Chương 10. "Mẫu thân…tại sao người lại làm thế?"

 

Bạch Mỹ Chu cau mày đi đến chỗ con trai, khẽ thì thầm.

 

"Nam Cung Nhiên đó trước giờ vẫn luôn như vậy sao?"

 

Uyên Vũ Bạch gật đầu. Phản ứng thản nhiên của con trai khiến ả khó hiểu.

 

"Tại sao?"

 

"Con không biết."

 

Một loạt câu hỏi dâng đến miệng cuối cùng đều phải kiềm lại.

 

Trong khi đó, Nam Cung NHiên một mạch bước vào sân, không kiêng nể ai như thể chính cô là chủ nhân nơi này.

 

Dựa vào ký ức còn sót lại trong quá khứ, cô đứng sững lại trước căn phòng nhỏ khi xưa Uyên Xích Hà sử dụng, tiện thể quay lại tặng thêm cho Bạch Mỹ Chu một ánh mắt đằng đằng sát khí nữa..

 

Bạch Mỹ Chu có cảm giác bị cô nhìn trúng tim đen, hơi chột dạ nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.

 

"Nhiên nhi trí nhớ tốt thật đấy. Đó chính là phòng của tiểu tử Xích Hà."

 

Đúng là căn phòng này đã được Uyên Xích Hà sử dụng từ mười năm trước.

 

Nhưng kể từ khi cậu lên 6 và bị bắt nhốt vào nhà kho, căn phòng này vẫn chưa từng có người ở, cũng không được sử dụng cho mục đích gì khác.

 

Nam Cung Nhiên cởi giày, chưa để Bạch Mỹ Chu kịp mở miệng ngăn đã bước chân vào phòng.

 

Nam Cung Nhiên nhanh chóng quay qua giải thích với thúc mẫu.

 

"Có vẻ như muội ấy đang cố tìm xem tiểu đệ đang ở đâu. Nếu Nhiên nhi muốn thì không có gì mà muội ấy không làm được. Chúng ta sẽ sớm tìm được tiểu đệ thôi ạ."

 

"..."

 

BẠch mỹ Chu cười khẩy trong lòng..

 

'Hừ! Lục lọi căn phòng bỏ trống từ mười năm trước thì tìm được cái quái gì chứ? Nha đầu này nghĩ mình còn giỏi hơn mấy võ giả chuyên truy đuổi tìm vết hay sao?

 

Khoảng một khắc sau.

 

Nam Cung Nhiên bước ra với vẻ mặt còn nghiêm trọng hơn trước.

 

Cô chậm rãi cúi xuống, mang lại đôi giày được đặt trên bậc thang đá.

 

Bạch Mỹ Chu còn đang thấp thỏm, thấy Nam Cung Nhiên bước ra liền đon đả tiến tới

 

"Nhiên nhi à, chúng ta cũng đã cật lực tìm kiếm mà lực bất tòng tâm, nếu con biết Xích Hà nhà chúng ta đã đi đâu, xin hãy nói cho ta biết. Trong khi chờ đợi, ta..."

 

Trước khi ả có thể nói hết lời, Nam Cung Nhiên lại một lần nữa lướt qua ả như một cơn gió.

 

Khuôn mặt của Bạch Mỹ Chu méo mó trước thái độ như chốn không người của Nam Cung Nhiên. Dù có coi thường người khác thì cũng nên có mức độ, nhưng nha đầu kia còn vượt quá mức đó.

 

Bạch Mỹ Chu nuốt giận, nghẹn ngào định diễn tiếp màn kịch.

 

Nam Cung Nhiên cũng chẳng thèm để ý, tiếp lục băng qua sân, tiến về phía cổng chính.

 

BẠch Mỹ Chu cứng họng,  đứng đó với khuôn mặt đỏ lừ. Nam Cung Thiên thấy thế vội chen vào mấy lời cuối cùng nhằm cứu vớt tình hình trước khi rời đi.

 

"Ờm, có vẻ như Nhiên nhi đang vội cái gì đó, con cũng đi đây ạ. Chúc sư mẫu mọi điều tốt lành, vạn thọ vô cương. Sư đệ, ta đi trước nha."

 

Lời chào bất ngờ khiến ả không biết nói gì, chỉ đứng chớp chớp mắt.

 

Mấy vị khách này cứ nói đến là đến nói đi là đi vậy à.

 

Cũng may Uyên Vũ Bạch kịp phản ứng, mau chóng chạy ra bái biệt sư huynh sư muội.

 

Theo lẽ thường của ả, điều này đúng là không chấp nhận được..

 

Nam Cung Nhiên nhỏ giọng mắng và kêu muội muội cúi đầu, nhưng mặt Nam Cung Nhiên thì vẫn trơ trơ, thậm chí còn không thèm ném cho con trai ả một ánh mắt.

 

Kì lạ hơn, Uyên Vũ Bạch còn nhanh chóng đáp lại bằng cách cúi đầu như thể việc nha đầu kia không hành lễ với hắn là điều đương nhiên.

 

“Sư huynh. Mong huynh thứ lỗi vì đệ không thể tiễn huynh đi xa được. Trên đường huynh và sư muội nhớ bảo trọng nhé. Sớm thôi, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau ở Giang Hồ. Đến lúc đó mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn."

 

"Aida Uyên đệ này, chúng ta đều là đệ tử Nam Cung, ăn chung một nồi suốt mười năm rồi chứ đâu phải người xa lạ gì. Nếu có gì cần giúp đỡ, đệ cứ gửi tin đến Nam Cung thế gia bất cứ lúc nào. Dù cách xa vạn trượng Nam Cung chúng ta cũng nhất định sẽ có mặt tương trợ."

 

Ít nhất thì Bạch Mỹ Chu cũng thấy hài lòng giữa lời tạm biệt này giữa con trai ả với Nam Cung Thiên

 

‘Thế này mới là bình thường nè’.

 

Mười năm sau mới đến chào hỏi, vậy mà chỉ  xông xông xáo xáo lao vào tư gia rồi lại không lời nào rời đi thì đúng là không có chút phép tắc lễ nghi nào cả.

 

Thấy xe ngựa Nam Cung thế gia định rời đi, đám người Uyên gia lại vội vã lao ra cổng, còn thiếu mỗi màn vẫy đuôi thôi.

 

Duy chỉ có Bạch Mỹ Chu, người vừa bị tổn thương lòng tự trọng nặng nề, chỉ ngồi trên bậc thềm không nhúc nhích.

 

Một lát sau, Uyên Vũ Bạch trở lại sau khi tiễn 2 huynh muội nọ.

 

"Vũ Bạch, chúng đã đi chưa?"

 

"Rồi ạ. Xe ngựa đi khuất rồi con mới quay lại."

 

Bạch Mỹ Chu lập tức nghiến răng ken két.

 

“Con ả chết tiệt đó … ả ta vốn là con người như vậy sao?”

 

Vừa mới nghe thấy câu  'Xe ngựa đã đi khuất”', những lời chửi rủa lập tức không kiêng nể gì được xả hết ra.

 

Một nụ cười méo mó buồn vui lẫn lộn xuất hiện trên khuôn mặt Uyên Vũ Bạch.

 

"Mẫu thân à, người nên mừng vì ít ra người vẫn còn biết điểm dừng đi, một khi sư muội đã có hứng thú thì sẽ không có việc gì mà muội ấy không thể lý giải được."

 

"Con ả vô tích sự đó sao? Một nha đầu nửa chữ cũng không biết nói à?"

 

"Không phải là không biết, chỉ là không muốn mà thôi. ‘Hoa dung độc tâm’. ‘Dùng gương mặt đẹp tựa hoa để đọc thấu lòng người’, đó chính là biệt hiệu của sư muội”

 

"Hừ! Nói nhảm, đoán bừa mười lần thì trúng được một lần chứ gì, cái đó ai mà không làm được?."

 

"Không phải thế đâu mẫu thân. Con đã tận mắt chứng kiến muội ấy đọc suy nghĩ của mọi người nhiều lần ở Nam Cung thế gia. Thậm chí còn có câu nói rằng 'Lừa ma lừa quỷ chứ đừng hòng lừa được Hoa Dung Độc Tâm' mà."

 

"Chắc chắn là nó sử dụng mánh khoé nào đấy."

 

BẠch Mỹ Chu  nghĩ rằng con trai mình cũng đã bị lừa.

 

"Hồi nãy muội ấy đột nhiên hành xử như thế làm con cũng giật mình. Khi muội ấy nhìn vào người khác với sát khí sắc bén như vậy thì không thể nào không có lí do được. Mẫu thân, có thật là tiểu đệ đã bỏ nhà đi không?"

 

"Sao hả? Không lẽ con cho rằng ta đã giết tên khốn đê tiện đó hả?"

 

"Ý con…không phải như thế. Nếu đó là sự thật thì sư muội đã không bỏ đi dễ dàng như vậy rồi. Nhưng nếu lỡ tiểu đệ xảy ra chuyện gì…."

 

Nhờ được giáo dục bởi một thế gia danh giá suốt 10 năm nên Uyên Vũ Bạch vẫn luôn gọi tên tiểu tử đó là “tiểu đệ”..

 

Bạch Mỹ Chu không mấy hài lòng với điều đó, nhưng cũng không muốn mắng chửi nhi tử vừa mới trở về. Thôi chuyện nhỏ này ả không thèm chấp nhặt.

 

"Con không phải lo. Việc nó bỏ nhà ra đi là sự thật."

 

"Thật sao ạ?"

 

Uyên Vũ Bạch vẫn chưa tin lắm, quay sang hỏi những đứa em của mình.

 

"Mấy đứa trả lời ta coi. Có thật là Xích Hà đã tự ý chạy trốn khỏi nhà không?"

 

Uyên Thừa Bạch và Uyên Tuyết Châu thầm cắn rứt lương tâm khi đại ca thẳng thắn hỏi. Tuy nhiên, đúng là Uyên Xích Hà đã bỏ trốn, nên chúng cũng tự tin gật đầu xác nhận.

 

"Thật đó ạ. Hắn đã đột nhiên trốn mất khiến cả nhà nháo nhào cả lên."

 

Phải đến lúc đó, Uyên Vũ Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Haa! Nếu thế thì may quá. Không gì có thể qua được mắt sư muội. Con không biết nói như nào nữa, nhưng cô ấy là một người thực sự đáng sợ đấy. Kia là phòng của Xích Hà phải không?"

 

"Đúng rồi ca ca. Nhưng chẳng có gì mà xem đâu."

 

"Sao vậy?"

 

Uyên Tuyết Châu vô tình lỡ miệng tiết lộ bí mật của Bạch Mỹ Chu mà chẳng hay biết.

 

"Uyên Xích Hà không sống ở đó. Hắn đã sống trong nhà kho kể từ khi phụ thân qua đời."

 

"Gì cơ?"

 

Uyên Vũ Bạch vội vã chạy vào phòng, giày còn không kịp cởi.

 

Trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái chăn nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.

 

Đồ đạc đều sạch sẽ như vừa mới mang tới, nhưng khắp phòng lại không có dấu vết nào chứng tỏ đã từng có người sống ở đây trong suốt mười năm qua.

 

Hắn có thể nhìn thấy ngay cả với mắt thường, thì không thể nào Hoa Dung Độc tâm như sư muội lại không rõ được.

 

Uyên Vũ Bạch chạy vọt ra ngoài, cắm cổ chạy một lúc mới sực nhớ ra, ngoảnh cổ hỏi với lại.

 

"Nhà kho, nhà kho nào? Chẳng lẽ là nhà kho sau biệt viện sao?"

 

Trong khi bên này Uyên Tuyết Châu đang xoa xoa cánh tay vừa bị Bạch Mỹ Chu nhéo đau điếng, mếu máo nói

 

"....ừ"

 

Uyên Vũ Bạch bay qua hàng rào như một cơn gió. Đám người Uyên gia và Bạch Mỹ Chu cũng hớt hải theo sau.

 

Đến nơi, hắn nhìn xung quanh với vẻ mặt lo lắng.

 

Trước cánh cửa nhà kho rộng mở, hắn nhìn thấy một sợi dây xích to như xích chó bị  đứt rời đang nằm trên mặt đất.

 

Có vẻ như ai đó đã đi rồi.

 

Nhìn vào phần cắt, không thể giải thích được trừ khi đó là kiếm kỹ đỉnh cao.

 

Quả nhiên là Cửu Thiên kiếm pháp.

 

Nước bọt khô khốc nuốt xuống cổ họng.

 

Uyên Xích Hà đã bị nhốt trong nhà kho suốt mười năm qua?

 

Nếu là ma đầu hung ác trong giang hồ thì còn có thể hiểu được. Nhưng không phải lúc đó cậu chỉ mới sáu tuổi thôi sao. Việc bị bắt nạt, chèn ép và giam giữ như chó là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

 

'Trời đất ơi! không lẽ nào?'

 

Nếu nhốt một đứa trẻ sáu tuổi trong nhà kho tối tăm trong suốt 10 năm ròng rã thì cũng chẳng khác việc giết nó là bao.

 

Điều này mà lộ ra ngoài thì đôi cánh của Ngoạ Long Trang sẽ bị đánh gãy, bao nhiêu hy vọng tâm huyết dồn vào đây cũng sẽ đổ sông đổ bể

 

“Mẫu thân, làm ơn…”

 

Làm ơn hãy nói rằng đây không phải sự thật đi.

 

Bạch Mỹ Chu vội vã chạy đến nắm vai con trai, lắp bắp biện minh.

 

"Là thật mà. Ta nhốt nó là thật, nhưng không có giết nó, là tên khốn kiếp kia tự mình chạy trốn."

 

Uyên Vũ Bạch đẩy tay ả ra, cố xoa dịu lồng ngực đang đập thình thịch của mình, chậm rãi đi vào trong.

 

Căn nhà kho nhỏ đầy mùi rác rưởi và ẩm mốc.

 

Trong 10 năm theo học ở Nam Cung Thế gia, hắn đã học được nhiều điều về giang hồ.

 

Nơi một người chết đi, xung quanh sẽ có mùi máu và tử khí nồng nặc.

 

May mắn thay, bên trong nhà kho đầy mùi ẩm mốc, nhưng hắn không cảm thấy gì như vậy.

 

Ít nhất đã không có ai chết ở đây.

 

'Ah! Cảm tạ trời đất.'

 

Uyên Vũ Bạch cẩn thận kiểm tra bên trong nhà kho một lượt.

 

Dấu vết của sự sống con người có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

 

Một chiếc giường được tạo nên từ việc cuộn tròn mấy bộ y phục trẻ con sờn cũ .

 

Rời khỏi nhà kho, ánh mắt Uyên Vũ Bạch và Bạch Mỹ Chu ngay lập tức chạm nhau.

 

"Mẫu thân…tại sao người lại làm thế?"

 

"Ta không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến ả đàn bà trơ trẽn ấy. Ta không muốn sống chung dưới một mái nhà với thằng nhãi hèn mọn đó!"

 

"Gửi đệ đấy ra khỏi nhà không phải là được rồi sao"

 

“Chính mẫu tử nó, chúng đã hủy hoại cuộc đời ta, huỷ hoại cả cái Ngoạ Long Trang này, ta phải khiến chúng nó trả giá!”

 

Ả ta như mất trí khi nhắc đến hai mẫu tử Uyên Xích Hà.

 

“Nếu sư huynh sư muội mà phát hiện ra chỗ này thì Nam Cung thế gia sẽ nghĩ gì về chúng ta đây?"

 

Trên thực tế, bạch Mỹ Chu cũng chưa nghĩ đến chuyện này.

 

Ả chưa bao giờ nghĩ rằng nha đầu xinh đẹp nhưng đần độn kia lại vẫn còn nhớ đến Xích Hà.

 

"Ha ha! Nhưng chắc hẳn họ sẽ không dám rêu rao chỗ này chỗ kia, dù họ có thấy ta là một ả độc phụ kinh tởm đi chăng nữa. Bởi vì Vũ Bạch à, con cũng là đệ tử của Nam Cung thế gia mà. Thể diện của họ phụ thuộc vào điều đó đấy. Hahaha"

 

Uyên Vũ Bạch  nhìn những ngọn núi xa xăm với đôi mắt vô hồn.

 

Đúng thế.

 

Hắn cũng là đệ tử của Kiếm Vương Nam Cung Bích, nên hẳn y sẽ không lan truyền tin đồn kinh khủng kia. Tuy nhiên, kể từ giờ khắc này, hắn biết rằng Ngoạ Long Trang và chính bản thân hắn, sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhìn sắc mặt Nam Cung thế gia mà sống.

 

Có một sự khác biệt giữa vâng lời một cách tự nguyện và vâng lời một cách bắt buộc. Uyên Vũ Bạch không tránh nổi buồn phiền khi mối quan hệ của hắn với người sư phụ đáng kính của mình bỗng chốc bị hủy hoại.

 

****

 

Bên trong cỗ xe lắc lư, Nam Cung Thiên liếc nhìn tiểu muội mình.

 

Khi còn ở NGoạ Long Trang, trông cô đằng đằng sát khí như sắp giết người, nhưng trái lại bây giờ lại rất điềm tĩnh.

 

Bản thân cô cảm thấy như có một cái dằm trong tim. Không giống như trước đây, từ giờ mỗi khi nghĩ đến cái tên Ngoạ Long Trang,cái nhà kho địa ngục đó sẽ lại hiện lên trong mắt cô.

 

"Nhiên nhi, muội không sao chứ?"

 

Nam Cung Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ gật đầu.

 

Thật may khi thấy rằng nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không có một bóng đen nào trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

 

"Muội có thấy được Xích Hà đã đi đâu không?"

 

Nam Cung Nhiên lắc đầu.

 

Y cũng không hỏi thêm nữa.

 

Cho dù muội muội y đọc được suy nghĩ của mọi người tốt đến đâu nhưng bản chất cũng không phải thần thánh. Cô ấy thông minh, vì vậy cô ấy chỉ thông qua việc nhìn vào biểu hiện của đối phương và quan sát mọi vật xung quanh để có thể đoán được tình hình.

 

"Dù đi đâu thì đệ ấy cũng sẽ sống tốt. Vì đã sống sót được ở nơi như địa ngục đó mà, nên dù đi đâu cũng sống tốt được thôi."

 

Nam Cung Nhiên nhắm mắt lại, từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, yên lặng đậu trên hàng mi cô.

 

Ngày mười năm trước khi cô gặp Uyên Xích Hà  hiện lên trong tâm trí sống động như thể mới hôm qua.

 

"Mẹ....."

 

“Không phải,” cô nói, nhẹ lắc đầu.

 

Sau đó, Uyên Xích Hà cúi đầu với khuôn mặt như sắp khóc.

 

Cô lặng lẽ ôm đứa trẻ đó vào lòng.

 

Chẳng mấy chốc, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cẳng tay trắng nõn.

 

Cô kéo vạt áo, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên khoé mắt cậu.

 

Phải chăng 2 trái tim tổn thương đã trở nên gắn kết hơn từ đó?

 

Đột nhiên, Uyên Xích Hà nắm lấy tay cô,  dũng cảm bước đến chỗ lỗ chó, thò đầu vào không chút do dự.

 

Hai bàn chân nhỏ luồn lách qua cái lỗ.

 

Trước khi bàn chân thoăn thoắt đó biến mất, cô cũng quyết định cùng bò qua.

 

Giống như hôm đó, cậu đi ra ngoài thế giới qua một cái lỗ. Nhưng lần này có vẻ sẽ không quay trở lại. Cậu đã rời đi, để được sống như một con người.

 

Nam Cung Nhiên âm thầm cổ vũ cậu trong lòng.

 

‘Ta sẽ bảo vệ đệ’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương