Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Chương 12: Đòi lại lợi tức (2)

Chu Diệu Dương tận lực để cho âm thanh của mình duy trì ôn hòa, thế nhưng ngón tay truyền đến đau nhức, làm cho thanh âm khàn khàn, khiến người ta cảm thấy âm trầm lạnh lẽo.

Ông lão kia nhìn Long Trần một chút, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, cuối cùng gật đầu nói:

- Đã như vậy, lão phu sẽ không trách tội các ngươi, nhưng nhớ, sau này không được phép hồ đồ ở đây.

Mọi người vừa nghe, không khỏi thầm than Long Trần may mắn, lão tiên sinh rõ ràng nhìn ra Long Trần bịa chuyện, nhưng vẫn tha cho bọn hắn.

- Ngươi chờ đó cho ta.

Chu Diệu Dương cắn răng, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói.

Long Trần ra tay quá ác, không chỉ bẻ gảy ngón tay, còn không biết dùng thủ pháp gì, lại ngưng tụ kinh mạch trong ngón tay thành bánh quai chèo, bằng không Chu Diệu Dương sẽ không chật vật như vậy, không có một chút lực lượng phản kháng.

- Luôn hoan nghênh Chu huynh tới tìm ta kiểm tra.

Long Trần nho nhã lễ độ cười nói, nhãi con, hôm nay chỉ là đòi lại chút lợi tức mà thôi, trò hay còn ở phía sau.

Hơn hai trăm thế tử yên lặng ngồi xuống, lão giả kia hài lòng gật đầu, bắt đầu chi, hồ, giả, dã, ô hô ai tai… nghe mà làm người buồn ngủ, nhưng không ai dám ngủ.

Tuy lão giả kia không có chút tu vi, thế nhưng toàn bộ Thái Học Cung đều là hắn định đoạt, một khi làm hắn tức giận, bị hắn trục xuất, như vậy võ đạo điển tàng ở buổi chiều sẽ vô duyên với mình.

Này giống như có hai cái trứng gà, một cái trứng hư, một cái trứng ngon, thế nhưng muốn ăn được trứng ngon, trước phải ăn trứng hư đã.

Ông lão kia giảng giải đều là lịch sử điển cố, trị quốc hưng bang… ngay cả Long Trần cũng suýt chút nữa ngủ gà ngủ gật.

Bất quá đám người bàn tử lại nghe cực kỳ chăm chú, bởi vì bọn họ không cách nào tu hành, tương lai hi vọng dựa vào chút học thức, mưu một vị trí quan văn mà thôi.

Ở trong dày vò, rốt cục kéo đến trưa, sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người như ong vỡ tổ lao về phía Chiến Kỹ Các.

Dù đám người Vu bàn tử không cách nào tu hành, cũng đi theo chạy tới, trong Chiến Kỹ Các có vô số công pháp chiến kỹ, xem một chút cũng chả mất gì nha.



Chiến Kỹ Các tổng cộng chia làm ba tầng, bất quá chỉ có tầng dưới nhất là mở ra cho các thế tử.

Tuy chỉ có một tầng, nhưng trên mười bảy giá sách, thả đầy các loại chiến kỹ, công pháp, nhìn qua đã khiến người ta hoa cả mắt.

- Diệu Dương đại ca, ta đã sinh tử ước chiến với Long Trần, lần này ta nhất định phải giết hắn xả giận cho ngươi.

Không biết lúc nào, Lý Hạo lén lút chạy đến bên cạnh Chu Diệu Dương, cung cung kính kính nói.

Lúc này Chu Diệu Dương đã uống thuốc giảm bớt đau đớn, thế nhưng kinh mạch ngưng tụ thành bánh quai chèo, hắn phải tìm Dược Sư đến trị liệu mới được.

- Hiện tại còn không phải thời điểm giết hắn, bằng không lần trước ta đã giết hắn rồi.

Chu Diệu Dương lắc đầu, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, vì sao lần trước ngươi bị hắn đánh bại?

- Cái này, ai! Kỳ thực là ta bất cẩn, kết quả bị Long Trần bắt được cơ hội, mẹ nó, thực là tức chết người, ta lại bị tên phế vật này đánh bại.

Lý Hạo oán hận nói.

Lần trước thất bại, để thanh danh của hắn giảm nhiều, càng có một ít người ở sau lưng hắn nói bóng nói gió, làm hắn tức giận sắp điên rồi, hắn vẫn cho rằng, lần trước là vì sơ sẩy, cho nên lần này nổi lên sát tâm với Long Trần.

- Long Trần tuyệt đối không thể chết được, chí ít hiện tại không thể chết được, ngươi không được làm hỏng đại sự.

Chu Diệu Dương sợ Lý Hạo nghe không hiểu ý của hắn, cố ý lặp lại một lần.

- Vậy làm sao bây giờ? Cứ buông tha hắn như thế sao?

Lý Hạo có chút không cam lòng nói.



Chu Diệu Dương nhìn ngón tay vặn vẹo biến hình của mình, cắn răng nghiến lợi nói:

- Tuy không thể giết hắn, thế nhưng lại có thể lấy đi một hai bộ phận trên người hắn.

Lý Hạo nghe vậy ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói:

- Được, lần này ta muốn đá nát trứng của hắn, đúng rồi, ta còn muốn một con mắt, mẹ nó, ánh mắt của hắn để ta rất khó chịu.

Chu Diệu Dương và Lý Hạo nhìn nhau nở nụ cười, bất quá bọn hắn không có phát hiện, Long Trần đang nhìn giá sách cũng nở nụ cười, bất quá nụ cười kia so với bọn họ càng thêm âm lãnh, lại như một con báo nhìn hai con tán cừu xì xào bàn.

Ở vị trí của Long Trần, hồn lực vừa vặn có thể điều tra được động tĩnh của hai người, tuy không nghe rõ bọn hắn nói cái gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng, cũng có thể nghe ra bảy tám phần.

Thấy hai người như không có chuyện gì lật xem điển tịch, Long Trần cũng lười đi để ý đến bọn họ, cũng bắt đầu tìm mục tiêu của mình.

Ở trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ Cửu Tinh Bá Thể Quyết, hầu như toàn bộ đều là tri thức liên quan tới luyện đan, hiện tại hắn rất cần nắm giữ một môn chiến kỹ.

Long Trần vừa ý một môn chiến kỹ, vừa muốn đưa tay đi lấy, bỗng nhiên một nam tử sắc mặt ngăm đen sớm cướp lấy bản chiến kỹ kia.

- Thật không tiện, bản thế tử vừa ý.

Người kia không thèm nhìn Long Trần, thản nhiên lật xem.

Long Trần khẽ cau mày, đây rõ ràng là cố ý, bất quá Long Trần không có phát tác, đổi một cái giá sách khác.

Nhìn thấy một quyển chiến kỹ chưởng pháp, vừa định đi lấy, nam tử mặt đen kia đã sớm chờ ở bên cạnh, lại nhanh tay đoạt mất.

- Thật không tiện, bản...

Đùng.

Một cái bạt tai tàn nhẫn đánh lên mặt, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp quất bay hắn lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương