Cửu Môn Ký Sự
-
Chương 14
Tuy Ngô Lão Cẩu thỉnh thoảng đến muộn, nhưng thời khắc quan trọng cũng không làm vướng chân vướng tay.
Hôm nay bọn họ hẹn nhau 6 giờ gặp nhau trước cửa Trương gia, Ngô Lão Cẩu mới đến một chút. Từ xa y đã nhìn thấy A Sinh gầy guộc, đứng ở cửa lớn gọi lớn “Ngũ gia!”
Bên cạnh A Sinh, là Trần Bì A Tứ đang nhàm chán chơi với mấy viên bi sắt, sau đó Hắc Bối Lão Lục rất không may mà trở thành người phải chơi cùng hắn —– A Tứ dùng một tay phóng bi sắt còn chuẩn hơn dùng súng, bất quá đao của Lão Lục cũng không thua kém tấm khiên là mấy.
Nhưng mà y lại không nhìn thấy Trương Khải Sơn và Chung Thanh, Ngô Lão Cẩu âm thầm kinh ngạc, cũng không thấy công cụ để hạ đấu. Nhưng y không thể không để ý đến, trước cửa lúc này là ba chiếc ô tô sơn nước sáng bóng.
Mắt Ngô Lão Cẩu nhíu lại. Y dám tự xưng là 10 tuổi đã ra đời, lên trời xuống đất, gặp bánh tông giết bánh tông, gặp bánh chưng diệt bánh chưng, gặp xác chết diệt luôn xác chết, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà, y lại sợ say xe.
Lần trước hạ đấu ở Ngạc Nam cũng đi bằng loại xe này, lúc đến nơi, bởi vì y say xe quá mà suýt nữa không xuống đấu được. Vôn bây giờ khưu giác đã không được minh mẫn, lúc đó Ngô Lão Cẩu cảm thấy vị giác mình từ nay về sau chắc cũng sẽ mất luôn, thế cho nên lúc y vuốt lông Tam Thốn Đinh, xúc động nghĩ về sau ăn thịt chó kho tàu của quản gia làm cũng không cảm nhận được mùi vị nữa.
Bây giờ đi Bắc Bình, phải ngồi trên cái đồ bỏ đi này đi một đoạn đường dài như vậy, nửa đường không chừng y sẽ ói hết ruột gan ra.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận. Mẹ nó, sớm biết đã không nhận lời rồi. Hoặc là chọn đại cái đấu nào gần gần cũng được. Nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng rồi, huống hồ Ngô Lão Cẩu không phải người hay lật lọng.
Chỉ có điều, hiện tại Ngô Lão Cẩu còn chưa kịp nghĩ xem làm sao để không say xe, bởi vì giây tiếp theo y đã nhìn thấy Trương Khải Sơn mặc một thân quân trang xuất hiện trước cửa. Theo sát phía sau, chính là phó quan không rời nửa bước của người.
Ngô Lão Cẩu thấy hai người bọn họ song song hài hoà ra khỏi cửa, trong lòng không hiểu có chút buồn bã,
A Sinh không ngờ lần này sẽ được Phật Gia cho tham gia hạ đấu, nhưng trong lúc mọi người rãnh rỗi tám nhãm cũng biết được là do Ngô Lão Cẩu đề cử, huống hồ ngày thường Ngũ gia lúc nào cũng cười ôn hoà bình dị, gần gủi thân thiết, nghiêm túc mà nói là tốt hơn Phật Gia gấp trăm ngàn lần, vì vậy mà lòng sùng kính dành cho Ngũ gia cũng tăng hơn so với Phật Gia.
Trước mắt mọi người đã đến đầy đủ, hơn nữa thiếu niên tâm tính đơn giản, không khỏi hưng phấn giữ chặt Ngô Lão Cẩu lải nhải không ngừng, hoàn toàn không chú ý đến Ngô Lão Cẩu nhìn thấy ô tô xong thì trên mặt hiện lên một mảng hắc khí nhàn nhạt,
Bất quá, Ngô Lão Cẩu cũng từ A Sinh mà hiểu được, công cụ lần này để hạ đấu không có phương tiện vận chuyển, sợ bị kiểm tra, cho nên đa số đều chuẩn bị sẵn ở Bắc Bình, chỉ có số ít là chuẩn bị trước ở đây, nhưng cũng đã sắp vào hộp đàng hoàng.
“Chung Thanh kia tuy là nhìn có vẻ không hợp nhóm, nhân tay chân vô cùng linh hoạt, mấy chuyện lần này đều là do hắn xử lý.” Lúc A Sinh lặng lẽ nói mấy lời này với Ngô Lão Cẩu, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Chung Thanh đang kiểm tra lại ba chiếc ô tô lần cuối. “Cũng khó trách bình thường Phật Gia coi trọng hắn.”
Đó là bởi vì có chủ nhân như thế nào thì phụ tá như thế đấy, Ngô Lão Cẩu cảm thấy nên thêm một câu như vậy.
Nhưng y cho rằng A Sinh là đứa nhỏ có tâm tính háo thắng, cũng không ngờ lúc A Sinh nói chuyện, trên mặt thật sự không có chút ghen tị nào, ngược lại mơ hồ có ý trong tương lai nhất định sẽ hào hùng giống vậy.
Bởi vậy, dù trong lòng Ngô Lão Cẩu không tốt lắm vẫn cố gắng cười cười, quả nhiên là mầm non tốt, quả nhiên mình không nhìn lầm người. Thật ra, bản thân mình năm đó cũng giống vậy, chịu trăm ngàn gian khổ, chỉ mong không mất đi tôn nghiêm mà hướng về phía trước, chung quy cũng sẽ có tất cả thành tựu.
Có lẽ Ngô Lão Cẩu nhìn thấy ánh mắt A Sinh quá mức ôn hoà, chờ đến lúc y phản ứng lại, Trương Khải Sơn đã lộ ra bản mặt lạnh ngắt đứng trước mặt, chỉ tay bảo y lên xe,
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên một chút, nói: “Ngồi thế nào?”
Trương Khải Sơn tự nhiên sẽ không cho rằng Ngô Lão Cẩu ngốc đến mức không biết ngồi xe, người biết ý của Ngô Lão Cẩu là 6 người phải chia thế nào.
“Lục gia, mời.” Tay cầm hai viên đạn sắt, hai tay Trần Bì A Tứ cũng không dừng lại, hắn hướng Hắc Bối Lão Lục nhếch miệng cười, nhưng chưa đợi Lão Lục tiếp lời đã lắc mình đi vào chiếc xe cuối cùng. Hắc Bối Lão Lục nhìn thoáng qua mấy người xung quanh, cũng không nói gì đi theo lên xe. Đương nhiên, trước khi cửa xe đóng lại, không ngoài ý muốn nghe được âm thanh hai viên đạn sắt va vào thanh đao bị văng ra.
Nhìn thấy chiếc xe của Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục dứt khoác rời đi, A Sinh trừng mắt, bỗng nhiên hướng Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu vái chào rồi chạy về hướng chiếc xe thứ hai.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu lo lắng lần này chắc là chủ phó nhà Trương Khải Sơn hai người một xe, lúc thấy A Sinh muốn lên xe, nhất thời nổi lên chút tham vọng, nghĩ là trên đường đi có thể dạy bảo đứa nhỏ này một chút đạo lý làm người, để sau này hắn có thể duy trì tâm tính tự nhiên này —— không ngờ chân còn chưa kịp bước, tay đã bị người khác kéo lại.
Đang định quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Chung Thanh đứng một bên hơi gật gật đầu với Trương Khải Sơn, sau đó lập tức đi theo A Sinh lên chiếc xe thứ hai. Phía sau ô tô hất lên một trận khói bụi, sau đó tăng tốc chạy đi. Xuyên qua lớp cửa xe chưa đóng, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy A Sinh ngồi torng xe vẫy vẫy tay với mình, cười đến tươi sáng.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy có chút khó thở.
Quay đầu nhìn Trương Khải Sơn bên cạnh, mặt Ngô Lão Cẩu hơi giương lên, không nói gì cảm, ánh mắt đã tiết lộ: Lão tử yếu đuối vậy sao, còn cần ngươi che chở?
Trương Khải Sơn lựa chọn không nhìn đến ánh mắt sắc bén của Ngô Lão Cẩu, xoay người mở cửa, sau đó quay đầu thản nhiên nói: “Cậu say xe.”
Ngô Lão Cẩu nhất thời tụt huyết áp.
Khốn, con mẹ nó ai cho ngươi chọn đi hạ đấu ở Bắc Bình!
Hôm nay bọn họ hẹn nhau 6 giờ gặp nhau trước cửa Trương gia, Ngô Lão Cẩu mới đến một chút. Từ xa y đã nhìn thấy A Sinh gầy guộc, đứng ở cửa lớn gọi lớn “Ngũ gia!”
Bên cạnh A Sinh, là Trần Bì A Tứ đang nhàm chán chơi với mấy viên bi sắt, sau đó Hắc Bối Lão Lục rất không may mà trở thành người phải chơi cùng hắn —– A Tứ dùng một tay phóng bi sắt còn chuẩn hơn dùng súng, bất quá đao của Lão Lục cũng không thua kém tấm khiên là mấy.
Nhưng mà y lại không nhìn thấy Trương Khải Sơn và Chung Thanh, Ngô Lão Cẩu âm thầm kinh ngạc, cũng không thấy công cụ để hạ đấu. Nhưng y không thể không để ý đến, trước cửa lúc này là ba chiếc ô tô sơn nước sáng bóng.
Mắt Ngô Lão Cẩu nhíu lại. Y dám tự xưng là 10 tuổi đã ra đời, lên trời xuống đất, gặp bánh tông giết bánh tông, gặp bánh chưng diệt bánh chưng, gặp xác chết diệt luôn xác chết, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà, y lại sợ say xe.
Lần trước hạ đấu ở Ngạc Nam cũng đi bằng loại xe này, lúc đến nơi, bởi vì y say xe quá mà suýt nữa không xuống đấu được. Vôn bây giờ khưu giác đã không được minh mẫn, lúc đó Ngô Lão Cẩu cảm thấy vị giác mình từ nay về sau chắc cũng sẽ mất luôn, thế cho nên lúc y vuốt lông Tam Thốn Đinh, xúc động nghĩ về sau ăn thịt chó kho tàu của quản gia làm cũng không cảm nhận được mùi vị nữa.
Bây giờ đi Bắc Bình, phải ngồi trên cái đồ bỏ đi này đi một đoạn đường dài như vậy, nửa đường không chừng y sẽ ói hết ruột gan ra.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận. Mẹ nó, sớm biết đã không nhận lời rồi. Hoặc là chọn đại cái đấu nào gần gần cũng được. Nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng rồi, huống hồ Ngô Lão Cẩu không phải người hay lật lọng.
Chỉ có điều, hiện tại Ngô Lão Cẩu còn chưa kịp nghĩ xem làm sao để không say xe, bởi vì giây tiếp theo y đã nhìn thấy Trương Khải Sơn mặc một thân quân trang xuất hiện trước cửa. Theo sát phía sau, chính là phó quan không rời nửa bước của người.
Ngô Lão Cẩu thấy hai người bọn họ song song hài hoà ra khỏi cửa, trong lòng không hiểu có chút buồn bã,
A Sinh không ngờ lần này sẽ được Phật Gia cho tham gia hạ đấu, nhưng trong lúc mọi người rãnh rỗi tám nhãm cũng biết được là do Ngô Lão Cẩu đề cử, huống hồ ngày thường Ngũ gia lúc nào cũng cười ôn hoà bình dị, gần gủi thân thiết, nghiêm túc mà nói là tốt hơn Phật Gia gấp trăm ngàn lần, vì vậy mà lòng sùng kính dành cho Ngũ gia cũng tăng hơn so với Phật Gia.
Trước mắt mọi người đã đến đầy đủ, hơn nữa thiếu niên tâm tính đơn giản, không khỏi hưng phấn giữ chặt Ngô Lão Cẩu lải nhải không ngừng, hoàn toàn không chú ý đến Ngô Lão Cẩu nhìn thấy ô tô xong thì trên mặt hiện lên một mảng hắc khí nhàn nhạt,
Bất quá, Ngô Lão Cẩu cũng từ A Sinh mà hiểu được, công cụ lần này để hạ đấu không có phương tiện vận chuyển, sợ bị kiểm tra, cho nên đa số đều chuẩn bị sẵn ở Bắc Bình, chỉ có số ít là chuẩn bị trước ở đây, nhưng cũng đã sắp vào hộp đàng hoàng.
“Chung Thanh kia tuy là nhìn có vẻ không hợp nhóm, nhân tay chân vô cùng linh hoạt, mấy chuyện lần này đều là do hắn xử lý.” Lúc A Sinh lặng lẽ nói mấy lời này với Ngô Lão Cẩu, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Chung Thanh đang kiểm tra lại ba chiếc ô tô lần cuối. “Cũng khó trách bình thường Phật Gia coi trọng hắn.”
Đó là bởi vì có chủ nhân như thế nào thì phụ tá như thế đấy, Ngô Lão Cẩu cảm thấy nên thêm một câu như vậy.
Nhưng y cho rằng A Sinh là đứa nhỏ có tâm tính háo thắng, cũng không ngờ lúc A Sinh nói chuyện, trên mặt thật sự không có chút ghen tị nào, ngược lại mơ hồ có ý trong tương lai nhất định sẽ hào hùng giống vậy.
Bởi vậy, dù trong lòng Ngô Lão Cẩu không tốt lắm vẫn cố gắng cười cười, quả nhiên là mầm non tốt, quả nhiên mình không nhìn lầm người. Thật ra, bản thân mình năm đó cũng giống vậy, chịu trăm ngàn gian khổ, chỉ mong không mất đi tôn nghiêm mà hướng về phía trước, chung quy cũng sẽ có tất cả thành tựu.
Có lẽ Ngô Lão Cẩu nhìn thấy ánh mắt A Sinh quá mức ôn hoà, chờ đến lúc y phản ứng lại, Trương Khải Sơn đã lộ ra bản mặt lạnh ngắt đứng trước mặt, chỉ tay bảo y lên xe,
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên một chút, nói: “Ngồi thế nào?”
Trương Khải Sơn tự nhiên sẽ không cho rằng Ngô Lão Cẩu ngốc đến mức không biết ngồi xe, người biết ý của Ngô Lão Cẩu là 6 người phải chia thế nào.
“Lục gia, mời.” Tay cầm hai viên đạn sắt, hai tay Trần Bì A Tứ cũng không dừng lại, hắn hướng Hắc Bối Lão Lục nhếch miệng cười, nhưng chưa đợi Lão Lục tiếp lời đã lắc mình đi vào chiếc xe cuối cùng. Hắc Bối Lão Lục nhìn thoáng qua mấy người xung quanh, cũng không nói gì đi theo lên xe. Đương nhiên, trước khi cửa xe đóng lại, không ngoài ý muốn nghe được âm thanh hai viên đạn sắt va vào thanh đao bị văng ra.
Nhìn thấy chiếc xe của Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục dứt khoác rời đi, A Sinh trừng mắt, bỗng nhiên hướng Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu vái chào rồi chạy về hướng chiếc xe thứ hai.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu lo lắng lần này chắc là chủ phó nhà Trương Khải Sơn hai người một xe, lúc thấy A Sinh muốn lên xe, nhất thời nổi lên chút tham vọng, nghĩ là trên đường đi có thể dạy bảo đứa nhỏ này một chút đạo lý làm người, để sau này hắn có thể duy trì tâm tính tự nhiên này —— không ngờ chân còn chưa kịp bước, tay đã bị người khác kéo lại.
Đang định quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Chung Thanh đứng một bên hơi gật gật đầu với Trương Khải Sơn, sau đó lập tức đi theo A Sinh lên chiếc xe thứ hai. Phía sau ô tô hất lên một trận khói bụi, sau đó tăng tốc chạy đi. Xuyên qua lớp cửa xe chưa đóng, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy A Sinh ngồi torng xe vẫy vẫy tay với mình, cười đến tươi sáng.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy có chút khó thở.
Quay đầu nhìn Trương Khải Sơn bên cạnh, mặt Ngô Lão Cẩu hơi giương lên, không nói gì cảm, ánh mắt đã tiết lộ: Lão tử yếu đuối vậy sao, còn cần ngươi che chở?
Trương Khải Sơn lựa chọn không nhìn đến ánh mắt sắc bén của Ngô Lão Cẩu, xoay người mở cửa, sau đó quay đầu thản nhiên nói: “Cậu say xe.”
Ngô Lão Cẩu nhất thời tụt huyết áp.
Khốn, con mẹ nó ai cho ngươi chọn đi hạ đấu ở Bắc Bình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook