781. Thu Nguyệt Môn diệt môn dự ước

 

Xét thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, môn chủ của Trung Dương Kiếm Môn - Trung Dương Nhất Kiếm Dương Chấn Hồng đích thân chạy tới Tứ Xuyên. 

Vừa chạy trên đường, ông ta lại vừa lo lắng, 

Ông ta nhận ra Đường Môn đang đối đầu với Cửu Thiên Nộ Đao Thẩm Thống và Uyên Xích Hà - một kẻ được cả giang hồ gọi là Tiểu Ác Ma, 

Bản thân ông ta lúc này chẳng khác nào tôm tép bị kẹt giữa trận chiến giữa hai con cá voi Thạch Khánh Trang và Đường Môn.

Khác với Tiểu Ác Ma và Cửu Thiên Nộ Đao, nếu ông ta vô cớ chỉ trích Đường Môn, tương lai ắt khó tồn tại. 

Nghỉ ngơi tầm một ngày để suy nghĩ thêm về chuyện sắp tới, ông ta quyết định tìm đến Thanh Thành Phái. 

Dù cho có hữu danh vô thực nhưng Thanh Thành Phái cũng từng là thành viên của Hạo Thiên Minh, và danh tiếng ở Tứ Xuyên này của Thanh Thành Phái cũng chẳng cần bàn cãi. ‘

Tại Đăng Vân Đình của Thanh Thành Phái. 

Trưởng lão của Thanh Thành Phái - Tử Vân Sơn Nhân mỉm cười chào đón vị khách từ phương xa đến.

“Hân hạnh được diện kiến. Ta là Từ Vân Sơn Nhân chịu trách nhiệm tiếp đãi khách tới. Các hạ tới từ tỉnh Sơn Tây xa xôi đúng chứ?”

Nghe thấy lời của Tử Vân Sơn Nhân, đôi mắt Dương Chấn Hồng lại mở to. 

Tử Vân Sơn Nhân là một trong Thanh Thành Ngũ Thủ - tức năm cao thủ đại diện cho Thanh Thành Phái. 

“Được diện kiến các hạ thế này đúng thật là vinh dự của ta. Ta là môn chủ của Trung Dương Kiếm Môn Dương Chấn Hồng. Ở Lữ Lương gọi ta là Trung Dương Nhất Kiếm.”

“Ra là Dương môn chủ à. Ta nghe nói các hạ tới Thanh Thành Phái vì có chuyện quan trọng muốn báo. Ta có thể biết đó là chuyện gì không?”

Dương Chấn Hồng gật đầu trước thái độ từ tốn và trịnh trọng của Tử Vân Sơn Nhân. 

Đã là cao thủ thuộc hàng ngũ Thanh Thành Ngũ Thủ thì Tử Vân Sơn Nhân hoàn toàn có quyền được biết chuyện, 

Dương Chấn Hồng truyền đạt lại chuyện của Cửu Thiên Nộ Đao. 

Khuôn mặt đang tươi cười của Tử Vân Sơn Nhân dần đanh cứng lại. 

Câu chuyện của Dương Chấn Hồng kéo dài chừng một khắc. Tử Vân Sơn Nhân hỏi lại như thể để xác nhận.

“Vậy ý các hạ là Uyên đại hiệp của Thạch Khánh Trang đã nói với Đường Môn và Tứ Xuyên Võ Lâm rằng nếu gây rối với Thạch Khánh Trang thì sẽ bị diệt môn sao?”

“Đúng là như vậy. Uyên đại hiệp bảo ta truyền đạt lại lời này cho Đường Môn và Tứ Xuyên Võ Lâm. Ta cũng định tới Đường Môn ngay, nhưng đây chẳng phải chuyện hay ho gì nên ta mới tìm tới Thanh Thành Phái. Ta mong Thanh Thành Phái hãy chuyển lời của Uyên đại hiệp tới Đường Môn và Tứ Xuyên Võ Lâm giúp ta.”

“Hừm!”

Tử Vân Sơn Nhân thở hắt một hơi dài. 

Tình hình của Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm vốn đang không tốt, lời cảnh cáo của Uyên Xích Hà lại có thể dấy lên thêm phong ba. 

“Được rồi. Vì đây là chuyện liên quan tới trật tự của Tứ Xuyên Võ Lâm nên Thanh Thành Phái sẽ đứng ra thông báo.”

“Đa tạ. Ta đặt trọn lòng tin vào Thanh Thành Phái. Xong chuyện rồi nên ta đi đây.”

Dương Chấn Hồng đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời đi mà không thèm nhìn lại. 

Tử Vân Sơn Nhân thấy vị khách biến mất mà chẳng nói gì thì chỉ biết lắc đầu. 

***

Ngày hai mươi tháng mười. 

Tỉnh Tứ Xuyên.

Thành Đô. 

Khoảng chính ngọ. 

Chiếc xe ngựa chở nhóm của Uyên Xích Hà tiến vào Thành Đô cùng với các đoàn thương nhân. 

Thẩm Thống dừng xe lại một lát trước dãy phố. 

Cỗ xe phía trước dừng lại khiến những đoàn thương nhân đi sau phải đi vòng qua nên tiếng càu nhàu lại vang lên không ngừng. 

Nhưng dù có nói gì thì Thẩm Thống cũng chẳng quan tâm. 

“Công tử. Chúng ta còn phải đi thêm 170 lý nữa mới tới Thanh Thành Sơn. Công tử muốn thế sao? Nghỉ ngơi ở khách điếm rồi sáng mai xuất phát hay dừng lại ăn trưa rồi đi luôn?”

Thẩm Thống nói như thể lẩm bẩm với chính mình, vậy mà bên trong xe ngựa vẫn vọng ra câu trả lời. 

“Kiếm gì ăn qua loa rồi đi. Đứa trẻ không nên ra đời trước khi lễ tế diễn ra.”

“Gia mẫu vẫn ổn chứ?”

Thẩm Thống lo lắng cho tình trạng của Nam Cung Nhiên. 

“Ta không sao. Cứ làm theo lời ta đi. Phải ưu tiên Thiên Tế.”

“Vâng.”

Thẩm Thống trả lời trong sự lo lắng, hệt như ông cảm nhận được tình trạng hiện tại của Nam Cung Nhiên. 

Nàng đang phải hứng chịu cơn đau do đứa trẻ sắp ra đời. 

Ngồi xe ngựa suốt hai mười ngày, cơ thể nàng không đau nhức mới là chuyện lạ. 

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. 

Ngẫm về Thiên Ngoại Chi Vương, Thẩm Thống lại thấy cách xử lí của Uyên Xích Hà và Nam Cung Nhiên vô cùng đúng đắn.

Xe ngựa lại chầm chậm lăn bánh. 

Một lúc sau, Thẩm Thống lại đột ngột dừng xe rồi nhảy ra ngoài. 

Lão chưa kịp trở tay thì cửa xe đã mở ra. 

Uyên Xích Hà cũng nhảy ra rồi cẩn thận giúp Nam Cung Nhiên xuống xe ngựa. 

Bụng của Nam Cung Nhiên hiện to đến mức tưởng chừng như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. 

Tiểu nhị chạy ra liếc nhìn ba người. Hắn nhìn Nam Cung Nhiên một lúc rồi chú ý ngay đến bụng nàng. 

Thẩm Thống gõ nhẹ vào gáy tiểu nhị. Phải tới lúc đó, tiểu nhị mới hét lên. 

“Mời vào, mời vào! Chào mừng khách quan đến Tịnh Viên Phạn Điếm…”

“Được rồi, cho ngựa uống nước và lấy cỏ khô giúp ta. Ta mà thấy ngựa không khoẻ là biến ngươi thành thức ăn cho ngựa ngay. Nghe rõ rồi chứ?”

“Hả? À, dạ vâng.”

Tiểu nhị trẻ tuổi vội gật đầu lia lịa trước lời đe doạ của Thẩm Thống. 

Uyên Xích Hà và Nam Cung Nhiên ngồi cạnh nhau ở bàn ăn đặt bên cửa sổ. 

Thẩm Thống tới sau rồi ngồi đối diện hai người. 

Hiện vẫn còn sớm nên tiệm chỉ có ba người ở đó. 

Nam Cung Nhiên lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Uyên Xích Hà thấy thế liền hỏi. 

“Tỷ thấy thế nào rồi?”

“Ta vẫn cầm cự được. Đệ đừng lo lắng cho ta. Chỉ cần tập trung vào Thiên Tế là được rồi.”

“Thì cứ tới đó cúi lạy là được mà?”

Dù có xuất thân từ Ngũ Long Cung, nhưng Uyên Xích Hà lại không biết gì về các nghi lễ tế cúng. 

Nam Cung Nhiên cũng biết sự thật đó nên chỉ nói lướt qua. 

“Chỉ cần nhờ các đạo sĩ Thanh Thành Phái thì họ sẽ giúp thôi.”

“Do tỷ không biết đấy. Mối quan hệ giữa đệ và Cửu Thiên Huyền Nữ không cần mấy thứ rườm rà như thế đâu.”

“Mấy thứ gì chứ?”

“Thì là những thứ như nghi lễ, cách thức đấy. Đệ chỉ cần thành tâm là được rồi.”

“Nhưng dù là thế thì đệ cũng đừng coi thường nghi lễ. Đôi khi hình thức cũng là thứ thể hiện sự chân thành đấy.”

“Vâng, vâng.”

Trong lúc ba người họ đang bàn bạc về Thiên Tế, thức ăn đã được bưng ra đầy bàn. 

Khi bọn họ đã ăn được một nửa số thức ăn trên bàn, trong tiệm cũng dần đông khách quan hơn. 

Trong số đó có không ít võ giả mang theo đao kiếm. 

Một võ giả trung niên độ tứ tuần hất nhẹ chân vào đồng liêu đang ngồi đối diện. 

“Sao thế?”

Võ giả trung niên tên Tân Nhị Tú kia hất cằm ra phía sau lưng Lý Chân Thương. 

Cạnh cửa sổ có nữ nhân nhan sắc mỹ miều tựa như bước ra từ bức hoạ nào đó. 

Lý Chân Thương ngoái đầu lại nhìn nữ nhân đó cho đến khi đơ cứng cổ rồi mới quay đầu lại. 

“Chậc! Đúng là khuynh quốc chi sắc, nhưng lại là hoa đã có chủ rồi.”

Tân Nhị Tú bật cười rồi nói. 

“Có chủ hay chưa thì nàng ta vẫn quá xa vời.”

“Chết tiệt! Ngắm nhan sắc đó xong ta lại chẳng muốn nhìn ả vợ ở nhà nữa. Ngươi muốn tới Di Hoa Lâu không?”

“Ngươi đề nghị nên chầu tối nay ngươi trả đúng chứ?”

“Này! Ngươi là tổ trưởng đấy, còn ta chỉ là thành viên thôi mà. Sao ta lại phải trả tiền hả?”

“Thì do ngươi rủ ta còn gì?”

“Biết rồi. Lần này lỗi do ta nên ta sẽ trả. Ta phải ôm chặt lấy mấy ả kĩ nữ mới hả dạ được mà.”

“Được. Cứ tận hưởng khi còn có thể đi. Cấm tửu lệnh sẽ sớm được ban ra thôi.”

Vừa nghe thấy chữ cấm tửu lệnh, Lý Chân Thương liền hét lên. 

“Cấm tửu lệnh á? Tại sao chứ?”

“Nghe nói Uyên Xích Hà của Thạch Khánh Trang đã trở lại rồi.”

“Cái tên Tiểu Ác Ma đó á?”

“Ta nghe nói hắn đã tuyên chiến với Tứ Xuyên Võ Lâm đấy.”

“Tuyên chiến?”

“Phải. Ta nghe hắn nói cái gì mà đụng tới người của Thạch Khánh Trang thì sẽ bị tiêu diệt. Đúng là tên điên.”

“Hắn nói như thế thật ư?”

“Hắn không trực tiếp tới nói. Có vẻ hắn đã cử người tới Thanh Thanh Phái. Nghe đâu là người của kiếm môn nào đó ở Sơn Tây.”

“Đụng tới người của Thạch Khánh Trang sẽ bị tiêu diệt á?”

“Đúng thế. Hắn coi Tứ Xuyên Võ Lâm yếu ớt như mấy võ gia ở Giang Nam vậy. Chứ không sao có thể phát ngôn ngu ngốc thế chứ?”

“Võ gia ở Giang Nam thì sao?”

“Ngươi không nhớ hả? Hắn đã huy động Lục Lâm để trả thù và tiêu diệt ba võ gia ở Giang Nam còn gì?”

“À! Vụ Tam Trang Bất Lập đúng chứ?”

“Đúng rồi. Chắc hắn nghĩ rằng Tứ Xuyên Võ Lâm cũng dễ dàng đối phó như thế đấy.”

“Điên rồi. Hắn nghĩ Tứ Xuyên Võ Lâm là gì vậy hả?”

“Dù sao thì có thể hắn sẽ sớm lôi kéo Giang Nam Võ Lâm tới đây thôi. Kiểu gì Tứ Xuyên Võ Lâm cũng sẽ ban cấm tửu lệnh.”

“Vậy thì tối nay phải uống thật no say cho tới khi mắt mũi xiêu vẹo luôn mới được.”

“Đúng thế. Uống tới chết luôn cũng được.”

Ngay lúc hai gã trung niên vừa định đứng dậy để đi tới Di Hoa Lâu ôm ấp kĩ nữ thì bỗng có giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên. 

“Này! Các ngươi đang tính ghé qua Di Hoa Lâu à?”

Tân Nhị Tú và Lý Chân Thương quay đầu lại nhìn. 

Là giọng nói của chàng trai trẻ ngồi cạnh mĩ nữ lúc nãy bọn họ bàn tán.

Lý Chân Thương nhướng mắt lên nhìn chàng trai kia. 

Một kẻ có vẻ ngoài tầm thường, lại còn không mang theo vũ khí bên người. 

Biết được nữ nhân kia thuộc về một kẻ tầm thường đó lại khiến Lý Chân Thương thêm ghen tức. 

“Hỏi làm gì? Liên quan quái gì đến ngươi mà hỏi? Sao nào? Hay ngươi cũng muốn đi? Hẳn là do nữ nhân kia bụng lớn quá rồi nên ngươi chẳng làm ăn gì được… Khẹc!”

Bốp!

Lý Chân Thương ôm mặt rồi ngã xuống. 

Thấy chàng trai trẻ kia ra tay không thương tiếc, Tân Nhị Tú vội đứng dậy rồi lùi dần ra sau. 

“Này! Bọn ta là người của Thu Nguyệt Môn đấy! Ngươi là kẻ nào? Sao dám đụng tới Thu Nguyệt Môn bọn ta!”

“Mắc mớ gì phải ngạc nhiên như thế? Ta chỉ giúp mắt mũi xiêu vẹo theo đúng ý các ngươi thôi mà?”

Nghe tới đó, Tân Nhị Tú nhìn sang Lý Chân Thương. 

Mũi của Lý Chân Thương đúng là đã lệch hẳn sang một bên mặt. 

Lý Chân Thương thậm chí còn không đứng dậy. Hắn xoa bóp khuôn mặt tê dại của mình rồi rên rỉ. 

“Đồ điên… ẶC!”

Chưa kịp dứt câu chửi rủa, Lý Chân Thương lại ngã ngửa ra sau. 

Tân Nhị Tú run rẩy quan sát chàng trai kia. 

Dù đứng ngay trước mặt nhưng hắn không tài nào nhìn thấy được chuyển động của cậu. 

‘Hự! Đụng phải cao thủ võ lâm rồi!’

Hắn không ngờ cậu lại dễ dàng khiến Lý Chân Thương gãy mũi như thế. Hắn còn chẳng thấy được cậu di chuyển. 

May là cậu không cầm vũ khí, nếu không hậu hoạ ắt khó lường. 

“Các, các hạ là ai?”

Tân Nhị Tú vội dùng ngữ điệu khác hẳn. 

Uyên Xích Hà đưa tay về phía gã trung niên gãy mũi đang nằm la liệt trên đất. 

Sượt!

Cơ thể của Lý Chân Sang bị hút vào tay cậu. 

‘Hộc! Là Hư Không Nhiếp Vật!’

Tân Nhị Tú kinh ngạc đến mức không thể đứng vững được. 

Uyên Xích Hà tóm lấy gáy của Lý Chân Thương bằng Hư Không Nhiếp Vật rồi ném hắn về phía Tân Nhị Tú.

“Thấy ngươi có vẻ không hài lòng với chiếc mũi gãy khi nãy nên ta đặt nó về trạng thái ban đầu rồi đấy. Thấy sao? Đẹp hơn chưa?”

Tân Nhị Tú gật đầu. Đầu óc hắn hiện giờ hoàn toàn trống rỗng. 

“Không ưng ý sao? Hay để ta sửa lại lần nữa nhé.”

Vừa nói, Uyên Xích Hà vừa đập mặt của Lý Chân Thương vào mặt bàn. 

Đùng!

Thức ăn trên bàn văng tung toé và hoá thành mớ hỗn độn. 

Lý Chân Thương bất tỉnh vì sốc. 

Tân Nhị Tú khi ấy mới bàng hoàng hét lên. 

“Được rồi, được rồi! Không cần phải sửa gì nữa đâu. Ta nghĩ bằng hữu của mình đã hài lòng rồi!”

Phải tới lúc đó, Uyên Xích Hà mới hạ tay đặt Lý Chân Thương xuống.

“Chà, chắc vị bằng hữu này toại nguyện rồi. Còn ngươi thì sao… Lúc nãy ngươi nói muốn uống đến chết thì phải nhỉ?”

“Không, không đâu! Ý ta là uống cho đến khi bất tỉnh thôi ấy mà!”

“HAHAHA! Vậy để ta cho ngươi bất tỉnh luôn nhé?”

“Hộc!”

Tân Nhị Tú cố gắng giải thích, nhưng tốc độ của miệng lại chẳng nhanh bằng tốc độ nắm đấm của Uyên Xích Hà.

Bụp! 

Cơ thể Tân Nhị Tú bay lên, rồi nằm đè bẹp lên người Lý Chân Thương. 

Uyên Xích Hà nhúng ngón tay vào vũng máu chảy ra từ mũi Lý Chân Thương rồi viết lên lưng của Tân Nhị Tú đang nằm sấp. 

[Thu Nguyệt Môn diệt môn dự ước]



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương