Cửu Thiên Cực Kiếm
Chapter 776 Trở Về Võ Lâm

Chương 776. Ông đã nhớ thời còn làm Thẩm Chân Nhân rồi à?

 

Quang Minh Chân Thiên không biết rằng có một thanh kiếm khổng lồ đang đuổi theo sau lão.

 

Cũng như các chỉ huy Thiên tộc và cao thủ tông môn.

 

Thanh kiếm quá lớn nên tất cả đều hiển hiện ra trong phạm vi nó đi qua.

 

Quang Minh Chân Thiên cảm thấy nhẹ nhõm khi đến được Phúc Nhạc Phong sau Đức Hữu Phong.

 

Lão nghĩ rằng bản thân đã thoát khỏi tầm nhìn của Uyên Xích Hà khi bản thân lão đã vượt qua một đỉnh núi.

 

Hơn nữa, đối thủ hiện tại của Uyên Xích Hà không phải là lão mà là Tứ Thiên Vương.

 

“Phù! Thanh kiếm kia ghê gớm thật.”

 

Khi lão thở phào nhẹ nhõm thì bóng tối dày đặc bao phủ xung quanh lão.

 

Lão giật mình quay lại nhìn.

 

Và khi lão phát hiện thanh kiếm đang lao tới gần lão liền vội vàng tránh ra.

 

Nhưng trước khi Quang Minh Chân Thiên hoàn toàn thoát khỏi, thanh kiếm đó đã đốn xuống Phúc Nhạc Phong.

 

Rầm rầm-!

 

Quang Minh Chân Thiên và khu vực xung quanh bị thanh kiếm nghiền nát.

 

Đá vỡ vụn, núi sụp đổ.

 

Sau khi phá hủy một phần Phúc Nhạc Phong, Thiên Độn Kiếm biến thành bột khói và tan biến trong hư không.


 

Các chỉ huy quân đội viễn chinh Thiên tộc vừa thoát khỏi hiểm cảnh thì tự thấy bản thân may mắn thoát khỏi thảm họa vừa rồi.

 

Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ nhìn vào trung tâm vết lõm sâu ở Phúc Nhạc Phong và thở dài.

 

“Kiếm pháp của Đại Tông Sư mạnh đến thế sao!”

 

Sức mạnh từ kiếm pháp của một bán thần như Uyên Xích Hà đã vượt quá trí tưởng tượng của ông ta.

 

Tổng Tham Mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á phủi bụi trên quần áo và lẩm bẩm.

 

“Kiếm Linh của Đại Tông Sư có lớn như thế kia không nhỉ?”

 

“Có lẽ vậy. kích thước Kiếm Linh của Đại Tông Sư cũng không khác biệt nhau cho lắm đúng không nhỉ?”

 

Trước lời của Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ, các chỉ huy gần đó đều gật đầu đồng ý.

 

Dù khác với Kiếm Linh đã thấy trước đây, nhưng không ai tài nào nghĩ khác đi được.

 

Một người đang xem xét vị trí nơi thanh kiếm rơi xuống nói.

 

“Quang Minh Chân Thiên... không thấy đâu nữa.”

 

Trên khuôn mặt các chỉ huy quân đội viễn chinh Thiên tộc hiện lên vẻ rầu rĩ.

 

Quang Minh Chân Thiên vốn dĩ là người Thiên tộc, đã ngấm ngầm bảo vệ lợi ích của Thiên tộc.

 

Với việc lão biến mất cũng đồng nghĩa với việc Thiên tộc mất đi một người hậu thuẫn vững chắc.


 

Uyên Xích Hà di chuyển đến Thiên Môn của Ba Nhĩ Sơn đầu tiên và phóng ra Cửu Thiên Kiếm Linh.

 

Khi Kiếm Linh rời khỏi Kỳ Kinh Bát Mạch, cậu cảm thấy linh khí trong người giảm đi trông thấy.

 

Trước khi di chuyển đến địa điểm tiếp theo, cậu thấy Cửu Thiên Kiếm Linh đâm sầm vào Thiên Môn.

 

Ầm ầm!

 

Cửu Thiên Kiếm Linh và Thiên Môn nổ tung.

 

Lúc đó, Uyên Xích Hà biết Thiên Môn đã bị phá hủy.

 

Chợt cậu lo lắng liệu Cửu Thiên Kiếm Linh có tan biến cùng Thiên Môn hay không.

 

Nhưng không có thời gian để kiểm tra kết quả nữa.

 

Sau đó, cậu phóng Cửu Thiên Kiếm Linh vào Thiên Môn ở Kim Ngạc Sơn, thung lũng Tra Nặc, Hữu Minh Sơn, Bất U Sơn, Thái Bạch Sơn, Trường Bạch Sơn, Đạo Phong Sơn.

 

Mỗi khi một Cửu Thiên Kiếm Linh rời khỏi, cậu cảm thấy như cơ thể và tâm trí bị thủng một lỗ vậy.

 

Tám thanh Cửu Thiên Kiếm Linh đã biến mất.

 

Khi đến Thiên Môn của Viên Đức Sơn thuộc Thiên Địa Tông, cậu gần như kiệt sức.

 

Lúc này, cậu chỉ còn lại linh khí trong Thần Mạch và Cửu Thiên Kiếm Linh.

 

Uyên Xích Hà triệu hồi Cửu Thiên Kiếm Linh với ánh mắt quyết tâm. Thanh kiếm đỏ khổng lồ lập tức hiện ra trên thiên vực.

 

Khi cậu truyền ý chí vào Cửu Thiên Kiếm Linh, thanh kiếm đỏ lao mạnh xuống Thiên Môn.

 

Âm thanh sét đánh vang lên và ánh sáng lóe lên.

 

Vì đã dùng hết tất cả sức lực trong Kỳ Kinh Bát Mạch và Thần Mạch, Uyên Xích Hà không còn sức để di chuyể nữan.

 

Mặc dù muốn chạy về An Hạc Cung, song cơ thể cậu đã vô lực mà rơi xuống thiên vực.

 

Ngay sau đó, một vấn đề không mong muốn nảy sinh.

 

Ngay khi chạm đất, một lực đạo lạ kéo cậu về phía sau.

 

Cậu vội quay đầu lại và thấy một cơn lốc khí khổng lồ tại vị trí Thiên Môn.

 

Vù vù vù-.

 

Cơn lốc đó đang hút cậu vào trong.

 

Lập tức, Uyên Xích Hà nhận ra đó là tác động của Thiên Môn.

 

‘Không được!’

 

Uyên Xích Hà nhớ đến Nam Cung Nhiên và Thẩm Thống vẫn còn ở lại trong An Hạc Cung, cậu cố gắng chống cự lại lực hút kia.

 

Tuy nhiên, vì đã sử dụng hết linh khí, cậu dần bị kéo vào cơn lốc.

 

"Tỷ tỷ! Thẩm Lão Nhân!"

 

Cuối cùng, cậu hét lên gọi hai người.

 

Khoảng cách từ thiên vực đến An Hạc Cung vào khoảng bốn dặm (khoảng 1,5 km).

 

Nếu cứ như thế này, cậu sẽ phải chia ly với họ mãi mãi.

 

Uyên Xích Hà cố gắng nắm chặt gốc cây để không bị hút vào lực hút.

 

"Tỷ tỷ!"

 

Toàn thân cậu đang rất đau đớn, đôi chân của cậu cũng đang dần rời khỏi mặt đất rồi.

 

Sức lực trong tay cậu dần mất đi.

 

Khi cánh tay cậu ôm chặt gốc cây thì mới bắt đầu nới lỏng.

 

"Xích Hà!"

 

"Công tử!"

 

Nam Cung Nhiên và Thẩm Thống lao tới nhanh như một cơn gió.

 

Thấy hai người bọn họ, Uyên Xích Hà lập tức hét lớn.

 

"Giữ lấy ta-!"

 

Nam Cung Nhiên và Thẩm Thống lập tức nắm chặt vai cậu.

 

Uyên Xích Hà nhanh chóng ôm lấy hai người.

 

Cả ba người lập tức bị hút vào cơn lốc khổng lồ kia.

 

Vù vù vù- Phắt-.

 

Ngay khi cơn lốc nuốt chửng cả ba, nó biến mất như chưa từng tồn tại.


 

Một lúc sau, các cao thủ tông môn, các chỉ huy quân đội viễn chinh Thiên tộc và Tứ Thiên Vương mới xuất hiện tại thiên vực.

 

Không Hư Thiên Vương nhìn vào Thiên Môn chỉ còn trơ lại nền đá thì bèn hỏi Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ.

 

“Chẳng phải ngươi nói Thiên Môn không thể bị phá hủy vì có phước lành của Sáng Thế Thần sao?”

 

“Đúng vậy ạ.”

 

“Thế tại sao Thiên Môn của Thiên Địa Tông lại biến mất rồi hả?”

 

“Thưa ta không biết. Rõ ràng Thiên Môn không thể bị phá hủy bằng bất cứ cách nào mà nhỉ.”

 

Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ với vẻ mặt hoang mang bèn hướng ánh mắt sang phía Tổng Tham Mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á.

 

Khi cuộc thảo phạt bọn ma vật kết thúc, Phổ Lệ Tháp Cơ Á Na đã tìm đến họ.

 

Tại đó, nàng ta nói rằng ‘Thiên Môn có phước lành của Sáng Thế Thần, nên không thể mang đến Thiên Giới được.’

 

Họ đã thử nghiệm trên Thiên Môn của Thiên Lôi Tông và xác nhận điều đó là sự thật.

 

Dù dùng cách nào cũng không thể gây tổn hại cho Thiên Môn.

 

Cho nên, khi Quang Minh Chân Thiên tiết lộ âm mưu của Đại Tông Sư, họ đã cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Dù vậy, họ vẫn tham gia vào kế hoạch của Đại Tông Sư vì cậu quá xuất chúng.

 

Cậu đã phủ nhận sự vượt trội của Thiên tộc so với nhân loại.

 

Dần dần theo cứ theo đà ấy, Quang Minh Chân Thiên nói rằng cậu chỉ là một nhân loại của Hạ Giới mà thôi.

 

Không thể để nhân loại yếu kém hơn Thiên tộc phá vỡ trật tự thế giới này được.

 

Cho nên, quân đội viễn chinh Thiên tộc đã tiến tới Viên Đức Sơn nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?!

 

Tổng Tham Mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á nói thêm vào.

 

“Không Hư Thiên Vương, bọn ta đã xác nhận tại Thiên Lôi Tông được rằng Thiên Môn ngập tràn phước lành của Sáng Thế Thần không thể bị phá hủy.”

 

Không Hư Thiên Vương hét lớn.

 

“Vậy tại sao Thiên Môn của Thiên Địa Tông lại biến mất hả! Các ngươi không thấy chỉ còn lại nền móng đá hay sao?!”

 

Tổng Tham Mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á cúi đầu dù bản thân không hề có lỗi.

 

Không Hư Thiên Vương, Bắc Minh Thiên Vương và Cuồng Dục Thiên Vương hét lên ầm ĩ. Cả ba nhanh chóng rời đi và nói rằng bọn họ sẽ kiểm tra xem xem Thiên Môn của các tông môn khác có ổn hay không.

 

Các Tôn Giả của bảy tông môn cũng biến mất để kiểm tra Thiên Môn của họ.

 

Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ bèn hỏi Tổng Tham Mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á.

 

“Cô nghĩ sao? Chỉ Thiên Môn của Thiên Địa Tông bị phá hủy, hay là...”

 

Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ không thể nói hết câu.

 

Tổng Tham Mưu Bối Nĩ Sách Nhi Á với vẻ mặt thẫn thờ, lẩm bẩm yếu ớt.

 

“Dù là Đại Tông Sư thì ngài ấy cũng không thể phá hủy Thiên Môn của Cửu Châu trong thời gian ngắn như vậy được”

 

“Đúng không nhỉ”

 

Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ cố gắng xua tan những suy nghĩ tiêu cực.

 

Giờ đây, khi thánh vật đã biến mất, Thiên Môn là hy vọng duy nhất còn lại của thế giới này.

 

Nếu cả thứ đó cũng biến mất thì thế giới này sẽ chỉ còn lại quy luật cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh hiếp kẻ yếu như loài thú vật mà thôi.

 

Lão chợt nhớ đến lời quát mắng của Đại Tông Sư.


 

- Các ngươi nói về trật tự của Phạm Thiên Dục Giới, nhưng thực chất chỉ là lòng tham vô đáy! Các Tôn Giả thì muốn làm vua! Thiên tộc không muốn thừa nhận nhân loại xuất chúng hơn! Các ngươi, Tứ Thiên Vương thì chỉ muốn cướp đi linh khi của Sáng Thế Thần nên mới như vậy đấy thôi! Quang Minh Chân Thiên! Lão già xảo quyệt như rắn vậy! Các ngươi mãi mãi không thoát khỏi Phạm Thiên Dục Giới! Biết không? Các ngươi đúng là vô phương cứu chữa rồi!

 

‘Không thể, không thể nào.’

 

Tổng tư lệnh Trạch Lạp Đồ lắc đầu mạnh mẽ.

 

Dù cố gắng xua đi, nhưng những lời cuối cùng của Đại Tông Sư vẫn ám ảnh mãi trong đầu lão.

 

Tỉnh Sơn Tây.

 

Huyện Giao Khu.

 

Thôn Vĩnh Hầu, Phong Chí Sơn.

 

Vù vù vù-.

 

Một cơn lốc vô hình quay cuồng dữ dội trong Phong Chí Sơn.

 

Chẳng mấy chốc, cơn lốc nhả ra ba người rồi biến mất không dấu vết.

 

Uyên Xích Hà, Nam Cung Nhiên và Thẩm Thống rơi bụp xuống một bãi đá sỏi.

 

Bịch-.

 

Cú va chạm vào bụng dưới khiến Nam Cung Nhiên nhắm nghiền mắt lại.

 

Nhưng may mắn thay, cơn đau như dao cắt nhanh chóng tan biến.

 

Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán và vội vàng nhìn quanh.

 

Cảnh vật xung quanh thật quen thuộc.

 

Một lúc sau, nàng thốt lên kinh ngạc.

 

“Aaa!”

 

Thật ngạc nhiên, nơi họ đang ở chính là Phong Chí Sơn.

 

Từ thác nước đến cọc buộc dê đen, rõ ràng đây là hẻm núi Phong Chí Sơn, nơi Bát Hoàng Thần Mẫu từng làm lễ cúng tế.

 

Nhìn vào nơi rừng xanh tươi tốt, có vẻ như đây là mùa hè.

 

Ở Cửu Châu cũng đang là mùa hè, nên thời gian ở giang hồ và Cửu Châu có lẽ trôi qua tương tự.

 

‘Vậy thì chắc cũng đã hai năm rồi nhỉ?’

 

Thời gian ở Cửu Châu đã khoảng chừng đó, nên nếu thời gian trôi qua tương tự thì đúng là vậy rồi.

 

Một lúc sau, Uyên Xích Hà và Thẩm Thống lần lượt mở mắt.

 

“Ưm! Tỷ tỷ? Tỷ có sao không?”

 

“Ừ, còn đệ thế nào?”

 

“Dù linh khí đã cạn kiệt, tay chân không còn sức lực, nhưng vẫn ổn.”

 

Uyên Xích Hà nói và cố gắng đứng dậy.

 

Cậu lảo đảo, khiến Thẩm Thống phải đỡ lấy.

 

Chân Uyên Xích Hà run rẩy như người vừa ốm dậy.

 

Nam Cung Nhiên nhìn quanh và lẩm bẩm một mình.

 

“Nhìn xuống bề mặt đất, có vẻ như nơi này đã lâu không được sử dụng. Có lẽ Bát Hoàng Thần Mẫu đã rời Phong Chí Sơn rồi.”

 

Uyên Xích Hà vội nhìn xuống bề mặt đất và thấy quả nhiên là thế!

 

Những viên sỏi trong hẻm núi từng bị nhuốm máu và tro, giờ đây sạch sẽ không một vết bụi.

 

Ba người hồi phục sức lực quyết định đi lên Tiên Nữ Am để gặp Bát Hoàng Thần Mẫu.

 

Nhưng khi đến đó, Tiên Nữ Am trống rỗng. Thẩm Thống đẩy nhẹ cánh cửa thần đường đang lủng lẳng bèn nói.

 

“Có vẻ nơi này đã lâu không ai chăm sóc rồi. Một cánh cửa thần đường thì lủng lẳng, chuồng ngựa cũng đã tan tành. Có lẽ sau khi rời núi, Bát Hoàng Thần Mẫu đã không quay lại đây nữa.”

 

Nam Cung Nhiên, từ nhà bếp bước ra, gật đầu.

 

“Nhìn lò sưởi và đồ dùng sinh hoạt thì rõ ràng bà ta đã không quay lại sau khi xuống núi. Chắc chúng ta sẽ biết thêm khi xuống núi thôi. Biết đâu Bát Hoàng Thần Mẫu đang ở đâu đó và làm gì đấy không chừng.”

 

“Tại sao? Tỷ định tìm bà ta để báo thù à?”

 

Uyên Xích Hà cười hỏi, Nam Cung Nhiên lắc đầu.

 

“Không, nếu Bát Hoàng Thần Mẫu xuất hiện trước mặt chúng ta thì còn có thể. Nhưng ta không muốn tìm bà ấy để báo thù, tình trạng cơ thể ta có ổn đâu mà làm việc đó chứ. Còn đệ thì sao? Có muốn tìm bà ấy để báo thù hay không?”

 

“Đệ cũng không.”

 

Nam Cung Nhiên mỉm cười.

 

Dù không hỏi, nàng cũng có thể hiểu được tâm trạng của cậu.

 

So với những điều kỳ quái đã trải qua ở Thiên Ngoại Chi Vương thì Bát Hoàng Thần Mẫu chẳng là gì cả.

 

Thẩm Thống ngồi trên hiên trước thần đường rồi nói.

 

“Chao ôi! Quay về rồi, bỗng dưng những gì xảy ra ở Thiên Ngoại Chi Vương hệt như một giấc mơ vậy. Công tửcó nghĩ như vậy không?”

 

“Tại sao thế? Chưa gì mà lão đã nhớ thời còn làm Thẩm Chân Nhân rồi à?”

 

“Ôi trời! Không đời nào. Dù có thể quay lại, ta cũng tuyệt đối không đi.”

 

Thẩm Thống lắc đầu liên tục.

 

Dù núi và biển ở Cửu Châu đẹp như tranh vẽ, nhưng không phải là nơi để cho nhân loại sinh sống.

 

Ở Cửu Châu, lão nhớ giang hồ nhưng khi quay về giang hồ, lão không hề nhớ Cửu Châu.

 

Từ xa vẳng tới tiếng chim núi hót líu lo.

 

Sau khi thấy những con dã thú khủng khiếp ở Cửu Châu, nghe tiếng chim núi khiến lòng lão nhẹ nhõm.

 

Uyên Xích Hà nhìn Nam Cung Nhiên, xác nhận.

 

“Nếu vậy thì chúng ta đi Thạch Khánh Trang chứ?”

 

“Được rồi, về nhà thôi nhỉ.”

 

Nam Cung Nhiên xoay người, hai tay nàng đỡ bụng bầu lớn đang sưng phồng lên như quả núi.

 

Từ lúc rơi xuống, bụng dưới của nàng bắt đầu đau nhức hệt như bị xoắn lại khiến nàng lo lắng. Dù chưa đến ngày hạ sinh, nhưng có vẻ cú ngã đã gây ra vấn đề rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương