Màn đêm đã tới, đèn đường đã mở sáng, bên trong căn nhà rộng rãi này cậu nam sinh mặc áo ba lỗ trắng và một cái quần đùi xanh dương nhạt ngồi dưới thảm trước mặt là một cái laptop để trên bàn, cặm cụi làm bài.
Phía sau lại là một cái sofa mà người chú kính yêu mặc áo choàng ngủ màu xanh dương đậm đang nằm trên đó nghịch điện thoại.

Cậu bất mãn quay lại chọt vào vào eo Giang Thiệu:
- Cha mẹ gửi gắm Khải Tề cho chú Thiệu rồi! Nói chú sẽ giúp đỡ Khải Tề học tập mà chú lại nằm coi phim không để tâm đến Khải Tề
Giang Thiệu ngồi bật dậy tiến sát lại gần mặt của cậu, hai tay chụp lấy má cậu:
- Chú đang chờ Tiểu Tề hỏi đây!
Tiểu Tề đôi mắt long lanh chớp liên hồi nó dường như chung với nhịp đập của con tim cậu, không để chú chiếm thế thượng phong được.

Khải Tề cũng đưa tay lên chụp lấy mặt Giang Thiệu:
- Chú qua đây xem giúp cháu viết như thế có đúng không?
Giang Thiệu ngồi xuống dưới thảm bên cạnh Khải Tề thì đột nhiên điện thoại cậu có tin nhắn đến, mở lên xem thì cậu liền có vẻ mặt khó chịu úp xuống bàn.

Chú tự dưng đặt tay lên đùi cậu:
- Ai làm Tiểu Tề tức giận rồi?
- Không gì đâu.

Chú coi giúp con đoạn này đi
Cậu chỉ tay vào màn hình laptop, chú bắt đầu giảng giải cho cậu nghe về phần này mà tay vẫn luôn đặt trên đùi cậu.
Một lúc sau, trời không ngừng tuông mưa làm cho không khí chở nên se lạnh hơn.


Giang Thiệu choàng tay qua eo Khải Tề kéo cậu lại gần mình hơn:
- Lạnh thì ngồi gần chú chút
Cậu trai trẻ nhìn vào tay chú vẫn đặt trên eo cậu rồi lại nhìn qua mắt chú- người đàn ông này vẫn chú tâm nói.

Cậu cảm thấy buồn ngủ nên trong vô thức đã ngáp, người chú này quay qua xoa đầu cậu:
- Sửa chút nữa là xong rồi đi ngủ
- Có phải sai lầm khi nhờ chú không?
Trên khoé mắt cậu còn đọng lại những giọt nước do mới ngáp, chú đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi mà lại khẽ cười.
Cậu vung vai, dựa vào sofa một cách vô cùng thoải mái và tận hưởng:
- Cuối cùng cũng xong rồi!
- Khuya rồi, dọn dẹp cho gọn gàng rồi ngủ đi.
Khải Tề ngồi thẳng người dậy nắm lấy tay ông chú lắc lư:
- Mưa lớn quá kìa, chú cho Khải Tề ngủ cùng cho ấm nha!
- Lớn thế này rồi vẫn nhõng nhẽo, dọn dẹp đi rồi vào phòng chú
- Dọn dẹp! Dọn dẹp thôi!
Giang Thiệu chở về phòng lên giường nằm trước, cậu nhóc này đúng là đáng yêu.
Khải Tề lúc này mới mở điện thoại lên nhìn dòng tin nhắn "Anh xin lỗi em, anh hối hận rồi, xin em cho anh thêm cơ hội nữa" thì cậu liền trả lời rất xúc tích "KHÔNG!"
Khải Tề tắt đèn trong nhà rồi đi vào phòng chú, Giang Thiệu thấy cậu vào thì nằm qua một bên:
- Ấm rồi đó, Tiểu Tề lên nằm đi
Cậu ngồi lên giường đưa tay lên sờ chỗ chú vừa nằm:
- Chú làm ấm giường cho Khải Tề à?
Câu nói khiến Giang Thiệu hơi bị sượng lại nhưng cậu nam sinh này vẫn chưa hiểu sao chú lại có biểu hiện như thế
- Tiểu Tề nằm xuống ngủ đi
Khải Tề cầm chăn đắp lên cơ thể cho cả hai, cậu liền nằm sát lại bên cạnh người chú, nghiêng người qua hướng chú:
- Chú ngủ ngon
- Tiểu Tề ngủ ngon
Cậu liền nhanh chóng ôm lấy cánh tay Giang Thiệu vô cùng tự nhiên, lúc này lại có tiếng điện thoại.

Cậu ngồi dậy cầm điện thoại trên bàn xem thấy tên người gọi thì mở cửa đi ra ngoài nghe máy:
- Anh đừng có làm phiền tôi nữa được không?
- Em đừng có vô tình như thế! Anh vẫn còn rất yêu em mà, những ngày tháng không có em bên cạnh lòng anh không hiểu sao cảm thấy rất đau Khải Tề à!
- Quách Minh! Anh nên đi kiểm tra tổng quát.

Từ đây về sau đừng gọi cho tôi nữa, tôi và anh chấm dứt rồi.
Khải Tề liền máy rồi chạy nhanh vào phòng leo lên giường chùm chăn lại, tay và chân ôm chặt lấy Giang Thiệu, vùi mặt vào lòng chú.

Lúc này chú đã cảm thấy lo cho đứa cháu này:
- Hắn ta gọi cho Tiểu Tề sao?
- Ừ

- Cậu ta muốn quay lại với Tiểu Tề
Khải Tề lại ngạc nhiên kéo chăn ra, nhìn thẳng vào mắt vị giáo sư này:
- Sao cái gì chú cũng biết hết vậy?
- Mặc kệ hắn và ngủ thật ngon đi
Người đàn ông này vừa nói xong đã hôn vào cái trán nhỏ của cậu nam sinh, cậu nhìn vào khuôn mặt đẹp không góc chết này mà nở nụ cười vui tươi:
- Cảm ơn chú vì tất cả
Cậu nằm gần lại và ôm chặt lấy chú hơn, kéo chăn chùm lại rồi dần nhắm mắt lại.
Năm lớp 10 cậu đã gặp tên Quách Minh đang học lớp 11, anh ta bắt đầu tán tỉnh cậu rồi hai người dần quen nhau.
Tình cờ lúc cậu và Quách Minh hẹn hò đã bị Giang Thiệu bắt gặp nhưng người chú này không hề cấm đoán, can thiệp vào tình cảm của họ mà còn ủng hộ cậu hãy đối mặt với tình cảm của mình.
Từ đó lúc nào có gì vui, có gì buồn cậu đều kể cho chú nghe cũng bởi cha cậu là người không chấp nhận tình yêu đồng giới.
Ngày đó cũng tới, cái ngày Quách Minh ra trường cũng là lúc cậu phát hiện anh còn quen những người khác nữa nên cậu không hề do dự mà chia tay với anh.
Cậu buông bỏ một cách tuyệt tình với người đã làm tổn thương mình nhưng đó chỉ vẻ bề ngoài, khi cậu gặp được Giang Thiệu thì đã không kiềm được lòng mà khóc rất lớn, người chú này chỉ có thể ôm cậu vào lòng cho cậu khóc thật thoải mái.
Ngày đó đúng thật là rất tệ đối với cậu nhưng cậu vẫn thấy mai mắn khi có chú bên cạnh an ủi cậu, thấu hiểu cho cậu.
Ánh sáng đã đánh đuổi màn đêm đen, một ngày mới lại bắt đầu.

Giang Thiệu dần mở mắt ra thì lại nhìn xuống cơ thể mình, lúc này cậu nhóc nhỏ nằm trong vòng tay chú lại cho tay vào trong áo choàng sờ soạng người đàn ông mà cậu còn rất thích thú.
Giang Thiệu vậy mà không để tâm mặc cho những ngón tay thon dài, mềm mại ấy sờ lên từng thớ thịt săn chắc của mình.

Người đàn ông này rất nhẹ nhàng nghiêng người qua đặt tay lên má cậu, đầu tiến tới khẽ hôn vào môi cậu.
Nhóc con mặc cái áo ba lỗ và cái quần đùi đã rất khiêu gợi rồi, giờ còn đụng chạm như thế! Đây là đang thử thách khả năng kiềm chế của mình à?
Lúc này cậu thức dậy thì lại thấy bản thân đang sờ ngực chú Thiệu còn môi thì đang chạm môi chú, khi này người chú đã nhắm mắt lại.

Cậu ngượng ngùng quay đầu qua một bên rồi liền rút tay về:
- A
Nghe thấy tiếng kêu của Giang Thiệu thì cậu lại phát hiện bản thân đang nằm trên tay của chú, liền ngồi bật dậy quay lại nhìn chú với đôi mắt vô tội:
- Tay chú có bị sao không?
- Tê cứng hết rồi

Cậu cảm thấy tội lỗi nên đã ngồi gần lại bốp tay cho chú rất nhiệt tình, rất hăng hái.

Lẽ nào mình lại dê chú ấy như thế? Vừa hôn vừa sờ soạng chú Thiệu, nếu chú biết thì có nói với cha mẹ không đây? Mình phải giả vờ như không biết gì.

Cậu tự dưng lại nở một nụ cười nhưng lại hết sức gượng gạo:
- Chú thấy bớt tê chưa?
- Cũng được rồi.

Chú làm đồ ăn sáng rồi Tiểu Tề ở đây làm cho cái giường này thật phẳng phiu đi, tối qua Tiểu Tề lăng lộn làm nó nhăn nhúng hết rồi
- Dạ được
Giang Thiệu bước xuống giường đi thì cậu cảm thấy nhẹ nhõm nhưng mới tới cửa thì đã quay người lại tỏ ra nghi ngờ:
- Tiểu Tề có làm gì với chú không?
Ông chú này vừa nói lại vừa sờ vào môi làm cho Khải Tề rất khẩn trương:
- Không
- Sao Tiểu Tề là hoảng hốt vậy? Thôi chú làm đồ ăn sáng rồi còn đến trường, sáng nay chú có tiết.
Khải Tề chỉ gật gật đầu, Giang Thiệu quay đầu lại nở một nụ cười kì lạ đi ra ngoài.

Cậu thở phào một hơi, bước xuống giường thì nhìn thấy ga giường nhăn nheo lại cảm thán:
- Cái ga này mà bắt mình làm cho nó phẳng phiu à! Đồ đạc cũng phải để đàng hoàng, gối ở đâu thì để ở đó.

Cũng mai mình chỉ đụng cái giường này thôi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương