Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 92: Ma vương bệ hạ vàđăng cơ & Ma vương bệ hạ và Ma Thần
Edit: Nguyetvansuong
Phần một
Ba ngày sau.
Lễ đăng cơ được gióng trống khua chiêng cử hành đúng giờ trong Thần miếu.
Địa điểm vẫn như cũ là Thần điện, chỉ là lần này, trang trí bên trong nếu so với lần trước hoa mỹ hơn nhiều, mỗi một cái cột đá cũng bị dây leo màu xanh lá cây quấn quanh, phía trên là một loại hoa tươi nào đó vừa trắng noãn vừa có mùi hương mê người thỏa sức nở rộ, rất trùng hợp, tên loại hoa này gọi là "Phàm Nặc Nhĩ", nghe nói cái từ này đến từ Ma văn Cổ, ý là "Được hào quang thánh khiết bao phủ", từ xưa tới nay được dùng ở trong tế điển hoặc là trường hợp trọng đại.
Không biết là dạng ma pháp gì, thậm chí khiến những cành hoa này theo cột đá leo đến đỉnh thần điện, bọn chúng mặc sức kéo dài thân thể, cành lá gặp gỡ, rồi sau đó lại có thể phối hợp ăn ý "Vẽ" lên từng ô vuông, màở chính giữa ô vuông, ánh nắng tự vây quanh những thứ thất thải thủy tinh ở nóc nhà kia trung phóng mà xuống, lóe ra một mảng lớn ánh sáng làm cho người ta hoa mắt.
Bọn chúng mặc sức nở rộ, cho đến khi cánh hoa trắng noãn hình trái tim tự không trung chậm rãi phiêu du rơi, rơi trên sợi tóc của mọi người, vạt áo cùng với dưới chân trên sàn nhà trắng noãn làm bằng đá, đợi phiến hoa toàn bộ tiêu tán, ánh sáng màu trắng mông lung sẽ bao phủ lấy chúng, rồi sau đó Phàm Nặc Nhĩ lần nữa khôi phục hình dáng nụ hoa, dưới ánh nắng sáng chói chiếu rọi xuống nở rộ lần nữa, vòng đi vòng lại......
Khi cô gái khoác áo khoác ngoài màu đỏ bước vào trong đó thì trên đất đã sớm được trải một tầng cánh hoa thật dầy, cũng không thấy rõ hình dạng ban đầu của sàn nhà.
Từ cửa thần miếu mãi cho đến trong thần điện, hai bên trên đường cũng đứng đầy người mặc trang phục chính thức, y phục của bọn họ theo thứ tự toàn bộ y theo với thân phận, điểm duy nhất giống nhau là, khi cô gái đi qua thì bọn họ rối rít quỳ một chân xuống, đều không ngoại lệ cúi thấp đầu cao ngạo xuống, dù là lòng hiếu kỳ trong lòng tràn đầy đi nữa, cũng không có ai tự tiện ngẩng đầu lên, bởi vì đó là bất kính.
Mà nơi duy nhất bọn họ có thể nhìn đến, chính là vạt áo áo choàng của cô gái đi tiếp đang lúc rơi ở trên mặt cánh hoa, nó kéo dài từ trong điện đến tận ngoài điện, sắc thái diễm lệ giống như giọt máu đầu tiên chảy ra từ trái tim, mà cuồn cuộn như là tầng viền vàng kia hoặc như là tia nắng thứ nhất nở rộ nơi chân trời.
Gần "Lễ đài đăng cơ" nhất, là bốn vị Thủ Hộ Giả.
Trong nháy mắt, dưới ánh nhìn chăm chú đến thân hình bọn họ, Mạc Vong khẽ thở phào một cái, mặc dù nét mặt của cô thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh lại thong dong, nhưng trong lòng thật sự là có chút bối rối —— từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên kinh nghiệm loại trường hợp lớn này, hơn nữa chính mình hình như chính là trung tâm.
Dọc theo đường đi cô phải không ngừng thôi miên chính mình ở trong lòng "Bên trái là cải trắng, bên phải là khoai tây",mới giữ vững trấn định trên mặt tốt lắm, không thể không nói, cái phương pháp A Triết dạy cho cô này thật đúng là tương đối hữu hiệu.
Mà bây giờ, loại này nhìn như vinh quang hành hạ hình như rốt cuộc phải chấm dứt.
Mặc dù trong lòng càng không ngừng suy nghĩ lung tung những thứ ý tưởng phân tạp này, cô gái nhấc chân bước đi vẫn không có một tia dừng lại giẫm xuống, điều này cũng nhờ có ba ngày này "Tập trung huấn luyện", thật là mệt chết người.
Nhưng đồng thời cô cũng rất rõ ràng, người khổ cực nhất kia tuyệt đối không phải là cô.
Tái hiện lại "Buổi lễ đăng cơ" mấy chục năm chưa từng xuất hiện, mỗi người cũng đem hết toàn lực, cho dù là Greens, trong nhà các loại bộ sách cũng cơ hồ chất đống còn cao hơn cả núi, hắn từ trước đến giờ chú trọng hình tượng không biết từ nơi nào lấy ra một mắt kiếng như đáy chai rượu (gọi là đít chai đấy ạ), thần bí lẩm nhẩm trong phòng đi tới đi lui lật sách.
Mà trên người cô mặc bộ này có chút tương tự với bộ lễ phục tọa kỵ, cũng là đặc biệt làm theo yêu cầu —— nghe nói trước kia không phải là không có nữ Ma vương, trong kho của vương cung thậm chí còn giữ lại quần áo năm đó họ mặc, nhưng Ma vương nhỏ tuổi giống như cô vậy thật vẫn chưa từng xuất hiện, lại nói...... Hình như không ai nghĩ tới để cho cô mặc quần áo cũ, vì vậy dứt khoát thiết kế lần nữa đã làm ra một bộ.
Tóc Mạc Vong được vén lên thật cao rồi buộc chặt lại, dùng một cái kẹp tóc phía trên có hình Lam Thủy Tinh sáu cạnh cố định, đuôi tóc khẽ đánh cuốn, lúc làm như vậy so với cô lúc bình thường xem ra lại thành thục hơn chút.
Trang phục trên xanh dưới trắng, quần áo được cắt may khéo léo ôm dáng người cô gái hết sức, đồng thời, cũng vô cùng thoải mái.
Dải lụa màu vàng kim đeo chéo dưới ánh nắng được chiếu sáng lấp lánh, ở bên hông một điểm cùng màu đỏ sậm đai lưng liên tiếp ở chung một chỗ, cũng rủ xuống chút tơ lụa.
Mỗi cái nút áo từ trên xuống dưới cũng phải cài cực kỳ chặt chẽ, màu trắng quần bò bày cẩn thận không có vào màu đen đều cùng giày ủng trong. Ở áo khoác ngoài thật dài tôn lên, cả người cô gái nhìn trang trọng mà uy nghiêm.
Như lần trước như vậy, đi tới thứ nhất trên đài thì cô gái dừng bước.
Cùng lúc đó, bốn vị Thủ Hộ Giả quỳ gối dưới đài đứng dậy, cũng phân biệt đi tới, cầm các loại vật phẩm được đặt lẳng lặng ở trên đó lên.
Trong tay Esther cầm một quyển sách thật dày, đó là pháp điển của quốc gia này(chính là cuốn sách luật pháp đó).
Trong tay Mal Đức cầm một nhánh lúa mạch màu vàng kim, đó là luogw thực chính của quốc gia này .
Trong tay Thain cầm một thanh kiếm kỵ sĩ trang sức hoa lệ, nó là vũ khí, tượng trưng cho võ lực và chiến tranh.
Trong tay Greens cầm một chiếc thụ cầm trắng noãn ưu nhã, nó là nhạc khí, tượng trưng cho hòa bình và an nhạc.
Ngay sau đó, cô gái quỳ xuống, tay phải đặt lên trái tim —— đại biểu tất cả lời nói sau của cô là xuất phát từ nội tâm, lấy ngón trỏ tay trái chỉ điểm mặt đất —— đây là điển hình khi mỗi người ở quốc gia này tuyên thề, dùng cái này biểu đạt lời thề là chân thật có thể tin.
Mal Đức lên tiếng đầu tiên, hắn đặt nhánh lúa mạch lên trán cô gái, âm thanh như suối nước róc rách, nhẹ nhàng chảy xuôi ở sơn giản yên tĩnh, tẩy địch mọi người tâm linh: "Xuân Sinh, hạ dài, thu hoạch vụ thu, đông giấu......" Lời nói lần lượt từ trong miệng hắn chậm rãi chảy ra, mặc dù lúc trước tập luyện đã nghe qua vô số lần, nhưng Mạc Vong rõ ràng cảm thấy, lần này là khác biệt —— chưa bao giờ vậy một lần có thể giống như bây giờ cho cô cảm xúc rung động, "Ngài nguyện ý dùng tấm lòng chân thật của mình coi trọng nó không?"
"Ta nguyện ý." Cô càng thêm thắm thía cảm nhận được, những lời này cũng không phải chỉ là nói một chút mà thôi, mà là lưng đeo trách nhiệm nặng nề nào đó.
Thật có thể làm được sao?
Thật sẽ không để cho những người khác thất vọng sao?
Chàng trai thả bông mạch màu vàng lên cô gái trên đầu gối, dùng âm thanh êm tai đáp lại: "Nguyện ngài thề nguyền không đổi, từ đầu tới cuối." Sau khi nói xong, hắn trở lại vị trí cũ lạần nữa, một chân quỳ xuống, lặng lẽ chờ những người khác nói.
Chàng trai bước ra kế tiếp, có mái tóc không chút nào kém hơn bông mạch xinh đẹp, hắn gác kiếm kỵ sĩ ở trên vai trái cô gái —— dĩ nhiên, thanh kiếm này nhìn qua là xinh đẹp, trên thực tế lại bị làm ma pháp, là không có bất kỳ lực sát thương nào, âm thanh của hắn cùng bản nhân giống như nhau, tràn đầy sức sống mãnh liệt: "Vũ khí, không có ý thức, không có linh hồn...... Là công cụ giết người, đồng thời......" So sánh với tiếng Mal Đức nhanh chóng khá chính hắn nói xong một ít chuỗi dài hậu, giống nhau hỏi, "Ngài nguyện ý lấy nhân từ thúc giục nó không?"
"Ta nguyện ý."
Chàng trai cười cười, đeo kiếm kỵ sĩ ở bên hông cô gái, nhân tiện sảng lãng nói một câu: "Ta tin tưởng, nếu như là lời nói của bệ hạ, nhất định có thể làm được."
Rồi sau đó hắn cũng như Mal Đức bình thường trở lại tại chỗ.
Greens đứng ở trước cô gái lấy ngón tay mảnh khảnh mà thon dài xinh đẹp khẽ vuốt dây đàn, tấu lên một ít chuỗi vận luật đẹp đẽ nhạc khúc, âm thanh của hắn cao nhã mà du dương, tựa như cùng loại âm nhạc này, giống như có thể ở trong lòng người đưa tới một hồi lại một hồi vang vọng về: "Âm nhạc, là tốt đẹp, là cao nhã, là thánh khiết...... Nó là tâm linh âm thanh, là linh hồn cộng minh......" Đang khi nói chuyện, này âm nhạc cũng chưa từng ngừng nghỉ, khi hắn tiếng nói vừa ngừng, này nhạc khúc cũng vừa tốt tấu cuối cùng một âm phù, "Ngài nguyện ý lấy linh hồn nhiệt tình yêu thương nó không?"
"Ta nguyện ý."
"Mong đợi có thể có một ngày nghe được ngài tấu lên một khúc nhạc động lòng người."
Cuối cùng bước ra, là Esther.
Bốn người giống nhau đều mặc quân phục, Mal Đức là xanh nhạt, Greens là thuần trắng, THAIN là kim sắc, mà hắn còn lại là màu xanh đen, màu bạc đai lưng cùng hắn tuyết chính là sợi tóc tương ánh thành huy.
"Luật pháp, là hành động quy tắc, là ý chí thể hiện...... Nó gò bó, đồng thời cũng bảo vệ...... Nó nói cho chúng ta biết, tự do cũng không phải là Vô Câu Vô Thúc, mà cần hạn định ở cho phép trong phạm vi......" Thanh niên giọng nói như trong suốt nước đá, không chút nào ngưng trệ lưu động, đồng thời lại bay lên làm người ta hít thở không thông rét lạnh cảm giác, sẽ không ai hoài nghi lời hắn tính chân thật, cũng không có ai sẽ hoài nghi hắn duy trì nó tín niệm. Hắn giống như chỉ là ở nhớ tới tế điển phòng lời nói, lại giống như là tự cấp cho người cửa nhắc nhở, đến tột cùng là như thế nào, sợ rằng chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Như bản nhân tính tình loại nghiêm cẩn có lực lời nói không có một tia kéo dài dừng lại, hắn hỏi, "Ngài nguyện ý lấy sinh mạng thủ hộ nó không?"
"Ta nguyện ý."
Trong lúc lơ đãng, thanh niên nhếch miệng lên nho nhỏ đường cong, hắn khom người, tướng pháp điển giống nhau đặt ở trước người của cô gái, dùng cùng vừa rồi rõ ràng bất đồng nhu hòa tiếng nói nói: "Dù là đem hết điều này sinh mạng, cũng tất nhiên thủ hộ ở bên cạnh bệ hạ, giúp ngài đạt thành tâm nguyện." Rồi sau đó trở lại tại chỗ quỳ tốt.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, trở nên yên lặng.
Không có ai nói nữa, cũng không có ai cử động nữa.
Cô gái bị loại không khí này lây ngưng thần định khí, trong lòng trang bị đầy đủ nào đó không nói ra miệng yên lặng trang nghiêm, cô an tĩnh quỳ gối tại chỗ, chờ đợi...... Ma Thần Đại Nhân phủ xuống.
Theo cách nói của điển tịch, trước đang hoàn thành tất cả nghi thức hậu, đang đậu thần miếu chỗ sâu Ma Thần Đại Nhân sẽ lấy chân thân xuất hiện, vì mỗi vị ma vương bệ hạđăng cơ, mà quan sát bức họa của Ma vương đời trước, hình như vương miện của mỗi vị thật vẫn đều không giống nhau, mà những chiếc vương miện kia, sau khi bọn họ qua đời cũng liền rối rít mất đi bóng dáng, hình như tất cả đây đều chứng minh một ít truyền thuyết.
Vốn là Mạc Vong có chút không tin tưởng quá loại chuyện như vậy, nhưng vào giờ phút này, cô đột nhiên liền tin.
Cô gái an tĩnh mà kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy thời gian giống như đều ngừng, không khí chung quanh ép tới người hơi thở mạnh chỉ là tức.
Cô đang chuẩn bị lặng lẽ ngẩng đầu đi xem một cái, lại kinh ngạc thấy, một bộ áo bào màu đen, chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện tại trước mắt của cô.
Đây là?
Phần hai
Mạc Vong ngẩng đầu lên theo bản năng.
Yên tĩnh đứng ở trước người của cô, là một vị phái nam mặc trường bào đơn giản màu đen, không biết đã bao nhiêu tuổi, bởi vì trên mặt hắn mang một cái mặt nạ màu bạc, che hơn nửa gương mặt phía trên, chỉ lộ ra hình dáng đôi môi hoàn mỹ sắc màu lại cứ đạm, mơ hồ có thể nhìn đến sống mũi cao thẳng.
Trường bào bao thân hình hắn nghiêm nghiêm thật thật ở trong đó, từ cổ đến chân, không có một chỗ nào trên người nào lộ ra. Có lẽ là bởi vì cô gái đang lấy tư thế quỳ ngẩng nhìn đối phương, cô cảm thấy người này thật đúng là cao lớn, lại có vẻ hơi gầy gò, toàn thân tràn đầy phong cách khó tả nào đó. Mà hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, là mái tóc dài đen óng một đường xõa đến mắt cá chân của hắn, không sai, tóc đen cùng với cô giống nhau, chỉ là màu sắc muốn sâu hơn, thậm chí dưới ánh nắng, phiếm tương tự với u lam sắc màu —— cả người hắn giống như mới từ trong bóng tối đi ra, vẫn như cũ bị hắc ám vừa dầy vừa nặng bao vây.
Vào giờ phút này, phái nam đang cúi đầu, nhìn chăm chú vào cô gái.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian không biết qua bao lâu, nhưng không ai động đậy.
Cho đến Mạc Vong đột nhiên phản ứng kịp, ngay sau đó, cô cảm thấy hình như chính mình bị áp chế, loại cảm giác này vô cùng tế nhị, nhưng cô cảm thấy chỉ dựa vào chuyện "Cư nhiên mình không ngờ phải đứng lên" này, cũng đã là nào đó chứng cứ rõ ràng.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên đưa tới trước mặt cô.
Cô gái hơi sững sờ, ngay sau đó phát hiện thì ra là đối phương cúi người xuống hướng mình đưa ra.
Sững sờ, đầu ngón tay tay kia khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang ý bảo cô.
Vì vậy cô vươn tay, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay tái nhợt không có chút huyết sắc nào này, ở giữa động tác, cô phát hiện tay của đối phương lạnh kinh người, cho tới khi vừa mới đứng lên, cô gái liền nhanh chóng thu tay về.
Gần như là đồng thời, Mạc Vong phát hiện đối phương cũng không có cao lớn như mình vừa mới cảm thấy, thân thể của hắn cao thậm chí hơi kém với Esther, thế nhưng loại khí thế với trong im lặng tản ra làm cho người ta ngước đầu ngưỡng mộ của cũng không có theo cô đứng lên tiêu tán.
"Ngươi......" Cô gái mở miệng, âm thanh có một chút khàn khàn, cô muốn hỏi chính là "Ngươi chính là Ma Thần Đại Nhân sao?", nhưng bật thốt lên lại là, "Chúng ta không phải là đã gặp qua ở nơi nào chứ?"
Cảm giác quen thuộc!
Thình lình xảy ra cảm giác quen thuộc!
Cuốn lấy trong lòng của cô gái.
Cô biết rõ đây là hoang đường, không hề thật, không thể nào xảy ra, nhưng vẫn như cũ không cách nào ức chế ý tưởng này như cỏ dại ngày xuân trên vùng quê lan tràn ra ở trong lòng.
Nhất định bảo trì trầm mặc phái nam đột nhiên hơi nhếch miệng, rồi sau đó, mở miệng nói: "Ta không nghĩ tới, câu nói đầu tiên ngươi nói với ta lại có thể là cái này." Âm thanh của hắn rất là trầm thấp, giống như xuyên qua đêm tối mà đến, còn dính nhuộm thấm lạnh gió đêm, mang theo tư vị cực kỳ mê người.
Cô gái không biết nên dùng lời nói như thế nào đáp lại lời nói của đối phương, mà cô đột nhiên lại phát hiện, bên trong thần điện này, trừ hai người bọn họ ra, cư nhiên toàn bộ im lìm bất động rồi.
"Đây là......"
"Không cần lo lắng, chỉ có một chút Ma pháp nho nhỏ mà thôi."
"Ngươi...... Chính là Ma Thần Đại Nhân sao?"
"Trong lòng đã có câu trả lời vấn đề, còn muốn lần nữa hỏi thăm ta sao?" Phái nam lần nữa hơi cong môi một cái, tiếng nói điều khiển tinh vi khẽ giơ lên, "Được rồi, nếu như trả lời có thể cho ngươi cảm thấy vui vẻ——là ta."
Mạc Vong: "......"
" Ma vương bệ hạ bé nhất từ trước tới nay, ngươi không phải là muốn tìm kiếm vương miện từ ta sao? Tại sao không nói một lời vậy?"
"...... Xin lỗi."
"Tại sao muốn nói xin lỗi?"
"......" Cô quả nhiên vẫn là cảm thấy, từng tại nơi nào thấy qua người này, loại này mãnh liệt nghi ngờ cảm giác cơ hồ có thể đem người ép điên khùng, vì vậy cô gái lớn mật hỏi, "Xin hỏi, có thể để cho ta nhìn xem mặt của ngươi không?"
Nhất định bảo trì thần bí phái nam cư nhiên dứt khoát trả lời nói: "Có thể."
"Ai?" Người này hình như còn rất dễ nói chuyện chứ sao.
"Nhưng mà, " lời của hắn lại lặng lẽ quẹo khúc quanh, "Tất cả những người nhìn thấy gương mặt của ta, đều phải vĩnh viễn lưu lại làm bạn ta. Nếu như là ngươi, có tư cách này." Trong lúc nói chuyện, tay của hắn hướng lên với tới, chạm vào phía dưới mặt nạ.
"Khoan đã!" Cô gái vội vàng cắt đứt, "Không, không cần!" Nói giỡn, cô giờ không nghĩ ở lại chỗ này a!
"Thật?"
"Ừ, thật!"
Ma Thần Đại Nhân trong truyền thuyết buông tay ra: "Ngươi thật đúng là hay thay đổi." Giọng điệu cùng lúc trước không có nửa phần khác biệt, hình như cũng không để ý chuyện này.
Nhưng cô gái còn là nói xin lỗi: "Thật xin lỗi......"
"Tò mò là đặc tính bẩm sinh, ngươi không cần vì vậy mà nhận lỗi với ta." Nói xong, phái nam đột nhiên mở miệng hỏi, "Ngươi cảm thấy thế giới này như thế nào?"
"À?" Cô gái sửng sốt, nhưng ngay sau đó trả lời, "Rất tốt. Mặc dù, mặc dù ta mới đến không bao lâu, chuyện nhìn thấy cũng không phải là rất nhiều, nhưng tối thiểu cho tới bây giờ, ta cảm thấy được nơi này rất tốt!"
"Vậy sao......"
"Cái đó...... Xin hỏi......"
"Cái gì?"
"Tại sao...... Lại là ta đây?" Cô gái do dự nói, "Cái thế giới này là có nhiều người như vậy, tại sao, cố tình là ta đây?" Cố tình là một cô gái đến từ cái thế giới khác.
"Đúng vậy a, tại sao có ngươi thì sao?" Ma Thần hỏi ngược lại.
"......" Này này, người này hoàn toàn chưa cho ra dáng dấp giống như đáp án được không? Cô nếu là biết cũng sẽ không hỏi!
"Chuyện này, phải chờ ngươi chính mình tự đi tìm hiểu mới có thể."
"Tìm hiểu?"
Phái nam khẽ gật đầu: "Được ta nói cho, còn lâu mới có thể thú vị được như tự mình phát hiện, không phải sao?"
"...... Thật ra thì ta không phải người thú vị như vậy." Nói một chút cũng sẽ không đau bụng!
"Nhưng ta sẽ cảm thấy e rằng thú vị."
"......"
Hắn ngay sau đó còn nói: "Ngươi phải biết, mình sẽ trở thành vua của quốc gia này, cũng không phải tình cờ, mà là tất nhiên. Mà ngươi và số mạng quốc gia này, ở cực kỳ lâu trước kia cũng đã đụng vào nhau."
Cô gái lắc đầu một cái: "...... Ta không hiểu rõ."
"Ngươi sớm muộn sẽ rõ."
"Lúc nào thì?"
"Thời điểm nên đến thời điểm."
"......"
"Tốt lắm, Tiểu tiểu Ma vương bệ hạ, thần dân ngươi đều đã chuẩn bị xong vui mừng, không thể khiến cho bọn họ chờ đợi quá lâu." Phái nam vừa nói, vừa từ trong tay áo trường bào lấy ra một chiếc vương miện màu bạc.
"...... Phàm Nặc Nhĩ?" Cô gái ngạc nhiên phát hiện, cái vương miện này đầu mối chính con lại là dây leo Phàm Nặc Nhĩ, mà trung của dây leo đan chéo, chỗ nên là hoa tươi nở rộ, nạm một khối tinh thạch hình thoi màu đen, mà trong tinh thạch, lại còn bao hàm một khối tinh thạch màu trắng hình tròn khác.
"Đúng, phàm nặc nhĩ, bông hoa hy sinh được hào quang thánh khiết bao phủ." Nở rộ đồng thời liền bắt đầu khô héo đóa hoa mỹ lệ.
"...... Bông hoa hy sinh?"
Ma Thần không trả lời nghi ngờ của cô, chỉ duỗi đôi tay ra, đem vương miện tỉ mỉ đội lên trên đầu cô gái, rồi sau đó phất phất tay: "Tốt lắm, ngươi nên đi."
"Nhưng......"
"Đi đi."
Gần như là ở trong nháy mắt tiếng nói phun ra nơi này, cô gái rõ ràng cảm thấy được, thời gian đình trệ bắt đầu lưu động lại, mà chàng trai vốn là đứng bên cạnh cô, chẳng biết lúc nào đã triều hậu phương thổi tới, giống như đóa bồ công anh màu đen bị gió thổi đi, hoàn toàn, hoàn toàn lần nữa sáp nhập vào trong bóng tối thâm thúy, cho đến khi có người lần nữa kêu hắn tỉnh lại.
Cùng lúc đó, bờ môi của hắn khẽ khép mở, hình như muốn nói thứ gì đó.
"Lần sau...... Sẽ......"
Mạc Vong rất dễ nhận thấy không có đọc lên từ này.
"Bệ hạ lấy được vương miện!"
Những người vốn là quỳ gối tại chỗ vui mừng nhìn chăm chú vào đỉnh đầu cô gái mang chiếc vương miện xinh xắn kia —— này dù sao cũng là thịnh cảnh mấy chục năm không thấy, có vài người thậm chí còn là lần đầu tiên thấy.
"Bệ hạ được Ma Thần Đại Nhân công nhận!"
......
Sau đó chính là khánh điển long trọng.
Cô gái đầu đội vương miện ngồi ở trên xe ngựa trang sức hoa lệ, dưới sự bảo vệ của vệ binh diễu hành khắp vương đô.
Nói đơn giản, chính là đi ra ngoài bị vây xem.
Sau đó lại là dạ hội.
Mạc Vong rất may mắn, tất cả thủ hộ giả làm hết phận sự luôn luôn đi theo bên người cô, thấp giọng kể những tin tức về đám người bái kiến phía trước kia.
Đến cuối cùng, cô gái ngay ngắn cũng bối rối, chỉ biết là tự động tái diễn không biết bao nhiêu lần lời nói. Thật may là có Esther thỉnh thoảng đưa tới trà nhuận họng, nếu không cổ họng của cô sợ rằng sẽ làm cho hư mất.
Nói tóm lại, thật là một ngày siêu cấp "Rối ren", cho tới khi buổi tối cô nằm trên giường ở vương cung thì thậm chí hoàn toàn quên mất đây là một hoàn cảnh xa lạ, nhắm mắt lại liền vù vù ngủ thẳng đến mức như là bất tỉnh nhân sự.
Ngày kế khi tỉnh lại, thời gian đã là buổi trưa.
Lúc Mạc Vong xoa đầu tỉnh lại, nhận ra rằng những người còn lại đều rất thông cảm cho cô, không có đánh thức cô.
Chỉ là......
"Cô......" Cô ôm lấy bụng không ngừng vang lên, yên lặng lệ rơi đầy mặt —— mệt quá...... Thật đói......
"Ah? Rốt cuộc tỉnh à?" Một cái âm thanh truyền đến từ bên người, cô gái nghiêng đầu vừa nhìn, trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến, "Tại sao cậu lại ở trên ban công phòng tôi hả?!"
"Bởi vì ban công phòng tôi ở cách vách nha." Chàng trai không cảm thấy có một chút không ổn trả lời.
"......" Cô gái nâng trán, "Tôi nói, cậu đường đường là một dũng giả, ở nơi này thật sự là không có vấn đề gì sao?" Này hơi tương đương với kỵ sĩ cứu vớt công chúa cuối cùng ở trong Long thành dưỡng lão chứ?
Chàng trai nhẹ chậc chậc hai tiếng, nhảy qua tới quay dưới cô gái đầu: " Ma vương ngu ngốc giống như cậu vậy, ngay cả giá trị bị đánh ngã cũng không có, có cái gì lo lắng?"
"Này!!!" Lời này cũng quá đả kích người chứ?!
"Được rồi, đừng có bày ra dáng vẻ Ma vương, thu thập đồ đạc xong liền nhanh chóng theo tôi trở về." Chàng trai đôi tay ôm ngực, "Cậu còn muốn xin thêm một ít ngày giả bộ à?"
"...... Nói, nói cũng phải đấy." Khụ khụ, mặc dù cô đã thành công tìm được một phần công việc cả đời sẽ không thất nghiệp, nhưng việc học vẫn là rất quan trọng đấy! Cô cũng không muốn trở thành từ trước tới nay thứ nhất...... Ma vương có trình độ học vấn thấp nhất a Này!
"Như đã nói qua, " Thạch Vịnh Triết liếc nhìn cô gái, "Theo thời gian coi là, cậu tới đây đã hơn bảy mươi ngày hả?"
"Ừ, Đúng vậy a, thế nào?"
"Tương đương với buông thả cả kỳ nghỉ hè dài, thứ cậu được học trước đây, thật còn nhớ không?"
"......" Vì vậy, Ma vương bệ hạ mới nhậm chức, cứ như vậy bị dũng giả đại nhân làm ma pháp đáng sợ hóa đá.
Phần một
Ba ngày sau.
Lễ đăng cơ được gióng trống khua chiêng cử hành đúng giờ trong Thần miếu.
Địa điểm vẫn như cũ là Thần điện, chỉ là lần này, trang trí bên trong nếu so với lần trước hoa mỹ hơn nhiều, mỗi một cái cột đá cũng bị dây leo màu xanh lá cây quấn quanh, phía trên là một loại hoa tươi nào đó vừa trắng noãn vừa có mùi hương mê người thỏa sức nở rộ, rất trùng hợp, tên loại hoa này gọi là "Phàm Nặc Nhĩ", nghe nói cái từ này đến từ Ma văn Cổ, ý là "Được hào quang thánh khiết bao phủ", từ xưa tới nay được dùng ở trong tế điển hoặc là trường hợp trọng đại.
Không biết là dạng ma pháp gì, thậm chí khiến những cành hoa này theo cột đá leo đến đỉnh thần điện, bọn chúng mặc sức kéo dài thân thể, cành lá gặp gỡ, rồi sau đó lại có thể phối hợp ăn ý "Vẽ" lên từng ô vuông, màở chính giữa ô vuông, ánh nắng tự vây quanh những thứ thất thải thủy tinh ở nóc nhà kia trung phóng mà xuống, lóe ra một mảng lớn ánh sáng làm cho người ta hoa mắt.
Bọn chúng mặc sức nở rộ, cho đến khi cánh hoa trắng noãn hình trái tim tự không trung chậm rãi phiêu du rơi, rơi trên sợi tóc của mọi người, vạt áo cùng với dưới chân trên sàn nhà trắng noãn làm bằng đá, đợi phiến hoa toàn bộ tiêu tán, ánh sáng màu trắng mông lung sẽ bao phủ lấy chúng, rồi sau đó Phàm Nặc Nhĩ lần nữa khôi phục hình dáng nụ hoa, dưới ánh nắng sáng chói chiếu rọi xuống nở rộ lần nữa, vòng đi vòng lại......
Khi cô gái khoác áo khoác ngoài màu đỏ bước vào trong đó thì trên đất đã sớm được trải một tầng cánh hoa thật dầy, cũng không thấy rõ hình dạng ban đầu của sàn nhà.
Từ cửa thần miếu mãi cho đến trong thần điện, hai bên trên đường cũng đứng đầy người mặc trang phục chính thức, y phục của bọn họ theo thứ tự toàn bộ y theo với thân phận, điểm duy nhất giống nhau là, khi cô gái đi qua thì bọn họ rối rít quỳ một chân xuống, đều không ngoại lệ cúi thấp đầu cao ngạo xuống, dù là lòng hiếu kỳ trong lòng tràn đầy đi nữa, cũng không có ai tự tiện ngẩng đầu lên, bởi vì đó là bất kính.
Mà nơi duy nhất bọn họ có thể nhìn đến, chính là vạt áo áo choàng của cô gái đi tiếp đang lúc rơi ở trên mặt cánh hoa, nó kéo dài từ trong điện đến tận ngoài điện, sắc thái diễm lệ giống như giọt máu đầu tiên chảy ra từ trái tim, mà cuồn cuộn như là tầng viền vàng kia hoặc như là tia nắng thứ nhất nở rộ nơi chân trời.
Gần "Lễ đài đăng cơ" nhất, là bốn vị Thủ Hộ Giả.
Trong nháy mắt, dưới ánh nhìn chăm chú đến thân hình bọn họ, Mạc Vong khẽ thở phào một cái, mặc dù nét mặt của cô thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh lại thong dong, nhưng trong lòng thật sự là có chút bối rối —— từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên kinh nghiệm loại trường hợp lớn này, hơn nữa chính mình hình như chính là trung tâm.
Dọc theo đường đi cô phải không ngừng thôi miên chính mình ở trong lòng "Bên trái là cải trắng, bên phải là khoai tây",mới giữ vững trấn định trên mặt tốt lắm, không thể không nói, cái phương pháp A Triết dạy cho cô này thật đúng là tương đối hữu hiệu.
Mà bây giờ, loại này nhìn như vinh quang hành hạ hình như rốt cuộc phải chấm dứt.
Mặc dù trong lòng càng không ngừng suy nghĩ lung tung những thứ ý tưởng phân tạp này, cô gái nhấc chân bước đi vẫn không có một tia dừng lại giẫm xuống, điều này cũng nhờ có ba ngày này "Tập trung huấn luyện", thật là mệt chết người.
Nhưng đồng thời cô cũng rất rõ ràng, người khổ cực nhất kia tuyệt đối không phải là cô.
Tái hiện lại "Buổi lễ đăng cơ" mấy chục năm chưa từng xuất hiện, mỗi người cũng đem hết toàn lực, cho dù là Greens, trong nhà các loại bộ sách cũng cơ hồ chất đống còn cao hơn cả núi, hắn từ trước đến giờ chú trọng hình tượng không biết từ nơi nào lấy ra một mắt kiếng như đáy chai rượu (gọi là đít chai đấy ạ), thần bí lẩm nhẩm trong phòng đi tới đi lui lật sách.
Mà trên người cô mặc bộ này có chút tương tự với bộ lễ phục tọa kỵ, cũng là đặc biệt làm theo yêu cầu —— nghe nói trước kia không phải là không có nữ Ma vương, trong kho của vương cung thậm chí còn giữ lại quần áo năm đó họ mặc, nhưng Ma vương nhỏ tuổi giống như cô vậy thật vẫn chưa từng xuất hiện, lại nói...... Hình như không ai nghĩ tới để cho cô mặc quần áo cũ, vì vậy dứt khoát thiết kế lần nữa đã làm ra một bộ.
Tóc Mạc Vong được vén lên thật cao rồi buộc chặt lại, dùng một cái kẹp tóc phía trên có hình Lam Thủy Tinh sáu cạnh cố định, đuôi tóc khẽ đánh cuốn, lúc làm như vậy so với cô lúc bình thường xem ra lại thành thục hơn chút.
Trang phục trên xanh dưới trắng, quần áo được cắt may khéo léo ôm dáng người cô gái hết sức, đồng thời, cũng vô cùng thoải mái.
Dải lụa màu vàng kim đeo chéo dưới ánh nắng được chiếu sáng lấp lánh, ở bên hông một điểm cùng màu đỏ sậm đai lưng liên tiếp ở chung một chỗ, cũng rủ xuống chút tơ lụa.
Mỗi cái nút áo từ trên xuống dưới cũng phải cài cực kỳ chặt chẽ, màu trắng quần bò bày cẩn thận không có vào màu đen đều cùng giày ủng trong. Ở áo khoác ngoài thật dài tôn lên, cả người cô gái nhìn trang trọng mà uy nghiêm.
Như lần trước như vậy, đi tới thứ nhất trên đài thì cô gái dừng bước.
Cùng lúc đó, bốn vị Thủ Hộ Giả quỳ gối dưới đài đứng dậy, cũng phân biệt đi tới, cầm các loại vật phẩm được đặt lẳng lặng ở trên đó lên.
Trong tay Esther cầm một quyển sách thật dày, đó là pháp điển của quốc gia này(chính là cuốn sách luật pháp đó).
Trong tay Mal Đức cầm một nhánh lúa mạch màu vàng kim, đó là luogw thực chính của quốc gia này .
Trong tay Thain cầm một thanh kiếm kỵ sĩ trang sức hoa lệ, nó là vũ khí, tượng trưng cho võ lực và chiến tranh.
Trong tay Greens cầm một chiếc thụ cầm trắng noãn ưu nhã, nó là nhạc khí, tượng trưng cho hòa bình và an nhạc.
Ngay sau đó, cô gái quỳ xuống, tay phải đặt lên trái tim —— đại biểu tất cả lời nói sau của cô là xuất phát từ nội tâm, lấy ngón trỏ tay trái chỉ điểm mặt đất —— đây là điển hình khi mỗi người ở quốc gia này tuyên thề, dùng cái này biểu đạt lời thề là chân thật có thể tin.
Mal Đức lên tiếng đầu tiên, hắn đặt nhánh lúa mạch lên trán cô gái, âm thanh như suối nước róc rách, nhẹ nhàng chảy xuôi ở sơn giản yên tĩnh, tẩy địch mọi người tâm linh: "Xuân Sinh, hạ dài, thu hoạch vụ thu, đông giấu......" Lời nói lần lượt từ trong miệng hắn chậm rãi chảy ra, mặc dù lúc trước tập luyện đã nghe qua vô số lần, nhưng Mạc Vong rõ ràng cảm thấy, lần này là khác biệt —— chưa bao giờ vậy một lần có thể giống như bây giờ cho cô cảm xúc rung động, "Ngài nguyện ý dùng tấm lòng chân thật của mình coi trọng nó không?"
"Ta nguyện ý." Cô càng thêm thắm thía cảm nhận được, những lời này cũng không phải chỉ là nói một chút mà thôi, mà là lưng đeo trách nhiệm nặng nề nào đó.
Thật có thể làm được sao?
Thật sẽ không để cho những người khác thất vọng sao?
Chàng trai thả bông mạch màu vàng lên cô gái trên đầu gối, dùng âm thanh êm tai đáp lại: "Nguyện ngài thề nguyền không đổi, từ đầu tới cuối." Sau khi nói xong, hắn trở lại vị trí cũ lạần nữa, một chân quỳ xuống, lặng lẽ chờ những người khác nói.
Chàng trai bước ra kế tiếp, có mái tóc không chút nào kém hơn bông mạch xinh đẹp, hắn gác kiếm kỵ sĩ ở trên vai trái cô gái —— dĩ nhiên, thanh kiếm này nhìn qua là xinh đẹp, trên thực tế lại bị làm ma pháp, là không có bất kỳ lực sát thương nào, âm thanh của hắn cùng bản nhân giống như nhau, tràn đầy sức sống mãnh liệt: "Vũ khí, không có ý thức, không có linh hồn...... Là công cụ giết người, đồng thời......" So sánh với tiếng Mal Đức nhanh chóng khá chính hắn nói xong một ít chuỗi dài hậu, giống nhau hỏi, "Ngài nguyện ý lấy nhân từ thúc giục nó không?"
"Ta nguyện ý."
Chàng trai cười cười, đeo kiếm kỵ sĩ ở bên hông cô gái, nhân tiện sảng lãng nói một câu: "Ta tin tưởng, nếu như là lời nói của bệ hạ, nhất định có thể làm được."
Rồi sau đó hắn cũng như Mal Đức bình thường trở lại tại chỗ.
Greens đứng ở trước cô gái lấy ngón tay mảnh khảnh mà thon dài xinh đẹp khẽ vuốt dây đàn, tấu lên một ít chuỗi vận luật đẹp đẽ nhạc khúc, âm thanh của hắn cao nhã mà du dương, tựa như cùng loại âm nhạc này, giống như có thể ở trong lòng người đưa tới một hồi lại một hồi vang vọng về: "Âm nhạc, là tốt đẹp, là cao nhã, là thánh khiết...... Nó là tâm linh âm thanh, là linh hồn cộng minh......" Đang khi nói chuyện, này âm nhạc cũng chưa từng ngừng nghỉ, khi hắn tiếng nói vừa ngừng, này nhạc khúc cũng vừa tốt tấu cuối cùng một âm phù, "Ngài nguyện ý lấy linh hồn nhiệt tình yêu thương nó không?"
"Ta nguyện ý."
"Mong đợi có thể có một ngày nghe được ngài tấu lên một khúc nhạc động lòng người."
Cuối cùng bước ra, là Esther.
Bốn người giống nhau đều mặc quân phục, Mal Đức là xanh nhạt, Greens là thuần trắng, THAIN là kim sắc, mà hắn còn lại là màu xanh đen, màu bạc đai lưng cùng hắn tuyết chính là sợi tóc tương ánh thành huy.
"Luật pháp, là hành động quy tắc, là ý chí thể hiện...... Nó gò bó, đồng thời cũng bảo vệ...... Nó nói cho chúng ta biết, tự do cũng không phải là Vô Câu Vô Thúc, mà cần hạn định ở cho phép trong phạm vi......" Thanh niên giọng nói như trong suốt nước đá, không chút nào ngưng trệ lưu động, đồng thời lại bay lên làm người ta hít thở không thông rét lạnh cảm giác, sẽ không ai hoài nghi lời hắn tính chân thật, cũng không có ai sẽ hoài nghi hắn duy trì nó tín niệm. Hắn giống như chỉ là ở nhớ tới tế điển phòng lời nói, lại giống như là tự cấp cho người cửa nhắc nhở, đến tột cùng là như thế nào, sợ rằng chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Như bản nhân tính tình loại nghiêm cẩn có lực lời nói không có một tia kéo dài dừng lại, hắn hỏi, "Ngài nguyện ý lấy sinh mạng thủ hộ nó không?"
"Ta nguyện ý."
Trong lúc lơ đãng, thanh niên nhếch miệng lên nho nhỏ đường cong, hắn khom người, tướng pháp điển giống nhau đặt ở trước người của cô gái, dùng cùng vừa rồi rõ ràng bất đồng nhu hòa tiếng nói nói: "Dù là đem hết điều này sinh mạng, cũng tất nhiên thủ hộ ở bên cạnh bệ hạ, giúp ngài đạt thành tâm nguyện." Rồi sau đó trở lại tại chỗ quỳ tốt.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, trở nên yên lặng.
Không có ai nói nữa, cũng không có ai cử động nữa.
Cô gái bị loại không khí này lây ngưng thần định khí, trong lòng trang bị đầy đủ nào đó không nói ra miệng yên lặng trang nghiêm, cô an tĩnh quỳ gối tại chỗ, chờ đợi...... Ma Thần Đại Nhân phủ xuống.
Theo cách nói của điển tịch, trước đang hoàn thành tất cả nghi thức hậu, đang đậu thần miếu chỗ sâu Ma Thần Đại Nhân sẽ lấy chân thân xuất hiện, vì mỗi vị ma vương bệ hạđăng cơ, mà quan sát bức họa của Ma vương đời trước, hình như vương miện của mỗi vị thật vẫn đều không giống nhau, mà những chiếc vương miện kia, sau khi bọn họ qua đời cũng liền rối rít mất đi bóng dáng, hình như tất cả đây đều chứng minh một ít truyền thuyết.
Vốn là Mạc Vong có chút không tin tưởng quá loại chuyện như vậy, nhưng vào giờ phút này, cô đột nhiên liền tin.
Cô gái an tĩnh mà kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy thời gian giống như đều ngừng, không khí chung quanh ép tới người hơi thở mạnh chỉ là tức.
Cô đang chuẩn bị lặng lẽ ngẩng đầu đi xem một cái, lại kinh ngạc thấy, một bộ áo bào màu đen, chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện tại trước mắt của cô.
Đây là?
Phần hai
Mạc Vong ngẩng đầu lên theo bản năng.
Yên tĩnh đứng ở trước người của cô, là một vị phái nam mặc trường bào đơn giản màu đen, không biết đã bao nhiêu tuổi, bởi vì trên mặt hắn mang một cái mặt nạ màu bạc, che hơn nửa gương mặt phía trên, chỉ lộ ra hình dáng đôi môi hoàn mỹ sắc màu lại cứ đạm, mơ hồ có thể nhìn đến sống mũi cao thẳng.
Trường bào bao thân hình hắn nghiêm nghiêm thật thật ở trong đó, từ cổ đến chân, không có một chỗ nào trên người nào lộ ra. Có lẽ là bởi vì cô gái đang lấy tư thế quỳ ngẩng nhìn đối phương, cô cảm thấy người này thật đúng là cao lớn, lại có vẻ hơi gầy gò, toàn thân tràn đầy phong cách khó tả nào đó. Mà hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, là mái tóc dài đen óng một đường xõa đến mắt cá chân của hắn, không sai, tóc đen cùng với cô giống nhau, chỉ là màu sắc muốn sâu hơn, thậm chí dưới ánh nắng, phiếm tương tự với u lam sắc màu —— cả người hắn giống như mới từ trong bóng tối đi ra, vẫn như cũ bị hắc ám vừa dầy vừa nặng bao vây.
Vào giờ phút này, phái nam đang cúi đầu, nhìn chăm chú vào cô gái.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian không biết qua bao lâu, nhưng không ai động đậy.
Cho đến Mạc Vong đột nhiên phản ứng kịp, ngay sau đó, cô cảm thấy hình như chính mình bị áp chế, loại cảm giác này vô cùng tế nhị, nhưng cô cảm thấy chỉ dựa vào chuyện "Cư nhiên mình không ngờ phải đứng lên" này, cũng đã là nào đó chứng cứ rõ ràng.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên đưa tới trước mặt cô.
Cô gái hơi sững sờ, ngay sau đó phát hiện thì ra là đối phương cúi người xuống hướng mình đưa ra.
Sững sờ, đầu ngón tay tay kia khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang ý bảo cô.
Vì vậy cô vươn tay, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay tái nhợt không có chút huyết sắc nào này, ở giữa động tác, cô phát hiện tay của đối phương lạnh kinh người, cho tới khi vừa mới đứng lên, cô gái liền nhanh chóng thu tay về.
Gần như là đồng thời, Mạc Vong phát hiện đối phương cũng không có cao lớn như mình vừa mới cảm thấy, thân thể của hắn cao thậm chí hơi kém với Esther, thế nhưng loại khí thế với trong im lặng tản ra làm cho người ta ngước đầu ngưỡng mộ của cũng không có theo cô đứng lên tiêu tán.
"Ngươi......" Cô gái mở miệng, âm thanh có một chút khàn khàn, cô muốn hỏi chính là "Ngươi chính là Ma Thần Đại Nhân sao?", nhưng bật thốt lên lại là, "Chúng ta không phải là đã gặp qua ở nơi nào chứ?"
Cảm giác quen thuộc!
Thình lình xảy ra cảm giác quen thuộc!
Cuốn lấy trong lòng của cô gái.
Cô biết rõ đây là hoang đường, không hề thật, không thể nào xảy ra, nhưng vẫn như cũ không cách nào ức chế ý tưởng này như cỏ dại ngày xuân trên vùng quê lan tràn ra ở trong lòng.
Nhất định bảo trì trầm mặc phái nam đột nhiên hơi nhếch miệng, rồi sau đó, mở miệng nói: "Ta không nghĩ tới, câu nói đầu tiên ngươi nói với ta lại có thể là cái này." Âm thanh của hắn rất là trầm thấp, giống như xuyên qua đêm tối mà đến, còn dính nhuộm thấm lạnh gió đêm, mang theo tư vị cực kỳ mê người.
Cô gái không biết nên dùng lời nói như thế nào đáp lại lời nói của đối phương, mà cô đột nhiên lại phát hiện, bên trong thần điện này, trừ hai người bọn họ ra, cư nhiên toàn bộ im lìm bất động rồi.
"Đây là......"
"Không cần lo lắng, chỉ có một chút Ma pháp nho nhỏ mà thôi."
"Ngươi...... Chính là Ma Thần Đại Nhân sao?"
"Trong lòng đã có câu trả lời vấn đề, còn muốn lần nữa hỏi thăm ta sao?" Phái nam lần nữa hơi cong môi một cái, tiếng nói điều khiển tinh vi khẽ giơ lên, "Được rồi, nếu như trả lời có thể cho ngươi cảm thấy vui vẻ——là ta."
Mạc Vong: "......"
" Ma vương bệ hạ bé nhất từ trước tới nay, ngươi không phải là muốn tìm kiếm vương miện từ ta sao? Tại sao không nói một lời vậy?"
"...... Xin lỗi."
"Tại sao muốn nói xin lỗi?"
"......" Cô quả nhiên vẫn là cảm thấy, từng tại nơi nào thấy qua người này, loại này mãnh liệt nghi ngờ cảm giác cơ hồ có thể đem người ép điên khùng, vì vậy cô gái lớn mật hỏi, "Xin hỏi, có thể để cho ta nhìn xem mặt của ngươi không?"
Nhất định bảo trì thần bí phái nam cư nhiên dứt khoát trả lời nói: "Có thể."
"Ai?" Người này hình như còn rất dễ nói chuyện chứ sao.
"Nhưng mà, " lời của hắn lại lặng lẽ quẹo khúc quanh, "Tất cả những người nhìn thấy gương mặt của ta, đều phải vĩnh viễn lưu lại làm bạn ta. Nếu như là ngươi, có tư cách này." Trong lúc nói chuyện, tay của hắn hướng lên với tới, chạm vào phía dưới mặt nạ.
"Khoan đã!" Cô gái vội vàng cắt đứt, "Không, không cần!" Nói giỡn, cô giờ không nghĩ ở lại chỗ này a!
"Thật?"
"Ừ, thật!"
Ma Thần Đại Nhân trong truyền thuyết buông tay ra: "Ngươi thật đúng là hay thay đổi." Giọng điệu cùng lúc trước không có nửa phần khác biệt, hình như cũng không để ý chuyện này.
Nhưng cô gái còn là nói xin lỗi: "Thật xin lỗi......"
"Tò mò là đặc tính bẩm sinh, ngươi không cần vì vậy mà nhận lỗi với ta." Nói xong, phái nam đột nhiên mở miệng hỏi, "Ngươi cảm thấy thế giới này như thế nào?"
"À?" Cô gái sửng sốt, nhưng ngay sau đó trả lời, "Rất tốt. Mặc dù, mặc dù ta mới đến không bao lâu, chuyện nhìn thấy cũng không phải là rất nhiều, nhưng tối thiểu cho tới bây giờ, ta cảm thấy được nơi này rất tốt!"
"Vậy sao......"
"Cái đó...... Xin hỏi......"
"Cái gì?"
"Tại sao...... Lại là ta đây?" Cô gái do dự nói, "Cái thế giới này là có nhiều người như vậy, tại sao, cố tình là ta đây?" Cố tình là một cô gái đến từ cái thế giới khác.
"Đúng vậy a, tại sao có ngươi thì sao?" Ma Thần hỏi ngược lại.
"......" Này này, người này hoàn toàn chưa cho ra dáng dấp giống như đáp án được không? Cô nếu là biết cũng sẽ không hỏi!
"Chuyện này, phải chờ ngươi chính mình tự đi tìm hiểu mới có thể."
"Tìm hiểu?"
Phái nam khẽ gật đầu: "Được ta nói cho, còn lâu mới có thể thú vị được như tự mình phát hiện, không phải sao?"
"...... Thật ra thì ta không phải người thú vị như vậy." Nói một chút cũng sẽ không đau bụng!
"Nhưng ta sẽ cảm thấy e rằng thú vị."
"......"
Hắn ngay sau đó còn nói: "Ngươi phải biết, mình sẽ trở thành vua của quốc gia này, cũng không phải tình cờ, mà là tất nhiên. Mà ngươi và số mạng quốc gia này, ở cực kỳ lâu trước kia cũng đã đụng vào nhau."
Cô gái lắc đầu một cái: "...... Ta không hiểu rõ."
"Ngươi sớm muộn sẽ rõ."
"Lúc nào thì?"
"Thời điểm nên đến thời điểm."
"......"
"Tốt lắm, Tiểu tiểu Ma vương bệ hạ, thần dân ngươi đều đã chuẩn bị xong vui mừng, không thể khiến cho bọn họ chờ đợi quá lâu." Phái nam vừa nói, vừa từ trong tay áo trường bào lấy ra một chiếc vương miện màu bạc.
"...... Phàm Nặc Nhĩ?" Cô gái ngạc nhiên phát hiện, cái vương miện này đầu mối chính con lại là dây leo Phàm Nặc Nhĩ, mà trung của dây leo đan chéo, chỗ nên là hoa tươi nở rộ, nạm một khối tinh thạch hình thoi màu đen, mà trong tinh thạch, lại còn bao hàm một khối tinh thạch màu trắng hình tròn khác.
"Đúng, phàm nặc nhĩ, bông hoa hy sinh được hào quang thánh khiết bao phủ." Nở rộ đồng thời liền bắt đầu khô héo đóa hoa mỹ lệ.
"...... Bông hoa hy sinh?"
Ma Thần không trả lời nghi ngờ của cô, chỉ duỗi đôi tay ra, đem vương miện tỉ mỉ đội lên trên đầu cô gái, rồi sau đó phất phất tay: "Tốt lắm, ngươi nên đi."
"Nhưng......"
"Đi đi."
Gần như là ở trong nháy mắt tiếng nói phun ra nơi này, cô gái rõ ràng cảm thấy được, thời gian đình trệ bắt đầu lưu động lại, mà chàng trai vốn là đứng bên cạnh cô, chẳng biết lúc nào đã triều hậu phương thổi tới, giống như đóa bồ công anh màu đen bị gió thổi đi, hoàn toàn, hoàn toàn lần nữa sáp nhập vào trong bóng tối thâm thúy, cho đến khi có người lần nữa kêu hắn tỉnh lại.
Cùng lúc đó, bờ môi của hắn khẽ khép mở, hình như muốn nói thứ gì đó.
"Lần sau...... Sẽ......"
Mạc Vong rất dễ nhận thấy không có đọc lên từ này.
"Bệ hạ lấy được vương miện!"
Những người vốn là quỳ gối tại chỗ vui mừng nhìn chăm chú vào đỉnh đầu cô gái mang chiếc vương miện xinh xắn kia —— này dù sao cũng là thịnh cảnh mấy chục năm không thấy, có vài người thậm chí còn là lần đầu tiên thấy.
"Bệ hạ được Ma Thần Đại Nhân công nhận!"
......
Sau đó chính là khánh điển long trọng.
Cô gái đầu đội vương miện ngồi ở trên xe ngựa trang sức hoa lệ, dưới sự bảo vệ của vệ binh diễu hành khắp vương đô.
Nói đơn giản, chính là đi ra ngoài bị vây xem.
Sau đó lại là dạ hội.
Mạc Vong rất may mắn, tất cả thủ hộ giả làm hết phận sự luôn luôn đi theo bên người cô, thấp giọng kể những tin tức về đám người bái kiến phía trước kia.
Đến cuối cùng, cô gái ngay ngắn cũng bối rối, chỉ biết là tự động tái diễn không biết bao nhiêu lần lời nói. Thật may là có Esther thỉnh thoảng đưa tới trà nhuận họng, nếu không cổ họng của cô sợ rằng sẽ làm cho hư mất.
Nói tóm lại, thật là một ngày siêu cấp "Rối ren", cho tới khi buổi tối cô nằm trên giường ở vương cung thì thậm chí hoàn toàn quên mất đây là một hoàn cảnh xa lạ, nhắm mắt lại liền vù vù ngủ thẳng đến mức như là bất tỉnh nhân sự.
Ngày kế khi tỉnh lại, thời gian đã là buổi trưa.
Lúc Mạc Vong xoa đầu tỉnh lại, nhận ra rằng những người còn lại đều rất thông cảm cho cô, không có đánh thức cô.
Chỉ là......
"Cô......" Cô ôm lấy bụng không ngừng vang lên, yên lặng lệ rơi đầy mặt —— mệt quá...... Thật đói......
"Ah? Rốt cuộc tỉnh à?" Một cái âm thanh truyền đến từ bên người, cô gái nghiêng đầu vừa nhìn, trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến, "Tại sao cậu lại ở trên ban công phòng tôi hả?!"
"Bởi vì ban công phòng tôi ở cách vách nha." Chàng trai không cảm thấy có một chút không ổn trả lời.
"......" Cô gái nâng trán, "Tôi nói, cậu đường đường là một dũng giả, ở nơi này thật sự là không có vấn đề gì sao?" Này hơi tương đương với kỵ sĩ cứu vớt công chúa cuối cùng ở trong Long thành dưỡng lão chứ?
Chàng trai nhẹ chậc chậc hai tiếng, nhảy qua tới quay dưới cô gái đầu: " Ma vương ngu ngốc giống như cậu vậy, ngay cả giá trị bị đánh ngã cũng không có, có cái gì lo lắng?"
"Này!!!" Lời này cũng quá đả kích người chứ?!
"Được rồi, đừng có bày ra dáng vẻ Ma vương, thu thập đồ đạc xong liền nhanh chóng theo tôi trở về." Chàng trai đôi tay ôm ngực, "Cậu còn muốn xin thêm một ít ngày giả bộ à?"
"...... Nói, nói cũng phải đấy." Khụ khụ, mặc dù cô đã thành công tìm được một phần công việc cả đời sẽ không thất nghiệp, nhưng việc học vẫn là rất quan trọng đấy! Cô cũng không muốn trở thành từ trước tới nay thứ nhất...... Ma vương có trình độ học vấn thấp nhất a Này!
"Như đã nói qua, " Thạch Vịnh Triết liếc nhìn cô gái, "Theo thời gian coi là, cậu tới đây đã hơn bảy mươi ngày hả?"
"Ừ, Đúng vậy a, thế nào?"
"Tương đương với buông thả cả kỳ nghỉ hè dài, thứ cậu được học trước đây, thật còn nhớ không?"
"......" Vì vậy, Ma vương bệ hạ mới nhậm chức, cứ như vậy bị dũng giả đại nhân làm ma pháp đáng sợ hóa đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook