Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
-
Chương 28
Hắn không biết giờ có nên cười hay không, bao nhiêu nữ nhân mong đợi được gả cho hắn, không ngờ nha đầu hắn quan tâm nhất, lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình.
Đau khổ, nhíu chặt lông mày, trong lòng nàng không có hắn, nhưng hắn không có cách nào để quay mặt đi, phải làm sao đây?
Haizzz. . . . . . Tại sao phải thích nàng? Bởi vì khi nàng mười tuổi, trên mặt là sự uất ức và cao ngạo? Bởi vì khi nàng mười bốn tuổi, bị hắn nhìn thấy nàng đang cố tỏ ra kiên cường trong bóng đêm? Hay là bởi vì nàng và hắn, từng hứa hẹn bằng miệng, rõ ràng là sợ cô độc lại tỏ ra kiên cường?
Hắn thích nàng, là bởi vì nàng và hắn giống nhau, hay là bởi vì nàng cứu mạng hắn, lại thêu hoa trên bả vai hắn?
Hoàng Phủ Tĩnh nói không rõ ràng, chỉ biết trong ba năm hắn rời đi, càng ngày càng muốn nàng.
Muốn nàng không còn sợ, muốn nàng hoạt bát hơn, muốn nàng cố gắng sống tốt những ngày tháng sau này, muốn nàng mỗi khi nói đến buôn bán ánh mắt sẽ lấp lánh.
Nàng chưa từng nhớ hắn sao?
Nếu như không nhớ, thì sao hắn vừa lên tiếng, nàng liền nhận ra ngay? Nếu như không nhớ, tại sao khi gặp lại, nàng không kiêng dè, nguyện ý nằm cùng giường với hắn? Nếu như không nhớ, tại sao khi biết hắn bị thương, đáy mắt, khuôn mặt nàng khủng hoảng, rõ ràng như vậy, sao có thể không tin được chứ?
Cho nên, trong lòng nàng không phải là không có hắn? Đã như vậy, vì sao lại chấp nhận mạo hiểm để Mặc Phương Mẫn đến trước mặt Hoàng đế từ hôn, không phải nàng rất coi trọng tiền đồ của ca ca sao?
Nàng đang sợ cái gì? Có liên quan đến chuyện sống lại sao? Phải làm sao, hắn phải làm gì để có thể biết được tâm sự của nàng đây, chẳng lẽ lại phải nói dối nàng nữa hay sao ?
Ngón tay lướt qua khuôn mặt tỉ mỉ, chiếc mũi thanh tú, và đôi môi đỏ hồng khiến người ta rung động của nàng.
Không nhịn được cười, cho dù bây giờ cả bụng hắn đều là phẫn nộ, cũng không có biện pháp, mỗi khi nhìn thấy nàng, đều là tươi cười, thành tâm thành ý.
Thi Mẫn mở mắt, giữa lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh.
Nàng cho là mình đang mơ, ngay sau đó nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm, "Đồ xấu xa, để lại ngọc bội kêu người ta chờ , tuổi thanh xuân của thiếu nữ là vô giá, không sợ ta đợi đến già sao?Pin_diễn đàn. Lê.Quý.Đôn. Ngọc bội đáng bao nhiêu tiền, bồi thường nổi sao?"
Vậy là nàng đang đợi hắn?
Lời nói vô ý của Thi Mẫn khiến hắn hưng phấn. Cúi đầu, hắn nói nhỏ bên tai nàng, "Đó là báu vật vô giá, tuyệt đối có thể thường nổi ."
Ấm áp thổi tới bên tai, Thi Mẫn lại hết hồn rùng mình một cái, chợt mở mắt ra, chống lại tầm mắt của hắn.
Trong phút chốc, tỉnh táo!
Mơ hồ bị đá đến ngoài chín tầng mây, theo trực giác nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy.
Nàng không nhịn được oán giận, người làm trong phủ đang làm gì vậy, lại để một đấng mày râu chạy đến bên giường của cô nương? Cực kỳ đáng chết à, haizzz. . . . . . Nơi này vẫn là nhà nàng mà.
"Sợ cái gì, cũng không phải là chưa từng cùng giường chung gối." Hắn cười rất lưu manh, ngồi xuống bên người nàng, không nói hai lời kéo vai nàng lên, ôm nàng vào trong ngực.
"Lần đó là tình thế bất đắc dĩ." Nàng dùng sức đẩy hắn ra, co người lại, cả người rúc đến mép trong cùng của chiếc giường.
"Vậy sao, sao ta lại không thấy tình thế bắt buộc nhỉ? Chỉ là, lúc ấy đúng là nàng rất sợ, có phải để cho nàng sợ hãi, nàng mới có thể nhảy vào lòng ta hay không?"
Nàng không nghe ra, trong giọng nói của hắn xuất hiện một tia nguy hiểm.
"Ta nào có, chàng không cần đổ tội cho ta."
Động tác cự tuyệt của nàng làm hắn không vui, mặt lạnh dần, cứ thế nói: "Đã như vậy, ta sẽ nói một chuyện để nàng phải kinh sợ."
Giọng điệu của hắn rất âm trầm, làm nàng không khỏi vễnh tai."Chuyện gì?"
"Mũ quan của ca ca nàng sắp bị gỡ xuống, mấy chục nhân khẩu của Mạc phủ từ trên xuống dưới, hình như cũng bị giam vào tù ngục." Hắn ác ý chau chau mày.
"Có ý gì, ca ca ta phạm phải chuyện gì?" Nàng gấp đến độ rối tinh rối mù, nắm tay của hắn hỏi.
"Kháng chỉ." Hắn thờ ơ lạnh lùng bỏ lại hai chữ.
"Chàng nói gì vậy, ca ca ta sao có thể làm trái ý của Hoàng thượng, cũng đâu có ăn tim gấu mật hổ [Gan hùm mật gấu]."
nàng phủ nhận ngay lập tức khiến hắn thở phào một hơi. Thì ra nàng cũng không muốn Mạc Phương Mẫn đến trước mặt Hoàng thượng từ hôn, đây vốn là Mạc Phương Mẫn tự làm chủ.
"Nói hay thật, cũng không phải là ăn tim gấu mật hổ sao? Cư nhiên chạy đến trước mặt Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ, đừng để nàng gả cho ta, có dũng khí.
"Trời" nàng mất hết tinh thần, cả người giống như trái cà bị sương phủ kín, thất thần ngồi ở giường."Ca ca vậy mà đã nói rồi, đáng chết, đáng chết, thật là đáng chết mà
Hoàng Phủ Tĩnh vừa mới hạ giọng điệu xuống, lại bị khơi lên.
Vậy là, đúng là nàng đã từng nói chuyện này với Mạc Phương Mẫn, chỉ là nàng lý trí, hiểu việc này có quan hệ trọng đại, không thể dính vào, nhưng Mạc Phương Mẫn đau lòng muội muội, không muốn nàng chịu uất ức, coi như biết rõ nói thẳng có thể chọc giận mặt rồng, vẫn nhắm mắt nói lên?lequydon.
Hắn có nên bội phục huynh muội bọn họ tình thâm không?
Cười lạnh, hắn nhàn nhạt hỏi: "Nói rõ ràng, tại sao không muốn gả cho ta?"
Ánh mắt của hắn mang theo hai thanh đao sắc, âm thanh của hắn kết được cả hàn băng, chờ nàng nói ra lời nói làm người ta khó chịu, tiện thể để nàng bị thiên đao vạn chém, sau đó thành thịt đông lạnh.
Nhưng bây giờ, Thi Mẫn nào có ý định thảo luận chuyện này, nàng sốt ruột vì ca ca.
Khó trách không có ai ngăn hắn lại, khó trách hắn có thể đến đây như vào chỗ không người, vọt tới mép giường nàng, có phải trên dưới Mạc phủ cũng đã bị áp vào thiên lao rồi hay không?
Không để ý vấn đề của hắn, nàng vội hỏi: "Ca ca ta đâu? Hoàng thượng luận tội huynh ấy rồi hay sao?"
"Đoán xem?" Hắn không trả lời nàng.
"Ta gả, ta gả mà, sẽ không thích, không cam tâm, không ghét nữa, ta vẫn gả mà! Chàng giúp ta nói vài lời hữu ích với Hoàng đế ca ca của chàng đi, thì nói ta nhất định gả, lúc nào cũng được, ngày mai gả? Ngày mai gả? Hay là hôm nay? Tùy chàng quyết định, ta lập tức thu gom hành lý."
Lời này của nàng làm hắn nổi trận lôi đình.
Cái gì gọi là sẽ không thích, không cam tâm, không ghét nữa, ta vẫn gả? Hắn làm nàng chán ghét như vậy sao!
Gân xanh nổi lên, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua, nàng như bị dao găm bắn thủng, bất thình lình đánh xuống, bỗng rùng mình, nàng bị dọa sợ giống như con tôm bị giật mình, lui về phía sau, co đến bên tường.
Đau khổ, nhíu chặt lông mày, trong lòng nàng không có hắn, nhưng hắn không có cách nào để quay mặt đi, phải làm sao đây?
Haizzz. . . . . . Tại sao phải thích nàng? Bởi vì khi nàng mười tuổi, trên mặt là sự uất ức và cao ngạo? Bởi vì khi nàng mười bốn tuổi, bị hắn nhìn thấy nàng đang cố tỏ ra kiên cường trong bóng đêm? Hay là bởi vì nàng và hắn, từng hứa hẹn bằng miệng, rõ ràng là sợ cô độc lại tỏ ra kiên cường?
Hắn thích nàng, là bởi vì nàng và hắn giống nhau, hay là bởi vì nàng cứu mạng hắn, lại thêu hoa trên bả vai hắn?
Hoàng Phủ Tĩnh nói không rõ ràng, chỉ biết trong ba năm hắn rời đi, càng ngày càng muốn nàng.
Muốn nàng không còn sợ, muốn nàng hoạt bát hơn, muốn nàng cố gắng sống tốt những ngày tháng sau này, muốn nàng mỗi khi nói đến buôn bán ánh mắt sẽ lấp lánh.
Nàng chưa từng nhớ hắn sao?
Nếu như không nhớ, thì sao hắn vừa lên tiếng, nàng liền nhận ra ngay? Nếu như không nhớ, tại sao khi gặp lại, nàng không kiêng dè, nguyện ý nằm cùng giường với hắn? Nếu như không nhớ, tại sao khi biết hắn bị thương, đáy mắt, khuôn mặt nàng khủng hoảng, rõ ràng như vậy, sao có thể không tin được chứ?
Cho nên, trong lòng nàng không phải là không có hắn? Đã như vậy, vì sao lại chấp nhận mạo hiểm để Mặc Phương Mẫn đến trước mặt Hoàng đế từ hôn, không phải nàng rất coi trọng tiền đồ của ca ca sao?
Nàng đang sợ cái gì? Có liên quan đến chuyện sống lại sao? Phải làm sao, hắn phải làm gì để có thể biết được tâm sự của nàng đây, chẳng lẽ lại phải nói dối nàng nữa hay sao ?
Ngón tay lướt qua khuôn mặt tỉ mỉ, chiếc mũi thanh tú, và đôi môi đỏ hồng khiến người ta rung động của nàng.
Không nhịn được cười, cho dù bây giờ cả bụng hắn đều là phẫn nộ, cũng không có biện pháp, mỗi khi nhìn thấy nàng, đều là tươi cười, thành tâm thành ý.
Thi Mẫn mở mắt, giữa lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh.
Nàng cho là mình đang mơ, ngay sau đó nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm, "Đồ xấu xa, để lại ngọc bội kêu người ta chờ , tuổi thanh xuân của thiếu nữ là vô giá, không sợ ta đợi đến già sao?Pin_diễn đàn. Lê.Quý.Đôn. Ngọc bội đáng bao nhiêu tiền, bồi thường nổi sao?"
Vậy là nàng đang đợi hắn?
Lời nói vô ý của Thi Mẫn khiến hắn hưng phấn. Cúi đầu, hắn nói nhỏ bên tai nàng, "Đó là báu vật vô giá, tuyệt đối có thể thường nổi ."
Ấm áp thổi tới bên tai, Thi Mẫn lại hết hồn rùng mình một cái, chợt mở mắt ra, chống lại tầm mắt của hắn.
Trong phút chốc, tỉnh táo!
Mơ hồ bị đá đến ngoài chín tầng mây, theo trực giác nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy.
Nàng không nhịn được oán giận, người làm trong phủ đang làm gì vậy, lại để một đấng mày râu chạy đến bên giường của cô nương? Cực kỳ đáng chết à, haizzz. . . . . . Nơi này vẫn là nhà nàng mà.
"Sợ cái gì, cũng không phải là chưa từng cùng giường chung gối." Hắn cười rất lưu manh, ngồi xuống bên người nàng, không nói hai lời kéo vai nàng lên, ôm nàng vào trong ngực.
"Lần đó là tình thế bất đắc dĩ." Nàng dùng sức đẩy hắn ra, co người lại, cả người rúc đến mép trong cùng của chiếc giường.
"Vậy sao, sao ta lại không thấy tình thế bắt buộc nhỉ? Chỉ là, lúc ấy đúng là nàng rất sợ, có phải để cho nàng sợ hãi, nàng mới có thể nhảy vào lòng ta hay không?"
Nàng không nghe ra, trong giọng nói của hắn xuất hiện một tia nguy hiểm.
"Ta nào có, chàng không cần đổ tội cho ta."
Động tác cự tuyệt của nàng làm hắn không vui, mặt lạnh dần, cứ thế nói: "Đã như vậy, ta sẽ nói một chuyện để nàng phải kinh sợ."
Giọng điệu của hắn rất âm trầm, làm nàng không khỏi vễnh tai."Chuyện gì?"
"Mũ quan của ca ca nàng sắp bị gỡ xuống, mấy chục nhân khẩu của Mạc phủ từ trên xuống dưới, hình như cũng bị giam vào tù ngục." Hắn ác ý chau chau mày.
"Có ý gì, ca ca ta phạm phải chuyện gì?" Nàng gấp đến độ rối tinh rối mù, nắm tay của hắn hỏi.
"Kháng chỉ." Hắn thờ ơ lạnh lùng bỏ lại hai chữ.
"Chàng nói gì vậy, ca ca ta sao có thể làm trái ý của Hoàng thượng, cũng đâu có ăn tim gấu mật hổ [Gan hùm mật gấu]."
nàng phủ nhận ngay lập tức khiến hắn thở phào một hơi. Thì ra nàng cũng không muốn Mạc Phương Mẫn đến trước mặt Hoàng thượng từ hôn, đây vốn là Mạc Phương Mẫn tự làm chủ.
"Nói hay thật, cũng không phải là ăn tim gấu mật hổ sao? Cư nhiên chạy đến trước mặt Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ, đừng để nàng gả cho ta, có dũng khí.
"Trời" nàng mất hết tinh thần, cả người giống như trái cà bị sương phủ kín, thất thần ngồi ở giường."Ca ca vậy mà đã nói rồi, đáng chết, đáng chết, thật là đáng chết mà
Hoàng Phủ Tĩnh vừa mới hạ giọng điệu xuống, lại bị khơi lên.
Vậy là, đúng là nàng đã từng nói chuyện này với Mạc Phương Mẫn, chỉ là nàng lý trí, hiểu việc này có quan hệ trọng đại, không thể dính vào, nhưng Mạc Phương Mẫn đau lòng muội muội, không muốn nàng chịu uất ức, coi như biết rõ nói thẳng có thể chọc giận mặt rồng, vẫn nhắm mắt nói lên?lequydon.
Hắn có nên bội phục huynh muội bọn họ tình thâm không?
Cười lạnh, hắn nhàn nhạt hỏi: "Nói rõ ràng, tại sao không muốn gả cho ta?"
Ánh mắt của hắn mang theo hai thanh đao sắc, âm thanh của hắn kết được cả hàn băng, chờ nàng nói ra lời nói làm người ta khó chịu, tiện thể để nàng bị thiên đao vạn chém, sau đó thành thịt đông lạnh.
Nhưng bây giờ, Thi Mẫn nào có ý định thảo luận chuyện này, nàng sốt ruột vì ca ca.
Khó trách không có ai ngăn hắn lại, khó trách hắn có thể đến đây như vào chỗ không người, vọt tới mép giường nàng, có phải trên dưới Mạc phủ cũng đã bị áp vào thiên lao rồi hay không?
Không để ý vấn đề của hắn, nàng vội hỏi: "Ca ca ta đâu? Hoàng thượng luận tội huynh ấy rồi hay sao?"
"Đoán xem?" Hắn không trả lời nàng.
"Ta gả, ta gả mà, sẽ không thích, không cam tâm, không ghét nữa, ta vẫn gả mà! Chàng giúp ta nói vài lời hữu ích với Hoàng đế ca ca của chàng đi, thì nói ta nhất định gả, lúc nào cũng được, ngày mai gả? Ngày mai gả? Hay là hôm nay? Tùy chàng quyết định, ta lập tức thu gom hành lý."
Lời này của nàng làm hắn nổi trận lôi đình.
Cái gì gọi là sẽ không thích, không cam tâm, không ghét nữa, ta vẫn gả? Hắn làm nàng chán ghét như vậy sao!
Gân xanh nổi lên, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua, nàng như bị dao găm bắn thủng, bất thình lình đánh xuống, bỗng rùng mình, nàng bị dọa sợ giống như con tôm bị giật mình, lui về phía sau, co đến bên tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook