Cửu Tinh Bá Thể Quyết
-
Chương 81: Cơn giận của Long Trần (1)
- Long Trần.
- Long Trần.
- Long Trần.
Tiếng reo hò một làn sóng cao hơn một làn sóng, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Long Trần.
Long Trần nhìn Hoàng Thường, lại nhìn Hạ Trường Phong ở xa xa, nơi nào còn không rõ là chuyện gì xảy ra? Cười lạnh một tiếng, duỗi tay vung lên.
Long Trần đưa tay, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Long Trần, hắn chỉ ném một câu nói:
- Ta không có hứng thú chiến đấu với một một con chó chưa già đã yếu.
Trong lúc nhất thời toàn trường đều sững sờ, Long Trần lại từ chối.
- Đây chính là người trẻ tuổi số một của Phượng Minh Đế Quốc? Đồ bị thịt mà thôi, thực khiến người ta thất vọng.
Hoàng Thường lắc đầu nói.
Long Trần cười lạnh, lão tử đã nhảy ra một cái bẫy, còn sẽ nhảy cái thứ hai? Ngay cả mồi nhử cũng không có, coi lão tử ngu ngốc sao?
- Đi thôi, đừng phản ứng tới con chó kia.
Long Trần bắt chuyện với mọi người một tiếng, liền đi ra ngoài, hiện tại hắn sốt ruột trở lại luyện hóa thú hỏa, không có thời gian chơi với bọn hắn.
- Lấy cái đức hạnh kia của ngươi, cũng vọng tưởng muốn lấy được tam công chúa? Khuyên ngươi vẫn là đừng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, một phế vật cũng xứng sao?
Hoàng Thường thấy Long Trần muốn đi, không khỏi cười lạnh nói.
Thân hình Long Trần cứng đờ, Hoàng Thường này xác thực là làm hắn tức giận, không biết lúc nào, Sở Dao đã thành một phần cực kỳ trọng yếu trong tính mạng của hắn, tuyệt đối không cho phép người khác đạp lên.
Bất quá giận quy giận, hiện tại Long Trần còn không muốn đối đầu với Hoàng Thường, hắn còn không có đầy đủ tự tin.
- Ta sẽ đi gặp hắn.
Bỗng nhiên Thạch Phong hừ lạnh, đi thẳng về phía võ đài.
Long Trần kinh hãi, vội vàng kéo Thạch Phong, nhưng Thạch Phong đi cực nhanh, Long Trần không nắm được, đối phương đã nhảy lên đài cao rồi.
- Hoàng Thường, miệng ngươi sạch sẽ một chút, Long Trần không phải ngươi có thể sỉ nhục.
Vẻ mặt Thạch Phong lăng lệ chỉ vào Hoàng Thường nói.
Nhìn Thạch Phong lên đài, ánh mắt Hoàng Thường sáng lên, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn nhẫn:
- Tuy ngươi là đệ nhất dũng sĩ của khóa này, thế nhưng ngươi ngay cả mười chiêu của ta cũng không ngăn nổi, đi xuống đi, không nên tự đòi mất mặt.
- Quá ngông cuồng.
- Đáng ghét.
- Thạch Phong, đánh ngã hắn.
Thạch Phong vừa thu được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, vừa nãy dũng mãnh, để vô số người sinh lòng kính nể, bây giờ nhìn thấy người Đại Hạ sỉ nhục Thạch Phong, quả thực là sỉ nhục toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Phượng Minh.
- Thạch Phong, xuống cho ta.
Long Trần đã chạy tới bên lôi đài, nhìn Thạch Phong quát.
- Thấy không, hắn gọi ngươi xuống, sợ ngươi bị thương, nhanh đi xuống đi.
Hoàng Thường cũng nhàn nhạt khuyên nhủ, bất quá hắn khuyên, còn khiến người ta phẫn nộ hơn mắng.
- Long Trần, ta muốn so với hắn một trận.
Thạch Phong nói.
- Đây là một cái bẫy, nếu như ngươi so với hắn, thì không phải huynh đệ của Long Trần ta.
Long Trần cả giận nói.
- Hắn có thể sỉ nhục ta, thế nhưng sỉ nhục ngươi lại không được, ngày hôm nay dù như thế nào, ta cũng phải so với hắn một trận, hôm nay ta không thể nghe ngươi.
Thạch Phong nhìn Hoàng Thường nói:
- Ra chiêu đi.
Hoàng Thường nhìn Thạch Phong, gật đầu nói:
- Không nhìn ra, ngươi còn có tiền đồ hơn hắn, nể tình phần dũng khí này, nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu, coi như ngươi thắng.
- Ngông cuồng.
Thạch Phong giận dữ quát, khí huyết toàn thân nổi lên, chân đạp xuống võ đài, chạy nhanh tới trước mặt Hoàng Thường, tay vung ra một quyền.
Cú đấm này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của Thạch Phong, kình phong gào thét, dù ở ngoài mấy chục trượng cũng có thể rõ ràng nghe được.
- Hay lắm.
Nhìn thấy một quyền uy lực mạnh mẽ của Thạch Phong, mọi người không khỏi hoan hô, nhưng Long Trần lại âm thầm sốt ruột.
- Ầm.
Một quyền thế không thể đỡ kia của Thạch Phong lại bị ngăn cản, Hoàng Thường một tay ngăn cản Thạch Phong, một tay chắp sau lưng, cả người không chút nhúc nhích.
- Cái gì?
Mọi người không khỏi kinh hãi, cú đấm kia của Thạch Phong cực kỳ uy mãnh, lại không cách nào lay động được Hoàng Thường, trong lúc nhất thời tất cả mọi người chấn động dữ dội.
- Chỉ có chút khí lực như vậy sao?
Hoàng Thường lắc đầu, khóe miệng hiện lên vẻ xem thường.
Trong lòng Thạch Phong vốn kinh hãi, trong nháy mắt biến thành lửa giận hừng hực, cũng không thu quyền, mà vung chân mạnh mẽ đá về phía bụng dưới của Hoàng Thường, đồng thời tay phải như móc sắt chộp tới yết hầu đối phương.
Một chiêu song kích, chân ra trước, theo lẽ thường Hoàng Thường sẽ né tránh, như vậy cánh tay còn lại của Thạch Phong vừa vặn có thể khóa cổ họng của hắn, nhìn cực kỳ xảo diệu.
Bất quá để Thạch Phong không nghĩ tới là, Hoàng Thường không có né tránh, Thạch Phong ra chân, Hoàng Thường cũng ra chân, hơn nữa tốc độ cực nhanh, đi sau mà đến trước.
- Ầm.
Hoàng Thường đá vào đầu gối của Thạch Phong, phát sinh một tiếng nổ vang, Thạch Phong cảm giác đầu gối đau đớn, đột nhiên ngực lại bị vỗ một chưởng.
Thạch Phong rút lui ba bước, hắn phát hiện đầu gối đã vận chuyển bất tiện, chưa kịp tỉnh hồn lại, Hoàng Thường đã nghiêng người lao tới.
- Cũng không tệ lắm, nếu như không tiếp nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thua.
Trong miệng nói chuyện, nhưng động tác của Hoàng Thường không chậm chút nào, một tay đưa ra, thẳng đến yết hầu của Thạch Phong.
Thạch Phong kinh hãi, vội vàng vung ra một quyền, ngăn cản trảo kình kia.
- Ầm.
Thạch Phong vừa vung quyền, đã bị Hoàng Thường nắm lấy, sau đó một nguồn lực lượng mạnh mẽ truyền đến.
- Long Trần.
- Long Trần.
Tiếng reo hò một làn sóng cao hơn một làn sóng, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Long Trần.
Long Trần nhìn Hoàng Thường, lại nhìn Hạ Trường Phong ở xa xa, nơi nào còn không rõ là chuyện gì xảy ra? Cười lạnh một tiếng, duỗi tay vung lên.
Long Trần đưa tay, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Long Trần, hắn chỉ ném một câu nói:
- Ta không có hứng thú chiến đấu với một một con chó chưa già đã yếu.
Trong lúc nhất thời toàn trường đều sững sờ, Long Trần lại từ chối.
- Đây chính là người trẻ tuổi số một của Phượng Minh Đế Quốc? Đồ bị thịt mà thôi, thực khiến người ta thất vọng.
Hoàng Thường lắc đầu nói.
Long Trần cười lạnh, lão tử đã nhảy ra một cái bẫy, còn sẽ nhảy cái thứ hai? Ngay cả mồi nhử cũng không có, coi lão tử ngu ngốc sao?
- Đi thôi, đừng phản ứng tới con chó kia.
Long Trần bắt chuyện với mọi người một tiếng, liền đi ra ngoài, hiện tại hắn sốt ruột trở lại luyện hóa thú hỏa, không có thời gian chơi với bọn hắn.
- Lấy cái đức hạnh kia của ngươi, cũng vọng tưởng muốn lấy được tam công chúa? Khuyên ngươi vẫn là đừng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, một phế vật cũng xứng sao?
Hoàng Thường thấy Long Trần muốn đi, không khỏi cười lạnh nói.
Thân hình Long Trần cứng đờ, Hoàng Thường này xác thực là làm hắn tức giận, không biết lúc nào, Sở Dao đã thành một phần cực kỳ trọng yếu trong tính mạng của hắn, tuyệt đối không cho phép người khác đạp lên.
Bất quá giận quy giận, hiện tại Long Trần còn không muốn đối đầu với Hoàng Thường, hắn còn không có đầy đủ tự tin.
- Ta sẽ đi gặp hắn.
Bỗng nhiên Thạch Phong hừ lạnh, đi thẳng về phía võ đài.
Long Trần kinh hãi, vội vàng kéo Thạch Phong, nhưng Thạch Phong đi cực nhanh, Long Trần không nắm được, đối phương đã nhảy lên đài cao rồi.
- Hoàng Thường, miệng ngươi sạch sẽ một chút, Long Trần không phải ngươi có thể sỉ nhục.
Vẻ mặt Thạch Phong lăng lệ chỉ vào Hoàng Thường nói.
Nhìn Thạch Phong lên đài, ánh mắt Hoàng Thường sáng lên, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn nhẫn:
- Tuy ngươi là đệ nhất dũng sĩ của khóa này, thế nhưng ngươi ngay cả mười chiêu của ta cũng không ngăn nổi, đi xuống đi, không nên tự đòi mất mặt.
- Quá ngông cuồng.
- Đáng ghét.
- Thạch Phong, đánh ngã hắn.
Thạch Phong vừa thu được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, vừa nãy dũng mãnh, để vô số người sinh lòng kính nể, bây giờ nhìn thấy người Đại Hạ sỉ nhục Thạch Phong, quả thực là sỉ nhục toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Phượng Minh.
- Thạch Phong, xuống cho ta.
Long Trần đã chạy tới bên lôi đài, nhìn Thạch Phong quát.
- Thấy không, hắn gọi ngươi xuống, sợ ngươi bị thương, nhanh đi xuống đi.
Hoàng Thường cũng nhàn nhạt khuyên nhủ, bất quá hắn khuyên, còn khiến người ta phẫn nộ hơn mắng.
- Long Trần, ta muốn so với hắn một trận.
Thạch Phong nói.
- Đây là một cái bẫy, nếu như ngươi so với hắn, thì không phải huynh đệ của Long Trần ta.
Long Trần cả giận nói.
- Hắn có thể sỉ nhục ta, thế nhưng sỉ nhục ngươi lại không được, ngày hôm nay dù như thế nào, ta cũng phải so với hắn một trận, hôm nay ta không thể nghe ngươi.
Thạch Phong nhìn Hoàng Thường nói:
- Ra chiêu đi.
Hoàng Thường nhìn Thạch Phong, gật đầu nói:
- Không nhìn ra, ngươi còn có tiền đồ hơn hắn, nể tình phần dũng khí này, nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu, coi như ngươi thắng.
- Ngông cuồng.
Thạch Phong giận dữ quát, khí huyết toàn thân nổi lên, chân đạp xuống võ đài, chạy nhanh tới trước mặt Hoàng Thường, tay vung ra một quyền.
Cú đấm này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của Thạch Phong, kình phong gào thét, dù ở ngoài mấy chục trượng cũng có thể rõ ràng nghe được.
- Hay lắm.
Nhìn thấy một quyền uy lực mạnh mẽ của Thạch Phong, mọi người không khỏi hoan hô, nhưng Long Trần lại âm thầm sốt ruột.
- Ầm.
Một quyền thế không thể đỡ kia của Thạch Phong lại bị ngăn cản, Hoàng Thường một tay ngăn cản Thạch Phong, một tay chắp sau lưng, cả người không chút nhúc nhích.
- Cái gì?
Mọi người không khỏi kinh hãi, cú đấm kia của Thạch Phong cực kỳ uy mãnh, lại không cách nào lay động được Hoàng Thường, trong lúc nhất thời tất cả mọi người chấn động dữ dội.
- Chỉ có chút khí lực như vậy sao?
Hoàng Thường lắc đầu, khóe miệng hiện lên vẻ xem thường.
Trong lòng Thạch Phong vốn kinh hãi, trong nháy mắt biến thành lửa giận hừng hực, cũng không thu quyền, mà vung chân mạnh mẽ đá về phía bụng dưới của Hoàng Thường, đồng thời tay phải như móc sắt chộp tới yết hầu đối phương.
Một chiêu song kích, chân ra trước, theo lẽ thường Hoàng Thường sẽ né tránh, như vậy cánh tay còn lại của Thạch Phong vừa vặn có thể khóa cổ họng của hắn, nhìn cực kỳ xảo diệu.
Bất quá để Thạch Phong không nghĩ tới là, Hoàng Thường không có né tránh, Thạch Phong ra chân, Hoàng Thường cũng ra chân, hơn nữa tốc độ cực nhanh, đi sau mà đến trước.
- Ầm.
Hoàng Thường đá vào đầu gối của Thạch Phong, phát sinh một tiếng nổ vang, Thạch Phong cảm giác đầu gối đau đớn, đột nhiên ngực lại bị vỗ một chưởng.
Thạch Phong rút lui ba bước, hắn phát hiện đầu gối đã vận chuyển bất tiện, chưa kịp tỉnh hồn lại, Hoàng Thường đã nghiêng người lao tới.
- Cũng không tệ lắm, nếu như không tiếp nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thua.
Trong miệng nói chuyện, nhưng động tác của Hoàng Thường không chậm chút nào, một tay đưa ra, thẳng đến yết hầu của Thạch Phong.
Thạch Phong kinh hãi, vội vàng vung ra một quyền, ngăn cản trảo kình kia.
- Ầm.
Thạch Phong vừa vung quyền, đã bị Hoàng Thường nắm lấy, sau đó một nguồn lực lượng mạnh mẽ truyền đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook