Chương 767. Ta cũng có thể quay về được không?

 

Khi Thiên tộc truyền thụ chú pháp ‘Mã Cáp Đạt’ hay ‘nhà kho không gian’ thì họ gọi đó là ‘gieo hạt giống’.

 

Đó là bởi sư phụ sẽ phải chia sẻ một phần ‘Mã Cáp Đạt’ cho đệ tử của mình.

 

‘Mã Cáp Đạt’ không thể tự mình lĩnh hội nếu không có sự truyền thụ trực tiếp.

 

Một khi đã truyền thụ một phần ‘Mã Cáp Đạt’, phần còn lại sẽ phụ thuộc vào đệ tử.

 

Kích thước của ‘Mã Cáp Đạt’ được quyết định dựa trên năng lực của đệ tử.

 

Trung bình, ‘Mã Cáp Đạt’ của Thiên tộc rộng hai thước (khoảng 60 cm) và dài sáu thước (khoảng 180 cm). Đây là kích thước đủ để chứa một thanh trường kiếm hoặc một cây thương và một cây cung.

 

Thiên tộc có ‘Mã Cáp Đạt’ nhỏ hơn trung bình thường mang theo trường kiếm hoặc thương bên mình.

 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch nhìn Đại Tông Sư Uyên Xích Hà bằng ánh mắt phức tạp sau khi truyền thụ ‘hạt giống Mã Cáp Đạt’.

 

Trong lịch sử Thiên Giới, chưa từng có ai truyền thụ chú pháp ‘Mã Cáp Đạt’ cho nhân loại.

 

Dù đây là lựa chọn không thể tránh khỏi, nhưng lòng ông ta vẫn nặng nề.

 

‘Dù sao thì nhân loại cũng không thể so sánh với Thiên tộc.’

 

Nhân loại thua kém Thiên tộc.

 

Cả về thể chất lẫn trí tuệ, nhân loại đều khó có thể so bì với Thiên tộc.

 

Do lương tâm cắn rứt, ông ta gắng sức hạ thấp ‘Mã Cáp Đạt’ mà Đại Tông Sư tạo ra.

 

“Đó là ‘Mã Cáp Đạt’ của Đại Tông Sư. Thông thường nó có kích thước thế này, còn của Đại Tông Sư thì sao?”

 

“Hơi lớn một chút.”

 

Câu trả lời mơ hồ của Đại Tông Sư khiến mắt An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch khẽ nhíu lại.

 

Rõ là cậu hiểu được thứ được gọi là nhà kho kia.

 

Do vốn dĩ ‘Mã Cáp Đạt’ còn được gọi là ‘nhà kho không gian’, nên nói đại ý là ‘nhà kho’ cũng được.

 

Nhưng cậu lại nói hơi lớn một chút ư?

 

Song do cậu cố gắng diễn đạt kích thước của nhà kho bằng tay nên câu trả lời của cậu cũng quá thiếu thành thật đi.

 

‘Phải chăng vì thể diện của Đại Tông Sư mà ngài ấy trả lời một cách mơ hồ như thế không?’

 

Dù Đại Tông Sư có sở hữu võ công cao cường đến đâu, cậu cũng không thể thoát khỏi giới hạn của nhân loại.

 

Vậy thì ‘hơi lớn một chút’ có lẽ là do giới hạn của nhân loại nên cậu mới nói thế chăng.

 

‘Có lẽ cũng chỉ hơi lớn một chút so với nhân loại thôi nhỉ?’

 

Nghĩ vậy, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch nở nụ cười hiền hậu bèn tiếp lời.

 

“Không cần so sánh kích thước ‘Mã Cáp Đạt’ của ngài với Thiên tộc đâu. Chỉ cần Đại Tông Sư là người đầu tiên của nhân loại nhận được ‘hạt giống Mã Cáp Đạt’ đã là kỳ tích rồi. ‘Mã Cáp Đạt’ có thể lớn dần theo quá trình tu luyện. Đó là lý do chúng ta gọi nó là ‘hạt giống Mã Cáp Đạt’.”

 

“……”

 

Dù biết An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch hiểu lầm, Uyên Xích Hà cũng không đính chính.

 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch tiếp thu lẽ đó như một sự thừa nhận và với giọng điệu nghiêm túc, ông ta đưa ra lời phó thác.

 

“Như đã nói, ‘Mã Cáp Đạt’ là chú pháp đặc biệt do bảy hoàng gia của Thiên Giới quản lý. Xin ngài đừng sử dụng ‘Mã Cáp Đạt’ trước mặt người khác. Nếu việc Đại Tông Sư đã học được ‘Mã Cáp Đạt’ bị tiết lộ thì Thiên Giới và tông môn sẽ rơi vào tình thế khó xử.”

 

“Ta hiểu rồi.”

 

Đại Tông Sư gật đầu đồng ý.

 

Cậu sẽ sớm quay về giang hồ, và khi chiến tranh đã kết thúc thì cậu cũng không cần sử dụng ‘Mã Cáp Đạt’ trong thế giới này nữa.

 

“Xin cảm tạ ngài. Ta sẽ tin vào lời hứa của ngài và rời đi đây.”

 

Dù cậu cũng không thực sự hứa, thế nhưng An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch vẫn coi đó là lời hứa và rời đi.

 

Đại Tông Sư cũng nhận ra điều đó nhưng không nói ra vì cậu sắp rời khỏi nơi này rồi.

 

Tối hôm đó.

 

An Hạc Cung.

 

Đại Tông Sư truyền thụ cho Nam Cung Nhiên chú pháp ‘Mã Cáp Đạt’.

 

Khi rời tay, giống như An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch đã làm, cậu cũng hỏi Nam Cung Nhiên.

 

“Tỷ tỷ, khi tay chúng ta chạm nhau, tỷ có thấy gì không? Thứ mà tỷ thấy là ‘nhà kho không gian’ hay còn gọi là ‘Mã Cáp Đạt’ đấy. Kích thước của tỷ thế nào? Thường thì nó cỡ này.”

 

Uyên Xích Hà dang rộng hai tay.

 

Nam Cung Nhiên gật đầu và trả lời một cách bình thản.

 

“Thật vậy à? Của ta lớn hơn chút.”

 

“Cỡ nhiêu?”

 

“Khoảng cỡ thư các ở Thiên Địa Tông thì phải?”

 

"À..."

 

Từ miệng của Uyên Xích Hà phát ra tiếng thở dài thất vọng khi mất đi cơ hội khoe khoang.

 

Thư các của Thiên Địa Tông ít nhất cũng lớn gấp ba lần nhà kho của cậu.

 

Nói cách khác, 'Mã Cáp Đạt' của Nam Cung Nhiên lớn gấp ba lần so với của cậu.

 

“‘Mã Cáp Đạt’ của đệ thế nào?”

 

“Của đệ à? Của ta nhỏ hơn nhiều.”

 

Uyên Xích Hà gãi đầu như né tránh, khiến Nam Cung Nhiên không hỏi thêm nữa.

 

Một lát sau, Uyên Xích Hà đột nhiên nói.

 

“Của đệ chỉ bằng nhà kho ở Ngọa Long Trang thôi.”

 

“Tốt quá rồi. Đệ lúc nào cũng thấy phiền với mớ hành lý địu trên lưng hay tay nải đeo trên vai mà.”

 

Có vẻ khi kích thước khác nhau, cách nghĩ cũng khác đi.

 

Khác với Thiên tộc, Nam Cung Nhiên coi 'Mã Cáp Đạt' như một nhà kho di động.

 

“Hehe, đúng là vậy. Còn tỷ, tỷ định bỏ gì vào đó?”

 

“Ta định chuyển cả giá sách vào. Trước hết, ta thấy thứ đó thích hợp để lưu trữ sách.”

 

“Tỷ hình như chỉ biết đến sách thôi à?”

 

“Những thứ khác có thể bỏ vào ‘Mã Cáp Đạt’ của đệ. Không lẽ đệ định đi phiêu bạt một mình sao?”

 

“À! Thế thì được rồi. Tỷ giữ sách, còn ta thì bỏ đủ thứ linh tinh vào, có thể coi thiên hạ như sân trước nhà mình mà đi.”

 

“Cả ngày ru rú không ra khỏi cổng mà đệ ăn nói gì thế?”

 

“Chẳng qua vì Thạch Khánh Trang là ngôi nhà đầu tiên mà chúng ta dựng nên đâm ra đệ mới có tình cảm gắn bó đó thôi.”

 

“Vậy à. Chứ không phải vì đệ thích lăn lộn trong góc phòng đó ư?”

 

“Tỷ cũng nên bị đẩy ra ngoài giang hồ mà xem. Rồi tỷ sẽ thấy muốn về nhà thôi. Tỷ biết đệ bận rộn như thế nào với Thập Thủ Ma Binh của Lục Lâm mà.”

 

“Chẳng phải đệ đã nghỉ ngơi thoải mái khi trở thành chủ nhân của Nam Uyên Khách Điếm sao?”

 

“Ể, vậy hả? Sao đệ chẳng nhớ gì về khách điếm nhỉ? Nhắc đến mới nhớ, chắc đệ cũng có chút tiền để dành đấy nhỉ?”

 

Uyên Xích Hà khẽ chuyển chủ đề.

 

Vừa nói, ký ức về thời gian ở Nam Uyên Khách Điếm lần lượt hiện ra.

 

Từ việc bị lừa, đến cuộc gặp với Cẩm Y Vệ, nhờ Cẩm Y Vệ mà tìm được gia đình của thúc thúc Lý Vũ Tịch, rồi cùng với Lục Lâm chiến đấu chống lại Di Minh Giáo... 

 

Nhìn lại, những sự kiện quan trọng trong cuộc đời của cậu dường như đều diễn ra tại Nam Uyên Khách Điếm.

 

Tiếng của Nam Cung Nhiên vang lên bên tai khi cậu đang đắm chìm trong ký ức.

 

“Này, nghe nói đệ đã nhận được quả của ‘Cây Sinh Mệnh’ rồi đúng không? Đệ định khi nào sẽ chữa trị cho Thẩm Lão Nhân?”

 

“Sáng mai. Để an toàn, đệ đã mời thầy thuốc đến sẵn rồi. Nếu người bệnh yếu ớt như Thẩm Lão Nhân mà uống thuốc quá mạnh, có thể sẽ nguy hiểm cũng không biết chừng.”

 

“Vậy à, đệ đã suy nghĩ kỹ đấy. Đúng là ta cũng có chút lo lắng về việc đó.”

 

“Và về việc phá hủy Thiên Môn nữa.”

 

“Ừ, có chuyện gì ư?”

 

“Đệ nghĩ có thể làm được.”

 

“Bằng cách nào chứ?”

 

“Ban đầu đệ định dùng Cửu Thiên Kiếm Linh, nhưng dường như việc này không khả thi. Không biết Thiên Môn ở đâu thì làm sao gửi Cửu Thiên Kiếm Linh đến được?”

 

“Đúng thế. Vậy còn gì nữa?”

 

“Thay vào đó, đệ định bay đến bằng Cửu Long Phiên Thân. Tỷ cũng biết Cửu Long Phiên Thân có thể di chuyển xuyên không gian còn gì.”

 

“Đệ có thể đến Thiên Môn của Cửu Môn (chín tông môn) cùng một lúc không?”

 

“Được ăn cả ngã về không thôi. Tỷ đã nói rồi, không nên nhìn nhận theo cách của nhân loại. Đệ cũng là một bán thần, nếu Cửu Long Phiên Thân có khả năng di chuyển xuyên không gian thì có thể thử xem. Đệ cảm thấy đó là con đường đúng đắn nhất rồi.”

 

“Nếu đệ cảm thấy vậy thì chắc chắn là thế. Bay đến bằng Cửu Long Phiên Thân và phá hủy bằng Cửu Thiên Kiếm Linh à? Nghe có vẻ là một sự kết hợp tốt đấy.”

 

Lúc đó, tiếng của Thân Vô Hy Lão Tổ vang lên từ bên ngoài cửa.

 

“Thưa Đại Tông Sư, Thẩm Thống Chân Nhân đến thăm và đang chờ ở khách sảnh. Ngài định sao ạ?”

 

Nam Cung Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói.

 

“Bảo ông ấy chờ một chút, chúng ta sẽ ra ngay.”

 

“Vâng, ta sẽ truyền đạt lại như vậy.”

 

Tiếng bước chân của Thân Vô Hy Lão Tổ dần xa.

 

Khi tiếng động biến mất, Nam Cung Nhiên thì thầm với vẻ lo lắng.

 

“Không biết Thân Lão Tổ có nghe thấy chúng ta nói gì không nhỉ?”

 

“Không biết nữa. Nếu không cố ý nghe lén thì chắc không nghe thấy đâu. Tỷ tỷ, hân Lão Tổ là người thế nào vậy?”

 

“Là người thế nào ư?”

 

“Có đáng tin không? Nếu giống như Khốc Lão Tổ thì không hay chút nào đâu.”

 

“Từ khi ta ở Viêm Hỏa Điện, người đó đã luôn theo ta rồi. Cho nên, ta mới mang theo người đó đến đây.”

 

“Vậy là đáng tin. Tỷ đừng lo lắng nữa.”

 

“Được rồi, chúng ta ra thôi. Thẩm Lão Nhân chắc phải nôn nóng lắm nên mới vội vàng đến đấy.”

 

Nam Cung Nhiên gạt bỏ nghi ngờ và đứng dậy.

 

Thân Vô Hy Lão Tổ không phải là người nghe lén và cũng không có lý do để làm vậy.

 

Khách sảnh An Hạc Cung.

 

Khi Uyên Xích Hà và Nam Cung Nhiên cùng bước vào, Thẩm Thống, với gương mặt không chút huyết sắc, đứng dậy như muốn cúi chào.

 

Thấy vậy, Uyên Xích Hà vẫy tay ngăn lại.

 

“Thẩm Lão Nhân cứ ngồi yên. Nếu lão ngã, chúng ta sẽ phiền thêm thôi.”

 

“Hehe, vâng.”

 

Thẩm Thống chỉ giả vờ đứng dậy rồi ngồi xuống lại.

 

Thật ra nếu lão muốn đứng lên thì đã không chần chừ như vậy rồi.

 

Ba người họ đều biết rõ điều đó.

 

Khi Uyên Xích Hà và Nam Cung Nhiên ngồi xuống, Thẩm Thống là người mở lời trước.

 

“Nghe nói có một Thiên tộc già đã đến đây và rời đi rồi. Là sứ giả đến từ hoàng gia An Kiệt Lạc Tư phải không?”

 

“Ừ, đúng thế. Vị đó mang đến quả của ‘Cây Sinh Mệnh’.”

 

Nghe Uyên Xích Hà nói, mắt của Thẩm Thống sáng lên.

 

Lão biết quả đó sẽ được dùng để chữa trị cho mình.

 

“Nhưng nhìn mặt Thẩm Lão Nhân, ta lại thấy do dự. Đó là báu vật được đổi bằng ‘Bì Nạp Khắc A Tư Đặc Lạp (Vô Hạn Cung/cung tên vô hạn)’ đấy. Dùng nó cho một lão già sắp chết như Thẩm Lão Nhân đây có hơi… ‘Hay để dành cho ta người còn đang độ trẻ trung thì sao nhỉ?’ Vậy Thẩm Lão Nhân nghĩ thế nào?”

 

“Dù gì quả của ‘Cây Sinh Mệnh’ cũng là trái cây, đúng chứ? Trái cây phải ăn khi còn tươi, để lâu sẽ hỏng mất.”

 

“Ý lão là muốn ta đưa cho lão luôn à?”

 

“Nếu ta ăn thì nó sẽ thành thuốc, còn công tử ăn chỉ thành phân thôi.”

 

“Nghe cũng hợp lý nhỉ? Vậy mai sáng ta sẽ đưa cho ông, lúc đó hẵng ăn nhé.”

 

“Không thể ăn ngay bây giờ được sao?”

 

Ánh mắt Thẩm Thống hướng về phía Nam Cung Nhiên.

 

Uyên Xích Hà đã nói không, nên lão cầu cứu Nam Cung Nhiên.

 

“Đệ ấy lo lão không chịu nổi khí lực của thứ quả đó mà ngã quỵ. Sáng mai ta sẽ gọi thầy thuốc đến, khi đó lão có thể thoải mái ăn nhé.”

 

“À, vâng!”

 

Nghe Nam Cung Nhiên giải thích, Thẩm Thống gật đầu.

 

Lão nghĩ việc đợi tới mai sáng vẫn tốt hơn là mất cơ hội cuối cùng vì hấp tấp.

 

Uyên Xích Hà nhìn lão với vẻ không hài lòng, tặc lưỡi.

 

“Vì sợ không được ăn quả mà lão đến đây vào đêm khuya thế này à? Già rồi mà không bình tĩnh được chút hả.”

 

“Ha ha, khi biết mình sắp chết, người ta thường trở nên nôn nóng mà.”

 

“Thẩm Lão Nhân vẫn không thay đổi gì cả.”

 

“Người ta nói rằng thay đổi là chết. Nên ta mới cố gắng không thay đổi đấy.”

 

“Vậy, cứ sống như thế đi.”

 

Thẩm Thống đùa giỡn như trước khiến Uyên Xích Hà hỏi lướt qua.

 

“Ta cũng có thể quay về được không?”

 

“Sao? Lão không muốn sống ở đây mãi à?”

 

“Ta mới nhận ra trong phút chốc toàn thân ta cứng như đá và không tài nào thở nổi thôi. Rằng ta vẫn chưa làm tròn bổn phận của một sư phụ với Nguyệt Nha và Cầm Nha. Ta chỉ biết bắt chúng làm việc vì lòng tham của mình mà chẳng cho chúng được điều gì cả.”

 

Uyên Xích Hà nhìn lão một cách nghiêm túc rồi ăn nói cộc cằn.

 

“Ngày mai, ta sẽ dành một chỗ ở Quân Lâm Điện cho lão. Nhưng kể cả khi cơ thể lão hồi phục cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi Đức Hữu Phong. Hãy nhớ rằng ta không có thời gian tìm lão nếu lão đi mất đâu đấy.”

 

“Vâng, vâng. Dù cơ thể có không hồi phục thì vẫn xin công tử cứ mang ta theo với.”

 

“Tại sao? Để ông quay về làm khổ các đệ tử của lão với cơ thể bệnh tật kinh niên này à?”

 

“Ha ha, nghe cũng hay đấy chứ.”

 

“Ôi, cái lão già trơ tráo này. Nguyệt Nha và Cầm Nha có lão làm sư phụ đúng thật xui xẻo mà.”

 

Nam Cung Nhiên nhìn Uyên Xích Hà cằn nhằn mà cười.

 

Gánh nặng trên vai cậu bỗng nhẹ đi khi gặp Thẩm Thống, như trở về thời thiếu niên vậy.

 

Đêm đó.

 

Một bóng hình từ An Hạc Cung lẻn vào Thiên Thủy Các giữa Đức Hữu Phong.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương