Cửu U Long Giới
Chương 293: Thần uy vô địch

Mọi người đều không hiểu tại sao Bạch Khởi lại thay đổi chủ ý, nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại Bạch Khởi thực sự đã thay đổi chủ ý, như vậy đã đủ rồi. Bạch Khởi thay đổi chủ ý một cách bất ngờ đủ để làm thay đổi thế cục, dù sao Bạch Khởi cũng là Đấu Đế cường giả, hơn nữa uy vọng trong quân không ai có thể sánh kịp. Một tiếng ra lệnh của hắn rất có thể sẽ xoay chuyển thế cục, khiến cho người của phái bảo vệ Hoàng Đế phải biến sắc mặt, bất giác vui mừng… Bọn họ nhìn thấy ánh rạng đông của sự thắng lợi.

Sắc mặt của Lý Dũng càng trở nên khó coi, sắc mặt âm lãnh nhìn Bạch Khởi một cái, không biết là đang nghĩ gì, có điều hắn lại không nói ra, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bạch Khởi. Tư Bì Nhĩ bên cạnh Lý Dũng khẽ mỉm cười, không tỏ rõ thái độ, nhìn Bạch Khởi, mang theo nụ cười, đứng ra nói:

- Tây Bắc Vương, chuyện này hình như không liên quan gì đến chuyện của ngài? Ta khuyên ngài tốt nhất không nên quan tâm thì tốt hơn.

- Không liên quan đến chuyện của ta? Ha ha… Đúng. Ta thừa nhận quan hệ của Bạch Khởi ta và Hoàng Đế không phải là tốt lắm, điểm này tất cả mọi người đều biết. Nhưng bất luận nói thế nào thì Bạch Khởi ta vẫn là thần tử của Bất Diệt Hoàng Triều. Quan hệ của ta và Hoàng Đế không tốt đó là chuyện của ta, còn về Lý Dũng… Hừ hừ, loạn thần tặc tử, người người đều có quyền giết… và ta cũng không ngoại lệ. Về phần ngươi, ngươi là cái thá gì? Chuyện của Bất Diệt Hoàng Triều khi nào mới đến lượt ngươi nhiều lời? Cút sang một bên cho ta, đừng tưởng rằng ngươi là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình đã là giỏi lắm. Ở đây là Bất Diệt Hoàng Triều chứ không phải là Trung Ương Quang Minh Đế Quốc, ở đây không đến lượt ngươi nói. Nếu ngươi còn nhiều lời, ta cũng không ngại gì mà không giết ngươi!

Bạch Khởi buông một tiếng lạnh lùng, khinh bỉ nói.

Nếu đã quyết định hợp tác với Hắc Ám Thần Điện thì Bạch Khởi đương nhiên phải đứng ở phía đối đầu với Quang Minh Thần Điện, đây là chuyện sớm muộn, muộn nhất cũng chỉ là một hai năm gần đây. Quang Minh Thần Điện cách nơi này không phải là khoảng cách xa bình thường, thúc ngựa đến đây cũng phải mất nửa năm, huống chi người của bọn họ ở đây rất ít, mình cơ bản không sợ. Nếu phái đại quân đến, chỉ chuẩn bị thôi cũng đã mất một hai năm, đợi đến khi bọn họ tìm đến nơi này thì đã trở thành chuyện không biết đã bao lâu sau rồi. Chuyện hợp tác giữa Bạch Khởi và Hắc Ám Thần Điện đã không còn là bí mật gì nữa, đương nhiên không còn gì để giấu diếm nữa, bởi vậy Bạch Khởi vốn đã không thèm để ý tới Quang Minh Thần Điện.

Cùng với việc địa vị của Bạch Khởi tăng lên, cùng với việc quyền lực của Bạch Khởi ngày càng lớn mạnh, cùng với việc những cường giả dưới tay Bạch Khởi không ngừng tăng nhanh đã giống như một ngọn núi lớn nằm trong tay Bạch Khởi, Quang Minh Thần Điện đã không được Bạch Khởi để mắt tới.

- Ngươi!

Sắc mặt Tư Bì Nhĩ biến đổi, chỉ vào Bạch Khởi tức giận nói. Hắn thân là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình đã nhiều năm, chưa từng có ai dám có một chút bất kính nào đối với mình. Đã nhiều năm như vậy, ai dám có chút bất mãn với mình, ai dám nói với mình như vậy? Không ngờ tại nơi này, tại Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi lại dám sỉ nhục mình như vậy, thậm chí sỉ nhục cả Quang Minh Giáo Đình, điều này khiến cho Tư Bì Nhĩ nhất thời không biết nên nói gì, cơn tức giận đã ngập tràn trong lòng hắn.

Có điều, lời hắn nói chưa hết, Lý Dũng bên cạnh đã tiếp lời, quay về phía Bạch Khởi, có chút dữ tợn nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Bạch Khởi à Bạch Khởi, vốn dĩ ta không muốn ra tay với ngươi… Có điều, ta thật không ngờ ngươi lại không biết điều như vậy, ngươi đã muốn chết thì ta cũng không khách khí nữa, hôm nay ta nhất định phải khiến cho ngươi máu bắn ra năm bước!

- Máu bắn ra năm bước? Ha ha ha… ha ha ha… dựa vào ngươi?

Bạch Khởi cười rộ lên, khinh thường nói.

Lý Dũng, Thái Tử Điện Hạ của Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi cơ bản không coi ra gì, trước nay đều không coi ra gì. Bạch Khởi vốn dĩ đã không coi tên này là kẻ địch. Theo Bạch Khởi, Lý Dũng cơ bản không có tư cách để đối kháng với mình, hắn đứng trước mặt mình thì chẳng là cái gì cả, ngoài cái bỏ bọc Thái Tử vinh quang đó, hắn cơ bản không có cái gì.

- Không thể không nói rằng Đấu Đế cường giả vô cùng lợi hại, muốn giết chết một Đấu Đế khó như lên trời. Ta biết các hạ là một thiên tài, một thiên tài xưa nay chưa từng có… Có điều, ta nghĩ các hạ chẳng qua chỉ vừa mới tấn cấp Đấu Đế mà thôi, cho nên cũng chưa chắc không thể giết chết ngươi.

Tư Bì Nhĩ lạnh lùng cười một tiếng, đứng ra nói như vậy.

Một giây sau, mười mấy chủ giáo Giáo Đình mặc hồng y từ trước sau, trái phải xông ra. Nhìn trang phục của bọn họ hẳn là Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình, chỉ đứng sau Hồng Y Đại Giáo Chủ và Lam Y Đại Giáo Chủ, mỗi một người đều là cường giả của Giáo Đình Quang Minh Thần Thuật. Hơn nữa, còn có mười mấy võ sĩ cường giả trong đám bọn họ xông ra, áo giáp màu bạc cũng đã cho thấy thân phận của họ, Quang Minh võ sĩ của Giáo Đình. Những người này đều là cường giả, nghe nói Quang Minh võ sĩ của Giáo Đình ít nhất cũng là Đấu Vương cường giả. Tuy rằng số lượng không nhiều, toàn bộ Quang Minh võ sĩ của Giáo Đình cũng không quá nhiều, trên dưới ba trăm người, nhưng rõ ràng bọn họ là lực lượng được cho rằng là đáng sợ nhất.

Đương nhiên trong số những người này, người khiến cho người khác chú ý đến nhất vẫn là một người đứng ở giữa. Một người mặc áo giáp kim sắc, độ tuổi khoảng trên dưới năm mươi, nhìn qua có vẻ người này rất cường tráng, cũng không thể nói là anh tuấn, khuôn mặt rất phổ thông, nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác nhìn không thấu. Trên chiếc áo giáp mặc trên người có đeo một chữ màu đỏ máu. Chữ này cho thấy thân phận của hắn, thành viên Thẩm Phán Hội Giáo Tông, hơn nữa cấp bậc không thấp.

- Ha ha, ta biết ngươi lợi hại. Vốn dĩ chúng ta không có ý định đối phó với ngươi, dù sao đối phó với ngươi cũng không dễ, hơn nữa trong lúc này không thích hợp. Thế nhưng chúng ta sớm đã có sự chuẩn bị, vốn dĩ là chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ giết chết ngươi. Có điều bây giờ ngươi đã đứng ra, vậy thì hãy sớm tiễn ngươi đến gặp Quang Minh Nữ Thần vậy, có lẽ Quang Minh Nữ Thần có thể để cho ngươi lại được làm người.

Tư Bì Nhĩ cười nói.

- Chỉ dựa vào bọn chúng?

Bạch Khởi khinh bỉ nói.

- Chỉ dựa vào bọn chúng? Ha ha, đương nhiên, Bạch Khởi, ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Chẳng qua chỉ là một Đấu Đế cấp thấp mà thôi. Đấu Đế cường giả tuy lợi hại, có thể nói là vô địch, nhưng vẫn không đủ để Giáo Đình coi ra gì. Những năm qua, vô số người muốn khiêu chiến với Giáo Đình, quyền uy trong đó không thiếu Đấu Đế cường giả, thậm chí có Đấu Đế cường giả cao cấp, nhưng bọn họ đều đã thất bại. Biết tại sao không? Bọn họ đã chết, bọn họ bị Giáo Đình giết chết. Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên truy sát Đấu Đế cường giả, những người này đã đủ rồi… hai mươi Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình, ba mươi Quang Minh võ sĩ, mỗi một người đều là Đấu Vương cường giả, ngoài ra còn có một Ngũ Tinh Đấu Đế cường giả, Chánh Án của Thẩm Phán Hội Giáo Tông đã đủ để giết chết ngươi.

Tư Bì Nhĩ hiển nhiên nói. Lần này bọn họ đã đem tất cả cường giả đến Bất Diệt Hoàng Triều, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại đủ để đối phó với bất kỳ một kẻ địch nào.

Chỉ từ đội hình này, không khó nhìn ra lần này Giáo Đình coi trọng sự phát triển tín ngưỡng ở phương Đông như thế nào. Không riêng gì bọn họ mà còn rất nhiều Tế Tự, các Giáo Chủ và Thẩm Phán Giáo Tông kế tiếp họ. Tất cả cường giả và thành viên Quang Minh kỵ sĩ Thần Thánh dưới sự dẫn dắt của Quang Minh Thánh Nữ đang hướng về phía Bất Diệt Hoàng Triều.

Trận doanh lớn như vậy đủ để chứng minh sự coi trọng của Giáo Đình đối với phương Đông, đương nhiên chủ yếu vẫn là vì bên phía Hắc Ám Thần Điện. Bởi vì bọn họ phát hiện ra hiện nay, mưu đồ của Hắc Ám Thần Điện đối với phương Đông ngày càng rõ, điều này khiến cho họ không thể không phòng bị. Trấn áp Hắc Ám Thần Điện từ các phương diện, thậm chí tiêu diệt bọn họ, đây chính là sứ mệnh của Quang Minh Thần Điện.

- Thế nào? Nghe xong điều này có phải ngươi đã sợ rồi? Ha ha, Bạch Khởi, ta sớm đã có sự chuẩn bị để đối phó với ngươi, vốn dĩ không muốn ra tay vào lúc này, thế nhưng ngươi lại ép ta.

Sau khi Lý Dũng nghe xong lời của Bạch Khởi liền cười điên cuồng nói.

Lúc này, hình như Lý Dũng đã nhìn thấy cảnh Bạch Khởi bị người ta giết chết. Nghĩ đến đây hắn vui mừng khôn xiết, vô số ngày đêm không biết hắn đã bao nhiêu lần hy vọng có thể giết chết Bạch Khởi, tận mắt nhìn thấy Bạch Khởi chết, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Bạch Khởi, nghĩ đến đây hắn vô cùng vui sướng.

Có điều, tiếc là ngay sau đó, lời nói của Bạch Khởi lại khiến cho nụ cười của Lý Dũng bỗng dừng lại, chỉ nghe Bạch Khởi nói:

- Vậy sao? Ngươi dựa vào những người này để giết ta? E là không dễ dàng như vậy.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi có lẽ vẫn chưa biết sức mạnh của Thần Thuật Giáo Đình, ra tay!

Tư Bì Nhĩ lạnh lùng cười một tiếng, bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào Thần Thuật của Giáo Đình, vô số Đấu Đế cường giả đều bại dưới tay của Thần Thuật Giáo Đình này.

Tư Bì Nhĩ ra lệnh một tiếng, hai mươi Hồng Y Giáo Chủ đó vội vàng chuyển động, bắt đầu khua tay, cùng nhau ngâm:

- Hỡi Quang Minh Nữ Thần vĩ đại, dung nhan của ngài vô cùng hấp dẫn, khí chất của ngài vô cùng cao thượng, ánh sáng của ngài soi sáng đại địa, sự nhân từ của ngài ở khắp mọi nơi, xin giáng xuống sức mạnh thần kỳ của ngài, hình thành lưới vô hình khống chế tên tội nhân trước mắt, Quang Minh Võng!

Lời vừa dứt, bên cạnh Bạch Khởi xuất hiện một màn lưới với vầng hòa quang bao quanh, bao bọc Bạch Khởi lại, hình thành một vòng tròn rộng khoàng một trăm thước vuông. Trong vòng ánh sáng này Bạch Khởi cảm thấy cơ thể mình hơi nặng xuống, điều này khiến cho Bạch Khởi biến sắc.

Ngày sau đó, giọng nói của Tư Bì Nhĩ lại tiếp tục vang lên:

- Bạch Khởi à Bạch Khởi, ngươi hãy hưởng thụ ở trong đó đi. Quang Minh Võng là Thần kỹ, Thẩm Phán Trưởng đại nhân của chúng ta ở trong đó có thể nâng lên ba mươi phần trăm sức mạnh và tốc độ, còn ngươi sẽ giảm xuống ba mươi phần trăm. Ngươi chết chắc rồi.

Lời của Tư Bì Nhĩ khiến cho Bạch Khởi có thể hiểu đại khái về loại Ma pháp cầm cố này. Ở trong đó, đối phương có thể mạnh lên còn mình lại bị yếu đi rất nhiều, khi chiến đấu ở trong đó, tuyệt đối không công bằng. Có điều, Bạch Khởi cũng chẳng để ý đến… Ngũ Tinh Đấu Đế mà thôi, Bạch Khởi cũng không để mắt tới.

Nói một cách nghiêm khắc, Thần Thuật cũng là Ma pháp, chỉ là bị đổi tên mà thôi, Quang Minh nguyên tố đã bị phong ấn, có điều, Quang Minh Thần Điện lại dùng một cách khác để khiến cho các tín đồ của mình nắm vững được Quang Minh Ma pháp. Đây chính là lấy tín ngưỡng đối với mình để đổi lấy Ma pháp, ủng hộ thông qua sự kêu gọi tín ngưỡng và linh ngôn để di chuyển Quang Minh Ma pháp. Mà điều này được Quang Minh Giáo Đình gọi là Thần Thuật. Quang Minh Thần Thuật và Quang Minh Võng rõ ràng là một trong những thuật cầm cố đỉnh cao nhất trong Thần Thuật, phải cần có hai mươi vị Hồng Y Giáo Chủ mới có thể tác động.

Không riêng gì Thẩm Phán Trưởng Thẩm Phán Hội Giáo Tông, những cường giả khác cũng rối rít tiến vào trong Quang Minh Võng, dồn dập chuẩn bị đối phó với Bạch Khởi. Nhất thời có thể nói là Bạch Khởi đã rơi vào nguy hiểm cực độ.

- Ừm, chỉ bấy nhiêu thôi sao?

Bạch Khởi đột nhiên điềm nhiên hỏi, hướng ánh mắt về phía Tư Bì Nhĩ và Lý Dũng.

Lời này khiến cho hai người đó đầu tiên là sững sờ, ngày sau đó đồng thanh nói:

- Số này đã đủ để giết chết ngươi rồi!

- Ừm… Nếu đã như vậy thì hãy ra tay đi!

Bạch Khởi nheo mắt bình thản nói, một giây sau, những người vốn cầm vũ khí để đối phó với Lý Tự Minh và Lý Dũng lúc này cũng nhanh chóng dưới dự dẫn đầu của Ảnh Thiên "phốc xích!", tay giơ, đao hạ… Hai mươi Hồng Y Giáo Chủ phát động Thần Thuật, trong nháy mắt đã bị Ảnh Tộc cường giả lúc này dùng đoản kiếm xuyên thấu tim, sau đó không cam tâm ngã xuống đất. Quang Minh Võng đó trong nháy mắt cũng đã bị vỡ tan. Mấy trăm cường giả thuộc hạ của Bạch Khởi cũng nhanh chóng xuất hiện ở bên ngoài, dưới sự dãn đầu của Mã Pháp Lý, chém giết với những Quang Minh võ sĩ của Giáo Đình đó. Về mặt cơ bản mà nói, tỉ đệ đều là ba - một, ba Đấu Vương dị tộc đối phó với một Quang Minh võ sĩ, hơn nữa còn có hai Đấu Hoàng kèm theo trong đó nữa.

Tình cảnh như vậy là người nào cũng không hề ngờ tới.

Sự xuất hiện của đám cường giả này, người nào mạnh, người nào yếu liền thể hiện ra, thắng thua cũng là chuyện trong nháy mắt này đã được quyết định. Những Quang Minh võ sĩ đó cơ bản không có khả năng phản kháng, bọn họ đã xác định là phải chết. Điểm này không ai còn hoài nghi, trừ phi vị Thẩm Phán Trưởng đó có thể đánh bại Bạch Khởi, giết chết Bạch Khởi, nếu không thì bọn họ e là sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.

Tư Bì Nhĩ nhìn thấy tình cảnh như vậy vội vàng kéo Lý Dũng lôi về phía sau. Còn những tên đi theo Lý Dũng nhìn thấy tình hình không ổn nên cũng theo Lý Dũng rời khỏi. Bọn họ tiến vào nội bộ đại quân, ở đó có mấy chục vạn người bảo vệ bọn họ, như vậy bọn họ mới có thể cảm thấy an toàn.

Đối với việc bọn họ rời khỏi, Bạch Khởi không thèm để ý đến, trái lại lại hướng ánh mắt của mình về phía vị Thẩm Phán Trưởng đó. Đương nhiên cùng lúc này, ánh mắt Bạch Khởi cũng nhìn về phía một tòa lầu cao cách đó vạn thước. Bạch Khởi nhạy cảm phát hiện ra ở đó còn có người, hơn nữa, thực lực không hề yếu. Về phần là ai, không cần hỏi, trong lòng Bạch Khởi đã có dự đoán, ngoài người của Hắc Ám Thần Điện ra còn có thể là ai?

Bọn họ ra hay không ra, Bạch Khởi cũng không bận tâm, dù thế nào Bạch Khởi cũng không trông cậy bọn họ giúp đỡ. Đương nhiên có một điểm Bạch Khởi biết, đó chính là nếu vừa rồi mình gặp nguy hiểm, thì người của Hắc Ám Thần Điện và Ám La Lan chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ. Xét cho cùng, sự lựa chọn tốt nhất của họ chính là mình, hơn nữa mình cũng là đối tác hợp tác của bọn họ. Mặc dù người của Hắc Ám Thần Điện đều không thể tin tưởng, có điều, Bạch Khởi biết, ít nhất trong lúc này bọn họ sẽ không để cho mình chết, đặc biệt là chết trong tay Quang Minh Thần Điện.

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Bạch Khởi nheo mắt lại, thản nhiên nói.

- Người thanh niên, khẩu khí của ngươi có phải là quá lớn không?

Vị Thẩm Phán Trưởng Thẩm Phán Hội Giáo Tông của Quang Minh Thần Điện đó lạnh lùng nói. Khi nói liền rút ra thanh trường kiếm trong tay hướng về phía Bạch Khởi.

- Nếu không trả lời thì ngươi hãy đi chết đi.

Bạch Khởi lạnh lùng nói, một giây sau, một đường đấu khí màu bạc phun ra, trong nháy mắt, Bạch Khởi đã xuất hiện phía sau tên Thẩm Phán Trưởng Quang Minh, đứng ở đó vận quyền, sau đó đầu không ngoảnh lại mà hướng về phía mấy vạn đại quân đằng kia, cũng không thèm để ý tên Thẩm Phán Trưởng đó.

Sau khi Bạch Khởi đi khỏi được mấy chục bước, tên Thẩm Phán Trưởng đó kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể nổ tung… Cả cơ thể nổ tung, xương cốt không còn. Trên bầu trời bay lên từng mảng thịt và máu. Bạch Khởi dùng "Liệt Địa" vững vàng đánh lên người đối phương. Với trình độ Nhị Tinh Đấu Thánh của Bạch Khởi, sử dụng chiêu thức như vậy, tên Ngũ Tinh Đấu Đế này chết cũng không oan.

Khi Bạch Khởi đi tới phía ngoài cùng của khán đài, những cường giả dưới tay Bạch Khởi cũng đã kết thúc chiến đấu. Cường giả Giáo Đình đều đã bị giải quyết, ba mươi tên Quang Minh võ sĩ bị giết chết dễ dàng dưới tay một trăm Đấu Vương dị tộc và hai Đấu Hoàng trợ giúp. Bọn họ chỉ phải chịu một chút thương tổn rất nhỏ. Ngoài mấy người bị thương nhẹ ra, những người khác hầu như không phải chịu bất kỳ một tổn thương nào. Sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, mấy trăm người đều đến bên Bạch Khởi, lẳng lặng theo sau Bạch Khởi, cách khoảng mười thước, không tiến quá gần, cũng không quá xa.

Mọi người kính nể quan sát tất cả mọi chuyện. Một Đấu Đế, ba mươi Đấu Vương, mười hai Hồng Y Giáo Chủ, đây chính là sức mạnh như trong truyền thuyết. Một Đế Quốc, một Đại Đế Quốc chưa chắc có được một lực lượng vũ trang mạnh mẽ đến như vậy, cho dù Đại Đế Quốc như Thiên Long cũng không có được. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, những người này chỉ trong mấy phút đã bị Bạch Khởi và thuộc hạ của hắn đã giải quyết xong. Điều này khó tránh có chút quá khoa trương. Điều này khiến cho tất cả những sứ giả ngoại quốc trên khán đài và vương công quý tộc trong nước đều sững sờ. Bọn họ đã không biết nên nói gì, chỉ nín thở ngồi đó, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Có điều, Bạch Khởi cũng không để ý tới bọn họ, chỉ đứng trên khán đài quan sát những binh sĩ vì kính nể mà rối rít tránh ra, lạnh lùng hét nột tiếng:

- Tất cả mọi người… hạ vũ khí xuống cho ta, nếu không sẽ giết không tha.

Giọng nói lớn đến mức chấn động cả quảng trường, cách xa nửa Hoàng cung cũng có thể nghe rõ mồn một. Sau khi hét lớn một tiếng, những binh sĩ đứng trước mặt Bạch Khởi vội vàng lùi về phía sau, bất giác hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói điều gì. Những kẻ nhát gan bất giác đều buông vũ khí xuống.

- Các huynh đệ không phải sợ, chúng ta có hai mươi mấy vạn. Trong Đế Đô này chúng ta có hơn năm mươi vạn người, không phải sợ hắn! Giết chết hắn sẽ được trọng thưởng, kẻ nào sợ hãi không lên sẽ giết không tha!

Một tướng lĩnh bên cạnh Lý Dũng quát to, những quan tướng xung quanh cũng hét lên theo, bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, những tiểu binh đó đầu hàng còn có đường sống, Đế Quốc sẽ không làm khó bọn họ, nhưng bọn họ lại không có cơ hội này, nếu bọn họ đầu hàng, chắc chắn sẽ phải chết.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt Bạch Khởi không thay đổi, sau khi nheo mắt nhìn một vòng, hiện vẫn chưa có người tấn công, nhưng lại không có ai làm theo lời Bạch Khởi, hạ vũ khí xuống đầu hàng, vì vậy hừ lạnh một tiếng và lại lần nữa quát lên:

- Ta nói lại một lần cuối cùng, đầu hàng hoặc chết. Kẻ đầu hàng, Bạch Khởi bảo đảm ngươi không chết, nếu không chắc chắn sẽ phải chết.

Sau khi câu nói được hét lên, Bạch Khởi quay người, trên tay mang theo đấu khí màu bạc, lại một lần nữa triển khai "Liệt Địa". Trong nháy mắt, mặt đất bắt đầu rung lên, một vết nứt khổng lồ xuất hiện trên quảng trường Hoàng cung này, rộng hàng trăm thước. Tất cả binh sĩ trên một trăm thước này và những người xung quanh có khoảng mấy ngàn, sau một quyền, toàn bộ đều bị phân thây. Trong chốc lát, máu thịt tung lên, dưới bầu trời có một trận mưa máu, mấy ngàn binh sĩ chết hết ngay tại chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương