Cửu Tinh Chi Chủ
-
Chương 4: Chú em vẫn còn là người à?
"Quả nhiên!" Trong khoảnh rừng nhỏ ngoài đường biên sân vận động, có một người đàn ông trung niên mặc áo da đứng bên ngoài tường rào bằng sắt của trường học, hai mắt ông chăm chú nhìn chằm chằm vào Vinh Đào Đào ở phía xa, cũng nhìn thấy cảnh Vinh Đào Đào hai tay ôm đầu đau đớn.
Người đàn ông quay đầu nhìn sang chàng thanh niên cắt đầu đinh đứng bên cạnh, ông bảo: “Vinh Dương, em trai cậu có vẻ sắp mở ra rãnh hồn trên trán rồi!”
“Dạ!” Vinh Dương chống một tay lên lan can bằng sắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đứng trên sân vận động phía xa kia.
Lúc này, đã có từng tốp binh sĩ kêu dừng nghi thức thức tỉnh của học sinh, đưa các học sinh thân thể khó chịu ra khỏi hiện trường, đưa thẳng đến lều phụ trách y tế dựng bên cạnh sân khấu.
Thời gian dần trôi, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng gào vang lên không dứt bên tai, mà các vị phụ huynh căng thẳng đứng chờ bên ngoài cổng trường cũng đã bị cảnh sát địa phương giải tán.
Nhưng hai người một già một trẻ này lại vẫn đứng yên ở đó, nhìn đã biết là có địa vị rồi.
Không, nói đúng ra phải là ba người.
Còn có một người phụ nữ, cô ta không đứng bên ngoài hàng rào, mà lặng lẽ đứng trong sân trường, dựa lưng vào hàng rào chắn.
Cô gái chừng 23, 24 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất ưu nhã, mặc một chiếc váy dài thanh lịch, cô vừa cười vừa cảm khái: “Đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người!”
“Vinh Dương, cậu biết thằng bé mà mở ra rãnh hồn ở trán sẽ có ý nghĩa như thế nào với chúng ta rồi đó!” Người đàn ông trung niên mặc áo da nhìn Vinh Dương và hỏi, sắc mặt đầy nghiêm túc.
“Tất nhiên cháu biết mà, sếp Phó!” Vinh Dương cười cười đáp lời. Người cũng như tên, nụ cười ấm áp trên mặt cậu quả thực giống như một mặt trời nhỏ hiền hòa.
Vinh Dương lại nói tiếp: “Nó mới tốt nghiệp cấp Hai, chẳng lẽ chú định cho nó đi làm nhiệm vụ luôn bây giờ?”
“Khà khà, làm gì đến nỗi.” Nghe thấy thế, đội trưởng Phó cười cười, một bàn tay vỗ lên vai Vinh Dương: “Nhưng cũng phải uốn nắn từ mầm non mà lên, để sau này nó trở thành chỗ dựa của đội chúng ta! Các cậu đều có rãnh hồn ở trán, càng quan trọng hơn, các cậu là anh em ruột! Chỉ cần hồn châu được phối trí phù hợp, các cậu hoàn toàn có thể giao lưu giữa các chiều không gian khác nhau mà không hề bị cản trở. Hai anh em cậu không làm tình báo thì ai làm?”
Nhìn bộ dạng chắc như đinh đóng cột của đội trưởng, Vinh Dương cười lắc đầu, cậu đáp: “Cũng may trên thế giới này không có hồn kỹ có thể đọc được suy nghĩ người khác, nếu không thì thật khó làm!”
Nghe thấy thế, đội trưởng Phó cũng nhún vai: “Chuẩn, cũng may không có!”
Nếu không, nhìn từ tính chất công việc của Vinh Dương hiện tại có thể thấy, chờ đón Vinh Đào Đào có khả năng cao không phải là vòng tay của thầy cô cấp Ba, mà sẽ là một quãng thời gian huấn luyện và bồi dưỡng phẩm chất chính trị dài dằng dặc mất…
“Sếp Phó cũng phải nhanh chân lên đấy!” Trong sân trường, cô gái xinh đẹp dựa lưng vào hàng rào chắn quay đầu lại, cười tươi nhìn đội trưởng Phó, cô nói: “Rãnh hồn trên đầu Vinh Dương thì đã được xác nhận rõ ràng, giờ Vinh Đào Đào lại mở được rãnh hồn trên đầu nữa, sau ngày hôm nay, chỉ e sẽ có rất nhiều đơn vị chạy đến đòi cướp người với ông đó!”
“Ừ nhỉ!” Đội trưởng Phó sờ cằm, lẩm bà lẩm bẩm: “Cũng có lý!”
Vinh Dương với nụ cười thường trực trên môi lúc này cũng nghiêm mặt lại, nhìn em trai đứng trên sân vận động phía xa, Vinh Dương không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Cuộc sống và công việc như vậy, em trai cậu sẽ chấp nhận chứ?
Thằng bé vẫn còn là con nít, một thằng bé mới mười lăm tuổi, có vô số khả năng, sao phải quyết định trước con đường đi của nó ngay lúc này chứ?
Vinh Dương biết công việc của một quân nhân như mình thật vật vả, cậu không hối hận đã lựa chọn công việc này. Nhưng mà, cậu lại không muốn em trai mình cũng dấn thân vào con đường này.
Quỷ quái thay, Vinh Dương đã thức tỉnh vị trí rãnh hồn trên trán.
Càng quỷ quái nữa là, sau khi sinh Vinh Dương, tám năm sau, ba mẹ cậu lại sinh thêm đứa nữa!
Mà đứa em sinh thêm này, lại cũng có rãnh hồn ở trán…
Một người có rãnh hồn trên trán, không quan trọng! Nhưng nếu hai người cùng có, mà hai người này còn là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu, vậy thì tính chất câu chuyện đã thay đổi rồi!
Phương thức giao lưu không hề bị cản trở chỉ xuất hiện trên anh chị em ruột này có giá trị mang tính chiến lược cực kì lớn! Cho dù là Vinh Dương muốn em trai được sống một cách nhẹ nhõm thoải mái thì cũng chẳng có cách nào.
“Haizzz…”
Nghĩ đến đây, Vinh Dương lại thở dài.
Trong lúc mấy người họ nói chuyện với nhau, từng tốp, từng tốp học sinh đã được binh sĩ dẫn đi, trên sân vận động rộng lớn là thế, lúc này chỉ còn có hơn một trăm em.
Trong hơn một trăm em này, hầu như tất cả đều đã mở ra rãnh hồn thứ ba, Vinh Đào Đào cũng là một trong số đó.
Sóng lớn xô bờ cát, khi rãnh hồn thứ tư dần dần xuất hiện trên một vị trí nào đó của cơ thể các học sinh, gần như binh sĩ toàn trường đều bắt đầu chuyển động.
Bọn họ cấp tốc kêu dừng nghi thức thức tỉnh của đại bộ phận học sinh, nhanh chóng trấn an giúp hồn lực đang tán loạn trong cơ thể các học sinh lắng lại, đưa các học sinh đó ra khỏi mảnh sân cỏ hồn lực dập dờn này.
Thân là binh sĩ đạo hồn chuyên nghiệp, kể từ khi bọn họ dẫn dắt đưa hồn lực vào cơ thể của các học sinh, chảy dần đến các vị trí trên cơ thể các em, các binh sĩ đã hiểu rõ về cực hạn chưa đạt tới của các học sinh hơn chính bản thân chúng.
Có thể nhìn ra, các binh sĩ này có thể gọi là chuyên nghiệp. Hơn một trăm học sinh còn lại, quá trình thức tỉnh rãnh hồn thứ tư chỉ diễn ra trong vòng 5 phút.
Mà sau khoảng thời gian đó…
Sân vận động vốn bị che phủ bởi hơn một ngàn em học sinh lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn bảy người.
Trong mắt của cô gái xinh đẹp lóe lên một tia sáng kì lạ, cô đang nghiêng người dựa vào hàng rào chắn, đột nhiên mượn sức từ phần lưng đẩy người đứng thẳng dậy, cô xoay người lại nhìn Vinh Dương: “Đủ tư cách! Cậu suy nghĩ trước xem lát nữa phải giúp tôi thuyết phục em trai cậu thế nào đi nhé!”
Lòng Vinh Dương đang rối bời, cậu khẽ gật đầu.
Hai nam một nữ này vốn không đến từ cùng một đơn vị, nếu không cũng sẽ không có chuyện một người đứng trong sân trường còn hai người đứng ngoài hàng rào.
Trên thực tế, cô gái này chính là người phụ trách tuyển sinh của đại học hồn võ Tùng Giang.
So với các phụ trách tuyển sinh của trường cấp Ba hồn võ trọng điểm khác, hiển nhiên Vinh Dương tin tưởng đại học hồn võ Tùng Giang hơn, hoặc phải nói là, cậu tin tưởng cô gái trước mắt mình hơn.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Vinh Dương vẫn nói với cô gái rằng: “Xuân Hi, cô khẳng định cứ đợi thế này là có thể mở ra rãnh hồn thứ năm sao?”
Dương Xuân Hi chỉ binh sĩ ngồi xếp bằng trước mặt Vinh Đào Đào: “Nhìn dáng vẻ vững như Thái Sơn của đồng chí đạo hồn kia, em trai cậu hẳn còn chưa đạt tới cực hạn đâu.”
Trong lúc họ nói chuyện, lại có ba binh sĩ kêu dừng nghi thức thức tỉnh, cấp tốc đưa học sinh ra ngoài.
Mặc dù hiện giờ sân bãi đã rất trống trải, nhưng bởi vì hồn lực ở đây quá xao động, các binh sĩ buộc phải đưa các học sinh rời khỏi chỗ này, tránh các em vừa thức tỉnh, thân thể còn đang chưa ổn định lại bị thương tổn ngoài ý muốn.
Đáng tiếc là, dù đã chịu đến qua giới hạn của người bình thường, ba em học sinh kia vẫn chỉ dừng lại ở bốn rãnh hồn, không thể thức tỉnh rãnh hồn thứ năm.
Trên sân chỉ còn lại có bốn em.
Đội trường Phó đột nhiên lên tiếng: “Thằng bé rõ ràng muốn cúi người xoa đầu gối, lại bị binh sĩ đạo hồn ngăn cản.”
Dương Xuân Hi cắn môi dưới, một người đã trải qua vô số sóng to gió lớn như cô, ở thời khắc này hình như cũng phấn chấn hẳn lên.
Mở ra 5 rãnh hồn à?
Tốt! Tốt lắm! Cực kỳ tốt!
“Rãnh hồn thứ năm!” Đội trưởng Phó siết chặt nắm đấm, giờ này khắc này, tâm trạng của ông cũng giống với Dương Xuân Hi, mừng rỡ vô cùng vì tìm được mầm non tốt mà dẫu có đi vạn dặm cũng chưa chắc đã tìm thấy.
Tương lai, đó chính là lính dưới tay ông đây!
Phía bên này, ba người đang rất kích động, còn bên kia, binh sĩ ngồi ngay ngắn trước mặt Vinh Đào Đào thì không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài của anh ta.
Giờ phút này, lòng binh sĩ này cũng kích động không thôi, nhưng sự chuyên nghiệp của anh ta giúp anh ta vẫn chấp hành nhiệm vụ một cách vững vàng như cũ.
Binh sĩ biết, trong tay anh ta, rất có thể sẽ xuất hiện một thiên chi kiêu tử!
Lần đầu thức tỉnh được 5 rãnh hồn!
Đây là thiên phú cỡ nào? Trời sinh là để ăn chén cơm này mà lị!
Bạn có thể khảm nhiều hồn kỹ hơn người ta, bạn có thể hấp thu hồn lực với tốc độ nhanh hơn người ta.
Bạn có năng lực tu tập hồn pháp mạnh hơn người ta, thậm chí độ phù hợp của bạn với hồn thú bản mệnh cũng cao hơn người ta!
Này… này… thật là cmn!!!
Binh sĩ đột nhiên trừng lớn hai mắt, chỉ thấy Vinh Đào Đào – sau khi đầu gối đã lờ mờ hiện lên vòng xoáy hồn lực – bây giờ lại hơi cúi đầu, đồng thời giơ một tay lên che lấy mắt trái.
Bên tường rào của trường học, ba người kia hiển nhiên cũng chú ý đến động tác kinh người kia của Vinh Đào Đào!
Hành động che mắt này, hiển nhiên không có gì đặc biệt.
Nhưng khi đang ở giữa nghi thức thức tỉnh, nhất là sau khi đã thức tỉnh được 5 rãnh hồn, thằng nhóc này còn đột nhiên che mắt?
Nó… còn có thể mở ra rãnh hồn thứ sáu ư?
“Vinh Dương, tư chất của em trai cậu chỉ sợ còn cao hơn cậu nữa, ngoài rãnh hồn khó mở ra nhất trên trán, nó còn có thể mở ra rãnh hồn ở mắt…” Dương Xuân Hi thì thầm, trong lòng cô vẫn còn chút không tin.
Mặc dù cô biết, đây là con trai của Từ Phong Hoa, cô cũng biết người anh Vinh Dương có thiên phú dị bẩm, nhưng cô ngàn vạn không ngờ rằng, thằng thứ hai của nhà họ Vinh, lần đầu thức tỉnh lại có thể mở ra đến 6 cái!??
Đây là xác suất cỡ một phần mấy vạn, không phải muốn gặp là gặp được đâu!
Giữa sân vận động…
Binh sĩ trước mặt Vinh Đào Đào quả thực đã ngây người.
Người khác thức tỉnh rãnh hồn đều là ở cổ tay, mắt cá chân, thỉnh thoảng có chạy lên khuỷu tay, bả vai gì đó… Chú em này thì sao?
Chú em mở xong trên trán thì xuống mở đầu gối, mở xong đầu gối lại mở mắt?
Hồn lực chạy lòng vòng trong cơ thể chơi à? Chạy loạn?
Chú em vẫn còn là người à???
Người đàn ông quay đầu nhìn sang chàng thanh niên cắt đầu đinh đứng bên cạnh, ông bảo: “Vinh Dương, em trai cậu có vẻ sắp mở ra rãnh hồn trên trán rồi!”
“Dạ!” Vinh Dương chống một tay lên lan can bằng sắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đứng trên sân vận động phía xa kia.
Lúc này, đã có từng tốp binh sĩ kêu dừng nghi thức thức tỉnh của học sinh, đưa các học sinh thân thể khó chịu ra khỏi hiện trường, đưa thẳng đến lều phụ trách y tế dựng bên cạnh sân khấu.
Thời gian dần trôi, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng gào vang lên không dứt bên tai, mà các vị phụ huynh căng thẳng đứng chờ bên ngoài cổng trường cũng đã bị cảnh sát địa phương giải tán.
Nhưng hai người một già một trẻ này lại vẫn đứng yên ở đó, nhìn đã biết là có địa vị rồi.
Không, nói đúng ra phải là ba người.
Còn có một người phụ nữ, cô ta không đứng bên ngoài hàng rào, mà lặng lẽ đứng trong sân trường, dựa lưng vào hàng rào chắn.
Cô gái chừng 23, 24 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất ưu nhã, mặc một chiếc váy dài thanh lịch, cô vừa cười vừa cảm khái: “Đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người!”
“Vinh Dương, cậu biết thằng bé mà mở ra rãnh hồn ở trán sẽ có ý nghĩa như thế nào với chúng ta rồi đó!” Người đàn ông trung niên mặc áo da nhìn Vinh Dương và hỏi, sắc mặt đầy nghiêm túc.
“Tất nhiên cháu biết mà, sếp Phó!” Vinh Dương cười cười đáp lời. Người cũng như tên, nụ cười ấm áp trên mặt cậu quả thực giống như một mặt trời nhỏ hiền hòa.
Vinh Dương lại nói tiếp: “Nó mới tốt nghiệp cấp Hai, chẳng lẽ chú định cho nó đi làm nhiệm vụ luôn bây giờ?”
“Khà khà, làm gì đến nỗi.” Nghe thấy thế, đội trưởng Phó cười cười, một bàn tay vỗ lên vai Vinh Dương: “Nhưng cũng phải uốn nắn từ mầm non mà lên, để sau này nó trở thành chỗ dựa của đội chúng ta! Các cậu đều có rãnh hồn ở trán, càng quan trọng hơn, các cậu là anh em ruột! Chỉ cần hồn châu được phối trí phù hợp, các cậu hoàn toàn có thể giao lưu giữa các chiều không gian khác nhau mà không hề bị cản trở. Hai anh em cậu không làm tình báo thì ai làm?”
Nhìn bộ dạng chắc như đinh đóng cột của đội trưởng, Vinh Dương cười lắc đầu, cậu đáp: “Cũng may trên thế giới này không có hồn kỹ có thể đọc được suy nghĩ người khác, nếu không thì thật khó làm!”
Nghe thấy thế, đội trưởng Phó cũng nhún vai: “Chuẩn, cũng may không có!”
Nếu không, nhìn từ tính chất công việc của Vinh Dương hiện tại có thể thấy, chờ đón Vinh Đào Đào có khả năng cao không phải là vòng tay của thầy cô cấp Ba, mà sẽ là một quãng thời gian huấn luyện và bồi dưỡng phẩm chất chính trị dài dằng dặc mất…
“Sếp Phó cũng phải nhanh chân lên đấy!” Trong sân trường, cô gái xinh đẹp dựa lưng vào hàng rào chắn quay đầu lại, cười tươi nhìn đội trưởng Phó, cô nói: “Rãnh hồn trên đầu Vinh Dương thì đã được xác nhận rõ ràng, giờ Vinh Đào Đào lại mở được rãnh hồn trên đầu nữa, sau ngày hôm nay, chỉ e sẽ có rất nhiều đơn vị chạy đến đòi cướp người với ông đó!”
“Ừ nhỉ!” Đội trưởng Phó sờ cằm, lẩm bà lẩm bẩm: “Cũng có lý!”
Vinh Dương với nụ cười thường trực trên môi lúc này cũng nghiêm mặt lại, nhìn em trai đứng trên sân vận động phía xa, Vinh Dương không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Cuộc sống và công việc như vậy, em trai cậu sẽ chấp nhận chứ?
Thằng bé vẫn còn là con nít, một thằng bé mới mười lăm tuổi, có vô số khả năng, sao phải quyết định trước con đường đi của nó ngay lúc này chứ?
Vinh Dương biết công việc của một quân nhân như mình thật vật vả, cậu không hối hận đã lựa chọn công việc này. Nhưng mà, cậu lại không muốn em trai mình cũng dấn thân vào con đường này.
Quỷ quái thay, Vinh Dương đã thức tỉnh vị trí rãnh hồn trên trán.
Càng quỷ quái nữa là, sau khi sinh Vinh Dương, tám năm sau, ba mẹ cậu lại sinh thêm đứa nữa!
Mà đứa em sinh thêm này, lại cũng có rãnh hồn ở trán…
Một người có rãnh hồn trên trán, không quan trọng! Nhưng nếu hai người cùng có, mà hai người này còn là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu, vậy thì tính chất câu chuyện đã thay đổi rồi!
Phương thức giao lưu không hề bị cản trở chỉ xuất hiện trên anh chị em ruột này có giá trị mang tính chiến lược cực kì lớn! Cho dù là Vinh Dương muốn em trai được sống một cách nhẹ nhõm thoải mái thì cũng chẳng có cách nào.
“Haizzz…”
Nghĩ đến đây, Vinh Dương lại thở dài.
Trong lúc mấy người họ nói chuyện với nhau, từng tốp, từng tốp học sinh đã được binh sĩ dẫn đi, trên sân vận động rộng lớn là thế, lúc này chỉ còn có hơn một trăm em.
Trong hơn một trăm em này, hầu như tất cả đều đã mở ra rãnh hồn thứ ba, Vinh Đào Đào cũng là một trong số đó.
Sóng lớn xô bờ cát, khi rãnh hồn thứ tư dần dần xuất hiện trên một vị trí nào đó của cơ thể các học sinh, gần như binh sĩ toàn trường đều bắt đầu chuyển động.
Bọn họ cấp tốc kêu dừng nghi thức thức tỉnh của đại bộ phận học sinh, nhanh chóng trấn an giúp hồn lực đang tán loạn trong cơ thể các học sinh lắng lại, đưa các học sinh đó ra khỏi mảnh sân cỏ hồn lực dập dờn này.
Thân là binh sĩ đạo hồn chuyên nghiệp, kể từ khi bọn họ dẫn dắt đưa hồn lực vào cơ thể của các học sinh, chảy dần đến các vị trí trên cơ thể các em, các binh sĩ đã hiểu rõ về cực hạn chưa đạt tới của các học sinh hơn chính bản thân chúng.
Có thể nhìn ra, các binh sĩ này có thể gọi là chuyên nghiệp. Hơn một trăm học sinh còn lại, quá trình thức tỉnh rãnh hồn thứ tư chỉ diễn ra trong vòng 5 phút.
Mà sau khoảng thời gian đó…
Sân vận động vốn bị che phủ bởi hơn một ngàn em học sinh lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn bảy người.
Trong mắt của cô gái xinh đẹp lóe lên một tia sáng kì lạ, cô đang nghiêng người dựa vào hàng rào chắn, đột nhiên mượn sức từ phần lưng đẩy người đứng thẳng dậy, cô xoay người lại nhìn Vinh Dương: “Đủ tư cách! Cậu suy nghĩ trước xem lát nữa phải giúp tôi thuyết phục em trai cậu thế nào đi nhé!”
Lòng Vinh Dương đang rối bời, cậu khẽ gật đầu.
Hai nam một nữ này vốn không đến từ cùng một đơn vị, nếu không cũng sẽ không có chuyện một người đứng trong sân trường còn hai người đứng ngoài hàng rào.
Trên thực tế, cô gái này chính là người phụ trách tuyển sinh của đại học hồn võ Tùng Giang.
So với các phụ trách tuyển sinh của trường cấp Ba hồn võ trọng điểm khác, hiển nhiên Vinh Dương tin tưởng đại học hồn võ Tùng Giang hơn, hoặc phải nói là, cậu tin tưởng cô gái trước mắt mình hơn.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Vinh Dương vẫn nói với cô gái rằng: “Xuân Hi, cô khẳng định cứ đợi thế này là có thể mở ra rãnh hồn thứ năm sao?”
Dương Xuân Hi chỉ binh sĩ ngồi xếp bằng trước mặt Vinh Đào Đào: “Nhìn dáng vẻ vững như Thái Sơn của đồng chí đạo hồn kia, em trai cậu hẳn còn chưa đạt tới cực hạn đâu.”
Trong lúc họ nói chuyện, lại có ba binh sĩ kêu dừng nghi thức thức tỉnh, cấp tốc đưa học sinh ra ngoài.
Mặc dù hiện giờ sân bãi đã rất trống trải, nhưng bởi vì hồn lực ở đây quá xao động, các binh sĩ buộc phải đưa các học sinh rời khỏi chỗ này, tránh các em vừa thức tỉnh, thân thể còn đang chưa ổn định lại bị thương tổn ngoài ý muốn.
Đáng tiếc là, dù đã chịu đến qua giới hạn của người bình thường, ba em học sinh kia vẫn chỉ dừng lại ở bốn rãnh hồn, không thể thức tỉnh rãnh hồn thứ năm.
Trên sân chỉ còn lại có bốn em.
Đội trường Phó đột nhiên lên tiếng: “Thằng bé rõ ràng muốn cúi người xoa đầu gối, lại bị binh sĩ đạo hồn ngăn cản.”
Dương Xuân Hi cắn môi dưới, một người đã trải qua vô số sóng to gió lớn như cô, ở thời khắc này hình như cũng phấn chấn hẳn lên.
Mở ra 5 rãnh hồn à?
Tốt! Tốt lắm! Cực kỳ tốt!
“Rãnh hồn thứ năm!” Đội trưởng Phó siết chặt nắm đấm, giờ này khắc này, tâm trạng của ông cũng giống với Dương Xuân Hi, mừng rỡ vô cùng vì tìm được mầm non tốt mà dẫu có đi vạn dặm cũng chưa chắc đã tìm thấy.
Tương lai, đó chính là lính dưới tay ông đây!
Phía bên này, ba người đang rất kích động, còn bên kia, binh sĩ ngồi ngay ngắn trước mặt Vinh Đào Đào thì không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài của anh ta.
Giờ phút này, lòng binh sĩ này cũng kích động không thôi, nhưng sự chuyên nghiệp của anh ta giúp anh ta vẫn chấp hành nhiệm vụ một cách vững vàng như cũ.
Binh sĩ biết, trong tay anh ta, rất có thể sẽ xuất hiện một thiên chi kiêu tử!
Lần đầu thức tỉnh được 5 rãnh hồn!
Đây là thiên phú cỡ nào? Trời sinh là để ăn chén cơm này mà lị!
Bạn có thể khảm nhiều hồn kỹ hơn người ta, bạn có thể hấp thu hồn lực với tốc độ nhanh hơn người ta.
Bạn có năng lực tu tập hồn pháp mạnh hơn người ta, thậm chí độ phù hợp của bạn với hồn thú bản mệnh cũng cao hơn người ta!
Này… này… thật là cmn!!!
Binh sĩ đột nhiên trừng lớn hai mắt, chỉ thấy Vinh Đào Đào – sau khi đầu gối đã lờ mờ hiện lên vòng xoáy hồn lực – bây giờ lại hơi cúi đầu, đồng thời giơ một tay lên che lấy mắt trái.
Bên tường rào của trường học, ba người kia hiển nhiên cũng chú ý đến động tác kinh người kia của Vinh Đào Đào!
Hành động che mắt này, hiển nhiên không có gì đặc biệt.
Nhưng khi đang ở giữa nghi thức thức tỉnh, nhất là sau khi đã thức tỉnh được 5 rãnh hồn, thằng nhóc này còn đột nhiên che mắt?
Nó… còn có thể mở ra rãnh hồn thứ sáu ư?
“Vinh Dương, tư chất của em trai cậu chỉ sợ còn cao hơn cậu nữa, ngoài rãnh hồn khó mở ra nhất trên trán, nó còn có thể mở ra rãnh hồn ở mắt…” Dương Xuân Hi thì thầm, trong lòng cô vẫn còn chút không tin.
Mặc dù cô biết, đây là con trai của Từ Phong Hoa, cô cũng biết người anh Vinh Dương có thiên phú dị bẩm, nhưng cô ngàn vạn không ngờ rằng, thằng thứ hai của nhà họ Vinh, lần đầu thức tỉnh lại có thể mở ra đến 6 cái!??
Đây là xác suất cỡ một phần mấy vạn, không phải muốn gặp là gặp được đâu!
Giữa sân vận động…
Binh sĩ trước mặt Vinh Đào Đào quả thực đã ngây người.
Người khác thức tỉnh rãnh hồn đều là ở cổ tay, mắt cá chân, thỉnh thoảng có chạy lên khuỷu tay, bả vai gì đó… Chú em này thì sao?
Chú em mở xong trên trán thì xuống mở đầu gối, mở xong đầu gối lại mở mắt?
Hồn lực chạy lòng vòng trong cơ thể chơi à? Chạy loạn?
Chú em vẫn còn là người à???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook