Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị
-
Chương 32: Kiếm chiêu: tích lịch
Một tràng chiến đấu kịch liệt nổ ra, hai con chiến ngưu vô cùng tinh thông trận mạc, chúng tiến lên, lùi xuống vô cùng tính toán, khiến cho Alex nhiều lần hú vía khi thoát khỏi sát chiêu của chúng.
Lúc này thế trận hai bên giằng co liên hồi, cả hai đều ẩn tàng lực lượng chờ đối phương sơ hở thì tiến hành phản công, nhưng hiển nhiên là song phương đều nghĩ như vậy, khiến thế trận cứ giằng co qua lại, rơi vào tình thế hao mòn thể lực.
Nhưng để sức lực một người có thể đôi co cùng quái vật ngang cấp là điều không thể. Vậy nên Alex quyết định, dứt điểm trận đấu, đôi co thêm một giây là hắn lại mất thêm một phần sức. Ý vừa định, hắn lập tức vận lực... ngã người sang bên.
Đệ nhất biến: Huyễn Hoạ
Ngay tức khắc, cơ thể Alex như huyễn hoá ra trăm hình trăm bóng, thật thật giả giả, khiến cả bọn người Trương Hải cũng loà cả mắt chứ huống chi là hai con tiểu quái kia. Hồi thì ở đằng phải hồi thì ở đằng trái, lúc hắn di chuyển còn biến hoá ra tàn ảnh vô cùng ảo diệu.
Tay Alex nắm chặt cán kiếm..tinh quang loé sáng...
Tích Lịch...
Lúc này một kiếm chiêu được tung ra, kiếm quang sáng loáng, nhanh như thiểm điệm...
Sục..sục... theo đường kiếm hình chữ x.. một tràng máu tươi bắn tung lên trời.. vung vải trên những ngọn cỏ xanh ngà ngạ trọng gió. Chưa đến một giây, hai cái xác trâu ngã lăn trên đất, máu chảy ra thành vũng.
Lúc này mới nhìn thấy, trên yết hầu của hai trâu kia bị một đường kiếm rất ngọt cắt ngang qua. Không kịp ngọ ngoạy, chết ngay tức khắc. Đây là một loại kĩ năng do Alex trong lúc luyện kiếm đã lỉnh ngộ ra, lợi dụng tư thế, tốc độ, trong lượng thân thể để tung ra một đòn, miểu sát đối phương. Là sát chiêu mà hắn ưng ý nhất, thậm chí những kiếm chiêu mà hắn học được ở Võ Quán cũng chẳng sánh bằng. Tất nhiên tất cả chúng đều chỉ là sơ đẳng kiếm pháp. Đối phó vời kẻ cùng cấp thì không sao chứ đối phó với kẻ cao cấp hơn thì đích xác là bay màu.
Alex lúc này đứng thẳng, uy phong tư thái, mặt trời phía sau như hòn lửa, tô thêm vài phần khí thế. Alex múa thêm vài đường kiếm để máu văng khỏi kiếm rồi mới đút vào vỏ.
Lúc này đám người Trương Hải mới bước đến ngay cạnh. Nhanh nhất là hai anh em nhà Song Kiếm, họ nhanh chân chạy đến ngay cạnh Alex cất tiếng hỏi.
“ Tiểu đệ à.. kiếm kia là gì? Lại có thể xuất chiêu nhanh như vậy, bọn ta thậm chí còn không nhìn kịp xuất kiếm từ lúc nào ahh “
“ Bọn ta luyện kiếm lâu như vậy rồi, cũng chỉ mới lần đầu nhìn thấy một kiếm chiêu kia, thật khủng bố!! “
“.... Ta muốn hỏi trước, thân pháp kia là thân pháp gì? “
“... “
....
Lúc này cả bọn xúm lại dồn dập hỏi Alex, khiến hắn có chút chật vật sắc thái, nhưng may mắn, Trương Hải liền lớn tiếng giải vây.
“ Các cậu thôi đi, coi các cậu kìa, thật không có chút liêm sỉ của bậc tiền bối, mới có tí thực lực đã liền tung lên trời, còn đâu là thể diện của đội Tịnh Viêm cơ chứ“ Trương Hải nghiêm nghị nói.
Lập tức cả bọn rơi vào im lặng, bọn họ còn không hiểu ý đội trưởng là gì? Chúng ta từ khi nào lại sinh ra một cục liêm sĩ ahh?
“ Alex, mặc dù cậu thành công vượt qua kiểm nghiệm của tôi nhưng không có nghĩa vì nó mà tôi sẽ khen thưởng cậu, hay khiến cậu tự hào, cậu chỉ mới là Tinh La cấp mà thôi, chỉ là bước khởi đầu, có hàng trăm hàng trăm nghàn người mạnh hơn cậu gấp nhiều lần, chỉ có không ngừng chiến đấu và nổ lực, thì mới có thể vươn tới đỉnh cao. Nhớ lấy... đừng bao giờ ngủ quên trong chiến thắng, cậu chẳng qua chỉ là hạt cát trong xa mạc rộng lớn mà thôi” Trương Hải xoay lưng lại với Alex, lời nói của ông dấng lên từng hồi cao trào, ánh mắt nhìn về phía chân trời đầy xa xăm, ngạo ngạo khí thế, tựa như vĩnh hằng.
Nhưng chỉ có Alex là thấy và cảm nhận được điều đó mà thôi, còn bọn ngươi Thanh Phong hay Ngô Khải thì cứ lấy hai tay che miệng, khúc khích cười, nhưng không dám phát tiếng, khoé mắt cứ ứa ra nước vì nhịn cười quá độ, đối với bọn chúng, lời nói này của đội trưởng chẳng khác nào mấy câu tấu hài cực mạnh. Nào là đừng ngủ quên trong chiến thắng, nào là không ngừng nổ lực tiến lên... khụ khụ... đội trưởng, tém tém lại xíu ahh.
Sống quá lâu với lão đầu này họ còn không hiểu tính lão?, ngoài miệng thì thâm uyên cùng trầm luận, nhưng trong lòng thì đích xác là như có bom nổ, là bom nổ ahh, lão đầu này nhìn thấy thực lực Alex mà không nhảy cẫng lên vui sướng thì mới làm lạ, người không giữ sỉ diện phải là ngài mới đúng, đội trưởng ạ!
“ Hơn thế nữa, đó chỉ là hai con tiểu quái, với thực lực của cậu không cần tốn nhiều thời gian, cùng sức lực như vậy... tung ra sát chiêu càng sớm càng để lộ bản thân hết bài, lát nữa nhìn cho kĩ” Trương Hải uy nghiêm giọng nói, mặc kệ lũ người kia đang trưng ra bộ dáng trào phúng hắn.
..... Cả đội lập tức tiến sâu vào khu D3, trên đường đi họ gặp rất nhiều quái thú, nhưng tất cả đều bị giải quyết vô cùng êm đẹp. Phối hợp của cả đội vô cùng ăn ý, kẻ công người thủ hết sức linh hoạt, luân phiên vị trí. Thu hoạch càng lúc càng khá, balo của Thanh Phong sớm đã đầy ắp vật phẩm.
Alex cũng học được rất nhiều thứ, từ cách chiến đấu thực tế, cách xoay xở trong giao tranh, điểm yếu của chung của các loại quái thú... hắn thật sự được mở mang tầm mắt, những kinh nghiệm khi hắn luyện tập trong thế giới ảo, những kinh nghiệm chiến trường được chia sẻ trên mạng... tất cả đều như muối đổ biển mà thôi.
Hắn lúc đầu còn khá chật vật, nhưng sau nhiều tràng chiến đấu, bản thân hắn thích ứng thật sự rất nhanh, càng lúc càng trưng ra tài năng săn giết xuất chúng, cứ mỗi lần chiến đấu là hắn lại xung phong chạy đầu, hắn bây giờ có thể cân ba, thậm chí cân bốn con tiểu quái một lần, điều ấy khiến cả đội ai cũng phải trố mắt nhìn, A.Kiệt, A.Cường càng là thêm phần xấu hổ, lấy kinh nghiệm cùng thực lực của hai người họ hiện tại còn chưa cân nổi năm con, tiểu đệ chỉ một thân một mình đã cân được bốn con. Trưởng Hải thì càng thêm khoái chí Alex, hắn càng nghĩ càng thấy mình sáng suốt vì khí đỏ đã ngỏ lời mời, khi không đội của mình lại xuất hiện một cái tiểu thiên tài, không vui mới lấy làm lạ, không chỉ ông ta mà cả đội đều cảm thấy vui sướng, họ càng lúc càng quý vị tiểu đệ kia.
Tại một lùm cây, khẩu AWM chíu ra tia laser chỉa thằng vào đầu một con khuyển quái...
Bằng!! Một thanh âm súng đạn vang lên.
Tại đầu sọ con ngao khuyển bị một mũi đạn xuyên tạc, nổ be bép.
Phù...
“ Ha... cuối cùng cũng giải quyết xong “ Ngô Khải thở phào nhẹ nhỏm, hắn ôm trong tay khẩu AWM, thân dựa vào gốc cây, trưng ra bộ dáng mệt mỏi.
“ Trời cũng đã trưa.. thiết nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ nghĩ ngơi “ Lisa lúc này cũng đi đến bên cạnh Ngô Khải mở lời, cùng đồng dạng nói với cả bọn.
“ Phải đó.. chúng ta đã chiến đấu suốt ba giờ liền rồi ahh “ Liên Hoa đứng cạnh cùng nhanh cất tiếng nói.
“ Được... Alex.. cậu đi thu phẩm con cẩu kia, mọi người thu dọn đồ đạc, đợi Alex giải phẩu con quái vật kia xong, chúng ta liền đến bìa rừng bên kia nghỉ ngơi, hồi sức” Trưởng Hải tiến đến ra lệnh cho Alex, rồi quay sang nói với mọi người.
Alex gật đầu, chạy đến bên cạnh cái xác con chó kia... hắn rút ra một con dao giải phẩu, đang sắp tiến hành thì bỗng dưng lúc này...
BÙM!!!!
Một tiếng nổ làm oanh động bốn phương, tại bìa rừng bên kia, một cột khói bay lên nghi ngút, như có thứ gì đó sắp bạo loạn đến nơi....
Những tiếng ghào thét của quái thú rống lên kinh hoàng, mặt đất cũng dậy sóng, rung chuyển dữ dội.
Lúc này thế trận hai bên giằng co liên hồi, cả hai đều ẩn tàng lực lượng chờ đối phương sơ hở thì tiến hành phản công, nhưng hiển nhiên là song phương đều nghĩ như vậy, khiến thế trận cứ giằng co qua lại, rơi vào tình thế hao mòn thể lực.
Nhưng để sức lực một người có thể đôi co cùng quái vật ngang cấp là điều không thể. Vậy nên Alex quyết định, dứt điểm trận đấu, đôi co thêm một giây là hắn lại mất thêm một phần sức. Ý vừa định, hắn lập tức vận lực... ngã người sang bên.
Đệ nhất biến: Huyễn Hoạ
Ngay tức khắc, cơ thể Alex như huyễn hoá ra trăm hình trăm bóng, thật thật giả giả, khiến cả bọn người Trương Hải cũng loà cả mắt chứ huống chi là hai con tiểu quái kia. Hồi thì ở đằng phải hồi thì ở đằng trái, lúc hắn di chuyển còn biến hoá ra tàn ảnh vô cùng ảo diệu.
Tay Alex nắm chặt cán kiếm..tinh quang loé sáng...
Tích Lịch...
Lúc này một kiếm chiêu được tung ra, kiếm quang sáng loáng, nhanh như thiểm điệm...
Sục..sục... theo đường kiếm hình chữ x.. một tràng máu tươi bắn tung lên trời.. vung vải trên những ngọn cỏ xanh ngà ngạ trọng gió. Chưa đến một giây, hai cái xác trâu ngã lăn trên đất, máu chảy ra thành vũng.
Lúc này mới nhìn thấy, trên yết hầu của hai trâu kia bị một đường kiếm rất ngọt cắt ngang qua. Không kịp ngọ ngoạy, chết ngay tức khắc. Đây là một loại kĩ năng do Alex trong lúc luyện kiếm đã lỉnh ngộ ra, lợi dụng tư thế, tốc độ, trong lượng thân thể để tung ra một đòn, miểu sát đối phương. Là sát chiêu mà hắn ưng ý nhất, thậm chí những kiếm chiêu mà hắn học được ở Võ Quán cũng chẳng sánh bằng. Tất nhiên tất cả chúng đều chỉ là sơ đẳng kiếm pháp. Đối phó vời kẻ cùng cấp thì không sao chứ đối phó với kẻ cao cấp hơn thì đích xác là bay màu.
Alex lúc này đứng thẳng, uy phong tư thái, mặt trời phía sau như hòn lửa, tô thêm vài phần khí thế. Alex múa thêm vài đường kiếm để máu văng khỏi kiếm rồi mới đút vào vỏ.
Lúc này đám người Trương Hải mới bước đến ngay cạnh. Nhanh nhất là hai anh em nhà Song Kiếm, họ nhanh chân chạy đến ngay cạnh Alex cất tiếng hỏi.
“ Tiểu đệ à.. kiếm kia là gì? Lại có thể xuất chiêu nhanh như vậy, bọn ta thậm chí còn không nhìn kịp xuất kiếm từ lúc nào ahh “
“ Bọn ta luyện kiếm lâu như vậy rồi, cũng chỉ mới lần đầu nhìn thấy một kiếm chiêu kia, thật khủng bố!! “
“.... Ta muốn hỏi trước, thân pháp kia là thân pháp gì? “
“... “
....
Lúc này cả bọn xúm lại dồn dập hỏi Alex, khiến hắn có chút chật vật sắc thái, nhưng may mắn, Trương Hải liền lớn tiếng giải vây.
“ Các cậu thôi đi, coi các cậu kìa, thật không có chút liêm sỉ của bậc tiền bối, mới có tí thực lực đã liền tung lên trời, còn đâu là thể diện của đội Tịnh Viêm cơ chứ“ Trương Hải nghiêm nghị nói.
Lập tức cả bọn rơi vào im lặng, bọn họ còn không hiểu ý đội trưởng là gì? Chúng ta từ khi nào lại sinh ra một cục liêm sĩ ahh?
“ Alex, mặc dù cậu thành công vượt qua kiểm nghiệm của tôi nhưng không có nghĩa vì nó mà tôi sẽ khen thưởng cậu, hay khiến cậu tự hào, cậu chỉ mới là Tinh La cấp mà thôi, chỉ là bước khởi đầu, có hàng trăm hàng trăm nghàn người mạnh hơn cậu gấp nhiều lần, chỉ có không ngừng chiến đấu và nổ lực, thì mới có thể vươn tới đỉnh cao. Nhớ lấy... đừng bao giờ ngủ quên trong chiến thắng, cậu chẳng qua chỉ là hạt cát trong xa mạc rộng lớn mà thôi” Trương Hải xoay lưng lại với Alex, lời nói của ông dấng lên từng hồi cao trào, ánh mắt nhìn về phía chân trời đầy xa xăm, ngạo ngạo khí thế, tựa như vĩnh hằng.
Nhưng chỉ có Alex là thấy và cảm nhận được điều đó mà thôi, còn bọn ngươi Thanh Phong hay Ngô Khải thì cứ lấy hai tay che miệng, khúc khích cười, nhưng không dám phát tiếng, khoé mắt cứ ứa ra nước vì nhịn cười quá độ, đối với bọn chúng, lời nói này của đội trưởng chẳng khác nào mấy câu tấu hài cực mạnh. Nào là đừng ngủ quên trong chiến thắng, nào là không ngừng nổ lực tiến lên... khụ khụ... đội trưởng, tém tém lại xíu ahh.
Sống quá lâu với lão đầu này họ còn không hiểu tính lão?, ngoài miệng thì thâm uyên cùng trầm luận, nhưng trong lòng thì đích xác là như có bom nổ, là bom nổ ahh, lão đầu này nhìn thấy thực lực Alex mà không nhảy cẫng lên vui sướng thì mới làm lạ, người không giữ sỉ diện phải là ngài mới đúng, đội trưởng ạ!
“ Hơn thế nữa, đó chỉ là hai con tiểu quái, với thực lực của cậu không cần tốn nhiều thời gian, cùng sức lực như vậy... tung ra sát chiêu càng sớm càng để lộ bản thân hết bài, lát nữa nhìn cho kĩ” Trương Hải uy nghiêm giọng nói, mặc kệ lũ người kia đang trưng ra bộ dáng trào phúng hắn.
..... Cả đội lập tức tiến sâu vào khu D3, trên đường đi họ gặp rất nhiều quái thú, nhưng tất cả đều bị giải quyết vô cùng êm đẹp. Phối hợp của cả đội vô cùng ăn ý, kẻ công người thủ hết sức linh hoạt, luân phiên vị trí. Thu hoạch càng lúc càng khá, balo của Thanh Phong sớm đã đầy ắp vật phẩm.
Alex cũng học được rất nhiều thứ, từ cách chiến đấu thực tế, cách xoay xở trong giao tranh, điểm yếu của chung của các loại quái thú... hắn thật sự được mở mang tầm mắt, những kinh nghiệm khi hắn luyện tập trong thế giới ảo, những kinh nghiệm chiến trường được chia sẻ trên mạng... tất cả đều như muối đổ biển mà thôi.
Hắn lúc đầu còn khá chật vật, nhưng sau nhiều tràng chiến đấu, bản thân hắn thích ứng thật sự rất nhanh, càng lúc càng trưng ra tài năng săn giết xuất chúng, cứ mỗi lần chiến đấu là hắn lại xung phong chạy đầu, hắn bây giờ có thể cân ba, thậm chí cân bốn con tiểu quái một lần, điều ấy khiến cả đội ai cũng phải trố mắt nhìn, A.Kiệt, A.Cường càng là thêm phần xấu hổ, lấy kinh nghiệm cùng thực lực của hai người họ hiện tại còn chưa cân nổi năm con, tiểu đệ chỉ một thân một mình đã cân được bốn con. Trưởng Hải thì càng thêm khoái chí Alex, hắn càng nghĩ càng thấy mình sáng suốt vì khí đỏ đã ngỏ lời mời, khi không đội của mình lại xuất hiện một cái tiểu thiên tài, không vui mới lấy làm lạ, không chỉ ông ta mà cả đội đều cảm thấy vui sướng, họ càng lúc càng quý vị tiểu đệ kia.
Tại một lùm cây, khẩu AWM chíu ra tia laser chỉa thằng vào đầu một con khuyển quái...
Bằng!! Một thanh âm súng đạn vang lên.
Tại đầu sọ con ngao khuyển bị một mũi đạn xuyên tạc, nổ be bép.
Phù...
“ Ha... cuối cùng cũng giải quyết xong “ Ngô Khải thở phào nhẹ nhỏm, hắn ôm trong tay khẩu AWM, thân dựa vào gốc cây, trưng ra bộ dáng mệt mỏi.
“ Trời cũng đã trưa.. thiết nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ nghĩ ngơi “ Lisa lúc này cũng đi đến bên cạnh Ngô Khải mở lời, cùng đồng dạng nói với cả bọn.
“ Phải đó.. chúng ta đã chiến đấu suốt ba giờ liền rồi ahh “ Liên Hoa đứng cạnh cùng nhanh cất tiếng nói.
“ Được... Alex.. cậu đi thu phẩm con cẩu kia, mọi người thu dọn đồ đạc, đợi Alex giải phẩu con quái vật kia xong, chúng ta liền đến bìa rừng bên kia nghỉ ngơi, hồi sức” Trưởng Hải tiến đến ra lệnh cho Alex, rồi quay sang nói với mọi người.
Alex gật đầu, chạy đến bên cạnh cái xác con chó kia... hắn rút ra một con dao giải phẩu, đang sắp tiến hành thì bỗng dưng lúc này...
BÙM!!!!
Một tiếng nổ làm oanh động bốn phương, tại bìa rừng bên kia, một cột khói bay lên nghi ngút, như có thứ gì đó sắp bạo loạn đến nơi....
Những tiếng ghào thét của quái thú rống lên kinh hoàng, mặt đất cũng dậy sóng, rung chuyển dữ dội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook