Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
-
Chương 22
Thời gian trước, Hâm Mẫn để ý một cô nương bán hoa, lại cho người xông tới của, phá hoại trong sạch của người ta, bản thân cô nương kia đã đính hôn, nhất quyết không buông tha, ông đành phải chạy khắp nơi mượn tiền, để làm chuyện này lắng xuống, không ngờ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thế mà chuyện này lại truyền đến tai Hoàng thượng, là nha đầu Thi Mẫn nói sao?
Nhìn sắc mặt của ông, Hoàng đế sao có thể không hiểu tâm tình của ông.
Hoàng đế chậm rãi nói: "Ngươi cũng đừng đổ oan cho nữ nhi nhà ngươi, này không phải do nàng nói, nàng không hề có nửa câu phê bình nào về phụ thân, mẫu thân."
Ôngnửa tin nửa ngờ, cũng không dám ngẩng đầu.
Thấy bộ dạng cố chấp kia của ông, không châm biếm đả kích thì không được.
"Ngươi đó, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, tại sao bản thân cũng có vài phần tài cán, mấy năm nay Trẫm vẫn gạt ngươi qua một bên? Ngươi thật sự không biết sao, Mạc Hâm Mẫn không chút tiến bộ, còn liên lụy con trai độc nhất của Trần tướng quân, và một vài con cháu nhà quyền quý, họ hận ngươi đến tận cùng, nếu ta dùng ngươi, thế chẳng phải để bọn họ chê cười ta sao."
Sấm đánh ngay đầu, cuối cùng Mạc Lịch Thăng cũng hiểu, đường làm quan mấy năm nay không thuận lợi, lại là vì nghiệt tử kia gây nên? Gia môn bất hạnh mà!
Hắn cúi người lạy, cứng rắn nói: "Thần có tội."Pinni- dieenx^ddanf^lee^quys^ddoon.
"Ngươi có tội, chuyện của Mạc Hâm Mẫn lại bị các ngôn quan để ý tới, bên cạnh Trẫm càng ngày càng không yên ổn, ngươi hãy cứ làm huyện quan thất phẩm đi, nếu ngươi vẫn không thể xử lý tốt chuyện trong nhà, thì hãy dâng sớ cáo lão hồi hương đi, tránh liên lụy Mạc Phương Mẫn, trẫm vốn định trọng dụng hắn."
Sau khi Mạc Lịch Thăng rời khỏi, Hoàng đế lẳng lặng nhìn tấu sớ trên bàn,là Vinh Thân Vương trình lên , đầu ngón tay của ông gõ nhẹ mặt bàn, càng gõ càng mạnh, tâm trạng càng nặng nề, quá kích động, ông ho ra máu.
Ngày này lúc về tới nhà, Mạc Lịch Thăng cầm cây gậy, hung hăng đánh đại nhi tử một trận, nhốt vào phòng củi, không choăn uống.
Mùa thu, trong cung truyền ra một tin, thái tử Hoàng Phủ Thư bệnh nặng qua đời, dưới sự bảo vệ của Vinh Thân Vương , Hoàng thượng lập nhị hoàng tử Hoàng Phủ Đình làm thái tử.
Vào trận tuyết đầu tiên của mùa đông, Hoàng đế băng hà, thái tử Hoàng Phủ Đình kế vị, Vương hoàng hậu tuấn táng theo Vua.
Tiên đế vừa băng hà, con cháu Vương thị khởi binh mưu phản, tân đế Hoàng Phủ Đình, lệnh Vinh Thân Vương và Thường Thắng tướng quân Lý Kỳ lãnh binh đi chinh phạt, một Bắc một Nam, lực lượng tấn công quá chênh lệch, đứa con cả Vương Thành Khách và đứa con thứ ba Vương Thành Hưng tử trận .
Đến mùa đông, Thi Mẫn cả ngày cười cười nói nói đếm bạc của nàng, chẳng qua là mỗi lần mở hộp gỗ ra, nhìn thấy khối ngọc bội khắc hoa văn hình rồng kia, nàng lại nhớ về khoảng thời gian hơn hai năm trước, chẳng hề có chút tin tức nào của Phó Cánh và sư phụ.
Có phải bọn họ đã sớm quên nàng rồi hay không?
Nhưng, Phó Cánh đã thắng cuộc, người kế vị là Hoàng Phủ Đình chứ không phải là Hoàng Phủ Thư, ngay cả cửu ngũ chí tôn cũng thay đổi, nàng chỉ là một tiểu nữ tử, số mệnh cũng có thể khác xa so với kiếp trước?
Suy nghĩ này giúp nàng bình tâm lại, dần dần nàng không còn tỉnh lại giữa đêm vì khóc nữa, những giấc mộnglàm người ta thấy ghê tởm đó, từ từ không tìm đến quấy nhiễu nàng nữa.L3>Quy>D0n
Nếu như không phải là bởi vì tưởng niệm quá sâu, cuộc sống của nàng cũng được xem như vừa lòng mãn ý.
Tháng ba năm Kiến Bình thứ nhất, chiến tranh ngoài biên cảnh liên tục diễn ra.
Tế Từ đường được Hoàng thượng ngự bút, dĩ nhiên là mang một lượng lớn dược liệu ra chiến trường, Thi Mẫn tuy là nữ tử, nhưng cũng hiểu được đạo lý nước, mất thì sao còn nhà?
Bởi vì Từ Tế đường làm gương, trong Kinh có rất nhiều gia đình phú hộ, thương nhân nổi tiếng ra sức quyên tiền, từng lượng lớn quan ngân, lương thực được vận chuyển ra chiến trường.
Vinh Thân Vương dụng binh như thần, nhiều lần đưa ra kế hiểm, hơn nữa còn có nguồn tài nguyên dồi dào của hậu phương, mặc dù thủ hạ chỉ có bảy vạn binh lính, đối mặt với đại quân hai mươi vạn của Vương Thành Khách, không hề tỏ ra khiếp sợ, hai quân giao chiến, Vinh Thân Vương càng đánh càng thắng.
Mà Thường Thắng tướng quân Lý Kỳ, với kinh nghiệm chiến trường phong phú, nghênh chiến với Vương Thành Hưng lại càng không cần phải nói, chỉ do địa hình bị hạn chế, không cách nào để có thể thắng trong một trận, nhưng chiến thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tháng năm năm Kiến Bình thứ nhất.
Công trình thủy lợi, nông nghiệp của Mạc Phương Mẫn đã có thể thấy được hiệu quả ở các nơi.
Những châu huyện gặp phải đại hạn vào năm ngoái cũng dần dần được khôi phục, Tân Đế ban thưởng, ban cho Mạc Phương Mẫn một tòa dinh thự, thăng quan lên hàng Tứ Phẩm, đợi đến tháng tám mãn hạn nhiệm kì ba năm làm tri phủ Tấn Châu, liền hồi kinh nhậm chức.
Nghĩ đến chuyện ca ca sắp hồi kinh, một nhà đã có thể đoàn tụ, Thi Mẫn cười đến nỗi miệng cong không khép lại được.
Mấy năm nay nàng huấn luyện quản sự, những người làm hoa lụa có tay nghề cao và vài hạ nhân, đã đủ để trọng dụng, không cần chuyện gì cũng phải đích thân nàng cai quản, cũng có thể xử lýsự tình một cách thỏa đáng.
Buông lỏng mọi chuyện trong hai năm liền, khiến nàng vui vẻ muốm tìm một người để khoe khoang, đáng tiếc. . . . . . Nắm chặt ngọc bội, chủ nhân của nó đã không còn ở đây.
Mặc kệ như thế nào, tất cả mọi người đều tràn đầy mong mỏi chờ Mạc Phương Mẫn hồi kinh.
Thời gian cứ thế trôi qua, bọn họ đã chờ đến giữa hè tháng bảy.
Thời tiết nóng bức mãi không bớt, do dư thừa rau xanh, dù có mang vào thành cũng bán không được giá cao, con dâu của quản sự đề nghị, bọn họ lấy rau ra ngâm, phơi nắng, chuẩn bị cho mùa đông thiếu rau xanh, lại mang ra khuyến mãi giống tương quất.
Thi Mẫn nhìn rau đang khơi trên sân, ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, khẽ nở nụ cười.
Mấy năm nay, nàng càng ngày càng giống những nha đầu ở nông thôn, bà vú nhịn không được, bất kể đi đến đâu cũng muốn nàng phải mở dù, đội nón, lúc nào cũng nấu lau sậy với đậu xanh bắt nàng phải uống , chỉ cần da của nàng đen một chút, bà vú liền vội giống như con kiến trong chảo nóng, đi khắp nơi hỏi phương thuốc cổ truyền, để về giúp nàng tắm.
Bà vú cùng Vân nương thầm tính toán, Thi Mẫn đã mười bảy tuổi, là một đại cô nương, mặc dù Mạc đại nhân làm quan trong triều, nhưng phẩm cấp không cao, cứ cho như nữ nhi trong nhà được đưa vào danh sách tuyển tú, nhưng nhiều ngườinhư vậy, có Giang Mị nương ở đây, lại không thiếu con nên tuyệt đối sẽ không rơi vào trên đầu cô nương.
Đươngnhiên, các nàng cũng không hi vọng Thi Mẫn tham gia tuyển tú, nghĩ thử xem, Uyển nương có 128 rương đồ cưới, nhưng lại vì xuất thân trong gia đình thương nhân nên bị Mạc Lịch Thăng xem thường, các nàng cũng không muốn Thi Mẫn dẫm lên vết xe đổ, gả cho gà cho chó cũng tốt hơn gả cho gia đình quan lại, huống chi là gả cho quan lại quyền cao chức trọng.
Vả lại tính tự do tự tại của Thi Mẫn nhà các nàng , sao có thể chịu được ràng buộc trong cảnh của cao nhà lớn chứ?
Nói các nàng kiến thức hạn hẹp cũng được, nói các nàng mang lòng của phụ nhân cũng được, các nàngmặc kệ thân phận gia thế, chỉ muốn tìm một nam nhân tốt có thể yêu thương Thi Mẫn.
Nhưng chuyện này còn phải đợi Phương Mẫn hồi kinh, để bàn tính thêm.
"Nha đầu, Phương Mẫn viết gì trong thư vậy?" Pinni.
Vân nươngkéo Thi Mẫn đi dưới đình, không để cho nàng phơi nắng, bà kéo khuỷu tay Thi Mẫn, nhìn một chút, mỉm cười, không có uổng phí tâm huyết của bà vú.
"Cũng không có gì, chỉ thăm hỏi sức khỏe của mợ, bà vú, còn nói tòa nhà ban thưởng đã có, bảo cho ta có rãnh thì tìm người qua dọn dẹp, nên sửa lại một chút, chỉnh trang lại mọi thứ."
"Chuyện này không vội, nếu chúng ta có hành động quá lớn, nói không chừng bên kia còn muốn tới chia một chén canh, mợ cũng không muốn ở chung với Mạc phu nhân." Vân nương cười nói.
"Con cũng nghĩ như vậy, ở cùng một chỗ cũng được, nói không chừng bà ta còn muốn quản tương quất, hoa lụa, muốn vươn tay vào rương bạc của con, nghĩ cũng đừng có nghĩ."
Nhưng, cứ coi như là không muốn, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, chỉ là nên làm gì bây giờ, vẫn nên đợi ca ca quay về để bàn bạc rõ ràng.
Thi Mẫn nhăn nhăn mũi, bây giờ nàng lại càng không sợ Giang Mị nương, dù là những ngày lễ ngày tết, không thể không về bên kia ăn bữa cơm đoàn viên, nàngsẽ không mềm yếu , mặc cho người ta khi dễ.
Tráilại, nàngcòn rất thích nhìn Mạc Phân Mẫn ghen tị , nàng ta càng chanh chua, Thi Mẫn càng đắc ý, bởi vì nàng biết, nhìn thấy, mà ăn không được như vậy rất đau, giống như roi quất mạnh vào lòng người.d'3n.dan.l3.qu'y.d0n.
Bởi vậy mỗi lần về Mạc phủ, nàng nhất định phải mặc trang phục lộng lẫy, Ngân Tương, Vương Tích, Kim Luyện, chuỗi trân châu , muốn khoe cái gì thì mặc trên người cái đó, có đôi khi , phụ thân hỏi, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn nói: "Đều do mợ thương tiếc, Thi Mẫn không dám từ chối ý tốt của trưởng bối."
Thị nữ Hỉ muội của nàng là người rất giỏi nghe ngóng tin tức, Thi Mẫn trở về Mạc phủ nhất định phải mang nàng ta đi cùng, lúc về, nàng sẽ có một đống truyện cười để nghe.
Nghe nói, Mạc Phân Mẫn trước cách ăn mặc của nàng, đã nổi giận mấy lần, thậm chí chỉ vào Giang Mị nương chất vấn: "Mợ người ta bản lĩnh như vậy, thật không biết mợ nhà mình chết đi đâu hết rồi."
Hâm Mẫn vẫn giống như kiếp trước, vẫn giữ thái độ ôn hòa với nàng, bất kể "Dù khí phách cỡ nào cũng là với người ngoài, với nàng hắn luôn lịch sự nhã nhặn, nếu không có chuyện dơ bẩn của kiếp trước, dạy nàng không bao giờ được quên, Thi Mẫn đúng là đã bị hắn lừa gạt.
"Nha đầu, con sợ là phải gả ra ngoài, mới có thể thoát khỏi bọn họ." Vân nương cười khổ.
Có của thông gia này cũng không bớt lo, thật đúng là nhức đầu.
"Muốn thoát khỏi dạng người như vậy nói dễ hơn làm, vả lại ca ca vẫn làm quan trong triều, lại thêm oán khí, cũng không thể xé lớp da mặt đó, ai. . . . . . Thật muốn tìm một biện pháp khỏe suốt đời, quăng hết bọn họ đi."
"Nói dễ vậy sao, bây giờ Giang Mị nương đã là chính thê của phụ thân con, ai cũng xóa được thân phận của nàng ta."
"Luôn có biện pháp, chỉ cần nàng chọc vào chút chuyện của Mạc Hâm Mẫn, tốt nhất là có thể đưa nó đến trước mặt Hoàng đế. . . . . ."
nói được một nửa, nàng ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao, nói thì đơn giản, mặc dù ca ca, phụ thân làm quan trong triều, coi như được thăng phẩm cấp, nhưng trong Kinh thành, nếu có chuyện phát sinh, rất dễ đổ lên đầu hai vị đại quan nhất phẩm, vậy cũng chẳng coi là gì, chuyện trong nhà của bọn họ muốn đến tai Hoàng đế, nào có dễ như vậy.
Nàng lắc đầu, nói qua chủ đề khác: "Năm nay Tế Từ đường sợ là phải bán được Trần Bì mới thu đượcbạc."
Hơn nửa năm này, mỗi khoản tiền kiếm được đều chuyển hết thành thuốc trị thương, chuyển đến cho quân đội của Vinh Thân Vương và Lý Kỳ, người làm trong quán cũng có chút than phiền, nhưng mọi người đều hiểu, nếu chiến tranh kéo đến Kinh thành, đừng nói đến chuyện kiếm bạc, ngay cả tính mạng bản thân cũngkhó mà giữ được.
"Trương thúc mới từ Kinh Thành về, mang tin tức đến cho Tế Từ đường, nghe nói tháng trước, Vinh Thân Vương đã đánh bại Vương Thành Khách, cho người bắt tên nghịch tặc này đến Kinh thành để thẩm vấn. Vinh Thân Vương để lại vài vị danh tướng ở phương Bắc để thu nhập binh lính, sau khi đóng quân ở biên cảnh một thời gian, liền dẫn một phần quân đội về phương Nam trước, giúp đỡ Lý Kỳ tướng quân chống lại Vương Thành Hưng." Vân nương nói nhỏ.Pinni.
Chú ý tới tin tức này là vì, hai năm trước trong lúc vô tình đã nghe được một tin, bên cạnh Vinh Thân Vương có vị mưu sĩ tên là Trang Bách Hiên. Nàng không xác định được là cùng một người hay chỉ là trùng tên, nhưng nếu đúng là người kia. . . . . . Thì như thế nào?
Hắn có tiền đồ sao còn có thể nhớ tới một nữ tử ở góa chứ? Bọn họ đã sớm bỏ nhau, dẫn đến hôm nay. . . . . . là điều tất nhiên. . . . . .
"Xem ra, chiến tranh sắp kết thúc." Thi Mẫn không có chú ý tới sự khác thường của mợ, chỉdựa lưng vàotường nhìn về phương xa, nhìn bầu trời trong xanh, cườinhạt.
Nàng đang nghĩ đến, ca ca, sư phụ, cũng nhớ hắn.
Chiến tranh có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn hay không? Đại nương và đại ca của hắn còn phái địch thủ đi ám sát hắn hay không? Hắn nói phải trở nên cường đại, vậy hắn đã đủ lớn mạnh để không một ai dám lấn lên đầu hắn hay chưa? Trước khi đi, nàng cho hắn thuốc trị thương, chẳng biết có công dụng hay không? Còn nữa, hắn muốn nàng chờ, nói vậy, đây là lời hứa hẹn hay chỉ thuận miệng nói ra?
Trong lúc vô tình nàng luôn nhớ đến Phó Cánh, nhớ vết thương của hắn, nhớ những lời hắn nói, cũng nhớ từng chút từng chút hồi ức khi hai người ở chung, mỗi khi nhớ đến, khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như không.
Nàng hiểu, cứ như vậy cũng không tốt, đa tình lầm người, mong chờ nam tử đã đi xa nơi này, không thiết thực, nàng hiểu chuyện hơn ai khác, cũng không hề có tâm tư như nữ nhi bình thường, thay vì tồn không nên có tiểu nữ nhi ý định, không bằng cứ kiên định để bản thân nàng có thể sống tốt hơn.
Nàng cho mình là một nữ tử cực kì lí trí, lại không nghĩ đến, lại không nghĩ đến sẽ có lúc như vậy, tình cảm nảy nở làm rung động trái tim nàng.DD*L3.Quy.D0n.
Là bởi vì hắn nghe thấy bí mật của nàng? Bởi vì hắn khôngchê cười nàng nói lời điên khùng? Hay là bởi vì ngực của hắn bao dung những giọt lệ của nàng. . . . . . Vì vậy, nàng để tâm đến hắn?
Nàng lắc mạnh đầu, như muốn xóa đi cái gì đó.
Đúng vậy, Đúng vậy, nàng hiểu chuyện hơn người, cái "Để ý" có chút ngu dốt này, giữa bọn họ cũng chỉ là duyên phận mấy ngày ngắn ngủn, đã qua thì cho qua, sao còn phải vương vương vấn vấn, hại người hại mình?
Nhưng, đối với tình cảm. . . . . . Ai cũng thân bất do kỉ.
"Cô nương, cô nương, không xong rồi."
Con trai Trương Nhị của Trương thức vội vàng chạy vào, hắn có chút ngốc nghếch, nhưng làm việc cẩn thận, vì vậy Thi Mẫn giao nhiệm vụ canh cửa cho hắn.
"Cô nương chỗ nào không tốt, đừng nói bừa." Bà vú ở trong phòng nghe thấy, đi tới nhỏ giọng trách móc.
"Vú à, người cũng không phải không biết Trương Nhị là người thành thật, đừng hù dọa hắn." Thi Mẫn nói thay hắn mấy câu."Trương Nhị, mau nói, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mạc phủ sai người đưa tin tới, nói là Mạc đại nhân đột nhiên sinh bệnh, bảo cô nương nhanh qua bên đó."
Phụ thân bị bệnh! Ngực Thi Mẫn bỗng thắt lại.
Mấy năm này, mặc kệ là giả tâm hoặc cố ý, nàng và phụ thân cũng đã bồi dưỡng được tình cảm giữa cha và con gái, ông dần hiểu được cách thương yêu nàng, cũng dần tính toán thay con trai, con gái, thỉnh thoảng phụ thân cũng đến trang viện, ở lại vài ngày, hưởng thụ thú vui khi làm vườn với nàng, thỉnh thoảng hai cha con cũng thi tài với nhau! Trong vườn quất tràn đầy tiếng cười, trong lúc vô tình, đã gỡ bỏ rất nhiều khúc mắc tồn tại trong những năm qua.
Sao đột nhiên phụ thân lại sinh bệnh?
Nghe tin này, Thi Mẫn có chút ngẩn người, đầu xoay không kịp.
Vân nương thấy thế, ngay lập tức ra lệnh."Vú nuôi, bà dẫn Hỉ muội theo nha đầu về Mạc phủ xem coi rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu đại phu mà bọn họ tìm không giúp được gì, thì để Hỉ muội đến Tế Từ đường tìm đại phu của chúng ta. Trước không cần thay quần áo, nếu tối nay mọi người không thể quay về, thì cho Hỉ muội về, báo lại tình hình cho ta biết, ta sẽ chuẩn bị quần áo đưa qua cho mọi người.Pinni-lê.quý.đôn.
"Trương Nhị, ngươi đi tìm cha ngươi chuẩn bị xe đưa cô nương vào kinh, đợi chút, Trương thúc cũng lớn tuổi, để Tôn Đại đi đi, nói cho hắn biết, cảnh giác một chút, nếu có gì lạ, phải nhanh chóng quay lại."
Nhìn sắc mặt của ông, Hoàng đế sao có thể không hiểu tâm tình của ông.
Hoàng đế chậm rãi nói: "Ngươi cũng đừng đổ oan cho nữ nhi nhà ngươi, này không phải do nàng nói, nàng không hề có nửa câu phê bình nào về phụ thân, mẫu thân."
Ôngnửa tin nửa ngờ, cũng không dám ngẩng đầu.
Thấy bộ dạng cố chấp kia của ông, không châm biếm đả kích thì không được.
"Ngươi đó, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, tại sao bản thân cũng có vài phần tài cán, mấy năm nay Trẫm vẫn gạt ngươi qua một bên? Ngươi thật sự không biết sao, Mạc Hâm Mẫn không chút tiến bộ, còn liên lụy con trai độc nhất của Trần tướng quân, và một vài con cháu nhà quyền quý, họ hận ngươi đến tận cùng, nếu ta dùng ngươi, thế chẳng phải để bọn họ chê cười ta sao."
Sấm đánh ngay đầu, cuối cùng Mạc Lịch Thăng cũng hiểu, đường làm quan mấy năm nay không thuận lợi, lại là vì nghiệt tử kia gây nên? Gia môn bất hạnh mà!
Hắn cúi người lạy, cứng rắn nói: "Thần có tội."Pinni- dieenx^ddanf^lee^quys^ddoon.
"Ngươi có tội, chuyện của Mạc Hâm Mẫn lại bị các ngôn quan để ý tới, bên cạnh Trẫm càng ngày càng không yên ổn, ngươi hãy cứ làm huyện quan thất phẩm đi, nếu ngươi vẫn không thể xử lý tốt chuyện trong nhà, thì hãy dâng sớ cáo lão hồi hương đi, tránh liên lụy Mạc Phương Mẫn, trẫm vốn định trọng dụng hắn."
Sau khi Mạc Lịch Thăng rời khỏi, Hoàng đế lẳng lặng nhìn tấu sớ trên bàn,là Vinh Thân Vương trình lên , đầu ngón tay của ông gõ nhẹ mặt bàn, càng gõ càng mạnh, tâm trạng càng nặng nề, quá kích động, ông ho ra máu.
Ngày này lúc về tới nhà, Mạc Lịch Thăng cầm cây gậy, hung hăng đánh đại nhi tử một trận, nhốt vào phòng củi, không choăn uống.
Mùa thu, trong cung truyền ra một tin, thái tử Hoàng Phủ Thư bệnh nặng qua đời, dưới sự bảo vệ của Vinh Thân Vương , Hoàng thượng lập nhị hoàng tử Hoàng Phủ Đình làm thái tử.
Vào trận tuyết đầu tiên của mùa đông, Hoàng đế băng hà, thái tử Hoàng Phủ Đình kế vị, Vương hoàng hậu tuấn táng theo Vua.
Tiên đế vừa băng hà, con cháu Vương thị khởi binh mưu phản, tân đế Hoàng Phủ Đình, lệnh Vinh Thân Vương và Thường Thắng tướng quân Lý Kỳ lãnh binh đi chinh phạt, một Bắc một Nam, lực lượng tấn công quá chênh lệch, đứa con cả Vương Thành Khách và đứa con thứ ba Vương Thành Hưng tử trận .
Đến mùa đông, Thi Mẫn cả ngày cười cười nói nói đếm bạc của nàng, chẳng qua là mỗi lần mở hộp gỗ ra, nhìn thấy khối ngọc bội khắc hoa văn hình rồng kia, nàng lại nhớ về khoảng thời gian hơn hai năm trước, chẳng hề có chút tin tức nào của Phó Cánh và sư phụ.
Có phải bọn họ đã sớm quên nàng rồi hay không?
Nhưng, Phó Cánh đã thắng cuộc, người kế vị là Hoàng Phủ Đình chứ không phải là Hoàng Phủ Thư, ngay cả cửu ngũ chí tôn cũng thay đổi, nàng chỉ là một tiểu nữ tử, số mệnh cũng có thể khác xa so với kiếp trước?
Suy nghĩ này giúp nàng bình tâm lại, dần dần nàng không còn tỉnh lại giữa đêm vì khóc nữa, những giấc mộnglàm người ta thấy ghê tởm đó, từ từ không tìm đến quấy nhiễu nàng nữa.L3>Quy>D0n
Nếu như không phải là bởi vì tưởng niệm quá sâu, cuộc sống của nàng cũng được xem như vừa lòng mãn ý.
Tháng ba năm Kiến Bình thứ nhất, chiến tranh ngoài biên cảnh liên tục diễn ra.
Tế Từ đường được Hoàng thượng ngự bút, dĩ nhiên là mang một lượng lớn dược liệu ra chiến trường, Thi Mẫn tuy là nữ tử, nhưng cũng hiểu được đạo lý nước, mất thì sao còn nhà?
Bởi vì Từ Tế đường làm gương, trong Kinh có rất nhiều gia đình phú hộ, thương nhân nổi tiếng ra sức quyên tiền, từng lượng lớn quan ngân, lương thực được vận chuyển ra chiến trường.
Vinh Thân Vương dụng binh như thần, nhiều lần đưa ra kế hiểm, hơn nữa còn có nguồn tài nguyên dồi dào của hậu phương, mặc dù thủ hạ chỉ có bảy vạn binh lính, đối mặt với đại quân hai mươi vạn của Vương Thành Khách, không hề tỏ ra khiếp sợ, hai quân giao chiến, Vinh Thân Vương càng đánh càng thắng.
Mà Thường Thắng tướng quân Lý Kỳ, với kinh nghiệm chiến trường phong phú, nghênh chiến với Vương Thành Hưng lại càng không cần phải nói, chỉ do địa hình bị hạn chế, không cách nào để có thể thắng trong một trận, nhưng chiến thắng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tháng năm năm Kiến Bình thứ nhất.
Công trình thủy lợi, nông nghiệp của Mạc Phương Mẫn đã có thể thấy được hiệu quả ở các nơi.
Những châu huyện gặp phải đại hạn vào năm ngoái cũng dần dần được khôi phục, Tân Đế ban thưởng, ban cho Mạc Phương Mẫn một tòa dinh thự, thăng quan lên hàng Tứ Phẩm, đợi đến tháng tám mãn hạn nhiệm kì ba năm làm tri phủ Tấn Châu, liền hồi kinh nhậm chức.
Nghĩ đến chuyện ca ca sắp hồi kinh, một nhà đã có thể đoàn tụ, Thi Mẫn cười đến nỗi miệng cong không khép lại được.
Mấy năm nay nàng huấn luyện quản sự, những người làm hoa lụa có tay nghề cao và vài hạ nhân, đã đủ để trọng dụng, không cần chuyện gì cũng phải đích thân nàng cai quản, cũng có thể xử lýsự tình một cách thỏa đáng.
Buông lỏng mọi chuyện trong hai năm liền, khiến nàng vui vẻ muốm tìm một người để khoe khoang, đáng tiếc. . . . . . Nắm chặt ngọc bội, chủ nhân của nó đã không còn ở đây.
Mặc kệ như thế nào, tất cả mọi người đều tràn đầy mong mỏi chờ Mạc Phương Mẫn hồi kinh.
Thời gian cứ thế trôi qua, bọn họ đã chờ đến giữa hè tháng bảy.
Thời tiết nóng bức mãi không bớt, do dư thừa rau xanh, dù có mang vào thành cũng bán không được giá cao, con dâu của quản sự đề nghị, bọn họ lấy rau ra ngâm, phơi nắng, chuẩn bị cho mùa đông thiếu rau xanh, lại mang ra khuyến mãi giống tương quất.
Thi Mẫn nhìn rau đang khơi trên sân, ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, khẽ nở nụ cười.
Mấy năm nay, nàng càng ngày càng giống những nha đầu ở nông thôn, bà vú nhịn không được, bất kể đi đến đâu cũng muốn nàng phải mở dù, đội nón, lúc nào cũng nấu lau sậy với đậu xanh bắt nàng phải uống , chỉ cần da của nàng đen một chút, bà vú liền vội giống như con kiến trong chảo nóng, đi khắp nơi hỏi phương thuốc cổ truyền, để về giúp nàng tắm.
Bà vú cùng Vân nương thầm tính toán, Thi Mẫn đã mười bảy tuổi, là một đại cô nương, mặc dù Mạc đại nhân làm quan trong triều, nhưng phẩm cấp không cao, cứ cho như nữ nhi trong nhà được đưa vào danh sách tuyển tú, nhưng nhiều ngườinhư vậy, có Giang Mị nương ở đây, lại không thiếu con nên tuyệt đối sẽ không rơi vào trên đầu cô nương.
Đươngnhiên, các nàng cũng không hi vọng Thi Mẫn tham gia tuyển tú, nghĩ thử xem, Uyển nương có 128 rương đồ cưới, nhưng lại vì xuất thân trong gia đình thương nhân nên bị Mạc Lịch Thăng xem thường, các nàng cũng không muốn Thi Mẫn dẫm lên vết xe đổ, gả cho gà cho chó cũng tốt hơn gả cho gia đình quan lại, huống chi là gả cho quan lại quyền cao chức trọng.
Vả lại tính tự do tự tại của Thi Mẫn nhà các nàng , sao có thể chịu được ràng buộc trong cảnh của cao nhà lớn chứ?
Nói các nàng kiến thức hạn hẹp cũng được, nói các nàng mang lòng của phụ nhân cũng được, các nàngmặc kệ thân phận gia thế, chỉ muốn tìm một nam nhân tốt có thể yêu thương Thi Mẫn.
Nhưng chuyện này còn phải đợi Phương Mẫn hồi kinh, để bàn tính thêm.
"Nha đầu, Phương Mẫn viết gì trong thư vậy?" Pinni.
Vân nươngkéo Thi Mẫn đi dưới đình, không để cho nàng phơi nắng, bà kéo khuỷu tay Thi Mẫn, nhìn một chút, mỉm cười, không có uổng phí tâm huyết của bà vú.
"Cũng không có gì, chỉ thăm hỏi sức khỏe của mợ, bà vú, còn nói tòa nhà ban thưởng đã có, bảo cho ta có rãnh thì tìm người qua dọn dẹp, nên sửa lại một chút, chỉnh trang lại mọi thứ."
"Chuyện này không vội, nếu chúng ta có hành động quá lớn, nói không chừng bên kia còn muốn tới chia một chén canh, mợ cũng không muốn ở chung với Mạc phu nhân." Vân nương cười nói.
"Con cũng nghĩ như vậy, ở cùng một chỗ cũng được, nói không chừng bà ta còn muốn quản tương quất, hoa lụa, muốn vươn tay vào rương bạc của con, nghĩ cũng đừng có nghĩ."
Nhưng, cứ coi như là không muốn, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, chỉ là nên làm gì bây giờ, vẫn nên đợi ca ca quay về để bàn bạc rõ ràng.
Thi Mẫn nhăn nhăn mũi, bây giờ nàng lại càng không sợ Giang Mị nương, dù là những ngày lễ ngày tết, không thể không về bên kia ăn bữa cơm đoàn viên, nàngsẽ không mềm yếu , mặc cho người ta khi dễ.
Tráilại, nàngcòn rất thích nhìn Mạc Phân Mẫn ghen tị , nàng ta càng chanh chua, Thi Mẫn càng đắc ý, bởi vì nàng biết, nhìn thấy, mà ăn không được như vậy rất đau, giống như roi quất mạnh vào lòng người.d'3n.dan.l3.qu'y.d0n.
Bởi vậy mỗi lần về Mạc phủ, nàng nhất định phải mặc trang phục lộng lẫy, Ngân Tương, Vương Tích, Kim Luyện, chuỗi trân châu , muốn khoe cái gì thì mặc trên người cái đó, có đôi khi , phụ thân hỏi, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn nói: "Đều do mợ thương tiếc, Thi Mẫn không dám từ chối ý tốt của trưởng bối."
Thị nữ Hỉ muội của nàng là người rất giỏi nghe ngóng tin tức, Thi Mẫn trở về Mạc phủ nhất định phải mang nàng ta đi cùng, lúc về, nàng sẽ có một đống truyện cười để nghe.
Nghe nói, Mạc Phân Mẫn trước cách ăn mặc của nàng, đã nổi giận mấy lần, thậm chí chỉ vào Giang Mị nương chất vấn: "Mợ người ta bản lĩnh như vậy, thật không biết mợ nhà mình chết đi đâu hết rồi."
Hâm Mẫn vẫn giống như kiếp trước, vẫn giữ thái độ ôn hòa với nàng, bất kể "Dù khí phách cỡ nào cũng là với người ngoài, với nàng hắn luôn lịch sự nhã nhặn, nếu không có chuyện dơ bẩn của kiếp trước, dạy nàng không bao giờ được quên, Thi Mẫn đúng là đã bị hắn lừa gạt.
"Nha đầu, con sợ là phải gả ra ngoài, mới có thể thoát khỏi bọn họ." Vân nương cười khổ.
Có của thông gia này cũng không bớt lo, thật đúng là nhức đầu.
"Muốn thoát khỏi dạng người như vậy nói dễ hơn làm, vả lại ca ca vẫn làm quan trong triều, lại thêm oán khí, cũng không thể xé lớp da mặt đó, ai. . . . . . Thật muốn tìm một biện pháp khỏe suốt đời, quăng hết bọn họ đi."
"Nói dễ vậy sao, bây giờ Giang Mị nương đã là chính thê của phụ thân con, ai cũng xóa được thân phận của nàng ta."
"Luôn có biện pháp, chỉ cần nàng chọc vào chút chuyện của Mạc Hâm Mẫn, tốt nhất là có thể đưa nó đến trước mặt Hoàng đế. . . . . ."
nói được một nửa, nàng ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao, nói thì đơn giản, mặc dù ca ca, phụ thân làm quan trong triều, coi như được thăng phẩm cấp, nhưng trong Kinh thành, nếu có chuyện phát sinh, rất dễ đổ lên đầu hai vị đại quan nhất phẩm, vậy cũng chẳng coi là gì, chuyện trong nhà của bọn họ muốn đến tai Hoàng đế, nào có dễ như vậy.
Nàng lắc đầu, nói qua chủ đề khác: "Năm nay Tế Từ đường sợ là phải bán được Trần Bì mới thu đượcbạc."
Hơn nửa năm này, mỗi khoản tiền kiếm được đều chuyển hết thành thuốc trị thương, chuyển đến cho quân đội của Vinh Thân Vương và Lý Kỳ, người làm trong quán cũng có chút than phiền, nhưng mọi người đều hiểu, nếu chiến tranh kéo đến Kinh thành, đừng nói đến chuyện kiếm bạc, ngay cả tính mạng bản thân cũngkhó mà giữ được.
"Trương thúc mới từ Kinh Thành về, mang tin tức đến cho Tế Từ đường, nghe nói tháng trước, Vinh Thân Vương đã đánh bại Vương Thành Khách, cho người bắt tên nghịch tặc này đến Kinh thành để thẩm vấn. Vinh Thân Vương để lại vài vị danh tướng ở phương Bắc để thu nhập binh lính, sau khi đóng quân ở biên cảnh một thời gian, liền dẫn một phần quân đội về phương Nam trước, giúp đỡ Lý Kỳ tướng quân chống lại Vương Thành Hưng." Vân nương nói nhỏ.Pinni.
Chú ý tới tin tức này là vì, hai năm trước trong lúc vô tình đã nghe được một tin, bên cạnh Vinh Thân Vương có vị mưu sĩ tên là Trang Bách Hiên. Nàng không xác định được là cùng một người hay chỉ là trùng tên, nhưng nếu đúng là người kia. . . . . . Thì như thế nào?
Hắn có tiền đồ sao còn có thể nhớ tới một nữ tử ở góa chứ? Bọn họ đã sớm bỏ nhau, dẫn đến hôm nay. . . . . . là điều tất nhiên. . . . . .
"Xem ra, chiến tranh sắp kết thúc." Thi Mẫn không có chú ý tới sự khác thường của mợ, chỉdựa lưng vàotường nhìn về phương xa, nhìn bầu trời trong xanh, cườinhạt.
Nàng đang nghĩ đến, ca ca, sư phụ, cũng nhớ hắn.
Chiến tranh có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn hay không? Đại nương và đại ca của hắn còn phái địch thủ đi ám sát hắn hay không? Hắn nói phải trở nên cường đại, vậy hắn đã đủ lớn mạnh để không một ai dám lấn lên đầu hắn hay chưa? Trước khi đi, nàng cho hắn thuốc trị thương, chẳng biết có công dụng hay không? Còn nữa, hắn muốn nàng chờ, nói vậy, đây là lời hứa hẹn hay chỉ thuận miệng nói ra?
Trong lúc vô tình nàng luôn nhớ đến Phó Cánh, nhớ vết thương của hắn, nhớ những lời hắn nói, cũng nhớ từng chút từng chút hồi ức khi hai người ở chung, mỗi khi nhớ đến, khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như không.
Nàng hiểu, cứ như vậy cũng không tốt, đa tình lầm người, mong chờ nam tử đã đi xa nơi này, không thiết thực, nàng hiểu chuyện hơn ai khác, cũng không hề có tâm tư như nữ nhi bình thường, thay vì tồn không nên có tiểu nữ nhi ý định, không bằng cứ kiên định để bản thân nàng có thể sống tốt hơn.
Nàng cho mình là một nữ tử cực kì lí trí, lại không nghĩ đến, lại không nghĩ đến sẽ có lúc như vậy, tình cảm nảy nở làm rung động trái tim nàng.DD*L3.Quy.D0n.
Là bởi vì hắn nghe thấy bí mật của nàng? Bởi vì hắn khôngchê cười nàng nói lời điên khùng? Hay là bởi vì ngực của hắn bao dung những giọt lệ của nàng. . . . . . Vì vậy, nàng để tâm đến hắn?
Nàng lắc mạnh đầu, như muốn xóa đi cái gì đó.
Đúng vậy, Đúng vậy, nàng hiểu chuyện hơn người, cái "Để ý" có chút ngu dốt này, giữa bọn họ cũng chỉ là duyên phận mấy ngày ngắn ngủn, đã qua thì cho qua, sao còn phải vương vương vấn vấn, hại người hại mình?
Nhưng, đối với tình cảm. . . . . . Ai cũng thân bất do kỉ.
"Cô nương, cô nương, không xong rồi."
Con trai Trương Nhị của Trương thức vội vàng chạy vào, hắn có chút ngốc nghếch, nhưng làm việc cẩn thận, vì vậy Thi Mẫn giao nhiệm vụ canh cửa cho hắn.
"Cô nương chỗ nào không tốt, đừng nói bừa." Bà vú ở trong phòng nghe thấy, đi tới nhỏ giọng trách móc.
"Vú à, người cũng không phải không biết Trương Nhị là người thành thật, đừng hù dọa hắn." Thi Mẫn nói thay hắn mấy câu."Trương Nhị, mau nói, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mạc phủ sai người đưa tin tới, nói là Mạc đại nhân đột nhiên sinh bệnh, bảo cô nương nhanh qua bên đó."
Phụ thân bị bệnh! Ngực Thi Mẫn bỗng thắt lại.
Mấy năm này, mặc kệ là giả tâm hoặc cố ý, nàng và phụ thân cũng đã bồi dưỡng được tình cảm giữa cha và con gái, ông dần hiểu được cách thương yêu nàng, cũng dần tính toán thay con trai, con gái, thỉnh thoảng phụ thân cũng đến trang viện, ở lại vài ngày, hưởng thụ thú vui khi làm vườn với nàng, thỉnh thoảng hai cha con cũng thi tài với nhau! Trong vườn quất tràn đầy tiếng cười, trong lúc vô tình, đã gỡ bỏ rất nhiều khúc mắc tồn tại trong những năm qua.
Sao đột nhiên phụ thân lại sinh bệnh?
Nghe tin này, Thi Mẫn có chút ngẩn người, đầu xoay không kịp.
Vân nương thấy thế, ngay lập tức ra lệnh."Vú nuôi, bà dẫn Hỉ muội theo nha đầu về Mạc phủ xem coi rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu đại phu mà bọn họ tìm không giúp được gì, thì để Hỉ muội đến Tế Từ đường tìm đại phu của chúng ta. Trước không cần thay quần áo, nếu tối nay mọi người không thể quay về, thì cho Hỉ muội về, báo lại tình hình cho ta biết, ta sẽ chuẩn bị quần áo đưa qua cho mọi người.Pinni-lê.quý.đôn.
"Trương Nhị, ngươi đi tìm cha ngươi chuẩn bị xe đưa cô nương vào kinh, đợi chút, Trương thúc cũng lớn tuổi, để Tôn Đại đi đi, nói cho hắn biết, cảnh giác một chút, nếu có gì lạ, phải nhanh chóng quay lại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook