Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 35
Chương 35: Cách đề phòng kẻ thù tốt nhất là giữ chúng ở gần
Phong Diễn Tiêu nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía xa, mù mờ hỏi.
“Thẩm lão đệ, ngươi có biết gì về Xích Tử trại đó không?”
"Ta cũng không rõ, nhưng ta đã nghe nói về tên của trại chủ, là Thông thiên huyết bộ Hách Liên Hậu."
"Hừ! Xem ra đúng như người ta đồn thật nhỉ. Khẩu Mật Phúc Kiếm quả nhiên không gì là không biết."
Trong khi hắn đang gật gù tán thưởng, một đám người lạ mặt từ phía xa đã tiến lại gần. NHìn lá cờ cắm trên đầu mã xa thì có vẻ là tiêu cục*.
*Bên chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa bảo mật ở Trung Quốc thời xưa.
Một người đàn ông độ tứ tuần bước nhanh đến chỗ họ và bắt chuyện.
"Haha! Xin chào các vị. Ta là Lí Văn Hiệp, tiêu đầu Phượng Hoàng Tiêu cục. Cũng không phải to tát gì, nhưng người trong Giang Hồ thường gọi ta là Lưu Vân Biệt kiếm."
Lí Văn Hiệp nhìn lướt qua khuôn mặt của ngũ phong thập kiệt.
Y thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khí chất thanh sạch toả ra từ mỗi người. Qua kinh nghiệm hành tẩu giang hồ bao năm qua, y tin chắc rằng những người trước mặt đây thuộc chính phái.
Lão tứ Hứa Lâm Đạt, đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.
"Thì ra là vậy. Chúng ta là đệ tử của Phi Long môn, đang trên đường đến Thăng Thiên môn ở tỉnh Nam Trực Lệ."
"Thăng Thiên môn sao?"
Nét mặt hắn có chút ngạc nhiên.
Hứa Lâm Đạt hơi chột dạ, nhưng anh vẫn gật đầu chắc nịch..
"Đúng thế."
"Có chuyện gì ở Thăng Thiên môn sao?"
"À, cái đó..."
Trước giờ chưa có tên nào hỏi kĩ như thế này. Hứa Lâm Đạt đang ú ớ như gà mắc tóc, Thác Cao Minh thấy thế đã vội giải vây.
"Đó là chuyện riêng nên không thể tuỳ tiện nói cho người ngoài được."
Lí Văn Hiệp lúc này mới nhận ra bản thân có phần hơi thất lễ, vội xua tay.
"Ồ, thật thất lễ quá. Nghe nói ở bên đó có Thăng Thiên môn nên ta mừng quá."
Cũng lâu rồi nên y không nhớ rõ, nhưng Thăng Thiên môn hẳn không phải tà phái. Nếu họ là tà phái, y nhất định sẽ nhớ rất rõ.
Thác Cao Minh mỉm cười gượng gạo.
"Ha ha, đúng vậy, chúng ta chính là trên đường đi ứng cứu bên đó, Thăng Thiên Môn với Phi Long môn chúng ta xưa nay cũng giống như một nhà cả."
Nghe những từ “như người một nhà", khuôn mặt Lí Văn Hiệp rạng rỡ lên hẳn.
"Thì ra là vậy. Hôm nay các vị cũng băng qua Bát Công sơn chứ?"
"Định là sẽ như thế?"
"À! Nếu vậy thì các vị đây thấy sao nếu đi cùng chúng ta? Nghe nói dạo này đám đoạ tặc ở Bát Công sơn hoành hành dữ lắm. Chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng chẳng phải nhiều người thì sẽ tốt hơn sao."
"Ta sẽ nói với đại ca xem sao."
"À, vâng, hy vọng chúng ta sẽ đi cùng nhau. Mong các vị chiếu cố."
Thác Cao Minh để lại Lí Văn Hiệp, người thậm chí còn đang cúi đầu hành lễ, tiến đến chỗ Phong Diễn Tiêu.
"Đại ca, huynh đã nghe chưa? Tổng tiêu đầu của Phượng Hoàng tiêu cục muốn chúng ta cùng nhau vượt núi. Nên làm gì đây?"
Ánh mắt Phong Diễn Tiêu hướng đến Thẩm Dương Khắc. Đó là để tham khảo lời khuyên kinh nghiệm của lão.
Thẩm Dương Khắc, một tên có dòng máu trộm cướp chảy trong huyết mạch, đã trả lời không do dự.
"Cái này không phải vận may từ trên trời rơi xuống sao? Nếu Xích Tử trại xuất hiện, ta sẽ tuỳ cơ ứng biến. Còn nếu không có gì không ổn, cứ lặng lẽ băng qua núi rồi lấy tiền công là được rồi, không phải sao?"
Hứa Lâm Đạt thấy thế liền phản đối.
"Đừng nghĩ mọi chuyện dễ dàng thế. Trước đây những người đến từ Đại Biệt sơn trại không phải đã nói là 'Đừng sơn hành ở địa phận của sơn trại khác' sao?"
Lời ai cũng có lý, vì vậy Phong diễn Tiêu không thể vội vàng đưa ra kết luận.
Tất nhiên, giúp đỡ Tiêu cục cũng coi là “việc tốt” đi, nhưng lỡ Xích Tử trại phát hiện và không muốn phân chia phí thông hành thì xem ra cũng khó xử lắm đây.
Thấy tình hình căng thẳng, lão tam Mã Hành Đao lên tiếng.
"Đại ca, không phải các võ giả của tiêu cục ít nhất cũng phải đến hai mươi sao? Thêm chúng ta cộng lại thì thành ba mươi, thế thì nếu không may gặp Xích Tử trại, xem ra phần thắng cũng thuộc về bên ta rồi. Với lại chúng ta sắp hết lương thực rồi, mà còn lâu mới đến nơi, nếu không tìm cách lấy từ họ chút lương khô thì chết đói giữa đường mất."
Phong Diễn Tiêu liếc nhìn Uyên Xích Hà. Cậu không nói gì, chỉ nhún vai biểu thị đồng ý.
Thấy vậy, hắn cũng không do dự nữa mà quyết định sẽ đi cùng tiêu cục.
Nếu may mắn không gặp người của Xích Tử trại, bọn họ có thể thuận lợi vượt qua Bát Công sơn. Và như Mã Hành Đao đã nói, lương khô của bọn họ cũng đang dần lộ đáy.
"Lão nhị, hãy đi hỏi xem bên đó có thể cung cấp thức ăn cho chúng ta trong thời gian đồng hành không. Nếu có đồ ăn thì hãy đi cùng, còn không bảo họ đi trước đi."
"Vâng."
Thác Cao Minh vội vã quay lại chỗ Lí Văn Hiệp.
"Đó là bởi vì chúng ta đều đang vội. Nên nếu bên ngài đồng ý chu cấp lương thực, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Còn nếu không thì bọn ta sẽ đến ngôi làng bên kia nghỉ chân đây.."
Lí Văn Hiệp mừng rỡ gật đầu, lập tức quay về báo tin với đám người tiêu cục.
Một trong số họ liếc nhìn Ngũ Phong thập kiệt với ánh mắt nghi ngờ.
"Thưa Tổng tiêu đầu, đó chỉ là những người ta vô tình gặp trên đường thôi, thực sự không sao chứ?"
"Quách tiêu đầu, ta biết ngươi đang lo lắng về điều gì. Nhưng hãy nghĩ mà xem. Để mấy người lai lịch bất minh như thế đi sau chẳng phải còn đáng sợ hơn hay sao. Vả lại, ánh mắt không biết nói dối. Nếu nhìn kĩ vào ánh mắt của họ, ngươi chắc chắn sẽ nghĩ rằng thật tốt khi có họ đồng hành cùng."
"Vâng..."
Đã quyết định đồng hành thì bây giờ bọn chúng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài phải tin vào kinh nghiệm và con mắt của Tổng tiêu đầu.
“Cách đề phòng kẻ thù tốt nhất là giữ chúng ở gần”.
Xem ra lời y nói không sai.
Vẻ mặt của Quách Nguyên Nghĩa cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.
****
Bát Công sơn, Xích Tử trại.
Một tên đạo tặc hổn hển chạy vào lán của trại chủ Thông thiên huyết bộ Hách Liên Hậu.
"Báo! Hách trại chủ! Có liên lạc từ dưới núi. Phượng hoàng tiêu cục đang đến ạ."
"Haha. Vậy hả? Vậy thì chúng ta nên chuẩn bị tiếp đón rồi."
"Vâng. Nhưng nghe nói có rất nhiều người có vũ trang."
"Là bao nhiêu?"
"Hơn ba mươi người."
Hách Liên Hậu cau mày.
Đại hội Lục Lâm đã cận kề nên phía trên đã thúc giục. Hắn muốn nhanh chóng xử lí chuyến này, nhưng xem ra có nhiều người hộ tống hơn dự đoán.
Phó trại chủ Tứ Huỳnh đô sát Lộ Dương Chân liền chen vào.
"Nếu số lượng võ giả hộ tống nhiều như vậy, chắc là chúng đang vận chuyển món hàng khá có giá trị đấy. Ta triển chứ?"
"Phải không?"
Đôi mắt Hách Liên Hậu lấp lánh vì lòng tham.
"Nếu cứ để chúng đi, chúng sẽ coi Xích Tử trại ra gì chứ? Bên ta quân số còn đông hơn mà."
Mấy lời dụ dỗ của Lộ Dương Chân làm cho sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu hắn đứt phựt.
"Ai dám! Ai dám coi thường Xích Tửu trại hả! Gọi tất cả đến đây!"
"Vâng!"
Tên đạo tặc vội vã chạy ra ngoài, gõ liên hồi vào chiếc chuông đồng treo trước lán.
Keng Keng Keng..
Tiếng chuông không to cũng không nhỏ vang vọng khắp sơn trại.
Ngay sau đó, đám sơn tặc đã tụ tập quanh lán trại. Con số lên đến sáu mươi.
Như thường lệ, Lộ Dương Chân tiến lên trước.
"Bên dưới báo tin lên rằng Phượng Hoàng tiêu cục sắp đi qua Bát Công sơn. Có khoảng 30 võ giả, nhưng không thể cứ để bọn chúng đi như thế được. Bọn họ dám coi thường, ta nhất định không thể bỏ qua, phải chứ?"
"Đúng vậy!"
Khi đáp thuộc hạ đồng thanh đáp lời, Lộ Dương Chân nhếch miệng hài lòng.
“Ai mới là chủ nhân của Bát Công sơn?"
"Xích Tử trại!"
"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ dạy cho lũ tôm tép kia biết rõ chủ nhân của Bát công sơn này là ai!"
"Ô ô!"
Đám sơn tặc cũng vung vũ khí và reo hò.
Cuối cùng, Hách Liên Hậu dẫn đầu với một chiếc rìu khổng lồ, và khoảng sáu mươi tên cướp theo sau.
Cỗ xe ngựa của Phượng hoàng Tiêu cục đã tiến vào Bát Công sơn.
Phía trước và phía sau, ba mươi tên võ giả trang bị kiếm đang đi theo đội hình.
Khoảng nửa canh giờ đã trôi qua.
Rầm.
Một cổ thụ bỗng đổ sập xuống đường ngay trước mũi mã xa.
Ngay sau đó, một ngọn giáo gỗ bay tới, ghim trên thân cây.
Trên đầu ngọn giáo, một lá cờ xanh lục bạc màu bay phấp phới.
Cho dù đã sờn rách, cũng có thể dễ dàng nhận ra đó là cờ của Lục Lâm.
Khuôn mặt của Lí Văn Hiệp đanh lại vì căng thẳng.
Những tên sơn tặc với khuôn mặt hung dữ xuất hiện từ bốn phía.
Y cố trấn an bản thân, mở lời trước.
"Ta là Lí Văn Hiệp, tổng tiêu đầu của Phượng Hoàng tiêu cục. Người trong giang hồ thường gọi ta là Lưu Vân Biệt kiếm. Thật vinh dự khi hôm nay được gặp các hào kiệt Bát Công sơn đây."
Hách Liên Hậu gạt đám thuộc hạ sang một bên, hùng hổ bước ra ngoài.
"Haha, Lí Vũ Hiệp à. Lá gan nhà ngươi cũng to đấy. Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần tăng số lượng võ giả hộ tống thì sẽ an toàn qua được Bát Công sơn à?"
“Làm gì có chuyện đó chứ. Ta đã chuẩn bị một món quà riêng cho Hách đại hiệp đây."
Nói đặng, y lấy từ trong ngực ra một chiếc bao da màu vàng nổi bật.
"Bao nhiêu?"
"Là một trăm lượng bạc trắng."
Hách Liên Hậu hết nhìn vào hầu bao lại nhìn đến Lí Văn Hiệp, vẻ mặt có chút phức tạp. Tất nhiên, nếu tính theo thuế thông hành của một tiêu cục thông thường thì có thể nói là khá rộng rãi. Tuy nhiên, nếu nghĩ đến tiền phải dùng trong Đại hội Lục Lâm thì vẫn chưa thấm vào đâu.
Lúc này, phó trại chủ Lộ Dương Chân bất ngờ xen vào.
"Lục Lâm sắp sự kiện lớn nên chúng ta cần thêm tiền. Vậy nên đưa đây thêm 100 lượng nữa, hoặc là để lại cỗ xe phía sau!"
Lí Văn Hiệp cau mày.
Một trăm lượng vốn không phải là số tiền nhỏ.
Hơn nữa, không có gì đảm bảo rằng nếu đưa ra thêm một trăm lượng như yêu cầu thì chúng sẽ rút lui. Đám sơn tặc Xích Tử trại này nổi tiếng ngang ngược hung hãn.
Suy nghĩ một hồi, y quyết định hỏi Phong Diễn tiêu bên cạnh.
"Phong đại hiệp, chúng đòi thêm một trăm lạng nữa. Ngài nghĩ sao? Nếu nghe theo chúng một lần, chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu mất..."
Phong Diễn Tiêu vuốt râu với khuôn mặt khó xử.
Nhìn thế này thì có vẻ như Lí Văn Hiệp không có ý định dễ dàng bỏ ra thêm trăm lượng bạc..
Thú thực, hắn chỉ muốn yên lặng đi qua Bát Công sơn, tiện thể kiếm chác thêm chút đỉnh. Thế nhưng không ngờ lại xui xẻo bị cuốn vào cuộc đụng độ thế này ở ngay địa phận của Xích Tử trại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook