Chương 39: Uyên ca, điều huynh muốn làm là gì?

 

Uyên Xích Hà vừa gãi đầu vừa nhớ lại.

 

"À. Cái đó à? Nó tên là Cửu Long Phiên Thân. Nói một cách đơn giản thì có chín con rồng đang trú ngụ trong cơ thể ta. Ta sẽ đánh thức từng con rồng trong kỳ kinh bát mạch và thân mạch. Nếu đánh thức cả chín con là sẽ có khả năng hô mưa gọi gió."

 

Hạ Tiểu Bạch mở to mắt.

 

"Ồ! Khả năng hô mưa gọi gió sao? Ghê thật đấy. Nhưng mà thân mạch là gì vậy ạ?"

 

Cô biết Kỳ kinh bát mạch, nhưng thân mạch thì đây mới là lần đầu tiên cô nghe thấy.

 

Uyên Xích Hà chỉ vào trán mình bằng ngón trỏ.

 

"Ừm. Nó ở trong đầu mỗi người. Cho dù ta có cố giải thích chắc muội cũng không hiểu đâu. Nó giống như giác quan thứ sáu vậy."

 

"À, vâng."

 

Uyên Xích Hà chỉ sử dụng nhữung chiêu thức bình thường thôi đã vô cùng kinh khủng, vậy mà còn thêm cả hô mưa gọi gió thì sẽ thành thế nào nữa chứ? Nghĩ lại cảnh tượng thi thể đám người mặc đồ đen nằm la liệt trên nền đất làm cô bất giác rùng mình.

 

Khi hai người đang mải mê trò chuyện, diễn biến trên võ đài vẫn đang diễn ra rất quyết liệt. 

 

Cuối cùng, cuộc chiến kết thúc với việc đối thủ bị hạ gục bởi đường kiếm có uy lực kinh người của Quang Độ Nhân Quân.



 

Khoảng giờ ăn trưa.

 

Gọi là Lục Lâm đại hội nhưng mỗi người phải tự lo bữa ăn cho mình. Ngũ Phong thập kiệt cũng đã đại khái lấp đầy cơn đói với lương khô và thịt khô chuẩn bị từ trước.

 

Ngay khi đám sơn tặc đánh chén xong xuôi định chui vào chỗ bóng râm nghỉ ngơi, Phong Diễn Tiêu nhắc nhở.

 

"Ta đi dò hỏi thì thấy chỉ còn khoảng ba ngày nữa là đại hội kết thúc. Điều đó có nghĩa là trong ba ngày tới, chúng ta phải cố gắng án binh bất động. Cũng đừng léo nhéo hỏi ta bao giờ mới được về hoài nữa, cứ thong thả đi tham quan đi."

 

"Vâng."

 

"Rõ ạ."

 

Cùng với câu trả lời, Ngũ Phong thập kiệt tách thành từng nhóm hai hoặc ba người rồi tản ra.

 

Hạ Tiểu Bạch đi theo Uyên Xích Hà, người đang tản bộ chầm chậm.

 

"Uyên ca, huynh đi đâu vậy?"

 

"Ừ, chỉ là định đi dạo một vòng thôi."

 

"Vậy ta cùng ngươi đi, đi một mình sợ lắm."

 

Đối với một người từng có quá khứ khổ sở vì đám đàn ông như Hạ Tiểu Bạch, Vạn Tư Bình đang tập hợp cả ngàn tên nam nhân này khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.

 

"Cũng được."

 

Uyên Xích Hà cũng không từ chối, cậu biết rõ quá khứ đau thương đó của cô.

 

Hai người sóng vai đi thăm thú Vạn Tư Bình.



 

“Đi được một nửa chưa ta?”

 

Hạ Tiểu Bạch lẩm bẩm.

 

"Hình như có nhiều phụ nữ hơn muội nghĩ."

 

"Ta cũng thấy thế"

 

Uyên Xích Hà cũng gật đầu đồng ý.

 

Hai người đã gặp khoảng một trăm phụ nữ khi mới đi được nửa đường. Phần còn lại cũng tương tự nên chắc có lẽ sẽ có khoảng hai trăm người. Hai trăm trong số một ngàn là phụ nữ! Nghĩ lại thì, có rất ít phụ nữ ở Ngũ Phong sơn trại.

 

“Ui, mấy người đằng kia không phải là Xích Tử trại sao?”

 

Bàn tay của Hạ Tiểu Bạch chỉ vào đâu đó.

 

Uyên Xích Hà liếc nhìn, quả thực mấy tên Xích tử trại đang tập trung lại một góc.

 

Bên kia cũng đã nhận thấy sự xuất hiện của cậu, ai nấy đều mặt mũi cứng đờ.

 

Một lúc sau, Trại chủ Thông thiên huyết bộ Hách Liên Hậu tiến đến chỗ hai người.

 

"Trời ạ, đây không phải người quen sao đi cùng Phượng Hoàng tiêu cục đó sao? Có duyên quá! Không biết huynh đệ đây là người của sơn trại nào?"

 

Hạ Tiểu Bạch đáp lại với một nụ cười gượng gạo.

 

"Chúng tôi là Ngũ Phong sơn trại ở Ngũ Phong sơn, tỉnh Hà Nam. Hướng đi tình cờ lại giống với đám người tiêu cục nên mới đồng hành cùng một lúc thôi."

 

"Aha! Ra là người của Ngũ Phong sơn trại. Cơ mà.. giữa các sơn trại cũng có những quy tắc phải tuân theo... Tại sao khi đó các người lại vô duyên vô cớ can thiệp vào cuộc sơn hành của Xích Tử trại bọn ta?"

 

Hạ Tiểu Bạch cứng họng, quay sang cầu cứu Uyên Xích Hà.

 

Thế mà mặt cậu lại tỉnh bơ, mắt thì nhìn trời nhìn mây, miệng thì huýt sáo, cứ như mọi chuyện ở đây không có chút gì liên quan đến mình.

 

Hách Liên Hậu có vẻ đã mất kiên nhẫn.

 

“Sao mà giờ lại đồng loạt hóa câm hết thế? Hay là mất trí nhớ hết rồi?”

 

Cuối cùng Uyên Xích Hà cũng mở miệng.

 

"Nếu tò mò, lại thử đánh một trận với ta đi. Lúc đó ta còn nể tình, nhưng bây giờ thì chắc không đâu."

 

Giọng điệu lạnh lùng và biểu cảm “chết chóc” của cậu khiến tinh thần của Hách Liên Hậu giảm đi một nửa, cuối cùng hắn đành thở hắt ra một hơi nặng nề, quay người bỏ đi.



 

“Uyên ca, sẽ không sao chứ?”

 

Ánh mắt mang theo sự cay cú trước khi bỏ đi của Hách Liên Hậu khiến cô không khỏi bất an. Theo kinh nghiệm của cô, những người bỏ đi như vậy nhất định sẽ gây ra vấn đề.

 

"Nhị ca đã từng nói là nếu mà cứ để ý cái này cái kia, sợ hết người này đến người nọ thì sẽ không thể làm đạo tặc được."

 

"Chà. Nghe có vẻ sâu sắc ha?"

 

"Cũng không có gì. Đi đêm mà lại sợ gặp ma sao?"

 

"À! Muội hiểu rồi. Nhưng mà …huynh làm việc này là vì huynh thích sao?"

 

"Việc này?"

 

Hạ Tiểu Bạch lúng túng giải thích.

 

"Công việc ở sơn trại ấy…."

 

"À, ăn cắp sao?"

 

Hạ Tiểu Bạch bật cười trước lời thẳng thắn của cậu.

 

"Vâng."

 

"Không, chỉ để kiếm sống thôi."

 

"Vậy việc hunh muốn làm là gì?"

 

"Để xem nào, là gì nhỉ?"

 

Cậu yên lặng nhìn những ngọn núi xa xăm với ánh mắt mơ hồ.

 

Trước khi bị nhốt trong nhà kho,  cậu chỉ suốt ngày đánh nhau với những người huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình bằng cành cây. Vào thời điểm đó, cậu đã bị đánh bại bởi Uyên Vũ Bạch, Uyên Thừa Bạch và Tuyết Châu, những đứa trẻ đó trong mắt cậu khi ấy thật mạnh mẽ.

 

Cậu từng nói “con cũng muốn trở thành một hiệp khách”, nhưng không một ai lắng nghe lời cậu.

 

Khi bị nhốt trong nhà kho tối tăm, cậu chỉ một lòng muốn thoát ra ngoài. Cậu thậm chí không thể nghĩ đến những thứ xa xôi như giấc mơ hay hy vọng. Thứ cậu nhớ đến đơn giản chỉ là khoảng sân rộng đầy nắng, hay khu chợ tấp nập ở Yển Sư.

 

Nghĩ lại thì, suốt khoảng thời gian gần hai mươi năm qua, cậu chưa từng nghĩ, cũng chưa từng có cơ hội suy nghĩ nghiêm túc xem ước mơ của cậu là gì.

 

Hạ Tiểu Bạch bên này liên tiếp thúc giục câu trả lời.

 

"Không có luôn hả?"

 

"Ừm, vậy còn muội?"

 

“Muội muốn mở một quán trà nhỏ.”

 

“Có thể kiếm sống từ đó không?”

 

"Ôi trời, huynh không biết được trà lâu có thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Huynh chưa từng đến đó à?"

 

"Uh. Bình thường khi đến quán ăn toàn được uống trà miễn phí mà, nhưng ý muội là sẽ phải trả tiền để mua trà sao?"

 

"Mấy loại trà ở quán trọ đó chỉ là loại rẻ tiền thôi. Trà cao cấp hương vị rất khác biệt, giá cũng đắt nữa."

 

"Thì ra là vậy."

 

Hạ Tiểu Bạch nắm chặt nắm tay nhỏ bé của mình và nói với giọng vô cùng quyết tâm.

 

"Sau này khi đã tiết kiệm đủ tiền muội nhất định sẽ mở một trà lâu thật lớn. Ca ca, muội sẽ đặc biệt cho huynh thưởng thức miễn phí nha."

 

"Đa tạ trước”.

 

Hai người nói qua nói lại một hồi thì đã đến chỗ ngồi của Ngũ Phong thập kiệt rồi. Hàn Thái Liên, người đang ngồi cạnh Lí Thiết Sơn, vẫy vẫy tay gọi cô đến.

 

Lần đầu tiên trong đời, cô đã nghĩ rằng, 'để mọi người chờ đợi một chút nữa cũng không sao'.

 

***

 

Ngày thứ hai,

 

Một biến số bất ngờ đã xuất hiện trên võ đài khi cao thủ Đại Biệt sơn trại, Truy hồn huyết đạo Lí Vũ Chân đã đả bại một trong Thập Nhị ma quân, Xích An Trục Quân.

 

Khuôn mặt của Phá Thiên Ma Quân, người đang ngồi trên ghế danh dự, hơi đanh lại. Nhưng hắn vẫn cố gắng không thể hiện cảm xúc khó chịu của mình. Dù sao thì nếu chỉ nhường một chỗ chắc cũng không vấn đề gì.

 

Bất quá thất bại của Xích An Trục Quân chỉ là khởi đầu.

 

Qua những trận đấu kéo dài đến tận tối muộn, Hiết Thiên Chân Quân, Vận Thượng Thần Quân, Tiêu Thủ Lưu Lượng, Tử Minh Thuật Quân đều phải chịu thất bại ê chề.

 

Tích Vụ Hải cảm thấy vô cùng mất mặt, kết thúc một ngày với khuôn mặt không mấy vui vẻ.

 

***

 

Ngày thứ ba.

 

Hai trong số Thập nhị ma quân lại ngã xuống, chỉ còn lại năm người.

 

Tổng cộng có bảy Thập nhị ma quân đã bị loại, và Truy Hồn Huyết Đạo của Đại Biệt sơn trại,  Lãnh Diện Kiếm Quỷ của Tạm Đạo sơn trại, Quy Ảnh Đô Sát của Cuồng phong trại, Thoát Minh Huyết Trưởng của Đông Hồ thuỷ trại và Trường Giang Nhất Quái của Trường Giang thuỷ trại xuất sắc qua cửa.

 

Có tới năm người không thuộc Thập nhị ma quân.

 

Đột nhiên, Tích Vụ Hải lại thông báo kết thúc tỷ võ.

 

Đám đạo tặc thì thầm: "Không phải sợ đám Thập Nhị Ma Quân kia rụng hết nên mới vội vàng tuyên bố kết thúc sao". Nhưng không ai dám nói điều đó trước mặt hắn. 

 

Tích Vụ Hải chỉ định năm Thập Nhị Ma Quân làm hộ pháp và năm người còn lại làm tuần sát. Như vậy, một khối liên hợp hùng mạnh của Lục Lâm đã được hình thành.

 

Vào đêm cuối cùng của cuộc thi rừng xanh, một bữa tiệc rượu đã diễn ra ở Vạn Tư Bình.

 

Nam cao thủ của sơn -thuỷ trại được chọn đó dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc. Đám trại chủ cũng xum xoe đi làm quen để tạo quan hệ trước.

 

Thập nhị ma quân rất khó đối phó vì chúng là đệ tử trực hệ của Tích Vụ Hải, nhưng năm tuần sát này thì lại khác. Đám trại chủ cho rằng đội ngũ tuần sát này vẫn còn yếu nên chỉ cần chú ý một chút là có thể đạt được kết quả mong muốn.

 

Không giống như sự hối hả và nhộn nhịp bên ngoài, căn lều của Tích Vụ Hải rất yên tĩnh.

 

Thập Nhị Ma quân ngồi xung quanh, nhưng không dám ai nói trước.

 

Cuối cùng, bại tướng đầu tiên, Xích An Trục Quân đã mở miệng với khuôn mặt ủ rũ.

 

"Sư phụ, đệ tử thật không còn mặt mũi nào nữa. Đệ tử thực sự không thể ngờ được công lực của Truy hồn huyết đạo lại mạnh như vậy. Cao thủ đến mức đó thì không lý nào lại không ai nhớ mặt đặt tên được….Thực sự không hiểu nổi.."

 

Lời bào chữa của mấy tên Thập Nhị ma quân sau cũng y hệt như vậy.

 

Kể từ khi được truyền thụ Ám Thiên Tu la chân kinh từ Lục Lâm vương Tích Vụ Hải, bọn chúng cũng xem như độc cô cầu bại. Vì vậy những thất bại liên tiếp hôm nay như một cú tát thẳng vào lòng tự tôn của chúng.

 

Âm Phong Miêu Quân đứng một bên cũng lẩm bẩm.

 

“Tên tiểu tử Uyên Xích Hà của Ngũ Phong sơn trại cũng như thế đó. Đệ tử không hề biết gì về tên đó nên mới bị bất ngờ.”.

 

Mấy tên Thập Mị ma quân khác cũng lắc đầu chán nản.

 

Tích Vụ Hải cau mày.

 

"Các ngươi nói đúng. Nếu đánh bại được đám các ngươi thì ít nhất thứ bọn chúng học cũng phải mạnh hơn cả Ám thiên tu la chân kinh được ta truyền thụ suốt 10 năm. Nhưng ta chưa từng nghe tin có thứ võ công tuyệt thế như vậy xuất hiện trên giang hồ. Vậy rốt cục nội công thâm hậu của bọn chúng đến từ đâu chứ?"

 

Huyết Thiên Chân Quân dè dặt phân trần.

 

"Đệ tử bại trận nên có mười cái miệng cũng không nói nổi, nhưng quả thực đệ tử thấy mấy chiêu thức võ công của bọn họ cũng không có điểm gì xuất chúng. Bọn chúng chắc chắn cũng đã được học tuyệt kỹ đặc biệt gì đó giống như chúng ta rồi."

 

"Đệ tử cũng thế, TRuy Hồn huyết đạo võ công cũng tầm tầm vậy thôi, nhưng không hiểu sao đao khí lại có sức hủy diệt kinh khủng."

 

"Đệ tử cũng thế…."

 

Đám bại tướng nháo nhào biện hộ.

 

"Haa! Trên giang hồ chỉ có Đạt Ma chân kinh của chùa Thiếu Lâm tự và Chân Vô kinh của phái Võ Đang là vượt trội hơn so với Ám thiên tu la chân kinh. Ý các ngươi nói rằng những võ kinh siêu phàm như vậy lại xuất hiện ở năm chỗ khỉ ho cò gáy đó sao? Nói cái gì nghe có lí hơn đi. Việc lần này không thể cứ thế bỏ qua được. Phải bí mệt tiến hành điều tra năm tên đó."

 

Âm Phong Miêu Quân thận trọng hỏi.

 

"Thế còn tiểu tử Uyên Xích Hà của Ngũ Phong sơn trại đó thì sao ạ?"

 

“Có điểm tương đồng nào về võ công của năm tuần sát kia và tiểu tử đó không?” 

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, Âm Phong Miêu Quân lắc đầu.

 

“Đệ tử nghĩ nó hơi khác một chút. Cả nội công và chi pháp của tên đó đều vượt trội. Đến nỗi Âm Phong bạch cốt trảo của đệ tử đã bị hoá giải hoàn toàn mà.”

 

"Hmm! Mới đây đám Xích Tử trại cũng đến đây làm loạn và phàn nàn về Ngũ Phong thập kiệt đó. Dù gì thì cũng phải gặp thôi. Đi gọi hắn đến đây"

 

"Vâng."

 

***

 

Khoảng nửa đêm, Uyên Xích Hà theo Âm Phong Miêu Quân đến lều của Tích Vụ Hải.

 

"Ngươi ra ngoài trước đi."

 

Lão vâng lệnh, yên lặng lui ra..

 

Trong lều giờ chỉ còn lại Tích Vụ Hải và Uyên Xích Hà. 

 

Một bên đứng đầu Lục Lâm, một bên chỉ là một sơn tặc nhỏ bé của núi Ngũ Phong hẻo lánh.

 

Nhưng cả hai đều không hẹn mà cùng im lặng, sự yên ắng kỳ dị bao trùm căn lều rộng lớn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương