Cửu U Long Giới
Chương 301: Thiên Kiếm Sơn phương Bắc

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong hai ngày này Bạch Khởi đang thích ứng với thân thể mới của mình. Siêu Cấp Khôi Phục Thể không phải là để kêu không, vết thương lớn đến mấy cũng chỉ cần vài phút là hồi phục lại như ban đầu. Một số vết thương nhỏ chỉ cần vài giây có thể hồi phục lại như ban đầu, hiệu quả đương nhiên là tốt đến nỗi không còn gì để tốt hơn.

Bạch Khởi còn phải tu luyện lực lượng của mình, nắm bắt chậm rãi. Tuy rằng nói lúc Cửu U giúp Bạch Khởi nâng cao lực lượng, đã cho năng lực tương ứng và lực nắm bắt và kinh nghiệm rồi, một lần giúp Bạch Khởi thăng đến cấp Ngũ Tinh Đấu Thánh hàng thật giá thật. Nhưng bản thân Bạch Khởi cũng cần tốn chút thời gian để thích ứng, đây cần một quá trình tuyệt đối không thể một chút mà thành.

Hôm nay Bạch Khởi đang ở trong sân, một mình một người lẳng lặng suy tưởng, hồi tưởng lại những thứ mà mình đang nắm giữ, vào đang muốn tổng hợp lại. Đột nhiên có một âm thanh vang lên trong sân bên cạnh Bạch Khởi. Chủ nhân của giọng nói này bá đạo và uy mãnh, tuy rằng có vẻ già nua nhưng tràn đầy trung khí:

- Ha ha ha. Tiếp chiêu!

Một tiếng cười ngắn ngủi, cùng với hai chữ ngắn gọn qua đi, chủ nhân của âm thanh kia lập tức từ trên nóc phủ trong sân nhảy xuống, mục tiêu nhắm vào Bạch Khởi, hai lời không nói, một đường kiếm khí bén nhọn xông trực tiếp vào thân thể của Bạch Khởi. Thấy tình cảnh như vậy, Bạch Khởi cau mày một cái, giây tiếp theo đã phóng đến bên cạnh người kia, một tay nắm lấy cây kiếm lớn bên tay phải của đối phương, một tay đấm vào cổ đối phương, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta cắn lưỡi.

- Làm sao có thể!

Người kia dưới sự khống chế của Bạch Khởi, nhịn không được kinh hãi la lên. Phải biết là mình là Đấu Đế cường giả a. Cửu Tinh Đấu Đế! Hắn sao có thể trong thoáng chốc bắt được mình? Đây quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!

- Hừ. Không có gì là không thể. Không sai, ngươi là Cửu Tinh Đấu Đế, nhưng khoảng cách giữa ngươi và ta thật sự quá xa rồi. Chắc ngươi cũng biết còn có một cấp bậc nữa trên cấp bậc của ngươi chứ? Đấu Thánh cường giả hoàn toàn có thể coi thường Đấu Đế cường giả trở xuống. Đấu Thánh cường giả mỗi lần thăng một Tinh, thực lực sẽ tăng gấp mười lần. Ngươi… Căn bản không phải là đối thủ của ta.

Bạch Khởi không nói ra cấp bậc của mình, nhưng ít nhất đã nói cho đối phương biết rằng, mình là một Đấu Thánh cường giả, điều này đã đủ rồi.

Bạch Khởi hoàn toàn có năng lực giết chết đối phương, nhưng hắn không ra tay, bởi vì kiếm mà tay phải đối phương cầm là cây kiếm gỗ. Tuy rằng kiếm gỗ vẫn có thể giết người, nhưng Bạch Khởi cảm thấy, đối phương nếu đã biết mình là Đấu Đế cường giả, cầm một cây kiếm gỗ như vậy, đủ để chứng minh đối phương vốn không có ý định giết mình. Nếu không, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Phải biết rằng, cường giả có thể lấy cỏ cây trúc thạch làm kiếm, giết người đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng cũng phải coi là giết ai đã. Thực lực lúc trước mà mình thể hiện ra có rất nhiều người biết, người này nếu đã đến tìm mình không lý nào lại không biết, ít nhất thực lực của mình cũng ngang nhau với hắn, nhưng hắn lại dùng một cây kiếm gỗ? Đối phó với người yếu hơn mình đương nhiên không thành vấn đề, nhưng đồng cấp với mình, dùng cái này căn bản là tự tìm cái chết.

Cho nên Bạch Khởi có thể kết luận rằng đối phương không thật sự có ác ý, nên đã không lập tức xuống tay.

- Đấu Thánh? Thật không ngờ a. Không ngờ ngươi đã đạt đến bước này rồi. Bên ngoài đồn rằng ngươi là Đấu Đế cường giả, xem ra bọn chúng xem thường ngươi quá rồi. Chẳng trách đám ngụy quân tử Giáo Đình kia toàn bộ chết dưới tay ngươi. Có thực lực như thế, bọn chúng không chết mới là lạ. Ha ha. Ta tên là Độc Cô Bá. Chắc các hạ đã biết Độc Cô Gia? Tại hạ là Nhị Trưởng Lão của gia tộc Độc Cô Gia, là ông cố của Độc Cô Danh Dương.

Độc Cô Bá không hề sợ hãi, cũng không lui lại, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.

Tay Bạch Khởi từ từ buông ra. Lúc nghe thấy tên đối phương, Bạch Khởi đã đoán được đối phương chắc có quan hệ với Độc Cô Gia, bây giờ nghe xong thân phận của đối phương đương nhiên không cần nói thêm gì nữa. Bạch Khởi với Độc Cô Chiến Thiên thân như huynh đệ, tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực ra là coi nhau như huynh đệ. Độc Cô Danh Dương là phụ thân của Độc Cô Chiến Thiên, là trưởng bối của mình. Trước mặt vị này là ông cố của Độc Cô Danh Dương, càng là trưởng bối của mình rồi. Đối với tên Độc Cô Danh Dương kia, Bạch Khởi không tôn kính gì mấy, nhưng chí ít cũng có hảo cảm. Tuy rằng tính cách của hắn khiến người ta không thể nào đối đãi như bậc trưởng bối, nhưng lòng Bạch Khởi là nghĩ như thế, về phần Độc Cô Bá đương nhiên càng là như thế rồi.

Thả Độc Cô Bá ra, Bạch Khởi giơ tay nói:

- Độc Cô tiên sinh mời ngồi. Không biết Độc Cô tiên sinh hôm nay đến tìm ta có chuyện gì? Đều không phải là người ngoài, chắc ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và Độc Cô Chiến Thiên như thế nào. Có chuyện gì cứ việc nói là được rồi. Nếu như muốn ta giúp đỡ, như vậy chuyện gì Bạch Khởi ta làm được tuyệt đối không chối từ.

- Hắc hắc, ta đến tìm ngươi đương nhiên có chuyện, nói thật ta đến đây thử thám thính coi ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, xem coi ngươi đạt đến giới hạn của Đấu Đế, chuẩn bị lên Đấu Thánh chưa. Nói thật, ta cũng phụng mệnh mà đến. Ngươi tăng cấp quá nhanh rồi, tự cổ chí kim chưa có người nào tu luyện nhanh như ngươi, chỉ trong vòng năm năm thôi ngươi đã đạt được bước này, thật là quá khiến người ta khiếp sợ rồi, đương nhiên sẽ gây nên sự chú ý của nhiều người. Lão tổ tông nhà ta đương nhiên cũng chú ý tới ngươi, cho nên kêu ta đến xem xem. Vốn là theo ý của Lão tổ tông, ta đến trước để thám thính ngươi, đợi ngươi đạt đến cấp Đấu Thánh mới nói mục đích cho ngươi biết. Nhưng xem ra bây giờ ngươi đã đạt đến bước này rồi, ta nói cho ngươi biết cũng không sao. Hắc hắc. Độc Cô Bá ta nay đã bốn trăm tuổi rồi, ta đạt được cấp Cửu Tinh Đấu Đế này cũng được năm mươi năm rồi. Năm mươi năm ta còn chưa đột phá được giới hạn này, mà ngươi chỉ mới hai mươi tuổi. Hai mươi tuổi đã đột phá rồi, nói thật, ta thật sự có chút ghen tị với ngươi.

Độc Cô Bá vô cùng cảm thán nói. hắn dùng năm trăm năm mươi năm mới đạt tới bước này, mà Bạch Khởi chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt bước này. Năm trăm năm nay hắn đều có danh sư chỉ bảo, có sự quan tâm của trưởng bối gia tộc, nhưng vẫn không thành công, hắn không làm được, Bạch Khởi lại làm được, thật sự khiến hắn vô cùng cảm khái.

Nói thật trong lòng Độc Cô Bá rất là khó chịu. Nếu như trước lúc hắn đến nay biết Bạch Khởi có thể trong vòng mấy năm trong vòng thời gian có thể đạt đến bước này, đạt đến cảnh giới Đấu Thánh, đạt đến cảnh giới mà trong gia tộc ba nghìn năm nay ngoại trừ Lão tổ tông không người nào khác có thể đạt được, đạt đến cảnh giới mà vô số đệ tử của Độc Cô Gia phấn đấu cả cuộc đời mà không đạt được, trong lòng vị lão đại Độc Cô Bá này đương nhiên không dễ chịu chút nào.

Nhưng Độc Cô Bá vẫn không quên mục đích mình đến nay lần này là vì cái gì, Độc Cô Bá không quên sứ mệnh của mình.

- Lão tổ tông?

Bạch Khởi kinh ngạc nói. Đối với Độc Cô Gia, Bạch Khởi vốn không hiểu rõ mấy, chỉ biết đối phương rất lợi hại. Lúc này thấy Độc Cô Bá vị Cửu Tinh Đấu Đế này càng khẳng định, nhưng xem ra hắn không phải là lực lượng cao nhất tồn tại trong Độc Cô Gia, người thật sự lợi hại còn có người khác.

Nghĩ đến đây Bạch Khởi coi như đã hiểu vì sao Độc Cô Gia lại khuếch trương như thế, thậm chí ngay cả Giáo Đình cũng không để trong mắt, sau lưng người ta còn có người a, tuyệt đối là một nhân vật kinh thiên động địa muôn phần tài giỏi.

Thực lực của Lão tổ tông mà Độc Cô Bá nói, Bạch Khởi không biết như thế nào, nhưng có thể khẳng định là, tên Lão tổ tông của Độc Cô Gia này tuyệt đối rất lợi hại, lợi hại đến mức khiến người khác khiếp sợ. Đây mới là nguyên nhân mà bọn họ lại dám khuếch trương như vậy. Đương nhiên cũng không thể không nói là, cường giả Độc Cô Gia quá nhiều rồi, tuy rằng thủ hạ của bọn họ không nhiều, nhưng quả thật có số lượng lớn cường giả.

- Không sai. Danh tiếng của Lão tổ tông nhà ta ta không nói tới, Lão tổ tông nhà ta ở Tổng Đàn Độc Cô Gia, Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Lão tổ tông biết có một nhân vật như ngươi, và quan hệ giữa ngươi với vãn bối ta không tệ, đồng thời thiên tư tuyệt hảo như thế, cho nên ta qua đây xem xem. Nếu như ngươi thật sự đột phá ranh giới kia thì giúp ông ta mời ngươi đi một chuyến Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Nếu như chưa đạt được thì để ta ở đây đợi thêm mười năm, xem xem tu vi của ngươi. Nếu như sau mười năm ta rời khỏi mà ngươi đạt đến cảnh giới đó, ta vẫn giúp ông ta mời ngươi. Nhưng bây giờ xem ra, hình như ta không cần đợi mười năm rồi, ngươi đã đạt được cấp độ này rồi, các hạ. Có thể đi một chuyến Thiên Kiếm Sơn chứ?

Độc Cô Bá gật đầu nói, nói xong lẳng lặng nhìn Bạch Khởi. Nói thật hắn không biết Lão tổ tông mời Bạch Khởi sau khi đột phá Đấu Thánh đến Thiên Kiếm Sơn là vì lẽ gì, nhưng ít nhất cũng có một điều có thể khẳng định, đây tuyệt đối không có hại.

Đương nhiên không thể không nói là Độc Cô Bá xưng hô với Bạch Khởi có chút khác biệt. Độc Cô Bá nếu đã xưng Bạch Khởi là các hạ, xưng hô này tuy rằng có vẻ xa lạ, nhưng có thể thể hiện một chuyện là sự tôn kính của Độc Cô Bá đối với Bạch Khởi. Dù sao trên Đại Lục này cường giả vô số, Đấu Đế cường giả bề ngoài chỉ có mấy vị, nhưng phía trong không biết có bao nhiêu. Nhưng mà, Đấu Thánh cường giả mà Độc Cô Bá biết, tự cổ chí kim e rằng chỉ có một người Lão tổ tông của gia tộc mình.

Bây giờ lại thêm một tên tiểu Bạch Khởi, cho dù Độc Cô Bá hắn thân là trưởng bối, và là Cửu Tinh Đấu Đế cũng không thể không tỏ vẻ cung kính. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trên Thiên Ân Đại Lục này không biết có bao nhiêu cường giả, bao gồm mình cũng muốn gặp mặt Lão tổ tông nữa. Chỉ cần có được nửa câu nói chỉ điểm của Lão nhân gia, như vậy tuyệt đối là có lợi không hại. Nói thật Độc Cô Bá có chút đố kỵ với Bạch Khởi rồi, dù sao không phải là ai cũng có cơ hội gặp mặt Lão tổ tông, huống hồ chi bản thân hắn còn tự mình mời Bạch Khởi.

- Lão tổ tông? Rất lợi hại à?

Bạch Khởi phân vân hỏi, lúc hỏi vấn đề này Bạch Khởi tràn đầy vẻ tò mò.

- Hắc hắc, đâu chỉ lợi hại, có người nghe đến danh tiếng của Lão tổ tông ta đã sợ đến run lên rồi. Cho dù là Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện nghe thấy uy danh của Lão tổ tông ta cũng sợ. Thiên Kiếm Sơn phương Bắc Độc Cô Gia ta có thể ngang nhiên tung hoàng thiên hạ, sừng sững không ngã là do có Lão tổ tông của ta ở đây. Cho dù là Quang Minh Giáo Đình thấy người của Độc Cô Gia ta cũng phải nể ba phần, vòng đường mà đi. Quang Minh Giáo Hoàng thấy Lão tổ tông nhà ta cũng phải hành lễ… ngươi nói lợi hại không?

Độc Cô Bá cười hắc hắc, tràn đầy tự hào nói.

Nghe xong lời này, Bạch Khởi rùng mình, theo cách nói của Độc Cô Bá. Vị Lão tổ tông của Độc Cô Gia này lợi hại đến cực điểm rồi. Ông ta đã mời, Bạch Khởi đương nhiên không thể bỏ lỡ, hai lời không nói, Bạch Khởi trầm ngâm chốc lát lập tức trả lời:

- Được, chuyện này ta nhận lời, đợi ta lo xong bên này, ta lập tức theo ngươi đi Thiên Kiếm Sơn.

- Ha ha. Tốt! Sảng khoái, ta ở tại Độc Cô Phủ trong Đế Đô này, có chuyện gì cứ đến tìm ta. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trước lúc đi đừng buông lỏng. Tuy rằng các hạ đã là Đấu Thánh cường giả rồi, nhưng Lão tổ tông nhà ta có thể ra tay để thử ngươi một phen. Vẫn là siêng năng tu luyện một chút tốt hơn, Lão tổ tông tuyệt đối lợi hại nhiều hơn so với ngươi nghĩ.

Độc Cô Bá cười ha ha một tiếng, xoay người biến mất bên cạnh Bạch Khởi.

Đợi sau khi Độc Cô Bá rời khỏi, Bạch Khởi ở đó trầm tư, chỉ sau chốc lát, hướng về phía ngoài sân hô:

- Người đâu, mời Hải Đường cô nương qua đây!

Vừa nãy lúc Độc Cô Bá tới trong sân này không có người, chuyện Bạch Khởi giao thủ với Độc Cô Bá cũng diễn ra trong chốc lát. Huống hồ ngày thường Bạch Khởi không thích bị làm phiền, những người hầu vệ sĩ đều ở bên ngoài. Một Ngũ Tinh Đấu Thánh giao thủ với một vị Cửu Tinh Đấu Đế không có gì đáng lo lắng, không thể xảy ra trường hợp kinh thiên động địa, chỉ là thời gian một tách trà cũng đã xong. Bởi vì khoảng cách rõ ràng là chênh lệch nhau quá xa. Về phần cuộc trò chuyện của hai người, nếu như bọn họ không muốn để người khác biết, e rằng người trong Bất Diệt Hoàng Triều này, không một người nào có bản lĩnh nghe thấy. Cho dù là đứng trước mặt Bạch Khởi và Độc Cô Bá e cũng là như thế. Dù sao thực lực của hai người bọn họ thật sự quá cao rồi, đã vượt qua cảnh giới thế tục.

- Hì hì. Đại nhân cuối cùng cũng nhớ đến ta rồi. Ngày thường không phải đều tìm Linh Nhi muội muội tới sao? Sao hôm nay đột ngột nhớ đến ta?

Không đến thời gian một nén nhang, Hải Đường đã lắc lắc eo đi tới trước mặt Bạch Khởi. Một bộ sa y màu hồng, tấm da thịt trắng như tuyết kia lúc ẩn lúc hiện, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi, che miệng nũng nịu nói, một mùi thơm theo đó bay đến.

Nhìn Hải Đường một cái, Bạch Khởi không còn cách nào khác cười khổ, phất tay để những người xung quanh lần lượt rời khỏi, Bạch Khởi nhìn Hải Đường đã ngồi ngay bên cạnh mình một cái, nhàn nhạt nói:

- Được rồi, không còn người ngoài, đừng gây náo loạn nữa, ta có chuyện đứng đắn muốn hỏi ngươi.

Hải Đường sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi, trước là sững người sau thu lại nụ cười trên mặt mình, nghiêm nghị nhìn Bạch Khởi một cái sau đó nói:

- Đại nhân, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra là được rồi, Hải Đường nhất định sẽ biết thì sẽ nói, nói là nói hết… Ta đã là người của đại nhân rồi, hỏi mấy câu thì nhằm nhò gì?

- Vậy ta hỏi ngươi. Ngươi biết Thiên Kiếm Sơn phương Bắc không?

Bạch Khởi tự động loại bỏ câu nói phía sau của Hải Đường, sau đó nghiêm nghị nói.

- Thiên Kiếm Sơn phương Bắc! Đại nhân sao ngài biết?!

Hải Đường nghe xong câu nói này sắc mặt biến đổi, âm thanh bất giác có chút run rẩy hỏi. Không khó có thể thấy Hải Đường đối với Thiên Kiếm Sơn phương Bắc vạn phần kiêng kỵ.

- Sao? Chẳng lẽ ta không thể biết?

Bạch Khởi không trả lời Hải Đường ngược lại hỏi như thế.

- Đương nhiên không phải, chỉ là người biết tên Thiên Kiếm Sơn phương Bắc Kiếm này không nhiều, theo sự hiểu biết của ta về ngài, nơi đó ngài chắc là không biết a.

Hải Đường thấp giọng trả lời, dùng nụ cười che đậy sự hoảng hốt trên mặt mình.

- Như vậy a. Ngô! Xem ra ngươi thật sự biết Thiên Kiếm Sơn rồi, vừa nãy người của Thiên Kiếm Sơn đến đây. Độc Cô Bá của Độc Cô Gia đến đây. Hắn nhận lời mời của Lão tổ tông Độc Cô Gia, mời ta đi Thiên Kiếm Sơn một chuyến. Ta đối với Thiên Kiếm Sơn không mấy hiểu rõ, nên muốn hỏi qua ngươi, sau đó mới suy nghĩ chuyện này.

Bạch Khởi mí mắt không hạ xuống, nhàn nhạt nói như thế.

- Đi! Nhất định phải đi, sự giúp đỡ của Lão tổ tông Độc Cô Gia đối với đại nhân quá lớn rồi, đại nhân nhất định phải đi. Có sự ủng hộ của hắn, ngay cả Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện cũng không dám đụng vào ngài. Trừ phi là Chư thần tỉnh lại, nếu không, ai đụng vào ngài chết là cái chắc!

Hải Đường nhịn không được lập tức đứng dậy kích động muôn phần nói.

Nói thực Hải Đường bây giờ đứng về phe ai, đến bây giờ Bạch Khởi cũng không cách nào phân biệt rõ, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là lời của Hải Đường không cần nghi ngờ là vì muốn tốt cho mình, ít nhất vào lúc này nàng ta đứng về phe mình.

- Thiên Kiếm Sơn rốt cuộc lợi hại cỡ nào?

Bạch Khởi sau khi nghe xong lời này hiếu kỳ hỏi, đây chính là mục đích hắn mời Hải Đường đến. Đi thì nhất định phải đi, trước lúc Hải Đường đến hắn đã quyết định rồi, sở dĩ để Hải Đường đến là để thăm dò lai lịch của Thiên Kiếm Sơn.

- Ngô. Theo thực lực mà nói, Thiên Kiếm Sơn tuy là rất lợi hại, Độc Cô Gia người nào người nấy cũng là thiên tài. Nhưng thực lực tổng thể của Độc Cô Gia căn bản cũng không thể chống lại Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện, một trong hai nhà đã có thể tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn. Nhưng Lão tổ tông của Độc Cô Gia quả thật quá lợi hại, có hắn ở đó, không ai dám đụng đến Thiên Kiếm Sơn, không ai dám đụng đến Độc Cô Gia. Dĩ nhiên là Quang Minh Thần Điện cũng không dám, tuy rằng bọn họ rất có mặt mũi. Từ trước đến giờ luôn nói là người sĩ nhục Thần Điện giết chết không tha, nhưng có một nhóm người là ngoại đệ, đó chính là người của Độc Cô Gia. Người của Độc Cô Gia mấy năm nay không ít người sát hại phần tử cặn bã của Thần Điện, nhưng Quang Minh Thần Điện luôn tìm cớ để che giấu những chuyện này, cũng chưa từng kiếm Độc Cô Gia gây phiền phức. Đó chính là vì sự tồn tại của Lão tổ tông. Có lão nhân gia ở đó, Độc Cô Gia vững như Thái Sơn. Nếu lão nhân gia chịu chỉ dẫn ngài đảm bảo tuyệt đối là tốt chứ không hại, nếu như lão ủng hộ ngài, ai cũng không dám đụng đến ngài.

Hải Đường tràn đầy vẻ sùng bái nói.

- Lợi hại thế sao? Quang Minh Thần Điện không phải hiệu xưng là mạnh nhất Đại Lục sao? Bọn chúng chẳng lẽ hèn yếu như thế không dám thử? Dựa vào tính cách và thực lực của bọn chúng chắc đã từng ra tay qua? Và dĩ nhiên các đối thủ hắn chẳng lẽ không phải là các đối thủ khác của Độc Cô Gia?

Bạch Khởi nghe xong lời này hiếu kỳ nói.

- Dĩ nhiên không phải, vào lúc trước có một lần Quang Minh Thần Điện vây giết một đệ tử không có tiếng tăm của Độc Cô Gia, bốn tên Đấu Hoàng cường giả của Độc Cô Gia bước ra kết quả bị Đấu Đế của Quang Minh Thần Điện giết, lúc này trong thoáng chốc đã chọc giận vị kia, hai lời không nói một mình xông vào Thánh Sơn của Quang Minh Giáo Đình, tìm Quang Minh Giáo Đình tính sổ, có thể thấy Độc Cô Gia tự bênh vực mình cỡ nào rồi.

Hải Đường vẻ mặt cảm thán nói, người của Độc Cô Gia thật là hạnh phúc có một Lão tổ tông bao che, làm chuyện gì cũng được.

- Kết quả như thế nào?

Bạch Khởi nhịn không được hỏi vấn đề này, Hải Đường chỉ nói đối phương đánh lên Thánh Sơn Giáo Đình, nhưng kết quả là điều Bạch Khởi quan tâm nhất, tuy rằng hắn cũng biết đối phương khẳng định là toàn thân trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương