Giới thiệu
Thể loại: cổ trang, quan trường, nhất thụ nhất công, có chút ngược, HE
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Cố Minh Cử là quan đại thần cao quý đường triều nay ông về quê bái tổ cùng tế bái người cha đã mất, giữa đường cố ý nghỉ lại Nam An.
Huyện thừa* của Nam An – Nghiêm Phượng Lâu vừa khéo là bạn đồng môn của hắn thuở trước.
Xa cách năm năm, cuối cùng cũng gặp lại cố nhân, thế nhưng chỉ lạnh lùng nhìn nhau giương cung bạt kiếm.
Từ gắn bó thân thiết khi xưa cho đến sau này chỉ còn lại phẫn giận quyết tuyệt.
Từng chuyện xưa trào lên không ngớt trong lòng, giữa hai người đã được định sẵn lại là một hồi vướng mắc.
Một kẻ nôn nóng vì danh lợi, một người xót thương cho bách tính muôn dân, vốn đã không cùng đường lại chẳng cùng chí hướng.
Nghiêm Phượng Lâu suy nghĩ cả trăm lần vẫn không tìm được lời giải đáp: Cố Minh Cử, vì sao ngươi lại tới Nam An?
Cố Minh Cử cười thật thản nhiên: Tới để ôm ngươi!
Sinh tử trước mắt, là ai ngậm ngùi thở dài: Ta và ngươi còn so đo những chuyện cũ từ bao xưa thì có ý nghĩa gì đây?
Lại là người nào từng chữ từng chữ rủ rỉ bên tai: Phượng khanh của ta, trước khi bước lên đoạn đầu đài, nếu có thể để ta được nhìn thấy ngươi một lần nữa…
Vậy thì, Cố Minh Cử ta đây cả đời này có chết cũng thực sự không còn gì luyến tiếc.
___________________
Chú thích:
*huyện thừa: quan giúp việc thời xưa, phụ tá cho huyện lệnh.
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Cố Minh Cử là quan đại thần cao quý đường triều nay ông về quê bái tổ cùng tế bái người cha đã mất, giữa đường cố ý nghỉ lại Nam An.
Huyện thừa* của Nam An – Nghiêm Phượng Lâu vừa khéo là bạn đồng môn của hắn thuở trước.
Xa cách năm năm, cuối cùng cũng gặp lại cố nhân, thế nhưng chỉ lạnh lùng nhìn nhau giương cung bạt kiếm.
Từ gắn bó thân thiết khi xưa cho đến sau này chỉ còn lại phẫn giận quyết tuyệt.
Từng chuyện xưa trào lên không ngớt trong lòng, giữa hai người đã được định sẵn lại là một hồi vướng mắc.
Một kẻ nôn nóng vì danh lợi, một người xót thương cho bách tính muôn dân, vốn đã không cùng đường lại chẳng cùng chí hướng.
Nghiêm Phượng Lâu suy nghĩ cả trăm lần vẫn không tìm được lời giải đáp: Cố Minh Cử, vì sao ngươi lại tới Nam An?
Cố Minh Cử cười thật thản nhiên: Tới để ôm ngươi!
Sinh tử trước mắt, là ai ngậm ngùi thở dài: Ta và ngươi còn so đo những chuyện cũ từ bao xưa thì có ý nghĩa gì đây?
Lại là người nào từng chữ từng chữ rủ rỉ bên tai: Phượng khanh của ta, trước khi bước lên đoạn đầu đài, nếu có thể để ta được nhìn thấy ngươi một lần nữa…
Vậy thì, Cố Minh Cử ta đây cả đời này có chết cũng thực sự không còn gì luyến tiếc.
___________________
Chú thích:
*huyện thừa: quan giúp việc thời xưa, phụ tá cho huyện lệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook