự chọc giận Giáo Hoàng, đưa Giáo Hoàng đến đỉnh điểm của sự điên cuồng, lúc này Giáo Hoàng đã gần như điên loạn.
- Giáo Hoàng Bệ Hạ, chuyện Bạch Khởi chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng bây giờ xin ngài hãy dưỡng thương cho tốt đã rồi hãy tính đến chuyện đi đối phó với Bạch Khởi sau này.
Mễ Lặc cười đau khổ rồi nói một câu an ủi. Đối phó với Bạch Khởi sao? Nói dễ vậy sao? Người lợi hại nhất của Giáo Đình là Giáo Hoàng cũng bị đánh bại, bị người ta dễ dàng đánh bại, Giáo Đình còn có sức mạnh gì để có thể đối phó với Bạch Khởi đây?
Nhưng lời này Mễ Lặc đương nhiên không thể nói ra, nếu nói ra sợ là sẽ tạo thành một sự đả kích khủng khiếp cho Giáo Hoàng.
- Ta biết, ta nhất định sẽ dưỡng thương cho tốt, hơn nữa ta nhất định cũng sẽ tìm Bạch Khởi báo thù.
Giáo Hoàng lạnh lùng nói với một đám người đang đi cùng Giáo Hoàng về phía Hoàng cung, vừa đi vừa nghĩ: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vốn là ta không muốn mời hắn xuất hiện, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác. Bạch Khởi, là do ngươi tự tìm đến, đừng cho rằng ngươi đã tiến vào hàng ngũ Chủ Thần thì ta không có cách nào làm gì ngươi. Ngươi cứ đợi đấy mà xem, đợi ta dưỡng thương xong, sẽ đi mời một người đang ngủ say tỉnh dậy. Đến lúc đó, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Giáo Hoàng nghĩ gì không ai biết, ông ta cũng không định để người nào biết. Còn Bạch Khởi đã rời khỏi Thánh Vực của Giáo Đình, theo hướng của Hắc Ám Thành ở phía xa mà đi. Vốn là Bạch Khởi muốn phá vỡ phong ấn của Thánh Vực nhưng nghĩ kĩ vẫn chưa quyết định. Quyết định đánh vỡ phong ấn của Hắc Ám Thành là tốt nhất, dù sao sau khi phong ấn của Hắc Ám Thành bị phá vỡ đối với bản thân lại càng có lợi.
Phải biết rằng phong ấn của Quang Minh và Hắc Ám về mặt ý nghĩa mà nói chính là biểu thị cho nguyên tố Ma pháp. Ngoài thủ hạ của mình là Ma Pháp Sư cần Ma pháp nguyên tố ra thì Hắc Ám Thần Điện bình thường cũng không phải là một lực lượng nhỏ, mặc dù tương lai bọn họ có thể trở thành kẻ địch, nhưng ít nhất giai đoạn này bọn họ vẫn là minh hữu. Bất luận những kẻ tu luyện Hắc Ám Thần Thuật hay là những kẻ tu luyện Quang Minh Thần Thuật, trên thực tế đều là Ma Pháp Sư có sức mạnh tương đương đáng kể. Một ngày nào đó khi bọn họ có được sức mạnh nguyên tố thì có thể đột phá, cho nên Bạch Khởi đánh vỡ phong ấn Quang Minh đó là làm tăng thêm sức mạnh cho Giáo Đình. Giáo Đình là kẻ thù của Bạch Khởi, Bạch Khởi đương nhiên sẽ không làm như vậy, nếu đã như vậy chi bằng đánh vỡ Phong ấn Hắc Ám thì tốt hơn.
Nơi ở của Hắc Ám Thành ở Trung Ương Đại Lục không phải là một nơi bí mật gì. Nó nằm ở trong ngọn núi A Nhĩ Bối của Trung Ương Đại Lục. Ở vị trí trung tâm của ngọn núi A Nhĩ Bối, một tòa thành to lớn màu đen, xung quanh có vô số sinh vật hắc ám sinh sống, trong phạm vi ngàn dặm đều bị thế lực Hắc Ám bao trùm. Nơi này là cấm vực của nhân loại, là nơi sỉ nhục của Quang Minh Giáo Đình, vì đây đồng thời cũng là tổng đàn của Hắc Ám Thần Điện. Nhưng nơi này xây dựng nên một thế phòng ngự tấn công rất lớn, một tường thành vô tận kéo dài không hết trải rộng toàn bộ dải đất ở giữa sơn vực A Nhĩ Sơn. Ở đó có trăm vạn đại quân của Hắc Ám Thần Điện trú quân, đồng thời cũng có Đấu Đế cường giả của Hắc Ám Thần Điện, nơi này dễ phòng ngự khó tấn công, hơn nữa có cường giả như vậy của Hắc Ám Thần Điện tọa trấn bao nhiêu năm rồi. Quang Minh Giáo Đình không chỉ một lần muốn tấn công nơi này nhưng đáng tiếc từ trước đến giờ chưa bao giờ thành công. Không phải bọn họ không muốn có được thành công, mà là bọn họ không có cách nào dành được thắng lợi. Ở nơi này đã lưu lại ngàn vạn xương cốt của đại quân Giáo Đình, máu tươi thấm ướt cả vùng này, ngoài cái tên A Nhĩ Bối Sơn ra, nơi này còn được gọi là Huyết Sắc Thánh Sơn, đây là tên gọi của thế lực Hắc Ám với A Nhĩ Bối Sơn, bởi vậy có thể thấy sự nguy hiểm của nơi này.
Mục tiêu của Bạch Khởi chính là nơi này, ngọn Huyết Sắc Thánh Sơn. Còn tại sao lại đến nơi này thì mục đích đương nhiên chính là tìm Hắc Ám Giáo Hoàng đòi tiền. Tiện đường cũng là muốn phá vỡ Phong ấn Hắc Ám.
- Cửu U, hiện ta ta có bao nhiêu Giao Dịch Điểm?
Bạch Khởi đang phi hành không chợt ngừng lại, trong lòng mặc niệm hỏi Cửu U
- Ha ha, không ít đâu. Tiểu tử gần đây ngươi đã phát tài rồi, số lượng Giao Dịch Điểm của ngươi tăng như tên bay, một trăm lẻ năm tỉ Giao Dịch Điểm, còn có hơn một trăm sáu mươi vạn kim tệ, ta sẽ giữ lại cho ngươi không đổi, để cho ngươi tiền tiêu vặt. Một trăm lẻ năm Giao Dịch Điểm, ha ha, có thể đưa ngươi lên hàng ngũ của Chí Cao Thần, thế nào hả có muốn đổi không?
Tiếng nói của Cửu U lại vang lên, khi nói hắn đã bắt đầu có ý cổ động Bạch Khởi.
- Không, tạm thời ta không cần, ta muốn đợi đổi Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể. Ngươi biết mà, thứ đó không phải tốt hơn sao? Ít nhất về vấn đề thực lực, bây giờ ta đã là Tứ Tinh Đấu Thần, tạm thời không có kẻ địch nào, cho nên cũng không cần, ta sẽ từ từ tích góp kim tệ, rồi đợi đổi cũng không muộn. Ngươi xem lần này ta tới Hắc Ám Thần Điện không phải muốn lấy tiền sao? Đợi ta tìm ông ta lấy tiền, trực tiếp đổi là được rồi.
Bạch Khởi từ chối yêu cầu của Cửu U, mặc dù trực tiếp đổi thành Chí Cao Thần là một chọn lựa rất tốt nhưng Bạch Khởi vẫn bị mê hoặc, hắn muốn đổi thành thể Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, nên tạm thời lựa chọn không đổi. Ít nhất đầu tiên phải gom đủ tiền đã, miễn đến lúc đó có điều kiện đổi, nếu không sẽ trở tay không kịp. Cho nên Bạch Khởi vẫn muốn giữ quan điểm của mình, đầu tiên phải đổi thể Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể.
Hiện tại có thể nói Bạch Khởi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, những kẻ có thể uy hiếp nổi Bạch Khởi càng lúc càng ít đi. Có lẽ chỉ có Độc Cô Cầu Bại ở Thiên Kiếm Sơn là có thể, nhưng dù sao Độc Cô Cầu Bại với Bạch Khởi là bạn chứ không phải thù, cho nên Bạch Khởi cũng không phải lo lắng nhiều, vì vậy đầu tiên mới nói là muốn đổi Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể.
- Ô, hay là ngươi hãy nâng cấp thực lực của mình trước đã, Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể ngươi có thể có sau, thực lực mới là quan trọng.
Cửu U tiếp tục khuyên Bạch Khởi.
- Không, tạm thời không cần.
Bạch Khởi vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình, nói xong rồi không để ý đến Cửu U nữa. Từ sau khi Bạch Khởi đọc được thư của Lý Khiếu Thiên để lại, không biết là tại sao, trong lòng có chút phòng bị khó hiểu đối với Cửu U. Những đề nghị của Cửu U hắn đều vô ý bác bỏ, mặc dù có lúc những lời Cửu U nói thật sự đúng, nhưng Bạch Khởi vẫn chọn lựa phủ quyết đề nghị của Cửu U. Nguyên nhân cụ thể Bạch Khởi cũng không rõ, đương nhiên nó cũng liên quan đến chút hoài nghi trong lòng Bạch Khởi đối với Cửu U.
Bạch Khởi cự tuyệt đề nghị của mình, Cửu U cũng không nói gì… Hắn cứ thẳng hướng về Huyết Sắc Thánh Sơn A Nhĩ Bối Sơn ở xa xa mà đi. Khoảng thời gian hai ngày, Bạch Khởi cuối cùng cũng đến gần A Nhĩ Bối Sơn, sau khi tìm một con đường nhỏ giữa núi, Bạch Khởi mới theo hướng Hắc Ám Thành ở trung tâm của A Nhĩ Bối Sơn mà đi. Người của Hắc Ám Tộc đến A Nhĩ Bối Sơn bất luận là tu luyện có cao đến đâu đều không thể phi hành lên mà nhất định phải đi bộ lên Hắc Ám Thành ở phía trước. Điều này thể hiện sự cung kính và sùng bái đối với Hắc Ám Thành, vì Hắc Ám Thành đã từng là hành cung nơi Hắc Ám Thần ở, vì vậy Hắc Ám Thành còn được gọi là Thánh Thành, có địa vị tương đương với Thánh Vực của Giáo Đình, thậm chí là cao hơn. Ở đây cấm tất cả các cường giả phi hành lên không, vì làm như vậy sẽ được coi là coi rẻ nơi ở của Hắc Ám Thần, sẽ phải chịu sự công kích và căm thù của Hắc Ám Tộc.
Mặc dù Bạch Khởi không phải là tín đồ, thậm chí còn không tôn trọng Hắc Ám Thần gì đó. Bạch Khởi và Ma Thần Đại Hắc Thiên gọi nhau là huynh đệ, nói ra thì cũng có mối quan hệ như vậy với Hắc Ám Thần, hơn nữa bất luận về thực lực và địa vị, Hắc Ám Thần đều không đáng để Bạch Khởi đối đãi, chứ đừng nói đến hành cung của hắn. Nhưng lần này Bạch Khởi đến lấy tiền, không phải đánh nhau, dù sao nói thế nào cũng là đồng minh của Hắc Ám Thần Điện, đương nhiên không nên làm quá đáng quá kẻo hai bên không thèm nhìn mặt nhau.
Nhưng nếu sau khi hai bên trở mặt với nhau, tình hình không biết sẽ như thế nào, đến lúc đó Bạch Khởi cũng sẽ không khách khí, hắn không ngại đem Hắc Ám Giáo Hoàng ra làm trò đùa, khiến ông ta cũng phải cảm nhận thể nghiệm mà Quang Minh Giáo Hoàng đã phải chịu.
- Không ngờ lại có con người đến nơi này… Ha ha, nhân loại không có khí hắc ám… Ha ha, thật là khó gặp. Ta rất bội phục, con người, ta phải ăn thịt mi, ha ha ha.
Bỗng nhiên một âm thanh quái dị xuất hiện bên tai của Bạch Khởi, một bộ xương khô màu đen xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, vẻ mặt dữ tợn nói, máu và thịt trên người hắn vẫn chưa rơi ra hết, nhìn vô cùng hung dữ.
Sự xuất hiện của bộ xương khô khiến Bạch Khởi đầu tiên sửng sốt, sau đó trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười. Trong Hắc Ám Thần Điện cũng có sự tồn tại của Vong Linh Pháp Sư. Những Vong Linh Pháp Sư là những kẻ sót lại sau khi Vong Linh Đại Chiến xảy ra, mặc dù lúc đó bọn chúng là kẻ thù của thế giới nhưng sau này lại được Hắc Ám Thần Điện thu nạp, vì vậy bọn chúng có có được một nơi có thể sống. Phần lớn bọn chúng đều ở xung quanh Huyết Sắc Thánh Sơn, vì nơi này là nơi tu luyện tốt nhất của chúng. Nơi này có ngàn vạn xương cốt của vong linh, tuyệt đối là nơi tốt nhất để Vong Linh Pháp Sư tu luyện, đương nhiên cũng có một số Vong Linh Pháp Sư lưu lạc tới Đại Lục. Những người này tuyệt đối là đối tượng mà Giáo Đình muốn giết đầu tiên.
Bộ xương khô không có trí tuệ, cũng không thể nói, điều này là ai cũng biết. Dù sao đây cũng là vong linh thấp nhất, thực lực của nó có hạn. Mặc dù nói bộ xương khô màu đen xem ra có chút khác biệt, nhưng sức mạnh của chúng vẫn không có gì mạnh hơn, hơn nữa càng không thể có ý thức tự chủ, như vậy việc nó xuất hiện ở đây chứng minh rằng nhất định có người ở phía sau thao túng. Bạch Khởi mặc dù không phải là Vong Linh Pháp Sư nhưng vẫn biết điều này rất rõ.
Không cần nghĩ cũng biết ở đây có người thao túng bộ xương khô này, Bạch Khởi rất tò mò xem rút cục đó là ai. Mặc dù còn có thể khiến bộ xương khô nói, thì đây cũng là chuyện hơi đặc biệt, nhưng với ngữ khí này, còn có trình độ này Bạch Khởi không dám khen tặng. Mục đích của đối phương Bạch Khởi cũng đã đoán được, nhưng có thể khẳng định là người này chỉ xem Bạch Khởi là một con người bình thường.
Nhưng nghĩ kỹ cũng là do sự ẩn giấu khí thế của mình, sợ là Hắc Ám Giáo Hoàng đứng ở trước mặt mình cũng không thể phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, chứ đừng nói đến là một Vong Linh Pháp Sư nhỏ bé, trong lòng Bạch Khởi có chút cười thầm.
Vốn với góc độ như vậy, Bạch Khởi căn bản rất lười phản ứng, chỉ cần Bạch Khởi nhắm mắt lại, triển khai thần thức, trong phạm vi trăm dặm không có ai có thể thoát khỏi tay hắn, hắn có thể trực tiếp tiêu diệt, sau đó trực tiếp đi đến Hắc Ám Thành, nhưng trong lòng Bạch Khởi lại quyết định chơi đùa một lát, giả vờ sợ sệt nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
- Cạc cạc? Làm gì à? Đương nhiên là ăn ngươi rồi. Ha ha, tế phẩm thịt non nhất định rất là ngon. Nhưng nghĩ lại ngươi cũng là do không biết nên mới bước vào Huyết Sắc Thánh Sơn này, tạm thời ta sẽ tha mạng cho ngươi, lấy tất cả tiền của ngươi ra, sau đó đi đi.
Bộ xương khô cười cạc cạc, sau đó hô to lộ vẻ hào sảng, nhân từ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook