Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 290: Một người cha, một người ba

Trương Nhất Bình ngất xỉu, trong cơn hoảng loạn Lâm An Chi nhanh chóng liên hệ với hai người nào đó đang ở xa tận Nam Cực nghịch chim cánh cụt. Vì vậy mới xảy ra màn hồi đầu kia —— Lâm Cửu cứu về cho Trương Nhất Bình một cái mạng, sau khi Lâm An Chi khai thực về mối quan hệ với Trương Nhất Bình liền quỳ gối trước mặt Lâm Cửu đang tức giận phừng phừng.

“Hôm nay thấy ngươi cả ngày đều nhíu chặt lông mày, không phải Nhất Bình đã không còn chuyện gì rồi sao?” Diệt Thiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Cửu, vươn tay ôm lấy thắt lưng ái nhân, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài tản mát trên vai nam nhân, một tay vuốt lên cung mày của Lâm Cửu.

“Ai…” Nghiêng đầu tựa vào lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu thì thào than thở, “Cũng không phải ta đang lo lắng cho thân thể Nhất Bình, tuy rằng thể chất An Chi đặc biệt, cho nên mỗi lần hoan hảo với con người đều sẽ cướp đoạt đi sinh mệnh của kẻ khác, nhưng cũng may Nhất Bình vẫn đều lặng lẽ dùng đan dược ta luyện chế, tuy dược tính của loại đan dược đó hung mãnh. May mà mỗi lần Nhất Bình chỉ dùng một viên, bằng không nếu dùng quá nhiều chỉ sợ sẽ tổn thương đến sinh mệnh.”

Sau khi Trương Nhất Bình ngất xỉu, Lâm An Chi không biết phải làm thế nào, tìm mọi cách vẫn không thể khiến Trương Nhất Bình tỉnh lại, dưới tình thế cấp bách Lâm An Chi nhanh chóng tìm Lâm Cửu và Diệt Thiên trở về.

May là tốc độ của Lâm An Chi nhanh, để Lâm Cửu kịp thời bảo vệ được mệnh cho Trương Nhất Bình.

Tính mệnh của Trương Nhất Bình bây giờ đã không còn đáng lo ngại, tổn thương và suy yếu trên thân thể chỉ cần an dưỡng vài ngày là có thể từ từ khôi phục, nhưng vết thương trong lòng thì sao đây?

Đây mới là điều Lâm Cửu chân chính lo lắng… cũng là vấn đề đang quấy nhiễu tâm trí Lâm Cửu.

“Không nghĩ tới hai hài tử này cư nhiên lại đến với nhau, tiếc là tuy rằng An Chi thông minh, nhưng lại chưa hiểu tình cảm là gì, ta thấy bộ dáng của nó hiển nhiên là còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân, càng không biết kì thực đã yêu người ta rồi.” Lâm Cửu nhẹ nhàng day day mi tâm, đưa tay nắm lấy bàn tay Diệt Thiên đang đặt trên hông mình, thở dài nói: “Ta phải nghĩ nghĩ cách nào đó, giúp An Chi thông suốt mới được.”

Diệt Thiên khẽ nhướn mi, hắn vốn tưởng Lâm Cửu sẽ quấn quít với vấn đề tình cảm giữa Lâm An Chi và Trương Nhất Bình, như là yêu hay không yêu, thế nhưng nghe ngữ khí của Lâm Cửu, cứ như đã rất chắc chắn rằng Lâm An Chi thích Trương Nhất Bình vậy.

Diệt Thiên có chút khó hiểu, hiếu kì hỏi: “Nghe An Chi nói, hai đứa chúng nó đã ở bên nhau đã tròn bốn năm rồi, trong mấy năm nay An Chi chưa từng đề cập với chúng ta, lại cũng chưa từng yêu qua người nào, thời gian bốn năm không thể khiến An Chi thừa nhận nó yêu một phàm nhân, sao ngươi có thể khẳng định An Chi sẽ thích Trương Nhất Bình chứ?”

Lâm Cửu từ trong lòng Diệt Thiên ngồi dậy, vừa cười vừa nói: “Điều này không phải đơn giản sao? Ta hỏi ngươi, nếu ngươi không yêu một người, vậy ngươi có bằng lòng phát sinh quan hệ thân mật như vậy không, mà lại còn dài dến những bốn năm?”

Là Diệt Thiên ảo giác sao? Hắn tựa hồ cảm thấy ánh mắt Lâm Cửu nhìn hắn có một chút sắc nhọn, như ẩn giấu con dao nhỏ sắc bén ở sau lưng vậy.

“Đương nhiên là không!” Diệt Thiên vội vàng trả lời khẳng định, “Nếu ta không yêu, thì dù có tự mình đưa đến trước mắt, ta cũng sẽ không thèm liếc nhìn, Tiểu Cửu, ngươi nói đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâm Cửu lại trở về nằm trong lòng Diệt Thiên, sau một lúc lại khôi phục lại ôn hoà khi trước, ngươi nói con dao nhỏ sắc bén vừa rồi ở đâu? Nó sớm đã bị Lâm đại hiệp thu hồi lại rồi.

“Ngươi sẽ không phát sinh quan hệ với người mình không yêu, ta cũng sẽ không, thì đương nhiên con trai chúng ta càng không rồi.” Lâm Cửu thản nhiên nói.

Diệt Thiên không khỏi khẽ mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nam nhân đang nằm trong lòng, ôn nhu nói: “Xem ra ngươi đã quyết tâm muốn giải quyết chuyện giữa hai đứa nó, thằng nhóc An Chi kia luôn không chịu nghe lời ngươi toàn gây phiền phức, đều là do ngươi quá nuông chiều nó, cứ sớm để ta quản giáo nó có phải tốt hơn không?”

Lâm Cửu lập tức đưa tay bưng kín mặt mình, không phải Lâm Cửu nuông chiều An Chi a, mà do cái gọi là phương thức quản giáo của Diệt Thiên thực sự khiến Lâm Cửu cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tuy rằng vẫn nói nghiêm phạt trẻ nhỏ làm chuyện sai là đúng, thế nhưng đâu có ai như Diệt Thiên vậy chứ?

Giống như có một lần Lâm An Chi không cẩn thận chơi đùa quá tay đã giết sạch toàn bộ cá mà Lâm Cửu nuôi trong nhà, Lâm Cửu muốn đánh đòn Lâm An Chi một trận, Diệt Thiên lại chủ động đứng ra muốn thay Lâm Cửu giáo huấn Lâm An Chi, kết quả chính là Diệt Thiên xách Lâm An Chi muốn bỏ Lâm An Chi lại trên vách núi, để Lâm An Chi tự mình leo lên.

Vấn đề ở chỗ, Lâm An Chi lúc ấy mới chỉ có ba tuổi thôi a…

Lâm Cửu bị Diệt Thiên doạ mau chóng đi đón Lâm An Chi bị doạ đến phát khóc trở về, những chuyện tương tự như vậy không phải ít, như là Diệt Thiên để trui rèn cho Lâm An Chi, liền mang Lâm An Chi mới hai tuổi ra biển ném vào giữa đàn cá mập a, rồi lại ném đến một hồn đảo nhỏ không người ngay giữa biển khơi a…

So với những hành động của Diệt Thiên, Lâm Cửu quả thật còn rất nhân từ, rất ôn nhu, rất “nuông chiều” Lâm An Chi.

Vì vậy nói đến cùng, kì thực người mà Lâm An Chi sợ nhất chính là vị ba ba tàn khốc – Diệt Thiên này, và cũng tương ứng, Lâm An Chi thích nhất đến chỗ Lâm Cửu tố cáo, sau đó liền đến phiên Lâm Cửu đi giáo huấn Diệt Thiên.

Mỗi lần Lâm Cửu nói: “Ngươi muốn giết chết con trai chúng ta sao?”

Thì y như rằng Diệt Thiên lại trả lời: “Con trai của chúng ta đâu dễ dàng chết như vậy.”

Kết quả là khiến cho hai người kia vì một ít chuyện giáo dục Lâm An Chi mà cãi nhau, tuy mỗi lần ầm ỹ sẽ lại ầm ỹ tới giường, ngày hôm sau lập tức tiếp tục ân ái không ngừng, vì vậy lại chạy ra ngoài hưởng tuần trăng mật… vòng tuần hoàn cứ lập đi lặp lại như vậy, không có kết thúc, kết quả chính là sau mỗi lần xảy ra tranh luận, lập tức lại có “tuần trăng mật” ít nhất là mấy tháng, dài nhất đến vài năm.

Mãi đến khi Lâm An Chi mười bốn tuổi, Diệt Thiên và Lâm Cửu mới bớt tranh cãi về chuyện nuôi con, nhưng thời gian hưởng tuần trăng mật lại càng ngày càng dài, lúc này cũng là vừa mới từ Nam Cực trở về.

Chuyện nhà chuyện cửa, nói ra tiếp thì còn rất dài rất phức tạp.

Trở lại chuyện chính, lúc này đây Lâm Cửu và Diệt Thiên không thể nghi ngờ là lại vì đề bài cảm tình của Lâm An Chi mà lại phát sinh ra một vài mâu thuẫn nhỏ nữa.

“Làm lâu vậy mà cũng không phát hiện ra người mình thích là ai, sự trì độn này của An Chi quả thật giống y đúc ngươi.” Vỗ nhè nhẹ lên mông Lâm Cửu, Diệt Thiên vừa cười vừa nói, “Xem ra bước tiếp theo phải dùng thuốc mạnh mới được.”

Lâm Cửu trừng mắt cái tên Diệt Thiên đang trêu trọc y này, quyết định không thèm để ý đến lời thối ma đầu nói, nói: “Ngươi đừng làm bậy, mấy cái chuyện tình ái kiểu này, không phải có thể mang ra làm trò đùa.”

“Ta có một cách hay, không bằng như vậy như vậy…” Diệt Thiên ghé vào tai Lâm Cửu thì thầm nói.

“Không được!” Không biết Diệt Thiên đã nói gì, chân mày Lâm Cửu lập tức nhướn lên, mở miệng cự tuyệt, “Tuyệt đối không được! Chuyện này ngươi tới làm khiến ta lo lắng, hơn nữa… chỉ sợ sẽ doạ đến Nhất Bình.”

“Đơn giản, nhanh chóng, thấy hiểu quả ngay tức thì.” Diệt Thiên nghiêm túc nói.

“Ngươi đang quảng cáo sao?” Lâm Cửu cúi đầu suy nghĩ một chút, suy ngẫm một lúc mới nói, “Biện pháp này của ngươi khá khả thi, nhưng không thể do ngươi thực hiện, đại ma đầu nhà ngươi không biết bận tâm đến người khác, không cẩn thận chút chỉ sợ sẽ doạ đến Nhất Bình, không bằng việc này cứ để ta đến làm thì tốt hơn.”

Ngay dưới tình huống Lâm An Chi và Trương Nhất Bình còn mít đặc về tình cảm, một người cha và một người ba đã cùng hợp mưu nghĩ ra một biện pháp.





“Qua hai ngày nữa Nhất Bình sẽ tỉnh lại, chẳng qua thân thể bị tổn thương cần phải chú ý điều dưỡng, con nghìn vạn lần không thể làm chuyện như vậy với nó nữa, ta và Diệt Thiên có chuyện phải tạm thời rời đi, đây là một ít thuốc,” Lâm Cửu đưa cho Lâm An Chi một lọ thuốc nhỏ, lại đưa một mảnh giấy cho nam tử, nghiêm túc nói: “Trên đây có ghi một vài điều cần phải chú ý, nhớ kĩ, phải tuân theo những gì ghi trên giấy mà làm.”

“Vậy Nhất Bình không còn việc gì nữa sao?” Tiếp nhận thuốc và giấy Lâm Cửu đưa, Lâm An Chi có chút lo lắng hỏi, “Cha, người và lão ba muốn đi đâu a?”

Trương Nhất Bình vẫn còn đang hôn mê, Lâm An Chi có chút lo lắng sợ nam nhân kia không tỉnh lại nữa thì phải làm sao bây giờ.

Vừa nói xong, Lâm An Chi đã bị người đá cho một cước từ phía sau.

“Tiếu tử thối, ta rất già sao? Phải gọi ba ba.” Diệt Thiên vẫn cao ngạo lạnh lùng như mọi ngày, có chút nào giống như vừa mới đá Lâm An Chi một cước đâu, bĩnh tĩnh khiến Lâm An Chi khẽ thầm nghiến răng.

Già… sao lại không già, đã sống đến hơn một nghìn năm rồi còn không già sao? Những lời này, Lâm An Chi chỉ dám lầm bầm trong bụng, với đạo hạnh của hắn còn chưa thể đấu lại được với vị “thê quản nghiêm” trước mặt này.

“Cha…” Lâm An Chi nhìn về phía Lâm Cửu.

“Cũng không còn là tiểu hài tử nữa, vẫn còn trông cậy vào cha sẽ giúp đỡ sao?” Diệt Thiên vươn tay kéo Lâm Cửu lại bên mình, lạnh lùng nói với Lâm An Chi, “Là con trai của Diệt Thiên ta, chuyện mình phạm phải tự mình giải quyết.”

Vừa nói xong, Diệt Thiên liền mang theo Lâm Cửu phi lên trời, Lâm Cửu quay đầu lại nói với Lâm An Chi còn ở dưới mặt đất: “Chúng ta sẽ mau chóng trở về, nhớ kĩ cứ theo những điều ghi trên giấy mà làm!”

Mau chóng trở về… còn nhớ lần gần đây nhất nghe Lâm Cửu nói như vậy, hình như là… hai năm trước ha?

Lâm An Chi lập tức thở dài, một người cha và một người ba của hắn, cả hai cùng bay đi, để lại mình hắn không biết phải làm gì, Lâm An Chi có chút khó có thể đối mặt với nam nhân đang hôn mê trong phòng.

Ngồi trên sô pha, lầm An Chi nhìn tờ giấy vừa nãy Lâm Cửu đưa, đọc những điều ghi trên đó, Lâm An Chi vội vàng dụi dụi mắt xác định xem có phải mình nhìn lầm hay không.

“Đây… đây là cái gì a?” Lâm An Chi kìm lòng không đậu mà hô lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương