Cửu Trọng Tử
-
Chương 3: Chua xót
- Cô nãi nãi đã nói ra rồi sao tiện nuốt lời?
Đậu Chiêu cười nói:
- Vừa vặn hai hôm trước Quách phu nhân cho người truyền lời cho con, nói là muốn kết thân với nhà ta, cho nên con nghĩ, không bằng để Uy ca nhi lấy cháu gái của Tuyên Ninh hầu, chủ động giải đi khúc mắc này. Cũng tránh để cô nãi nãi phải đắc tội với cha chồng, phải khó xử.
Mẹ chồng nàng gật đầu, thay đổi quyết định khi xưa, quyết đoán:
- Cứ làm theo con nói đi. Quách phu nhân và con có giao tình tốt, cô cháu gái cả đó chúng ta cũng đã biết, nhân phẩm, tướng mạo cũng coi là vạn người mới chọn được một, cũng xứng với Uy ca nhi nhà chúng ta. Việc này không nên chậm trễ. Ngày mai con sai người đến nhà họ Quách cầu hôn đi!
Nói xong mới nhớ ra Đậu Chiêu vẫn còn bị bệnh, vội sửa lời:
- Thôi thôi, chuyện này để ta tự lo là được. Con cứ nghỉ ngơi cho cẩn thận đi, mọi chuyện đã có ta rồi!
Sau đó kéo Ngụy Đình Du về phòng mình để bàn bạc chuyện đính hôn của Uy ca nhi.
Trong lòng Đậu Chiêu thoáng bình tĩnh lại, sai Thúy Lãnh:
- Ngươi đi mời thế tử gia đến gặp ta!
Có một số việc phải dặn dò Uy ca nhi mới được!
Thúy Lãnh đáp lời rồi đi.
Đậu Chiêu mệt mỏi cúi đầu, bất giác ngủ thiếp đi tự khi nào.
Trong lúc mơ màng lại nghe được những tiếng ồn ào:
- Tỷ tỷ ơi, không phải ta muốn khóc lóc om sòm điêu ngoa ở đây, ta lo lắng cho bệnh của phu nhân.
Giọng nói lanh lảnh, chói tai của Hồ di nương truyền vào tai nàng:
- Người trong phủ đều kháo nhau rằng bệnh của phu nhân không ổn rồi. Ta muốn biết chính xác.
Nàng nói xong lại bắt đầu khóc ầm lên như chết cha chết mẹ:
- Nếu phu nhân có chuyện gì không may, bảo ta và tam gia phải sống thế nào đây! Chẳng thà ta đi theo phu nhân…
Ngụy Đình Du có bốn người thiếp, sau khi Nhuy ca nhi được bốn tuổi, bọn họ cũng lần lượt sinh cho Ngụy Đình Du bốn trai, bốn gái.
Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh. (Nghĩa là hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận).
Hai con trai của Đậu Chiêu đều đã lớn, nàng cũng không ngại để cho đám thiếp thất đó khai chi tán diệp cho Ngụy gia.
Những đứa trẻ đó có tiền đồ, tương lai cũng có thể giúp Uy ca nhi và Nhuy ca nhi một ta.
Hồ di nương này chính là thiếp đầu tiên sinh con trai.
Khi đó nàng còn trẻ, cũng vì thế mà vênh váo một thời gian.
Đậu Chiêu cũng chẳng lên tiếng nhưng lại giúp Ngụy Đình Du nạp thêm hai người thiếp tướng mạo xuất chúng, tinh thông cầm kỳ.
Đây chính là khẩu vị của Ngụy Đình Du.
Ngày ngày đêm đêm đều cùng với hai tân di nương, sao còn nhớ rõ Hồ di nương là ai?
Lúc này Hồ di nương mới giật mình hiểu ra, chỉ cần Đậu Chiêu thì muốn Hầu gia sủng ái ai sẽ sủng ái người đó, muốn lạnh nhạt với ai thì sẽ lạnh nhạt người đó!
Nàng cố gắng gạt bỏ sự kiêu ngạo, ngoan ngoãn nịnh bợ Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lại nạp thêm một người thiếp am hiểu cầm kỳ thi họa cho Ngụy Đình Du.
Mấy di nương này đã hiểu sự lợi hại của Đậu Chiêu, từ đó về sau không ai dám vênh váo, đều tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Các nàng biết điều đương nhiên Đậu Chiêu sẽ không làm khó các nàng. Trang sức, quần áo bốn mùa của di nương, nha hoàn hầu hạ con của các nàng đều được thu xếp thỏa đáng, so với con cái chính thất cũng chẳng kém chút nào. Mấy di nương đều yên lòng, lấy lòng Đậu Chiêu, hầu hạ Ngụy Đình Du, sinh con đẻ cái, nhà cửa cũng được yên bình.
- Di nương nói bậy bạ gì đó?
Thúy Lãnh giận dữ trách Hồ di nương:
- Sao cứ đi tin mấy lời đồn thất thiệt, nói những lời không hay? Hầu gia và phu nhân nói chuyện đến hơn nửa đêm, phu nhân vừa mới ngủ lại, chẳng lẽ di nương định đánh thức phu nhân sao?
- Không phải, không phải!
Hồ đại nương vội giải thích:
- Ta… ta chỉ là rất đau lòng… Hận không thể bị bệnh thay phu nhân…
Nàng nói rất tình thiết ý tha.
Đậu Chiêu tin tưởng lời nàng nói là thật lòng.
Nếu Đậu Chiêu chết, nhiều nhất một năm, Ngụy Đình Du sẽ tái giá, sẽ có người mới xinh đẹp cùng hắn cầm sắt hòa minh. Uy ca nhi là thế tử Tế Ninh phủ, sắp đính hôn, không còn mẹ đẻ nhưng còn nhà vợ giúp đỡ. Về phần Nhuy ca nhi và con gái nàng còn có Uy ca nhi là anh ruột, sẽ không phải chịu thiệt. Chỉ có các di nương, con còn nhỏ, dung nhan dần tài phai, không nơi nương tựa.
- Cho dù là thế di nương cũng đừng gây rối trước cửa phòng phu nhân.
Khuyên giải Hồ di nương là một giọng nói ôn hòa mà vẫn nghiêm khắc:
- Nếu các vị di nương khác cũng giống người thì chẳng phải là nhà cửa đã rối tung lên rồi sao! Sáng sớm tinh mơ thế này, hẳn di nương còn chưa dùng bữa sáng? Không bằng về phòng ăn sáng đi, đợi lát nữa phu nhân dậy rồi lại đến…
Đó là giọng nói của Chu thị!
Lòng Đậu Chiêu chấn động.
Chu thị là vú nuôi nàng đã tuyển chọn cực kì kĩ lưỡng cho con trai trưởng của mình, phẩm hạnh thuần lương, hiền lành phóng khoáng, còn kiên nhẫn với Uy ca nhi hơn cả con ruột. Khó có được nhất là nàng rất có trách nhiệm. Uy ca nhi làm sai, nàng sẽ không vì mình là vú nuôi mà mặc kệ, luôn cẩn thận dạy dỗ, đốc thúc hắn sửa sai. Thế cho nên sau khi Đậu Chiêu sinh hạ con trai thứ cũng giao cả Nhuy ca nhi cho nàng chăm sóc. Nàng được rảnh tay để toàn tâm toàn ý lo chuyện trong Ngụy phủ.
Hậu quả chính là hai con tuy rất kính sợ, nghe lời nàng nhưng lại không có tình cảm mẹ con thân thiết với nàng.
Đậu Chiêu hối hận vô cùng!
Đầu tiên nàng lấy danh nghĩa chăm sóc mà đưa Chu thị đến biệt viện Tây Sơn của Tế Ninh phủ, sau đó tự mình chăm sóc việc ăn mặc của hai đứa con trai, dạy bọn chúng học hành, còn bảo Ngụy Đình Du dạy hai con cưỡi ngựa…
Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn.
Chu thị làm việc quang minh chính đại, không có gì để người ta chê trách. Uy ca nhi mười tuổi và Nhuy ca nhi 9 tuổi chẳng những ghi nhớ mà còn hiểu chuyện. Nàng làm như vậy, không chỉ có không khiến hai con gần gũi hơn mà ngược lại chúng càng thêm xa lánh nàng.
Nàng biết là hai con đang trách nàng đưa Chu thị đi.
Nhưng ai có thể hiểu được nỗi đau của một người mẹ khi phải ngăn cách với các con của mình?
Có lẽ là nữ nhân hiểu nữ nhân, Chu thị thoáng cảm nhận được khúc mắc của nàng với mình nên sau khi đến điền trang, chưa bao giờ chủ động liên hệ với Uy ca nhi và Nhuy ca nhi, càng không cần nói đến chuyện đột nhiên về phủ mà không báo trước.
Chu thị tới làm gì?
Đậu Chiêu suy nghĩ lại nghe thấy tiếng reo từ bên ngoài:
- Nhũ mẫu, sao nhũ mẫu lại về đây? Đường từ điền trang về kinh rất khó đi, sao nhũ mẫu không nói với con một tiếng để con bảo người mang xe đi đón?
Giọng nói dễ nghe của một thiếu niên, là Uy ca nhi.
Sau khi nàng bị bệnh, con phải hầu hạ nhưng nàng thương con, sợ lây bệnh cho nó nên chỉ để bọn trẻ đến vấn an buổi sớm và buổi chiều, lúc này đến hẳn là vội tới gặp nàng.
Hắn là trưởng tử của phủ Tế Ninh hầu, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành người thừa kế, lại có tấm gương Ngụy Đình Du, Đậu Chiêu nghiêm khắc với hắn hơn cả những đứa trẻ con nhà công hầu khác. Càng lớn hắn càng trầm ổn, hành sự rất thỏa đáng, được không ít người khen ngợi, Đậu Chiêu cũng vì thế mà thầm tự hào.
Ngạc nhiên như đứa trẻ? Đây là đứa con luôn bình tĩnh, trầm ổn của nàng sao?
Đậu Chiêu làm chuyện chính nàng luôn khinh bỉ.
Nàng khoác ác xuống giường, nhìn lén Chu thị và con qua cửa sổ.
Có lẽ là sợ làm kinh động đến nàng, Chu thị thấp giọng nói:
- … Nghe nói phu nhân bị bệnh, ta muốn về thăm. Con đừng lo, ta thỉnh an phu nhân rồi sẽ đi.
Sau đó hỏi hắn:
- Thời gian này con khỏe không? Ta nghe nhị gia nói, con và mấy vị công tử của phủ Cảnh Quốc công đi săn bắn, bắt được mấy con gà cảnh?
Uy ca nhi hổ thẹn bất mãn gọi:
- Nhũ mẫu, biểu huynh săn được mấy con thỏ!
Chu thị cười:
- Bắt được mấy con thỏ thì có gì hơn người!
Nàng nhẹ phủi vạt áo vốn không hề nhiễm bụi cho Uy ca nhi, cảm khái nói:
- Thế tử nhà chúng ta trưởng thành rồi cũng sẽ biết cưỡi ngựa, săn thú như Hầu gia. Lần này bắt được gà nhưng lần sau chắc chắn là sẽ giống Hầu gia, bắt được hươu mang về.
Nàng hơi hất cằm, thần sắc lộ rõ sự kiêu ngạo.
Uy ca nhi sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng nhưng vẫn vui mừng cười nói:
- Nhũ mẫu ở điền trang có quen không? Nhũ huynh* thế nào rồi? Có cần con nói với quản sự trong nhà một tiếng, đưa huynh ấy đến cửa hàng trong kinh thành? Giờ con đã bắt đầu giúp mẫu thân giải quyết việc trong nhà. Năm đó khả năng tính toán của huynh ấy giỏi hơn con rất nhiều, thừa sức làm chưởng quỹ ở cửa hàng…
- Nói hươu nói vượn.
(*Nhũ huynh: trong truyện là con của nhũ mẫu, ý chung để chỉ người anh cùng uống chung bầu sữa nhưng không phải cùng một mẹ)
Chu thị mỉm cười khẽ mắng Uy ca nhi nhưng ánh mắt không che dấu được sự vui mừng:
- Mọi chuyện trong phủ đều đã được sắp xếp rồi, tuy nó là nhũ huynh của con nhưng vẫn là người hầu mà thôi, nhũ huynh con làm gì đã có phu nhân lo liệu. Con là thế tử của phủ Tế Ninh hầu chứ không phải là con cái thường dân, làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho cẩn thận mới đúng. Không thể vì lòng riêng của mình mà phá vỡ quy củ được…
- Biết rồi! Biết rồi!
Uy ca nhi không kiên nhẫn đáp nhưng lại rất thân thiết ôm tay Chu thị:
- Lâu lắm rồi con không được gặp nhũ mẫu, nhũ mẫu không thể bớt mắng con sao? Đúng rồi, lần trước nhị đệ đi thăm nhũ mẫu rồi về nói, tay nhũ mẫu bị nẻ, để con xem nào… Hôm trước con đến Thái y viện tìm được cho nhũ một một bình cao chữa nẻ, nghe nói Thái tổ hoàng đế đã từng dùng, rất hữu hiệu. Đang định đưa cho nhũ mẫu thì nhũ mẫu lại vào phủ…
Đậu Chiêu không nghe thêm được nữa.
Nàng chỉ là bị nẻ mà con đã vội đến Thái y viện tìm thuốc ngự dụng cho nàng, ta bệnh sắp chết con có từng tự tay sắc một bát thuốc cho ta!
Cảm giác đau đớn theo ngực truyền khắp cơ thể.
Đậu Chiêu lảo đảo trở về giường, không biết mình nằm lên giường thế nào, chỉ biết khi lấy lại tinh thần thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng cao giọng gọi Thúy Lãnh vào:
- Bảo Chu thị và thế tử vào đây
Thúy Lãnh thấy sắc mặt Đậu Chiêu không tốt, bất an nhìn nàng rồi mới đi truyền lời.
Chỉ chốc lát sau, Uy ca nhi và Chu thị đi vào.
Bọn họ như kiêng dè, một trước một sau bước vào. Một người kính cẩn cúi đầu gọi “Mẫu thân”, một người cung kính hành lễ gọi “Phu nhân”.
Lòng Đậu Chiêu lạnh buốt, cũng chẳng buồn ứng phó, nói thẳng chuyện kết thân với Quách gia cho con. Dù sao nàng có tránh Chu thị thì hai đứa con vẫn sẽ nói lại chuyện này cho Chu thị.
Có thể là bất ngờ, Uy ca nhi hơi ngây người còn Chu thị lại chấn động, sau đó vui mừng, lã chã sắp khóc.
Con còn chưa hiểu được thâm ý trong đó nhưng Chu thị đã hiểu được.
Nhất thời, Đậu Chiêu cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, nói đơn giản với con:
- Nhũ mẫu con chăm lo cho con, không có công cũng có khổ. Con truyền lời của mẫu thân, để Chu thị về hầu hạ con như trước, nhũ huynh con thì trở về làm người hầu cho tổng quản.
- Mẫu thân!
Uy ca nhi vừa mừng vừa sợ, không chút suy nghĩ đã quỳ gối trước giường Đậu Chiêu, dập đầu vài cái:
- Con thay mặt nhũ mẫu và nhũ huynh cảm ơn mẫu thân!
Vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Chu thị lo lắng, vội kéo Uy ca nhi:
- Thế tử, không được, không được!
Một nhũ mẫu còn biết là không được, chẳng lẽ đứa con nàng tỉ mỉ dạy dỗ lại không biết?
Chẳng qua là không kìm lòng nổi thôi!
Đậu Chiêu cười nói:
- Vừa vặn hai hôm trước Quách phu nhân cho người truyền lời cho con, nói là muốn kết thân với nhà ta, cho nên con nghĩ, không bằng để Uy ca nhi lấy cháu gái của Tuyên Ninh hầu, chủ động giải đi khúc mắc này. Cũng tránh để cô nãi nãi phải đắc tội với cha chồng, phải khó xử.
Mẹ chồng nàng gật đầu, thay đổi quyết định khi xưa, quyết đoán:
- Cứ làm theo con nói đi. Quách phu nhân và con có giao tình tốt, cô cháu gái cả đó chúng ta cũng đã biết, nhân phẩm, tướng mạo cũng coi là vạn người mới chọn được một, cũng xứng với Uy ca nhi nhà chúng ta. Việc này không nên chậm trễ. Ngày mai con sai người đến nhà họ Quách cầu hôn đi!
Nói xong mới nhớ ra Đậu Chiêu vẫn còn bị bệnh, vội sửa lời:
- Thôi thôi, chuyện này để ta tự lo là được. Con cứ nghỉ ngơi cho cẩn thận đi, mọi chuyện đã có ta rồi!
Sau đó kéo Ngụy Đình Du về phòng mình để bàn bạc chuyện đính hôn của Uy ca nhi.
Trong lòng Đậu Chiêu thoáng bình tĩnh lại, sai Thúy Lãnh:
- Ngươi đi mời thế tử gia đến gặp ta!
Có một số việc phải dặn dò Uy ca nhi mới được!
Thúy Lãnh đáp lời rồi đi.
Đậu Chiêu mệt mỏi cúi đầu, bất giác ngủ thiếp đi tự khi nào.
Trong lúc mơ màng lại nghe được những tiếng ồn ào:
- Tỷ tỷ ơi, không phải ta muốn khóc lóc om sòm điêu ngoa ở đây, ta lo lắng cho bệnh của phu nhân.
Giọng nói lanh lảnh, chói tai của Hồ di nương truyền vào tai nàng:
- Người trong phủ đều kháo nhau rằng bệnh của phu nhân không ổn rồi. Ta muốn biết chính xác.
Nàng nói xong lại bắt đầu khóc ầm lên như chết cha chết mẹ:
- Nếu phu nhân có chuyện gì không may, bảo ta và tam gia phải sống thế nào đây! Chẳng thà ta đi theo phu nhân…
Ngụy Đình Du có bốn người thiếp, sau khi Nhuy ca nhi được bốn tuổi, bọn họ cũng lần lượt sinh cho Ngụy Đình Du bốn trai, bốn gái.
Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh. (Nghĩa là hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận).
Hai con trai của Đậu Chiêu đều đã lớn, nàng cũng không ngại để cho đám thiếp thất đó khai chi tán diệp cho Ngụy gia.
Những đứa trẻ đó có tiền đồ, tương lai cũng có thể giúp Uy ca nhi và Nhuy ca nhi một ta.
Hồ di nương này chính là thiếp đầu tiên sinh con trai.
Khi đó nàng còn trẻ, cũng vì thế mà vênh váo một thời gian.
Đậu Chiêu cũng chẳng lên tiếng nhưng lại giúp Ngụy Đình Du nạp thêm hai người thiếp tướng mạo xuất chúng, tinh thông cầm kỳ.
Đây chính là khẩu vị của Ngụy Đình Du.
Ngày ngày đêm đêm đều cùng với hai tân di nương, sao còn nhớ rõ Hồ di nương là ai?
Lúc này Hồ di nương mới giật mình hiểu ra, chỉ cần Đậu Chiêu thì muốn Hầu gia sủng ái ai sẽ sủng ái người đó, muốn lạnh nhạt với ai thì sẽ lạnh nhạt người đó!
Nàng cố gắng gạt bỏ sự kiêu ngạo, ngoan ngoãn nịnh bợ Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lại nạp thêm một người thiếp am hiểu cầm kỳ thi họa cho Ngụy Đình Du.
Mấy di nương này đã hiểu sự lợi hại của Đậu Chiêu, từ đó về sau không ai dám vênh váo, đều tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Các nàng biết điều đương nhiên Đậu Chiêu sẽ không làm khó các nàng. Trang sức, quần áo bốn mùa của di nương, nha hoàn hầu hạ con của các nàng đều được thu xếp thỏa đáng, so với con cái chính thất cũng chẳng kém chút nào. Mấy di nương đều yên lòng, lấy lòng Đậu Chiêu, hầu hạ Ngụy Đình Du, sinh con đẻ cái, nhà cửa cũng được yên bình.
- Di nương nói bậy bạ gì đó?
Thúy Lãnh giận dữ trách Hồ di nương:
- Sao cứ đi tin mấy lời đồn thất thiệt, nói những lời không hay? Hầu gia và phu nhân nói chuyện đến hơn nửa đêm, phu nhân vừa mới ngủ lại, chẳng lẽ di nương định đánh thức phu nhân sao?
- Không phải, không phải!
Hồ đại nương vội giải thích:
- Ta… ta chỉ là rất đau lòng… Hận không thể bị bệnh thay phu nhân…
Nàng nói rất tình thiết ý tha.
Đậu Chiêu tin tưởng lời nàng nói là thật lòng.
Nếu Đậu Chiêu chết, nhiều nhất một năm, Ngụy Đình Du sẽ tái giá, sẽ có người mới xinh đẹp cùng hắn cầm sắt hòa minh. Uy ca nhi là thế tử Tế Ninh phủ, sắp đính hôn, không còn mẹ đẻ nhưng còn nhà vợ giúp đỡ. Về phần Nhuy ca nhi và con gái nàng còn có Uy ca nhi là anh ruột, sẽ không phải chịu thiệt. Chỉ có các di nương, con còn nhỏ, dung nhan dần tài phai, không nơi nương tựa.
- Cho dù là thế di nương cũng đừng gây rối trước cửa phòng phu nhân.
Khuyên giải Hồ di nương là một giọng nói ôn hòa mà vẫn nghiêm khắc:
- Nếu các vị di nương khác cũng giống người thì chẳng phải là nhà cửa đã rối tung lên rồi sao! Sáng sớm tinh mơ thế này, hẳn di nương còn chưa dùng bữa sáng? Không bằng về phòng ăn sáng đi, đợi lát nữa phu nhân dậy rồi lại đến…
Đó là giọng nói của Chu thị!
Lòng Đậu Chiêu chấn động.
Chu thị là vú nuôi nàng đã tuyển chọn cực kì kĩ lưỡng cho con trai trưởng của mình, phẩm hạnh thuần lương, hiền lành phóng khoáng, còn kiên nhẫn với Uy ca nhi hơn cả con ruột. Khó có được nhất là nàng rất có trách nhiệm. Uy ca nhi làm sai, nàng sẽ không vì mình là vú nuôi mà mặc kệ, luôn cẩn thận dạy dỗ, đốc thúc hắn sửa sai. Thế cho nên sau khi Đậu Chiêu sinh hạ con trai thứ cũng giao cả Nhuy ca nhi cho nàng chăm sóc. Nàng được rảnh tay để toàn tâm toàn ý lo chuyện trong Ngụy phủ.
Hậu quả chính là hai con tuy rất kính sợ, nghe lời nàng nhưng lại không có tình cảm mẹ con thân thiết với nàng.
Đậu Chiêu hối hận vô cùng!
Đầu tiên nàng lấy danh nghĩa chăm sóc mà đưa Chu thị đến biệt viện Tây Sơn của Tế Ninh phủ, sau đó tự mình chăm sóc việc ăn mặc của hai đứa con trai, dạy bọn chúng học hành, còn bảo Ngụy Đình Du dạy hai con cưỡi ngựa…
Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn.
Chu thị làm việc quang minh chính đại, không có gì để người ta chê trách. Uy ca nhi mười tuổi và Nhuy ca nhi 9 tuổi chẳng những ghi nhớ mà còn hiểu chuyện. Nàng làm như vậy, không chỉ có không khiến hai con gần gũi hơn mà ngược lại chúng càng thêm xa lánh nàng.
Nàng biết là hai con đang trách nàng đưa Chu thị đi.
Nhưng ai có thể hiểu được nỗi đau của một người mẹ khi phải ngăn cách với các con của mình?
Có lẽ là nữ nhân hiểu nữ nhân, Chu thị thoáng cảm nhận được khúc mắc của nàng với mình nên sau khi đến điền trang, chưa bao giờ chủ động liên hệ với Uy ca nhi và Nhuy ca nhi, càng không cần nói đến chuyện đột nhiên về phủ mà không báo trước.
Chu thị tới làm gì?
Đậu Chiêu suy nghĩ lại nghe thấy tiếng reo từ bên ngoài:
- Nhũ mẫu, sao nhũ mẫu lại về đây? Đường từ điền trang về kinh rất khó đi, sao nhũ mẫu không nói với con một tiếng để con bảo người mang xe đi đón?
Giọng nói dễ nghe của một thiếu niên, là Uy ca nhi.
Sau khi nàng bị bệnh, con phải hầu hạ nhưng nàng thương con, sợ lây bệnh cho nó nên chỉ để bọn trẻ đến vấn an buổi sớm và buổi chiều, lúc này đến hẳn là vội tới gặp nàng.
Hắn là trưởng tử của phủ Tế Ninh hầu, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành người thừa kế, lại có tấm gương Ngụy Đình Du, Đậu Chiêu nghiêm khắc với hắn hơn cả những đứa trẻ con nhà công hầu khác. Càng lớn hắn càng trầm ổn, hành sự rất thỏa đáng, được không ít người khen ngợi, Đậu Chiêu cũng vì thế mà thầm tự hào.
Ngạc nhiên như đứa trẻ? Đây là đứa con luôn bình tĩnh, trầm ổn của nàng sao?
Đậu Chiêu làm chuyện chính nàng luôn khinh bỉ.
Nàng khoác ác xuống giường, nhìn lén Chu thị và con qua cửa sổ.
Có lẽ là sợ làm kinh động đến nàng, Chu thị thấp giọng nói:
- … Nghe nói phu nhân bị bệnh, ta muốn về thăm. Con đừng lo, ta thỉnh an phu nhân rồi sẽ đi.
Sau đó hỏi hắn:
- Thời gian này con khỏe không? Ta nghe nhị gia nói, con và mấy vị công tử của phủ Cảnh Quốc công đi săn bắn, bắt được mấy con gà cảnh?
Uy ca nhi hổ thẹn bất mãn gọi:
- Nhũ mẫu, biểu huynh săn được mấy con thỏ!
Chu thị cười:
- Bắt được mấy con thỏ thì có gì hơn người!
Nàng nhẹ phủi vạt áo vốn không hề nhiễm bụi cho Uy ca nhi, cảm khái nói:
- Thế tử nhà chúng ta trưởng thành rồi cũng sẽ biết cưỡi ngựa, săn thú như Hầu gia. Lần này bắt được gà nhưng lần sau chắc chắn là sẽ giống Hầu gia, bắt được hươu mang về.
Nàng hơi hất cằm, thần sắc lộ rõ sự kiêu ngạo.
Uy ca nhi sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng nhưng vẫn vui mừng cười nói:
- Nhũ mẫu ở điền trang có quen không? Nhũ huynh* thế nào rồi? Có cần con nói với quản sự trong nhà một tiếng, đưa huynh ấy đến cửa hàng trong kinh thành? Giờ con đã bắt đầu giúp mẫu thân giải quyết việc trong nhà. Năm đó khả năng tính toán của huynh ấy giỏi hơn con rất nhiều, thừa sức làm chưởng quỹ ở cửa hàng…
- Nói hươu nói vượn.
(*Nhũ huynh: trong truyện là con của nhũ mẫu, ý chung để chỉ người anh cùng uống chung bầu sữa nhưng không phải cùng một mẹ)
Chu thị mỉm cười khẽ mắng Uy ca nhi nhưng ánh mắt không che dấu được sự vui mừng:
- Mọi chuyện trong phủ đều đã được sắp xếp rồi, tuy nó là nhũ huynh của con nhưng vẫn là người hầu mà thôi, nhũ huynh con làm gì đã có phu nhân lo liệu. Con là thế tử của phủ Tế Ninh hầu chứ không phải là con cái thường dân, làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho cẩn thận mới đúng. Không thể vì lòng riêng của mình mà phá vỡ quy củ được…
- Biết rồi! Biết rồi!
Uy ca nhi không kiên nhẫn đáp nhưng lại rất thân thiết ôm tay Chu thị:
- Lâu lắm rồi con không được gặp nhũ mẫu, nhũ mẫu không thể bớt mắng con sao? Đúng rồi, lần trước nhị đệ đi thăm nhũ mẫu rồi về nói, tay nhũ mẫu bị nẻ, để con xem nào… Hôm trước con đến Thái y viện tìm được cho nhũ một một bình cao chữa nẻ, nghe nói Thái tổ hoàng đế đã từng dùng, rất hữu hiệu. Đang định đưa cho nhũ mẫu thì nhũ mẫu lại vào phủ…
Đậu Chiêu không nghe thêm được nữa.
Nàng chỉ là bị nẻ mà con đã vội đến Thái y viện tìm thuốc ngự dụng cho nàng, ta bệnh sắp chết con có từng tự tay sắc một bát thuốc cho ta!
Cảm giác đau đớn theo ngực truyền khắp cơ thể.
Đậu Chiêu lảo đảo trở về giường, không biết mình nằm lên giường thế nào, chỉ biết khi lấy lại tinh thần thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng cao giọng gọi Thúy Lãnh vào:
- Bảo Chu thị và thế tử vào đây
Thúy Lãnh thấy sắc mặt Đậu Chiêu không tốt, bất an nhìn nàng rồi mới đi truyền lời.
Chỉ chốc lát sau, Uy ca nhi và Chu thị đi vào.
Bọn họ như kiêng dè, một trước một sau bước vào. Một người kính cẩn cúi đầu gọi “Mẫu thân”, một người cung kính hành lễ gọi “Phu nhân”.
Lòng Đậu Chiêu lạnh buốt, cũng chẳng buồn ứng phó, nói thẳng chuyện kết thân với Quách gia cho con. Dù sao nàng có tránh Chu thị thì hai đứa con vẫn sẽ nói lại chuyện này cho Chu thị.
Có thể là bất ngờ, Uy ca nhi hơi ngây người còn Chu thị lại chấn động, sau đó vui mừng, lã chã sắp khóc.
Con còn chưa hiểu được thâm ý trong đó nhưng Chu thị đã hiểu được.
Nhất thời, Đậu Chiêu cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, nói đơn giản với con:
- Nhũ mẫu con chăm lo cho con, không có công cũng có khổ. Con truyền lời của mẫu thân, để Chu thị về hầu hạ con như trước, nhũ huynh con thì trở về làm người hầu cho tổng quản.
- Mẫu thân!
Uy ca nhi vừa mừng vừa sợ, không chút suy nghĩ đã quỳ gối trước giường Đậu Chiêu, dập đầu vài cái:
- Con thay mặt nhũ mẫu và nhũ huynh cảm ơn mẫu thân!
Vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Chu thị lo lắng, vội kéo Uy ca nhi:
- Thế tử, không được, không được!
Một nhũ mẫu còn biết là không được, chẳng lẽ đứa con nàng tỉ mỉ dạy dỗ lại không biết?
Chẳng qua là không kìm lòng nổi thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook